Sau này khi gặp lại Lục Sơn, theo phản xạ có điều kiện anh ngửi được mùi máu tanh, sợ hãi đến mức tay chân lạnh cóng.
Sau một thời gian dài tiếp xúc số lần càng nhiều, anh phát hiện ra nếu không có lệnh của người đàn ông kia, thì Lục Sơn cũng là một người bình thường, chỉ là hơi ít nói, giống như một tảng đá vừa khô vừa cứng.
Tránh ra vài bước, Thạch Tiến lùi về phía sau, ở cạnh tai Lục Sơn nói một câu, hài lòng chứng kiến con người không có biểu cảm gì đổi sắc mặt.
Thạch Tiến nói: Đừng nên có suy nghĩ không nên nghĩ, cẩn thận mất mạng!
Lái đến trung tâm thương mại gần đó, Thạch Tiến quen thuộc báo ra kích cỡ.
Đường Y Y đến khi nào có thể phối hợp một chút đây?! Cứ theo cái đà này, Tổng tài quan tâm, anh cũng quan tâm không kém.
Khi đó cũng không đến nỗi mỗi lần đều xé hư y phục.
Anh cảm thấy mình cũng không cần phải làm công việc chuyên môn của mình nữa.
Nghe nhân viên cửa hàng giới thiệu những mẫu váy mới, Thạch Tiến khoát khoát tay – “Lấy quần.”
Dáng người của Đường Y Y như vậy, mang mảnh vải rách trên người đều khiến đàn ông chịu đựng không nổi, nếu như mặc váy ngắn, lộ ra cặp chân dài, Tổng tài làm gì Đường Y Y anh có thể tưởng tượng tới được, và có thể xử lý anh như thế nào anh cũng có thể tự mình hiểu được.
Bên trong xe, Đường Y Y thay đổi trang phục, cuối đầu cài nút áo, hai chân cô cuộn lại, đầu ngón chân và lưng bàn chân bị bàn tay to lớn bao lấy.
Mắt Tần Chính khép phân nữa, lòng ngón tay vô thức vuốt nhẹ, cảnh này vào mắt Đường Y Y, anh giống như một con sư tử mạnh mẽ được ăn uống no đủ, đang tiến vào trạng thái liêm diêm.
“Hoa tai bị rớt?”
Đường Y Y đang lò dò tìm xung quanh ghế ngồi – “Uhm.”
Tần Chính nói – “Vậy thì bỏ đi.”
Đường Y Y vân vê hoa tai trong tay, bỏ vào túi xách, cầm y phục cũng bỏ vào luôn, dựa người vào thành ghế, hô hấp nhỏ nhẹ.
Tần Chính đột nhiên hỏi – “Vừa rồi khi chúng ta làm, em suy nghĩ gì?”
Gương mặt Đường Y Y hốc hác, khóe mắt ương ướt – “Tôi còn có thể nghĩ gì?”
Cô bị người đàn ông này hành hạ đến dạ dày quặn lên, tinh bì lực tẫn, mém xỉu mấy lần, chỉ mong mau kết thúc, làm gì có thời gian nghĩ cái khác.
Mò lên xương quai xanh xinh đẹp của cô, Tần Chính giương mắt, ánh nhìn sắc bén am hiểu chăm chú lướt qua – “Em không thoải mái?”
Thoáng nhìn qua bóng dáng một người, sắc mặt Thạch Tiến đột nhiên trắng bệch, tàn thuốc trên môi anh rớt xuống, lắp ba lắp bắp – “Tổng…tổng…tài.”
Tần Chính tung ra một cước.
Thân người lảo đảo, Thạch Tiến không chịu nổi quỳ trên đất, bật ra tiếng kêu đau đớn, lại đón thêm mấy cước nữa, cái sau so với cái trước lực càng mạnh, càng ngoan tuyệt.
Thạch Tiến phun ra một búng máu, trong lòng chửi rủa, anh đưa lưng lại, nên không kịp thời nhìn thấy Tổng tài, Lục Sơn đứng đối diện, thấy từ sớm nhưng không cho anh biết.”
Chờ đó, lần tới anh sẽ cho biết tay.
Người đi theo Tần Chính đều biết rõ, lúc bị phạt không thể toát ra một chút âm thanh thống khổ, nếu không sẽ hối hận không kịp.
Điểm này Thạch Tiến cũng biết, nhưng cơ thể anh chịu không nổi.
Đi lướt qua Thạch Tiến, Lục Sơn đảo mắt, từ trong miệng anh bật ra hai chữ – “Đáng đời.”
Thạch Tiến – “…”
Trà Quán ở trung tâm thành phố C, nơi tụ tập tất cả những ồn ào náo động và phồn thịnh.
Đường Y Y, Thạch Tiến, Lục Sơn đều đi ở phía sau, im lặng không nói tiếng nào.
Quản lý Trà Quán cung kính mời Tần Chính vào phòng riêng xa hoa – “Tần Tiên Sinh, những gì ngài muốn đều ở chổ này.”
Ánh mắt Tần Chính lướt tới Đường Y Y.
Đường Y Y nói - “Sao cũng được.” Dù sao cũng không phải cô uống.
Ngón tay Tần Chính hơi cong, gõ gõ mặt bàn, tiết tấu không nhanh không chậm, lại làm cho tim mọi người trong phòng đều thót lại.
Ông vô thức nhìn người con gái bên cạnh, vừa rồi khi đối phương mở miệng, những lá trà kia đều được lấy, tuy không được giải thích nhưng ông cũng biết rõ, đối phương có quyền quyết định.
Trong phòng yên tĩnh, hương trà lửng lơ trong không khí.
Đường Y Y nhìn Tần Chính như người bị bệnh thần kinh – Làm lại? Nói nhẹ nhàng dễ dàng. Cô làm được như thế này đã muốn điên rồi.
Sau một phút, Đường Y Y đột nhiên ngẩng đầu, khắp người phát lạnh.
Mỗi một loại nguyên liệu đều có nhiều phần! Nguyên lai anh ta đã sớm dự trù tất cả.
Người đàn ông này mỗi một chuyện đều tính toán, nắm trong tay.
Có lẽ ngoại lệ trong đời anh ta chính là người con gái thất lạc kia.
Giọng nói Tần Chính trầm thấp lãnh liệt – “Đường Y Y, đừng để tôi nói lần thứ hai.”
Đường Y Y đen mặt xoay người lại.
Ngắm nhìn bóng lưng mảnh mai cao gầy của cô, Tần Chính khẽ hí mắt.
Cô càng muốn quên đi những gì cô am hiểu, anh càng muốn cô nhớ lại.
Một tiếng nổ ầm vang, tia sấm chớp bổ ngang bầu trời đêm, mưa như trút nước.
Trong phòng bếp tràn ngập mùi khói dầu, bồn nước bên cạnh loạn thất bát tao, xung quanh thùng đựng rác cũng vậy, Đường Y Y chết lặng khoáy khoáy cái muôi, vẻ mặt như sắp chết tới nơi.
Cô căn bản không biết nấu ăn, không biết xào rau, làm đúng theo trình tự trên website cũng không làm được.
Người đàn ông kia chính xác là muốn hành hạ cô.
Mùi cháy bay vào mũi, chứng tỏ món sườn xào chua ngọt của cô một lần nữa lại chết oan uổng, không khả năng vãn hồi, Đường Y Y đen nồi vứt vào bồn nước.
“Hôm nay học gì với sư phụ Chương?”
“Sườn xào chua ngọt.”
“Làm được không?”
“Được.”
“Tiên sinh muốn không phải là “biết”, mà là tinh thông.”
“Dạ, con sẽ cố gắng.”
“Con nhớ kỹ, muốn được Tiên sinh công nhận, nhất định phải đứng hạng nhất.”
Đường Y Y dùng tay đánh vào đầu, đáy mắt hiện lên tia hốt hoảng, trong chốc lát biến mất.
Cô liếc nhìn phòng bếp hỗn loạn là kiệt tác chính mình, nuốt một ngụm nước miếng, mở cửa bước ra ngoài, giày dẫm lên cái gì đó cưng cứng, nhìn lại, Đường Y Y lập tức biến sắc.
Nhặt lên mảnh vỡ di động, Đường Y Y tức giận lên giọng hỏi – “Tần Chính, tại sao anh đập bể di động của tôi?”
Người đàn ông ngồi hút xì gà trên sô pha, mây đen giăng đầy nét mặt.
Trong lòng Đường Y Y giật thót một cái, đầu óc trăm chuyển ngàn hồi.
Cô liền nghĩ ra, có lẽ là Lục Khải Chi gọi điện thoại hoặc nhắn tin cho cô.
Cho dù như vậy, nội dung sẽ không có một chút ái muội nào mới đúng.
Mối quan hệ giữa cô với người đàn ông cũng chưa tới mức cần phải trung thành, chung thủy, cần gì phải bày ra bộ dáng khởi binh vấn tội?
Nhưng – cô lại trầm tư – Vì sao Lục Khải Chi tìm cô?
“Lại suy nghĩ đến ai?”
Giọng nói đột ngột vang lên bên tai, trầm thấp, lạnh như băng, khóe mắt Đường Y Y giật giật.
“Y Y, gọi thật là thân thiết!”
Siết chặt di động trong tay, Đường Y Y càng xác chính, đúng là Lục Khải Chi tìm cô, hết lần này tới lần khác không tìm, ngay lúc di động không bên người cô thì bị tên bệnh thần kinh này thấy được.
“Tần Chính nghiêm nghị hét lớn – “Câm?”
Đường Y Y nhíu mày – “Tại sao anh nhìn vào di động của tôi?”
Tần Chính giống như nghe được chuyện cười – “Tại sao tôi không thể nhìn?”
Thân người anh ngả ra sau, lười biếng nhưng đầy nguy hiểm – “Đường Y Y, em đừng quên, tất cả những gì của em đều thuộc về Tần Chính.”
Đường Y Y tức đến thân thể phát run, đen di động đập lên ghế sofa.
Đường Y Y lạnh lùng – “Tôi và anh ta còn chưa tính là bạn bè.”
Mặt Tần Chính không chút thay đổi, anh đương nhiên biết giữa hai người họ không có vấn đề gì, nhưng anh vừa nghe Lục Khải Chi kêu hai chữ “Y Y”, một ngọn lửa vô danh liền phụt lên.
“Nếu đã không phải là bạn bè, cũng không cần thiết phải liên lạc.”
Hô hấp Đường Y Y dồn dập – “Tần Chính, anh đừng quá đáng!”
“Sao? Tức giận?” Tần Chính giễu cợt – “Không phải em vừa nói không phải là bạn bè hay sao?”
Hơi thở Đường Y Y rối loạn, cô tức giận không phải vì Lục Khải Chi, mà vì sự khống chế đến vặn vẹo của Tần Chính.
Điều này làm cô không thể hít thở, cô sẽ chết!
“Anh muốn bức tử tôi phải không?”
Câu nói vừa ra như một thanh đao, đâm thủng thời gian, đâm sâu vào một ngày hai năm trước, ở phòng chứa xác tản ra mùi hôi thối, lạnh như băng, không khí cứng ngắn, hoán thi đổi xác, nhắc Tần Chính nhớ, người con gái này đã dùng cái chết để rời khỏi anh.
Tại thời điểm khủng hoảng sắp chọc thủng lý trí, miệng vết thương một lần nữa xát muối, không thể khống chế được bản thân, Tần Chính một tay ôm lấy Đường Y Y nhấn vào trong ngực.
Đường Y Y không kịp chuẩn bị trước hành động bất ngờ của Tần Chính mũi miệng tràn ngập mùi thuốc lá.
“Em vì sao muốn chọc giận tôi?”
Đỉnh đầu truyền đến giọng khói khàn khàn không rõ, Đường Y Y căn bản không nhìn thấy vẻ mặt của Tần Chính, không đoán được ý tứ của anh.
Muốn nói lý lẽ cùng với bệnh thần kinh, cô cũng bệnh không nhẹ.
Một lát sau, hai người ăn mì, Tần Chính nấu.
Đường Y Y không nghĩ ăn loại hương vị này lần thứ hai, khó ăn đến không từ ngữ nào miêu tả nổi.
Cô đoán là đêm nay Tần Chính sẽ đem cô lăn qua lăn lại cho đến khi chỉ còn một hơi thở mới bỏ qua cô, nhưng không đoán được Tần Chính chỉ đè lên người cô chốc lát rồi xoay người ôm cô ngủ.
Đột nhiên bình thường vậy, giống như một đôi vợ chồng già, trong lòng Đường Y Y càng thêm bất an.
Cô không đoán được khi nào Tần Chính sẽ phát bệnh.
Tần Chính lần mò cô gái trong ngực mình – “Tắt đèn.”
Đường Y Y duỗi tay cầm ấn điều khiển từ xa.
Căn phòng chìm vào bóng tối, nghe tiếng hít thở bên tài, trong đầu Đường Y Y nghĩ ngợi lung tung, đến khi chìm vào giấc ngủ thì toàn là ác mộng.
Tần Chính dẫn Đường Y Y đi tham dự tiệc rượu của một nhãn hiệu nào đó, cô giống như là mang theo một món châu báu lấp lánh trên người.
Chỉ cần món châu báu này mang họ Tần thì không ai dám lấy làm của riêng.
Đường Y Y cầm ly rượu, đứng một bên, nhìn thấy những người có tên tuổi, mặt mũi tụ hợp lại xung quanh Tần Chính bắt chuyện, thái độ tôn kính, mà Tần Chính vẫn một bộ lạnh lùng cao quý, trầm ổn, lỗi lạc, so với con người tàn sát bừa bãi trên người cô như ma quỷ khác nhau đến một trời một vực.
Cô nhấp một ngụm rượu đỏ, nhàm chán nhìn quanh bốn phía, đảo mắt tùy ý, ánh nhìn dừng lại trên người một cô gái người Mỹ.
Cho đến khi cô gái kia đẩy ra mọi người xung quanh, bước đến trước mặt Tần Chính đầy kích động.
“Tần, có thể nhìn thấy anh ở cố hương anh em vui không diễn tả được.”
Tần Chính tránh né người con gái đang nhào vào ngực mình, lạnh lùng liếc qua.
Anh bỏ tay vào túi, nhúng nhúng vai – “Một thời gian dài không gặp, em vẫn như xưa.”
Cô gái kia nói tiếng Trung, giọng lơ lớ khiến người nghe rất khó hiểu.
“Lúc trước thiếu chút nữa là chúng ta thành vợ chồng, lần này em đến Trung Quốc, anh có phải nên mời em một ly?”
Mắt Tần Chính không một gợn sóng – “Da đầu không đau?”
Da đầu cô ta truyền đến đau nhức theo phản xạ có điều kiện, nhớ lại hồi ức không tốt trong quá khức, trong lòng thầm mắng một câu ***!
Một màn này đột nhiên xuất hiện làm mọi người xôn xao, có người hô lên thân phận tôn quý của người con gái kia cùng gia thế của cô ta, càng nói, mọi người càng kiếu kỳ.
Nhân cơ hội Đường Y Y bước tới một góc hẻo lánh, rời xa trung tâm buổi tiệc.
“Y Y.”
Giọng nói ôn hòa truyền tới từ sau lưng, Đường Y Y sững sờ, nghiêng đầu nhìn Lục Khải Chi, tây trang thẳng thớm, so với những lần trước gặp hoàn toàn không giống.
Hai người ngồi tại một chổ khá an tĩnh, nhìn bóng đem xa hoa.
Lục Khải Chi mở miệng trước – “Có người đưa em tới đây?”
Đường Y Y gật đầu – “Đúng vậy.”
Lục Khải Chi ngưng mắt nhìn cô – “Em đi cùng với người kia?”
Đường Y Y nói – “Đúng vậy.”
Ngưng thần nhìn người con gái trước mặt, cô là người thích hợp với màu đỏ nhất mà anh từng gặp, cao quý hoa lệ, không phải dạng xinh đẹp dễ thương, Lục Khải Chi cười khổ, anh không thể không đem mèo ra làm cớ nói chuyện, một lần tìm kiếm đề tài.
“Phú Quý hiện giờ ra sao?”
“Rất tốt, lại mập lên.”
Mèo là chủ đề rất tốt để nói chuyện, bầu không khí không còn ngột ngạt, hai người ngồi chuyện trò.
Một lát sau, ngữ điệu Đường Y Y buông lỏng, khóe mắt đuôi mày ngẫu nhiên nhiễm ý cười, trong tay Lục Khải Chi nhiều thêm một vật màu đen, ngón tay anh vừa di động, vật kia liền xoay vòng xoay vòng.
Đường Y Y không tự chủ được nhìn sang.
Khi vật nhỏ kia liên tục chuyển động, ánh mắt cô có chút tan rã.
Môi Lục Khải Chi cong lên, đường cong kia chưa kịp biến mất thì người con gái này thanh tỉnh lại.
Cầm lấy ví da, Đường Y Y đứng lên – “Tôi đi trước.”
Lục Khải Chi mỉm cười gật đầu – “Tạm biệt.”
Đường Y Y đi rồi, nụ cười trên mặt Lục Khải Chi biến mất không còn hình dáng, thay vào đó là thất vọng và tức giận.
Chỉ còn kém một chút nữa!
Anh dùng tay đỡ trán, chỉ còn kém một chút.
Người đàn ông kia đem Đường Y Y mang đi, khống chế nghiêm mật, anh căn bản không có cơ hội đến gần, lần này thật vất vả trà trộn vào bữa tiệc nhét vào người con gái phương Tây kia làm phân tán sự chú ý, ai ngờ vẫn không ra tay được.
Tiệc rượu kết thúc, Tần Chính gọi người đưa Đường Y Y trở về, anh tựa vào thành ghế, chậm rãi phun ra ngụm trọc khí, đôi mắt xẹt qua tia sáng băng lãnh – “Mang Lục Khải Chi tới.”