Không Cần Đến Trêu Chọc Ta

Chương 53: Bữa tối dưới ánh nến



Màn đêm buông xuống.

Ám đảo không khí trong lành, không hề có chút ô nhiễm nào, hơn nữa không có nhà cao tầng ngăn cản, ngửa đầu lên liền có thể trông thấy rất nhiều sao, bao phủ cả bầu trời đêm. Mặc dù ở Phượng gia cũng có thể trông thấy, nhưng hoàn toàn không bằng bầu trời đêm xinh đẹp ở đây.

Tô Mộ Thu đứng ở trên ban công, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn bầu trời đêm, cảm giác cô đơn bất lực tràn ngập trong lòng.

Dưới bầu trời đêm rộng lớn, người lại có vẻ nhỏ bé như vậy, nhỏ bé đến không đáng kể đến. Con người sống trên đời chỉ ngắn ngủi vài thập niên, lại rất thích tự tìm phiền não, thật sự là châm chọc, tự xưng là loài động vật cao cấp nhất lại gian khổ hơn so với bất cứ loài vật nào, bởi vì con người thích đem quá nhiều tình cảm gánh vác trên vai, cho dù biết mình không thể gánh vác, nếu như việc tình cảm có thể nói bỏ liền bỏ, thì đã không được gọi là phàm phu tục tử mà cô hoàn toàn là một trong những phàm phu tục tử đó.

Gió đêm hơi lạnh, lại hoàn toàn không cách nào làm lạnh xuống nội tâm khô nóng của cô, nắm tay nắm chặt của cô nới lỏng rồi lại căng lên, nắm rồi lại thả, chỉ cần nghĩ tới chuyện cần làm, cô lại khẩn trương đứng ngồi không yên.

Hai người bọn họ……………

Mắt của cô ảm ảm.

Sau chuyện sáng nay, bọn họ không có nói chuyện với cô, ăn trưa cũng không nói một câu, cô lần đầu tiên cảm thấy yên tĩnh lại đáng sợ như vậy.

Sự lạnh lùng của bọn họ làm cho cô càng thêm không chắc chắn về chuyện sẽ làm, lòng như treo ở giữa không trung, bất ổn, căn bản không có biện pháp bình tĩnh lại.

Ngoài cửa phòng có tiếng gõ cửa vang lên, một người làm đẩy cửa tiến vào, cô nhìn thấy Tô Mộ Thu đứng trên ban công, tiến lên vài bước nói, “Tiểu thư, bữa tối đã được chuẩn bị theo sự căn dặn của cô.”

“Tôi biết rồi, cô đi xuống đi!” Tô Mộ Thu nhẹ giọng đáp lại.

“Dạ.” Nữ giúp việc gật đầu, cúi thấp người sau đó xoay người rời đi.

Tô Mộ Thu nghe được tiếng đóng cửa mới chậm chạp thở dài, cố gắng bình tĩnh lại nội tâm đi vào phòng trong.

Kéo ra tủ quần áo, cô chọn lấy một cái váy xanh nhạt, đem tóc dài búi thành một búi tóc đơn giản.

Tay cô chạm vào nắm cửa sau đó dừng lại tiến về phía mép giường, vén chăn lên, cầm lấy bình rượu giấu trong chăn gắt gao ôm vào trong ngực, tâm bắt đầu không khống chế được đạp cuồng loạn, cô liên tục hít sâu vài lần mới ổn định lại.

Ra khỏi cửa phòng đi xuống cầu thang, Tô Mộ Thu trực tiếp đi đến nhà ăn.

Nhà ăn mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng.

Bàn ăn thật dài trải vải đỏ, trên mặt bàn xa hoa bày ra bữa tối khéo léo cùng với hai bình hoa hồng và ba cây nến cổ điển, chập chờn nhu hòa dưới ánh nến, thật ấm áp mà lãng mạn.

Tô Mộ Thu nghiêng mặt qua hỏi thăm nữ giúp việc, “Hai vị thiếu gia đâu?”

“Các cậu chủ ở trong thư phòng.”

“Phiền cô đi mời hai vị thiếu gia xuống.”

“Dạ.” Nữ giúp việc gật đầu, xoay người đi ra nhà ăn.

Năm phút sau, Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm đi xuống, chứng kiến mọi thứ trước mắt, hai người liếc nhau một cái, có nhiều thú vị đồng thời cũng nhíu mày.

“Các cô đi xuống hết đi!” Tô Mộ Thu cất cao giọng nói.

“Dạ.” Bốn nữ giúp việc kính cẩn gật đầu, động tác nhanh chóng lui xuống.

Tô Mộ Thu kéo ghế ra ngồi xuống.

Mà bọn họ không ngồi ở bên cạnh cô giống bình thường, mà là lựa chọn ngồi đối diện cô.

Nhà ăn lặng im không tiếng động, chỉ có ánh nến chập chờn.

Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm trầm mặc không nói, trên mặt bất động thanh sắc, chỉ nhìn chằm chằm vào Tô Mộ Thu, bọn họ đang đợi, chờ xem con mèo nhỏ chơi cái trò gì.

Tô Mộ Thu bị bọn họ nhìn đến run lên, trong lòng bàn tay phát lạnh, thiếu chút nữa là chạy trối chết, tay cô nắm chặt lại, mím môi đứng lên, cầm lấy chai rượu trên bàn đến bên cạnh bọn họ, chậm rãi rót vào hai cái ly.

“Vì sự vô lễ lúc sáng nay, Mộ Thu ở nơi này nói tiếng xin lỗi.” Cô nhẹ nói, lông mi dài mà dày như cánh quạt nhẹ nhàng chớp, tim đập nhanh chóng.

“Ừ.” Phượng Dạ Hoàng hừ lạnh.

Thật ra bọn họ cũng không có giận cô, chỉ là hiếu kỳ cô sẽ có phản ứng như thế nào, kỳ thật bọn họ càng hy vọng thấy cô thể hiện nhiều cảm xúc hơn một chút, chứ không chỉ lạnh nhạt không hề để ý bất cứ chuyện gì.

Phượng Dạ Diễm cầm chiếc ly lên đưa tới môi, không hề báo động trước ngước mắt lên nhìn thẳng Tô Mộ Thu, đúng lúc bắt gặp được ánh mắt chờ mong của cô, anh thú vị cười khẽ lên tiếng, ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp lấy ly, trong ly tỏa ra mùi rượu thuần túy, “Tiểu Thu à, tối nay có chuyện gì xảy ra vậy? Hồng Môn Yến sao?” Anh đưa ly rượu lên mũi nhẹ nhàng ngửi, “Ừ……….. Để tôi đoán xem, trong rượu này có bỏ thuốc mê phải không? Là Sở Ngự dạy em bỏ thuốc chúng tôi? Sau đó chạy trốn chúng tôi?”

Trong nội tâm Tô Mộ Thu nhảy lộp bộp.

Cô ôn nhu cười, “Tôi làm sao có thể bỏ thuốc mê? Huống chi, tôi cũng trốn không thoát không phải sao? Trên Ám đảo đều có ám vệ, không có sự cho phép của các anh, bọn họ làm sao có thể cho tôi rời đảo.”

Tuy trong nội tâm rất khẩn trương, nhưng cô vẫn có năng lực duy trì bình tĩnh ở mặt ngoài.

“Tuy nói vậy nhưng đêm nay em vẫn rất kỳ quái.” Phượng Dạ Diễm nhếch mi nhìn cô.

Cô cầm lấy ly rượu trong tay anh, ngửa đầu uống một ngụm, “Mê dược sẽ không có thuốc giải, bây giờ anh có thể tin tưởng tôi không có bỏ thuốc rồi chứ?”

“A….” Phượng Dạ Diễm cười khẽ, không đoán ra được là tâm tình gì.

Thật ra bọn họ đều biết rõ, nếu như thuốc mê là của tên Sở Ngự kia thì tuyệt đối có thuốc giải, quái thai không có gì là làm không được.

Tiếng cười kia ý tứ hàm xúc không rõ, cũng không biết bọn họ rốt cuộc tin tưởng không, Tô Mộ Thu khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, nhìn hai gương mặt tuấn mỹ chập chờn dưới ánh nến, lại nâng ly rượu uống một ngụm nhưng không có uống hết.

Cô cúi thấp đầu hôn lên môi Phượng Dạ Diễm nhưng anh lại ngậm chặt môi, cô gấp đến độ không biết làm như thế nào cho phải, vừa định rút lui, Phượng Dạ Diễm đã ôm cô vào trong ngực mình, lập tức đảo khách thành chủ, cướp lấy quyền chủ động.

Hoàn toàn bị anh cướp lấy quyền chủ động, đầu lưỡi của cô căn bản không thể dùng được, vô lực bị anh dẫn dắt, dù khó khăn nhưng cô cũng đem rượu chậm rãi mớm vào trong miệng của anh.

Phượng Dạ Diễm buông cô ra, nhẹ nhàng vuốt đôi môi có chút sưng đỏ, “Thách em cũng không có can đảm làm chuyện đó, tạm thời tôi theo em chơi đùa vậy.”

Tô Mộ Thu âm thầm cầu khẩn mê dược có dược hiệu mạnh mẽ, chỉ cần một ngụm nhỏ là được, cũng âm thầm cầu khẩn mê dược này không có tác dụng liền, nếu không, bên cạnh còn có một người, người bên này ngã xuống trước, bên kia sẽ không xong việc.

“Hoàng thiếu gia cũng uống đi! Rượu này xem như Mộ Thu kính hai vị để bồi tội.” Cô nâng mắt nhìn.

Phượng Dạ Hoàng mày kiếm chau lên, ung dung nhìn cô, “Em không mớm cho tôi uống?”

Tô Mộ Thu mặt đỏ lên, cắn cắn môi. Loại chuyện này làm lần thứ nhất đã đủ thẹn thùng, còn muốn cô làm nữa thì làm sao mà chịu nổi.

“Đi đi!” Phượng Dạ Diễm cười khẽ, nhẹ nhàng đẩy cô đến trong ngực Phượng Dạ Hoàng.

Tô Mộ Thu khẽ cắn môi, uống xong một ngụm rượu, hôn lên môi Phượng Dạ Hoàng.

Phượng Dạ Hoàng tất nhiên là không lãng phí diễm phúc được dâng lên sự chủ động, sau khi uống rượu xong chưa đủ còn hung hăng hôn một phen mới buông cô ra, tà mị cười, “Rượu này thực ngọt.”

Dù cho dược hiệu đối với cô vô dụng, nhưng uống rượu vào cô tất nhiên là nhịn không được mà gò má bị hun đỏ.

Tô Mộ Thu đỏ mặt rất là mê người, nhất là tóc dài rối loạn, có hai nhánh tóc rũ xuống bên tai cô, hương vị quyến rũ tăng vài phần làm ánh mắt của hai người nhìn cô nóng rực.

“Tiểu Thu, nói cho tôi biết, em có yêu tôi không?” Phượng Dạ Hoàng dùng ngón trỏ nâng cằm của cô lên.

Cô bị hỏi đến sững sờ, không tự giác nhíu mày.

Phượng Dạ Hoàng nhẹ nhàng xoa mi tâm cô, “Tiểu Thu của tôi, tại sao em lại thích nhíu mày như vậy? Chẳng lẽ chúng tôi thật sự làm em cảm thấy khó chịu sao?”

“Không phải.” Cô lắc đầu, “Chỉ là…………..” Chỉ là không rõ chính mình có tình cảm gì đối với hai người bọn họ, là mê luyến? Là ỷ lại? Là sợ hãi? Là yêu? Là hận? Hay là cả năm thứ đó đều có? Cô không biết…………….

“Tôi nên bắt em làm gì bây giờ?” Phượng Dạ Hoàng thở dài.

Không cam lòng bị xem nhẹ, Phượng Dạ Diễm đứng lên muốn đem Tô Mộ Thu đoạt lấy, vừa đứng lên, thân hình cao lớn có chút dao động, mắt không thể tin nhìn Tô Mộ Thu, khống chế không nổi nữa liền ngã xuống tại chỗ.

Phượng Dạ Hoàng kinh ngạc, quả nhiên là quá sơ suất, ánh mắt hung ác nham hiểm trừng mắt người trong ngực, “Tiểu Thu em………….” Còn chưa nói xong, trước mắt anh tối sầm lại, gục tại trên vai Tô Mộ Thu.

Tô Mộ Thu mím môi, ánh mắt qua lại giữa hai người, cuối cùng cao giọng hô, “Anh Mị Huyền.”

Người đàn ông cao lớn lãnh khốc đang ẩn thân ở chỗ tối lập tức lách mình mà vào, lúc nhìn thấy Phượng Dạ Diễm ngã trên mặt đất cùng Phượng Dạ Hoàng ngất xỉu trong ngực Tô Mộ Thu thì có chút giật mình sửng sốt.

Tô Mộ Thu bình tĩnh căn dặn, “Phiền anh đem hai vị thiếu gia lên phòng trên lầu hai.”

“Cái này…… Xin thứ cho thuộc hạ vô lễ, xin hỏi tiểu thư đem các thiếu chủ……………” Bởi vì không được cho phép, Mị Huyền không dám tới gần nhà ăn, bởi vậy không rõ lắm sự tình từ đầu đến cuối.

“Bọn họ uống rượu.”

Mị Huyền nhíu mày. Hai vị thiếu chủ tuyệt đối không thể có chuyện uống say.

“Ngẩn ngơ làm cái gì, chẳng lẽ tôi có thể thương tổn bọn họ sao?” Tô Mộ Thu lạnh lùng nhìn Mị Huyền.

“Thuộc hạ không dám.” Mị Huyền cúi đầu xuống.

Mặc dù nghi hoặc, cuối cùng Mị Huyền vẫn nghe mệnh lệnh của Tô Mộ Thu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.