Khống Chế Thành Nghiện

Chương 13: Quỷ dị



Xe vững vàng chạy băng băng qua đêm mưa như một thanh trường kiếm chém sắt như chém bùn, chia màn mưa ra làm hai.

Đường Y Y và Lưu Đình Vân ngồi ở ghế sau, Phú Quý nằm sấp trên đùi cô, con mèo đen thì nằm bên cạnh đầy sang chảnh và cao quý, đôi mắt màu vàng kim của nó nhìn về phía trước không để ý tới Phú Quý dù chỉ một chút.

“Đúng là đẹp trai và khí chất!”- Trong lòng Lưu Đình Vân thầm thản thốt, nhịn không được lấy điện thoại ra chụp hình nó lại.

Chú mèo đen vô cùng kênh kiệu khép mắt lại.

Khóe miệng Lưu Đình Vân giật giật!

Ánh sáng không tốt, điện thoại của cô cũng là loại bình thường nên khi chụp xong chỉ thấy được một vật thể hình tròn đen thùi lùi.

Chụp thêm mấy tấm, mèo ta còn ra vẻ “Anh đây chỉ im lặng thôi cũng đùa bỡn được cô”

Cất di động vào túi đầy tiếc nuối, khóe mắt Lưu Đính Vân liếc qua Đường Y Y.

Đường Y Y đang nhắm mắt dưỡng thần, tóc đen mun, mặt trắng tái, môi không một chút sắc hồng, nếu không phải dưới xương quai xanh xinh đẹp ngực cô đang phập phòng sẽ cho người khác cảm giác không còn sinh khí

Lưu Đình Vân nhíu mày, có đôi khi cô có cảm giác mình không nhìn thấu Đường Y Y, cô ấy hết sức thần bí, nhưng không nói được là thần bí ở điểm nào.

Bầu không khí bên trong xe có chút khó chịu, chỉ có tiếng nói ngọt ngào phát ra từ bản chỉ dẫn nhắc nhở phía trước có bao nhiêu ngõ quẹo trái, quẹo phải.

Cần gạt nước đong đưa qua lại, Lục Khải Chi cầm một cái khăn lông màu xanh lau kính, mở radio.

Một tình ca tiếng Anh dịu dàng được phát ra.

Một người đàn ông hát, giọng hát khàn khàn, thong thả, như là đang tâm tình tự truyện của anh ta với thính giả.

Khi xưa anh quen một người con gái, qua một đoạn thời gian, một phần tình yêu, một lời hứa nẹn.

Mười ngón tay đan xen, mãi mãi bên nhau.

“Meo meo ~”

Một tiếng kêu mềm mại của Phú Quý lẫn vào ca từ, làm cho bầu không khí ngột ngạt bị rách một ra khe hở nhỏ.

Mắt Đường Y Y mở ra, sờ sờ lưng Phú Quý – “Sao vậy?”

Phú Quý thoải mái hé mắt ra, sau đó quay qua phía mèo đen tiếp tục kêu, một đôi mắt tròn xoe nhìn qua, giống như đang muốn làm quen với mèo đen, muốn được vuốt ve.

Đường Y Y cố nén cười, cô hỏi Lục Khải Chi – “Mèo của anh là con gái hay con trai?”

Khóe mắt Lục Khải Chi lướt qua kính chiếu hậu, từ con mèo trắng lướt đến gương mặt Đường Y Y, cái liếc mắt kia thâm sâu khó lường, như có như không.

“Con gái.”

Đường Y Y kinh ngạc liếc mắt qua, đúng lúc mèo đen cũng xoay qua nhìn cô.

Thình lình chạm vào đồng tử màu vàng kim như hai đốm lửa, khóe môi Đường Y Y không tự giác cong cong lên.

Lưu Đình Vân nhún nhún bả vai – “Khó trách Phú Quý vừa thấy nó liền nhìn chằm chằm không dời mắt.”

Đường Y Y buồn cười, cô cũng thấy điều đó.

Từ lúc lên xe, đầu Phú Quý chưa từng xoay lại, vẫn nhìn qua mèo đen.

“Tên nó là gì?”

“Tiểu Bạch.” Lục Khải Chi thuận miệng nói tiếp – “Nó sợ người lạ, gặp thêm mấy lần là quen thuộc dần, sẽ tốt hơn nhiều.”

Điều này là dĩ nhiên.

Dù là người hay mèo gặp gỡ nhiều lần sẽ trở nên thân thuộc, khoảng cách sẽ gần lại.

Đi được một đoạn đường, ba người vừa cười vừa nói, câu chuyện xoay quanh hai con mèo, ngược lại không có cảm giác xa lạ như lúc ở bệnh viện.

Khi đến cư xá, trời còn đang mưa.

Đường Y Y nói với Phú Quý đang nằm sắp không động đậy – “Đi thôi Phú Quý.”

Mèo béo trắng nhìn qua mèo đen, mèo đen nhìn về phía cửa xe.

Cảnh này làm ba người đều bật cười.

Lưu Đình Vân cười ha ha – “Xong rồi xong rồi, Phú Quý biết yêu rồi.”

Lục Khải Chi ho một tiếng, cất tiếng nói – “Tiểu Bạch, đừng như vậy, rất hẹp hòi.”

Tiểu Bạch vẫn không nể mặt.

Đường Y Y cười đem Phú Quý ôm đi ra, hướng về Lục Khải Chi nói – “Tạm biệt.”

Đường cong bên môi cô còn chưa hạ xuống, đầu máy khóe mắt đều đầy ôn nhu, Lục Khải Chi ngẩn người, có chút thất thần.

Nhìn hai người bước vào hành lang, biết mất trong tầm nhìn, Lục Khải Chi khép dù lại, ôm mèo đen từ ghế sau lên ghế phụ, cho nó một món đồ chơi nhỏ.

“Tao biết mày thích cô ấy.”

Lục Khải Chi bất cười, thấp giọng lẩm bẩm – “Tao cũng thích.”

Vừa vào cửa, Lưu Đình Vân liền bám lấy Đường Y Y, vừa kích động vừa ái muội hỏi cô có cảm giác với Lục Khải Chi hay không?

Đường Y Y đổi giày – “Mới gặp mặt một lần.”

“Một lần là đủ rồi.”- Lưu Đình Vân bĩu môi – “Tớ cùng bạn trai tớ chính là gặp một lần liền dính vào nhau.

Đường Y Y nghiêng đầu cười – “Hai người là nhất kiến chung tình.”

“Đúng vậy.”- Lưu Đình Vân hồi tưởng lại chuyện lúc trước, nhớ tới bạn trai của mình, trong ánh mắt đều là tình ý.

Thành công đổi chủ đề.

Mưa rơi cả đêm.

Hôm sau, Đường Y Y bị cảm, mũi bị nghẹt, cô vẫn đi làm bình thường.

Lý Mi bước tới gần hỏi – “Phú Quý hết sốt chưa?”

Đường Y Y kỳ quái nhìn cô – “Làm sao cậu biết?”

Lý Mi nói – “Tớ xem qua blog của Lưu Đình Vân.”

Giọng Đường Y Y khàn khàn, mang theo giọng mũi – “Cho nên cậu liền nói cho Lục Khải Chi?”

“Á?”Lý Mi kinh ngạc – “Hôm qua hai người gặp nhau?”

Cô chậc chậc hai tiếng – “Không phải tớ nói, là duyên phận, tục ngữ có câu là nguyệt lão se duyên, chính là nói cậu và Lục Khải Chi.”

“Ra sao rồi? Cậu nghĩ sao về Lục Khải Chi?”

Tiếng nói vừa phát ra từ miệng Đường Y Y bị tiếng xôn xao ngoài cửa chặn lại.

Trưởng phòng nhân sự đến đây, đích thân thông báo cho Đường Y Y mệnh mệnh thuyên chuyển chức vụ, yêu cầu cô lập tức lên trên.

Lý Mi há miệng lắp bắp – “Y Y, tớ…không có nghe lầm chứ?”

Thư ký tổng tài? Không liên quan gì đến chuyên môn thiết kế nha.

Sắc mặt Đường Y Y cực kỳ khó coi, tên già kia muốn cho cô biết cô ở trong lòng bàn tay hắn đây mà.

Cho dù cô ở bất cứ nơi nào, đều không có chốn ẩn nấp.

Đồng thời cũng cảnh cáo cô, hắn ta có thể làm cho cuộc sống của cô tan nát, chỉ cần hắn muốn.

Gương mặt Đường Y Y lạnh lùng, thu dọn đồ đạc rời đi, đem tất cả những ánh mắt đầy khinh miệt, hâm mộ, trào phúng hoặc hoài nghi đều quăng sau lưng.

Từ thang máy bước ra, Đường Y Y giấu đi tất cả cảm xúc, bất lộ thanh sắc.

Thạch Tiến hướng dẫn cô đến phòng làm việc mới, một câu dư thừa đều không nói, nói nhiều sai nhiều.

Ngắm nhìn bốn phía, sạch sẽ, nghiêm nghị, lạnh như băng, cùng cách trang trí với phòng làm việc khổng lồ kia.

Đường Y Y mang theo một chậu cảnh bỏ lên bàn, quả là không hợp với thiết kế căn phòng.

Cô ngồi vào ghế dựa, không có một động thái nào khác.

Cho đến khi cảm giác được hô hấp không thông một cách mãnh liệt, cô mới hoàn hồn, khó chịu lấy thuốc cảm ra uống, bưng ly ra ngoài lấy nước.

Đường Y Y vừa uống hai hớp, Thạch Tiến liền bước lại, trong miệng nói ra một câu – “Tổng Tài cũng bị cảm.”

Người trong cuộc không chịu uống thuốc, cho anh thêm vài lá gan, anh cũng không dám đi khuyên, chỉ trông cậy vào cô gái trước mặt.

Đường Y Y nói – “Thuốc cảm và nước uống ở đó.”

Cơ thịt trên mặt Thạch Tiến run run – “Đây là việc của cô, cô pha thuốc rồi mang vào đi.”

Mặt Đường Y Y cũng giật giật

Lúc cô bước vào văn phòng, vài người quản lý cấp cao trùng hợp bước ra, Hách Tình ở lại, chạm mặt nhau.

Mọi người trào đổi ánh mắt, nhích thân thể ra một chút.

“Hách quản lý, không nghĩ tới cấp dưới của cô có người như vậy.”

Hách Tình cứng rắn hỏi – “Là ai?”

Người kia mặt biến thành màu gan heo, Hách Tình cứ như vậy mà kinh sợ bỏ đi.

Đường Y Y nhấc chân bước tới, người đàn ông ngồi phía sau bàn làm việc trong mắt đầy mạch máu, dường như một đêm không ngủ.

Cô đưa ly nước thuốc qua.

Một chuỗi hương vị khó ngửi bay tới, liếc mắt nhìn qua ly nước không biết là gì, Tần Chính nắm tay lại thành quyền ho khan, giọng nói khàn khàn – “Đây là gì?”

Mặt Đường Y Y không đổi sắc – “Thuốc cảm pha loãng.”

Tần Chính nhíu mày – “Bưng ra ngoài.”

Anh vừa hết lời, cô gái kia liền thực sự bưng ly đi, không nấn ná dù chỉ một giây.

“Quay lại!”

Nhấp thử một miếng, Tần Chính ném cái ly sang một bên, thiếu chút nữa bị bỏng chết.

Trong lòng nổi lên một ngọn lửa không tên, cô gái này lúc trước đều chờ nước ấm vừa phải mới đưa cho anh, bây giờ căn bản là không quan tâm anh sống chết ra sao.

Tần Chính nhắm mắt lại – “Cút ra ngoài.”

Đường Y Y bước đi đầu cũng không ngoảnh lại một lần.

Ầm! tiếng ghế đẩy ra, Tần Chính xoải bước tới gần, bóp chặt Đường Y Y, răng cắn lỗ tai cô.

Anh đột ngột xoay người cô lại ấn lên tường, đè ót cô, hành động mang theo sự trừng phạt vặn vẹo. Từ môi đến đầu lưỡi anh đều nóng hổi.

Mặt bị áp trên tường đến đau, lạnh buốt, lỗ tai giống như là bị xe rách, toàn thân Đường Y Y run rẩy, cô dùng hết sức bình sinh đập đầu về phía sau, cằm Tần Chính bị đau, một cái tiếp một cái, anh hơi dừng lại, cô gái trước ngực liền chạy mất.

Thái dương nổi gân xanh, trong miệng Tần Chính chửi nhỏ – “*!”

Cô gái này ngày càng muốn chết.

Cả ngày Đường Y Y đều rơi vào trạng thái quỷ dị.

Cho đến bây giờ cô không phát hiện mình có thể xử lý được loại công việc từ trên trời rơi xuống thế này, chẳng những không xuất hiện những tình huống như dự tính hoặc bản thân lo âu, bực bội, hỗn loạn mà còn thong dong, lạnh nhạt, thành thạo xử lý hết vấn đề.

Giống như cố chính là một người thư ký Tổng tài.

Trước khi tan sở, Đường Y Y nhận được một cuộc điện thoại nội bộ, cô vỗ vỗ mặt, đứng dậy bước qua tiếp điện thoại.

Tần Chính quăng một văn kiện lên bàn – “Ngày mai chúng ta gặp một đối tác bên Pháp, cô đi theo tôi, nhớ thay đổi trang phục loạn thất bát táo trên người.”

Anh ra lệnh – “Tám giờ sáng chờ tôi ở phía dưới cư xá.”

Đường Y Y kẽ nhếch môi, người ngồi trên ghế đã rời đi không cho cô một cơ hội nói chuyện.

Trang phục loạn thất bát táo! Đường Y Y cuối đầu nhìn một chút, hôm nay cô mặt váy áo liền thân, màu đen.

Tại quảng cáo Lucky, giới thời thượng, người người nổi bật, mỹ nữ như mây.

Ngoài mặt toàn công ty còn hòa hòa khí khí, bên trong thì thời thời khắc hắc sóng ngầm khởi động.

Đặt biệt là hôm nay, sau lệnh điều động đưa xuống.

Hoàng Vi cùng vài đồng nghiệp đi ra từ phòng làm việc, tiếp tục đề tài còn nói dỡ.

Có người nói – “Vừa rồi tớ nhìn thấy Đường Y Y, nhìn cô ấy hình như không vui.”

Lập tức liền có người khiêu khích, châm chọc – “Không vui? Ha ha, cố ý như vậy thì có, trong lòng không chừng là vui quên trời đất.”

“Cũng không biết Tổng tài vừa ý Đường Y Y ở điểm nào, muốn nói điều kiện, Vi Vi mạnh hơn cô ta nhiều!”

“Đúng vậy!”

Hoàng Vi vuốt vuốt tóc cười – “Cô ấy so với tớ mạnh hơn, tớ cũng không thể không nói một câu, chính là khả năng mê hoặc đàn ông, bỉ ổi thủ đoạn.”

“Mọi người không ngửi thấy gì sao? trên người Đường Y Y có một loại mùi vị.”

Tất cả mọi người thật tò mò – “Là mùi gì?”

Hoàng Vi cười nói – “Mùi của kỹ nữ.”

“Ngoài mặt giả vờ băng thanh ngọc khiết, không biết đã ngủ cùng bao nhiêu người.”

“Thiệt hay giả, Vi Vi, cậu nói mau đi!”

“Đường Y Y cùng Ngô Hưng chắc chắn đã lên giường.”Hoàng Vi vừa đi vừa nói – “Cô ấy rất nhiều lần ở trong phòng làm việc của Ngô Hưng thật là lâu, hai người ở bên trong làm gì không phải rõ rành rành ra sao?”

Có người khiếp sợ, khinh bỉ, có người lộ ra vẻ mặt chán ghét, cũng có người không tin được.

“Không phải cô ấy từ chối Ngô Hưng từ rất sớm rồi sao?”

“Nếu cô ta không nói như vậy thì làm sao có thể giả bộ.”Từ trong mũi Hoàng Vi phát ra âm thanh khinh thường – “Cô ta thật sự nên tè một bãi rồi nhìn lại bộ mặt mình trong đó.”

Mọi người cười ha ha.

“Còn có Địa Trung Hải ở phòng thị trường, anh ta cùng Đường Y Y…”

“Mọi người nói xem nếu Tổng tài biết cô ta bẩn thỉu như vậy có hay không ghê tởm tới mức buồn nôn…”

Hoàng Vi cùng các cô gái khác đi rồi, có hai người từ trong khúc quanh bước ra.

Người phía trước trên mặt tâm tình không ổn định, người phía sau thì toát mồ hôi lạnh, khiếp sợ kinh hoàng.

Tần Chính nhẹ giọng hỏi – “Bao nhiêu câu?”

Thạch Tiến nhớ lại những gì mình nghe được, nhanh chóng tính toán trong đầu ra được kết quả – “Sáu câu.”

Tần Chính vuốt ve ngón tay – “Gấp mười lần.”

Thạch Tiến lên tiếng – “Dạ.”

Ở khu vực gần nhà, Hoàng Vi bị đánh sáu mươi bạt tai, không thiếu một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.