Khống Chế Thành Nghiện

Chương 24: Không sao cả



Bóng đêm làm cho các giác quan càng thêm nhạy cảm, dù tiếng động rất nhỏ thì âm thanh cũng phóng to lên, xuyên qua không khí, lúc chui vào màng nhĩ thì âm vang thêm mấy lần.

Cảm giác rùng mình càng thêm chân thực, giống như từng cây băng nhọn đâm về phía Đường Y Y, định trụ cô lại một chổ, xuyên qua xương cốt, đóng băng cô lại.

Hít sâu một hơi, Đường Y Y bỏ xuống bao thức ăn cho mèo, mở ra đèn pin di động, tìm được công tắc điều khiển từ xa của đèn phòng.

Phòng khách nháy mắt thoát khỏi bóng đen.

Một người đàn ông dựa vào ghế sofa, trên môi ngậm một điếu thuốc, một bộ vest đen mặc trên người được mở rộng ra, phô ra góc cạnh bén nhọn của cơ thể cùng với hơi thở thô bạo.

Hàng ngũ quản gia cùng người giúp việc đứng ở hai bên cũng hiện ra dưới ánh đèn, mặt mũi người nào cũng đầy bất an.

Đường Y Y vô ý liếc qua cái gạt tàn trên bàn, đầy tàn thuốc nhồi vào, có vài cái rớt tán loạn bên cạnh. Da đầu cô tê dại.

Sụp mí mắt, giọng nói Tần Chính khàn khàn – “Đi đâu?”

Đường Y Y mím môi – “Phú Quý Viên.”

Tần Chính phun ra một làn khói – “Mua gì?”

Đường Y Y nói – “Thức ăn cho mèo.”

Không ngờ cô lại thành thật, ngày trước thì rất bình thường, nhưng bây giờ thì vô cùng quý hiếm, cuối cùng Tần Chính cũng mở mí mắt ra, con người đen rét lạnh, như rắn độc nhìn thằng vào người con gái đứng dưới ánh đèn.

Ở bên ngoài điên khùng cả buổi chiều, ống tay áo màu trắng bám vài vệt bẩn, trước ngực dính một vài vết dầu, nhìn là biết đi ăn hàng, còn đi một cách vui vẻ.

Biết đi mua đồ ăn cho con mèo mập kia, nhưng sao một chút cũng không nghĩ đến anh?

Ý niệm đột nhiên toát ra từ trong đầu, oán khí rõ ràng, không phải phẫn nộ đơn thuần, Tần Chính giật mình, suy nghĩ khựng tại chổ, không nói nên lời.

Đường Y Y nhìn người đàn ông ngồi trên ghế sofa không có động tĩnh, cô cởi giày cao gót mang trên chân, thay dép, đi rót nước uống.

Uống hơn phân nữa chén nước đun sôi để nguội, đối phương vẫn không có phản ứng gì, hình như là…ngẩn người?

Ý thức được điều này, Đường Y Y sững sờ liếc qua, chính bản thân cô sẽ không tự đi tìm phiền phức, cô cầm lấy bao thức ăn cho Phú Quý bước vào phòng nó.

Phòng khách lại trở về trạng thái tĩnh mịch.

Quản gia cân nhắc trong lòng, cuối cùng ông vẫn quyết định im lặng không nói gì, để tránh cho tình huống hiện tại chuyển biến xấu.

Tiên Sinh vừa trở về nhà, biết Đường tiểu thư ra ngoài thì lập tức đá văng cái bàn, đập nát vài món trân phẩm vô giá, sau đó một mình ngồi trên ghế sofa hút thuốc, nhìn giống nhưng bức tượng hình người.

Người có mắt đều nhìn ra Tiên Sinh đang chờ điện thoại của Đường tiểu thư, chờ đến khi trời tối, di động cũng không vang lên một tiếng.

Không trách được Tiên Sinh tức giận. Bị lạnh nhạt!

Chỉ sợ Tiên Sinh chưa từng bị như vậy bao giờ.

Bị như vậy cũng tốt.

Bị nhiều lần sẽ quen dần.

Cũng giống như vết cào trên mặt.

Lục Sơn đứng ngoài cửa bóng lưng thẳng tắp, chờ nghe câu hỏi.

Buổi chiều anh đi theo Đường Y Y, từ Phú Quý Viên đến phố Ngư Long, không ngừng len lỏi qua từng con hẻm, Đường Y Y không có hẹn với ai hết, chỉ đi ăn dạo qua nhiều quán nhỏ.

Cô cũng mua cho anh một phần tàu hũ nóng, lúc đầu anh còn từ chối, như về sau thấy từ chối không được nên nhận lấy.

Khớp xương ngón tay anh giật giật, Lục Sơn rũ mi mắt, Đường Y Y đúng là hoàn toàn không giống với lúc trước, thời điểm này cô đang dần nhớ lại từ từ.

Có thể là vài ngày nữa, hay mười ngày, hoặc là mấy tháng, cũng có khi quay mặt đi cô lập tức nhớ lại quá khứ.

Ai cũng không biết trước được điều gì sẽ xảy ra.

Tần Chính ngồi yên rất lâu, phát hiện người con gái trước mặt không thấy đâu, anh đứng bật dậy, định bước chân lên lầu.

Quản gia cất tiếng nói – “Đường tiểu thư ở trong phòng Phú Quý.”

Thân hình cao lớn dừng bước, Tần Chính thay đổi phương hướng, bước thẳng qua bên trái.

Phú Quý đang hưởng thụ hương vị đồ ăn mới, thình lình cảm nhận được sát khí từ phía sau lưng đến gần, chân nó đạp một cái, lập tức nhảy vào lòng Đường Y Y.

Đường Y Y vội vàng ôm lấy nó, nghe thấy tiếng bước chân, không quay đầu lại cô cũng biết rõ là ai.

“Lại đây.”

Tiếng nói lãnh liệt truyền đến từ phía sau, giọng điệu ẩn chứa cường thế không cho phép người khác làm trái ý, Đường Y Y nhíu mày, đặt Phú Quý vào trong ổ.

Trực giác của động vật rất nhạy cảm với mối nguy hiểm, Phú Quý run lẩy bẩy, cấu lấy tay áo của Đường Y Y không buông.

Đường Y Y sờ Phú Quý – “Không có gì.”

Cô đứng người lên, nhìn Tần Chính đứng ở cửa – “Phú Quý rất nhát gan.”

Hí mắt ra nhìn cô, Tần Chính thản nhiên nói – “Ngược lại chủ nhân của nó gan rất lớn.”

Mặt Đường Y Y xụ xuống.

Trước mắt bỗng dưng xuất hiện một bóng người, nồng nặc mùi thuốc lá đập vào mũi cô.

Tần Chính áp Đường Y Y trên tường, tay bóp chặt vòng eo tinh tế của cô – “Sau này khi ra ngoài, gọi điện cho tôi.”

Giọng nói cứng nhắc đầy vặn vẹo

Đường Y Y hoài nghi bản thân mình nghe nhầm, cô cảm thấy buồn cười, nghĩ trong lòng, tại sao lại phải gọi điện cho anh ta?

Tần Chính mím thẳng khóe môi, đường cong sắc bén – “Trả lời tôi.”

Lời nói đã đến bên miệng, Đường Y Y lại nghĩ đến lời Lưu Đình Vân nói với cô, cô do dự một chút mói nói – “Biết rõ rồi.”

Người con gái trong ngực chẳng những không lộ ra vẻ mặt chán ghét mà còn không phản kháng, ánh mắt sắc bén của Tần Chính lướt qua gương mặt trắng nõn của cô, dừng lại vài giây, trong lòng đầy nghi hoặc.

Chết tiệt! Cô ấy đột nhiên ôn hòa nhu thuận khiến anh sinh ra cảm giác hoài nghi.

Đường Y Y bị nhìn cảm thấy hết sức không thoải mái, cô chui ra từ khuỷu tay Tần Chính, vừa mới bước hai bước, người liền bị nhắc bỗng lên từ phía sau.

“Không cần chuẩn bị cơm tối.”

Quăng ra một câu nói, Tần Chính ôm Đường Y Y, kiềm chế không cho cô giãy giụa, xoải bước lên lầu, để lại mọi người đầy lo lắng đề phòng, không đến hai phút sau, trên lầu truyền xuống tiếng động kịch liệt.

Đến đêm khuya, Đường Y Y mới được buông tha, bắp chân run rẩy, cô bước thật chậm ra ngoài rót ly nước uống thuốc, phải hết sức cẩn thận.

Nước ấm trượt vào dạ dày, ấm bụng trong, Đường Y Y sặc ho khan, cô chậm rãi dựa vào ghế sofa, ngồi vào, trên mặt không còn giọt máu.

Không hiểu sao, người đàn ông này cũng gần bốn mươi tuổi sao lại có tinh lực đáng sợ như vậy, làm không biết bao nhiêu lần, như vậy còn không nói, tiết tấu mỗi lần cứ như đóng cọc, cô cứ cho là mình sắp không sống nổi.

Hết lần này đến lần khác khi cô mở mắt ra, phát hiện bản thân còn sống thì người đàn ông đó lại tiếp tục, càng mãnh liệt, hung tàn, giống như ma quỷ khát máu.

Điều khiến Đường Y Y khủng hoảng nhất là, cô sống đến từng tuổi này, chưng từng trải qua một đoạn tình cảm nào, cũng không có yêu ai, thậm chí bài xích đụng chạm thân thể.

Nhưng khi cô ở gần Tần Chính, bị anh áp dưới thân, trong một hoàn cảnh xa lạ, cảm giác ngờ vực càng mãnh liệt.

Không biết vì sao, cảm giác đó cực độ khủng bố.

Vì cô cảm giác được Tần Chính hiểu rõ thân thể cô, mỗi một tấc, một gang, anh ta hiểu còn hơn bản thân cô.

Đó là cảm giác quỉ dị và sợ hãi tột độ.

Đường Y Y nhắm mắt lại, không biết đời trước cô có đào mồ cuốc mả mộ tổ tiền Tần Chính hay không, nhưng cô biết rõ, đời này cô bị Tần Chính hại, bám như đỉa, hút máu cô, không hề có tính người ở đây.

Đây chính là một loại khống chế, giống như quá trình đi đến cái chết, nhưng không có biện pháp phá giải.

Chén nước trên tay bị lấy đi, ngay thời khắc Tần Chính cúi sát người về phía cô, cô sợ hãi thụt lùi ra sau.

Cả người Tần Chính trần trụi tinh tráng, chỉ mặc một cái quần tây đen dài, lộ ra cơ bụng săn chắc, đường cong cơ thể hấp dẫn, giống như cung đã lên tên, lúc nào cũng có thể công kích.

Anh ngậm điếu thuốc trong miệng, chân đá thùng rác bên cạnh, mấy hộp thuốc lăn ra ngoài, lộ ra nhãn hiệu, anh không để vào mắt.

Uống đã hơn một hộp, không biết cô bắt đầu sử dụng từ khi nào.

“Đường Y Y, em ngược lại cẩn thận.”

“Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.”Đường Y Y khép lại áo ngủ trên người – “Tôi không muốn ngày nào xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

Nghe trong giọng nói của cô đầy châm chọc và căm hận, trong người Tần Chính phụt lên một ngọn lửa lớn, anh đột nhiên nở nụ cười – “Chẳng lẽ em nghĩ tôi muốn có con với em?”

Đường Y Y bật cười ra tiếng – “Vậy thì tốt rồi.”

Trong nháy mắt đó, nhìn thấy cô gái này thở nhẹ một hơi. Suốt ngày cô ấy chỉ nghĩ việc hận bản thân mình không thể mọc ra một đôi cánh, tự do lên trời xuống biển. Tần Chính vuốt ve vài ngón tay, im lặng không nói.

Hô hấp của anh nặng nề, tròng mắt lạnh lẽo, không có một tia nhiệt độ.

Một lát, Tần Chính nắm chặt mắt cá trắng nõn của Đường Y Y, dùng lực cực lớn kéo cô đến người rồi khiêng cô trở về phòng.

Qua ngày hôm sau, hai chân Đường Y Y đều có vết thương nho nhỏ, đau nhức vô cùng.

Nguyên do vì duy trì một tư thế quá lâu.

Cô uống sữa, mắt nghiêng nhìn về phía điện thooại di động, không biết có gì mới lạ không, xem tin tức, chỉ có như vậy, cô mới biết thế giới lớn vô cùng, rất nhiều người khổ sở, cô chỉ là một trong số đó.

Nói trắng ra, cô muốn tìm kiếm sự an ủi.

Nếu không thì từ ngày đầu tiên, có đã hậm hực rồi tuyệt vọng.

“Đường tiểu thư, Tiên Sinh dặn dò, cô phải uống hết ly sữa.”

Đúng lúc quản gia đang bước lại.

Đường Y Y không khẩu vị bĩu môi, lấy nữa ly sữa còn lại uống hết.

Người đàn ông kia ra khỏi nhà từ sớm, khi cô còn nằm mơ, tỉnh lại bên cạnh giường đã lạnh.

“Tôi uống xong rồi.”Thấy quản gia không rời khỏi, Đường Y Y bưng cái ly không, lật úp xuống cho ông xem, không thừa một giọt, được chưa.

Quản gia vẫn giữ thái độ bình thản, không có bị tác động vì lời nói đùa cợt của Đường Y Y, ý bảo cô nhìn vào trứng gà để trong mâm.

Bầu không khí đột nhiên cứng ngắt.

Ấn đường Đường Y Y đen thùi lùi, mặt vô cùng khó coi lấy trứng gà ăn, đứng dậy bước đi.

Cô nổi giận cùng với quản gia thì có ý nghĩa gì? Người đàn ông kia làm chủ, quản gia chỉ làm việc theo lệnh.

Quan gia phất tay để người giúp việc thu dọn bàn ăn, ông thở dài.

Ở trong phòng, Đường Y Y mở tủ quần áo lấy một cái áo vest mặc vào, khóe mắt vô tình nhìn qua một mặt tường, cô nhớ ở đó có một cánh cửa, mở cửa ra chính là thư phòng.

Đóng tủ quần áo lại, Đường Y Y bước tới, ánh mắt tìm kiếm bốn phía bức tường trước mặt, không thấy một nút công tắc nào, giống như những bức tường bình thường khác.

Kỳ quái, hôm trước Tần Chính làm sao mở ra được…

Đường Y Y đột nhiên tìm quanh bốn góc tường, lại nhìn nhanh một vòng xung quanh, trong phòng có ẩn giấu camera không?

Sắc mặt cô ngày càng thay đổi, cảm giác hít thở không thông ập đến, làm cô không thể hô hấp được.

Cơ hồ chạy trối chết, Đường Y Y lao ra ngoài.

Lục Sơn đã sớm nhận được lệnh, chờ bên cạnh xe, vừa thấy người bước ra, liền khom người mở cửa sau xe ra.

Đường Y Y liếc một cái, khuôn mặt đối phương thanh lãnh nghiêm túc, mặc đồ Tây đen, cũng không che lắp được cơ bắp phập phồng, có khả năng chấn nhiếp người khác.

Nhìn cô vẫn đứng đó, mí mắt rũ xuống của Lục Sơn giơ lên – “Đường tiểu thư.”

Đường Y Y ngồi vào trong, cửa đóng ầm lại.

Lục Sơn vẫn duy trì tư thế như cũ, qua mấy giây sau, anh đứng thẳng người, bước qua phía bên kia, mở cửa lên xe.

Bên trong xe im lặng.

Đường Y Y nhìn ngoài cửa sổ, vừa rồi cô ngửi thấy mùi máu tanh trên cơ thể Lục Sơn, lẫn với mùi thuốc, có lẽ bị phạt lúc sáng sớm.

Tính tình Lục Sơn như vậy, tuyệt đối sẽ không giấu giếm Tần Chính.

Anh ấy không dám, cũng không thể.

Đường Y Y rũ mắt xuống, chiều hôm qua cô không nói cùng Lục Sơn bất cứ điều gì, khả năng duy nhất làm cho Tần Chính tức giận chính là chén tàu hũ.

Người đàn ông đó đối với bất cứ điều gì liên quan tới cô đều có dục vọng chiếm hữu.

Đến công ty, Đường Y Y vẫn giống như bình thường ngồi trước máy vi tính dành cho mình, bỏ hết suy nghĩ ngổn ngang trong đầu, tập trung làm việc.

Cô không nghe điện thoại nội bộ, cũng không bước vào văn phòng, cho đến lúc đi họp, mới nhìn thấy Tần Chính, hơi thở quanh thân anh đặc biệt âm trầm, có thể thấy được thời tiết hôm nay mây đen giăng đầy, phối hợp cùng vết cào dưới cằm càng khiến người khác nhìn vào thấy anh thêm dữ tợn, không rét mà cảm thấy run.

Nhóm quản lý cấp cao vẻ mặt ai nấy đều quái dị, lại không dám nhìn nhiều, chỉ vụng trộm trao đổi ánh mắt với nhau, rồi nhìn thẳng phía trước.

Áp suất phòng họp rất thấp, vài người quản lý cấp cao báo cáo công tác, khi ngồi xuống thì lưng đã ướt đẫm mồ hôi.

Tần Chính vô ý thức duỗi tay ra, Đường Y Y không hợp tác, không giống như trước đây đưa văn kiện anh muốn cho anh, chớ nói chi tới việc cung cấp ý kiến có giá trị chuyên môn cho anh.

Ai cũng không biết trong lòng Đường Y Y đang nghĩ gì.

Ngay trước thời khắc cơ thể cô phản xạ trước hành động của Tần Chính, cô cưỡng chế ý thức bản thân mình không được làm vậy.

Lúc này tâm tình cô không tốt, hỗn loạn vô cùng, đến ánh mắt lạnh như băng của Tần Chính quay về phía cô, cô cũng không phát giác ra.

Bầu không khí trong phòng họp đột ngột đông cứng lại.

Mỗi người đều hít một hơi thật dài, không rõ chuyện gì đang xảy ra.

Tần Chính ném bản trù hoạch trong tay ra, bóng đen giữa lông mày càng sâu thêm, tối tăm âm trầm – “Trước buổi trưa, làm làm bản khác nộp lên cho tôi.”

Người phụ trách phòng kế hoạch mặt tái xám – “Dạ.”

Rời khỏi phòng họp, Tần Chính đột ngột xoay người, Đường Y Y bước theo phía sau ổn định thân thể, ngẩng đầu nhìn anh.

Cô gái trước mặt anh hôm nay ăn mặc đơn giản, áo sơ mi trắng, vest đen thoải mái, tóc dài cột lại phía sau, trang điểm không đậm không nhạt, vừa đúng, màu son cũng vậy.

Từ đầu đến chân đều cảnh đẹp ý vui.

Vẻ đẹp phía dưới bộ vest kia, là của riêng anh.

Tần Chính sờ sờ vành tai Đường Y Y, vân vê khuyên tai màu trắng ấm áp, sau đó mò xuống cổ cô, dọc theo mạch máu màu xanh.

Cảm xúc thô nhám bò khắp cổ cô, Đường Y Y không chịu được nổi da gà khắp người.

Một lúc lâu sau, mặt Tần Chính không chút biểu cảm phun ra một câu – “Bưng vào trong một ly trà.”

Đường Y Y như trút được gánh nặng.

Buổi trưa khi tan việc, cô ra ngoài ăn cơm với Lý Mi, lúc này Đường Y Y mới có thể buông lỏng một chút.

“Nghe nói Tổng tài nổi giận ở phòng họp.”Mặt mày Lý Mi bà tám vô cùng – “Y Y, lúc đó cậu cũng có mặt, xảy ra chuyện gì vậy?”

Đường Y Y ăn món của mình – “Có lẽ là phương án của phòng kế hoạch không khả quan.”

Lý Mi thất vọng a một tiếng – “Chỉ vậy thôi hả?! Tớ còn tưởng có chuyện gì không tầm thường.”

Cô ghé sát vài phân vào Đường Y Y, kéo dài âm thanh – “Y Y à…”

“Đừng hát…”- Vẻ mặt Đường Y Y đen thùi lùi “Nói đi.”

“Vậy tớ thật sự nói nha.”- Lý Mi hắng giọng – “Vết hôn trên cổ của cậu…”

Cô không nói tiếp nữa, cảm thấy hơi ngại ngùng.

Đường Y Y thiếu chút nữa mắc nghẹn.

Lý Mi lầm bầm – “Y Y, cậu khi nào thì bắt đầu, không cần lừa gạt tớ, tớ cũng không biết gì.”

Đường Y Y cảm thấy cô không còn khẩu vị gì hết.

“Người đàn ông của cậu đúng là quá mãnh liệt, làm cho cổ cậu thành như vậy.”Lý Mi còn tiếp tục nói – “Khó trách cậu không tiếp tục phát triển với Lục Khải Chi.”

“Chao ôi, người đó là ai? Nói với tớ một chút…”

Vẻ bình tĩnh trên mặt Đường Y Y xuất hiện dấu hiệu sụp đổ, cô kéo ghế ra – “Tớ đi toilet.”

Cho đến khi cô đi rồi, vẫn không biết một ánh mắt luôn dõi nhìn theo mình, có đến khi bóng cô mất ở cửa ra.

“Bạch Bân, nhìn cái gì mà nhập tâm vậy?”

Bạch Bân không dấu vết thu lại ánh mắt mình – “Tượng điêu khắc bên kia rất tinh xảo.”

Cô gái trẻ nghe vậy cũng nhìn qua, thấy một tượng ngựa vằn điêu khắc gần cửa, mắt cô sáng lên – “Tớ không phát hiện ra.”

“Tớ cũng không nhìn ra.”Một người đang ông khác đang gẩy gẩy cơm – “Không ngờ nhà hàng này ăn cũng được, lần sau tớ dẫn theo bạn gái tới đây ăn thử.”

“Mã Uy, sao cậu lúc nào cũng bạn gái bạn gái?”Cô gái trẻ nói đùa – “Ngày ngày ở trước mặt tớ đóng phim tình cảm, không cần mang theo.”

“Cậu như vậy chính là hâm mộ hai đứa mình.”Mã Uy tùy tiện nói – “Tôn Quân, cậu nhanh chóng tìm bạn trai đi, bảo đảm ánh mặt trời sáng lạn, mưa thuận gió hòa.”

“…”Tôn Quân hữu ý vô tình liếc qua Bạch Bân vài lần – “Tớ cũng định vậy.”

Bạch Bân rũ lông mi xuống, trong lòng sóng to gió lớn, lo lắng trùng trùng.

Anh nhìn thấy cô, cô sống không tốt.

Cầm lấy khăn giấy lau miệng, Bạch Bân bực bội nhắm mắt lại.

“Bạch Bân, nghe nói cậu làm việc ở nước ngoài, vì sao lại đến phòng pháp y nho nhỏ của tụi tớ?”

Bạch Bân khẽ khàn nói – “Ở đây rất tốt.”

“Có cái gì tốt?”Tôn Quân trợn trắng mắt, không dám tin thốt ra – “Người khác vừa nghe thấy tớ làm ở phòng pháp y liền hất hủi giống như là xú uế.”

Mã Uy cũng có cùng cảm xúc – “Cho nên tình cảm của bạn gái của tớ đối với tớ là tình yêu đích thực!”

Nghề nghiệp này của họ dễ khiến người khác cảm thấy phản cảm, bài xích. Người có thể tiếp nhận, hơn nữa là tôn trọng thì không nhiều lắm.

Bạch Bân cười cười, không nói gì.

Trở về thôi đã rất tốt - đây mới chính là điều anh muốn nói.

Lúc trước anh bị bắt đi, thẩm vấn, những ngày đó anh bị áp lực trầm trọng.

Nhưng may mắn anh còn giữ được lời hứa, không lộ ra một chữ.

Đường Y Y bước ra từ toilet, đột nhiên dừng bước chân, ánh nhìn kỳ quái dẫn qua một chổ, ánh mắt dừng lại trên một người thiếu niên anh tuấn.

Cô nhìn thêm hai lần, tìm không thấy ký ức về đối phương, xác định bản thân không biết người này.

Ngay khi ánh mắt Đường Y Y chuẩn bị rời đi, người thanh niên ngẩng đầu, một đôi mắt đen nhánh nhìn về phía cô, khi cô nhìn lại thì đối phương đã cuối đầu.

Trực giác của Tôn Quân nói cho cô biết, người con gái xa lạ kia có một đoạn ký ức với Bạch Bân, cô dừng một chút – “Bạch Bân, cậu biết cô ấy không?”

Câu trả lời của Bạch Bân càng làm cho Tôn Quân không ngờ được – “Không quen.”

“À.”Nụ cười liền xuất hiện trên mặt Tôn Quân – “Tớ nhìn thấy cô ấy nhìn về phía cậu, nên mới nghĩ hai người là bạn.”

Mã Uy đang lướt di động - “Ở đâu?”

Tôn Quân bĩu môi – “Đằng kia kìa.”

Bạch Bân đứng lên – “Tớ đi trước.”

Vừa dứt lời anh cũng bước đi, Tôn Quân không kịp mở miệng nói thêm điều gì.

“Mã Uy, cậu thấy người con gái kia ra sao?”Tôn Quân mở miệng hỏi – “Người đàn ông bình thường thấy cô ấy sẽ không quay lại nhìn phải không?”

Mã Uy vẫn đang nhìn qua – “Ừm… không phải.”

Nghĩ nghĩ cần phải tỏ thái độ, anh đột ngột bổ sung thêm một câu – “Trừ tớ.”

Tôn Quân nhẹ xùy ra một tiếng, cô càng thêm chắc chắn phản ứng vừa rồi của Bạch Bân là không bình thường.

Đối tượng thầm yêu?

Bạn gái cũ?

Đây là những điều Tôn Quân có thể nghĩ ra, trừ những điều đó, cô không nghĩ ra khả năng khác.

Đường Y Y nhìn thấy bóng lưng người thanh niên rời khỏi, vô ý thức nhíu mày.

Dường như đã gặp ở đâu, nhưng cô thật sự không nghĩ ra.

Tâm tình mâu thuẫn tán loạn trong não Đường Y Y cả một ngày, quấy phá tinh thần khiến cô không tập trung được.

Nửa đêm, Tần Chính thức giấc, dựa vào đầu giường.

Đường Y Y nằm bên cạnh tỉnh, không mở mắt ra, định bụng tiếp tục ngủ.

Bên tai truyền đến tiếng thở dốc đè nén, Đường Y Y nằm yên không động, cho đến khi bã vai bị nắm đến đau nhức.

Cô đau đến mở mắt, vô cùng tức giận cho đến khi nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của Tần Chính, thì đến lược cô cảm thấy cổ quái.

Lông mi Tần Chính đen đặc, môi mím lại, lộ ra vẻ nhẫn nại chịu đựng, anh nhìn người con gái không chút nào để ý tình trạng chính mình, ngược lại có chút hờ hững, có một loại đau đớn còn hơn đau đớn thể xác đang giày vò anh lan khắp lục phủ ngũ tạng.

Điều đó khiến anh giận dữ, gầm nhẹ – “Em ước gì tôi chết đi phải không?”

Đường Y Y đã quen với việc anh phát giận bất chấp thời gian, đêm hôm khuya khoắt, cô không muốn động thủ động cước với anh – “Không thoải mái? Tôi đi gọi quản gia.”

Tần Chính giật mình, đột nhiên duỗi tay ghìm chặt Đường Y Y – “Em thật sự lo lắng cho tôi?”

Không đợi nghe được câu trả lời, bàn tay anh dùng sức nhấn người vào lòng ngực, từ hàm răng nghiến chặt phun ra một chữ, không cho cự tuyệt – “Nói.”

Mặt Đường Y Y đau không còn chút máu, thân thể phát run – “Phải, tôi lo lắng cho anh.”

Sức lực cấu véo bên hông buông lỏng, cô bước xuống giường đi gọi quản gia, rất nhanh, thầy thuốc gia đình chạy đến, nói Tần Chính có thể bị viêm ruột thừa cấp tín, cần đến bệnh viên ngay lập tức.

Sau khi làm giải phẫu xong, câu đầu tiên Tần Chính nói khi tỉnh lại là – “Cô ấy đâu?”

Quản gia cuối đầu – “Ngoài hành lang.”

Thật ra Đường Y Y đang ngủ ở nhà, căn bản không muốn đến đây.

Ông không dám nói thật.

Mặt Tần Chính không chút biểu tình, đôi mắt sâu thêm mấy phần – “Cô ấy liên tục chờ ở đây hay sao?”

Quản gia nói – “Đúng vậy.”

Khóe môi Tần Chính cong lên, đường cong khiến người khác nhìn không ra, giống như sung sướng, lại giống như một loại tâm tình khác – “Gọi cô ấy vào.”

Quản gia – “…”

“Bác sĩ nói Tiên Sinh cần…”

“Tôi muốn gặp cô ấy.”Tần Chính lạnh giọng cắt đứt lời ông – “Ngay lập tức.”

Anh nhất định phải đem cô ấy để ngay dưới mí mắt mình mới có thể yên tâm.

Lão quản gia gieo gió gặt bão, đi qua đi lại trên hành lang, ông cũng không thể hô biến ra một người.

Suy nghĩ một lúc lâu, quản gia lập tức gọi điện thoại, điện thooại vừa thông ông liền trực tiếp nói – “Đường tiểu thư, Tiên Sinh đã tỉnh.”

Đầu dây bên kia là tiếng ngáp – “Ừm.”

Quản gia trầm giọng – “Tiên sinh muốn gặp cô.”

“Ngay lúc này?”Đường Y Y lại ngáp thêm một cái, giọng nói tùy ý – “Ngày mai rồi nói tiếp.”

Nghe âm thanh ngắt máy bíp bíp, bộ mặt quản gia run rẩy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.