Khống Chế Thành Nghiện

Chương 37: Cô đơn



Ngồi trên máy bay, Đường Y Y cầm quyển tạp chí lật vài trang – không có gì để xem.

Cô dựa người vào thành ghế, chuẩn bị ngủ một giấc

Một cánh tay lớn luồn qua người cô từ phía bên trái, bàn tay chạm vào quần áo, ma sát lên eo cô, lông mày cô nhíu lại, khe rãnh chưa kịp hằn sâu trên trán đã biến mất không thấy bóng dáng.

Tần Chính chỉ vẻn vẹn ôm lấy Đường Y Y, cũng không có động tác nào khác.

Tựa như hành động thân mật giữa các cặp tình nhân với nhau, hoặc là anh chỉ nhất thời muốn làm vậy.

Nhưng da gà toàn thân Đường Y Y đồng loạt nổi lên, cô nhắm mắt lại, cố gắng bỏ qua cảm giác cánh tay kia đang ôm lấy eo mình.

Tâm tình sau gọng kính của Tần Chính không có một tia gợn sóng, giống như anh không phát hiện sự căng thẳng của cô, cầm lấy tấm thảm màu xám mỏng trên đùi ném về phía Đường Y Y.

Tiếp viên hàng không bước lại đưa đồ uống, âm thanh ngọt ngào phá vỡ bầu không khí quỷ dị giữa Đường Y Y và Tần Chính.

Vị nước trái cây ngọt ngấy người.

Đường Y Y chỉ uống một ngụm rồi không nhấp thêm một tí nào nữa.

Về phía Tần Chính không uống dù chỉ một ngụm.

Hai người giống nhau ở mặt này, đều không thích đồ ngọt.

Đường Y Y nghiêng đầu, quay ót về phía Tần Chính, cô rủ lông mi, dần dần thiếp đi.

Không biết qua bao lâu, đầu vai nặng xuống.

Khóe mắt nhìn thấy gương mặt anh gần trong gang tấc, hơi thở ấm áp phun lên hõm vai cô, mí mắt Đường Y Y nhảy lên vài cái.

Cô lập tức nhích người lấy vai ra khỏi.

Một lúc sau, Tần Chính lại dựa tới, mắt nhắm, hô hấp đều đặn, ngủ thiếp trên vai cô.

Mày cô nhăn lại, Đường Y Y duỗi tay đẩy Tần Chính ra, lần này dùng sức gấp đôi lúc nãy.

Ai ngờ người đàn ông bên cạnh lại dựa người về phía cô, đầu kề sát bên cô, chóp mũi hầu như chạm vào cổ cô.

Ngay lúc đó có cô gái trẻ đi qua, thấy một màn như vậy cô kinh ngạc nhìn thêm vài lần.

Nhất là người đàn ông có ngoại hình vô cùng tuấn lãng, hai là với một thân hình vô cùng cao lớn của anh khi anh làm tư thế đókhông được tự nhiên và thoái mái cho lắm, nhưng hình ảnh đó đập vào mắt cô khá đáng yêu.

Cô gái trẻ nhìn về phía người con gái bên cạnh, nhìn thấy đối phương cũng bình thường, còn có vẻ gầy gò, tái nhợt, lộ ra khí chất lạnh lùng khôn khéo.

Hai người họ nhất định là yêu nhau vô cùng.

Ánh mắt người con gái trẻ ánh lên tia hâm mộ lan tràn từ khóe mắt đuôi mày ra khuôn mặt, cô thâm chí cười lên.

Đường Y Y nhìn thấy tia cảm xúc đó.

Cô sâu sắc cảm nhận được như thế nào là người đứng ngoài nhìn vào, và như thế nào là người trong cuộc nhìn ra.

Mắt thấy và sự thật có khi hoàn toàn là hai thái cực.

Hâm mộ - từ này mãi mãi không thể nào dùng vào trường hợp của hai người họ.

Quan hệ của họ, chính là loại nhìn nhau đã thấy ghét!

Trừ phi Tần Chính lùi một bước, không khống chế cuộc sống của cô nữa.

Khả năng đó hoàn toàn không nằm trong phạm vi suy tính của Đường Y Y.

Dễ đi vào tuyệt vọng.

Đường Y Y suy nghĩ đầy mỉa mai, không ai biết được cảm nhận trong lòng cô.

Cho dù cô và Tần Chính lên giường bao nhiêu lần, ở gần nhau như thế nào, nhưng hai người không có tình cảm với nhau, dù chỉ là một chút, có hành động như thế này chính là lần đầu tiên.

Đầu của Tần Chính động đậy một cái trên vai Đường Y Y, tựa như là cọ vào vai cô, làm cho toàn thân cô giống như bị rắn độc hay chuột đầy dịch bệnh tấn công, cảm giác ơn ớn bao phủ khắp người, từ đầu ngọn tóc đến đầu ngón chân, không chổ nào không khó chịu.

Đường Y Y lập tức đứng dậy khỏi ghế ngồi.

Không có điểm tựa vào, cả người Tần Chính mất cân bằng, anh mở mắt ra nhìn về phía ghế Đường Y Y ngồi, cơ thể theo bản năng ổn định lại, tỉnh táo.

Anh đưa tay xoa xoa thái dương, giống như không xảy ra bất cứ chuyện gì.

Một hồi lâu sau, Tần Chính liếc qua người con gái bên cạnh – “Em đứng lên làm gì?”

Sau khi ngồi xuống, Đường Y Y điềm nhiên như không nói – “Tê chân.”

Tần Chính nhướng đuôi lông mày, không bỏ qua tia lạnh lùng lóe lên trong mắt cô.

Người con gái này tại sao lại như vậy?

Ngồi xa như vậy làm gì? Nếu không phải bị vách cabin ngăn lại, cô có phải định bay ra ngoài hay không?

Lấy kính mắt xuống, Tần Chính nhéo nhéo sóng mũi vài cái, lạnh nhạt nói – “Ngồi gần tôi một chút.”

Đường Y Y không phối hợp với anh – “Ngồi gần quá tay chân không thoải mái.”

Mặt Tần Chính không chút đếm xỉa – “Sao? Tay chân thoái mái để cất cánh bay?”

Khóe môi Đường Y Y mím lại một đường rất nhỏ.

Không đợi cô kịp phản ứng, Tần Chính kéo cả người cô về phía mình, cô tránh cũng không thoát.

“Vừa rồi tôi nằm mơ.”

Tần Chính dựa sát người vào, môi cọ bên tai Đường Y Y, thấp giọng bên tai cô.

Anh không có ý định để cho cô kịp mở miệng, lập tức nói tiếp – “Em biết tôi mơ thấy gì không?”

Anh tựa như thân mật vén một lọn tóc trên má Đường Y Y ra phía sau tai, cắn nhẹ trên vành tai cô một cái.

Đường Y Y nghe thấy âm thanh truyền vào màng nhỉ, thở dài một hơi.

“Tôi mơ thấy em già đi.”

Khi Đường Y Y nghe thấy những lời này, thì chính là ý anh của “cho đến chết cô vẫn nằm trong lòng bàn tay của anh”.

Khắp người Đường Y Y phát lạnh.

Ngón tay Tần Chính vuốt ve sau gáy cô, giọng nói vô vị không nghe ra cảm xúc gì – “Già rồi cũng giống như hiện tại, chua chát vô vị.”

Vài chữ cuối cơn phẫn nộ cuồn cuộn trong lòng anh đã không muốn ẩn núp nữa.

Ngay cả trong mơ cũng không vui vẻ.

Đường Y Y ngoảnh mặt làm ngơ.

May là không kế tiếp. Không có cái màn làm chuyện cô cảm thấy buồn nôn.

Sau buổi tối hôm đó, Đường Y Y bị cảm, chính là nghi thức chào đón đặc biệt của Manhattan.

Toàn bộ thế giới của cô giống như một cái vòng tròn, cho dù cô đi đến đâu, chạy xa bao nhiêu, cũng sẽ trở về điểm xuất phát.

Tần Chính cứ việc đứng nguyên một chổ, tư thái cao ngạo, anh ta nhìn qua cô cười, trong nụ cười còn chứa thương hại.

- Nhìn em xem, em không có chổ trốn. -

Tuyết còn chưa rơi ở Manhattan, trời quang đãng.

Bầu không khí khi đến năm mới ở thành phố nào cũng giống nhau, đặc biệt ở những khu có người Hoa sinh sống, họ mong đợi, kích động, phấn khích vì một năm sắp đến.

Mặt trời lặn khỏi đường chân trời, nắng tắt dần, bầu trời phía Tây dần chìm vào bóng tối, Đường Y Y vẫn nằm ngay đơ trên giường, tư thế cũng không thay đổi một chút.

Tỉnh thần của cô uể oải, cả người của cô tản ra hơi thở mục nát.

Nếu như tròng mắt cô không chuyển động, hô hấp còn phập phòng, nhịp tim vẫn bình thường thì rất giống người đã rời khỏi cõi trần về thế giới khác.

Đầu ngón tay lay động, Đường Y Y duỗi tay ra gãi gãi trên mặt, tiếp tục nằm xuống.

Cửa phòng tắm mở ra, Tần Chính ở trần, nửa thân trên lộ ra ngoài, đường cong gợi cảm, cơ bụng hấp dẫn, anh chọc chọc người con gái đang nằm trên giường – “Qua đây lau tóc cho tôi.”

Người nằm trên giường không hề cử động.

Tần Chính nhíu mày, anh cần phải đối diện sự thật trước mắt, người con gái này đi khỏi hai năm, khi quay lại thì không để anh vào mắt.

Một ngọn lửa không tên bùng lên trong lòng ngực anh, Tần Chính ném khăn khô cho Đường Y Y, đem một đầu tóc ướt bước lại gần cô, bọt nước ngưng tụ lại rơi trên mặt, trên người Đường Y Y.

Một lát sau, Đường Y Y giống như người vừa mới tắm ra, quần áo cũng ẩm ướt.

Hai người, một người nằm một người ngồi, trợn mắt nhìn nhau.

Bầu không khí giằng co giữa hai người cho đến khi tiếng ho khan kịch liệt của Đường Y Y vang lên, trong nháy mắt, quân lính tan rã, giông bão tan đi.

Tay siết chặt chăn mền, cô liên tục ho khan, cơ thể mong manh, ngực phập phồng, gương mặt tái nhợt bỗng chốc đỏ ửng không bình thường.

Tần Chính khống chế cằm Đường Y Y, ngang ngạnh xăm chiếm môi của cô, răng môi va chạm, anh phát hiện đầu lưỡi cô nóng hổi.

“Đi bệnh viện.”

Rởi khỏi môi Đường Y Y, Tần Chính nâng cao giọng ra lệnh.

Trong màn đêm, đèn đuốc rực rỡ, lấp lánh muôn màu.

Trong bệnh viện người người liên tục qua qua lại lại, trong không khí tràn ngập mùi thuốc sát trùng và mùi người.

Tay Đường Y Y cầm thuốc, ánh sáng chiếu lên mặt, trắng tác gần như trong suốt, hai tay Tần Chính bỏ vào túi quần, mắt nhìn xuống cô, im lặng không một tiếng động cũng không biết anh đang suy nghĩ gì.

Trên đường từ bệnh viện trở về, hai người im lặng không nói một tiếng, mỗi người đều suy nghĩ chuyện của mình, tựa như quay trở về quá khứ lúc trước, khi lên giường thì làm tình, xuống giường thì chỉ có công việc, không có những cơn giận ngùn ngụt bỗng dưng ập tới, không ai phải kiềm chế bản thân,không có phát bệnh tâm thần đột ngột.

Sáng ngày thứ hai, Tần Chính đi gặp vài người bạn học cũ, Đường Y Y cũng đến, những người đó cô đều quen biết.

Đứng nói chuyện một lúc lâu, đám người lại vào phòng riêng ngồi xuống, mỗi người đều là tinh anh trong xã hội, thiên chi kiêu tử, tư thái trên cao, lời trong miệng nói ra không phải là chuyện thời tiết hôm nay như thế nào, giá cả nhà cửa ra sao, tăng hay không, lương bổng ra sao, lãnh bao nhiêu một tháng, loại xe gì đang tung ra thị trường.

Tất cả mọi người không ai mang theo bạn gái, trừ Tần Chính.

Ngoại lệ của anh mới là bình thường trong mắt người khác.

Mọi người ai cũng biết, Đường Y Y vô cùng khôn khéo, giỏi giang, khả năng làm việc không thua gì đàn ông, rất nhiều người muốn cướp cô rời khỏi SLM, nhưng ai cũng kiêng kỵ thủ đoạn của Tần Chính.

Có một người con gái như vậy, ai mà không muốn đem theo bên người không rời.

“Y Y, lúc trước cô không ở đây, Tần Chính nổi điên, đập nát cả căn phòng.”

Người mở miệng là Triệu Thuyền, bằng tuổi với Tần Chính, hai người đứng gần nhau là đại thúc nhà giàu mới nổi và cao phú soái nho nhã hơn người, nói ra không có người tin.

Chiều cao của anh chàng cũng không thấp, tầm 1m8, nhưng bản thân khá mập mạp, một năm 365 ngày, hết 200 ngày đếu nói muốn vận động, nhưng quay đầu đều chết bởi cao lương mỹ vị rượu ngon lâu năm.

Không phát giác được bầu không khí bất thường, Triệu Thường cười ha ha – “Lần này có cô ở đây, chúng tôi yên tâm rồi.”

Mọi người nghĩ đến chuyện xảy ra lần đó, tim đập nhanh vài nhịp, nếu không phải họ kịp thời tránh ra, thì bị thương là chuyện khó tránh khỏi.

Là bạn học lâu năm, mọi người ai cũng chưa gặp Tần Chính nổi điên mất khống chế như lần đó bao giờ.

Đã gặp phải một lần tuyệt đối không muốn gặp lại lần thứ hai.

“Đúng vậy, cậu ta đập nát phòng riêng còn không nói, lúc ra ngoài chưa kịp nhìn, vấp phải miểng thủy tính, cả người thành tổ ông vò vẽ, nằm viện hơn một tháng.”

“Vậy mà mặt mày một chút cũng không có tổn hại gì, ông trời đúng là ưu ái cậu ta mà.”

Mọi người mỗi người một lời, ngay trước mặt Đường Y Y vùi dập Tần Chính.

Bọn họ ai cũng cảm thấy, chỉ cần có Đường Y Y ở đây, Tần Chính có thể khống chế được, không trở mặt với bọn họ.

Loại suy nghĩ này đột nhiên đến, mọi người không nói ra nhưng ai cũng ngầm hiểu.

Không biết chuyện gì đang xảy ra, đầu óc Đường Y Y tưởng tượng ra cảnh Tần Chính biến thành tổ ong vò vẽ, hình ảnh đó quá mức không tưởng, lại khiến cô thích thú, bất giác khóe môi cô cong cong.

Ánh sáng phản chíu, hơi men bốc lên, Tần Chính liếc nhìn cô – “Em vui như vậy?”

Đường Y Y thu lại biểu cảm trên mặt – “Đúng vậy.”

Ánh mắt Tần Chính xẹt qua làn khói mù, anh bưng ly rượu lên, đem rượu trong ly uống một hơi cạn sạch, vị cay nồng của trôi vào cổ, hoành hành thẳng vào dạ dày, cảm giác đó đánh úp lên toàn thân.

“Rót rượu.”

Khóe mắt Đường Y Y quét qua, cầm bình rượu còn hơn phân nữa đưa hết cho anh.

Triệu Thuyền cất tiếng nói, hơi rượu phả ra – “Tần Chính, sang năm cậu vẫn ở trong nước không qua đây sao?”

Tần Chính tiếp tục rót rượu vào bụng – “Xem tình hình ra sao đã.”

Triệu Thuyền chậc chậc hai tiếng, vụng trộm liếc nhìn những người khác, nhanh chóng trao đổi ánh mắt với họ.

Chuyện này không bình thường, không bình thường!

Người vừa lúc nãy còn bình thường, sao tự dưng lại thay đổi.

Đề tài tiếp theo chủ yếu xoay quanh công việc, nội dung có liên quan đến phụ nữ hầu như đều không đề cập tới.

Làm cho mọi người cảm thấy ngoài ý muốn là Tần Chính uống quá nhiều rượu.

Anh ta không đập nát phòng riêng, cũng không làm ra chuyện gì đáng sợ, chỉ ngã đổ lên ghế sofa, bất tỉnh nhân sự.

Triệu Thuyền đứng trên bậc thang, không yên tâm hỏi – “Thật sự không cần tôi cho người đưa hai người về?”

Đường Y Y lắc đầu – “Không cần.”

Cô ngồi vào ghế lái, quay đầu xe, mất hút ở góc đường.

Sau giờ ngọ ánh mặt trời ấm áp, bên trong xe đầy mùi rượu, Đường Y Y nhìn đường xá, ánh mặt xẹt qua kính chíu hậu.

Trong một hai giây có một suy nghĩ thoáng qua đầu, cô muốn buông tay, nhắm lại, xong hết mọi thứ. Không còn gì phải suy nghĩ.

Cho đến khi Đường Y Y kịp phản ứng lại bản thân mình nghĩ gì, lòng bàn tay đã rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.

Chết rất dễ, sống mới khó.

“Ngừng xe.”

Sau lưng đột ngột vang lên giọng nói của Tần Chính, Đường Y Y tìm chổ đậu xe lại.

Cửa sau xe mở ra, Tần Chính bước xuống.

Tiếng nôn mửa khó chịu len vào gió chui vào lỗ tai cô, cô ngồi im bất động.

Tần Chính ói hết những gì có trong dạ dày ra, anh ngồi vào xe, không ngồi phía sau mà ngồi phía trước.

“Em muốn như thế nào mới chịu sống bình thường với tôi?”

Trong nháy mắt, Đường Y Y sinh ra một loại cảm ảo giác, ảo giác Tần Chính đang thỏa hiệp với cô.

“Tôi muốn sống như một con người.” – Đây chính là điều cô muốn.

Tần Chính im lặng.

Tâm tình của Đường Y Y chìm vào đáy cốc.

Ảo giác chính là ảo giác.

Nếu như có một ngày người đàn ông này hiểu được tôn trọng có ý nghĩa gì, cô chỉ sợ chính bản thân mình cũng không tin được, sẽ hoài nghi đối phương có mục đích gì, có mưu kế ra sao với cô.

Rất lâu sau, Tần Chính dựa người vào thành ghế, trả lời Đường Y Y, giọng nói anh bình thản, giữa những chữ tuông ra từ kẻ răng đều cho thấy quyền lực muốn khống chế đối phương không nhân nhượng dù chỉ một chút.

“Tôi không thể thả em.”

Một khi anh thả người con gái này ra, cô sẽ không chạy đi không một lần quay đầu lại, chạy đến nơi anh không thể tìm tới, tìm không thấy, cô không chờ đợi dù chỉ một phút để bắt đầu cuộc sống mới.

Từ đó về sau, cuộc sống của cô và của anh không có một chút liên quan với nhau.

Đó không phải là điều Tần Chính hi vọng thấy được.

Không có Đường Y Y, cuộc sống của anh nhìn vào dường như không có thay đổi gì, nhưng chỉ có bản thân anh biết rõ, chính là bị rối loạn.

Cho nên anh mới nói là không thể, chớ không nói là anh không muốn.

Tay cầm lái của Đường Y Y nắm chặt lại, im lặng không lên tiếng.

Trở về nhà, Tần Chính lên giường nằm ngủ, cho dù anh nhắm mắt lại, nhưng vẫn còn giữ một tia ý thức, để xác định Đường Y Y vẫn ở trong phòng.

Sau khi tỉnh giấc, Tần Chính hỏi Đường Y Y chuẩn bị cơm tất niên ra sao.

Cảm giác uống say quả là không dễ chịu, huyệt thái dương đau đớn, nếu như là lúc trước, anh sẽ vẫy tay kêu Đường Y Y lại xoa đầu cho anh.

Nhưng hiện tại…

Thôi bỏ đi!

Đường Y Y ngồi gác chân trên ghế salon xem tivi – “Tôi ăn rồi.”

Tần Chính cho là bản thân mình nghe lầm – “Cái gì?”

Cầm lấy điều khiển từ xa đổi đài, Đường Y Y nói lại một lần nữa – “Tôi ăn rồi.”

Lúc này Tần Chính đã nghe rõ, anh nghiền ngẫm lại mấy chữ cô nói trong cơn giận dữ.

Đường Y Y nhìn Tần Chính bước vào phòng bếp, sau đó lại xoải bước lại gần cô, chặn ánh mắt đang xem tivi của cô, đúng ngay đoạn quan trọng quyết định sinh tử.

Tần Chính lạnh giọng hỏi – “Em ăn cái gì?”

Đường Y Y lách người nhìn tivi, tâm tình sung sướng trả lời – “Mì tôm.”

Mì tôm? Tần Chính bỗng dưng bĩu môi một cái – “Đó là chính là bữa cơm tất niên?”

Đường Y Y nói – “Tôi no rồi.”

Cô no thì có thể mặc kệ anh đói bụng hay sao? Sắc mặt Tần Chính xanh mét, hô hấp nặng nề, áp chệ lệ khí phun trào trong ngực.

“Đi làm cơm tất niên cho tôi.”

Đường Y Y nói – “Không đủ thời gian.”

Tần Chính cúi người, cánh tay anh chống lên ghế sofa, hơi thở phun lên mặt Đường y Y – “Đường Y Y, tôi nói cho em biết, hiện tại tôi rất đói bụng.”

Cho dù trong lòng Đường Y Y xoắn xít, ngoài mặt cô vẫn tỏ ra ung dung.

“Em chọn đi, ăn cơm hay là ăn em.” Tần Chính nhếch khóe môi, không có một nụ cười, chỉ là một tia nhìn khát máu, anh vuốt nhẹ má Đường Y Y – “Em suy nghĩ đi.”

Sắc mặt Đường Y Y biến đổi.

Cô ném remote lên bàn, lê dép bước vào phòng bếp.

Tần Chính ngồi vào chổ cô vừa ngồi, còn nóng hầm hập, chứng tỏ người ngồi đó đã ngồi rất lâu.

“Tôi hận anh!”

Từ trong màn hình Tivi, người con gái tóc tai bù xù, đứng ở đầu đường, đối diện người đàn ông bệnh tâm thần, mặt mũi đầy thù hận.

“Tôi muốn anh đời này lúc nào cũng sống trong đau khổ!”

Một giây sau, người con gái chạy ra giữa đường, bị một chiếc xe tông tới đánh bay lên không trung, sau đó cả người nện lên mặt đất như diều bị đứt dây.

Người đàn ông đứng nhìn ngơ ngác, sau đó kinh hoảng, gào lên đau đớn, tinh thần sụp đổ.

Ba cái phim truyền hình không ra gì, Tần Chính cầm điều khiển từ xa tắt tivi.

Anh rút một điếu thuốc lá, làn khói trắng mênh mong vây quanh anh, anh nhìn vào bóng dáng cao gầy đang bận rộn trong phòng bếp.

Điếu thuốc cháy hết, Tần Chính đứng dậy, bước vào phòng bếp, ập vào mặt anh là mùi thơm của đồ ăn.

Cửa mở ra, Đường Y Y biết anh bước lại đây, nhưng cô không xoay người, tay vân đánh trứng đều đều, sau đó quay người đi cắt ngó sen.

Cho đến khi cơ thể của một người đàn ông trưởng thành áp lên người cô từ phía sau.

Không chỉ vậy, mà anh còn vuốt ve mơn trớn.

Cảm nhận được sự biến hóa của cơ thể Tần Chính, động tác thái sợi của Đường Y Y ngừng lại, cô bỏ muôi xuống, rồi cầm cái muôi dính nước bỏ vào chảo dầu, ngay lập tức dầu sôi gặp nước văng lên tung tóe khắp nơi.

Cô đã sơm dịch cánh tay ra xa, không bị bỏng lên người, nhưng cánh tay Tần Chính đặt trên eo của cô bị bỏng nhiều chổ.

“Đường Y Y, em cố ý p hải không?!”

Sắc mặt Tần Chính âm trầm, đau đớn khuếch tán từ vết bỏng trên mu bàn tay, thấm vào người, anh không làm lơ được.

Tiếng nói Đường Y Y xen lẫn trong tiếng rau xào xèo xèo – “Phòng bếp là nơi để làm đồ ăn.”

Tần Chính biết cô hàm ý gì, vừa cười vừa nói – “Tôi nhớ mỗi lần làm trong phòng bếp tiếng kêu của em cũng đâu có nhỏ.”

Đường Y Y đột nhiên ném một vóc tiêu vào chảo.

Vừa mới bị bỏng dầu, đau đớn quấn quanh, mùi tiêu nồng tràn ngập không khí, lởn vởn trong phòng bếp, làm cho không gian trong phòng bếp nồng lên, sặc sụa.

Đột nhiên bị một kích như vậy, Tần Chính ho sặc sụa, khóe mắt hồng lên, mặt âm u quay ra ngoài.

Hơn sau giờ, một măm đồ ăn được dọn lên bàn.

Đây không phải là lần đầu hai người ăn cơm tất niên,trước kia vốn dĩ đều cùng ăn với Trương Tiểu Huy, trước đó nữa, không tìm được Trương Tiểu Huy thì có một mình anh trải qua bữa cơm này.

Nhưng Đường Y Y thì luôn bên cạnh.

Hàng năm cô luôn bị gọi tới làm cơm tất niên, làm xong thì rời khỏi, từ trước đến giờ không ở lại ăn dù chỉ một miếng.

Lần này Đường Y Y cảm còn chưa khỏi, vị giác cũng bị ảnh hường, khi làm món ăn hương vị cũng không giống bình thường.

Đến khi ăn, cô hồn nhiên không phát hiện ra, nhưng Tần Chính từ gắp đầu tiên đã biết.

Thoáng nhìn qua gương mặt tái nhợt của Đường Y Y, môi khô nứt, lời định nói ra ngay lập tức đảo qua cổ họng vài vòng rồi nuốt vào trong bụng.

Đa phần mọi người khi ăn cơm tất niên sẽ uống kèm rượu đỏ, hoặc rượu trắng, bia, hay một số loại đồ uống yêu thích, chén cụng chén, ly cụng ly, cùng trao nhau những lời chúc phúc khá giống nhau vào mỗi năm mới, không khí vui mừng, náo nhiệt.

Lễ mừng năm mới, bữa cơm tất niên chính là như vậy.

Nhưng không khí như vậy không tồn tại giữa Đường Y Y và Tần Chính.

Hai người ngồi xuống ăn cơm đều không nói một lời, trong phòng khách chỉ có tiếng vang khi ăn cơm phát ra.

Sau khi ăn xong, Đường Y Y không dọn bàn, chén bát cũng để y vậy, cô bước ra vườn hoa gọi điện thoại chúc tết cho Lưu Đình Vân.

“Ăn Tết chỉ có hai người, cậu và hắn ta?” – Âm thanh từ đầu bên kia của Lưu Đình Vân khá lớn, át đi phân nữa giọng nói của cô – “Cực kỳ không bình thường!”

Đường Y Y ngẩng đầu nhìn pháo hoa sáng chói lung linh phía xa xa – “Đâu chỉ là cực kỳ không bình thường.”

Đêm nay còn không biết sẽ trải qua như thế nào.

Lưu Đình Vân thở dài, nhẹ giọng nói – “Tớ thật sự cảm thấy cảm thông với cậu.”

Đường Y Y đổi đề tài – “Cậu vẫn chưa thức dậy sao?”

“Dậy từ sớm rồi.” Lưu Đình Vân nói – “Bên này mọi người cùng nhau đi viếng mồ mả, vừa từ trên núi về nhà, tớ buồn ngủ quá, nên ngủ bù thêm chút.”

Tán gẫu một lát, Đường Y Y nghe thấy mẹ Lưu Đình Vân gọi cô ấy đi trụng mì – “Cậu đi ăn cơm đi.”

“Ha ha ha mẹ tớ la tớ.” Lưu Đình Vân cười nói – “Năm mới vui vẻ.”

Đường Y Y bắt đầu gởi tin nhắn, đơn giản chính là những lời chúc mừng vui vẻ.

Gửi người quen, bạn thân, chỉ không gởi cho một người, đã nhiều năm qua cô đều như vậy.

Đây chính là thói quen của cô.

Nếu gởi cho người đó, ngược lại cô cảm thấy quái dị.

Trong những tin nhắn cô nhận được, có một tin nhắn nặc danh, không dùng cách thức như tin nhắn đại trà, chỉ súc tích ngắn gọn bốn chữ: Năm mới vui vẻ.

Đường Y Y đoán người này là Lục Khải Chi.

Bỗng dưng từ sau lưng vang lên một giọng nói – “Pháo hoa đẹp không?”

Đường Y Y giật mình.

Cô xoay người, lập tức nhìn thấy Tần Chính đứng dưới tàn cây, không biết rõ đã nghe hết bao nhiêu cuộc nói chuyện giữa cô và Lưu Đình Vân.

“Yên tâm, tôi không nghe gì hết.”

Tâm tình Đường Y Y vừa buông lỏng chút ít, thì nghe Tần Chính nói tiếp – “Không ngờ em lại cực kỳ thận trọng với tôi.”

Giọng nói bình đạm, không đoán được anh đang nghĩ gì.

Đường Y Y mở mắt ra, nói vậy là anh đã nghe toàn bộ.

Mặt cô không biến sắc, trong lòng thì tính toán đối sách.

Tần Chính bước từng bước đi qua chổ cô ngồi, dừng trước mặt Đường Y Y, anh nắm cổ tay cô, đoạt lấy di động của cô.

Lướt xem khoảng hai phút, Tần Chính bỏ điện thoại di động của Đường Y Y vào túi áo khoác – “Vào nhà xem chương trình cuối năm.”

Nhìn thấy người trước mặt không có ý định động đậy, anh trực tiếp ôm cô vào trong ngực.

Chương trình cuối năm không có ý nghĩa gì, đặc biệt đối với người không có tế bào nghệ thuật như Đường Y Y.

Nhưng mỗi năm cô đều xem hết, bởi vì căn phòng quá vắng lạnh, không xem, cô càng cảm thấy cô đơn hơn.

Chương trình cuối năm năm nay đặc sắc hơn so với năm trước, nhiều người không ra quảng trường Thời Đại đếm ngược xem bắn pháo hoa mà chọn ở nhà xem chương trình, còn Đường Y Y lúc này thì ngáp đến chảy nước mắt – “Anh xem tiếp đi, tôi đi ngủ.”

Tần Chính muốn ngáp nhưng nhịn xuống, ánh mắt phía sau tròng kính có một tia buồn ngủ, nhưng chốc lát trôi đi mất, anh nói – “Ngồi xuống cho tôi.”

Eo Đường Y Y bị bóp chặt, người bị nhấn vào ghế sofa, bị bắt buộc xem hết chương trình cuối năm.

Cô nghiêng đầu, Tần Chính ngồi đoan chính ở đó, mắt nhắm lại, ngủ thiếp đi.

Đến nửa đêm khi Tần Chính mơ mơ màng màng, phát hiện trong lòng ngực trống rỗng, anh đột nhiên bừng tỉnh, duỗi tay mò mẵm, mới biết bản thân đang nằm trên ghế salon.

Ngay cả mắt kính cũng không kịp mang, Tần Chính bước nhanh lên lầu, trong bóng nói, vẻ mặt anh đầy sợ hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.