Lúc ở khách sạn, Trương Tiểu Huy còn chưa bước ra đại sảnh liền nhận được điện thoại của anh cô, nói Đường Y Y còn chưa hết cảm, còn ho khan.
Cho nên cả bàn đồ ăn lấy tiêu chí thanh đạm là chính.
Bầu không khí có chút ngột ngạt.
Bạn nhỏ Quý Tiểu Ngôn vùi đầu gặm cánh gà, không tham gia vào thế giới người lớn.
Quý Thời và Tần Chính cùng một loại người, đều là ngông cuồng tự đại, từ trước đến nay đều không vừa mắt nhau, anh và Đường Y Y cũng không phải thân thiết bao nhiêu, nên lại càng không có khả năng thao thao bất tuyệt với cô.
Trung gian chỉ có Trương Tiểu Huy điều tiết không khí, bữa ăn trôi qua khá nặng nề.
Trẻ nhỏ ngồi không yên, Quý Tiểu Ngôn cũng vậy, bé trượt xuống ghế, đôi chân ngắn ngủn đạp đạp đạp chạy đi, rồi lại chạy về, giơ cao mèo máy cùng ông vàng khổng lồ trong tay lên, mỗi tay cầm một món – “Mẹ, cho mẹ xem nè, mợ cho con!”
Trương Tiểu Huy - “...”
Cô yên lặng nuốt hết thức ăn trong miệng, trong phòng bếp chỉ nói với một mình Quý Thời, nên tình huống lúc này có chút lúng túng.
Cô không nhìn qua sắc mặt của Đường Y Y, liếc mắt nhìn qua anh mình, quả nhiên là cái bộ dạng không có chuyện gì xảy ra, không biết là cam chịu hay là lỗ tai điếc đột xuất.
Quý Tiểu Ngôn lại bước tới khoe khoang với Quý Thời, còn đem hai tượng đất để trên quần anh, mặt Quý Thời giật giật, anh rất muốn đem con trai ném thẳng ra đường.
Nhưng nghĩ lại, nếu như thực sự ném đi, anh cũng sẽ bị Trương Tiểu Huy ném thẳng ra đường.
“Không ăn cơm?”
Quý Tiểu Ngôn nhìn ba mình giống như hóa thành người ngu ngốc – “Ăn, sao không ăn, con còn chưa ăn cơm, chỉ mới ăn cánh gà.”
Bé chỉ tạm nghỉ ngơi.
Đường Y Y im lặng không lên tiếng, cuối đầu nhấp nháp một ngụm canh, trong lòng cô thầm than khả năng nấu canh của Trương Tiểu Huy quá lợi hai, và cũng hâm mộ…hôn nhân của cô ấy.
Trên đường về, hai người nhìn nhau cũng không nói gì.
Loại không khí này dù không có một chút mùi máu tanh, nhưng Đường Y Y vẫn không hề giảm bớt đề phòng trong lòng.
Cho đến khi bước vào phòng ở khách sạn, đóng cửa, khóa chốt lại cô mới thở nhẹ ra một hơi.
Tắm nhanh đi nghỉ, Tần Chính không đem việc trên bàn cơm để trong lòng, nhưng không ngờ đến nửa đêm anh đau đến tỉnh, không thể không lái xe đến bệnh viện một mình, cưỡng chế đem cây gai kia nhổ ra, lúc nhổ được còn mang theo máu.
Đêm khuya yêu tĩnh, Tần Chính đứng ở đầu đường, khói trắng lượng lờ bên môi lúc sáng lúc tối, có nhiều cảm xúc không gọi được tên nổi lên trong lòng anh. Càng lúc càng nhiều.
Ngay thời điểm cửa phòng mở ra, Đường Y Y bật dậy như bị giội phải một chậu nước lạnh vào người, cô lùi vào góc giường, mặt mũi tràn đầy cảnh giác.
“Anh đang làm gì?”
“Ngủ.”
“Qua phòng anh mà ngủ!”
Đường Y Y cầm gối đập vào mặt Tần Chính.
Mặt anh lập tức xì khói, Tần Chính cởi bỏ nút áo, kéo dây nịt, cởi quần tây, nằm vào phía trong, tay vươn tới, đem cô gái xem anh như sài lang hổ báo ôm vào trong ngực, chân gác lên, hoàn toàn giam cô trong lòng mình.
Đường Y Y cực lực giãy giụa.
Hít sâu một hơi, Tần Chính mò tay qua eo cô, không nặng không nhẹ vuốt ve, giọng nói trầm thấp tối tăm – “Đừng châm lửa!”
Toàn thân Đường Y Y cứng ngắc.
Không biết qua bao lâu hơi thở trên đầu truyền đến đều đặn, Đường Y Y vẫn giữ nguyên tư thế kia, tay chân nhức mỏi.
Người bên cạnh cho dù có thiếp đi, sức kiềm chế cô vẫn không hề giảm bớt, cô đột nhiên cảm thấy tuyệt vọng.
Như thế này làm sao thoát ra được…
Đường Y Y cực kỳ bực bội chìm vào giấc ngủ.
Mười giờ sáng, Tần Chính mang Đường Y Y đi gặp khách hàng từ Pháp, không có phiên dịch viên tiếng Pháp đi theo.
Tần Chính lườm Đường Y Y một cái.
Sắc mặt Đường Y Y khó coi, dùng mắt nói với anh – “Tôi không làm được.”
Tần Chính cong khóe môi, không cần bàn cãi.
Khi gặp khách hàng tiến hành làm hợp đồng, nêu ra nghi vấn, những từ ngữ kia trôi vào màng nhĩ, cơ thể Đường Y Y như có một bộ phận nào đó được mở chốt, cô không tự giác cất tiếng.
Một giây sau, cô thong dong ứng xử nhưng nội tâm sóng to gió lớn.
Nói xong, sắc mặt anh trắng xanh, hai mắt nhắm lại. Tiêu rồi!
Những người khác cũng cuối đầu, mặc niệm.
Vốn dĩ cũng không nghĩ tới, nhưng lại bị thuộc hạ đâm vào chổ đau, Tần Chính nhíu mày, hất tay qua chính là một quyền.
Thạch Tiến lảo đảo, may không có ngã quỵ xuống.
Môi rách, vài tia máu phun ra, trong lòng anh nguyền rủa mình, chưa ăn bậy đã nói bậy, chương trình kia đáng lý tối qua đã diễn rồi, nhưng vì Đường Y Y mà dời đến hôm nay.
Đường Y Y nhíu mày – “Đã xảy ra chuyện gì?”
Lưu Đình Vân thần bí – “Cậu đến đây rồi biết.”
Cúp điện thoại, Đường Y Y dường như có điều suy nghĩ, sải nhanh bước chân đến chung cư.
Khi cô đến nơi cần đến, ở tầng ba mươi mốt, cô nhìn thấy một thân hình cao to liền sững sờ ngay tại chổ.
“Phú Quý ở chổ tôi, ở chung Tiểu Bạch.”
Giọng nói bên tai ôn hòa kích thích đầu dây thần kinh Đường Y Y, nén cảm xúc kỳ quái kia trong lòng, cô bước theo Lục Khải Chi lên lầu.
Vừa vào cửa, Đường Y Y liền nhìn thấy Phú Quý nằm bên cạnh mèo đen, với tư thái “trong mắt anh chỉ có em”.
Lưu Đình Vân nhìn Đường Y Y, Đường Y Y nhìn Phú Quý.
Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy.
“YY, cô uống gì?” Lục Khải Chi xăn ống tay áo lên, phá vỡ bầu không khí tế nhị – “Tôi vừa chuyển đến, chỉ nước sôi và sữa.”
Đường Y Y – “Nước sôi đi.”
Lục Khải Chi mỉm cười – “Ok.”
Nhìn người đã bước vào phòng bếp, Lưu Đình Vân nhún vai, hạ thấp âm thanh – “Tớ ngày mai phải đến trường quay, nên chuẩn bị dọn dẹp trong nhà, làm vệ sinh một chút, không để ý Phú Quý liền chạy ra cửa.”
“Cũng không biết tại sao nó chạy xuống hết chín tầng lầu rồi chạy qua chung cư bên này.” Giọng nói Lưu Đình Vân cảm thấy may mắn – “Cậu nói coi có đúng lúc hay không? Lục Khải Chi lúc đó cũng mang mèo đen đi tản bộ, nên đụng phải.”
Nếu không còn không biết là mất bao lâu mới có thể tìm được Phú Quý.
Nghĩ đến khả năng này, Lưu Đình Vân liền hoảng sợ, nếu như cô thật sự làm lạc mất Phú Quý, thật sự không có mặt mũi gặp Đường Y Y.
Đường Y Y đem tóc vén ra sau tai – “Anh ấy gọi điện thoại cho cậu?”
Lưu Đình Vân lắc đầu – “Là Lý Mi.”
Cô ngồi trên ghế sofa, nháy mắt mấy cái – “Y Y, tớ nghĩ lần này tớ chưa quay xong phim thì đã nghe tin tức tốt của cậu và Lục Khải Chi.”
Đường Y Y không còn gì để nói – “Không phải là mua đồ ăn ngoài chợ, làm gì mau như vậy.”
Cô xoa bóp ngón tay, đi tìm nước rửa tay, bước ngang qua môt căn phòng cô ngửi thấy mùi đàn hương, nhịn không được bước vào vài bước.
Dừng chân ngoài cửa, Đường Y Y phát hiện đây là thư phòng, cô không tùy tiện bước vào, định xoay mặt đi thì nhìn thấy sách hai bên thì trong lòng toát ra vài phần quái dị, lại nhìn thêm lần nữa, xác nhận.
Một bác sĩ, kiến thức tiếp xúc đa phần không phải là y học hay sao? vì sao sách đều liên quan đến thôi miên?