Không Bình Thường

Chương 47: C47: Chương 47



Đoạn H do fan viết, ai không muốn đọc có thể cân nhắc bỏ qua nha!

===

Lại nói về cái đêm hôm ấy, sau khi Lâm Cẩm Vân được Tưởng Lan tặng cho "tủ sách tình yêu".

Lan thơm khoe nhuỵ, xuân đầy cửa

Mây lành rạng tỏ, phúc khắp nhà.

Phòng 309, cửa đóng chặt.

Đằng sau cánh cửa là căn phòng kín nồng mùi gỗ mới, vang tiếng thở cũ.

Trên chiếc giường đôi.

Một cô gái đang ngồi trên người một cô gái, nhả khí như lan.

Tư thế đọc sách của hai người hôm nay có hơi kỳ lạ.

Tưởng Lan không ngồi trong lòng Lâm Cẩm Vân như thường lệ, nàng ngồi trên đùi đối diện với cô, hai tay đặt lên vai cô, mắt nhìn vào mắt cô.

Còn sách, đã lăn lốc ở nơi nào...

Trong mắt em chỉ toàn là chị thôi!

Quả thật như vậy, giờ phút này trong mắt Lâm Cẩm Vân chỉ có hình ảnh đóa lan xinh đẹp đang nở rộ trên người mình.


Ánh mắt Tưởng Lan nhìn Lâm Cẩm Vân dù đờ đẫn cũng không thiếu đi sự cưng chiều, mặc sức để người nọ tung hoành bên dưới nàng.

Vào vào, ra ra, nhịp nhàng đều đặn.

Người trên thân hé môi nhẹ nhàng rê.n rỉ, như muốn cổ vũ vị văn nhân kiêm ái nhân kia.

Có câu quân tử động khẩu không động thủ.

Nhưng đã lỡ động thủ mỏi mệt quá thì cũng nên động khẩu nhờ vả một chút.

"Lan... em sợ ngày mai không cầm nổi phấn, chị có thể... chủ động được không?!"

Bàn tay nhịp nhàng kia chợt dừng lại, từ từ thoát khỏi hang động ướt át.

Tưởng Lan dù chìm trong kh,oái cảm nhưng thính lực không hề giảm đi, lại thêm cảm giác trống rỗng bên dưới càng kéo nàng về với thực tại.

Vài giây suy nghĩ ngắn ngủi trôi qua, dưới ánh mắt chờ mong của Lâm Cẩm Vân, Tưởng Lan nhẹ giọng:

"Được!"

Trong mắt Lâm Cẩm Vân tràn ra vui sướng, cô chăm chú nhìn theo từng động tác của người nọ: Hai chân dẫm lên giường, hai tay đè chặt vai, mông ngọ nguậy điều chỉnh tư thế.

Trải nghiệm mới bao giờ cũng mang đến sự hứng khởi nhưng cũng không kém phần ngại ngùng, Tưởng Lan nói khẽ như muỗi kêu:

"Tay em..."

Lâm Cẩm Vân nghe tiếng gọi này chợt tỉnh: "À, dạ!"

Lan của cô vẫn luôn kiệm lời như vậy, kể cả khi hai người làm tình.

Cô thay ngón trỏ bằng ngón áp út, để nó phối hợp cùng ngón giữa lần mò về phía cửa động, nhẹ nhàng đẩy vào sâu một đốt ngón tay.

"Ưm!"

"Từ từ thôi, đúng rồi, xuống thêm chút nữa, sắp tới rồi. Ô, chị giỏi quá!

Sau khi nuốt trọn hai ngón tay kia, hơi thở Tưởng Lan dồn dập, nàng bắt đầu nhấp nhô.

Lên lên, xuống xuống, đều đặn nhịp nhàng.

Tưởng Lan xấu hổ đến mức nhắm chặt hai mắt, như thể mắt không thấy tâm không phiền, nàng mới có đủ tự tin làm động tác thẹn thùng kia.

Cọt kẹt, cọt kẹt, cọt kẹt.

Hơi thở ngày một gấp gáp, eo chân đã mỏi rã rời.


Thấy người yêu mệt mỏi, Lâm Cẩm Vân làm sao cam lòng, cho nên cô quyết tâm hỗ trợ.

Vào một lần nàng ngồi xuống, bàn tay tà ác giảo hoạt kia đột nhiên đâm lên!

"Á!"

Tưởng Lan thất thần mở bừng mắt ra, eo khựng lại, mở miệng quở trách:

"Sao em nói là... A a a..."

Bàn tay tà ác đâm vỡ vụn lời Tưởng Lan, người dưới thân lại dẻo mồm dẻo miệng nói:

"Chúng ta trời sinh một cặp, phối hợp phải ăn ý, chị tiếp tục đi!"

"Em... ưm a a!"

Như muốn nhanh chóng chạm ngưỡng cao trào hòng giải thoát mình khỏi sự giày vò của dụ.c vọng, Tưởng Lan cắn răng, lại bắt đầu nhấp.

"Ah ah ahhh----"

Chuyện cần đến cũng sắp đến, dưới khom,ái cảm ngập đầu, Tưởng Lan ôm cổ Lâm Cẩm Vân, miệng hé ra tính gặm vào cổ người kia trả đũa, nhưng vì sợ cô đau, nàng chỉ dùng môi ngoạm chặt.

"Ui!"

"Ưmmm!"

Hai người cùng kêu lên, một đống dịch nh.ờn trong suốt trào ra ướt đẫm bàn tay, chảy tràn xuống đùi Lâm Cẩm Vân, Tưởng Lan vô lực, xụi lơ trên người cô.

Sau khi dư vị cao trào qua đi, người thanh tỉnh là Lâm Cẩm Vân dĩ nhiên phải chịu trách nhiệm thu dọn bãi chiến trường.

Cô lấy khăn lông để sẵn ở đầu giường, lau mồ hôi nhễ nhại trên người cho cả Tưởng Lan và cô.

Sau đó lại lấy thêm một chiếc khăn khác lau sạch sẽ chất lỏng dinh dính bên dưới cả hai, lúc này mới hài lòng mỹ mãn đặt mỹ nhân xuống giường.


Vị mỹ nhân kia sau khi thanh tỉnh phần nào, vội xoay người vào tường đưa lưng về phía Lâm Cẩm Vân, không nói một lời.

Lâm Cẩm Vân thức thời, cũng không dám mở mồm hỏi han, chỉ nhìn về phía chiếc tủ sách mới tinh, đắc ý nhếch môi, tự nhủ: không biết chị ấy có hài lòng sự báo đáp này của mình không nhỉ?!

Cô trở mình tính tắt đèn, ván giường bỗng kêu lên một tiếng cọt kẹt nho nhỏ. Như chợt nhớ tới điều gì, cô buột miệng hỏi:

"À chị, tay nghề thợ mộc này được quá, hay là chúng ta đặt làm thêm một cái giường mới, lần sau..."

Đèn vụt tắt.

"Ngủ!"

Giọng mỹ nhân lạnh lùng vang lên trong bóng tối.

Lâm Cẩm Vân tự lẩm bẩm nốt câu nói trong đầu: lần sau đổi lại em "ở trên" cũng được mà...

*

Thế là sáng ngày hôm sau, Lâm Cẩm Vân không thể không quấn khăn lụa đi làm.

Mà tình cảnh của Tưởng Lan cũng thê thảm không kém, nàng lại một lần nữa nằm bẹp trên giường, eo lưng thì đau còn chân thì bủn rủn. Buổi sáng nàng lại lôi Lâm Cẩm Vân ra mắng cho một trận, giận dỗi nói buổi trưa sẽ không nấu ăn, để mặc Lâm Cẩm Vân tự sinh tự diệt.

.......

Fanfic by SauSugar



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.