Không Cẩn Thận Liền Cùng Bình Dấm Chua Kết Hôn Rồi

Chương 6



Chương 6:
Ký ức một tháng trước liền quay trở lại, thân thể và cảm xúc đều trùng hợp.
Bất đồng chính là tối hôm nay Sở Nghĩa rất tỉnh táo, hắn hiểu rõ chính mình đang làm gì, cũng biết rõ là hắn đang ở cùng với ai.
Cuối cùng trước khi thật sự đi ngủ, mắt Sở Nghĩa nhìn điện thoại, đã là ba giờ sáng.
Sau đó hắn liền ngủ một giấc tới hừng đông.
Buổi sáng, ánh sáng được rọi vào từ khe cửa sổ qua chiếc màn không được kéo kĩ chiếu lên trên giường, Sở Nghĩa mơ mơ màng màng tỉnh lại, tiếp theo hắn phát hiện mình đang ở trong lồng ngực của một nam nhân.
Nhiệt độ cơ thể ấm áp, tay còn đặt ở trên eo hắn.
Nhưng trước tiên phải phản ứng như thế nào với tình huống này, Sở Nghĩa theo bản năng kêu một tiếng.
"A!"
Thuận tiện hắn nhớ tới ngày hôm qua hắn làm sao tới đây.
Thuận tiện hắn nhớ tới tại sao mình lại ở trên cái giường này.
Thuận tiện hắn nhớ tới tại sao mình lại ở cái bộ dạng này.
Âm thanh hét chói tai cũng thành công đánh thức Tần Dĩ Hằng dậy.
Tim của Sở Nghĩa đập rất nhanh, tinh thần sau khi trở về cũng bởi vì mình bị dọa sợ liền trở nên phi thường ngượng ngùng, hắn thấy Tần Dĩ Hằng đầu tiên là nhíu nhíu mày, sau đó mới thấy Tần Dĩ Hằng mở mắt.
Trước khi tỉnh táo người luôn gặp đủ loại tình cảnh xấu hổ, cũng theo lý thường hẳn là muốn khống chế trường hợp, kết quả là, Sở Nghĩa nghĩ qua não, tự nhận là hợp lý hỏi câu: "Anh mấy giờ bay?"
Tần Dĩ Hằng nghĩ nghĩ, mới trả lời: "Buổi chiều ba giờ."
"Ồ!" Hắn khéo đưa đẩy viện cái cớ nói dối: "Em sợ anh ngủ muộn."
Tần Dĩ Hằng chỉ là đơn giản ừ một tiếng, sau đó hắn phát hiện mình thế mà lại ôm Sở Nghĩa, thân thể rất thành thực cứng đờ , vội thu tay về.
Ngày hôm qua Sở Nghĩa ngủ ở bên trái, Tần Dĩ Hằng ngủ ở bên phải, mà hiện tại, Sở Nghĩa ngủ ở bên phải, Tần Dĩ Hằng.. cũng ngủ ở bên phải.
Rõ ràng trước khi ngủ, Sở Nghĩa cùng Tần Dĩ Hằng ngủ vẫn rất thành thật, tự mình ngủ bên mình, ở giữa còn cách vừa một người, tại sao chỉ qua một giấc ngủ dậy liền biến thành như vậy.
Loại chuyện này đương nhiên nghĩ không ra, Tần Dĩ Hằng buông Sở Nghĩa ra, Sở Nghĩa giành lấy tự do cũng xốc chăn lên, xuống giường.
Đều nói cảm xúc buổi tối của người rất dễ dàng xúc động, hiện tại xem ra thực sự là như thế. Bọn họ ngày hôm qua rõ ràng không uống rượu, nhưng tình huống hiện tại lại giống như bọn họ đã say rượu buổi tối.
A, đương nhiên, hắn không biết một tháng trước Tần Dĩ Hằng có uống say hay không.
Không uống say hẳn là cũng uống nhiều rồi, bằng không loại băng sơn mỹ nhân này sao có thể sẽ cùng hắn làm bậy.
Còn cả đêm.
May mắn ngày hôm qua Sở Nghĩa trước khi ngủ đã chuẩn bị tinh thần đem áo ngủ vội vàng mặc vào, bằng không hiện tại sẽ càng xấu hổ.
"Mấy giờ?" Người đang nằm trên giường đột nhiên hỏi một câu như vậy.
Sở Nghĩa nhìn trái nhìn phải, ở tủ đầu giường nhìn thấy chiếc điện thoại rồi hắn cầm lên, đang chuẩn bị chạm vào màn hình thì điện thoại di động đột nhiên sáng lên.
Có người gọi điện thoại đến, trên màn hình biểu hiện "Hứa Kính".
Sở Nghĩa đối với người này không có ấn tượng, hắn liếc nhìn thời gian trên điện thoại, nói với Tần Dĩ Hằng : "9 giờ 40."
Tiếp theo hắn nhận điện thoại.
"Hứa tiên sinh, chào ngài." Sở Nghĩa tự động đem người này nghĩ là khách hàng của mình.
Bên kia rõ ràng tạm dừng thật lâu mới hỏi Sở Nghĩa: "Xin chào, xin hỏi Tần tổng đang ở đâu?"
"Tần tổng?" Sở Nghĩa nghi hoặc, quay đầu nhìn nam nhân cũng xốc lên chăn bước xuống giường : "Anh tại sao lại biết......"
Hắn nói đến một nửa đột nhiên ý thức được cái gì, tiếp theo hắn một dừng lại, lấy điện thoại từ bên tai xuống.
Mông lung nhìn chiếc điện thoại màu đen, như vậy chắc chắn không phải điện thoại của hắn.
Mà lúc này Tần Dĩ Hằng cũng đi tới phía sau hắn.
Sở Nghĩa thập phần xin lỗi, cúi đầu đưa điện thoại qua.
"Alo." giọng nói của Tần Dĩ Hằng khàn cực kì .
" Ừ...... Ngủ hơi muộn...... ừm......"
Tần Dĩ Hằng vừa nói vừa đi vào phòng tắm, Sở Nghĩa nuốt nuốt nước miếng, tầm mắt nhìn theo hắn rời đi, tiếp theo từ bên kia giường cầm điện thoại của mình lên.
Không trách hắn nhận sai được, hai người bọn họ dùng cùng một kiểu điện thoại, cũng cùng màu, hơn nữa đều không có ốp lưng.
Tần Dĩ Hằng ở phòng tắm rửa mặt xong lại đi đến thư phòng, Sở Nghĩa thừa dịp thời gian này vào phòng tắm rửa mặt và cầm quần áo mới đi vào thay.
Nhưng không quá khéo léo, khi ra khỏi phòng tắm vừa lúc gặp được Tần Dĩ Hằng, mà hắn đang thay quần áo.
Cùng là nam nhân nhìn hắn thay quần áo quả thật không có gì, nhưng Sở Nghĩa vẫn theo bản năng quay ra sau.
Bởi vì hắn đã đóng cửa phòng tắm, cho nên khiến hắn giờ phút này giống như một đứa nhóc đang bị phạt.
Trong không khí truyền đến âm thanh đeo thắt lưng , cạch cạch , từng cái một đập vào trái tim của Sở Nghĩa.
Hắn lại đứng trong chốc lát, tính thời gian không sai biệt lắm mới quay lại.
Tần Dĩ Hằng đang cài cúc áo sơ mi, bức màn đã bị hắn kéo ra, ánh sáng không quá chói mắt rọi trên mặt đất, Tần Dĩ Hằng không có đứng ở chỗ nắng nhưng cũng làm cho người khác cảm thấy chói mắt cực kì.
Sở Nghĩa nhìn đến ngây người.
Trời ạ, cái này là hình ảnh thần tiên đúng không .
Tần Dĩ Hằng, hắn, hắn ngay trước mặt hắn, cài cúc áo.
Cài xong cúc áo liền đeo caravat, đeo xong cà vạt rồi mặc áo khoác âu phục, sau đó thuận tay cài lại một chút.
Sở Nghĩa chỉ kém tí nữa hôn mê.
"Tí nữa liền có tài xế đến đón tôi, em muốn đi không? Thuận đường đưa em đến phòng làm việc." Tần Dĩ Hằng đột nhiên quay đầu nói với Sở Nghĩa.
Sở Nghĩa bị bắt gặp, lập tức chuyển hướng ánh mắt: "Ách , được, a, không phải," hắn phục hồi tinh thần lại: "Em có xe."
Tần Dĩ Hằng nói: "Tôi đi công tác mấy ngày nay, em có thể cho tài xế của tôi đón khi tan tầm "
Sở Nghĩa xua tay: "Không cần."
Tần Dĩ Hằng không có ép buộc, hai người cùng đi xuống lầu, trước khi ra cửa bụng của Sở Nghĩa đột nhiên cực kỳ không biết xấu hổ kêu một tiếng.
Tần Dĩ Hằng ngẩng đầu nhìn hắn.
Sở Nghĩa xấu hổ nhìn Tần Dĩ Hằng cười cười.
Tần Dĩ Hằng: "Đói bụng sao?"
Sở Nghĩa gật đầu: "Đói."
Tần Dĩ Hằng đột nhiên cười, không biết có phải là ảo giác của Sở Nghĩa hay không, Tần Dĩ Hằng cười với hắn như thế nhưng trông lại ôn nhu và sủng nịch vô cùng.
Tần Dĩ Hằng: "Không vội thì trước tiên chúng ta đi ăn bữa sáng "
Vì thế , Sở Nghĩa vẫn là ngồi trên xe của Tần Dĩ Hằng.
Xe còn chưa ra khỏi tiểu khu, tài xế đằng trước liền hỏi: "Tần tổng, đi công ty trước hay sao?"
Tần Dĩ Hằng lấy máy tính ra: "Không đi công ty, cậu hỏi em ấy một chút xem muốn đi nơi nào ăn cơm."
Trong xe có ba người, Tần Dĩ Hằng nói hỏi em ấy một chút đương nhiên là chỉ Sở Nghĩa.
Kết quả là tài xế hỏi: "Tiên sinh, đi đâu bây giờ?"
Tần Dĩ Hằng đã đem lực chú ý vào công việc, Sở Nghĩa vốn muốn hỏi hắn thường xuyên ăn sáng ở chỗ nào, nhưng thấy hắn như vậy cũng không dám làm phiền, chỉ có thể dựa vào ghế phía trước cười hỏi tài xế: "Tần tổng bình thường đều đi chỗ nào ăn bữa sáng vậy?"

Tài xế cũng theo lễ phép cười rộ lên: "Nếu có thời gian chúng ta sẽ đi xa một tí, đường Thành Đông, đường Hợp Bắc hay ven đường đều có cửa hàng ăn sáng, xem tâm tình của Tần tổng thôi, nhưng nếu không có thời gian, dưới lầu của công ty Tần tổng có một nhà, cũng rất không tồi."
Sở Nghĩa gật gật đầu, tiếp tục hỏi: "Vậy hiện tại là thời gian đủ hay là không đủ?"
Tài xế nghĩ nghĩ: "Hiện tại đã gần giữa trưa, Tần tổng thời gian này rất ít khi ra khỏi cửa."
Sở Nghĩa a một tiếng: "Vậy tính thời gian không đủ?"
Tài xế cười rộ lên: "Có thể nói là như vậy."
Sở Nghĩa: "Vậy đi công ty anh ấy đi."
Tài xế: "Được rồi."
Tài xế tuổi không lớn, không đến 35 tuổi, kỹ thuật lái xe tốt, EQ cao, ít phí lời, đã theo Tần Dĩ Hằng 5 năm.
Sở Nghĩa cứ như vậy cùng tài xế trò chuyện, hắn không chú ý đến Tần Dĩ Hằng nên không biết hắn đã ngẩng đầu lên lúc nào, lẳng lặng nhìn Sở Nghĩa cúi người hướng đến phía trước, nhìn hai người trong xe nói chuyện phiếm.
Sở Nghĩa tiếp tục trò chuyện: "Tôi gọi anh như thế nào?"
Tài xế nói: "Tần tổng kêu tôi Tiểu Trần, cậu cũng kêu như vậy đi."
Sở Nghĩa: "Được thôi."
Tâm tình Tiểu Trần rất tốt, cùng Sở Nghĩa nói chuyện, hắn hỏi: "Tiên sinh, ngài họ gì?"
Sở Nghĩa: "Tôi họ Sở, nếu là chúng ta thường xuyên gặp mặt, anh kêu tôi là Sở Nghĩa đi."
Tiểu Trần lời còn chưa kịp nói, Tần Dĩ Hằng đột nhiên chen vào nói.
"Kêu em ấy Sở tiên sinh," Ngữ khí Tần Dĩ Hằng không tốt lắm: "Đừng làm ồn nữa."
Tài xế liền nhanh chóng im lặng, Sở Nghĩa cũng không dám nói nữa.
Tự nhận là không làm phiền đến Tần Dĩ Hằng làm việc, Sở Nghĩa an phận làm tốt, không tùy tiện, không dám nói nữa.
Không bao lâu, xe dừng ở trước tòa nhà cao ốc, Tiểu Trần xuống dưới mở cửa xe cho Tần Dĩ Hằng rồi sau đó vòng đến một bên khác, tính toán cũng mở cửa xe cho Sở Nghĩa nhưng Sở Nghĩa đã xuống xe, còn khách khí nói cảm ơn với Tiểu Trần .
Sở Nghĩa cùng Tiểu Trần nói hẹn gặp lại, đi theo Tần Dĩ Hằng ăn sáng ở chỗ được gọi là cửa hàng dưới lầu công ty .
Sở Nghĩa rất đói bụng, đói bụng đương nhiên liền ăn rất nhiều.
Tần Dĩ Hằng thoạt nhìn rất bận, vào trong tiệm vẫn cứ ở làm việc, Sở Nghĩa không dám quấy rầy, bởi vì vừa rồi ở trên xe bị quát hiện tại hắn còn không dám thở mạnh, thức ăn được dọn lên liền cúi đầu yên lặng ăn, ăn xong yên lặng lau miệng, ngoan ngoãn ngồi chờ Tần Dĩ Hằng.
Đại khái hơn nửa giờ, Tần Dĩ Hằng rốt cuộc cũng khép máy tính lại, ngẩng đầu lên.
Sở Nghĩa đang phát ngốc, lập tức lên tinh thần, vội ngồi thẳng.
"Ăn no rồi?" Tần Dĩ Hằng hỏi Sở Nghĩa.
Sở Nghĩa gật đầu: "Vâng."
Tần Dĩ Hằng nghi hoặc: "Không cần đi làm sao?"
Sở Nghĩa: "......"
Hắn...... Có thể nói cái gì đâu?
Sở Nghĩa không thể làm gì hơn mà tìm cho mình một cái bậc thang: "Em buổi sáng không vội."
Không vội cái rắm, Tiểu Triển ở WeChat cũng nhắn cho hắn hàng trăm tin, vẫn luôn cầu sự giúp đỡ của ông chủ.
Sở Nghĩa ở trong lòng cười khổ.
Còn không phải là vì chờ anh sao.
Còn nữa, cùng nhau ăn cơm, cũng cùng phải rời đi cùng, này không phải...... chuyện bình thường sao?
Tuy rằng, hắn biết Tần Dĩ Hằng không phải là đuổi hắn đi, chỉ là Tần Dĩ Hằng không có tư duy của một người bình thường.
Bữa sáng của Tần Dĩ Hằng chính là một ổ bánh mì, bánh mì ở bên ngoài có một lớp giấy, bởi vì vừa rồi quá nhàm chán mà Tần Dĩ Hằng còn đang làm việc, Sở Nghĩa liền cẩn thận lột lớp giấy đó ra.
Nhưng hiện tại Tần Dĩ Hằng cúi đầu nhìn bánh mì, giống như có chút chần chờ.
Sở Nghĩa đầu tiên là nghi hoặc, rồi sau đó mới nhớ tới Tần Dĩ Hằng có khiết phích.
"Ách," Sở Nghĩa không được tự nhiên mà đỏ mặt: "Cái kia......"
Không chờ hắn nói , Tần Dĩ Hằng đột nhiên cầm bánh mì lên rồi rất tự nhiên cắn một miếng.
Sở Nghĩa thở nhẹ nhõm một hơi.
Tần Dĩ Hằng ăn không nhiều lắm, rất nhanh là có thể ăn xong ổ bánh mì, Sở Nghĩa nghĩ nghĩ, hỏi: "Tí nữa là Tiểu Trần đưa em đến phòng làm việc hay sao ạ?"
Hắn cho rằng đã sắp xếp xong, dù sao thời điểm ở nhà Tần Dĩ Hằng đã nói qua với hắn, huống chi hắn hiện tại không có lái xe lại đây.
Nhưng biểu tình Tần Dĩ Hằng giống như không hề có chuyện này.
Tần Dĩ Hằng nói: "Tiểu Trần buổi chiều phải đưa tôi ra sân bay."
Sở Nghĩa ồ một tiếng, nhìn thời gian, mới 11 giờ rưỡi a.
Bất quá hắn không dám nói : kịp thời gian mà, chỉ có thể ngược lại nói: "Được, em đón xe qua vậy"
Tần Dĩ Hằng lắc đầu: "Tôi đưa em qua đi."
Sở Nghĩa: "A?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.