Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con

Chương 64: Không được thì lấy anh đền cho em



Chương 64: Không được thì lấy anh đền cho em

Tống Thanh Hàn không từ chối lời đề nghị của Sở Minh, cậu gật đầu, sau đó lảo đảo bước về phía thang máy.

Sở Minh thấy vậy cũng theo sau lưng cậu cách đó không xa, giống như có chuyện riêng gì đó không tiện nói tại đây vậy.

Những người còn lại trong sảnh thấy cảnh này, trong lòng lấy làm lạ, nhưng nhớ tới tính cách không gần nam sắc, không mê nữ sắc của Sở Minh, lại thầm lắc đầu.

Nếu như Tống Thanh Hàn và Sở Minh có quan hệ về phương diện kia, thì đâu cần phải làm khổ chính mình mà đi nghiên cứu kĩ năng diễn xuất, chỉ cần làm nũng một chút, Sở Minh chỉ cần chỉ tay một chút thôi, cũng đủ cho cậu lăn lộn rồi.

Hơn nữa... Nhìn biểu hiện của họ, không giống.

Ở đâu ra một tình nhân nhỏ dám đi trước mặt kim chủ như vậy cơ chứ, kim chủ như vậy cũng không hề tức giận.

Nếu nói là bạn bè, ngược lại càng đáng tin hơn.

Theo tình huống hiện tại, có lẽ Sở tiên sinh có lòng tốt đi chăm sóc Tống Thanh Hàn.

Quả nhiên là ngưỡng mộ muốn chết.

Lý Nặc nhìn bóng dáng Tống Thanh Hàn và Sở Minh một trước một sau biến mất sau khúc cua hành lang, chầm chậm cúi đầu xuống, uống cạn ly champagne trong tay.

"Lý Nặc."

Tiêu Khanh Bản bước tới, nhìn ly của cô, cũng chầm chậm cúi đầu nhấp một ngụm champagne trong tay mình, "Cậu ấy tiến bộ rất nhiều."

"Đúng vậy."

Lý Nặc nhẹ nhàng cười, nhan sắc hoàn hảo, "Là một đàn em rất tài giỏi."

Tiêu Khanh Bản nhìn cô, nở một nụ cười ôn hòa, sau đó cầm ly rời đi.

Lý Nặc mạnh tay đặt ly rượu đã cạn lên bàn, sau đó cầm lấy túi xách của mình, không hề quay đầu lại, đi thẳng vào thang máy.

Vì sao, vì sao ngay cả Tiêu Khanh Bản cũng nói giúp cho cậu ta?!

Cô nhấn tầng lầu của phòng mình, khi thang máy mở, cô nhanh chóng bước ra.

Khi đi ngang qua phòng của Tống Thanh Hàn, bước chân của cô không biết vô tình hay cố ý mà dừng lại một chút. Trong phòng vô cùng yên tĩnh, cô lại chầm chậm bước về phía trước một chút, lấy thẻ phòng quẹt mở phòng cuả chính mình.

Tống Thanh Hàn mang Sở Minh về phòng của mình, vừa mở cửa thì chiếc giường lớn đã đập thẳng vào mắt.

Lần này phía ban tổ chức rõ ràng đã mạnh tay chi tiền, chuẩn bị cho những đoàn phim được mời đến những căn phòng vô cùng sang trọng. Cho dù Tống Thanh Hàn chỉ là nam tư, nhưng vì sau khi công chiếu, độ nổi tiếng của cậu cũng không hề thua kém nam chính Tiêu Khanh Bản và nữ chính Lý Nặc, nên khi chuẩn bị phòng, đãi ngộ của ban tổ chức dành cho cậu cũng ngang ngửa với đãi ngộ của nam thứ.

Sở Minh không hề liếc ngang liếc dọc theo sau lưng Tống Thanh Hàn, rồi ngồi xuống sô pha nhỏ trong phòng, không biết vì sao lại thấy căng thẳng.

Tống Thanh Hàn cởϊ áσ ngoài của tây trang ra, lộ ra chiếc áo sơ mi khá ôm dáng, nghiêm túc và cẩn trọng mặc bên trong.

"Uống nước không?"

Giọng Tống Thanh Hàn mềm mỏng, không giống cậu thường ngày. Sở Minh chầm chậm nhìn qua, mặt Tống Thanh Hàn càng ngày càng ửng đỏ lên, tôn lên khuôn mặt vô cùng đẹp đẽ này.

Nhưng cậu cứ bày ra một dáng vẻ không hề tự mình phát hiện được, trên khuôn mặt lạnh lùng, đẹp đẽ kia là vẻ nghi hoặc và tươi cười, sắp xếp cho Sở Minh vô cùng rõ ràng.

".... Uống."

Anh cần một ly nước để dập lửa!

Tống Thanh Hàn rót cho anh một ly, rồi cũng tự lấy cho mình một ly, bước qua.

Tay áo của cậu không biết từ lúc nào đã bị cậu xắn lên rồi, nút áo trên cổ cũng mở ra hai ba nút, trông rất thoải mái, cũng rất... Dụ người.

Sở Minh cầm ly nước lên uống một ngụm.

"Lễ khai mạc ngày mai, anh có đến không?"

Tống Thanh Hàn day trán, chầm chậm hỏi.

"Cũng không chắc nữa."

Sở Minh bình thường rất bận, những buổi lễ khai mạc liên hoan phim như vậy, đúng là cũng không cần anh phải đích thân tới.

Đầu óc của Tống Thanh Hàn đang choáng váng nên phản ứng chậm nửa nhịp, sau đó ừm một tiếng.

Sở Minh thấy trạng thái của cậu không đúng lắm, đưa tay ra sờ. Bàn tay hơi lạnh của anh áp lên khuôn mặt nóng bừng của Tống Thanh Hàn, làm Tống Thanh Hàn không nhịn được mà dụi lên tay anh.

Ánh mắt Sở Minh càng trở nên dịu dàng, để mặc cậu thoải mái dụi vào.

"Danh thiếp lúc nãy Kiều Trị đưa cho em còn không?"

Sở Minh nghĩ một lúc, hỏi.

"........ Còn."

Tống Thanh Hàn chậm chạp gật đầu, chỉ chỉ vào chiếc áo ngoài của tây trang treo trên giá treo ngay cửa, ý là danh thiếp ở trong đó.

"Kiều Trị định tổ chức một buổi biểu diễn thời trang," Sở Minh suy nghĩ một lúc, nắm lấy tay Tống Thanh Hàn, nhẹ giọng nói, "Là một dự án hợp tác cùng với một thương hiệu cao cấp của Ý, Aozesi, có điều Aozesi năm nay mới đổi chủ, người nắm quyền mới muốn thay đổi phong cách một chút, nên mới dự tính tìm kiếm những gương mặt mới trong giới giải trí để làm người mẫu chính."

"Kiều Trị là nhà thiết kế chính của họ, lần này ngỏ lời mời với em, cũng là muốn để em thử một chút."

Ý tưởng thiết kế trước đây của Aozesi là phục cổ, xa hoa, mang đầy tính nghệ thuật.

Nhưng kiểu phong cách này không còn phù hợp với hoàn cảnh hiện nay nữa. Mặc dù vẫn có một số lượng nhất định những người chịu ảnh hưởng sâu sắc và trung thành với nó, nhưng vẫn không đủ.

Điều mà nó cần theo đuổi là một thị trường lớn hơn, ý tưởng thiết kế tiên tiến hơn.

Theo như những gì Sở Minh biết, , Kiều Trị là một người vô cùng gan dạ trong thiết kế, ý thưởng thiết kế tiên phong, lấy cổ điển, trang nhã, cao quý làm chủ đạo, có những điểm trùng với ý tưởng thiết kế của bản thân Aozesi, nhưng cũng có những điểm khác biệt.

Đây cũng nguyên nhân chính mà Aozesi giao cho Kiều Trị phụ trách buổi diễn này.

"Nếu không được chọn thì sao?"

Tống Thanh Hàn chớp chớp mắt, cười hỏi.

"Không được chọn..." Sở Minh nghiêng người hôn một cái lên dái tai của cậu, "Không được chọn thì lấy anh đền cho em."

Tống Thanh Hàn nhướng nhướng mày, kéo cavat của Sở Minh qua, hôn lên cằm anh, sau đó từ từ hướng lên, hơi thở nóng bỏng quấn lấy Sở Minh, vô cùng thân mật, gần gũi.

Sở Minh một tay chống trên lưng ghế sô pha, một tay còn lại thì dịu dàng giữ lấy gáy của Tống Thanh Hàn, chầm chậm làm nụ hôn càng sâu thêm.

Tống Thanh Hàn nhíu mày, dường như có chút không hài lòng khi Sở Minh giành lấy quyền chủ động, hai tay vịn trên vai Sở Minh, sau đó hôn lại.

Sở Minh rất chăm tập luyện, cho dù anh thường phải ngồi trong văn phòng xử lý công việc, nhưng cơ bắp cần có trên người cũng không hề ít chút nào.

Khi Tống Thanh Hàn vịn lấy vai anh, dưới tay là lớp cơ bắp vừa dẻo dai, vừa đầy đặn.

Tống Thanh Hàn không nhịn được mà niết một cái.

Cơ bắp dưới tay liền căng ra.

"Hàn Hàn..." Sở Minh khẽ ngẩng đầu lên, giọng hơi khàn, ánh mắt trở nên sâu hơn, "Đừng có sờ lung tung."

Tống Thanh Hàn nhếch môi lên cười, hôn lên cằm anh một cái, sau đó từ giữa trán, hai má, cho đến vành tai... Đều được nhẹ nhàng hôn lên.

"Anh không phải vốn là của em rồi hay sao?"

Tống Thanh Hàn rõ ràng vẫn chưa quên câu đền chính mình cho cậu mà anh mới nói lúc nãy, hơi thở đã có chút bất ổn rồi, nhưng vẫn nhíu mày, có chút kiêu ngạo nhìn xuống Sở Minh đang nằm nửa người trên sô pha, nghiêm túc chỉ ra lỗi sai của anh.

Sở Minh trầm mặc một lúc, ánh mắt lướt qua chiếc cổ đang lộ ra của Tống Thanh Hàn, chìm trong im lặng gật đầu: "Đúng vậy."

Anh nhổm người dậy, hôn lên đôi môi đã hơi sưng của Tống Thanh Hàn: "Anh vẫn luôn là của em."

Tống Thanh Hàn nhận lấy nụ hôn của anh, chầm chậm rũ mắt, ngón tay thon dài lướt qua cánh tay đầy mạnh mẽ nhưng không hề thô của Sở Minh, động tác nhẹ nhàng tựa như gãi không đúng chỗ ngứa, lại khiến cho khí huyết Sở Minh tuôn trào.

Tống Thanh Hàn tối nay... Rõ ràng có chút to gan.

".... Em lúc nãy, thấy anh nói chuyện với Lý Nặc."

Động tác của Tống Thanh Hàn dừng lại, giọng nói có chút khó chịu.

Sở Minh nhìn mái tóc đã được chải chuốt của Tống Thanh Hàn rơi vài sợi xuống trước trán. Cậu bày ra khuôn mặt lạnh nhưng hai mắt lại sáng rực, hai má ửng đỏ, làm tim anh mềm nhũn.

"Anh nói với cô ấy anh có người yêu rồi."

Sở Minh nắm lấy tay cậu, khẽ nở nụ cười.

Mắt Tống Thanh Hàn sáng lên.

Tống Thanh Hàn sau khi uống rượu... Thật sự đáng yêu đến kinh người.

Sở Minh thậm chí muốn cứ như vậy nhốt Tống Thanh Hàn lại, không muốn để cho người khác nhìn thấy, để cậu chỉ thuộc về mình anh thôi.

Anh chậm rãi cúi đầu xuống, cố giấu đi du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu điên cuồng vô tình lộ ra nơi đáy mắt.

"Sau liên hoan phim ngày mai, anh kêu Ngụy Khiêm đến đón em."

Sở Minh xoa xoa tóc Tống Thanh Hàn, nói: "Anh chuẩn bị cho em một điều bất ngờ."

"Là gì vậy?"

Tống Thanh Hàn nghiêng đầu, có chút nghi hoặc hỏi.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, Tống Thanh Hàn và Sở Minh khi ở cùng nhau đã thoải mái hơn nhiều. Cậu khi ở trước mặt Sở Minh đã bất giác bộc lộ ra nhiều cảm xúc hơn.

Sở Minh nhìn thấy hết những sự thay đổi này.

"Đến lúc đó em sẽ biết thôi."

Sở Minh hôn lên cằm Tống Thanh Hàn. Ai ngờ đâu Tống Thanh Hàn vậy mà lại ngước cổ lên dung túng cho hành động của anh. Đây.... Nói thẳng ra là tư thái ngầm đồng ý.

Sở Minh có chút vội vàng, nhưng vẫn cố khắc chế động tác của mình, nhẹ như chuồn chuồn đáp nước mà hôn từ vành tai của Tống Thanh Hàn xuống.

Anh từ từ hôn liếm lên xương quai xanh đẹp đẽ đang nhô lên sau cổ áo đã được mở ra, cơ thể dưới tay khẽ run.

"Đừng nhúc nhích."

Tống Thanh Hàn chớp chớp mắt, giãy dụa từ trong lồng ngực Sở Minh ra.

Sở Minh hít sâu một hơi, thật sự không nhúc nhích nữa.

Tống Thanh Hàn nghiêng người hôn anh một cái, một tay mò xuống phía dưới.

Động tác của Tống Thanh Hàn rất ngây ngô, nhưng Sở Minh nhìn dáng vẻ nhíu mày suy tư của cậu, liền hoàn toàn động tình.

Có điều ngày mai Tống Thanh Hàn còn phải tham dự liên hoan phim, thêm vào đó là những phản ứng bất thường của Tống Thanh Hàn vừa rồi, Sở Minh cũng chỉ vào lúc bắn ra hôn cậu vài cái, nhưng không hề làm thêm bước nào nữa.

"...... Muốn đi tắm."

Tống Thanh Hàn thật sự ra là đang tỉnh táo, lấy khăn giấy lau tay, nghiêng đầu nói với Sở Minh.

"Ừm."

Sở Minh nửa đỡ nửa ôm cậu vào nhà tắm.

Tống Thanh Hàn ngoan ngoãn ngồi lên thành bồn tắm, Sở Minh mở vòi hoa sen, nước nóng chảy ra, trong nháy mắt làm ướt quần áo của anh và Tống Thanh Hàn.

Chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh bị dính nước, dán chặt lên người Tống Thanh Hàn, làm nổi bật lên dáng người thon thả nhưng không hề yếu ớt của cậu, lớp cơ bắp mong mỏng vô cùng đẹp đẽ, so với tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ thì... Càng gợi cảm hơn.

"....... Hàn Hàn." Ánh mắt Sở Minh tiếp xúc với cơ thể của Tống Thanh Hàn, giọng hơi khàn đi, "Em có thể tự tắm không?"

".... Được ạ."

Tống Thanh Hàn mở hai nút áo ra, gật gật đầu.

Sở Minh lập tức bước ra khỏi phòng tắm, thuận tay đóng cửa lại, động tác trông có vẻ rất chật vật.

Tống Thanh Hàn tắm nước nóng, đầu óc có chút choáng váng cũng đã từ từ tỉnh táo lại.

Cậu khoác chiếc áo choàng tắm rộng lên, cột dây áo lại, bước ra khỏi phòng tắm.

Ở nơi cách không xa cửa, Sở Minh mặc quần áo ướt nhẹp đã cởϊ áσ ngoài ra, cầm điện thoại không biết đang nói gì.

"..... Ừm."

Sở Minh cúp máy, vừa quay đầu lại đã thấy "một chiếc" Tống Thanh Hàn vẫn còn hơi nước nóng trên người.

Nhưng Tống Thanh Hàn hiện tại đã tỉnh táo hơn nhiều, không còn dáng vẻ chậm chạp trước đó nữa.

"Tắm xong rồi?"

"Ừm."

Tống Thanh Hàn cầm khăn tắm lau tóc, sau đó lại tìm một chiếc áo choàng tắm khác đưa cho Sở Minh, "Người anh ướt hết rồi, đi tắm chút đi."

"Không..." Sở Minh há miệng, lời đang định nói sau đó bị ánh mắt của Tống Thanh Hàn làm nghẹn lại trong cổ họng.

Sở đại cẩu ngoan ngoãn vào phòng tắm tắm rửa.

"Đưa quần áo cho em."

Đợi đến khi trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy rào rào, Tống Thanh Hàn gõ cửa phòng tắm, mép cửa mở ra một khe hở, một cánh tay lớn đưa chiếc áo sơ mi từ trong đó ra.

Tống Thanh Hàn cầm lấy áo sơ mi, dùng máy sấy trong phòng sấy khô nước trên đó, rồi lấy bàn ủi, ủi lại một cách phẳng phiu.

Đợi đến khi Sở Minh bước ra từ phòng tắm, Tống Thanh Hàn đưa áo sơ mi lại cho anh.

"Xong rồi."

Sở Minh cầm lấy áo sơ mi vào nhà tắm thay đồ, vừa cài nút áo, vừa không nhịn được mà dặn dò: "Em hôm nay uống rượu, trên đầu giường anh có để một ly nước, em buổi tối phải nhớ uống đó."

"Dạ."

Tống Thanh Hàn không hề thấy phiền mà đáp lại, cầm cavat lên, quấn lấy cổ của anh, sau đó tỉ mỉ thắt lại.

Thắt cavat xong, Tống Thanh Hàn cầm chiếc áo khoác ngoài đã ủi xong đưa cho Sở Minh, sau đó trước khi Sở Minh nói thì đã mở miệng trước: "Em lát nữa sẽ ngủ liền."

Người họ Sở nào đó vừa định dặn dò Tống Thanh Hàn nhớ ngủ sớm: "..."

"Vậy, ngủ ngon."

Sở Minh cúi đầu hôn lên trán cậu một cái, thái độ càng thêm dịu dàng: "Anh về trước đây."

"Ừm, đi đường cẩn thận."

Lông mi Tống Thanh Hàn khẽ run, gật đầu.

Tống Thanh Hàn nhìn bóng dáng Sở Minh dần xa, trong lòng đột nhiên khó chịu, đóng cửa lại, đi đến bên giường, ngồi xuống, nhìn ly nước được đặt trên chiếc tủ nhỏ đầu giường, cầm lên uống một ngụm, rồi mới từ từ nằm xuống giường.

Gân cốt sau khi tắm xong đã thoải mái hơn nhiều, sự mệt mỏi vào lúc đang thả lỏng này bỗng nhiên ùa về.

Tống Thanh Hàn khẽ ngáp một cái, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Vân mang theo cả mấy bộ đồ đến gõ cửa phòng Tống Thanh Hàn.

"Chào buổi sáng"

Tống Thanh Hàn đang mặc trên mình chiếc áo choàng tắm được cột chặt vừa mới ăn sáng xong, ra mở cửa, tóc vẫn còn hơi rối.

"Chào buổi sáng."

Sau lưng Lâm Vân là Lâm Thiền, trong tay xách túi to, túi nhỏ trông vô cùng chuyên nghiệp.

Cô nhìn mặt Tống Thanh Hàn, rồi cười nói: "Trạng thái hôm nay tốt đó."

Không chỉ là trạng thái tốt thôi đâu, mà khuôn mặt căng bóng kia còn vô cùng khoan khoái nhẹ nhàng, mặt còn hồng hào tự nhiên, không cần phải thoa kem nền hay má hồng gì hết, trực tiếp làm tóc, thay đồ là có thể lôi lên đi thảm đỏ luôn rồi.

Khuôn mặt hồng hào này, ai không biết còn tưởng là Tống Thanh Hàn đang yêu đó.

"Bộ quần áo này là anh Trần chuẩn bị cho cậu đó, cậu xem thử trước đi, không hợp thì nhanh chóng đổi."

Lâm Vân nhận lấy mấy túi quần áo từ trong tay Lâm Thiền, rồi đưa hết vào tay Tống Thanh Hàn.

"Dạ."

Tống Thanh Hàn không hề đùn đẩy, cầm quần áo vào phòng tắm thay.

Không biết có phải trùng hợp hay không, bộ quần áo mà Trần An chuẩn bị cho cậu vừa hay lại là một bộ chính trang khinh điển của nhà Aozesi, vừa liếc nhìn một cái chỉ cảm thấy phục cổ và kinh điển, nhìn kĩ lại mới phát hiện ra chất vải này như đang phát sáng, cắt may vô cùng tinh tế và sang trọng.

Đây là một bộ tây trang hoàn chỉnh gồm áo sơ mi, quần tây, vest, suit jacket (áo khoác ngoài), thậm chí đến cả chi tiết nhỏ như thắt lưng cũng được tính toán vô cùng chu đáo.

Đầu tiên là áo sơ mi, sau đó là quần tây, thắt lưng, vest, áo khoác ngoài... Tống Thanh Hàn chậm rãi mặc đồ lên, cài nút áo lại, từ trong phòng tắm bước ra.

"Wow!"

Lâm Vân dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Tống Thanh Hàn từ trên xuống dưới, không nhịn được mà khen Trần An một câu có mắt thẩm mĩ.

Rõ ràng trông thì lôi thôi lếch thếch, nhưng không ngờ chọn trang phục cho nghệ sĩ lại có mắt thẩm mĩ đến vậy...

Bộ quần áo này, nói thẳng ra thì đã tôn được hết toàn bộ ưu điểm của Tống Thanh Hàn lên.

Khí chất của bản thân Tống Thanh Hàn thiên về lạnh nhạt, lãnh đạm, dù cho mặt cậu lúc nào cũng tươi cười, nhưng cũng không ngăn được người khác khi lần đầu nhìn thấy cậu, trong lòng liền cảm thấy cậu là một mỹ nhân lạnh lùng, lãnh đạm.

Lâm Vân ban đầu khi gặp Tống Thanh Hàn cũng cảm thấy như vậy. Mặc dù sau đó tiếp xúc nhiều thì biết Tống Thanh Hàn rất ôn hòa và lễ phép, nhưng cô vẫn cảm thấy rằng một từ "lạnh lùng" này mới phù hợp nhất với khí chất của cậu.

Khi vừa nhìn thấy Tống Thanh Hàn từ phòng tắm bước ra, trong đầu của Lâm Vân đã lờ mờ xuất hiện một ý tưởng. Cô kêu Tống Thanh Hàn ngồi xuống trước bàn trang điểm, sau đó mở túi đồ trang điểm của mình ra, đầu tiên là chỉnh lại chân mày của Tống Thanh Hàn, rồi lấy vài chiếc cọ nhẹ nhàng chơi đùa trên mặt Tống Thanh Hàn.

Mái tóc hơi dài vẫn được Lâm Vân vuốt lên, chỉnh tề vuốt ra sau đầu, để lộ ra vầng trán cao và sáng của cậu; chân mày được chỉnh lại thành một đường nét vô cùng bay bổng, bột vẽ chân mày làm đầy những điểm khuyết, trông vừa gọn gàng, lại vừa sạch sẽ.

Lâm Vân dừng động tác trên tay lại, tỉ mỉ ngắm nhìn lại một lần kiệt tác của mình, sau đó lục tìm trong chiếc túi nhỏ, lục ra một chiếc kính gọng ánh kim, đeo lên cho Tống Thanh Hàn.

"Xong rồi."

Cô thu dọn lại túi trang điểm, rồi né người qua, để lộ ra thân hình Tống Thanh Hàn.

"Anh Hàn..." Lâm Thiền khi vừa nhìn thấy Tống Thanh Hàn, liền không nhịn được mà kêu một tiếng, sau đó vội vàng hoàn hồn lại.

"Mọi người vất vả rồi."

Tống Thanh Hàn nhìn chính mình trong gương, trong nháy mắt đã hiểu được Lâm Vân tính toán tạo ra hiệu quả như thế nào.

"Không vất vả, không vất vả."

Lầm Thiền vôi vàng lắc đầu, sau đó xem đồng hồ, "Anh Hàn, bây giờ phải xuất phát rồi."

"Ok."

Lễ khai mạc của liên hoan phim là vào 3h chiều, nhưng trước lúc đó, Tống Thanh Hàn cần phải đến tập hợp với đoàn phim , sau đó lướt sơ qua nội dung trước một lần, tránh khi làm lễ khai mạc sẽ xảy ra sự cố gì đó.

Tây trang là một thứ rất kén người, dáng người của bạn chỉ thay đổi một chút thôi, nó đều có thể từ tư thái mà bạn mặc lên người rồi cho bạn một lời phản ánh vô cùng rõ ràng. Vậy nên, vì để tránh ngượng ngùng, trước khi lễ khai mạc kết thúc, Tống Thanh Hàn chỉ có thể cố gắng tránh ăn uống.

"Chào buổi sáng, đạo diễn Trương."

Tống Thanh Hàn bước vào sảnh lớn, bên trong có rất nhiều người đã tụm hai tụm ba nói chuyện rồi.

Cậu nhìn lướt qua một vòng, sau đó liền đi về phía Trương Doanh.

"Chào buổi sáng."

Trương Doanh khi nhìn thấy cậu liền mỉm cười, rồi ngắm nhìn, đánh giá Tống Thanh Hàn, nói đùa: "Mắt thẩm mĩ của nhóc khá đấy, bộ trang phục này trông đầy sức sống."

"Đạo diễn Trương hôm nay cũng tinh thần phấn chấn mà."

Tống Thanh Hàn cười, "Trông như phúc tinh vậy."

(phúc tinh: ngôi sao may mắn)

Trương Doanh nghe vậy trong lòng liền vui vẻ, cười lớn: "Cậu, thằng nhóc này thật khéo nịnh."

"Chỉ là lời nói thật lòng, sao có thể nói là nịnh được."

Tống Thanh Hàn nói với vẻ mặt chân thành.

Hai người đứng đây trò chuyện đơn giản vài câu thì Tiêu Khanh Bản và Lý Nặc, cùng những người khác cũng theo tới.

Lý Nặc mặc trên mình một bộ váy voan màu trắng, một đóa mẫu đơn đỏ thẫm trải dài trên váy, khi di chuyển, tựa như một đóa mẫu đơn đang trong độ nhụy hoa tỏa ngát hương thơm, lóa mắt lạ thường.

Mà Tiêu Khanh Bản đứng kế bên lại điệu thấp hơn nhiều, một bộ tây trang màu đen vừa kinh điển, lại vừa cứng nhắc, chỉ có duy nhất chiếc kẹp cavat có họa tiết mẫu đơn kia là phối hợp với bộ lễ phục của Lý Nặc.

Kim đồng ngọc nữ.

Gần như khi họ xuất hiện, trong đầu của tất cả mọi người đều nghĩ tới cụm từ này.

Mặc dù biết rằng đây chỉ là để ám chỉ mối quan hệ của vai diễn mà Tiêu Khanh Bản và Lý Nặc thủ vai trong phim, nhưng cũng không ngăn được mọi người thưởng thức sự kết hợp không thể nào lỗi thời của trai xinh gái đẹp.

"Đạo diễn Trương, chào buổi sáng."

Gần như trong ánh mắt tiếp theo, người mà Lý Nặc chú ý tới là Tống Thanh Hàn.

Cô nở một nụ cười vừa lịch sự, vừa đẹp đẽ chào hỏi Trương Doanh, sau đó lại quay đầu về phía Tống Thanh Hàn, "Thanh Hàn, chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng, chị Nặc."

Tống Thanh Hàn mỉm cười đáp lại.

"Xí, nhìn thấy mỹ nhân liền quên luôn mấy tên đàn ông thô kệch chúng tôi..." Tiêu Khanh Bản đứng một bên, giọng nói đầy vị chua.

Khóe môi đang cười của Tống Thanh Hàn lại càng thêm sâu, "Anh Tiêu, chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng cậu nhé."

Tiêu Khanh Bản nhướng nhướng mày, giọng nói lại trở về bình thường.

Đợi đến khi người trong sảnh đã tụ họp khá đông đủ rồi, ban tổ chức liền cho người đưa kịch bản chương trình cho họ, trên đó viết rõ khi nào tiến vào hội trường, tiến vào hội trường là đoàn phim nào, ngắn gọn súc tích, nhìn một cái là hiểu ngay.

"Chúng tôi là đoàn vào thứ hai từ dưới đếm lên."

Trương Doanh xem nội dung trên tấm thẻ, cũng hiểu được ý đồ của ban tổ chức.

Thường thì những đoàn phim quan trọng, không phải để lên đầu để thu hút sự chú ý, thì cũng sẽ để đến cuối nhằm thu hút lượt người xem.

Nên nói là ban tổ chức sắp xếp họ đứng thứ hai từ dưới đếm lên, chẳng phải là một lời khẳng định đối với bọn họ hay sao?

Trong sảnh lớn vẫn luôn cung cấp rượu và đồ ăn, nhưng trong sảnh trừ ai đói chịu không nổi ra thì đa số chỉ cầm trong tay một ly rượu, chầm chậm uống, duy trì dáng vẻ đoan trang, nho nhã.

"Tạm ổn rồi."

Đoàn phim đứng trong sảnh làm quen hết một lượt với quy trình xong thì đã có đoàn phim ngồi xe tiến vào hội trường lễ khai mạc liên hoan phim rồi.

Khách sạn mà ban tổ chức đặt cách hội trường không xa, vừa đi ra khỏi cổng khách sạn là có thể nghe thấy tiếng của fan truyền tới từ hội trường bên kia, fan hét đến mức khản cả cổ.

"Đi thôi."

Đoàn xe dài lái về phía trước, Tống Thanh Hàn và Tiêu Lang ngồi chung một chiếc xe, những ánh đèn neon lấp lánh đang lướt qua xe của họ.

"Tiếp sau đây sẽ là đoàn phim nào nhỉ....." Giọng nói ngọt ngào của MC vang lên trong hội trường, chiếc xe Tống Thanh Hàn đang ngồi từ từ dừng lại.

Tác giả có lời muốn nói:

Sở- tim đau đến khó nhịn- Minh: Tim tui đau quá man!

Hàn Hàn: .......


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.