Ngủ một giấc dậy, Đường Y Y bị cảm càng nặng thêm, chẳng những chảy nước mũi mà cổ họng còn bị đau.
Cô lấy nhiệt kế ra đo nhiệt độ cho mình, cô không bị sốt.
Uống hết nữa ly nước ấm, Đường Y Y thở ra một hơi, quay qua nói với Phú Quý đang chiếm một nữa gối của cô – “Phú Quý, đi lại ổ của mày ngủ, để tao trải lại giường.”
Phú Quý giống như đại gia, nâng móng vuốt vân vê mặt, không tình nguyện chạy vòng vòng xung quanh.
Canh chừng Phú Quý đi vệ sinh xong, Đường Y Y không đánh thức Lưu Đình Vân dậy, chỉ cần cô ấy không đi diễn thì sẽ ngủ đến tự nhiên tỉnh, cô rón rén đi ra ngoài.
Hơn mười phút sau, Đường Y Y ngồi ở một quầy cháo trên phố, vừa lòng thỏa mãn ăn cháo trắng trứng muối.
“Y Y?”
Bên cạnh bỗng nhiên vang lên một giọng nói, Đường Y Y nghiêng đầu, nhìn thấy người bước tới gần, cô thiếu chút nữa bị sặc.
Bắt gặp tia kinh ngạc từ trong mắt cô, nụ cười trên khóe môi Lục Khải Chi càng sâu – “Tôi vừa hết ca trực, lái xe đến đây định ăn chén cháo.”
Anh ấm giọng nói – “Tôi có thể ngồi đây không?”
Đường Y Y gật đầu, lập tức nuốt miếng cháo trong miệng xuống, cảm thấy có chút quái dị, nhưng lại nghĩ đối phương không thể cố ý đến đây vì cô.
Lục Khải Chi kéo ghế ra – “Cháo ăn ở đây ăn khá ngon.”
Đường Y Y vừa ăn vừa nói – “Tôi cũng cảm thấy vậy.”
Đuôi lông mày Lục Khải Chi nhướng nhẹ lên – “Y Y, có phải cổ họng em có vấn đề?”
Đường Y Ysững sờ, cô chỉ phát ra một âm tiết, đâu có rõ ràng vậy? Hay vì là bác sĩ nên đối với bệnh tật thì vô cùng nhạy cảm?
“Cổ họng đau một chút.”
Lục Khải Chi nhẹ bĩu môi, nhất thời không khắc chế toát ra sự quan tâm không phù hợp với mối quan hệ hiện tại của hai người – “Em uống thuốc chưa?”
Đường Y Y hơi mất tự nhiên cười cười – “Uống rồi.”
Nhìn thấy cô không tự nhiên, anh không tiếp tục hỏi nữa.
Lục Khải Chi giống như chẳng hề đói, ung dung thong thả ăn hai chén cháo, không đụng tới một cái bánh bao.
“Bụng anh hơi không thoải mái.” Lục Khải Chi thở dài – “Đoán chừng không ăn nổi bánh bao, Y Y, em ăn không?”
Lúc nãy Đường Y Y đã ngửi thấy mùi rau cần, cô nhíu mày, lầm bầm nói – “Hết sức lãng phí.”
Từ cánh môi khép mở của cô, Lục Khải Chi đoán được những gì cô nói, tai anh đỏ ửng – “Lần sau sẽ không như vậy nữa.”
Đường Y Y dường như không nghe thấy câu nói kia.
Lục Khải Chi cũng không nói lại lần thứ hai, anh sợ Đường Y Y cảm thấy áp lực.
Anh dựng tay tựa đầu vào, ở góc độ Đường Y Y không nhìn thấy được anh chuyên chú quan sát cô.
Hôm nay cô không xõa tóc ra, cột lên toàn bộ, lộ ra vành tai trắng nõn có đeo hoa tai. Cũng không mặc váy mà là một bộ đồ trắng, bên ngoài khoác áo khoác nhỏ, nhìn giỏi giang trưởng thành, hết sức phù hợp với cô.
Nói không nhiều, cũng không ồn ào, chỉ ở trong thế giới của mình, không cho phép người khác tiếp cận, quấy nhiễu, khó trách đàn ông chú ý đến cô.
Nhìn cô như vậy, mệt mỏi giữa hai đầu lông mày Lục Khải Chi bay đi rất nhiều.
Ra khỏi quán cháo, Đường Y Y nói – “Em còn có việc, đi trước.”
Lục Khải Chi đem tay nhét vào túi – “Ok em.”
Anh bước theo cô suốt cả quảng đường, luôn giữ khoảng cách không gần không xa, nhìn cô bước vào cư xá, định xoay người rời đi, trong nháy mắt toàn thân anh cứng đờ.
Thấy cô bước vào một chiếc Maybach, ánh mắt Lục Khải Chi trầm xuống.
Nhìn chiếc xe lướt qua tầm mắt, trong lòng anh bùng lên vài tia lửa táo bạo, giống như cô cách anh ngày càng xa, không thể chạm vào.
Đường Y Y ngồi trên ghế phụ, bên cạnh là Thạch Tiến, Tần Chính ngồi phía sau, áp suất bên trong xe lấy anh làm trung tâm khuếch tán ra xung quanh.
“Ăn cháo ngon không?”
Đường Y Y rùng mình, nguyên lai những điều cô cảm thấy đều là thật, người đàn ông này cho người giám sát cô, thả trên đầu một nhà tù vô hình.
Mọi chuyện phát sinh đều vì ngoại hình của cô giống cô gái kia.
“Nói chuyện.”
Giọng nói sau lưng bén nhọn, mặt Đường Y Y không đổi sắc – “Ngon.”
Lòng bàn tay Thạch Tiến đổ mồ hôi, anh bội phục tố chất tâm lý của Đường Y Y.
Mí mắt Tần Chính nhếch lên – “Ngừng xe.”
Lời vừa kết thúc, âm thanh bánh xe ma sát trên đường kèm theo tiếng rít chói tai.
Tần Chính mở cửa xe bước ra ngoài, vẻ mặt Thạch Tiến lực bất tòng tâm nhìn Đường Y Y đồng thở mở cửa xe phía cô ra.
Đường Y Y bị một bàn tay to lớn tóm rời khỏi ghế, nửa kéo nửa lôi vào chổ ngồi phía sau, sau khi Tần Chính bước lên xe, cửa đóng ầm lại, đinh tai nhức óc.
Hai người lấy tư thế nguyên thủy của nam và nữ đối mặt giao phong.
Hai chân Đường Y Y không ngừng đạp loạn, nhưng Tần Chính vẫn không nhúc nhích.
Sức lực cách nhau quá xa, như một tòa núi cùng một viên đá nhỏ, làm cho Đường Y Y cảm giác mình đang rơi vào hầm băng.
Tần Chính kiềm chế hai tay cô trên đỉnh đầu, sự chiếm hữu dâng lên cuồn cuộn trong con ngươi đen sau tròng kính.
“Em cử động thêm một lần nữa…”Tần Chính cuối người, môi anh cách Đường Y Y một tấc, bất cứ lúc nào cũng có thể cướp đi hơi thở của cô “Anh liền làm em tại chổ này!”
Giọng nói anh khàn khàn, mang theo vui sướng khi gặm nhắm từng thớ thịt của con mồi.
Đường Y Y tức giận đến môi phát run, sợi dây lý trí bỗng kéo căng, chấn động làm đầu cô đau muốn nứt ra, không chịu nổi cô chửi ầm lên.
“Con mẹ nó, anh điên rồi phải không Tần Chính? Tôi đã nói từ lúc mới gặp tôi không phải là cô gái kia, không phải người anh muốn tìm, anh không hiểu tiếng người hả?”
Cho tới bây giờ anh chưa bao giờ nghe cô nói lời thô tục như vậy, cũng là lần đầu tiên cô gọi thẳng tên anh, Tần Chính nhất thời như chìm vào trong giấc mơ.
Lửa giận trong ngực tích tụ lại cùng một chổ.
Cơ thịt trên mặt anh giật giật, sắc mặt phủ kín mây đen, dù bận rộn vẫn ung dung nhìn cô gái đang ở dưới người mình đang chửi rủa khàn cả giọng, anh như thấy được một món đồ chơi mới mẻ.
Anh thật sự muốn nhớ kỹ thời khắc này, đến khi cô gái này nhớ hết mọi chuyện, khi đó cô nghĩ tới thời điểm này thì vẻ mặt sẽ ra sao.
Đường Y Y mắng xong, ngực phập phồng kịch liệt, nhìn thấy người đàn ông kia đang dùng ánh mắt thương hại xem mình, còn cô thì giống như một tù nhân đang vùng vẫy giãy chết.
“Anh muốn như thế nào?”
“Nếu em lại không thành thật” Hơi thở Tần Chính ngày càng nóng rực, nặng nề – “Nếu thêm một lần nữa, Đường Y Y, anh bảo đảm với em, em sẽ không xuống giường được.”
Đường Y Y nhìn anh giống như nhìn người điên, thốt ra lời nói lạnh lẽo – “Tôi là người, không phải chó mèo, Tần Chính, tôi chính là người không có gì, cũng không có gì phải băn khoăn, anh đừng ép tôi vào đường cùng.”
Dám uy hiếp anh! Đúng là so với quá khứ tiến bộ không ít, mắt Tần Chính nheo lại, như cười như không.
“Không có gì bân khoăn?” Anh nâng lên một chân của Đường Y Y, tay bóp chặt, bỗng nhiên nhích tới gần – “Anh nghe nói em có hai người bạn là Lý Mi và Lưu Đình Vân.”
Khắp người Đường Y Y phát lạnh – “Tần Chính, nếu anh dám động vào bạn của tôi, tôi sẽ không tha cho anh!”
Khóe môi Tần Chính vẽ thành một đường cong, nhàn nhạt nở nụ cười, thở dài mang theo một tia thất vọng, giống như trước mặt anh là một đứa trẻ không thành thật – “Đây gọi là không có băn khoăn gì đó hả?”
Môi Đường Y Y hơi nhếch lên, mặt xám như tro.
Tần Chính vươn bàn tay to lớn vào cổ áo Đường Y Y, vuốt ve mơn trớn chiếc cổ bóng loáng trắng nõn rồi dịch xuống xương quai xanh, dừng lại một chổ, anh dùng lòng ngón tay mơn trớn chổ đó – “Bên trong này có một nốt ruồi son rất đẹp, hôm nào chúng ta làm một lần.”
Lời anh tuy hời hợt nhưng từng chữ đều không cho phép cự tuyệt.
Đường Y Y ghê tởm đến nổi cả da gà, trong lòng cô đang chửi bới điên cuồng, tên điên!
“Thế thân?” Tần Chính liếc cô một cái, như đang nghiền ngẫm từ này có nghĩa gì, rồi sau đó lên tiếng giễu cợt – “Em nghĩ quá nhiều.”
Anh ta có ý gì? Mí mắt Đường Y Y rũ xuống vô tình nhìn lướt qua một chổ trên người Tần Chính, cô mất đi năng lực nói chuyện.
Tần Chính ngồi lui lại, điềm nhiên như không có gì tựa vào thành ghế.
Nếu mày anh không chau lại, đúng là nhìn không ra anh đang kiềm chế dục vọng bản thân mình.
Từ trước đến nay anh sẽ không phát tiết dục vọng của bản thân nếu như phải cưỡng cầu, làm như vậy nhàm chán không thú vị.
Câu nói lúc nãy không phải là không thật.
Thiếu chút nữa anh đã cởi y phục cô ra.
Vuốt vài sợi tóc ra sau đầu, Tần Chính ném một phần văn kiện qua Đường Y Y, khẽ nói – “Nhớ kỹ.”
Đường Y Y đang dán người vào một bên cửa xe, duỗi tay lật nhanh sấp văn kiện, sắt mặt thay đổi.
Thời gian hẹn với khách hàng là mười giờ sáng ngày mai, vậy tám giờ sáng hôm nay kêu cô đi làm gì?
Mắt cô lướt nhanh qua một lần, dữ liệu nhanh chóng được dung nạp vào não.
Sau đó cô gởi tin nhắn cho Lưu Đình Vân, nhờ cô ấy cho Phú Quý ăn.
Thạch Tiến vẫn ở bên ngoài, đến khi được chỉ thị mới trở về xe.
Anh có chút ít kinh ngạc khi không ngửi thấy mùi vị như anh dự đoán, mắt nhìn thẳng tập trung lái xe, giống như không phát hiện không khí cương cứng trong xe.
Lúc ba người đến A thị đã là buổi trưa.
Đường Y Y cầm lấy thẻ khóa bước đi mở cửa phòng, vừa bỏ túi xách xuống liền bị Tần Chính gọi.
“Tôi đi tắm, lát nữa xoa bóp đầu cho tôi.”
Quăng ra một câu anh liền xoải bước vào phòng tắm.
Ánh mắt Đường Y Y vô tình xoẹt qua máy tính của Tần Chính, một ý nghĩ chợt hiện ra trong đầu và trong nháy mắt điên cuồng bành trướng.
Cô không kiểm soát được tay chân của mình, từng bước lại gần, mở máy.
Nếu như cô phát hiện tài sản dùng để rửa tiền của SYM chẳng khác nào cô cầm được quyền trượng, cô không muốn làm con rối, bị người khác kiểm soát, loại cảm giác như hàng ngàn con sâu nhỏ chui vào cơ thể cô, làm cô kinh tởm hận không thể lột xuống một lớp da, thoát thai hoán cốt.
Màn hình vi tính sáng lên, Đường Y Y nín thở, đăng nhập vào máy.
Mật khẩu là gì?
Điền lung tung vài cái vào cái nào cũng không được, lòng bàn tay Đường Y Y ẩm ướt, cô cẩn thận chú ý động tĩnh của phòng tắm, trong lòng lo lắng hoảng loạn.
Chính lúc cô muốn buông tay, trong não cô đột nhiên xuất hiện một chuỗi ký tự, cô nhập vào một cách vô ý thức, mật khẩu xác nhận, xác minh thành công.
Chuỗi ký tự kia từ đâu ra? Đầu óc Đường Y Y hỗn loạn vô cùng, không nhớ được gì, cô cảm giác mình bước vào thời kỳ lão niên.
Mồ hôi trên trán rỉ ra, trượt xuống lông mi, mi mắt Đường Y Y rung động, bắt đầu tìm kiếm dữ liệu trên máy vi tính.
Cô bất chợt nhìn thấy một sấp văn kiện, một tia ý thức có vài con số nhảy vào mắt cô, đó không phải là ngày sinh nhật của cô sao?
Chuột vừa mới di dời lên, sau lưng Đường Y Y chợt lạnh.
Cô mãnh liệt quay đầu lại, không biết từ lúc nào Tần Chính đã ở sau lưng cô, thân thể cường tráng, chỉ mặc quần tây trên người, vẻ mặt khiến người khác kinh sợ.
Ánh mắt anh ngập tràn khiếp sợ, phẫn nộ, hận ý, trào phùng, so với mũi dao nhọn còn sắc bén hơn, ánh mắt kia như muốn lăng trì Đường Y Y từng tấc một.
Lần thứ hai, Tần Chính vuốt ve gương mặt trắng bệch của Đường Y Y, động tác dịu dàng triền miên tình ý nhưng lời nói từ môi anh lại tràn ngập hương vị máu tanh – “Em muốn chết phải không?”