Ngày hôm sau, Lâm Cẩm Vân xốc lại tinh thần đi làm.
Mấy ngày sau đó, ngoại trừ đi làm thì cô còn có thêm một công việc khác, đó chính là đuổi theo Hứa Tiểu Phong hỏi xem tình hình tiến triển thế nào. Cả tuần này hầu như mỗi ngày cô đều chạy đến phòng Toán Học tìm Hứa Tiểu Phong hỏi han, ban đầu người khác cũng không để ý lắm, nhưng số lần tìm kiếm quá nhiều, liền có đồng nghiệp thích chuyện thị phi bắt đầu lan truyền tin hai người bọn họ đang cặp với nhau.
Hứa Tiểu Phong từ trước đến nay luôn sống phóng khoáng, đối với lời đồn đãi đương nhiên thái độ sẽ là mặc kệ.
Lâm Cẩm Vân thì vốn không có tâm tư dư thừa để đi bác bỏ tin đồn, cả tuần nay cô đều rầu rĩ không vui, bởi vì từ chỗ Hứa Tiểu Phong cũng không thu được bất cứ tin tức tốt nào.
Tưởng Lan vẫn bặt vô âm tín.
Một tuần này đối với Quách Xuân Lan mà nói lại là một tuần thư thái vui sướng.
Buổi sáng thứ Ba bà từng thử gọi điện thoại đến trường học, bà cố ý chọn khoảng thời gian con gái đi làm mà gọi điện thoại đến phòng thường trực tìm Tưởng Lan.
Bà nghe thấy Trương đại gia của phòng thường trực réo gọi cả buổi cũng không thấy ai tới nghe điện thoại, trong lòng liền có bảy tám phần thắng. Nhưng chung quy vẫn không yên tâm, vì thế hôm nay thứ Sáu bà lại gọi điện thoại đến thăm dò, kết quả Trương đại gia trực tiếp nói không có ở đây, đại khái là Tưởng Lan đã đi rồi, mấy ngày gần đây không nhìn thấy nàng đâu.
Quách Xuân Lan cao hứng cực kỳ, tuy rằng không thể công khai khoe ra chiến quả như một kẻ chiến thắng, nhưng nội tâm lại kích động không thôi, cảm thấy mình lại chống đỡ được một lần bị cuộc đời đả kích.
Tâm tình bà vui vẻ liền không cảm thấy chân cẳng đi lại bất tiện là phiền phức khổ sở. Lại nói đã sống mạnh mẽ cả đời, chút suy sụp này đối với bà mà nói cũng chỉ là một thử thách không mấy lớn lao. Bà tự nhủ với mình: Chỉ bị liệt nửa người thôi còn chưa đến nỗi tàn phế, chỉ cần khẽ cắn môi là lại có thể vượt qua.
Vì thế, Quách Xuân Lan bắt đầu mỗi ngày tích cực khôi phục cơ năng của chân, rèn luyện chân trái và tay trái từng chút một.
Đến thứ Bảy, Lâm Cẩm Vân về nhà nhìn thấy mẹ mình đang ở trong sân luyện tập nhấc chân, vừa thấy mình vào cửa liền chỉ vào chân trái cười nói: "Con xem, cái chân này của mẹ vẫn còn nâng lên được này."
Lâm Cẩm Vân nhìn thấy gương mặt tươi cười của mẹ mà ngây ra một lúc, đây là lần đầu trong hai tháng qua cô nhìn thấy mẹ cười.
Nụ cười này làm Lâm Cẩm Vân không đành lòng trách cứ mẹ mình thêm nữa, vốn đã chuẩn bị quyết tâm hỏi chuyện Tưởng Lan nay lại phải nuốt hết vào bụng, đành nở một nụ cười không mấy tươi tắn: "Vâng, mẹ gắng tập luyện nhé, để con đỡ mẹ."
Quách Xuân Lan tích cực lạc quan cũng kéo bầu không khí cả nhà lên, một nhà Lâm gia lại dần khôi phục lại bình yên trước lúc phong ba, chỉ có cái tên "Tưởng Lan" là từ đây trở thành cấm kỵ trong nhà này, mọi người đều tránh như tránh hồng thủy mãnh thú.
Trừ Lâm Cẩm Vân, trong lòng ai nấy đều tự hiểu rõ mà không nói ra, đều lựa chọn quên chuyện đó đi.
Một tuần rồi lại một tuần, bên chỗ Hứa Tiểu Phong vẫn chưa có bất cứ tin tức nào về Tưởng Lan.
Lâm Cẩm Vân từ tràn đầy hy vọng lại trở về với thất vọng, tuy không để cảm xúc mất mát ảnh hưởng đến công việc, đồng nghiệp, học sinh và người nhà, nhưng một khi không còn ai ở cạnh bên thì cô lại lập tức buồn bực không vui, lo lắng trăm bề.
Mỗi tuần cô bắt đầu chạy đến trường Tưởng Uy, dò hỏi cậu nơi ở của Tưởng Lan. Vài lần đầu Tưởng Uy còn ngại cô phiền, hờ hững với cô, cho rằng cự tuyệt vài lần thì cô sẽ không đến nữa. Nào ngờ Lâm Cẩm Vân lại mưa gió bất động, tuần nào cũng đều tới tìm cậu ta.
Tưởng Uy dù không bị Lâm Cẩm Vân bám riết không tha làm cho cảm động, nhưng cũng bị chấp niệm của cô làm cho sợ hãi, vì thế sau buổi tự học tối nay nhìn thấy cô lại chờ ở cổng trường nên quyết định nói rõ một lời với cô.
"Chị làm ơn đừng đến tìm tôi nữa, tôi nói thật cho chị biết nhé, tôi biết chị tôi đang ở đâu, nhưng tuyệt đối sẽ không nói cho chị biết, chị có đến cũng vô ích thôi. Cuối tuần này tôi thi cuối kỳ, chị cứ như vậy sẽ ảnh hưởng tôi ôn thi."
"Em muốn phải thế nào mới bằng lòng nói cho chị biết?"
"Chị của tôi không cho tôi nói thì dù thế nào tôi cũng sẽ không nói. Chị đi đi, đừng tới tìm tôi."
Tưởng Uy nói xong liền xoay người tính trở về.
Lâm Cẩm Vân vội giữ cậu ta lại nói: "Tưởng Uy, vậy em nói cho chị biết là hiện giờ chị ấy đang làm gì? Sống có ổn không?"
Tưởng Uy quay đầu nhìn nhìn Lâm Cẩm Vân, cắn môi suy nghĩ trong chốc lát, mới nói với cô: "Chị ấy sống rất tốt, có người chăm lo cho chị ấy. Chị... Chị hãy chết cái tâm đó đi."
Lâm Cẩm Vân vừa nghe vội lôi kéo cánh tay cậu ta hỏi: "Có ý tứ gì? Ai chăm sóc cho chị ấy? Chị ấy đang ở bên ai?"
Tưởng Uy bực bội hất tay Lâm Cẩm Vân, nói: "Hỏi làm gì. Chính là ý này đấy, chị tự mà suy nghĩ đi. Chị của tôi là người tốt như vậy. Lại nói, chị... Chị còn là một đứa con gái... Hừ, thật là, sao lại thế này chứ? Phiền quá! Chị đi đi!"
Lâm Cẩm Vân nháy mắt mặt xám như tro tàn, ngơ ngẩn nói không ra lời.
Tưởng Uy thấy dáng vẻ này của cô trông có hơi sợ, bèn nhẹ giọng nói với cô: "Thật sự là chị đừng đến nữa. Tôi chỉ nói cho chị biết thêm một câu cuối này nữa thôi, chị của tôi không có ở thành phố này, chị đừng uổng phí sức lực nữa."
Tưởng Uy nói xong liền trở về ký túc xá không thèm quay đầu nhìn lại, khi lên tới lầu bốn ký túc xá, mới tò mò liếc nhìn xuống một cái, nhìn thấy Lâm Cẩm Vân thế mà vẫn còn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Cậu ta vừa bất ngờ vừa sợ hãi, vì thế lại xuống lầu một đến phòng quản lý ký túc xá gọi điện thoại.
Điện thoại rất nhanh liền kết nối, cậu nhờ người bắt máy gọi giùm Tưởng Lan, chỉ chốc lát sau trong điện thoại truyền đến giọng Tưởng Lan.
"Alo?"
"Chị, là em."
"Tiểu Uy, có chuyện gì vậy?"
"Vừa rồi chị ta lại tới nữa, em đã theo lời chị dạy nói lại với chị ta. Chị ta nghe em nói xong mặt đều bị dọa trắng bệch, bây giờ vẫn còn chưa đi, vẫn đứng lù lù bất động ở bên kia. Chị ơi, làm sao bây giờ? Chị ta cứ như vậy có khi nào xảy ra chuyện gì không?"
Đầu dây bên kia trầm mặc một lát mới đáp: "Trông chị ấy có được khỏe không? Có gầy đi không?"
"Gầy hơn trước một chút."
"Vậy sao..."
"À chị, chị ở đó vẫn khỏe chứ? Sao ở bên cạnh ồn ào quá vậy? Đã hơn 8 giờ mà còn ồn như vậy, ngày nào cũng đều như vậy sao?"
"Công trường đều như vậy cả. Chị khỏe lắm, em đừng lo. Ngoan ngoãn học hành, cuối kỳ rồi, em phải cố gắng học tốt."
"Dạ, em biết rồi. Chị ơi, hay là chị trở về đi. Em sẽ không nói cho chị ta biết đâu, chị lén trở về đi nhé."
"Tiểu Uy, chị không thể về được. Thôi, em mau về ôn bài đi, chị cúp máy đây."
"Chị, phải chăm sóc bản thân thật tốt nha."
"Ừm, chị biết mà, em đừng lo. Yên tâm mà học."
"Dạ."
Tưởng Uy cúp điện thoại, lại nhìn nhìn bên ngoài, Lâm Cẩm Vân đã đi rồi.
Sau ngày hôm đó, Lâm Cẩm Vân thật sự không còn tới tìm Tưởng Uy hỏi chuyện nữa, cũng không còn hỏi Hứa Tiểu Phong tiến triển thế nào, thậm chí còn bảo anh không cần giúp tìm người nữa.
Cô lại gầy đi trông thấy, xương quai xanh cao ngất, gương mặt hõm sâu. Có khi tăng ca quá giờ thì cơm cũng không ăn, bởi vì vừa đi đến bếp ban công, vừa thấy cái bếp điện nhỏ cô sẽ lại nhớ tới Tưởng Lan, vừa nhớ tới Tưởng Lan thì cô lại ăn không vô bất cứ thứ gì.
Hứa Tiểu Phong nhìn không đành lòng, đôi khi cũng mời Lâm Cẩm Vân đi ra ngoài giải trí tiêu khiển một chút, nhưng cô chưa bao giờ đi.
Trước kia cô cũng rất thích những thú vui ngũ quang thập sắc, như là ca múa kịch, đánh cờ làm thơ vẽ tranh, nhưng Tưởng Lan vừa đi, như thể đã mang theo toàn bộ sắc màu của thế giới này, chỉ để lại một màu xám tro vô vị. Thậm chí đến viết chữ thư pháp cô cũng không viết, radio cũng không nghe, chỉ lo liều mạng làm việc tăng ca, giành hết những việc mà người khác không thích làm.
Nhưng công việc nhiều đến đâu rồi cũng sẽ làm xong, trường học cũng có lúc nghỉ hè.
Lại đến dịp nghỉ hè, Lâm Cẩm Vân nhớ tới lần đầu gặp Tưởng Lan chính là lần nghỉ hè năm ngoái, mới một năm ngắn ngủi, cô đã trải qua tình yêu và ly biệt, từng vui vẻ hạnh phúc cũng từng buồn bã bi thương, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.
Tình trạng của Quách Xuân Lan thì lại khá hơn rất nhiều, đi đường đã không còn run rẩy, nhưng tay trái không nâng được vật nặng, cơ bản không làm được việc nặng, chỉ có thể ở trong nhà làm chút việc nhà.
Lâm Cẩm Vân đưa ra ý định nghỉ hè đi trại vịt phụ giúp anh chị, Quách Xuân Lan nghe vậy liền ngăn cản cô, nhưng lại dần phát hiện con gái cứ ở trong nhà càng khiến bà cảm thấy bất an hơn. Bởi vì Lâm Cẩm Vân một khi không có việc gì làm lại ngồi nhìn chậu hoa lan mang từ trường về đến ngẩn người, ăn cũng ít, nói càng ít hơn.
Có những đêm, Quách Xuân Lan đi tiểu đêm thì nghe thấy trên lầu có động tĩnh, liền vịn cầu thang lên lầu hai xem xét phòng Lâm Cẩm Vân, lại phát hiện dưới khe cửa lộ ra ánh sáng. Bà ghé sát cửa nghe ngóng động tĩnh trong chốc lát, lại đột nhiên nghe thấy tiếng Lâm Cẩm Vân từ trong phòng truyền đến, thanh âm không nhanh không chậm, hệt như đang giảng bài.
Quách Xuân Lan nghe một hồi mới rõ, hóa ra con gái đang đọc diễn cảm bài thơ.
Mấy ngày sau đó bà lại để ý đến động tĩnh trên lầu, thực nhanh liền phát hiện một hiện tượng: Hầu như đêm nào Lâm Cẩm Vân cũng sẽ nhốt mình trong phòng đọc sách giáo khoa, có khi đọc mười phút, có khi đọc hơn nửa tiếng đồng hồ.
Phát hiện này làm Quách Xuân Lan rất lo sợ, cảm thấy hành vi này quá mức quái dị điên rồ, liền nói lại việc này cho Lâm Vĩ Kiện, bảo anh ta mau nghĩ cách.
Lâm Vĩ Kiện là người anh hết mực thương em, do dự một lúc mới mở miệng nói: "Mẹ, con tính thế này, hay là đi tìm ai kia đi, nhờ cô ta khuyên nhủ A Vân..."
"Không có cửa đâu!" Quách Xuân Lan không để Lâm Vĩ Kiện nói xong đã lạnh lùng ngắt lời anh: "Nghĩ cũng đừng có nghĩ! Con cũng không được phép đi tìm nó!"
Lâm Vĩ Kiện không ngờ mẹ mình lại hận Tưởng Lan tới mức thấu xương như vậy, anh sợ lại kích động đến mẹ, đành phải hỏi lại Quách Xuân Lan: "Vậy mẹ tính thế nào? A Vân ra nông nỗi này con nhìn cũng thấy khó chịu, trước kia nó lạc quan vui tươi yêu đời là thế, còn bây giờ mẹ xem, nó ở nhà nửa tháng trời mà có thấy nó cười được lần nào đâu? Đừng nói là cười, bây giờ tới nói nó cũng không muốn nói nữa, cứ thế này sớm muộn gì cũng buồn sầu thành bệnh!"
"Thôi thôi, cho nó đi trại vịt làm việc đi, có lẽ bận rộn rồi thì sẽ không nhớ tới họ Tưởng kia nữa. Qua hai tháng này rồi hẵn tính tiếp, chờ nó trở về trường có việc làm cũng sẽ không nghĩ nhiều nữa."
Vì thế, Lâm Cẩm Vân liền được phái đi trại vịt hỗ trợ.
Cô tới trại vịt cũng chỉ lo vùi đầu làm việc, cật lực chăm chỉ như một cái máy, đối đãi vịt cẩn thận chu đáo như đối đãi học sinh. Mỗi ngày đi sớm về trễ, ăn ít làm nhiều, hai tháng làm lụng cả người trở nên vừa gầy vừa đen, trong mắt nhìn không ra một chút nhiệt tình hay khát vọng sống, cứ như chỉ sống để làm việc.
Quách Xuân Lan đau lòng nhưng không cách nào ngăn cản, bởi vì từ sau khi Lâm Cẩm Vân đi trại vịt hỗ trợ liền không còn nửa đêm mặc niệm đọc sách giáo khoa.
Bà biết là con gái mệt, nhưng cũng chỉ có thể nhẫn tâm coi như không biết, chỉ ngóng trông kỳ nghỉ hè này có thể nhanh chóng trôi qua.
===
Lúc Tưởng Uy bảo Vân hãy "chết tâm" đi, mấy bạn hay đọc QT chắc cũng hay gặp từ này. Thực ra nghĩa của nó là "từ bỏ đi", nhưng như vậy thì ko đủ để thể hiện hết cảm xúc của hai chữ này trong trường hợp này, người còn sống sờ sờ mà tim như chết lặng, nó đau đớn lắm.
Như trong tác phẩm "Tắt lửa lòng", Điệp đi tìm Lan, Lan cắt dây chuông đoạn tình, và một cái kết âm dương cách biệt.
Tóm tắt chương:
Hôm sau Lâm Cẩm Vân miễn cưỡng đi làm.
Mấy ngày sau đó đều liên tục đi tìm hỏi Hứa Tiểu Phong tình hình ra sao.
Dần dà, người xung quanh đồn đại hai người đang quen nhau.
Tiểu Phong không quan tâm tin đồn.
Cẩm Vân không có lòng dạ bác bỏ tin đồn.
Tưởng Lan thì vẫn bặt vô âm tín.
Lúc này mẹ của Cẩm Vân - Quách Xuân Lan lại rất vui vẻ.
Bà canh giờ con gái đi làm, gọi đến phòng trực tìm Tưởng Lan nhưng trường báo nàng không còn ở đó.
Bà rất hài lòng kết quả này, yên tâm điều dưỡng.
Bà Xuân Lan vui vẻ, cả nhà cũng lấy làm mừng theo.
Hàng tuần Cẩm Vân đi tìm Tiểu Phong nhưng vẫn không có kết quả.
Hàng tuần tiếp theo lại đến trường tìm Tưởng Uy.
Tưởng Uy bị bám riết, nói ra sự thật là biết chỗ Tưởng Lan, nhưng chị cậu dặn cậu không được cho ai biết. Còn nói chị cậu đã có người khác chiếu cố rồi, Cẩm Vân mau chết tâm đi thì hơn.
Sau đó cậu gọi điện thoại cho chị.
Điện thoại rất nhanh liền kết nối, cậu nhờ người bắt máy gọi giùm Tưởng Lan, chỉ chốc lát sau trong điện thoại truyền đến giọng Tưởng Lan.
"Alo?"
"Chị, là em."
"Tiểu Uy, có chuyện gì vậy?"
"Vừa rồi chị ta lại tới nữa, em đã theo lời chị dạy nói lại với chị ta. Chị ta nghe em nói xong mặt đều bị dọa trắng bệch, bây giờ vẫn còn chưa đi, vẫn đứng lù lù bất động ở bên kia. Chị ơi, làm sao bây giờ? Chị ta cứ như vậy có khi nào xảy ra chuyện gì không?"
Đầu dây bên kia trầm mặc một lát mới đáp: "Trông chị ấy có được khỏe không? Có gầy đi không?"
"Gầy hơn trước một chút."
"Vậy sao..."
"À chị, chị ở đó vẫn khỏe chứ? Sao ở bên cạnh ồn ào quá vậy? Đã hơn 8 giờ mà còn ồn như vậy, ngày nào cũng đều như vậy sao?"
"Công trường đều như vậy cả. Chị khỏe lắm, em đừng lo. Ngoan ngoãn học hành, cuối kỳ rồi, em phải cố gắng học tốt."
"Dạ, em biết rồi. Chị ơi, hay là chị trở về đi. Em sẽ không nói cho chị ta biết đâu, chị lén trở về đi nhé."
"Tiểu Uy, chị không thể về được. Thôi, em mau về ôn bài đi, chị cúp máy đây."
"Chị, phải chăm sóc bản thân thật tốt nha."
"Ừm, chị biết mà, em đừng lo. Yên tâm mà học."
"Dạ."
Tưởng Uy cúp điện thoại, lại nhìn nhìn bên ngoài, Lâm Cẩm Vân đã đi rồi.
Cẩm Vân đau khổ vùi đầu vào công việc. Từ chối mọi lời mời ra ngoài giải sầu của Hứa Tiểu Phong.
Mùa hè lại tới, cô nhớ lần đầu gặp Tưởng Lan, cũng là mùa hè.
Cô lại đau lòng, xin mẹ cho mình theo anh chị ra trại vịt làm cho khuây khỏa.
Quách Xuân Lan không đồng ý. Lúc này bà đã có thể đi lại, nhưng tay còn yếu, chỉ có thể ở nhà.
Hàng đêm bà nghe tiếng con gái đọc thơ, dần dà thấy kỳ quặc.
Lâm Vĩ Kiện ngỏ ý nhờ Tưởng Lan khuyên nhủ.
Quách Xuân Lan cự tuyệt ngay, thay vào đó bà cho phép con gái ra trại vịt làm việc.
Quả nhiên cô làm việc mệt mỏi, ban đêm không còn sức đọc thơ nữa.
Quách Xuân Lan xót con gái, chỉ mong mùa hè này mau chóng qua đi...