Không Cần Đến Trêu Chọc Ta

Chương 7: Cúc áo bạch kim



“A a…. A….”

Nam Cung Phi Phi vẻ mặt hưng phấn, hai mắt mở thật to chăm chú nhìn tô mì trước mặt tỏa hơi nóng.

Đây là cảnh tượng Tô Mộ Thu được chứng kiến lúc đi ra khỏi phòng sau khi thay xong áo ngủ.

“Nam Cung Phi Phi, cậu đang làm gì vậy?”

“Nấu mì, tớ đói.” Nam Cung Phi Phi vẻ mặt vô tội.

Cô liếc mắt xem thường, “Không phải tớ đã về sớm để nấu cơm sao? Đợi một lát nữa cậu sẽ chết sao? Tiểu quỷ đói!”

Cô tiến lại, vươn tay.

“Đưa cho tớ.”

“Không được.”

Nam Cung Phi Phi che chở tô mì, vẻ mặt kiên quyết thề bảo vệ.

Tô Mộ Thu cười lạnh một tiếng, “Tốt lắm, từ nay về sau cậu đừng ăn đồ tớ nấu nữa cứ ăn mì gói đi nha!”

“Được được, cho cậu, đưa cho cậu hết.” Nam Cung Phi Phi bẹt miệng, không tình nguyện giao ra tô mì.

Tuy rất thích ăn mì gói, nhưng cô càng thích đồ ăn Tiểu Thu nấu hơn.

Tô Mộ Thu bưng tô mì lên, ném trực tiếp vào thùng rác, “Tớ đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, không được ăn loại đồ rác rưởi này, không hề có chất dinh dưỡng cậu có biết hay không, nhìn xem cậu gầy như vậy.”

Nam Cung Phi Phi bất mãn kháng nghị, “Cái gì a? Tớ ở đâu có gầy? Tiểu Thu, cậu còn gầy hơn? Chỉ biết quan tâm người khác, sao không chú ý thân thể mình, mỗi lần đều ăn ít như vậy.”

“Đừng đánh lạc hướng, bây giờ tớ đang nói về cậu, tớ nhớ mình đã ném toàn bộ mì gói đi rồi mà. Cậu lấy ở đâu ra? Thành thật khai báo, còn giấu chỗ nào không?”

“Không có.” Cô lắc đầu, “Cậu đừng trừng mắt nhìn tớ nha, thật không có, tớ thề.” Ba ngón tay đưa thẳng lên cao bằng huyệt Thái Dương.

Tô Mộ Thu buồn cười nhìn cô, “Ngoan, chờ chút xíu, lập tức sẽ có đồ ăn.”

“Ừ.” Phi Phi gật mạnh đầu, mỉm cười ngọt ngào, “Tớ giúp cậu.”

Trong căn phòng mà Học viện Thánh Tu Tư bố trí cho học viên quý tộc gồm có hai phòng ngủ, một phòng khách, máy tính, tủ lạnh, máy giặt quần áo, TV, điều hòa mọi thứ đầy đủ hết, mỗi ngày còn có các loại thịt rau mới lạ đưa tới cửa. Chất lượng phục vụ rất tốt.

Đương nhiên, học viện Thánh Tu Tư sẽ không làm ăn lỗ vốn. Được đối xử ưu đãi như thế, tất nhiên sẽ có cái giá lớn hơn, chính là, cả đời dốc sức phục tùng Phượng gia – chủ sở hữu của Thánh Tu Tư.

Cho dù vậy, học viện Thánh Tu Tư vẫn là nơi nhân tài các quốc gia đua nhau tới.

Không đợi lâu, trên bàn ăn đã dọn xong bốn món mặn một món canh.

Tô Mộ Thu nhìn Nam Cung Phi Phi, gắp một ít rau xà lách bỏ vào trong chén cô, “Phi Phi, ăn nhiều rau một chút.”

“Được.”

Nam Cung Phi Phi đáp ứng, nhưng sau một phút liền vươn đôi đũa tới dĩa tôm chiên giòn.

Đúng là ăn rất ngon a ~! Tài nấu ăn của Tiểu Thu đúng là ngon miễn chê. Tiểu Thu nói là mẹ của cô dạy, có cơ hội nhất định phải nếm thử món ăn mẹ Tiểu Thu nấu, nhất định sẽ rất ngon.

“Tiểu Thu, ngày mai cậu cũng muốn về nhà sao?”

Trong miệng nhai tôm, nên cô nói từng chữ không rõ ràng. Tiểu Thu khác cô, nhà cô ở Pháp còn nhà Tiểu Thu ở thành thị cho nên hầu như mỗi tuần Tiểu Thu đều về nhà.

“Ừ.” Tô Mộ Thu gật đầu.

Cô suy nghĩ một chút, mở miệng, “Phi Phi, cậu đến chỗ Bùi học trưởng ở đi!”

Nam Cung Phi Phi dừng lại động tác bới cơm, đáng thương nhìn cô, “Tiểu Thu, không phải cậu đang chán ghét tớ đó chứ? Cậu cảm thấy tớ rất phiền toái sao?”

Tô Mộ Thu thở dài, “Cậu biết không phải mà, tại bên kia có Bùi học trưởng, anh ấy sẽ chăm sóc cậu thật tốt.”

Cũng không cần cùng cô đi bộ 30 phút mới đến trường.

“Không cần.” Nam Cung Phi Phi lắc đầu, “Tớ chết cũng không đi, trừ phi cậu đuổi tớ.”

Leng keng!

Tiếng chuông cửa vang lên.

Tô Mộ Thu đứng dậy, “Tớ đi mở cửa.”

Mở cửa ra, ngoài cửa là một người đàn ông đẹp trai, điềm tĩnh, lạnh lùng.

Cô gật đầu với anh, “Bùi học trưởng.”

Bùi Lẫm Thần cũng gật đầu, xem như đáp lễ.

“Mời vào.” Cô né người sang một bên, “Phi Phi ở phòng khách.”

Bùi Lẫm Thần vào nhà, thân hình cao to làm cho không gian vốn khá rộng đột nhiên có cảm giác nhỏ đi.

“Thần, anh tới rồi!”

Nam Cung Phi Phi cao hứng nhìn Bùi Lẫm Thần, cười đáng yêu.

Vừa gặp cô, trong nháy mắt sự lạnh lùng của Bùi Lẫm Thần bị ôn nhu cưng chiều thay thế, anh đến gần cô, ấn xuống một nụ hôn trên cái trán trơn bóng của cô.

“Học trưởng ăn cơm chưa?”

Tô Mộ Thu lịch sự hỏi thăm.

“Đã ăn rồi, cô ăn đi, không cần để ý đến tôi.”

“Tôi ăn no rồi, Phi Phi, cậu từ từ ăn.” Cô nhìn Nam Cung Phi Phi sau đó xoay người đi vào nhà bếp.

Nam Cung Phi Phi quét mắt về phía chén cơm còn thừa trên bàn, “Tiểu Thu, cậu rõ ràng chưa có ăn cơm xong, sao có thể no rồi?”

“Thật sự no rồi, cậu tưởng ai cũng là heo nhỏ giống như cậu à?”

Giọng nói vui vẻ trêu cợt của Tô Mộ Thu truyền ra từ nhà bếp.

“Người ta không phải heo nhỏ.” Nam Cung Phi Phi phùng má.

“Tiểu hồ đồ, nhìn em xem, ăn giống như con mèo nhỏ”

Bùi Lẫm Thần duỗi ngón trỏ ra nhẹ nhàng lau khóe môi cô, một giây sau anh mút nhẹ ngón tay mình.

“Anh…” Phi Phi hơi giật mình nhìn động tác thân mật, khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Cung Phi Phi ửng đỏ.

Tô Mộ Thu từ phòng bếp đi ra, bưng một ly cà phê, “Học trưởng, mời uống”

“Cám ơn.”

Bùi Lẫm Thần tiếp nhận cà phê.

Trên ống tay áo anh ba cúc áo bạch kim lóe sáng rực rỡ.

“Phi Phi, ăn xong rồi gọi tớ, tớ còn có một chút tư liệu muốn xem, tớ trở về phòng trước. Học trưởng, cần gì thì kêu tôi”

“Ừ.”

Bùi Lẫm Thần gật đầu.

Tô Mộ Thu thức thời đi ra, đem không gian lưu lại cho đôi tình nhân ngọt ngào.

Cúc áo bạch kim, nhóm người có thế lực mạnh hơn trong học viện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.