Khống Chế Thành Nghiện

Chương 2: Chết



Cửa phòng phịch một tiếng mở ra, vì dùng sức quá mạnh, đem vách tường đụng chạm vang dội, bụi bặm rào rào rơi xuống.

Thân hình của Tần Chính cứng đờ ở cửa, đi chân không, đầu óc bế tắc, thật lâu sau, anh mới hỏi ra một câu đầy đủ, hơi thở phát ra nồng nặc mùi thuốc lá, còn có răng môi chạm vào một mùi tanh.

“Ông nói, bên phía cảnh sát vừa vớt lên một tử thi, là Đường Y Y, cho nên? Cô ấy đã chết?”

Quản gia nhìn quầng thâm xanh tím dưới mí mắt của anh, nghẹn ngào lên tiếng - “Đúng vậy Tiên Sinh...”

Mu bàn tay nổi lên gân xanh, Tần Chính ngửa đầu ra sau, hai tròng mắt tràn ngập tơ máu khép lại, lại mở ra, sải bước xuống lầu.

Quản gia rũ mắt sững sờ - “Tiên Sinh, ngài vẫn chưa mang...”

Tất – lời còn chưa kịp thốt ra, người phía trước đã xuống lầu, sắp chạy qua phòng khách.

Quản gia lau đi ánh lệ trong mắt, thở một hơi thật dài.

Một tiếng ầm nổ vang, tiếng sấm ầm đùng, giông bão sắp tới, nhánh cây điên cuồng đung đưa, cây như muốn bật cả gốc rễ.

Bên ngoài mờ mịt một mảnh, lá khô cuốn rậm rạp chằng chịt bụi bặm bay đầy trời, giống như một hồi hợp tấu hòa âm, quấy phá tâm thần khó mà tập trung.

Mười lắm phút đồng hồ sau, bên ngoài phòng xác.

Nhận được thông báo chạy đến, Tiết Ngũ đứng bên trong vòng vây hộ vệ, lông mày nhíu chặt.

Một bên là bác sĩ pháp y ưu tú của trung tâm – Bạch Bân – Đang đánh giá thi thể được vớt lên. Một bên là đội trưởng cảnh sát hình sự - Trần đội trưởng và tất cả mọi người liên quan.

Một đầu hành lang đầu truyền đến tiếng bước chân, là tiếng giày da chạy tới, mọi người không hẹn mà cùng nghiêng đầu, nhìn sang.

Người đến thân hình cao to, trên sống mũi là gọng kính mạ vàng, phía sau tròng kính là đôi mắt đầy thâm trầm. Anh mặc áo sơ mi đen, vạt áo không bỏ vào quần tây đen anh mặc, lộ ra vẻ vội vàng cùng mệt mỏi.

Một thân trang phục đen, ngột ngạt, đè nén, phụ trợ cho khuôn mặt anh càng phát ra lạnh lùng, giống như là chạy vội về chịu tang.

Tiết Ngũ lướt qua hộ vệ, bước nhanh về phía trước - “A Chính.”

Tần Chính không ngừng bước chân, không kịp vén vài sợi tóc rơi xuống mặt, lưu lại một bóng mờ sắc bén.

Anh càng đến gần mọi người, không khí xung quanh trong nháy mắt thấp tới cực điểm, như một tảng đá lớn từ trên trời giáng xuống, đè trên ngực mọi người, làm cho mọi người hít thở không thông.

Cục trưởng tươi cười rạng rỡ - “Tần Tiên Sinh.”

Tần Chính đi qua trước mặt ông ta, làm như không thấy.

Gương mặt già nua của cục trưởng cứng lại một cái, chớp mắt khôi phục lại như thường.

Trần đội trưởng bồn chồn trong lòng, vụ án này là ông tiếp nhận, ngay lúc biết được thân phận của người chết, ông nghĩ đến tất yếu sẽ dính dấp đến một đại tôn thần, đầu ông liền to như cái đấu, từ buổi sáng đến bây giờ, ông liền không có một phút an bình qua, đứng ngồi không yên.

Kết quả đánh giá đã có, loại trừ khả năng bị giết chính là chết đuối. Hi vọng đương sự hiểu rõ.

Trần đội trưởng nháy mắt với Bạch Bân.

Bạch Bân đem bảng đánh giá DNA trong tay đưa tới - “Tần Tiên Sinh, báo cáo DNA kiểm nghiệm thân phận của tử thi.”

Tần Chính nghiêng người nhìn Bạch Bân, chiều cao chênh lệch, anh từ trên cao nhìn xuống, mặt không chút thay đổi, mang theo khí tràng của người ở trên cao đầy uy nghiêm cùng dò xét.

Cảm giác sắc bén và áp bách đánh tới, Bạch Bân theo bản năng ngừng thở.

Bản báo cáo được nâng giữa không trung bị lấy đi, tấm lưng khẩn trương của anh buông lỏng, tay rủ xuống, đầu ngón tay bởi vì nguyên nhân không gọi được tên mà phát run, anh dứt khoát bỏ tay vào trong túi quần.

Ánh mắt của Tần Chính chỉ xẹt qua vài lần, đồng tử co rút nhanh, sau đó không nhìn lại lần nào nữa, hô hấp càng thêm nặng nề, anh đem báo cáo siết chặt, ném cho quản gia, còn mình thì đi thẳng về hướng phòng xác.

Sau lưng truyền đến tiếng của Tiết Ngũ, anh giữ chặt Tần Chính - “A Chính, đừng đi vào.”

“ Hình dạng của Đường Y Y đã...”

Anh không có nói tiếp, ý tứ rõ ràng, xác định tướng mạo của đại mỹ nhân trong trí nhớ đã là hai thái cực.

Cũng nói cho Tần Chính biết, anh đã xem qua.

Tần Chính đi lướt qua Tiết Ngũ.

Tiết Ngũ lại tiếp tục khuyên can, trầm giọng nói - “Một miếng thịt ở trong nước ngâm cả đêm đều có mùi, trắng bệch, huống chi cô ấy ngâm ở trong biển nhiều ngày như vậy, A Chính, đừng làm cho mình không thoải mái, báo cáo đánh giá không phải là rõ ràng sao, cô ấy chính là Đường Y Y.”

Anh nhìn thôi đã cảm thấy khó chịu, còn sinh tâm lý chán ghét, uống một ly sữa vài ngụm thôi cũng nôn ra sạch, nếu là Tần Chính nhìn, còn không biết sẽ như thế nào.

“Đủ rồi!” Tần Chính xanh mặt gầm nhẹ - “Tôi phải tận mắt nhìn thấy cô ấy.”

Anh nhất định phải tự mình đi xác nhận.

Ai cũng không thể ngăn cản.

Anh vừa đi vào, không khí liền biến chất, một loại mùi khó ngửi dính đến chóp mũi, Tần Chính đứng im tại chỗ, hai tròng mắt sâu không thấy đáy của anh, nhìn chằm chằm cái giường đối diện, phảng phất có thể xuyên thấu tầng vải trắng nhìn đến thi thể phía dưới.

Một hồi lâu sau, Tần Chính đem tay từ túi quần tây lấy ra, nhắc chân đến gần.

Mùi khó ngửi càng phát ra nồng nặc, ép thẳng tới yết hầu, ùn ùn hướng trong ngũ tạng lục phủ di chuyển.

Vải trắng đột ngột được vén lên, lộ ra thi thể nằm ở phía dưới.

Giống như một tảng thịt heo lớn, trắng bệch, mùi hôi thối, sưng không còn hình dáng.

Tần Chính hít một hơi, không biết có phải do bị mùi hôi thối ảnh hưởng hay vì cái khác, anh khó chịu lui về phía sau vài bước, đầu dựa vào lạnh mặt tường gạch men sứ lạnh như băng, mặt không nổi nửa điểm gợn sóng.

Khi tay anh vừa rồi đụng vào vải trắng lại giống như bị bò cạp có độc ẩn nấp chạm đến, khẽ run lên một cái.

Sau đó không ngừng run rẩy.

Tần Chính đem cái tay kia để lên môi, dùng răng cắn chặt, máu đổ, khiến anh dễ chịu hơn chút ít, nhưng một giây sau lại càng thêm khó chịu, nhắc nhở anh, đây không phải là mộng, Đường Y Y đã chết.

Anh không phải là hạng người lương thiện, trên tay dính qua máu, gặp quá nhiều lần tử vong, sớm đã chết lặng, lần này thì lại đúng là đại loạn.

Liên tiếp hít thở sâu mấy hơi, mỗi một đầu dây thần kinh trong nháy mắt đều không thể ức chế kéo căng thành trạng thái đáng sợ, sắp đến cực hạn, ở chỗ sâu trong đôi mắt của Tần Chính có gì đó cuồn cuộn, quyện lại, rồi sôi trào, lại mạnh mẽ đông đặc, rút đi, rồi biến mất.

“Đường Y Y, tôi không cho phép, sao cô lại dám...”

Lời nói chậm rãi được rít ra từ cổ họng, giọng nói khản đặc, bộc lộ tâm tình không xác định, hầu kết của Tần Chính không ngừng trượt lên trượt xuống, hơi thở của anh nặng nề không còn hình dáng, tức giận cùng bi thống ùn ùn kéo tới, điên cuồng xé rách trái tim.

Một giây sau, anh cất bước đứng trước giường, mắt từ trên cao bao quát nhìn xuống.

Người con gái này tháng trước cùng anh vành tai và tóc mai chạm vào nhau, vài ngày trước đem anh bán đứng, bạc tình bạc nghĩa, hôm nay lại nằm ở chỗ này, lạnh như băng,cứng ngắc, hoàn toàn thay đổi.

Ngay cả cơ hội chất vấn cũng không cho anh.

Anh cúi đầu cười lạnh pha kèm mùi vị máu tanh - “Nếu đã tốn hết công hết sức để chạy trốn, thì nên núp ở trong một xó xỉnh nào đó lo lắng hãi hùng, trải qua cái mà em gọi là cuộc sống, tại sao lại phải chết? Hả?”

Tần Chính đột nhiên đem vải trắng kéo xuống dưới, trông thấy một nốt ruồi son bên trái xương quai xanh của xác nữ.

Đó là nơi mà anh thường xuyên lưu luyến nhất.

Hai vai rủ xuống, hai ngón tay thon dài chẳng biết xiết lại từ lúc nào, nắm chặt nắm tay, móng tay đâm vào đường vân trong lòng bàn tay, từng khớp xương nhô ra, trắng bệch, cho đến khi chọc thủng lớp da mỏng kia, máu tươi đầm đìa.

Thật lâu sau, Tần Chính nhắm mắt lại, anh buông mười ngón tay ra, xoay người ra ngoài.

Cửa sau lưng anh khép lại, ngăn cách tử khí cùng không khí âm lãnh bên trong.

Đầu hành lang yên tĩnh.

Mọi người ở đây cũng không ai ngẩng đầu nhìn anh đi thẳng ra ngoài.

Lông mi Bạch Bân phủ ở đáy mắt, tay trong túi quần lại run lên, giống như cuối cùng đã yên tâm điều gì đó.

Trong đáy mắt của quản gia tràn đầy đau xót - “Tiên Sinh, nén bi thương.”

Nhìn thấy bộ dáng quá mệt mỏi của bạn thân, Tiết Ngũ khẽ nhíu mày, mặc kệ Đường Y Y là ai, là thư ký, người giúp việc, bạn giường, tình nhân hay là khả năng khác, thì bây giờ đã không còn quan trọng nữa rồi.

“A Chính, người đã chết, đừng suy nghĩ nữa.”

“Tôi thấy, hay cậu nên về nước, đến nhà em gái cậu ở một thời gian, nghỉ ngơi một chút.”

Anh không trả lời Tiết Ngũ một chữ một câu, Tần Chính sải bước đi lên phía trước, bước chân không ngừng, có chút hoảng loạn.

Nhìn anh như đang cật lực khắc chế bản thân, như bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ ầm ầm sụp đổ, tan nát thành mảnh nhỏ.

Đưa mắt nhìn bạn thân rời đi, Tiết Ngũ lười biếng phất tay - “Giải tán hết đi.”

Cục trưởng hất cằm, Trần đội trưởng dẫn mọi người rời đi.

“Tiết Thiếu, tử thi có cần xử lý hay không...”

Tiết Ngũ bực bội cắt lời - “Gấp cái gì?”

“Đợi anh ấy lên tiếng rồi tính, đến lúc đó còn phải xem đem tro cốt rãi ngoài biển hay là làm một phần mộ ở công viên tưởng niệm.”

Bước chân của Bạch Bân ngừng nửa nhịp, sau đó lại lặng lẽ bước tiếp.

Bước đi như chạy rời khỏi cao ốc, ngồi vào bên trong xe, Tần Chính lấy gọng kính mạ vàng ra khỏi sống mũi, duỗi tay mò tìm bao thuốc lá, sờ soạng mấy lần mới sờ đến.

Anh kẹp một điếu thuốc, trên mặt không thể hiện bất kỳ cảm xúc gì, hồn nhiên không biết chính mình đã quên châm lửa.

Cho đến khi quản gia nhắc nhở.

Lời nhắc nhở kia tựa như một tảng đá, nện vào mặt hồ phẳng lặng, bọt nước văng tung tóe khắp nơi.

Khuôn mặt Tần Chính cuối cùng xuất hiện vết nứt, anh dùng bàn tay chống đỡ cái trán, một nỗi ngột ngạt nghẹn lại trong lòng.

Quản gia ngồi phía trước âm thầm than thở trong lòng, đứa bé kia vì sao lại mất đi...

Tiên sinh cho dù là hận, cũng sẽ thương tâm, dù sao cũng cũng đã bầu bạn mấy chục năm bên mình.

Mèo chó nuôi bên người nhiều năm cũng bị khó chịu, thì nói gì là người, không phải sao?

Huống hồ đây là người săn sóc chiếu cố, sớm chiều chung đụng, trải qua mưa gió cùng nhau tồn tại.

Quản gia vụng trộm nhìn qua kính chiếu hậu, phát hiện mặt của tiên sinh có chút tái nhợt không giống bình thường.

Sau khi Đường tiểu thư khi mất tích, tiên sinh giận dữ, phái người đi tìm bốn phương, hiện tại người đã tìm được rồi, nhưng không còn sống, đúng là tạo hóa trêu ngươi.

Không biết tiên sinh có hối hận không?!

Mấy năm trước, khi Đường tiểu thư lần đầu tiên khẩn khoản khẩn cầu rời khỏi Tần gia, tiên sinh nếu như nhớ đến tình cảm, đồng ý với cô ấy, không cưỡng bức giữ cô ấy lại, thì những chuyện như thế này sẽ không xảy ra.

Bản thân ông cũng đáng trách, lúc trước nếu không đem Đường tiểu thư mang tới Tần gia thì tốt rồi.

Nếu truy cứu theo hướng khác, sai ở đây không phải là ông, còn phải trách số mệnh của Đường Y Y không tốt, sinh ra đã bị ruồng bỏ, gia đình vì tiền đem cô đẩy ra ngoài gán nợ.

Thiên ý trêu người.

Cần gạt nước đong đưa qua lại, tài xế cố gắng đè nén áp lực và khí tràng trong xe đến mức thấp nhất, lo lắng đề phòng lái xe, hai tay nắm chặt tay lái, lòng bàn tay mồ hôi ướt một mảnh.

Tần Chính mi mắt nửa khép, rít một hơi, rồi lại một hơi, từng sợi khói trắng nối tiếp nhau mông lung phủ lên khuôn mặt anh, đem tất cả đều bao trùm trở nên mơ hồ.

Những ngày qua, anh hàng đêm mất ngủ, chỉ có ngập trời phẫn nộ cùng sỉ nhục chống đỡ tinh thần của anh, đem cô ấy bắt trở lại, cầm tù, trừng phạt, hành hạ, để nhìn cô cầu xin tha thứ, sám hối, nịnh nọt, nói rằng cô đã sai, nói cô không nên có ý nghĩ hão huyền, nói cô là vật sở hữu của anh, vĩnh viễn đều như vậy, không thay đổi.

Anh nghĩ đến vô số hình ảnh, chỉ không hề nghĩ tới là âm dương cách trở.

Thế cho nên cả người anh đều chết lặng.

Tần Chính cắn đầu thuốc thật sâu, trong trí nhớ chợ hiện lên hình ảnh mấy chục năm qua, từng màn, từng màn một, anh nhớ tới lúc còn rất nhỏ, quản gia mang theo một cô gái xuất hiện ở trước mặt anh, cô gái nhỏ vừa gầy vừa đen, suy dinh dưỡng nghiêm trọng.

“Đây là thiếu gia, sau này sẽ chủ nhân của con, con đi theo cậu ấy đi.”

Tần Chính lấy tay xoa thái dương, phát hiện mình lạc vào ký ức toàn là hình ảnh của cô gái ấy.

“Ngừng xe.”

Xe đột ngột dừng ngay khi tiếng nói vang lên.

Cửa sau xe mở ra, Tần Chính xuống xe, đứng ở trong mưa, phần lưng rất thẳng, đầu vai mơ hồ rung động.

Lái xe không dám nhìn, quản gia chỉ nhìn một cái, liền không đành lòng nhìn tiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.