Không Cẩn Thận Nhặt Được Ông Chủ Lớn

Chương 8



Khu nhà cao cấp của Phó Mẫn Hòa tọa lạc tại trên núi Dương Minh.

Khu nhà cao cấp này là chỗ ở trước đây của người nhà Phó Thần Phong, nhưng là cha của Phó Thần Phong bởi vì đem Phó thị quốc tế giao cho Phó Thần Phong, vì tình cảm anh em, liền đem khu nhà cao cấp này tặng cho Phó Mẫn Hòa. Đó l lí do m, Ph Thần Phong đi vi nơi ny cũng rt quen thuộc.

Anh biết, Ph Mẫn Hòa c th phải ở chỗ ny giải quyết anh.

Chỉ l, ng ta khng khỏi qu mức tn nhẫn, c nhin mun tại nơi anh sinh ra giải quyết anh.

Chẳng qua, anh khng sợ, anh biết Lu Bính Hn sẽ c chuẩn bị.

Xc thực, ở 30 phút trc, Lu Bính Hn đã tm ngời ẩn np vo chỗ ny mai phục rồi.

"Hoan nghênh hoan nghênh. . . . . . Phó tổng đại giá quang lâm, thật là vẻ vang cho kẻ hèn này nha!"

Nhìn Phó Thần Phong bị lôi đến trước mắt ông ta , trong lòng Phó Mẫn Hòa có nói không ra sảng khoái.

Ông ta đắc ý hả hê lấy ra xì gà, đối với Phó Thần Phong nói: "Nghe nói mày ra khỏi một cuộc ngoài ý muốn, liền từ đó trốn vào trong ổ của mỹ nhân, có phải hay không nha?"

Không đợi Phó Thần Phong trả lời, tay của ông ta vung lên, liền đem đám người Cát Hán Bảo mời đi.

"Phó Mẫn Hòa. . . . . ."

"Mày gọi thẳng tên trưởng bối như vậy, có phải hay không quá không có lễ phép nha? Tao nhớ rõ cha của mày hẳn không phải là như vậy dạy bảo mày, phải hay không?"

"Ông lại vẫn xứng đáng xưng trưởng bối của tôi sao?"

"Ai. . . . . . Người trẻ tuổi các ngươi chính là không hiểu luân lý." Phó Mẫn Hòa lại hút một hơi xì gà.

"Tôi đã tra ra chân tướng của vụ tai nạn xe cộ, là ông một tay bày ra." Phó Thần Phong đi thẳng vào vấn đề đối với ông ta nói.

"Đừng bảo là tôi không đủ quan tâm ông, chỉ là, chú à, ông nên là phải cẩn thận một chút. Lớn tuổi nếu là tiến vào nhà giam, có thể là sẽ không sống mà trở ra ngoài đâu, dĩ nhiên cũng không có cơ hội chọn đến một bộ quan tài tốt rồi."

"Phó Thần Phong, nói chuyện như mày hẳn không quá độc ác sao? Phải biết rằng, trong quan tài đúng là chứa người chết, nhưng không phải lão nhân."

Phó Mẫn Hòa phải phát run.

"Thật sao? Chú, ông thật sự là cho là như vậy sao? Ông đã quá tự tin rồi. Ông từ cha tôi còn sống thì đã thầm nghĩ muốn mưu đoạt Phó thị quốc tế, hiện tại, bao nhiêu năm qua đi rồi, ông lại vẫn là hình dáng này, tôi chỉ có thể nói. . . . . . Ông thật sự quá vô năng.

Tôi chỉ sợ ông vô năng như thế, vậy liền tính tôi và cha tôi đều không tại nhân thế, sợ rằng. . . . . . Còn là không tới phiên ông ngồi lên vị trí Tổng giám đốc này đi?"

"Phó Thần Phong, lời này của mày là có ý gì? Chẳng lẽ mày đã. . . . . . Đã đem vị trí Tổng giám đốc. . . . . . chuyển giao rồi hả?"

Phó Mẫn Hòa nói ra lời này đồng thời, nội tâm còn cầu nguyện này không phải là thật mới tốt.

"Rất có khả năng đó."

Phó Thần Phong tính toán vui đùa một chút với lão đầu này.

"Tôi cũng quên mất tôi là không phải đã làm chuyện như vậy nha, ai, tai nạn xe cộ khiến đầu óc của tôi cũng đụng hư rồi."

"Phó Thần Phong, mày tốt nhất không cần cùng tao vòng quanh nữa. . . . . . Nếu không. . . . . . Nếu không. . . . . . Nếu không cho mày coi!" Trán Phó Mẫn Hòa nổi đầy gân xanh.

"Thật sao?"

"Tao đã từng giết mày một lần, không quan tâm nhiều hơn giết mày lần nữa. Cho nên mặc kệ mày có phải hay không đã làm tốt chuyện chuyển giao quyền, đối với an nguy sinh mạng của mày, một chút trợ giúp cũng không có."

"Ông thừa nhận vụ tai nạn xe cộ kia là âm mưu của ông sao? Là ông tìm người lợi dụng giả tai nạn xe cộ mưu sát tôi sao?" Phó Thần Phong liếc nhìn người mình núp ở phía sau tủ rượu đang ghi âm, trong lòng âm thầm cười trộm.

"Ai, ông là chú của tôi nha, sao ông có thể làm ra loại chuyện này chứ? Ông làm như vậy không thấy phụ lòng của cha tôi ư?" Anh tiếp tục kích Phó Mẫn Hòa mà nói.

"Hừ! Vì vị trí Tổng giám đốc, tao căn bản không quan tâm phụ lòng hay có lỗi với người nào. Cho nên, mày nhất định phải chết, mày chết, tao liền muốn triệu tập hội nghị cổ đông, ngồi lên đại vị Tổng giám đốc. Hơn nữa, mày yên tâm, tao còn là sẽ làm ra được . . . . . . Thật bất ngờ. . . . . . Ha ha. . . . . ."

Phó Mẫn Hòa không thể che hết ý cười, bởi vì ông ta mong đợi ngày này đã rất lâu rồi.

"Ông bây giờ còn muốn giết tôi? !"

Phó Thần Phong cố ý nói lớn tiếng, để thật tốt ghi âm lại chứng cứ "Dự mưu giết người" này.

"Mày muốn rơi lầu chết, hay là làm giả tai nạn xe cộ như lần trước? Xem ở mày gọi tao một tiếng là chú, tao để cho mày tự lựa chọn."

Phó Mẫn Hòa đắc ý nói, hoàn toàn không có nghĩ đến ông ta đang từng bước từng bước giẫm vào cạm bẫy của Phó Thần Phong.

"Cám ơn ông, chú à, rất đáng tiếc tôi không muốn lựa chọn."

Phó Thần Phong đem hai tay khoanh ở trước ngực, dù bận vẫn ung dung nhìn gương mặt già nua của Phó Mẫn Hòa.

"Tôi đích thị là sợ, chú thân ái, ông không có lựa chọn rồi."

"Mày. . . . . . Mày là có ý gì đây?"

"Ý của tôi là, Phó Thần Phong tôi cứng mềm đều không ăn, cũng không nghĩ muốn bị ép lựa chọn, trước đây như thế, hiện tại cũng như thế, tương lai. . . . . . Vẫn là sẽ như thế."

Phó Thần Phong vừa nói, vừa đối trong không khí vỗ tay hoan nghênh.

Lúc này, bịch một tiếng, cửa bị đẩy ra, một đám người vọt vào, những người này ăn mặc đều có một huy hiệu cảnh sát.

Đúng, không có sai, bọn họ đều là cảnh sát. Hơn nữa, mỗi người đều đã cầm súng hướng tới Phó Mẫn Hòa.

Tiếp theo, một người từ phía sau tủ rượu đi ra, đối với mọi người ở hiện trường nói: "Tôi là luật sư, các người mới vừa nói chuyện, tôi đều ghi âm lại rồi."

Lưu Bính Hán cũng hiện thân, cậu đi tới bên người Phó Thần Phong, hỏi "Tổng giám đốc, ngài không có chuyện gì chứ? Ngài mới vừa rồi đánh tới cuộc điện thoại kia, thiếu chút nữa làm tôi sợ muốn chết."

"Tôi không sao." Phó Thần Phong cười nói, "Cám ơn cậu."

"Tổng giám đốc, đừng nói như vậy, tôi chỉ là làm hết sức thôi."

"Vẫn là cám ơn cậu."

Phó Thần Phong ngay sau đó quay sang Phó Mẫn Hòa.

"Chú, tôi mời ông trở về dưỡng lão, cũng chỉ là thương cảm ông lớn tuổi rồi, hơn nữa, tôi biết rõ mấy năm này ông phụ trách đấu thầu tiền hoa hồng, đã đủ để ông hưởng dụng đến hết đời đi. Chỉ tiếc. . . . . . Ông lòng tham vô đáy."

Cái gì? Hóa ra Phó Thần Phong thẳng biết chuyện ông ta lấy tiền hoa hồng? !

Hơn nữa, như thế nhiều năm qua, anh cư nhiên vẫn bình tĩnh tùy ông ta làm như vậy? !

Ông ta bắt đầu hối hận, ông ta không nên lòng tham không đáy như vậy, cuối cùng mới rơi vào kết cục thế này.

Ông ta với nét mặt già nua khóc than thảm thiết, lại rơi xuống không ra một giọt nước mắt.

Phó Thần Phong nhìn chung quanh, nói: "Ông không có tư cách tiếp tục ở nơi này, tôi sẽ coi nó như thành một trong tài sản của công ty nên là bị thu hồi, thỉnh cầu tòa án phán quyết cho tôi. Thím có thể đi châu Úc cùng anh họ đoàn tụ. Tôi đây an bài, ngài có hài lòng không?"

Phó Mẫn Hòa còn có thể nói cái gì? Tự thân ông ta cũng đã khó khăn bảo toàn rồi.

Kế tiếp, Phó Mẫn Hòa bị một đám cảnh sát hình sự mang đi, chỉ để lại hai người Phó Thần Phong cùng Lưu Bính Hán.

Phó Thần Phong thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống, nhìn Lưu Bính Hán, nói: "Tôi ngày mai sẽ về công ty. Từ nay về sau, chuyện đấu thầu sẽ do cậu phụ trách."

"A? Tôi chỉ là một. . . . . . Một. . . . . . trợ lý, tôi không có khả năng. . . . . ."

"Cậu có thể làm được, Phó tổng giám đốc Lưu." Phó Thần Phong cười với cậu nói.

"Tổng giám đốc. . . . . ."

Lưu Bính Hán không thể tin vào tai của mình, cậu chưa từng nghĩ qua, thật chưa từng nghĩ qua lấy lai lịch của cậu, sao có thể. . . . . .

"Tổng giám, ngài đừng nói giỡn với tôi."

Phó Thần Phong nghe, thu hồi vẻ mặt mỉm cười, chuyển thành nghiêm túc.

"Lưu Bính Hán, cậu hoài nghi lời nói của tôi?"

"Không! Không có! Tôi tiếp nhận." Lưu Bính Hán vội vàng giải thích."Tôi chỉ là có chút khiếp sợ."

"Vậy cũng tốt."

Phó Thần Phong không muốn nói nhảm nhiều.

"Ngày mai đi tìm Cát Hán Bảo, cầm chi phiếu 30 triệu nguyên cho hắn, thuận tiện bắt hắn ký giấy cam kết, từ đó về sau, không được đi tìm Lê Tư Á nữa."

"Vâng"

Phó Thần Phong đứng lên, đi ra ngoài phòng.

Lưu Bính Hán đuổi theo ở phía sau anh, hỏi "Tổng giám đốc là muốn trở về chỗ ở của Lê tiểu thư sao?"

Phó Thần Phong hít sâu một hơi, thật thâm sâu thở dài một cái. Cuối cùng, anh quyết định ——

"Tôi muốn về nhà."

Điều Phó Thần Phong thống hận nhất, chính là bị phản bội.

Mà Lê Tư Á đối với anh phản bội, anh bây giờ còn không cách nào quên được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.