Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con

Chương 63: Tôi có người yêu rồi!



Chương 63: Tôi có người yêu rồi!

là một bộ phim thương mại không hơn không kém, về điểm này, bản thân Trương Doanh cũng không thể phủ nhận.

Ông vốn dĩ cũng không phải đạo diễn có sở trường về dòng phim nghệ thuật.

Phim thương mại, đặc biệt là những bộ phim thương mại kết hợp giữa "lực" và "mỹ", mới là thứ mà ông thành thạo nhất.

Nhưng ông cũng không ngại khi vừa giữ được những điểm sáng và độ hot của phim, đồng thời âm thầm thêm vào phim một số nội hàm, đặc biệt là bản thân nguyên tác của cũng đã mang trong nó rất nhiều thứ.

Trương Doanh từng nghĩ là một trong những tác phẩm ông hài lòng nhất trong vài năm trở lại đây. Nhưng ông lại không ngờ được rằng, vậy mà lại trở thành bộ phim bom tấn dẫn đầu trào lưu điện ảnh.

Ông không phải chưa từng có những bộ phim ăn khách được người người yêu thích. Nhưng so với thì vẫn quá nhạt nhòa.

Có lẽ... Ông may mắn nhỉ?

Trung Quốc năm 2021, đã bước vào một giai đoạn phát triển mới của nền kinh tế, nhu cầu của dân chúng về giải trí ngày càng cao, doanh thu phòng vé cũng ngày một tăng cao.

Chưa đến 3 ngày, doanh thu phòng vé của đã vượt mức 1 tỉ nhân dân tệ, đang mạnh mẽ hướng đến mục tiêu 2 tỉ, không hề xuất hiện một chút điểm dừng nào.

Những người vốn dĩ tập trung chủ yếu ở thị trường quốc tế, dẫn đến danh tiếng trong nước bị suy giảm như Tiêu Khanh Bản và Lý Nặc, cũng nhờ vào độ hot của mà một lần nữa trở về thời kì đỉnh cao. Bên cạnh đó, diễn viên thủ vai nam thứ và nữ thứ cũng trực tiếp đứng vững trong hàng ngũ sao hạng 2, con đường diễn xuất càng thêm rộng mở.

Nhưng người nâng cao danh tiếng nhanh nhất, lại là Tống Thanh Hàn thủ vai nam tư.

Vào ngày đầu tiên công chiếu, từ khóa #Vô Miểu Tiên Quân# đã trực tiếp chen lên vị trí đầu trên bảng tìm kiếm, đè bẹp không ít những nghệ sĩ đang trăm phương ngàn kế tạo tin hot.

Mà vừa nhấn vào xem từ khóa này, thì thấy đều là hình ảnh được cắt ra từ trong phim, có một vị tiên quân bạch y, thanh cao, cao quý, cũng có một ma tôn huyền y mặt mày sáng sủa.

Nhìn thoáng qua, người trong những bức ảnh chụp màn hình này thật sự là dáng vẻ tiên phong đạo cốt (khí chất thần tiên), đẹp đẽ, nhã nhặn tựa như tuyết liên trên Thiên Sơn vậy.

Nhưng khi nhìn kĩ lại, lại nhìn thấy một chữ ngụy quân tử, hợp đến mức hoàn hảo với khí chất của y.

Sự thanh cao, thận trọng của y chẳng qua chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi, sự đẹp đẽ, nhã nhẵn cũng chỉ là lớp ngụy trang cho lòng đố kị và tham lam.

Đây là một ma tu đại biểu cho cái "ác", nhưng lại mang vẻ ngoài của một tiên gia.

Nhưng một nhân vật phản diện ác độc, khó lòng dung thứ như vậy, lại làm người ta không tài nào sinh ra được ý nghĩ muốn đánh chết y.

Đặc biệt là ở cảnh cuối cùng, đan điền của y vỡ vụn, mỉm cười chết đi, đã có hẳn trên vài triệu lượt chụp ảnh màn hình, mỗi một bức đều giống như ảnh đã được chỉnh sửa cận thận vậy, cho dù có nhìn thấy sự khinh thường, tham lam, trào phúng nơi đáy mắt y, thì vẫn cứ không nhịn được mà phải cúi đầu trước lớp ngụy trang cuối cùng của y.

@Tế Tửu: aaaaaaaa quyến rũ quá đi thôi!

-Vai diễn này của Hàn Hàn quyến rũ quá đi!

-Tôi tuyên bố tôi bây giờ là fan bạn gái của anh ấy! Tới đây đi!

-Lừa em đi!

-Em mặc sức cho anh lừa gạt!

-Lừa em lên giường luôn cũng được!

@Cơ Nhân Hội: Người anh em @Tế Tửu gì đó ơi, tôi nhớ bạn hình như trước đây nói mình là fan mama gì đó mà....

@Tế Tửu: !

-Mấy cái đó chỉ là chuyện nhỏ, chuyện nhỏ, tôi bây giờ chỉ muốn đ* Vô Miểu thôi!

-Aaaaaaa quyến rũ quá đi thôi!

@Mèo đen thích ngược: Tôi cảm thấy quyến rũ lắm luôn ớ, rõ ràng biết y là một tên xấu xa, nhưng hoàn toàn không muốn đánh chết y, chỉ muốn đem y đè xuống giường mà đ* (phát ngôn nguy hiểm)

@Suối nước nóng màn thầu: Haizz.... Thật ra ban đầu cứ tưởng rằng Hàn Hàn sẽ diễn một nhân vật có hình tượng trong sáng, cao quý như Phương Du, còn cảm thấy con đường diễn xuất của Hàn Hàn có phải hẹp quá hay không, kết quả, bây giờ bị Vô Miểu vả mặt aaa!!!!

-Một quỷ súc tu ma ẩn mình sau lớp vỏ bọc một tiên quân, làm sao có thể giống với tiểu thiên sứ Phương Du được!

-Nhìn thấy Phương Du tôi chỉ muốn chạy đến ôm cậu ấy, nhìn thấy Vô Miểu thì tôi muốn đ* chết y luôn!

@Li ruin: Bạn phía trên nói lên tiếng lòng của tôi rồi. Lúc mới đầu tôi cứ nghĩ Hàn Hàn sẽ chọn một vai diễn có hình tượng tương tự, cảm thấy có hơi thất vọng, kết quả, cậu ấy vừa cử động một cái, má ơi, cảm giác hoàn toàn khác biệt luôn á. Tôi không biết phải hình dung như thế nào, chỉ thấy Phương Du là cái kiểu cao quý, lạnh nhạt, mà Vô Miểu thật sự là... Giả tạo một cách hoàn hảo.

-Rõ ràng là một hình tượng nhân vật rất dễ nhầm lẫn với nhau, nhưng diễn xuất của Hàn Hàn lại làm người ta không cảm thấy cậu ấy đang đi theo lối mòn.... Tôi rốt cuộc là đã làm fan của một đại bảo bối như thế nào vậy trời!

@Huyên Hà: Bội phục bạn phía trên thả rắm cầu vồng (tung hô một cách khoa trương).... Aaaaaaaa Hàn Hàn đỉnh quá đi, anh- cái tên thiêu đốt tâm hồn thiếu nữ này!

-Mau màu lừa gạt trái tim tui đi, xin anh luôn ớ qaq

@Mưa tiết Thanh Minh trả lời @Tế Tửu @Huyên Hà: Không được

...

Rõ ràng là một nhân vật không mấy được yêu thích trong nguyên tác, nhưng dưới sự diễn xuất của Tống Thanh Hàn, nhân vật phản diện này như có sức sống riêng của mình, độ nổi tiếng không ngừng tăng. Một số phân đoạn trước đó bởi vì đi theo tuyến đường của nhân vật chính mà bị bỏ qua, bây giờ một lần nữa xuất hiện trong mắt fan nguyên tác, mới biết rằng.... Vô Miểu, lại không hề đơn giản như vậy.

Phim điện ảnh đương nhiên sẽ có cải biên, nhưng sau khi bọn họ xem phim rồi đọc lại một lần nữa, lại không hề cảm thấy phim đã phá hủy nó, ngược lại đã làm nổi bật những chi tiết bị mờ nhạt trong nguyên tác.

Vai diễn Vô Miểu này thu hút cho Tống Thanh Hàn một lượng fan lớn. Khi phim công chiếu ngày đầu tiên, số lượng fan của cậu chỉ biến động một chút, nhưng trong những ngày sau đó, lại tăng lên với một tốc độ khủng bố, thậm chí vượt qua cả Tiêu Khanh Bản và Lý Nặc.

Nhưng vai diễn Diệp Cảnh và Tố Lăng Thượng Tiên mà Tiêu Khanh Bản và Lý Nặc thủ vai lại mang hào quang nhân vật chính, thêm vào đó là kĩ năng diễn xuất của hai người, cuối cùng vẫn đứng vững vị trí của chính mình.

Nhưng dù vậy... Bọn họ vẫn không khỏi nảy sinh một chút kiêng nể đối với Tống Thanh Hàn.

Bọn họ sao lại quên mất.... Bạn đầu khi diễn chung với Tống Thanh Hàn, bọn họ rất dễ dàng trực tiếp đè bẹp cậu, nhưng càng về sau, số lần họ có thể đè bẹp Tống Thanh Hàn càng ngày càng ít đi.

Việc này chứng tỏ cho điều gì?

Đây là minh chứng cho sự tiến bộ của Tống Thanh Hàn, mà sự tiến bộ này... Nhanh đến kinh người.

Trong thời gian ngắn thôi, trên bảng vàng của giới giải trí, có thể không có chỗ đứng cho cậu sao?

Lý Nặc sau khi được Trương Doanh khuyên nhủ đã bình tĩnh hơn nhiều. Mặc dù khi tham gia chương trình hơi không khống chế được cảm xúc của mình, nhưng cũng từ từ bắt đầu học cách từ bỏ.

Cũng bởi vì điều này cô mới biết được rằng, hành động nhắm vào Tống Thanh Hàn trước đó của mình, ngu ngốc đến ngường nào.

Trong giới giải trí, thêm một người bạn tốt hơn nhiều so với thêm một đối thủ. Đáng tiếc cô lúc trước mắt mù, cố ý gây hiềm khích với Tống Thanh Hàn.

Nếu như Sở Minh biết cô nhắm vào bạn bè của anh....

Lý Nặc bật cười, soi gương dặm thêm son, cầm túi xách đi ra từ nhà vệ sinh.

"Đạo diễn Trương."

Lý Nặc đã thu liễm lại thái độ của mình, lễ phép chào hỏi Trương Doanh, sau đó nhìn về phía Tống Thanh Hàn đã đến đây từ sớm, "Thanh Hàn."

Tống Thanh Hàn nghe thấy tên của mình, lông mày khẽ nhếch, chầm chậm nhìn về phía Lý Nặc, mỉm cười, giọng nói trong trẻo, êm tai: "Chị Nặc."

Nhìn đi, bất tri bất giác, Tống Thanh Hàn đã đi đến bước được Trương Doanh xem trọng rồi.

Lý Nặc nhếch môi cười, gật gật đầu.

Bọn họ đang đi đến một liên hoan phim trong nước, mặc dù không thể so sánh với quy mô của 3 liên hoan phim lớn quốc tế, nhưng trong nước thì có thể nói là quy mô vô cùng lớn.

Mà không còn nghi ngờ gì nữa với tư cách là bộ phim có doanh thu phòng vé cao nhất năm nay, đương nhiên sẽ nằm trong danh sách khách mời của ban tổ chức liên hoan phim.

Giữa các đoàn phim khác nhau thì đãi ngộ cũng khác nhau.

Những đoàn phim tự mình mang phim đến để tham gia liên hoan phim chỉ có thể tự mình tìm nơi dừng chân, còn những đoàn phim như thì đã được ban tổ chức sắp xếp chỗ ở trong khách sạn 5 sao.

Trước khi khai mạc liên hoan phim, trong sảnh lớn của khách sạn tổ chức một bữa tiệc, nói là để những đoàn phim từ xa đến có thể thư giãn một chút, trên thực tế là nơi để nhà sản xuất và diễn viên có thể làm quen với nhau, để những đạo diễn lớn và những minh tinh nổi tiếng có thể khảo sát lẫn nhau, nói không chừng có thể hợp tác vào một lúc nào đó.

"Thanh Hàn lần đầu tới những nơi như vậy đúng không?"

Trương Doanh bước đến cầm lấy một li champagne trên khay mà phục vụ đang bưng, tâm trạng vui vẻ mở miệng nói.

"Vâng."

Trong tay Tống Thanh Hàn cũng cầm một li champagne giống vậy, mỉm cười đáp lại một tiếng.

Tóc của cậu hôm nay được Lâm Vân tạo hình một cách tỉ mỉ, tóc con rối loạn trước trán được vuốt ngược ra phía sau, lộ ra vầng trán cao, sáng ngời, đôi chân mày được tỉa sắc bén cùng với đôi con ngươi lạnh lẽo, khí chất vốn lạnh thấu xương bị nụ cười bên môi của cậu che lấp, vô cùng thanh nhã và dịu dàng.

Một thân tây trang xanh thẫm, chất vải dưới ánh đèn tựa như đang phát sáng, đường cắt may tinh tế, tôn lên vòng eo thon nhưng không hề gầy yếu, lại càng tôn lên chiều cao và đôi chân dài của cậu, có thể nói là vô cùng hút mắt.

"Hôm nay sửa soạn có sức sống đấy, thanh niên phải như vậy chứ."

Trương Doanh khen cậu một câu, sau đó không nặng không nhẹ mà chỉ bảo cậu một câu, "Những nơi như thế này, cũng không phải chỉ là để cậu đi cùng mấy lão già chúng tôi, mấy thanh niên các cậu muốn làm gì, cũng không cần quá lo ngại về chúng tôi đâu."

Ông liếc mắt nhìn về phía những nhà sản xuất đang tụm năm tụm ba, khẽ nâng li về phía đó.

Tống Thanh Hàn trò chuyện với Trương Doanh vài câu, cũng cầm li champagne chầm chậm đi về phía cửa sổ sát đất.

Bên ngoài là đường lớn chốn thủ đô người qua kẻ lại, còn bên trong sảnh này là quần là áo lượt, tiệc tùng linh đình.

Tống Thanh Hàn nâng li rượu trong tay lên uống một ngụm, sau đó bên cạnh lại nhiều thêm một người.

"Xin trào."

Người bước đến giọng nói mang theo khẩu âm, Tống Thanh Hàn quay đầu lại nhìn, một người đàn ông mang huyết thống ngoại quốc với đường nét sắc sảo đang chớp mắt nhìn về phía cậu, "Cậu chính là Hàn đúng không?"

Tống Thanh Hàn khẽ nhíu mày, sau đó nở một nụ cười lịch sự: "Nếu như anh muốn nói đến diễn viên Tống Thanh Hàn thì chính là tôi."

"Tôi là Gee; Denton, cậu cũng có thể gọi tôi là Kiều Trị."

Người đàn ông tự xưng là Kiều Trị kia tinh nghịch nháy mắt với cậu, "Cậu và cậu ở trong phim không giống nhau."

"Anh từng xem phim của tôi?"

Tống Thanh Hàn lúc này cũng nhận ra người đàn ông tự xưng là Kiều Trị này rốt cuộc là ai, không nhịn được mà kinh ngạc.

"Of course." Kiều Trị nói như lẽ đương nhiên, "Diễn xuất của cậu... Rất hoa lệ."

Tống Thanh Hàn tạm coi câu nói của hắn là một lời khen, cười nói: "Cảm ơn."

Kiều Trị dùng một ánh mắt thưởng thức thuần túy nhìn cậu: "Cậu có một loại... Khí chất rất đặc biệt."

"Hay là, cậu có hứng thú làm người mẫu cho tôi không?"

Kiều Trị rõ ràng có chút rục rịch.

Nhưng chưa đợi đến lúc Tống Thanh Hàn trả lời, sau lưng cậu lại có một người đi đến: "Thanh Hàn."

Tống Thanh Hàn nhìn Sở Minh một thân tây trang màu đen, sắc mặt lạnh lùng, nở một nụ cười vô cùng chân thành: "Sở Minh"

Kiều Trị đứng ở giữa nhìn Tống Thanh Hàn, rồi lại nhìn Sở Minh, nhướng mày: "Minh, cậu quen Hàn hả?"

"Kiều Trị."

Sở Minh rũ mắt liếc nhìn hắn, "Sao cậu lại ở đây?"

Kiều Trị thờ ơ lắc đầu: "Theo như cách nói xưa của người Trung Quốc các cậu, ở đâu có mỹ nhân, thì ở đó có tôi."

Vừa nói, hắn vừa ngả ngớn liếc nhìn Tống Thanh Hàn.

Mặt Sở Minh đen thui.

"Chuyện này và cách nói xưa của người Trung Quốc không liên quan với nhau."

Sở Minh lạnh nhạt nói.

"Mà, chính là ý nghĩa này."

Kiều Trị nhún nhún vai, từ trong túi lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Tống Thanh Hàn, sau đó hôn gió một cái, "Hàn, nếu như có hứng thú, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh cậu đến studio của tôi."

Tống Thanh Hàn nhận lấy danh thiếp. Trên tấm danh thiếp được thiết kế với màu sắc sặc sỡ, hai chữ Kiều Trị vô cùng lả lơi được in một cách cực kì chói mắt.

"Chúc các cậu có một buổi tối vui vẻ nhé."

Kiều Trị dựng thẳng ngón tay lên miệng rồi suỵt một tiếng, nháy mắt với Sở Minh, sau đó cầm li rượu đi đến giữa sảnh.

"Anh quen biết Kiều Trị hả?"

Ánh mắt cuối cùng của Kiều Trị trước khi rời đi giống như đã nhận ra điều gì đó...

Tống Thanh Hàn cúi đầu nhìn tấm danh thiếp.

"Ừm."

Sở Minh cau mày, "Trước đây quen biết lúc đi du học."

"Kiều Trị gần đây đang tổ chức một buổi biểu diễn thời trang."

Sở Minh liếc nhìn tấm danh thiếp trong tay Tống Thanh Hàn, "Nghe nói chưa tìm được người mẫu."

Anh mặc dù không thấy thoải mái với thái độ của Kiều Trị đối với Tống Thanh Hàn, nhưng cũng biết đây là điều bộ trước giờ của Kiều Trị, sau khi uống một ngụm rượu, liền nhỏ giọng nói với Tống Thanh Hàn: "Dã tâm của Kiều Trị không chỉ là buổi biểu diễn thời trang."

Ở đây người đông, rất phức tạp, Sở Minh cũng không thể nói chuyện với Tống Thanh Hàn quá nhiều, chỉ có thể kêu Tống Thanh Hàn cất danh thiếp đi.

Nhưng chỉ một khoảng thời gian ngắn như vậy thôi, cũng đã có rất nhiều người chú ý đến sự tồn tại của Sở Minh rồi, khi nhìn thấy Tống Thanh Hàn đứng trước mặt anh, trên mặt hoặc ít hoặc nhiều đều tỏ ra hơi bất ngờ một chút, sau đó lại là một vẻ mặt cười cười nói nói.

"Có rất nhiều người đang nhìn anh."

Tống Thanh Hàn đột nhiên nói, ngẩng đầu lên, ánh mắt tươi cười.

Sở Minh: "...'

"Liên hoan phim năm nay do tập đoàn Sở thị tài trợ, nên anh đến đây xem thử."

Đôi mắt Sở Minh nhìn về phía Tống Thanh Hàn, phát ra ánh sáng vô cùng ngây thơ vô tội.

Ngụy Khiêm đang đứng canh chừng cách đó không xa nhìn ông chủ nhà mình và bà chủ: "..."

Đúng đó, liên hoan phim năm nào mà chẳng do Sở thị tài trợ?

Ngài không phải cũng chỉ đến có một lần này thôi sao?

Quả là một nhân vật đại diện cho những người tận tâm tận lực, nhiệt tình với công việc mà.

"Vậy sao?"

Tống Thanh Hàn nghi ngờ.

"Ừm."

Sở Minh nhìn khuôn mặt đã hơi đỏ của cậu, ánh mắt lướt qua li rượu trong tay Tống Thanh Hàn, sau đó gọi một phục vụ qua, đổi cho Tống Thanh Hàn một li nước ép, "Đi theo anh, anh giới thiệu cho em vài người."

"Dạ."

Tống Thanh Hàn cũng không phải người thích làm bộ, trong giới có rất nhiều người biết quan hệ giữa cậu và Sở Minh là "bạn bè", Sở Minh mang cậu đi một vòng cũng không phải chuyện gì to tát.

Sở Minh thấy cậu không có ý muốn từ chối lời đề nghị của mình, ánh mắt lộ ra ý cười, sau đó đưa cậu đi về phía sảnh.

Với thân phận của Sở Minh, anh chỉ cần bước vào hội trường, căn bản không cần phải tự mình đi bắt chuyện, tự động sẽ có người tới chào hỏi anh.

Những nhà sản xuất, đạo diễn đến chào hỏi, nhìn thấy Tống Thanh Hàn đứng sau lưng Sở Minh, trong lòng không khỏi lay động, trong lúc nói chuyện cũng vô tình hay cố ý khen Tống Thanh Hàn vài câu, sau đó liền có được thái độ hòa hoãn hơn từ Sở tiên sinh.

Nhìn thấy vậy, những người đến chào hỏi này cũng hiểu rõ, Sở Minh đang nâng đỡ cho Tống Thanh Hàn!

Người với người mà, quả nhiên không thể nào so sánh.

Bọn họ cố sống cố chết mới đi tới được ngày hôm nay, người ta chẳng qua chỉ là cứu một người bên đường, vậy mà lại may mắn tạo được mối quan hệ với nhà họ Sở, cuối cùng còn lọt vào mắt xanh của Sở tiên sinh-- chuyện trên thế gian này, thật không thể nào lường được.

Nhưng nghĩ là nghĩ vậy thôi, chứ trên mặt họ đương nhiên không thể để lộ ra, ngược lại còn đưa danh thiếp của mình cho Tống Thanh Hàn, ẩn ý nói sau này sẽ có cơ hội hợp tác.

Kết quả như vậy cũng đã là khá ổn rồi.

Tống Thanh Hàn nổi tiếng quá đột nhiên, cũng quá nhanh.

Cậu hình như năm ngoái mới chính thức vào nghề, nhưng vừa mới vào nghề đã có hai bộ phim có thể nắm giữ ngôi vị quán quân trong cả hai lĩnh vực, năm nay vừa mới ra mắt cũng vững chân trên vị trí quán quân phòng vé, độ nổi tiếng có thể nói như là ngồi tên lửa mà bay lên vậy.

Giá trị thương mại của cậu thì có đó, nhưng trong ba tác phẩm này, trừ mỗi là do cậu đóng vai chính ra, hai bộ điện ảnh còn lại cũng chỉ là vai phụ thôi, còn là vai diễn kiểu nam ba, nam tư như vậy nữa chứ, nên vẫn có chút e ngại.

Nói trắng ra, Tống Thanh Hàn bây giờ nhìn thì nổi, rất được yêu thích, kĩ năng diễn xuất cũng có, nhưng thực sự gánh được cả bộ phim thì tới bây giờ cũng chỉ có một bộ. Mấy vị tai to mặt lớn này không đủ tin tương cậu, chỉ có thể nói là nể mặt Sở Minh, khách sáo với cậu vài câu mà thôi.

Sở Minh đối với kết quả như vậy có chút không hài lòng, nhưng anh nhìn khuôn mặt tươi cười của Tống Thanh Hàn, nên vẫn mặt không cảm xúc mà nhấp một ngụm rượu, không nói gì cả.

Sau khi trò chuyện vài câu với người xung quanh, Sở Minh mặc dù có chút không nỡ, cũng chỉ có thể lùi về sau vài bước, nhìn Tống Thanh Hàn tự mình giao lưu với người trong giới.

Tống Thanh Hàn có sự kiêu ngạo của chính mình, anh có thể vì Tống Thanh Hàn mà hộ tống, mở đường, nhưng con đường còn lại, phải tự Tống Thanh Hàn bước đi.

Anh nhìn viên minh châu của mình đang thành thạo mà trò chuyện giao lưu với những người đó, dần dần tỏa ra hào quang của chính mình, mặc dù trong lòng hơi chua xót, nhưng càng nhiều hơn là tự hào.

Người thanh niên tỏa sáng rực rỡ này là người yêu vĩnh hằng của anh.

Ngụy Khiêm nhìn Sở Minh mặt không cảm xúc nhìn về phía đám đạo diễn kia, ánh mắt chỉ khi chạm vào Tống Thanh Hàn mới khẽ trở nên dịu dàng, trong lòng không khỏi thở dài một hơi, vừa cười, vừa lắc lắc đầu.

"Sở... Sở tiên sinh."

Lý Nặc cầm li rượu bước đến bên Sở Minh, nhìn theo ánh mắt của anh, khi nhìn thấy Tống Thanh Hàn thì đột nhiên ngừng nói.

Sở Minh nhẹ nhàng thu hồi ánh mắt, vẻ mặt lạnh lùng nhìn về phía cô gái trông có vẻ quen mắt kia.

Lý Nặc bị ánh mắt của anh nhìn như vậy, tim đột nhiên đau nhói, nâng li rượu trong tay lên: "Mẹ bảo em thay bà hỏi thăm một câu, dì Quý dạo này vẫn khỏe chứ?"

"Bà ấy rất khỏe."

Sở Minh lạnh nhạt trả lời.

"Vậy hả..." Lý Nặc khẽ cắn cắn môi, răng trắng môi đỏ, quyến rũ khó tả.

"Nghe nói Sở tiên sinh có bạn gái rồi?"

Lý Nặc rốt cuộc cũng không nhịn được mà đặt câu hỏi.

Sở Minh cau mày: "Tôi có người yêu rồi."

Mặc dù từng nghe từ miệng Tống Thanh Hàn nói có một người như vậy, nhưng khi nghe từ chính miệng Sở Minh nói ra, Lý Nặc vẫn có cảm giác đầu choáng mắt hoa.

"Cô ấy... Là người như thế nào?"

"Em ấy rất tốt."

Lý Nặc nhìn ánh mắt vẫn luôn lạnh nhạt, bình tĩnh của Sở Minh đang dần dần xuất hiện sự dịu dàng không thể xóa nhòa, sắc mặt liền tái nhợt.

"Tôi hiểu rồi."

Lý Nặc nắm chặt li rượu trong tay, nở một nụ cười vô cùng khó coi: "Chúc anh và... Cô ấy hạnh phúc."

"Cảm ơn."

Sở Minh gật đầu.

Lý Nặc cầm li rượu vội vàng rời đi, chiếc bóng mặc trên mình bộ lễ phục sang trọng trông thế nào cũng thấy rất thảm hại.

Sở Minh nhìn bóng dáng cô biến mất dần trong tầm mắt, chầm chậm rũ mắt, đáy mắt tối đen.

Chuyện trước đây anh điều tra cũng được kha khá rồi. Lý Nặc ở trong đoàn phim dựa vào gia thế và địa vị của mình mà gây cho Hàn Hàn không ít rắc rối, anh cũng từng tận mắt nhìn thấy một lần.

Cũng nể mặt mẹ cô ta và Quý Như Diên có một chút giao tình, Sở Minh sẽ không đuổi cùng gϊếŧ tận Lý Nặc, nhưng cũng sẽ không cho cô ta một cơ hội để hi vọng nào.

Suy cho cùng, anh cũng chỉ là một người ích kỉ mà thôi.

Sở Minh nâng li với Tống Thanh Hàn đang từ xa nhìn lại, sắc mặt trở lại bình thường.

Cảnh này lại một lần nữa làm cho địa vị của Tống Thanh Hàn trong mắt người xung quanh được nâng cao lên.

Không cần biết thế nào, có thể tạo mối quan hệ với Sở Minh, cho dù kĩ năng diễn xuất của Tống Thanh Hàn có tệ như phân chó thì họ cũng nhắm mắt nắm mũi mà làm quen!

Càng khỏi phải nói là thực lực của Tống Thanh Hàn cũng rất mạnh.

Tống Thanh Hàn bị mấy vị tai to mặt lớn xung quanh chuốc vài li rượu, nếu không phải Sở Minh cố ý dặn dò đưa nước ép cho cậu, thì uống xong một bữa này, dạ dày của cậu chỉ e không thể nào chịu nổi.

Đợi đến khi bữa tiệc kết thúc, mọi người trong sảnh tụm hai tụm ba đi cùng nhau, có rất nhiều người có hành động mờ ám với nhau.

Nhà đầu tư vui vẻ cười lớn, những nữ minh tinh để mặc cho nhà đầu tư vuốt ve đùi mình, Tống Thanh Hàn chớp chớp mắt, chầm chậm bước về phía Sở Minh.

Sở Minh cũng chú ý tới bầu không khí phóng đãng mơ hồ này, cau mày, làm mặt lạnh đứng qua một bên, tránh được không ít nam, nữ nghệ sĩ có ý định "nhất thời bất cẩn" ngã vào lòng anh.

Bỏ đi, bỏ đi, trong giới đồn rằng Sở tiên sinh không gần nam sắc, không mê nữ sắc, thanh tâm quả dục đến mức thiếu điều kết hôn với công việc, trước giờ không thích góp mặt vào các sự kiện như vậy.

Lần này Sở Minh xuất hiện, bọn họ còn đồn rằng chắc là Sở Minh đột nhiên nghĩ thông suốt, muốn tìm bạn giường, đâu ai ngờ được anh vẫn bày ra khuôn mặt băng sơn, không chút tình cảm như thế.

Bây giờ xem ra, bọn họ vẫn không nên tự mình đi tìm xui xẻo mới đúng.

"Về chưa?"

Sở Minh đặt chiếc li trong tay xuống, nhìn hai má đỏ bừng của Tống Thanh Hàn, khắc chế du͙ƈ vọиɠ muốn đưa tay ra sờ của mình.

Tống Thanh Hàn hơi chóng mặt, nhưng thần trí vẫn còn tỉnh táo, nghe Sở Minh hỏi vậy, lắc lắc đầu: "Ban tổ chức đã sắp xếp chỗ ở rồi."

"Ừm."

Trong lòng Sở Minh có hơi tiếc nuối: "Anh đưa em về phòng."

Tác giả có lời muốn nói:

Sở- chua lòm lòm- Minh: Hàn Hàn là của tôi!

Hàn Hàn: Ừm.

Sở- móng vuốt không an phận- Minh: Hàn Hàn đỏ mặt thật đáng yêu????

Hàn Hàn: .........


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.