Hắn nhìn thoáng qua Hàn Nghị, không dấu vết cầm lấy một ly nước trái cây giơ lên chạm cốc với Hàn Nghị.
Hàn Nghị sửng sốt, biết thời biết thế đổi một ly nước trái cây, cười uống một ngụm.
Hàn Nghị tiếp tục tán gẫu với Sở Minh hai ba câu, Sở Minh ngẫu nhiên đáp một câu, đại đa số thời điểm cũng trầm mặc, ngón tay thon dài nắm chén rượu, thỉnh thoảng vuốt một cái, thoạt nhìn lạnh lùng lại thâm sâu.
Tống Thanh Hàn im lặng ngồi ở vị trí của mình, ngẫu nhiên uống một ngụm nước trái cây. Ngọn đèn mờ nhạt chiếu trên người cậu, cả người đắm chìm giữa ánh sáng ấm áp, ngay cả mặt mày thanh lãnh cũng nhu hòa lại, ý nhị nói không nên lời.
Mỹ nhân dưới đèn, ngắm cảnh dưới ánh trăng.
An Ý Như cũng là một nữ minh tinh thanh thuần, bản thân đã điềm đạm đáng yêu. Khi cô im lặng không nói lời nào, thoạt nhìn phá lệ nhu nhược động lòng người, chọc người trìu mến. Khi Sở Minh nhìn qua, cô hơi siết váy, rũ mắt, mặt hơi đỏ lên, càng tôn lên gương mặt đã được trang điểm kĩ, phá lệ xinh đẹp, thậm chí có chút quyến rũ.
Ở đây ai không phải cáo già, tuy rằng nói chiêu thức ấy của An Ý Như có hơi không lên được mặt bàn, nhưng trong giới này, không thiếu nhất là loại chuyện không lên được mặt bàn này. Có đôi khi nếu anh muốn đi lên trên, thứ phải bỏ qua đầu tiên là mặt mũi và tôn nghiêm.
An Ý Như quả thật là người co được dãn được, hơn nữa Sở Minh không thích cứng không thích mềm, bọn họ cũng không nên trực tiếp nói ra, làm cho tất cả mất mặt mặt mũi.
Chẳng qua...... đám người Hàn Nghị nhìn thoáng qua sắc mặt Sở Minh, vị Sở tiên sinh này tựa hồ không thích nữ sắc như trong lời đồn, mặc dù An Ý Như ám chỉ rõ ràng như vậy, mặt cũng không thấy một chút dị sắc gì.
Đương nhiên cũng có thể là bởi vì vị Sở tiên sinh này gặp nhiều mỹ nhân, cũng không cảm thấy hứng thú với người giới giải trí.
Hàn Nghị ha ha cười giơ nước trái cây lên với Ngụy Khiêm, phá vỡ không khí hơi xấu hổ này. Ngụy Khiêm cũng nâng tay lên cùng ông kính một ly, khi cúi đầu ánh mắt không tự giác liếc nhìn Tống Thanh Hàn.
Người khác có thể không biết, nhưng hắn làm trợ lý của Sở Minh, cũng có thể đoán được đại ma vương mà đến loại tụ tập ăn uống này, tám phần là muốn gặp diễn viên nhỏ này.
Cũng không biết nghệ sĩ tên Tống Thanh Hàn này hạ thuốc hồ ly gì cho đại ma vương, làm đại ma vương mê đắm cúi đầu chuyển hướng. Nếu không bằng vào thủ đoạn đàm phán càng ngày càng cao thâm, bằng vào kinh nghiệm đọc tiểu thuyết mạng nhiều năm của hắn, quả thực sẽ hoài nghi Sở đại ma vương bị người đổi hồn.
Chẳng qua hắn biết, trừ chuyện cứu chị của đại ma vương lúc trước, bọn họ hình như cũng đã gặp nhau bao giờ đâu nhỉ?
Ngụy Khiêm nhíu nhíu mày, một ngụm uống hết ly nước trái cây.
Quả nhiên so với rượu đế uống lạt, vẫn là nước trái cây ôn hòa hơn.
Tống Thanh Hàn bị ánh mắt của Ngụy Khiêm làm cho chẳng hiểu ra sao, chỉ chớp mắt lại nhìn thấy ánh mắt hoài nghi và tức giận của An Ý Như, không khỏi cúi đầu, nhấp một ngụm trái cây.
Cậu không phát hiện ra gì hết.
Bữa tiệc đương nhiên là phải ăn cơm. Bọn họ hàn huyên một lát, cửa phòng riêng đã được mở ra, một đội người đẹp vận sườn xám thơm nức tay bưng khay gỗ chạm khắc lũ lượt đến, từng đĩa thức ăn tinh tế sắc hương đủ cả bày lên bàn, oánh nhuận dưới ánh sáng.
Mọi người mở khăn ăn ra.
Thẳng đến khi Sở Minh động đũa, người ở đây như là được giải phong ấn, ai cũng vươn đũa.
Chẳng qua chung quy vẫn là bởi vì Sở Minh ở đây, khi ăn ai cũng không nhìn nhiều nói nhiều, tĩnh lặng ăn cơm, thế nhưng cũng chậm rãi cảm thấy được vài phần tư vị.
Tống Thanh Hàn từ sáng đến khi tới đây vẫn ngâm mình ở phim trường chụp ảnh tuyên truyền bổ sung, qua cả ngày bụng sớm đã kháng nghị không biết bao nhiêu lần. Hiện tại đồ ăn đưa lên, cậu nhìn như trầm tĩnh, kì thực ra tay không chậm.
Sở Minh trước khi đến đây đã ăn lót dạ ở nhà, lúc này cũng chỉ động đũa tượng trưng, thường thường giương mắt nhìn Tống Thanh Hàn.
Nhìn thấy Tống Thanh Hàn tựa hồ đã lâu chưa ăn cơm, hắn nhíu nhíu mày, cầm lấy rượu đế trước mặt uống một ngụm.
Sở Minh lại ngồi một lát, cúi đầu nhấp một ngụm rượu, hương vị cay nồng tràn ra ở đầu lưỡi. Thần sắc hắn lạnh nhạt nhìn Hàn Nghị, đẩy kính mắt: "Công ty còn có việc, hôm nay xin lỗi không tiếp được."
Hàn Nghị vội vàng buông đũa trong tay, lại cười nói: "Sở tiên sinh cậu đi trước đi."
Sở Minh mím môi gật gật đầu với ông, đứng dậy khỏi vị trí, dẫn Ngụy Khiêm rời đi.
Sở Minh vừa đi, không khí cả phòng riêng giống như lập tức sống động hẳn, giống như ngay cả tiếng hô hấp cũng thả lỏng một ít.
Sắc mặt An Ý Như hơi không ngờ nổi ngồi nguyên tại chỗ, trong bát cô chỉ còn chút nước sốt. Cô siết đũa, nhịn không được hỏi Hàn Nghị: "Đạo diễn Hàn, Sở tiên sinh anh ấy......"
Hàn Nghị không nhẹ không nặng đặt chén rượu lên bàn thủy tinh, phát ra một tiếng vang nhỏ thanh thúy: "Sở tiên sinh nghĩ gì, sao tôi biết."
An Ý Như cắn cắn môi, cười cười, không nói nữa.
"Được rồi, nhanh ăn đi." Hàn Nghị cầm lấy chiếc đũa, đứng dậy gắp một miếng gà hầm, "Nhà hàng này cũng không dễ đặt, không ăn thì phải xin lỗi chủ nhà hàng này."
Tạ Diệc An mỉm cười lên tiếng, cũng cầm lấy đũa gắp một món, hơn nữa đám người Lãng Phi đã ở một bên không nhẹ không nặng nịnh Hàn Nghị, không khí thật ra chậm rãi sinh động lên.
Vừa rồi có Sở Minh ở đây, bọn họ tuy rằng cũng mặt mày rạng rỡ, nhưng người ta cũng không thèm để ý đến bọn họ, cho dù có chiêu trò gì, cũng không dùng nổi.
Hàn Nghị thì không giống, ông là tổng đạo diễn, dỗ ông vui vẻ, được nhiều hơn mấy cảnh, có cơ hội xuất hiện trước mặt người xem không phải hơn sao.
Tính tình Tống Thanh Hàn hơi đạm mạc, cũng thanh cao, cậu đã luẩn quẩn trong giới bao năm, cũng biết vòng luẩn quẩn này không thể nào sạch sẽ. Cậu tuy rằng không muốn dính, nhưng sẽ không dễ dàng đi bình phán người khác.
Cậu nhìn Hàn Nghị được Lãng Phi nịnh cười ha ha, cúi đầu cười cười, cũng nâng chén rượu trong tay lên, kính Hàn Nghị một ly, không nhẹ không nặng vừa đúng vỗ mông ngựa Hàn Nghị.
Hàn Nghị ngửa đầu uống rượu Tống Thanh Hàn kính, được cậu vỗ mông ngựa như thể bớt được hai lạng thịt, tươi cười sáng lạn.
"Aiz, lúc trước chọn cậu diễn Phương Du, tôi còn sợ cậu diễn không nổi," Hàn Nghị hơi say, đầu lưỡi mơ hồ không rõ, "Hiện tại xem ra, thằng nhóc cậu có tiền đồ!"
Tạ Diệc An nghe vậy, sắc mặt khẽ biến, sau đó lại rất nhanh khôi phục ý cười.
Tống Thanh Hàn giỏi như vậy à, chỉ đến uống rượu cũng phải lấy ra khen ngợi?
May mà Hàn Nghị không phải quá say, nhẹ nhàng khen Tống Thanh Hàn một câu, quay đầu lại khen diễn xuất của Trần Gia Minh, khen làm Trần Gia Minh không thể không liên tục nâng chén, uống say khướt.
Khen Trần Gia Minh xong, Hàn Nghị chậm rì rì ăn một ngụm thức ăn, sau đó lại lôi kéo Tạ Diệc An bắt đầu liên miên, lăn qua lộn lại đều toàn lời linh tinh diễn tốt, chọn hắn đúng, khác hẳn khi ở phim trường.
Tạ Diệc An mỉm cười nghe Hàn Nghị nói xong, thường thường khiêm tốn đáp lại một câu, một tia khó chịu trong lòng bởi vì lúc trước Hàn Nghị Tống khích lệ Thanh Hàn mà sinh ra cũng chậm rãi tiêu tán đi.
Tống Thanh Hàn diễn dù tốt, nhưng chung quy vẫn là người mới vào giới, hắn không tiện ra tay, nhưng người rất muốn Tống Thanh Hàn chìm xuống còn đang theo dõi Tống Thanh Hàn kìa.
Một bữa cơm ăn thoải mái phập phồng, tâm tình cũng phập phồng như xe qua núi. Đợi đến cuối cùng tan cuộc, Hàn Nghị đã say khướt, ngay cả Tống Thanh Hàn cũng có mùi rượu, hai má đỏ hồng, trong mắt trong suốt đầy hơi nước, thoạt nhìn vô tội lại tràn ngập hấp dẫn trí mạng.
Đoàn người lảo đảo đi ra, Trần Gia Minh và Tạ Diệc An đỡ Hàn Nghị say như chết đi ra cửa.
Lái xe sớm đã lái xe đợi ở cửa. Tạ Diệc An và Trần Gia Minh nhét Hàn Nghị vào trong xe, Hàn Nghị say mơ mơ màng màng đột nhiên bừng tỉnh lại, uốn lưỡi nói: "Mấy ngày nay cho các cậu nghỉ...... Ba ngày sau quay về."
Ông vừa nói xong là mềm nhũn ngã xuống ghế, lái xe gật gật đầu với bọn họ, giẫm chân ga, phóng đi.
Chẳng qua lái xe vừa đi, vấn đề lại đến đây. Hai cái xe khác cũng của đoàn phim, hiện tại Hàn Nghị đi rồi, hai cái xe kia cũng không thấy bóng dáng, bọn họ phải về thế nào?
Tạ Diệc An xem như là người tỉnh táo nhất ở đây, cũng là một người có địa vị quan trọng, hắn nhìn thoáng qua Tống Thanh Hàn, gọi điện thoại cho người đại diện của mình, đứng ở ven đường, mỉm cười nói: "Nếu đạo diễn cho chúng ta nghỉ, tất cả mọi người về nghỉ ngơi sớm đi."
Trần Gia Minh cùng diễn viên kia nhìn Tống Thanh Hàn một cái, cũng làm như thế.
Đêm khuya xe ít, ngẫu nhiên nhìn thấy xe taxi cũng đã có khách.
Thẳng đến khi Tạ Diệc An và Trần Gia Minh có người đại diện chạy tới đón đi, đám người Tống Thanh Hàn cũng không thể vẫy một chiếc xe taxi lại.
Lãng Phi xoa xoa cánh tay, nhìn về Tống Thanh Hàn đứng ở một bên, trên mặt còn ửng đỏ, đáy mắt hiện lên một tia kinh diễm: "Anh Hàn, người đại diện của anh không đến đón anh à?"
Tống Thanh Hàn khẽ lắc đầu, không nói chuyện.
Lãng Phi nhìn cậu, muốn đến gần vài bước, di động trong túi lại vang.
Cậu ta rút di động nhìn nhìn, lộ ra vài phần chán ghét, nhưng lại rất nhanh che giấu đi.
"Ừ...... Đúng, đoàn phim liên hoan...... phải....." cậu ta nhìn thoáng qua Tống Thanh Hàn, đi đến một bên nghe điện thoại.
Rất nhanh lại có một chiếc xe đã đến, Lãng Phi cùng người trong xe nói vài câu, cũng lên xe đi luôn.
Tống Thanh Hàn đứng ở ven đường hứng gió, gió đêm lạnh đập vào mặt, thổi tan mùi rượu nồng đậm.
"Ting ting --" di động Tống Thanh Hàn rung rung, cậu cầm lấy liếc mắt một cái.