Tia âm u làm người ta rợn tóc gáy từ trong đáy mắt Tần Chính khuấy động tán loạn, từng tia vừa sắc vừa lạnh như băng.
Anh siết cổ Đường Y Y nhắc lên không.
Đường sinh cơ bị tắt nghẽn, suy nghĩ bấn loạn, Đường Y Y điên loạn run rẩy hất tay anh ra, không màn tới móng tay được giữ gìn cẩn thận cào từng vệt lên người đối phương.
Cô thừa dịp anh mất tập trung vì đau dùng giày cao gót nghiền qua chân anh, quay người chạy đầu cũng không dám ngoảnh lại, dường như sau lưng có mãnh thú hồng thủy.
Đường Y Y chạy một mạch vào thang máy trước vẻ mặt kinh ngạc của Thạch Tiến.
Đường Y Y im lặng một lúc – “Được rồi, tớ sẽ đi.”
Hai người đứng tán gẫu trong chốc lát, Lý Mi nói Ngô Hưng đang tìm cô – “ Có lẽ là muốn hỏi chuyện của cậu, cậu an tâm, tớ cái gì cũng không biết!”
“Đúng rồi, Y Y, cậu mang lên cho mình một phần bánh crêpes xoài đi, đột nhiên lại thèm ăn.”
“Được rồi.”
Cúp máy, răng Đường Y Y chạm phải môi, trừ vẫn sưng đỏ, còn phát hiện một miệng vết thương do gặm cắn.
Cô đúng là không toàn thân mà lui!
“Điên khùng!”
Cảm thấy chửi còn chưa đủ, Đường Y Y lạnh lùng chửi nhỏ thêm một câu – “Đồ biến thái!!!”
Mặc dù không thể nào so sách với diễn viên chính, nhưng đây là nhân vật có nhiều bước chuyển, luôn cùng chủ nhân trải qua nhiều lần trắc trở, luôn bảo vệ chủ tử, là một người hầu luôn luôn biết vâng lời.
Nhưng sau cùng lại bò lên giường của nam chủ nhân, sau khi léng phéng lại chạy tới trước mặt nữ chủ nhân giả mù sa mưa nhận lỗi, thỉnh cầu tha thứ, muốn tìm đường chết, sau lưng chủ nhân lại phóng túng.
Loại kỹ nữ như vậy mới làm cho người xem hận không thể một đao kết liễu cho xong chuyện. Nhìn thôi đã thấy buồn nôn, chỉ sợ người xem không ghét mà thôi.
Nhưng không ngờ đi chuyến này lại thu hoạch bất ngờ.
Khi đó xe đột nhiên chấn động, tiếp theo lại không ngừng dao động. Cô nhìn muốn rớt con mắt ra ngoài.
Lúc đó chỉ biết sựng người lại đứng xem.
Không đến năm phút sau, cửa xe mở ra, một cô gái ngực lớn eo nhỏ bước xuống xe, gió thổi qua đầu tóc rối bù của cô ta, cô ta gắt giọng với người ở trong xe – “Đều tại anh, làm lâu như vậy, một lát em còn có một cảnh quay cởi ngựa.”
Da đầu Lưu Đình Vân đều tê dại.
Sau một lúc, cô nhìn qua người đàn ông đan dựa vào thành thế, áo sơ mi mở rộng lộ ra lồng ngực nam giới trắng nõn.
“Ha ha ha ha ha hắc hắc Tiết Thiếu đần độn chắc còn chưa biết bao cao su của anh ta dính vào đế giày của mình!”
Lưu Đình Vân cười to – “Cậu nói anh ta có hay không…”
Lưu Đình Vân đã chạy đi xa không khỏi rùng mình một cái, trong lòng cô vẫn còn sợ hãi – “Thiếu chút nữa là bị hù chết, Tiết Thiếu đứng sau lưng tớ, tớ không biết anh ta đã nghe hết bao nhiêu.”
Đường Y Y nói - “... Có lẽ nghe không được bao nhiêu đâu.”
“Tớ cũng nghĩ vậy.” Lưu Đình Vân chợt nghe thấy tiếng còi xe, cô kỳ quái hỏi - “Y Y, cậu bây giờ không phải là làm việc ở công ty sao?”
Đường Y Y nói - “Không ở đó.”
Giọng nói của Lưu Đình Vân lại không còn hi hi ha ha – “Có phải xảy ra chuyện gì không?”
Đường Y Y không trả lời, cô thở dài – “Đình Vân, phim của cậu có cần diễn viên quần chúng không?”
Lưu Đình Vân lập tức biết chuyện gì xảy ra – “Tên họ Tần kia lại phá rối cậu?”
Đầu bên kia Lưu Đình Vân tức không chịu được, bình thường ở phim trường bị kinh bỉ, bị đạo diễn mắng, bị diễn viên chính bạt tai, bị mỉa mai, trào phúng cô đều không sao, nhưng tại biết Đường Y Y bị quấy rối cô lại tức đến nghiến răn nghiến lợi.
“Lần sau gặp lại hắn ta, cậu đá vào đũng quần hắn, một cước hết lực, làm cho anh ta không chết cũng bị đau đến nội thương!”
Vứt di động qua một bên, Tần Chính lấy kính trên sống mũi xuống, năm ngón tay xuyên qua mái tóc, vuốt từng sợi tóc ra phía sau, vết cào dữ tợn trên tay anh hiện lên dưới ánh đèn.
Nghĩ đến sự phản kháng của cô gái kia vào ban ngày, vừa đánh vừa cào, còn dùng giày cao gót nghiền chân anh, một ngọn lửa vặn vẹo không tên nhóm lên trong lòng Tần Chính, bành trướng, lan tràn.
Anh từng cái từng cái vuốt ve ngón tay mình, hai tròng mắt híp lại, lệ khí đậm đặc, muốn làm cái gì đó để phát tiết.
Chuyện trong quá khứ chỉ có anh nhớ, còn cô ấy lại quên không còn một mảnh.
Anh vẫn còn nhớ năm ấy, sau buổi trưa một ngày hè, Đường Y Y còn chưa hết dáng vẻ ngây thơ nói thích anh, khi đó tay cô siết lại, hết sức căng thẳng, cõi lòng đầy mong đợi, thấp thỏm. Anh thì không một tia gợn sóng, còn cảm thấy buồn cười.
Những cô gái nhỏ luôn có ảo tưởng về tình yêu, đặc biệt là tình yêu đầu tiên, cô dường như quên mất lý do bản thân bước chân vào Tần gia, cũng quên mất quan hệ chủ tớ giữa hai người họ.
Cô chỉ cần phục tùng anh vô điều kiện.
Còn những điều khác, ngay cả quyền lợi nằm mơ cô cũng không có.
Cho nên anh nhắc cho Đường Y Y nhớ thân phận của mình.
Tần Chính híp híp mắt, ánh mắt chớp nhoáng không rõ anh đang nghĩ gì.
Từ đó về sau, tính tình Đường Y Y thay đổi rõ rệt, hỉ nộ ái ố đều giấu vào bên trong, luôn làm anh hài lòng dù là bất cứ điều gì, cũng không hề phạm sai lầm.
Và anh cũng không nghe được Đường Y Y lập lại những từ kia – Em thích anh.
“Cũng đúng.” Tiết Ngũ cầm bình rượu lên rót – “Qua nhiều năm như vậy, tớ cũng chưa thấy cậu động tình với bất cứ cô gái nào.”
Trên mặt anh hiện lên nụ cười đầy hứng thú, vừa nói vừa quan sát bạn thân – “Vậy cậu không trở về Manhattan mà vẫn ở trong nước thu mua công ty quảng cáo làm gì?”
Còn hết lần này tới lần khác là chổ làm việc của Đường Y Y.
Tần Chính bắt chéo hai chân lại, giống như không nghe thấy Tiết Ngũ nói gì, vẻ mặt chìm vào suy nghĩ.
Để làm gì?
Trẻ nhỏ không biết trời cao đất rộng thì phải bị phạt.
“Người đã tìm được rồi, cậu lại không thả đi, nếu như hận cô ấy năm xưa phản bội cậu thì chặt một cánh tay, cắt một chân, bỏ rơi trên đảo hoang, tự sinh tự diệt không phải là được rồi sao?” Giọng Tiết Ngũ lười biếng – “Hoặc là có thể gài bẫy cho cô ấy chui vào, mang một món nợ không lồ, không chốn dung thân, đảm bảo nửa đời sau đều không thể trở mình…”
Nói liên tiếp mấy biện pháp, cái sau độc ác hơn cái trước lại bằng một giọng điệu lười biếng – “Hành hạ một người như thế nào, cậu so với tớ càng lành nghề, tớ múa miệng trước mặt cậu cứ như là trẻ con khoe mẻ thôi, có một câu nói để hình dung tình huống này …”
“Múa đao trước cửa nhà Quan Công”
Tần Chính lấy một điếu xì gà, tia hắc ám trong mắt lóe lên, khóe môi anh khẽ nhếch – “Mấy việc đó không có ý nghĩa.”
Nếu anh muốn làm vậy thì đã làm từ hai ngày trước, thậm chí sớm hơn, khi cô gái kia giở mánh khóe dưới mí mắt anh, anh liền ra tay.
Người đàn ông này tay ôm một con mèo đen, một tay khác nhắc theo cây dù, nước từng giọt từng giọt nện vào sàn gạch, anh mặt áo sơ mi trắng quần đen đơn giản, nhưng khí chất không hề giản đơn.
Con mèo đen nhánh, người đàn ông anh tuấn, bỗng chốc bước vào làm cho không khí ướt át ngượng ngập thay đổi, xung quanh lặng yên không một tiếng động.
Lưu Đình Vân quay về phía Đường Y Y chớp mắt, nữa đêm, thời tiết quái quỷ, vậy mà còn có thể gặp được soái ca.
Đường Y Y cuối đầu mở di động, lại ngẩng đầu nhìn người đàn ông.
Chính là người lúc trưa Lý Mi gởi ảnh cho cô.
Anh họ của lão Điền, Lục Khải Chi.
Đường Y Y cầm di động nhét vào túi chiếc áo xám có mũ dính liền, giả vờ cái gì cũng không biết.
Cô còn chưa đồng ý cho Lý Mi gởi cách thức liên lạc, đối phương sẽ không biết cô.
Lục Khải Chi giao chú mèo đen cho y tá, chú mèo đen níu ống tay áo anh, trảo không chịu buông ra.
Mười mấy giây sau, mèo đen buông móng vuốt ra, cao ngạo nhìn qua y tá, dường như mới tiến hành đàm phán xong với chủ nhân và đạt được thỏa thuận tốt.
Lục Khải Chi cất kỹ cây dù, gập đôi chân dài, ngồi chờ trên ghế.
Lưu Đình Vân bước tới phía anh – “Tiên Sinh, xin hỏi anh có mang khăn giấy không?”
“Có.” - Giọng nói ôn hòa.
Lục Khải Chi lấy ra một bao khăn giấy từ túi quần đưa tới.
Lưu Đình Vân tươi cười – “Cảm ơn.”
Cô quay lại bên cạnh Đường Y Y, nháy mắt ra hiệu.
Người đàn ông kia lúc nãy tuy không có nhìn chằm chằm Đường Y Y, nhưng cô dám khẳng định anh có chú ý tới Đường Y Y, hơn nữa đến giờ vẫn còn chú ý.
Trên đời đa phần xem như là vô tình gặp gỡ, nhưng lại do sự sắp xếp cố ý của một người nào đó.
Lục Khải Chi chạm nhẹ màn hình di động, nhìn ảnh bên trong, gò má thoáng qua một nụ cười nhẹ.
Đêm mưa đi hơn một nữa thành phố C đến nơi này, nhìn thấy người muốn gặp, so với kế hoạch càng làm cho anh thoải mái, thu hoạch càng nhiều.
Đường Y Y hắt hơi một cái, đem khăn giấy đắp lên mũi, xoa xoa, ngày mai có lẽ bị cảm.
Y tá ôm con mèo đen đi ra – “Tiên Sinh, mèo của anh khỏe mạnh vô cùng.”
Lục Khải Chi thong dong lạnh nhạt – “Hôm nay khẩu vị của nó không tốt.”
Mặt y tá đỏ ửng – “Có thể do thời tiết, về cho nó uống nhiều nước.”
Lục Khải Chi ôm mèo đến cửa, không có rời khỏi, mà bước đến trước mặt Đường Y Y.
Một đôi giày màu nâu xuất hiện dưới mí mắt Đường Y Y, cô ngẩn người, sau đó nghe âm thanh từ trên đỉnh đầu phát ra.
“Ngại quá, cho hỏi cô có phải là Đường tiểu thư hay không?”
Sắc mặt Đường Y Y khẽ biến, Lý Mi có thể đem ảnh của Lục Khải Chi cho cô, thì nhất định sẽ đem ảnh của cô cho Lục Khải Chi.
Cô ngẩng đầu lên, khóe môi dao động – “Đúng vậy.”
Sau một lúc, Đường Y Y bắt gặp có cái gì đó vụt ra từ đôi mắt hoa đào của người đàn ông kia.
“Xin chào, tôi là Lục Khải Chi, có nghe Lý Mi nói sơ qua về cô.” Lục Khải Chi mỉm cười nói – “Cũng thấy qua hình của cô, vừa rồi bước vào không có chú ý…”