Khống Chế Thành Nghiện

Chương 38: Cô sống là người của anh



Đường Y Y đang ngủ say bị chuỗi tiếng bước chân dồn dập đánh thức.

cô mở mắt ra, trong chớp mắt cả người hoảng hốt.

Người đàn ông ngủ lầu dưới tỉnh giấc, đang chạy đến gần cô.

Đường Y Y muốn đứng dậy bật đèn, nghĩ nghĩ rồi rút tay lại.

Tiếng bước chân hối hả bên ngoài, loạn nhịp, từ tiếng chân có đoán được người chạy tâm tình rất hoảng loạn, hết sức lo sợ, chạy về phía này tìm kiếm điều gì đó.

Tiếng giầy ma sát trên nền nhà ngày càng gần, cho đến khi tiếng bước chân dừng trước cửa phòng.

Tay nắm cửa chuyển động, kéo suy nghĩ Đường Y Y trở về, cô từ trong chăn ngồi dậy, từ trong bóng tối cô nhìn chằm chằm cửa phòng, không còn chút buồn ngủ nào.

Ầm một cái, tiếng cửa phòng ầm đùng, cánh cửa không nhúc nhích tí nào.

Màng nhỉ Đường Y Y chấn động đến mức đau, cơn đau chen chúc trong đầu, khiến cho huyệt thái dương cũng đau theo.

Sau một khắc, cánh cửa bị sức mạnh quá lớn đá văng, vách tường chịu cơn dư chấn rung nhè nhẹ.

Tần Chính từ cửa bước vào, năm ba bước đã bước tới gần đầu giường.

Trong phòng đen như mực không có một tia ánh sáng, tầm nhìn bị ngăn cách, anh cũng không bị té hay nhầm lẫn phương hướng, một phát chính xác mò được Đường Y Y.

Loại khống chế như thế đáng sợ biết nhường nào.

Xung quanh yên tĩnh, chỉ có hai tiếng hít thở, một nhịp nhàng vững vàng, một hổn hển nặng nề.

Có điều gì đó hung tợn tuông trào, phun một kích trí mạng.

“Vì sao tôi ngủ trên sofa phòng khách?”

“Vậy anh phải hỏi chính bản thân mình, xem chương trình cuối năm rồi ngủ thiếp đi, chuyện này có quan hệ gì đến tôi?”

Trong bóng tối, ánh mắt hai người chính diện giao phong.

“Đường Y Y, em nên đánh thức tôi.”

“Kêu rồi.”

“nói dối.”

Trong phòng lại tiếp tục yên tĩnh.

một giây sau, đèn mở lên, tầm nhìn của mọi người được phục hồi.

Ánh sáng đột ngột xuất hiện, trong nháy mắt đó, Đường Y Y theo bản nang nhấm mắt lại, đợi cho đến khi cô thích ứng với ánh sáng, ập vào mắt cô là Tần Chính áp sát mặt mình, cô vô ý thức ngả người ra sau, kéo giãn khoảng cách giữa hai người ra.

Tần Chính tựa như không cảm nhận được Đường Y Y bài xích mình, anh vẫn ngưng mắt nhìn cô, chổ sâu thẳm trong mắt anh sóng ngầm cuồn cuộn ập đến, tụ lại một chổ.

“đi pha một ly trà cho tôi.”

Ngủ một giấc tỉnh lại, Tần Chính đã tỉnh táo hẳn.

Đường Y Y vén chăn bước xuống giường.

Vì thế xuất hiện một màn như thế này.

Ngày đầu tiên của năm mới, khi còn nửa đêm canh ba, một cặp nam nữ ngồi đối diện nhau trong phòng khách, mỗi người một tách trà, im lặng không nói một lời.

Bầu không khí kiềm nén, không khí quỷ dị.

Tần Chính nâng chung trà lên, cầm gần bên miệng, thổi thổi, lá trà lơ lửng, anh nhấp một ngụm nhỏ.

Trà còn quá nóng, đầu lưỡi khó chịu, nhưng vẫn có thể làm cho tâm tình của anh bình tĩnh ôn hòa lại.

Đường Y Y rũ mắt xuống, không biết rõ cô đang suy nghĩ gì.

Hoặc có thể là không nghĩ gì hết.

Tần Chính hơi khép mí mắt lại, hô hấp thong thả, nhưng biểu tình trên gương mặt lại cực kỳ đáng sợ.

Trong lặng im không tiếng động muốn chiếm hữu cô, giữ lấy cô, những điều ấy đã biến chất, phát cuồng trong anh.

Giống như một chiến đấu cơ lúc nào cũng có thể phát động công kích và nghiền nát mọi thứ xung quanh.

“Em có phải là cũng nên nói một tiếng “Năm mới vui vẻ” với tôi?”

Đường Y Y cất tiếng nói không mang theo một tia tình cảm nào – “Năm mới vui vẻ.”

Trong mũi Tần Chính phun ra một tiếng hừ - “nói lại.”

Cho đến khi bốn chữ kia không còn mang theo cảm giác qua loa cho xong, giọng nói không lạnh khôngnhạt mà trộn vào đó là nhiệt độ ấm áp, anh ta mới buông tha cho cô.

nói xong “năm mới vui vẻ”, Tần Chính tiếp tục muốn Đường Y Y nói những từ ngữ chúc mừng khác, tựa như anh muốn đem tất cả từ ngữ tốt đẹp vào năm mới nghe một lần, Đường Y Y nói tới mức cổ họng khó chịu.

cô vừa mở miệng, âm thanh còn chưa bật ra ngoài, thì bị Tần Chính cưỡng chế nuốt hết vào miệng.

Hương trà nhàn nhạt lên vào miệng cô thông qua miệng Tần chính.

Nước trà không cưỡng chế được được đưa vào lục phủ ngũ tạng, hương thơm bao phủ.

một lát sau, không khí mới mẻ mới theo hô hấp Đường Y Y một lần nữa vào phổi, cô thở gấp từng ngụm từng ngụm, thân thể phập phồng kịch liệt.

Mỗi một lần như vậy, người đàn ông này luôn làm cho cô không thở nổi tay chân vùng vẫy giãy chết mới chịu buông ra.

Tần Chính vẫn ung dung ngồi xuống – “đi lấy Kinh Thánh đọc cho tôi nghe.”

Đường Y Y nhìn Tần Chính giống như nhìn người bệnh thần kinh.

trên thực tế, Tần Chính đúng là bệnh thần kinh!

Đứng dậy đi lấy Kinh thánh, khi Đường Y Y trở về, thì nghe Tần Chính nói một cách không đếm xỉa – “Tiếp theo đoạn lúc trước.”

cô mân mân đôi môi nhạt màu, một lúc sau mới cất giọng đọc lên.

Trong phòng vang lên tiếng đọc Kinh Thánh không nhanh không chậm của Đường Y Y.

Ngón tay Tần Chính khẽ nhúc nhích, gõ nhịp vào thành ghế, tiết tấu nhàn nhã, không giống con người lúc nãy làm cô gần như hấp hối.

Màu trắng bạch dần dần nhú lên khỏi chân trời.

Cổ họng Đường Y Y khô khóc, đau vô cùng, tinh thần như bị rút đi, người uể oải, rất khó chịu.

Lương tâm của Tần Chính cuồi cùng cũng chịu thức dậy – “Được rồi.”

Đường Y Y khép Kinh Thánh lại.

cô đang định bước lên lầu thì giọng nói của Tần Chính đột ngột vang lên – “Lại đây hôn tai tôi mộtcái.”

Lời anh vừa thốt ra quá mức kinh hãi, Đường Y Y không kịp phản ứng – “Cái gì?”

Tần Chính vẫn giữ tư thế cũ, anh cũng không thấy yêu cầu của mình có gì bất ổn – “Tôi nói em lại hôn tai tôi một cái, nghe rõ chưa?”

Lần này thì Đường Y Y đã nghe rõ, cô quả thật không tiêu hóa nổi câu nói của anh – “anh không bị điên chứ?”

Khóe môi ngoéo lên một cái, như cười như không, Tần Chính không trả lời cô mà hỏi ngược lại – “Sao? Đường Y Y, em nghĩ là tôi điên hả?”

anh nắm lấy cằm Đường Y Y, ngón tay cái vuốt ve qua lại, dùng sức không nặng không nhẹ - “Hả?”

Đường Y Y lập tức biết câu hỏi mình vừa hỏi là hỏi nhảm.

Người đàn ông này chính là người điên.

Tần Chính nhìn Đường Y Y vẫn không có ý nhúc nhích, đang hư hư thực thực ngẩng người ra, hoàn toàn không không coi lời anh nói ra gì, trong lòng anh không khỏi sinh ra vài phần không vui, trực tiếp dùng sức đem cả người Đường Y Y ấn đến bên tai.

Bị bắt buộc áp vào lỗ tai Tần Chính, Đường Y Y thiếu chút nữa mất đi cân bằng, cô theo phản xạ có điều kiện bấu lên người Tần Chính.

một giây sau, cả người cô bay lên không, bị Tần Chính ném lên giường.

Hai ngày tiếp theo Đường Y Y bị một sợi xích vô hình trói bản thân bên cạnh Tần Chính, anh ta ở đâuthì cô ở đó, cô bị túm chặt bên người anh.

Cho đến ngày thứ ba, sợi xích đó mới được Tần Chính tháo ra.

“Đưa ví tiền của em cho tôi.”

Tần Chính lấy một tấm thẻ màu đen khảm viền vàng bỏ vào ví Đường Y Y, ở ngăn phía trên cùng, vừa mở ra là thấy, lấy ra vào cũng dễ nhất.

“Hôm nay tôi có việc phải làm.”

Đường Y Y chờ anh nói đoạn sau.

Tần Chính cầm ví tiền ném cho Đường Y Y, lạnh nhạt nói với cô – “Trước khi trời tối phải trở về.”

Giống như dặn dò một đứa bé, ở bên ngoài chơi điên khùng như thế nào cũng không sao,nhưng nhất định phải đúng giờ về nhà.

Nếu quên mất sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.

Đường Y Y khó hiểu nhìn Tần Chính.

Tần Chính nhướn mày – “không đi?”

anh vẫn giữ tư thế như vừa rồi, cả người ngồi chìm sâu vào trong ghế, lười biếng, cao quý.

Nhưng trên trán bắt đầu xuất hiện vài phần đen tối khó hiểu, chỉ cần Đường Y Y ngây người thêm mộtgiây, anh sẽ thu hồi câu nói lúc nãy, thay đổi ý định hoàn toàn.

Nhìn thấu toàn bộ ý định của anh, Đường Y Y xoay người mặc áo khoác, đổi giày, lấy túi xách bước ra khỏi cửa, một loạt động tác liền mạch dứt khoát.

cô thậm chí cũng không cần trang điểm, để mặt mộc bước ra ngoài.

“Đứng lại.”

Khi đi đến cửa, sau lưng lại vang lên giọng nói của Tần Chính, ấn đường của Đường Y Y trong nháy mắt đen thui.

Tần Chính bước đến gần, tay anh rơi xuống trên đầu vai Đường Y Y, cách quần áo ve vuốt cánh taycô, dừng ở cổtay cô, rồi lấy đi một dây buộc tóc màu đen.

Sau cổ Đường Y Y chợt lạnh, cả người nổi da gà.

Tóc của cô được tóm gọn lên.

Tần Chính nâng cánh tay lên, ngón tay thon dài xuyên qua tóc cô, vén vài nhánh tóc rớt sau vai lên,không thông thạo buộc thành một đuôi ngựa phía sau.

Da đầu bị kéo đến đau, Đường Y Y nghiêng đầu – “Để tôi tự mình làm đi.”

cô cuối cùng biết được anh muốn làm gì, so với sự biến đổi của thời tiết càng làm cho cô cảm thấy khó tiêu hóa.

Tần Chính nhíu mày – “Câm miệng!”

Mùi mộc hương nhè nhẹ thổi từ vườn vào, xen lẫn trong khí tức phẫn nộ của Tần Chính.

một lát sau, một đầu tóc dài xinh đẹp của Đường Y Y bị cột thành vòng tròn.

cô gãi gãi đầu, để tóc buông lỏng ra một chút.

Người đàn ông này làm cái gì thế này?

Tần Chính bỏ tay vào túi quần, khẻ ngẩng đầu nói – “đi đi.”

Đường Y Y bước đi đầu cũng không quay lại.

Đứng dựa vào cửa, Tần Chính lấy bao thuốc lá ra, ngậm một điếu vào miệng, xuyên qua khói thuốc mờ ảo anh nhìn xe chở Đường Y Y ra khỏi cửa sắt lớn, chạy ra ngoài, rồi dần biến mất trong tầm nhìn của anh.

Trong não anh bỗng dưng phụt ra âm thanh đầy trào phúng – “anh yêu tôi sao?”

Tần Chính vứt tàn thuốc, tay đã bị bỏng đến đỏ lên.

Trong kính chiếu hậu dãy nhà theo kiến trúc Châu Âu lùi dần rồi mất hút ở phía sau, vẻ mặt căng thẳng của Đường Y Y dần buông lỏng, cô giảm tốc độ của xe, hạ cửa xe xuống.

Gió nhẹ thổi vào, mát lạnh, không rét buốt.

Bất thình lình, Đường Y Y nhớ tới, hôm nay là mùng ba, là sinh nhật của cô.

Tuổi ba mươi.

Hôm nay ngẫu nhiên có một ngày tự do, coi như đây là món quà sinh nhật đầu tiên.

Nếu như không phải cô biết rõ là Tần Chính không biết hôm nay là sinh nhật của cô, ngày bình thường thế này có ý nghĩa như thế nào với cô, cô còn tưởng là anh cố ý an bày, rũ lòng từ bi.

Đường Y Y đổi hướng, chạy vào trung tâm thành phố.

Duy nhất hôm nay, cô rất muốn đi đến những nơi náo nhiệt.

Đứng ở trung tâm thành phố, dòng người như thủy triều, thời thượng, mọi người từ khắp nơi trên thế giới tụ tập lại, đứng ở đầu đường sẽ nghe được ngôn ngữ của nhiều quốc gia là chuyện thường.

Đường Y Y một mình đứng giữa đám người đang chuyển động, cảm nhận sức sống của sinh mạng vàkhông khí náo nhiệt xung quanh.

cô lấy một que kẹo từ trong túi xách ra, lột bỏ lớp giấy cho vào miệng, tự nói với bản thân – “Sinh nhật vui vẻ.”

Buổi sáng, Đường Y Y bước đi chậm chạp trên đường, đi qua rồi đi lại, cảm nhận cảm giác an bình.

Buổi trưa, cô chọn một nhà hàng ăn cơm trưa, nhận được một mòn quà ngoài ý muốn, là nhân dịp khuyến mãi, cô được tặng một món bánh ngọt nhỏ.

“Bánh này nhìn bề ngoài trang trí thật đẹp, mùi vị nhất định rất ngon.”

Những người khách xung quanh cũng cho lời tán thưởng.

Đường Y Y nhìn mẩu bánh ngọt, như có điều suy nghĩ trong lòng, rồi lại lắc đầu, làm sao có thể.

Sau khi ăn xong, Đường Y Y bước vào một quán bar.

Chân trước cô vừa bước vào, chân sau có mấy người đàn ông, khuôn mặt lãnh khốc, thân hình cường tráng, to lớn cũng bước vào.

Những người đó phân tán ra vài góc hẻo lánh, đứng thẳng tấp.

không chú ý tới một màn này, Đường Y Y gọi một ly whisky.

“Hey!”

một người đàn ông mỹ tùy ý ngồi cạnh Đường Y Y, anh ta nhìn cô, trong ánh mắt đều ánh lên vẻ vui mừng khi phát hiện con mồi.

Đường Y Y lãnh đạm nhìn lướt qua anh ta.

anh ta bắt đầu tấn công, hỏi tên Đường Y Y, giọng nói khàn khàn êm tai, âm cuối đè thấp xuống, giống như tiếng kèn saxophone, mê hoặc vành tai của phái nữa.

Đường Y Y di chuyển ly rượu, cô gọi thêm một ly nữa.

Ánh mắt nóng hừng hực của người đàn ông không kiêng nể gì chạy dọc thân thể Đường Y Y, cảm giác muốn chinh phạt ánh lên trong đôi mắt màu xanh của anh ta.

Khi anh ta định xông qua nắm cổ tay Đường Y Y, di động trong túi quần đột ngột vang lên.

anh ta vừa bước đi vừa nghe điện thoại, mặt mũi không kiên nhẫn, khi anh ta quay lại, thì bóng dáng của cô cũng không còn trên quầy bar.

“SHIT!”

Bả vai đột ngột bị người khác đụng trúng, vốn trong lòng đang thất vọng nên hậm hực, lại khiến anhta càng thêm nổi giận, miệng đầy lời thô tục đang chuẩn bị phun ra thì bị người từ phía sau ghìm chặt lấy.

Quyền đấm cước đá thẳng tấp ập tới, động tác hung ác, hành động lưu loát, người đàn ông ôm đầu kêu lên thảm thiết, không hiểu vì sao bị đánh, kể cả hình dáng nhóm người kia ra sao anh cũng khôngkịp nhìn thấy.

Cả một ngày, Tần Chính đều đợi ở phòng khách, anh đem một chậu hoa kiểng không biết tên cắt đến trọc cả cây.

Ngoại trừ việc đó, anh không làm gì khác.

Tới gần chạng vạng, người còn chưa có trở về, Tần Chính vứt cây kéo xuống, gỡ mắt kính gọng vàngtrên mũi xuống, ấn ấn vài cái lên ấn đường.

anh muốn gọi điện thoại, một người đàn ông khom người bước vào, báo cáo tình hình với anh – “Tiên sinh, đã mất dấu Đường tiểu thư.”

Áp suất trong phòng khách bỗng dưng thấp đến điểm âm.

Tần Chính không đứng lên, chỉ lạnh nhạt hỏi – “Mất dấu?”

Hầu kết của người đàn ông trượt lên xuống, đầy thấp thỏm, lộ ra vẻ sợ hãi trong lòng không phải bình tĩnh như bề ngoài anh thể hiện.

“Dạ.”

Tiếng ghế ma sát trên nền nhà, bỏ hai chân bắt chéo của Tần Chính xuống, Tần Chính đứng lên, hơi thở quanh thân anh càng thêm khủng bố.

“Bao lâu rồi?”

“Chưa tới mười phút.”

“đi tìm.”

Tần Chính vuốt nhẹ ngón tay mình, anh hất nhẹ tay mình một cái – “Tìm không thấy cô ấy, các cậu cũng không cần trở lại.”

Người đàn ông vẫn đứng thẳng như cây trúc, trả lời đơn giản không chút dư thừa – “Dạ.”

Tin tức của Đường Y Y nửa giờ sau được báo tới tai Tần Chính, xác định cô không có bỏ trốn, lệ khí trong lòng anh cuối cùng cũng tản mát ra bớt.

Nhận được địa chỉ chính xác của cô, Tần Chính lái xe đi, không mang theo người nào.

Trời tối hoàn toàn, sao mọc lên chi chít.

Đến điểm trong mục đích, Tần Chính nhìn thấy Đường Y Y đang nói chuyện với môt người đàn ông xa lạ, trên mặt còn có một nụ cười chưa tắt.

một ngọn lửa giận phụt lên trong lòng ngực, điên cuồng cháy lan ra khắp người, không thể khống chế được, nhưng trên mặt Tần Chính không biến hóa gì.

Người ở ngay dưới mí mắt anh, không cần phải gấp gáp.

Chờ trong chốc lát, người con gái kia vẫn nói chuyện với người khác, đáy mắt Tần Chính xẹt qua mộttia nhìn băng lãnh.

Lời nói đến bên miệng còn chưa thoát ra ngoài, cánh tay Đường Y Y bị kéo một cái, nửa người cô bị kéo tới phía sau một người.

Nhìn thấy rõ người nói chuyện cùng với Đường Y Y, đuôi lông mày của Tần Chính cuối cùng cũng giản ra – hóa ra là một ông lão.

cô sẽ không đến mức có mối quan hệ mờ ám gì với một ông lão.

sự tự tin về điều này bản thân anh vẫn chắc chắn được.

Sức mạnh ghìm chặt người Đường Y Y của Tần Chính giảm bớt, nhưng anh chưa rút tay ra, cô cố gắng kéo tay mình ra khỏi nhưng không thành công.

Ông lão thấy bầu không khí không bình thường, ông chần chờ mở miệng – “…anh đây là…”

“Tần Chính.” – Giọng anh bằng phẳng không chút cảm xúc.

Nghe thấy tên của anh, gương mặt ông lão xuất hiện vài tia biến hóa, kinh hô một tiếng – “Tần tiên sinh.”

Tần Chính lập tức biết được thân phận của đối phương – là truyền nhân đời thứ chín của Nghệ Hiên Lâu.

Bộ ấm trà bày ở phòng làm việc xuất xứ từ bàn tay của ông lão này.

Năm đó người đi gặp mặt bàn công việc là Đường Y Y, nên hai người biết nhau cũng là chuyện bình thường.

Biết được tiền căn hậu quả, Tần Chính lập tức thu lại hơi thở âm u xung quanh mình, không còn làm cho người xung quanh cảm thấy rợn tóc gáy. Tựa như người bình thường, kiên nhẫn, hòa khí.

Đường Y Y mím môi, cô ngẫu nhiên gặp ông lão này, ở nước ngoài bỗng dưng có người gọi tên mình, ngay từ đầu cô cũng không nhận ra ông.

Nghe ông lão nhắc lại chuyện trong quá khứ, cô vô cùng kinh ngạc, lại cảm khái trong lòng, với tuổi tác của ông mà trí nhớ vẫn còn rất tốt.

“Sư phụ Trần, tôi đi về trước, hôm nào chúng ta lại nói chuyện tiếp.”

Sư phụ Trần cũng cảm thấy đây cũng không phải là lúc thích hợp để nói chuyện – “Vậy tạm biệt Đường tiểu thư, cô đừng quên ngày mười chín đến lấy đồ của mình.”

Người vừa rời khỏi, Tần Chính lập tức hỏi – “đi lấy cái gì?”

không muốn cho anh biết rõ mọi chuyện, Đường Y Y nói ngắn gọn – “Một bộ trà cụ.”

Đó là chuyện của nhiều năm về trước, khi đó cô chuyên tâm nghiên cứu trà đạo, mọi chuyện chỉ cần có liên quan đến trà đạo cô đều nghiêm túc học hỏi, có một lần cơ duyên xảo hợp, cô nghe được danh tiếng của sư phụ Trần từ một người khách hàng, sau đó bái sư học nghệ.

Đường Y Y thất bại nhiều lần, chỉ thành công đúng một lần, có một số chuyện phát sinh, cô không có lấy tác phẩm của mình làm đi, trên bộ trà cụ đó do chính bản thân cô ký tên.

cô muốn vứt bỏ nó.

Có thể vì cô thay đổi phương thức liên lạc, sư phụ Trần mãi không liên lạc được với vô, nên vẫn bảo quản vật đó dùm cô.

Lần này gặp nhau, hai người đều bất ngờ.

Vẻ mặt Đường Y Y đứng dưới ánh trăng có chút mơ hồ, khi đó cô còn tuổi niên thiếu đầy thanh xuân, ngây thơ sáng lạn, vật đó chính là bằng chứng cuối cùng lưu lại ký ức đó.

Nhắc lại chuyện đó cô còn cảm thấy buồn cười.

cô muốn đem mọi thứ hủy diệt, nhưng sợ là xảy ra chuyện hôm nay thì mọi chuyện không như cômuốn nữa.

Với tác phong làm việc từ trước đến giờ của Tần Chính, anh sẽ đem chuyện này điều tra đầu đuôi ngọn nguồn.

Bước chân Tần Chính dừng lại – “Chuyện xảy ra khi nào?”

Đường Y Y nói – “Đã rất lâu trước đây.”

Tần Chính bước từng bước áp sát cô – “Rất lâu là bao lâu?”

Giọng Đường Y Y lãnh đạm – “không nhớ rõ.”

Khóe môi Tần Chính khẽ nhếch, khói mù tỏa ra từ khóe mắt đuôi mày.

anh dùng sức kéo eo Đường Y Y, hôn ngấu nghiến môi cô một lúc lâu, đóm lửa trong lòng anh mới từ từ được dập tắt.

Trở lại chổ ở không bao lâu sau, Tần Chính sử dụng quyền lực và thế lực khổng lồ của mình để có được vật anh muốn.

anh ngồi trên sofa, ngón tay điểm nhẹ, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Ngày hôm sau, bộ trà cụ được Đường Y Y tự tay ký tên vào nhiều năm trước xuất hiện trước mặt Tần Chính.

Lấy món đồ cầm lên tay mơn trớn, mò mẫm, lòng ngón tay ma sát nhẹ nhàng đến phía đáy chén, xẹt qua chữ được khắc lên, mỗi một góc cạnh đều được anh sờ một lần.

Cho dù không nhìn thấy chữ, chỉ bằng cảm giác sờ vào anh cũng biết đó là chữ “Chính”

Đây chính là vật mà rất nhiều năm trước khi Đường Y Y mười mấy tuổi, cô nói thích anh, đây là chứng cứ bảo tồn cho đoạn ký ức đó.

Có thể tưởng tượng ra được khi cô khắc chữ này có bao nhiêu chuyên tâm và nghiêm túc.

Mặc dù chuyện này không có một chút quan hệ với hiện tại.

Đem bộ trà cụ bỏ vào ngăn tủ, Tần Chính cong khóe môi, một đường cong mang ý vị sâu xa hiện lên.

anh không phải không thừa nhận, khiến anh bị nghiện không phải là ly trà kia, hay là mùi hương của từng tách trà, mà anh nghiện người con gái này.

Từ hai mươi mấy năm về trước, thời khắc cô bước vào cánh cổng của Tần gia, sinh mạng của cô đã thuộc về anh.

Chết cũng như vậy!

Sau khi trở về nước, ngày đầu tiên đi làm, Đường Y Y gặp được một người mà cô không thể nào tưởng tượng được.

Mặc dù chưa từng thật sự tránh mặt nhau.

trên mặt không lộ ra bất kỳ biểu tình nào, Đường Y Y nhìn con người có liên hệ máu mủ với mình, nhưng cô rất khó cảm nhận được một tia tình cảm máu mủ đáng lý ra phải có.

Thời gian cách xa quá lâu, cô có thể nhẹ nhàng nói ra câu - cô không cha không mẹ.

Mẹ Đường hai mắt đẫm lệ, không khống chế được bản thân mình – “Y Y, con, mẹ là mẹ của con.”

Tiếng nói này vừa thốt ra, lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người xung quanh.

Đồng nghiệp công ty đều nhìn về phía Đường Y Y.

không đếm xỉa đến ánh mắt khác thường của mọi người, Đường Y Y trực tiếp hỏi – “Bao nhiêu?”

Mẹ Đường nghe không hiểu – “Cái gì?”

“không phải bà muốn tiền sao?” Đường Y Y nói – “Lần này muốn lấy bao nhiêu từ tôi?”

Mẹ Đường ngẩng người, bà đưa tay lau nước mắt – “Mẹ…mẹ chỉ muốn đến nhìn con một chút.”

“Nhìn tôi một chút?”- Đường Y Y nói – “Vì sao không nhìn vào hai mươi mấy năm trước?”

Sắc mặt mẹ Đường đột nhiên trắng nhợt, không thốt nên lời.

Đúng vậy, nếu nhớ, thì hai mươi mấy năm trước vì sao không xuất hiện…

Đường Y Y nhấc chân rời khỏi.

Chuyện cũng không có kết thúc tại đây.

Mà vài ngày sau càng loạn hơn.

Vài ngày sau đó, mẹ Đường đều đứng đối diện công ty, đôi mắt trông mong nhìn qua cửa công ty, khi có một người bước ra, bà sẽ tìm kiếm bóng dáng của Đường Y Y.

Đứng trên lầu, Đường Y Y lại thấy người phụ nữ đó một lần nữa nhận lầm đồng nghiệp khác là cô, sau đó mặt mũi đày áy náy.

cô bưng ly café lên, ực một cái, cạn sạch ly, toàn bộ café trôi vào trong dạ dày, đắng chát.

Phía bên kia, Tần Chính vừa rởi khỏi một buổi tiệc, lúc muốn lên xe gặp một người con gái tự xưng là em gái Đường Y Y.

Sau một lúc tự giới thiệu bản thân, thái độ Đường Hi vô cùng thành khẩn – “Tần tiên sinh, xin lỗi đã quáy rầy đến ngài.”

Tần Chính lạnh lùng nói – “Nếu đã biết là quấy rầy, thì cô im miệng đi.”

Người biết thương hương tiếc ngọc là Tiết Ngũ, chớ không phải anh.

Từ trước đến giờ, anh muốn làm gì thì làm cái đó.

Vẻ mặt Đường Hi cứng ngắc.

“Thật xin lỗi, bởi vì mẹ tôi nhiều ngay nay vẫn ở trước cổng công ty, muốn gặp chị tôi, nhưng tôi nói sao, bà cũng không nghe lời khuyên của tôi, có thể chị tôi…”

Tần Chính – “Nói.”

Vừa nhìn thấy chuyện có khả năng thành công, Đường Hi không kiềm được ngạc nhiên và mừng rỡ, côthở dài – “Chuyện dù gì cũng đã qua nhiều năm, chị tôi tựa như vẫn còn ghi hận trong lòng, chúng tôi dù sao cũng là người thân ở trên đời của cô ấy, bất kể ra sao, cô cũng không thể…”

Tần Chính đột nhiên nói, cắt đứt lời nói của cô – “Hai người là sinh đôi?”

Đường Hi không hiểu chuyện gì đang diễn ra – “Phải.”

Câu nói tiếp theo của Tần Chính càng thêm cổ quái – “cô so với cô ấy thông minh hơn.”

Nội tâm Đường Hi vô cùng đắc ý, tiếp tục nghe tiếng nói của người đàn ông trước mặt vang lên trênđỉnh đầu – “Nhưng cô không phải là cô ấy.”

Bóp gương mặt Đường Hi, Tần Chính nhìn từ trên cao xuống – “Da dẻ tốt thật.”

Mặt Đường Hi đỏ ửng.

Nếu như có thể có được người đàn ông như thế này, bất cứ người con gái nào cũng cảm thấy say mê.

cô cũng nghĩ như vậy.

Khoảng cách gần như vậy tim Đường Hi càng đập mạnh thêm, ngửi thấy mùi hương nam tính của người đàn ông này xộc vào mũi, còn có một tia mùi thuốc lá, cô mềm cả người, cô cho là cánh tay rắn chắc của anh ta sẽ ôm thấy thân thể cô.

Nhưng không có.

cô ngẩng đầu nhìn lên, chạm vào ánh mắt không có nhiệt độ của anh, những mơ tưởng của cô lập tức bị đóng băng.

Tần Chính híp híp mắt – “cô hâm mộ những gì cô ấy đang có, phải không?”

Cảm giác bị ánh mắt lạnh băng lăng trì đến chết đang nhìn chầm chầm mình, cơ thể Đường Hi khôngngừng run, cô bất giác gật đầu theo bản năng.

Tần Chính cầm lấy khăn ướt lau lau tay – “Vậy tiếp tục hâm mộ đi.”

Những gì anh cho Đường Y Y, tuyệt đối sẽ không cho người con gái thứ hai nào.

Kể cả những thống khổ và hành hạ.

Ngồi vào trong xe, anh gọi điện thoại cho Đường Y Y.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.