Không Cần Đến Trêu Chọc Ta

Chương 26: Yêu tôi sao?



Mưa to tầm tã, tiếng sấm ầm ầm, tia chớp xẹt qua không trung xé nát màn trời, giữa cơn mưa to tầm tã Tô Mộ Thu tuyệt vọng bi thương, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt khủng bố đến dọa người, ánh mắt trống rỗng.

Cô như một búp bê vải bị vứt bỏ trong đêm mưa, ngã ngồi trên mặt đất, quần áo ướt sũng dán chặt trên thân thể, tóc đen như mực dính trên khuôn mặt tái nhợt, gương mặt nhỏ nhắn ướt sũng không phân biệt được là mưa hay là nước mắt.

“Nếu như mình không có phát sốt ···· nếu như mình không có té xỉu ···· nếu như mình có thể tìm bác sĩ tới ···· nếu như mình có thể sớm tỉnh lại ···· nếu như mình có thể kịp thời phát hiện mẹ bất thường ····· nếu như ···· nếu như không phải mình ··· mẹ sẽ không chết ··· bà sẽ không chết ··· là mình hại mẹ ····· mẹ ··· mẹ tại sao phải vứt bỏ con? ··· Không phải nói muốn cùng con sống chung một chỗ sao ···· Tại sao mẹ không tuân thủ lời hứa? ··· Tại sao lại vứt bỏ con? ····· Tại sao ····”

Cái miệng nhỏ nhắn vô ý thức nói, luôn miệng thì thào không ngừng lặp lại những câu giống nhau.

Phượng Dạ Diễm đứng ở trước người cô, mắt phượng sâu đen lạnh lẽo, đáy mắt hiện lên tia đau lòng cùng thương tiếc, anh kéo cô từ mặt đất lên, ôm vào trong ngực.

“Tạo sao ···· tạo sao ···· tại sao mẹ muốn vứt bỏ con ···· Mẹ không cần con nữa····· không ai cần con ······” Cô thì thào.

Anh ôm chặt cô, “Chúng tôi cần, dù toàn bộ thế giới đều vứt bỏ em, chúng tôi cũng sẽ cần em.”

“Ha ha ···· ha ha ha ····” Cô dường như không nghe được, thê lương cười to, “Mẹ không cần con ·····”

Anh cau chặt lông mày, vung tay chém xuống phía sau cổ cô, thân thể nhỏ gầy xụi lơ trong lồng ngực của anh.

Tối quá! Nơi này là chỗ nào? Tại sao cô không nhìn thấy gì hết? Toàn thân bủn rủn, lúc nóng lúc lạnh thật là khó chịu.

Trước mặt ngoại trừ bóng tối ra, xung quanh yên tĩnh không một tiếng động, cô mò mẫm trong bóng tối đi ra khỏi nơi này, không biết đi bao lâu rồi, lúc cho rằng vĩnh viễn không thoát khỏi nơi này thì rốt cục thấy được ánh sáng yếu ớt phía trước rất xa, còn có thể nghe được tiếng cười đùa rất nhỏ. Cô liều mạng chạy tới nơi có ánh sáng đó.

“A!” Cô hô nhỏ một tiếng, giơ hai bàn tay che lại đôi mắt, đột nhiên xuất hiện ánh sáng chói lòa làm cho mắt cô không thể thích ứng, sau một lúc, cảm thấy đã có thể thích ứng, cô chậm rãi thả tay xuống.

Trên mặt đất là cỏ, có bụi hoa thơm ngát, cây dương liễu xanh ngắt, mấy đứa bé đang chơi trong sân, một hàng ghế dựa màu trắng, cùng với vài ngôi nhà lầu cao cao bốn phía, dường như nơi đây là công viên nhỏ của khu dân cư nào đó.

Bên cạnh cầu trượt bảy, tám đứa béo làm thành một vòng tròn ngồi chơi xếp gỗ, hiển nhiên thanh âm vừa rồi cô nghe được là của bọn nhóc. Ánh mắt vừa chuyển, trong lúc lơ đãng, cô nhìn đến một bé gái trốn sau cầu trượt, bé gái mím môi, đôi mắt đầy khát vọng, không hề chớp mắt nhìn những đứa trẻ khác chơi đùa.

Cô hiếu kỳ nhìn cô bé, muốn đi đến hỏi tại sao cô bé không cùng mọi người chơi, ý niệm trong đầu vừa hiện lên, cô bé đã di chuyển, đi đến trước mặt bọn trẻ kia, thẹn thùng nhát gan thấp giọng mở miệng, “Tớ và các cậu cùng nhau chơi đùa được không?”

“Tại sao lại là cậu? Đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi là: không” Một cậu nhóc không vui vẻ trừng mắt cô.

Trên mặt cô bé xuất hiện bi thương.

“Mẹ tao nói, mẹ mày là người xấu, là hồ ly tinh phá hoại nhà người ta, chúng tao không chơi với mày, mau đi đi.” Một cô bé đứng lên dùng âm thanh bập bẹ nói.

Ngay lập tức, cô bé như một con thú nhỏ phẫn nộ, khuôn mặt nhỏ nhắn thở phì phì, cô bé tiến lên đẩy cô béo vừa nói, “Không cho phép nói mẹ tớ như vậy! Xin lỗi, mau xin lỗi mẹ tớ.”

Thấy thế, một cậu nhóc khác đứng lên, giơ tay đẩy cô một cái, “Mày hung dữ như vậy, khó trách ba mày không cần mày, đáng đời.” Cậu xoay người nhìn các bạn khác, “Chúng ta đi, không nên ở chỗ này chơi.”

Đám nhóc nhặt đồ xếp gỗ trên mặt đất lên, cùng nhau rời đi, lưu lại bé gái ngã ngồi trên mặt đất.

Cô cảm thấy tội nghiệp cô bé kia, cô muốn đi đến đỡ cô bé thì trước mắt đột nhiên lại trở nên đen kịt. Cô chạy về phía trước, vẫn là bóng tối ngay cả một tia sáng cũng không có.

“Tiểu Thu.”

Cô mừng rỡ, là giọng nói của mẹ!

“Mẹ.” Cô vui vẻ gọi, “Mẹ ở đâu?” Cô nhìn bốn phía, nhưng vẫn không thấy gì.

“Tiểu Thu, mẹ ở chỗ này.”

Phía trước, hình ảnh Tô Lam dần dần trở nên rõ hơn.

“Mẹ.” Cô chạy tới ôm bà, lại cảm thấy lạnh buốt, “Tiểu Thu vừa rồi nằm mơ thấy mẹ không cần Tiểu Thu, mẹ, mẹ đã đáp ứng với con sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ với con, mẹ phải tuân thủ lời hứa đó.”

“Tiểu Thu.” Tô Lam kéo ra cô, “Mẹ không thể đáp ứng con, mẹ phải đi đến một chỗ rất xa, sẽ không trở về nữa. Hứa với mẹ, phải sống thật tốt, được không?”

“Không!” Cô vội vàng hô to, duỗi tay dài ra muốn kéo mẹ lại, mẹ lại biến mất không thấy bóng dáng. “Mẹ, không cần vứt bỏ Tiểu Thu, chờ Tiểu Thu, Tiểu Thu sẽ cùng đi.”

Cô muốn chạy trốn, đột nhiên, thân thể bị một sức lực ở phía sau lôi kéo.

“Mẹ, mẹ không cần cục cưng sao?” Thanh âm non nớt của trẻ con vang lên.

Cô xoay người, thấy một cái vòng tròn tròn phát ra ánh sáng mềm mại. Cô cảm giác một góc trong trái tim sụp đổ, trở nên mềm mại, đáy lòng tràn đầy cảm động, “Cục cưng, mẹ mang con cùng tới chỗ bà ngoại được không?” Cô ôn nhu nói.

“Không được, mẹ, mẹ không thể bất công như vậy, cục cưng còn chưa có chính thức tới nhân gian, cục cưng muốn ở lại nhìn thế giới này.”

“Nhưng mà, mẹ mệt mỏi quá, mẹ không có năng lực bảo vệ mình, càng không biết có thể bảo vệ con hay không.” Cô vô lực ngồi dưới đất, nước mắt không khống chế chảy xuống.

Trong phòng ngủ lớn, chỉ có hai màu đen và trắng, đơn giản nhưng hơi lạnh lẽo.

Phượng Dạ Diễm tựa trên bệ cửa sổ, ngón trỏ cùng ngón giữa thon dài kẹp lấy một điếu thuốc lá, tiến đến bên môi, môi mỏng hung hăng hít một hơi, rồi sau đó chậm rãi phun ra khói trắng lượn lờ, dung nhan tà mị tuấn mỹ ẩn sau làn khói trắng lập loè, ánh nhìn hung ác nham hiểm khóa trên người Tô Mộ Thu đang mê man trên giường chưa từng dời đi.

“Đã một ngày một đêm, cô ấy rốt cuộc còn muốn ngủ đến khi nào?” Vẻ mặt anh âm trầm bất định.

Phượng Dạ Hoàng ngồi ở mép giường không nói gì, chỉ dùng ngón cái vuốt nhẹ khóe mắt Tô Mộ Thu, lau đi nước mắt từ khóe mắt cô rơi xuống.

“Anh trông cô ấy, khi nào cô ấy tỉnh thì gọi em, em đi ra ngoài trước.”

“Ừ.” Phượng Dạ Hoàng trả lời một tiếng.

Phượng Dạ Diễm dập tắt thuốc lá, quăng nó vào góc thùng rác, đi ra khỏi phòng.

Bàn tay to khẽ vuốt gò má tái nhợt của Tô Mộ Thu, gương mặt lạnh lùng của Phượng Dạ Hoàng nhu hòa hơn một chút, môi mỏng hé mở, anh trầm thấp gọi, “Tiểu Thu.”

Đang đắm chìm trong bóng đêm, Tô Mộ Thu chợt nghe tiếng nói ôn nhu.

Ai? Rốt cuộc là ai đang gọi cô? Cô không muốn tỉnh lại, không cần gọi cô lại, làm ơn!

Cô mở ra hai mắt chua xót, ngoài ý muốn lại thấy Phượng Dạ Hoàng ngồi ở mép giường, môi khô khốc hơi mở ra, mơ hồ nói gì đó.

“Em muốn nói gì?” Phượng Dạ Hoàng tiến đến bên môi cô, muốn nghe xem cô nói gì.

“Thả ··· tôi ·· đi.” Cô gian nan nói ra mấy chữ từ miệng, cổ họng như bóc cháy.

Không hề nghĩ tới việc câu đầu tiên cô nói lúc tỉnh lại là xin được rời đi, mặt của anh lập tức trầm xuống, đôi mắt trong nháy mắt lạnh đi, “Không có khả năng.”

“Ha.” Cô cười nhẹ, “Mẹ đã mất, anh còn muốn lấy cái gì để uy hiếp tôi, anh không thả tôi đi, tôi sẽ trốn.”

Trên mặt anh hiện lên sự kinh hãi, hơn một tháng quan sát, anh biết rõ cô mặt ngoài tuy thuận theo, nhưng tâm lại không thuận, tuy nhiên không có biểu hiện rõ ràng giống như bây giờ.

Anh nhíu mắt, lạnh lùng nhìn cô, “Vậy cô có bản lãnh thì cứ chạy đi, cho dù cô có trốn, với thế lực Phượng gia, muốn bắt cô, dễ như trở bàn tay.”

“Thả tôi đi được không?” Vẻ mặt cô cầu khẩn, thần sắc thê lương, “Tôi nợ anh, một tháng qua trả chưa hết sao? Các người rốt cuộc muốn gì ở tôi? Cái gì tôi cũng không có”

Trên mặt anh không hề có biểu tình gì, anh cũng không biết mình muốn cái gì, chỉ là không muốn thả cô đi.

Cô cố gắng di chuyển thân thể đau nhức, ngồi ở trên giường quay mặt nhìn về phía anh, vén chăn lên, hai tay dùng sức, cởi áo ngủ trên người ra, lộ ra bầu ngực trắng muốt nở nang, “Anh muốn thân thể tôi phải không? Lấy đi, toàn bộ lấy đi, sau đó thả tôi đi được không?” Cô đau khổ cầu khẩn.

Trong lòng của anh khẽ động, sự lạnh lẽo trên mặt rút đi, tay đem y phục của cô mặc vào, đặt cô nằm lại trên giường, giọng nói mềm mỏng, “Vừa hạ sốt, thân thể em còn rất yếu, nghỉ ngơi một chút đi!”

Nói xong, anh đứng dậy bỏ đi. Cánh tay dưới chăn của cô duỗi ra một tay nắm lấy cánh tay của anh, “Anh yêu tôi không?” Cô bình tĩnh nhìn sâu vào mắt anh, lại chỉ thấy một sự lãnh đạm, “Dù là chỉ một chút?”

Mặt anh vẫn như cũ không hề biến hóa, cô tuyệt vọng buông tay anh ra, vô lực rũ xuống trên giường.

Anh xoay người kéo cửa rời đi, lưu lại một Tô Mộ Thu tuyệt vọng.

Không nên như vậy, không nên a, bọn họ đối với cô hẳn là hơi thích, không phải sao? Trong mắt bọn họ , cô hẳn là đặc biệt, không phải sao? Cục cưng, làm sao bây giờ? Ba của con không thương mẹ, như vậy ba cũng sẽ không cho phép mẹ giữ con lại, làm sao bây giờ?

Trong đầu hiện lên một khuôn mặt tà mị, trong lòng của cô dấy lên một hy vọng.

Có lẽ, cô nên đánh cuộc lần nữa.

Cô di chuyển thân thể mềm nhũn gian nan leo xuống giường, đi lại tập tễnh từng bước một.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“Tiểu Thu?” Nhạy cảm phát giác được khí lực yếu ớt, đang ngồi trước bàn sách xem tư liệu Phượng Dạ Diễm ngẩng đầu lên, bất ngờ chứng kiến Tô Mộ Thu đang đứng ở cửa ra vào.

Anh tiến đến ôm lấy cô, trở lại chỗ ngồi, để cho cô ngồi trên đùi anh, hai tay ôm sát cô, “Làm sao vậy? Có việc gì không?”

Cô không nói chuyện, chỉ là vùi đầu vào lồng ngực anh. Anh cũng không hỏi lại cô, chỉ là chăm chú ôm cô.

Qua thật lâu, mới nghe thấy cô sâu kín thở dài, “Anh yêu tôi không?” Thanh âm thật thấp, giống như chưa từng nói chuyện.

Nhưng cô biết rõ anh nhất định nghe được, môn chủ Ám Diễm môn nếu không có năng lực, làm sao đảm nhiệm được.

Không có tiếng trả lời, lòng của cô lặng xuống, “Một chút cũng không có sao?”

“Làm sao vậy? Sao lại hỏi như vậy?” Anh nâng mặt của cô lên, trong giọng nói mang theo ý cười thản nhiên.

Để mặt anh nâng mặt mình lên, cô bình tĩnh nhìn sâu vào đôi mắt đen của anh, trong đôi mắt phượng nhàn nhạt tà khí chính là ý cười, cho dù đã nhìn thấy nước mắt cô.

“Tại sao lại khóc?” Anh cúi thấp đầu nhẹ nhàng liếm đi lệ trên má cô.

Cô lắc đầu không nói chuyện, hai hàng nước mắt không ngừng chảy xuống, hai mắt đẫm lệ, cô chăm chú nhìn đôi mắt phượng xinh đẹp kia, sợ bỏ qua một chút biến hóa, nhưng mà, ngoại trừ tà khí ra chưa từng có bất kỳ biến hóa gì.

Hai tay ôm cổ của anh, cô vùi vào trong ngực của anh, “Bế tôi.”

“Ha ha…” Anh cười trầm thấp, “Tiểu Thu ngoan, muốn tôi ôm em trở về sao? Thân thể em suy yếu, tôi ôm em trở về nghỉ ngơi.”

Cô co rút trong lồng ngực của anh khóe miệng nhếch lên một nụ cười thê lương.

Quả nhiên, cô vẫn không biết tự lượng sức mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.