Tiếng chim ríu rít trên cành cây khô ở bên cạnh cửa sổ, nơi Lạc An đang say giấc nồng sau những dòng suy nghĩ vẩn vơ.
Cô vừa mở mắt tỉnh dậy, ánh nhìn hướng thẳng lên trần nhà mà khó chịu lắc đầu vài cái để cố nhớ rõ đêm qua mình trở về phòng bằng cách nào.
"Hôm qua,...!"
Lạc An vừa nhẩm lại câu hôm qua như một lời thoại cần được học thuộc, cô bật dậy mà ngỡ ngàng ngơ ngác đến đờ người, Lạc An nhớ lại rất rõ từng cử chỉ lời nói của cô cùng Lưu Hạo ngày hôm qua rồi.
"Yêu rồi sao?"
Lạc An không biết bản thân đã làm gì nữa, vì cảm xúc nhất thời dao động mà đồng ý nói chuyện yêu đương với đại nam chủ rồi.
Nghĩ suy một lát rồi thẫn thờ đứng dậy vào vệ sinh cá nhân, lúc trở ra thì đem chăn gối gấp lại rồi ra ngoài.
Cô muốn đến gặp Lưu Hạo một chút, biết đâu đó chỉ là một giấc mơ thì sao.
"Dậy rồi à, đến ăn chút gì đó đi"
Vừa bước vào phòng bếp đã thấy Lưu Hạo cùng đám người Thương Hàn đang ở đây, bọn họ ăn sáng xong sẽ trở lại luyện tập cường độ cao của tháng này.
Vốn dĩ hôm nay ăn sáng ở chỗ Lưu Hạo là vì nghe phong phanh chuyện Tống Nhân đang ân ân ái ái với Hạ Giai, bọn họ là muốn xem xem người nào lại bị Tống Nhân dụ dỗ rồi.
Dẫu sao thì những thành viên bên căn cứ này cũng ít người đã gặp Hạ Giai cùng Lạc An, vì hai cô cũng vừa mới chuyển đến không lâu mà Tống Nhân cùng Lưu Hạo như không muốn bọn họ xuất đầu lộ diện vậy, cất giấu rất kĩ.
"Chào...chị dâu"
Lạc An vừa bước vào đã thấy một đám người mặt mũi nhìn như du côn, lại còn đang nói cái gì liên quan đến mình nữa.
Nhất thời không biết phải làm sao cho đúng, cứ thế đứng bất động ngay cửa ra vào.
"Họ là những thành viên của tổ chức, đến đây ăn sáng thôi"
Như biết được Lạc An đang khó xử, Lưu Hạo vội gỡ bỏ tạp dề rồi đứng lên đi đến phía cô mà giải thích.
Lạc An cũng không có ý tứ gì nhưng bị doạ sợ rồi, một đám người cứ thế gọi cô là cái gì chị dâu cơ?
"Đừng để họ gọi như vậy, chúng ta..."
Đang định nói cái gì thì Lưu Hạo đã kéo cô ra ngoài phòng khách rồi, đặt cô ngồi ở ghế sofa rồi ngồi xuống cạnh Lạc An mà lên tiếng.
"Đừng nói là em muốn nuốt lời, hôm qua rõ ràng cái gì cũng đã làm rồi"
Lạc An không biết là do Lưu Hạo dùng từ không đúng hay là chính mình quên mất chuyện gì rồi, vội bịt miệng anh lại mà lắc đầu.
"Anh nói, cái gì cũng đã làm là như thế nào chứ?"
Lạc An ngượng chín cả mặt nhưng vẫn phải lên tiếng hỏi cho ra lẽ, chỉ thấy Lưu Hạo cười một cái đem tay cô lấy xuống rồi nói.
"Em đồng ý rồi, cùng anh yêu đương"
Lạc An cứ ngỡ là mình nghe nhầm, thật sự không phải mơ à? Vậy bây giờ cô nuốt lời có được hay không, bây giờ cô nói hôm qua mình bị khờ nên mới đồng ý yêu đương với anh thì có được chấp nhận hay không? Lạc An phải làm sao để Lưu Hạo quên đi vấn đề này đây, rốt cuộc hôm qua là bị cái gì kích thích mà Lạc An cô có thể bất chấp tất cả mà lao vào vòng tay của Lưu Hạo như thế chứ?
"Cái đó, hôm qua rốt cuộc em đã về phòng bằng cách nào vậy?"
Lạc An dùng ánh mắt bảy phần hoang mang mà nhìn Lưu Hạo, cô làm sao quên đi tất cả như vậy? Sợ quá mà đánh rơi mất não rồi hay sao...
"Chạy đi, anh vừa ôm em được một lúc đã bị đẩy ra rồi"
Lưu Hạo mang giọng điệu vô cùng bất mãn mà nói với cô, hôm qua vốn dĩ anh có thể nhân cơ hội mà ôm ôm hôn hôn rồi nhưng ai ngờ Lạc An thẹn quá hoá giận mà đẩy người ra như thế chứ, đã thế vừa đẩy anh ra liền vội chạy biến như gặp cái gì đáng sợ lắm vậy, cứ thế Lạc An để một Lưu Hạo ngơ ngác ngồi ở đó đến giữa đêm mới biết là mình bị cô bỏ quên rồi.
"Đừng nhắc nữa, ăn, ăn sáng thôi"
Lạc An không rõ mình bị cái gì mà nghĩ tất cả đều là giấc mơ như vậy, cô từ chối suy nghĩ tiếp nên vội kéo Lưu Hạo vào phòng bếp chuẩn bị ăn sáng.
Hôm nay Lạc An muốn đi tìm việc làm, cũng chưa có nói với Lưu Hạo chuyện này nên cô định một lát ăn xong sẽ đàm đạo sau, nhưng Lạc An lại quên mất còn một đống người ở trong bếp đang hướng ánh mắt mười phần tò mò nhìn về phía hai người, lại bị hố rồi!
"Ăn xong rồi thì đi tập hết đi, nhìn cái gì mà nhìn"
Lưu Hạo như không nhịn nổi ánh mắt của bọn họ mà lên tiếng, cứ nhìn chằm chằm vợ anh như vậy làm cái gì?
Một đám người bị quát mà sợ, liền chạy vụt đi nhưng vẫn không quên để lại câu chúc ngon miệng cho đôi vợ chồng son kia một tiếng.
Riêng Thương Hàn thì vẫn ung dung ăn hết chén cơm của mình rồi từ tốn đứng dậy dọn chén đũa đem vào rửa, Lạc An cũng phụ giúp y một tay rồi mới ngồi xuống ăn sáng cùng Lưu Hạo.
"Lưu ca, vụ án con rối chúng ta vẫn để cho cảnh sát thủ đô điều tra hay sao?"
Chuyện này y đã muốn hỏi Lưu Hạo từ lâu rồi, lần trước bay về đây được hay tin Lạc An trúng độc vào viện nên Lưu Hạo luôn túc trực ở đó còn sau nữa thì là chuyện của Tống Nhân, mãi mới có cơ hội nói chuyện nên y phải tranh thủ một chút.
Thương Hàn vốn dĩ không muốn động đến vụ này nhưng bọn chúng đã dám ra tay với tổ chức của họ thì y tuyệt nhiên không thể bỏ qua được, làm sao có thể dễ dàng để cho cảnh sát thủ đô dửng dưng với những thứ giả thần giả quỷ này mãi được.
"Tôi sẽ xem xét lại, chúng ta cứ chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ trước đi, đến thời điểm có thể thì liền nhảy vào"
Thương Hàn gật đầu rồi lui ra chỉ huy đám người kia tập luyện, bọn họ đã bắt đầu bước vào giai đoạn cực khổ nhất của năm rồi.
Mỗi năm tổ chức sẽ có một cuộc tuyển chọn cấp độ cao, mỗi người sẽ có ba tháng luyện tập cho kỳ tuyển chọn ấy.
Nếu ai có thể vượt qua những thử thách ma quỷ mà Lưu Hạo đặt ra sẽ được tuyển vào đội trinh sát theo anh đi hành động ở các vụ án quan trọng, dĩ nhiên những người bị loại sẽ không phải rời đi mà là tiếp tục ở lại đợi đợt sau tham gia lại lần nữa.
Lưu Hạo muốn tổ chức của mình phải thật hoàn hảo, tất cả thành viên đều phải vượt qua thử thách đó thì mới đủ tư cách cầm thẻ thành viên của đội, bởi vì như thế càng chứng minh bọn họ không sợ bất cứ loại tội phạm nào, kể cả những người có quyền hạn cao trong hệ thống chính phủ.
Phải có một tinh thần quyết đấu quyết thắng thì Lưu Hạo mới hài lòng được, anh ghét bỏ thể loại nhát gan mà còn hay tỏ vẻ, chỉ đem đến phiền phức cho người khác chứ chưa bao giờ giúp đỡ được cái khỉ gì cả, hạng người này vô cùng không xứng đáng được xuất hiện trong hàng ngũ thành viên của một tổ chức trinh thám.
Đã thế tổ chức của anh còn là một tổ chức lớn có tiếng nhất thủ đô này, có rất ít kẻ dám công khai đối đầu với Lưu Hạo kể cả cảnh sát thủ đô, vì bọn họ biết trong tay Lưu Hạo có rất nhiều thứ có thể đem lại bất lợi cho bọn họ.
Cũng vì như thế mà Lạc An thật sự cũng rất sợ, cô chưa từng nghĩ bản thân vậy mà có thể trở thành người yêu của Lưu Hạo.
Một người nguy hiểm như thế ấy vậy mà Lạc An có thể khiến anh rung động, cô còn nghĩ nếu cô sau này đột nhiên biến mất liệu Lưu Hạo có lật tung cái thủ đô này để tìm cô hay không? Ai thì Lạc An không biết nhưng Lưu Hạo thì chắc chắn có thể, một trăm phần trăm có thể, nếu như tình yêu của anh đối với Lạc An đủ lớn thì cô biết chắc người đàn ông này sẽ vì cô mà làm tất cả.
Giống như cái cách mà Lưu Hạo trả thù đám người kia sau cái chết của Hạ Giai trong truyện vậy, tuy đến cuối cùng tên cầm đầu đã thoát nạn nhưng bè đảng của gã đã bị Lưu Hạo quậy cho gà bay chó sủa vài lần.
Không biết còn có thể trở lại đối đầu với anh hay không, Lạc An chính là nghĩ cái kết đó cũng là tốt đẹp rồi, uy lực của Lưu Hạo căn bản không một ai lấn át được, vì đơn giản anh mang hào quang của nhân vật chính nên có cái rắm mà cắn được anh.
Người nguy hiểm như thế, Lạc An cô nói yêu liền yêu...
...----------------...
Theo dõi mình để đọc chương mới nhanh nhất nhé.