Phượng Dạ Hoàng nâng khuôn mặt cô lên, cúi đầu nhìn cô, “Tiểu Thu, em nên biết hậu quả của việc gọi mời Diễm, dù cho em có khóc cầu xin tha thứ, chúng tôi cũng sẽ không buông tay, có hiểu không?”
Cô ngửa đầu nhìn anh, đôi mắt thâm thúy của anh tràn ngập sự mê hoặc không người nào có thể kháng cự, cô ngây ngốc gật đầu.
Anh nhíu mắt, một giây sau ôm lấy cô đi đến giường bệnh.
Vẻ mặt Tô Mộ Thu quẫn bách ngượng ngùng, đem mặt vùi thật sâu vào ngực Phượng Dạ Hoàng.
Cô tự hỏi có phải mình quá gan dạ nên không biết thẹn thùng không.
Phượng Dạ Hoàng ôn nhu cởi đi quần áo cô, rất nhanh, thân thể trắng muốt của cô phơi bày ra.
Cô nằm ở trên giường, khuôn mặt ửng đỏ quay qua một bên, không dám nhìn hai người bọn họ, hai chân có chút cong lên, một tay che ở trước ngực, một tay che tại nơi tư mật, ý định là che lấp nhưng lại hoàn toàn ngược lại càng làm cho người ta trầm mê, thân thể nhu nhược tinh tế rung động, thuần khiết trộn lẫn dâm mị làm cho lòng người có tà niệm muốn hung hăng chà đạp cô một phen.
Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm híp mắt, hô hấp dần dần trở nên nặng nề, nhanh chóng cởi quần áo chụp lên thân thể cô.
Hai người gần như mê luyến vuốt ve từng mảnh da thịt cô, từ cổ, ngực, bụng, đến chân, mơn trớn toàn thân cô, động tác nhu hòa giống như đối đãi với trân bảo.
Thân thể Tô Mộ Thu run rẩy, toàn thân ửng hồng nhàn nhạt.
Phượng Dạ Hoàng kéo bàn tay cô che ở trước ngực ra, cúi thấp mặt há miệng ngậm lấy quả anh đào hồng nhuận, dùng hàm răng nhẹ nhàng gặm cắn, tay phủ lên một nơi tròn trịa khác, dùng lực đạo ôn nhu bừa bãi vuốt ve.
“Ngô a —-”
Tô Mộ Thu lên tiếng than nhẹ.
Ngực bởi vì mang thai mà càng mẫn cảm hơn.
Cảm giác được hai chân bị tách ra, đầu lưỡi trơn trượt đụng vào hạ thể, cô kinh hô một tiếng, theo bản năng muốn khép lại hai chân, “Đừng —-, bẩn —–”
Phượng Dạ Diễm cường thế vặn bung ra hai chân cô ra, đầu vùi vào giữa hai chân cô, anh đầu tiên là ngậm lấy viên ngọc nho nhỏ mẫn cảm phía trên, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp, sau đó đầu lưỡi dọc theo liếm xuống phía dưới, liếm mở cánh hoa, đến khi hoa khẩu thật nhỏ khẽ run, đầu lưỡi liền tà ác đi tiến nhập, dùng lực đạo cường ngạnh để trừu sáp.
“Ô ô —- Hmm a ——– a —— ngô”
Cảm giác giống như muốn hòa tan ra truyền khắp toàn thân cô, làm cho mắt cô hoa lên, cô đã quên cảm giác thẹn cùng giãy dụa, không tự giác nâng lên eo nhỏ.
Phượng Dạ Diễm từ giữa hai chân cô ngẩng đầu lên, thở hổn hển, bộ dáng trấn tĩnh sớm đã không còn tồn tại, đồng tử đen kịt ngược lại bừng bừng phấn chấn tình dục.
Nam tính phía dưới căng cứng gần như đau đớn, lửa nóng dâng trào kêu gào muốn hung hăng phát tiết.
Nhưng mà anh không thể, tự chủ của anh kém hơn Hoàng rất nhiều, anh không tin mình sẽ còn giữ được lí trí nữa.
Vì vậy, tay anh nắm chặt thành quyền, cuối cùng gian nan đem ánh mắt từ hạ thể cô dời đi. Ánh mắt chạm đến biểu lộ kiều mị của cô, anh tiến lên, tay giữ sau gáy cô, cúi đầu hung hăng chiếm lấy môi cô, gần như ngang ngược hôn cánh môi mềm mại của cô.
“Tiểu Thu, anh yêu em.”
Anh dừng bên môi cô lẩm bẩm.
“Em —— em cũng yêu anh.”
Cô híp mắt thở hổn hển đáp lại.
Phượng Dạ Hoàng ngừng động tác, từ trước ngực cô ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn mị nhìn không ra tâm tình gì.
Cô cười yếu ớt, cố sức chuyển động thân thể, tay ôm lấy cổ của anh kéo về phía trước, đôi môi đỏ mọng hôn lên đôi môi mỏng của anh, “Em cũng yêu anh.”
Chỉ cần nói qua lần thứ nhất thì lần thứ hai sẽ không còn cảm thấy không tự nhiên nữa.
Mặc kệ trong nội tâm có ý gì, nếu không thể hiện ra ngoài sẽ không có ý nghĩa.
Phượng Dạ Hoàng hô hấp khó khăn trao đổi ánh mắt với Phượng Dạ Diễm.
Một giây sau, anh vặn bung ra hai chân của cô, dục vọng sớm đã bừng bừng phấn chấn chống đỡ tại hoa huy*t, vận sức chờ phát động. “Có thể chứ? Tiểu Thu.”
“Dạ.” Trái tim cô ấm áp, cười ôn nhu, nhẹ gật đầu.
Phân thân to và dài chậm rãi chui vào trong cơ thể cô, Phượng Dạ Hoàng cẩn thận khống chế lực đạo của mình thong thả mà ôn nhu luật động.
“A —— ách a ——– Hmm —- ngô ——–”
Hai vai mảnh khảnh của cô không ngừng run run, khoái cảm như luồn điện chạy dọc trong cơ thể cô, ăn mòn tâm trí cô, đoạt đi hô hấp của cô, đầu óc cô trống rỗng không suy nghĩ được gì. Cô cắn môi, trên gương mặt đã đỏ ửng, cảm giác mãnh liệt làm cho cô thở dốc, cau chặt mi tâm.
Phượng Dạ Diễm híp mắt, quỳ gối bên cạnh cô, phân thân gắng gượng thẳng tắp chĩa về phía mặt cô, anh nhẹ giọng gọi, “Tiểu Thu —-”
Đôi mắt mờ mịt hơi nước của Tô Mộ Thu mở ra, cô chớp mắt để nhìn rõ sự việc trước mắt, trong nội tâm cô ngượng ngùng cắn cắn môi, nhưng sau đó vẫn khẽ mở đôi môi đỏ mọng ra tiếp nhận nam tính của anh.
Phượng Dạ Diễm gầm nhẹ một tiếng, động mông một cái, đem phân thân mình đưa vào trong khoang miệng ấm áp của cô, cấp bách luật động.
Khuôn mặt Tô Mộ Thu ửng hồng, ánh mắt mê ly, khó khăn phun ra nuốt vào nam tính của anh.
Một người ôm lấy mông của cô, trừu sáp trong cơ thể cô còn một người lại ra vào bên trong miệng cô, mọi thứ đều có vẻ dâm mĩ.
Đúng là một hình ảnh dâm mĩ ——
Một y tá nhỏ nhắn vô cùng kích động đứng bên ngoài, vẻ mặt cô ngây ngốc, liên tục chớp mắt, cái miệng nhỏ nhắn bởi vì vô cùng kinh ngạc mà hơi mở ra.
Cho đến khi hai ánh mắt lạnh như băng bắn về phía cô, cô mới nhìn thấy rõ hai gương mặt tuấn mị nhưng hung ác nham hiểm đang nhìn cô.
Rõ ràng một phút trước còn tình cảm dịu dàng, trong nháy mắt đã tản mát ra sát khí.
Toàn thân cô run lên, nhiệt khí dồn hết lên mặt, hồng đến sắp chảy ra máu.
“Thực xin lỗi! Thực xin lỗi! Thực xin lỗi —-”
Cô liên tiếp gật đầu, bỗng dưng hét lên một tiếng liền xoay người chạy ra ngoài
Cô đi rất nhanh trên hành lang dài, vẻ mặt cầu xin, miệng không ngừng lảm nhảm.
“Thảm thảm, mình xong đời rồi, tại sao có thể như vậy!? Bọn họ làm sao có thể làm chuyện này ở đó, lại làm sao có thể chết tiệt để cho mình thấy! Chết chắc! Ba à ! Mẹ à! Con gái mệnh không còn dài, không thể phụng dưỡng ba mẹ rồi, ba mẹ tự chăm sóc mình thật tốt, đừng—- a!”
Cô kinh hô một tiếng.
Bởi vì cúi đầu không có xem đường nên đột nhiên cô đụng phải một lồng ngực ấm áp, “Thực xin lỗi! Thực xin lỗi!” Cô theo bản năng xin lỗi.
“Lại là cô à, tại sao lại không nhìn đường? Đang suy nghĩ gì vậy?”
Tiếng nói dễ nghe mang theo ý cười vang lên trên đỉnh đầu cô.
“Lâu viện trưởng!” Cô kinh hỉ ngẩng đầu, đột nhiên lại mây đen bao phủ, biểu lộ vẻ mặt ai oán, hai mắt đẫm lệ, đáng thương cầu khẩn anh, “Lâu viện trưởng – anh cứu tôi với —-”
“Làm sao vậy?” Anh ân cần hỏi, tay lại bất động thanh sắc ôm eo của cô.
“Tôi —- tôi —-” Vẻ mặt cô xấu hổ, muốn nói lại thôi, tay chỉ chỉ sau lưng, “Tôi nhìn thấy thứ không nên thấy, tôi nhất định sẽ chết—-” Tinh thần cô sa sút, suy sụp hạ hai vai, “Vừa rồi có người nói với tôi y tá trưởng để cho tôi phụ trách trông nom phòng bệnh ở trên đây, tôi biết thật ra tôi làm sao có thể đột nhiên có tư cách lên đây, tôi là heo mà, tại sao lại không tìm y tá trưởng để hỏi cho rõ ràng, quả nhiên đã thấy thứ không nên thấy, ô ô —- tôi nhất định là bị người ta trêu cợt, tôi không ngờ hai cậu chủ Phượng gia đều xuất hiện, còn —- còn —-” Cô đỏ mặt, “Bọn họ nhất định sẽ giết tôi! A! Lâu viện trưởng, bọn họ là chủ của anh, anh cầu xin thì chắc bọn họ sẽ nghe, đúng không? Anh nhất định phải giúp tôi —-” Cô như bắt được phao cứu sinh gắt gao níu lấy áo anh không buông.
“À —-” Lâu Quân Phạm trầm ngâm, vẻ mặt nghiêm túc, một lát sau, anh nhíu mày, mặt lộ vẻ khó khăn, “Chuyện này hơi phức tạp—-”
“Tuy phiền toái nhưng tôi biết rõ Lâu viện trưởng nhất định có biện pháp, không phải sao? Van xin anh—-” Khuôn mặt cô nhăn nhó, “Chỉ cần anh chịu giúp tôi, sau này tôi nhất định báo đáp anh thật tốt, anh muốn tôi làm cái gì, tôi đều làm.”
“Thật không?”
Anh thu hồi ánh mắt, giấu đi ánh sáng khác thường lóe lên trong đó.
Cô gật đầu như băm tỏi, “Thật sự, thật sự, tôi thề!”
“Tôi sẽ cố hết sức thử xem —-”
“Cám ơn anh, Lâu viện trưởng, anh thật tốt.”
Cô cảm động đến rơi nước mắt, không nén được kích động mà thoải mái ôm anh.
Vì thế cho nên không nhìn thấy khóe miệng Lâu Quân Phạm nổi lên nụ cười xảo trá.