Một lúc lâu sau, Trương Vi Phong mới thoát khỏi trạng thái chấn kinh, ông lùi về sau vài bước, nhích cơ thể về phía bên cạnh.
“Tần Chính, anh cho rằng anh quỳ trước mặt tôi, thì tội lỗi anh bức tử con tôi lúc trước sẽ được xóa bỏ?”
Sống lưng Tần Chính rất thẳng, đầu gối quì trên nền gạch lạnh như băng – “Vậy ông muốn thế nào?”
“Chỉ cần ông nói ra điều kiện.” Giọng nói của anh bình tĩnh, nghe không ra tâm trạng của anh lúc này ra sao – “Tôi có thể suy tính.”
“Bất cứ là điều gì.”
Vừa dứt lời, mặt Tần Chính không chút thay đổi, lông mày cũng không nhích một chút.
Tuyệt đối sẽ không có người tin được chuyện đang xảy ra, người đàn ông cao cao tại thượng, ngông cuồng tự đại sẽ quỳ xuống, ăn nói khép nép trước mặt một người.
Kể cả người đang ở hiện trường – Trương Vi Phong.
Áp suất không khí xung quanh thấp đến cực điểm.
Mỗi một hạt bụi đều nặng trịch, bị phủ hơi lạnh thấu xương, ngưng tụ thành băng với một tốc độ chóng mặt.
Khiến người khác không khống chế được mà rùng mình.
Trương Vi Phong hít một hơi không khí, từ trong mắt người đàn ông này ông nhìn thấy quyết định điên cuồng quyết tuyệt khi anh ta đã đi đến cùng.
Bất kể là người bình thường nào gặp cảnh tượng này đều khiếp sợ kinh hoàng.
Ngón tay ông giật giật, co lại thành quả đấm, cơ thể Trường Vi Phong phát run.
Ông há to miệng, muốn nói một điều gì, rồi nhanh chóng nhấc chân lướt qua người Tần Chính, không nói một câu lập tức rời phòng.
Phía bên ngoài đều là người của Tần Chính, bao vây căn phòng vô cùng chặt chẽ, đầu Trương Vi Phong không bị nóng lên, không phải ở độ tuổi dễ dàng phát giận, cũng không có ý định cứng đối cứng với đám người này.
Ông đứng bên bờ hồ phía sau nhà, nhìn ao nước đầy lá khô, ngẩn người.
Năm đó sau khi con ông tự sát không bao lâu, tâm trạng Trương Vi Phong vẫn ở trong tình trạng sa sút, không thể buông xuống được, nghiêm trọng hơn là ông mắc bệnh trầm cảm, ông cảm thấy mình không có tư cách khoác lên người bộ áo trắng của bác sĩ, nên ông rời khỏi bệnh viện.
Trong một thời gian rất dài, Trương Vi Phong luôn chú ý động tĩnh của Tần Chính, điều tra tin tức về anh.
Ông muốn lấy lại công đạo cho con mình. Dù chỉ một lần.
Nhưng cơ bản ông không có cơ hội tiếp xúc người đàn ông quyền lực ngập trời - Tần Chính.
Một lần, rồi hai lần, ông liên tục thất bại.
Nhiều lần bị thất bại, ông không thể không nhận rõ thực tế tàn khóc, cái gì gọi là “ông trời có mắt, thiện ác nhân quả tuần hoàn” ông không thấy được.
Nhiều năm trôi qua, ông cứ cho là bản thân không đợi được ngày này.
Cho đến giây phút vừa rồi, Trương Vi Phong mới giật mình nhận ra, tất cả mọi người đều có điểm yếu có thể bị uy hiếp.
Ai cũng không có ngoại lệ.
Mà điểm yếu của Tần Chính chính là vợ anh.
Những thứ như cao quý, lãnh ngạo, tôn nghiêm, cốt khí tất cả đều xếp phía sau, đều bị đập tan nát khi đứng trước vợ anh.
Nhìn thấy Tần Chính quỳ trước mặt mình, trong lòng Trương Vi Phong kinh ngạc vô cùng, ông khó có thể tin được.
Nhưng ông cũng không vì điều này là buông bỏ được những chuyện đã xảy ra.
Tiếng bước chân rất nhỏ vang lên từ phía sau cùng với hơi thở lạnh băng nghiêm túc ập đến, thần kinh của Trương Vi Phong vô thức căng lên, ông quay đầu, nhìn người thanh niên đang đi về phía ông.
Là người bên cạnh Tần Chính.
Thanh Sơn đứng cách vị trí của Trương Vi Phong hai ba bước.
Trương Vi Phong không biết người thanh niên này muốn làm gì, có phải hay không định lén sau lưng Tần Chính tạo áp lực với ông, hoặc là trực tiếp ra tay với ông.
Nhưng người thanh niên này không làm gì hết.
Trương Vi Phong đột ngột nghĩ ra một loại khả năng.
Người thanh niên này sợ ông dùng tánh mạng của mình để trả thù Tần Chính, đặc biệt là cách thức người này tiếp cận ông, đề phòng trước khi mọi chuyện xảy ra.
Trương Vi Phong không hiểu được, loại người như Tần Chính, vì đạt được điều mình muốn mà không từ thủ đoạn, máu lạnh tàn khốc, không còn nhân tính.
Vì sao còn có người đi theo anh ta, phục tùng anh ta.
Trương Vi Phong bất giác hỏi ra tiếng điều ông thắc mắc trong lòng.
Sắc mặt Thanh Sơn như thường, không nói đáp trả lại ông.
Điều này nằm trong suy đoán của ông.
“Cậu thanh niên, anh yên tâm, tôi sẽ đem mạng sống của mình ra đùa giỡn, tôi cũng không đồng ý.”
Thanh Sơn nhíu mày, trong miệng anh phun ra mấy chữ kèm theo sự tức giận – “Ông là bác sĩ.”
Nếu không phải còn không có được mệnh lệnh của Tần Chính, anh đã muốn ra tay, nghĩ ra mọi cách có thể để ông ta đồng ý.
Sau khi bớt kinh ngạc, Trương Vi Phong nói – “Bác sĩ cũng là người.”
Cũng có thất tình lục dục, có người thân.
Ông lấy tay chà lên gương mặt già nua của mình, trong lòng Trương Vi Phong hận không thể dùng dao găm thỉnh thảo đâm vài nhát, rướm máu người đàn ông kia.
Mỗi người nên gánh chịu hậu quả do chính bản thân mình gây ra.
Quả thực có báo ứng.
Không phải là không có, chỉ là chưa tới thời điểm mà thôi.
Ngay lúc này, chính là thời điểm đó.
Tần Chính đứng lên khỏi mặt đất, bàn tay rũ xuống vỗ vỗ ống quần, thong thả ung dung vỗ sạch bụi bẩn, chậm rãi đứng thẳng người lên.
Ánh mắt của anh từ nền gạch nhìn đến mi mắt người đàn ông kia.
Có nóng nảy, phẫn nộ, sát khí, khủng hoảng, có cả sự táo bạo.
Cuối cùng lắng đọng lại chỉ còn ân hận.
Sự ân hận kia có chút ít vặn vẹo.
Vì anh không thể làm gì khác, vì anh bi phẫn những chuyện đang diễn ra.
Khi Tần Chính muốn một người chết, có hàng trăm hàng ngàn cách, không cần anh ra tay, một ánh mắt của anh, một động tác nhẹ của anh, là có thể như ý anh muốn.
Nhưng để thay đổi ý chí của một người, thì đúng là khó hơn lên trời.
Lần đầu tiên trong đời, anh cảm thấy hoang mang.
Xoay người bước ra ngoài, Tần Chính đứng trên bậc thang, gió lạnh ập đến căng cả lồng ngực, cảm giác lạnh lẽo kia chui thẳng vào xương tủy, rồi tụ lại trên đầu anh, thổi xoay quanh không cách nào thoát ra được.
Đầu anh đau muốn nứt ra.
Duỗi tay tháo chiếc kính gọng vàng trên mũi xuống, Tần Chính tùy ý ngồi xuống, năm ngón tay anh luồn vào trong tóc, vuốt vài sợi tóc lộn xộn ra sau đầu.
Cả đời của anh, nôn nóng thành công, cũng chỉ muốn thành công, chưa bao giờ anh biết rằng cần phải để ý cảm nhận của người khác, anh cũng đối xử như thế với Đường Y Y.
Vậy là sai sao…
Tần Chính đỡ trán, sự tan thương của một người đàn ông gần bốn mươi tuổi ngấm ra khỏi ngườitừ khóe mắt lan tỏa vào không khí xung quanh.
Ánh mắt anh chạm vào vết sâu ăn trên lá cây, suy nghĩ của anh bay xa tận phương nào.
“Ba, ba nói gì? Ba muốn giao công ty cho con?”
Khi đó Tần Chính vừa hơn hai mươi tuổi, anh có suy nghĩ tự bản thân mình sẽ chinh phục một điều gì đó, chẳng thèm ngó ngàng gì đến gia nghiệp khổng lồ của Tần gia.
Mà ba Tần không tới năm mươi tuổi, sức khỏe cường tráng, tinh thần minh mẫn, cách cụm từ “tuổi già sức yếu” rất xa.
Nhưng ông vẫn sắp xếp kế hoạch từ rất sớm, hơn nữa cứ dựa theo kế hoạch mà tiến hành.
“Nếu như ba không lùi bước, thì công ty ở tương lai sẽ không tốt như hiện tại.” – Ba Tần ngồi xổm xuống xới đất một cây trong vườn xới đất – “Con không giống vậy, giao công ty cho con, quy mô trong tương lai, hay vận hành, sức ảnh hưởng đều hơn gấp mấy lần, có khi nhiều hơn.”
Tần Chính luồn tay vào đầu tóc – “Vì sao?”
Ba Tần nói – “Vì con là con ba.”
“Ba già rồi, tâm tình xuống dốc, bắt đầu ỷ lại vào hiện tại, không còn nhiệt huyết tuổi trẻ, không có nhiệt tình.” Ba Tần ngẩng đầu, nói năng hùng hồn – “Đem tất cả xí nghiệp đều giao cho con, ba hết sức yên tâm, cũng rất có lòng tin ở con.”
Khóe môi Tần Chính giương lên – “Ba, con cảm thấy không có hứng thú.”
“Vậy con có thể từ từ khai quật niềm hứng thú của bản thân.” Ba Tần nói – “Ví dụ như con có quyền lực có thể nắm tất cả mọi thức trong tay.”
Tần Chính híp híp mắt – “Nghe có vài phần hấp dẫn.”
Những thủ đoạn ngấm ngầm hay công khai trong thương giới khiến anh hứng thú, cảm giác đánh bại đối thủ, đạt được thành tựu, rồi anh trầm mê trong cảm giác này, rồi đến chai lì hờ hững, Tần Chính cũng không mất quá nhiều thời gian trong những việc thế này.
Ba anh từng nói anh sẽ là người làm ăn thành công.
Anh đã làm được.
Nhưng hôm nay anh nhận ra, cho dù anh có quyền thế hơn nữa, nhưng cũng có lúc anh cảm thấy không làm được gì.
Tần Chính nhặt chiếc lá kia lên, không đếm xỉa cầm lên cũng không để nó vào mắt, ánh mắt anh xuyên qua những lỗ sâu cắn, nhìn nền xi măng gồ ghề.
“Tần đại ca, cái gì anh cũng có, anh nhất định rất vui vẻ.”
Đường Y Y nâng cằm lên, ánh mắt cong cong.
Tần Chính đưa ra đáp án – “Đương nhiên.”
Đường Y Y hâm một thở dài – “Thật tốt quá.”
Tần Chính nghiêng đầu, người thiếu nữ trong tầm mắt anh ngước nhìn lên trời, ánh nắng loang lổ qua gương mặt cô, đầy vẻ hồn nhiên, xinh đẹp.
Tiếng giày dẫm nát cành cây vang vào tai Tần Chính, suy nghĩ của anh bị tiếng động đó kéo về thực tại.
Anh nhéo nhéo sống mũi, đeo kính lên mắt.
Thanh Sơn ngừng dưới bậc thang, cảm nhận được hơi thở xung quanh người đàn ông ngồi trên bậc thềm, sóng to gió lớn không ngừng nhấc lên trong lòng anh.
Thanh Sơn ở Tần gia nhiều năm, trong trí nhớ của anh, người đàn ông này chính là một tòa núi cao không thể nào leo qua được, anh ấy luôn khiến người khác ngưỡng mộ, kính sợ.
Giờ phút này, Thanh Sơn chợt phát hiện anh ta cũng là một người bình thường.
Anh ta cũng sẽ khó chịu, sẽ bất an, sẽ hồi tưởng về quá khứ và cũng có luống cuống tay chân.
Thanh Sơn lập tức thu lại cảm xúc bất thường trong lòng mình, nghêm cẩn nói – “Tiên sinh.”
Tần Chính đã thu lại cảm xúc của bản thân, anh bây giờ nhìn tựa như bình thường, ổn định, thâm trầm, anh lạnh nhạt mở miệng – “Xử lý xong hết?”
Thanh Sơn lên tiếng – “Vâng, đã xử lý xong.”
Tần Chính hỏi – “Ông ta ở đâu?”
Thanh Sơn nói – “Bờ hồ.”
Hai đầu lông mày Tần Chính nhíu lại, giọng anh khàn khàn – “Thanh Sơn, cậu nói xem…”
“Còn có hi vọng không?”
Lần đầu tiên nghe được câu hỏi không xác định đầy mông lung từ miệng đối phương, trong lòng Thanh Sơn thoáng chốc bị sững sờ, anh cẩn thận trả lời – “Không đến phút cuối cùng, đều còn có hi vọng.”
Ánh mắt phía sau tròng kính của Tần Chính nheo lại, không biết anh đang suy nghĩ điều gì.
Ở một căn hộ cao cấp trong thành phố C.
Nội thất vô cùng xa hoa, thảm lông cừu trải trên mặt đất bị giẫm nát vài quả trái cây.
“Ba, đừng đánh, đừng đánh nữa, con sai rồi.”
Người thanh niên ôm đầu tránh né, cả người nhảy tới nhảy lui, miệng không ngừng kêu rên.
Túm lấy tóc người thanh niên, người đàn ông trung niên mập mạp thở hổn hển – “Thằng nhóc này, ông đây đã nói với mày, không nên đụng vào vật đó, thì mày càng muốn đụng vào, giờ mày đụng vào nó rồi, cho dù ba mày là Ngọc Hoàng Đại Đế cũng không cứu nổi mày!”
Người thanh niên lơ đễnh cắt lời ông – “Ba, ba hù ai vậy, không phải đã nói rõ rồi sao? Người không bị đâm chết, cho một ít tiền thuốc thang là được…A ….đừng đánh…”
Người đàn ông trung niên tức giận tới mức thở không ra hơi, toàn thân ông phát run, gân giọng lên quá – “Mày có biết người hôm nay mày đụng là ai không?”
Người thanh niên lắc đầu như kiểu không sao cả - “Không biết rõ.”
Khi đó anh tinh thần mơ hồ, cảm thấy máu sôi sục, chỉ muốn xõa.
Khi xe đụng vào vật gì đó, anh cũng không quan tâm, chỉ lập tức lái xe đi.
Sau này mới biết là đụng bị thương một người phụ nữ.
“Chồng của cô ta là người tao còn không dám chọc đến.” – Người đàn ông trung niên vỗ vỗ mặt con trai, giận quá hóa cười – “Lần này thì chúng ta xong thật rồi.”
“Con trai, con xong rồi, tất cả sản nghiệp của ba mày cũng xong đời, nhà chúng ta cũng tiêu rồi!”
Người thiếu niên nhìn thấy sự sợ hãi trên gương mặt ba mình, anh không còn cà lơ phất phơ như vừa rồi, mặt anh trắng bạch ra, hoang mang lo sợ hỏi – “Ba, vậy làm sao bây giờ?”
“Con cũng không muốn nhận hình phạt!”
“Con không muốn ngồi tù, con chỉ đụng bị thương một người thôi, không nghiêm trọng vậy chứ!” Người thiếu niên nói năng lộn xộn – “Ba, không phải là ba quen cục trưởng hay sao? Còn có thị trưởng, ba tìm tất cả bọn họ, sẽ có một người có thể đem việc này đè xuống được.”
“Không có đơn giản như mày nói.” Sắc mặt người đàn ông trung niên nghiêm trọng vô cùng – “Chuyện này còn phải xem ý tứ của người đàn ông kia ra sao.”
Mặc dù con trai ông đụng người xong lập tức chạy đi, không có người có chứng cứ con trai ông hít thuốc khi lái xe, nhưng đối với người kia thì không phải như vậy là xong.
Nghiêm trọng hơn nữa, ông nghe nói người phụ nữ kia phải cưa chân, phẫu thuật vẫn chưa được thực hiện.
Người đàn ông đó bây giờ không có ở thành phố C, anh ta đang ở trấn Thiếu Dung thuyết phục một bác sĩ gọi là Trương Vi Phong điều trị cho vợ anh ta.
Nhưng người bác sĩ tên Trương Vi Phong đó lại có ân oán với người kia, nên chuyện khó giải quyết hết sức.
Cho nên mới không có thời gian đến sờ gáy con trai ông, chờ khi đối phương có thời gian, con trai của ông, và cả nhà ông, khó mà trốn khỏi một kiếp này.
Người đàn ông trung nhíu mày, nếu có thể mời được Trương Vi Phong, ngược lại có thể làm cho lửa giận của người kia, nhưng ông và Trương Vi Phong không có quen biết, ngay cả một người bạn của một người cũng không có.
“Ba, ba không phải chủ tịch của Trường Phong hay sao?” Người thiếu niên hấp tấp nói – “Cùng lắm thì đưa cho người đó vài hạng mục…”
Người đàn ông trung niên tát cho anh một cái – “Mày đến bây giờ còn không biết mình sai chổ nào hay sao?!”
Người thiếu niên đau đến chửi má nó, khóe môi chảy máu – “Con biết, con biết rõ.”
“Sau này con sẽ không bao giờ hút nữa, con hứa.” Người thiếu niên van cầu khổ sở - “Ba, dù bất cứ giá nào ba phải cứu con.”
“Con là con trai độc nhất của ba, nếu con có chuyện gì xảy ra, ai sẽ dưỡng lão, đưa ma cho ba?”
Người đàn ông trung niên đến lúc này đánh cũng không muốn đánh nữa.
Ông cảm thấy vô cùng hối hận.
Sau khi ông và vợ tách ra, ông không nên chỉ vội vàng làm ăn, không tự mình nuôi dạy con, nếu không cũng sẽ không có chuyện như hôm nay xảy ra.
“Ở nhà đợi!”
Để lại một câu nói, người đàn ông trung niên cũng không tịch thu điện thoại, tiền mặt và thẻ tín dụng của con trai, ông khóa cửa lại, một mình lái xe đến trấn Thiếu Dung.
Gió bụi cuống mịt mù bay đầy trời.
Người đàn ông trung niên liếc mắt thấy người đàn ông ngồi trên bậc thềm đá, ông nuốt hai ngụm nước miếng, đi qua từng bước một.
“Tần tiên sinh.” Người đàn ông trung niên cúi lưng xuống, ánh mặt chạm đất – “Tôi tới để nhận lỗi.”
Không có tiếng đáp lại.
Người đàn ông trung niên cằm khăn lau mồ hôi lạnh trên trán – “Tần tiên sinh, tục ngữ có câu, con hư tại cha, con tôi đụng phải vợ của ngài, là do tôi không dạy con tốt.”
“Vô cùng xin lỗi.”
Trong giọng nói của người đàn ông trung niên đầy áy náy và thành ý – “Chi phí điều trị của vợ ngài tôi xin trả toàn bộ, và còn…và còn…”
Một ánh mắt rét lạnh bắn qua, không có nhiệt độ, người đàn ông trung niên liếm liếm đôi môi khô khốc, ông không dám nói tiếp.
Tần Chính khép nửa mi mắt – “Con trai của ông bao nhiêu tuổi rồi?”
Người đàn ông trung niên không biết chuyện gì đang xảy ra, sợ hết hồn hết vía – “Hai mươi tuổi.”
Tần Chính nói – “Lớn rồi.”
Người đàn ông trung niên lại lau mồ hôi lạnh tươm ra trên trán – “Dạ, dạ.”
Một giây sau đó, ông nghe tiếp một cậu – “Con ông hút một lượng lớn bạch phiến sinh ra ảo giác, lái xe dưới trạng thái như vậy, đáng chết.”
Sắc mặt người đàn ông trung niên đại biến – “Tần tiên sinh, con tôi từ trước tới giờ không đụng vào mấy món này, nó không thể nào…”
Tần Chính đưa tay, ý bảo người đàn ông trung niêm im lặng.
“Tôi đã nói như vậy.” Tần Chính mở mắt ra – “Cũng không phải nói không mà không có bằng chứng.”
Anh vẫn ngồi trên bậc thang, khí thế sắc nhọn cường đại đột ngột phóng ra làm người không rét mà run.
Người đàn ông trung niên không nói thêm gì nữa.
Một hồi lâu sau, ông nói – “Hoặc là tôi đi tìm Trương Vi Phong năn nỉ xem sao.”
Tần Chính im lặng, chính là ngầm đồng ý cho ông.
Người đàn ông trung niên lập tức rời khỏi, nhưng ông trở lại rất nhanh. Kết quả hiện rõ trên gương mặt ông.
Người làm khi muốn xử lý chuyện gì thường đem tiền bạc ra nói chuyện.
Phía còn lại không tham tiền, thì sẽ dùng quyền lực đi uy hiếp, áp bức.
Hai người đều không được, sự việc thất bại.
Người đàn ông trung niên nói – “Con tôi đụng vợ ngài bị thương là sự thật không thay đổi được.”
“Tôi cũng biết rõ chân của vợ ngài bị thương nghiêm trọng.”
Bầu không khí đè nén nặng nề vô cùng.
Tần Chính cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên, đôi mắt băng hàn biến thành từng cây kim nhỏ, đóng đinh người đàn ông trung niên.
“Bởi vì con của ông, vợ tôi bây giờ mới nằm trong bệnh viện, gặp phải nguy hiểm phải cưa chân.|
Sau lưng người đàn ông trung niên rỉ ra một lớp mồ hôi lạnh – “Xin lỗi, Tần tiên sinh, tôi cũng không muốn chuyện bất hạnh như vậy xảy ra.”
Tần Chính im lặng.
Bản thân người đàn ông trung niên đưa ra một quyết định trọng đại, trầm giọng nói – “Chuyện đã xảy ra như thế này, tôi dùng một chân của tôi đổi một chân của vợ ngài, ngài xem như vậy có được không?”
Tựa như chỉ cần Tần Chính đồng ý, ông sẽ lập tức bỏ đi một chân của mình.
Lời vừa nói ra, người đàn ông trung niên tỉnh táo hẳn ra.
Ông chỉ có một đứa con, thì phải làm sao đây?
Người đàn ông trung niên thở dài, nếu người mà con ông đụng phải không phải là vợ Tần Chính, là một người nào khác, thì ông có thể làm cho chuyện lớn hóa nhỏ, có thể cùng đối phương trao đổi hoặc có biện pháp để mọi chuyện được êm xuôi, không có khả năng để cho mọi chuyện khủng khiếp đến mức này.
Hơn nữa, cho dù đối phương không đồng ý, thì cứ dựa vào pháp luật mà xử lý, thì trong lòng ông cũng suy tính được cách giải quyết, ông có thể mời luật sư giỏi nhất biện hộ cho con trai mình, cũng không phải lo lắng đề phòng như thế này.
Ai mà lường được ông trời sẽ cho sấm đánh vào gia đình ông, muốn gia đình ông cửa nát nhà tan.
Người đàn ông trung niên biết rõ, chỉ cần Tần Chính không muốn buông tay, cả đời con ông nhất định bị hủy hoại.
“Tần tiên sinh, tôi có thể làm chuyện gì để ông nguôi giận không?”
Tần Chính không nói một lời, rũ mắt nghiền ngẫm lời nói của người đàn ông trung niên, hết một lần lại thêm một lần.
Một chân đổi một chân, một vật đổi một vật…
Trong mắt anh hiện lên một điều gì đó.
Đợi thật lâu cũng không nhận được câu trả lời, người đàn ông trung niên đoán không ra anh đang nghĩ gì – “Tần tiên sinh?”
Tần Chính phất tay, người đàn ông trung niên bị cưỡng chế đi ra ngoài.
Vài phút sau, Thanh Sơn đi lại nói, giọng điệu nặng nề - “Tiên sinh, bệnh viện gọi điện thoại đến.”
Tần Chính từ trên bậc thang đứng lên – “Thanh Sơn, đưa dao găm cho tôi.”
Nghe vậy, cả người Thanh Sơn chấn động.
Anh đoán ra Tần Chính định làm gì, hai mắt anh không dám tin mở lớn ra.
Tần Chính ngẩng đầu – “Đưa cho tôi.”
Thanh Sơn không phục tùng mệnh lệnh của anh như trước giờ.
Tần Chính lạnh lùng liếc anh một cái – “Bây giờ lời tôi nói không còn giá trị phải không?”
Thanh Sơn nhếch môi.
Anh duỗi tay vào túi, lấy thanh dao găm gấp gọn tùy thân bên người đưa cho Tần Chính.
“Tiên sinh, cho dù Trương Vi Phong ra tay, cũng không chắc chắn có thể thành công hay không.”
Tần Chính lạnh giọng cảnh cáo – “Không có lần sau!”
Thanh Sơn cúi đầu – “Dạ.”
Anh nâng một mí mắt lên, rồi rũ xuống.
Tần Chính tìm thấy Trương Vi Phong.
“Bệnh viện điện thoại đến, vợ tôi không thể đợi thêm nữa.”
Động tác đống cửa của Trương Vi Phong khựng lại, ông nghiêm mặt, cất lời không có chút tình người – “Tôi đã nói rành mạch với anh ngay từ đầu, anh nhất định lãng phí thời gian ở chổ này, do anh gieo gió gặt bão, thì còn trách ai.”
Tần Chính tiếp tục lời chưa nói xong – “Tôi cũng không thể chờ.”
Trong lòng Trương Vi Phong cảm thấy quái dị.
Ông nghiêng đầu, vẻ mặt cảnh giác – “Anh có ý gì?”
“Ông cảm thấy con ông chết là một tay tôi gây nên.” Tần Chính nhíu mày – “Ông hận tôi, cho nên mới không tiếp nhận điều trị.”
Trương Vi Phong nói – “Đúng.”
“Lúc đó nếu không phải anh giăng bẫy, thì con tôi đã thành gia lập nghiệp, tôi đã có cháu trai cháu gái, cũng không phải rơi vào tình trạng như bây giờ, không chỗ nương tựa.”
Tần Chính chậm rãi nói – “Tôi đem mạng trả lại cho con ông, một mạng đổi một mạng, như thế nào?”
Sắc mặt Trương Vi Phong đọng lại – “Anh nói gì?”
Tần Chính nói câu khác, giọng điệu nỉ non – “Tôi mắc nợ vợ tôi hơn hai mươi năm.”
Ánh sắc lạnh thoáng qua mắt Trương Vi Phong, ông còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, máu đã tuông ra từ bụng Tần Chính, trong nháy mắt tràn qua kẽ tay.
“Xin ông cứu vợ tôi.” Mặt Tần Chính không còn chút máu, dưới chân Tần Chính đều là máu, máu rơi lộp độp trên sàn, mặt anh vẫn bình tĩnh, một câu nói tuông ra từ đôi môi tái nhợt – “Cô ấy không thể chờ.”
Khi máu mất quá nhiều sẽ dẫn đến hiện tượng choáng váng, Tần Chính không chống cự được nữa ngã xuống mặt đất.
Khi anh mở mắt ra một lần nữa, thì màu trắng xanh đập vào mắt anh.
Mùi thuốc khử trùng nhắc cho anh biết anh đang ở bệnh viện.
Là Trương Vi Phong cứu anh.
Nhưng Đường Y Y lúc này ra sao? Trương Vi Phong ra tay cứu anh, có phải ông cũng cứu Đường Y Y?
Cửa đẩy ra, lão quản gia đi đến.
Tần Chính lập tức hỏi, giọng anh khàn khàn – “Cô ấy ra sao?”
Quản gia nói – “Giải phẫu trể nửa giờ, bây giờ vẫn chưa bắt đầu.”
Tần Chính hỏi – “Ai mổ chính?”
Quản gia chưa kịp trả lời thì cửa một lần nữa được mở ra.
Trương Vi Phong bước vào.
Quản gia lui ra ngoài, đóng cửa lại.
Tần Chính nói – “Là ông cứu tôi?”
“Là tôi cứu anh.”- Trương Vi Phong nói – “Tôi cứu anh, chỉ vì không muốn có người vì tôi mà chết.”
“Vậy còn vợ của tôi…”
“Tôi tới đây là muốn nói cho anh biết, cho dù anh làm bất cứ điều gì, cũng không thể thay đổi việc anh đã hại chết con tôi.”
Trương Vi Phong xoay người bước ra ngoài.
“Trương Vi Phong, ông đứng lại!” Miệng vết thương Tần Chính nứt ra, anh đau đến ngất đi.
Quản gia vội vã gọi bác sĩ y tá băng bó lại vết thương cho Tần Chính.
Quản gia đứng bên giường, vừa nhìn thấy Tần Chính tỉnh lại, lập tức nói – “Phu nhân làm giải phẫu hết sức thành công.”
“Là do Trương lão viện trước đích thân mổ chính.”
Hô hấp của anh bị nghẽn lại, rồi lại thở hổn hển, Tần Chính chống người lên giường, gương mắt tái nhợt khó nén được kích động và mừng rỡ - “Đỡ tôi đứng dậy.”
Quản gia khó xử nói – “Tiên sinh, bác sĩ nói ngài cần…”
Tần Chính phất tay cắt đứt lời ông – “Tôi đi xem cô ấy một chút.”
Quản gia nói – “Phu nhân chưa tỉnh.”
“Đợi phu nhân tỉnh lại tôi sẽ lập tức báo cho Tiên sinh.”
“Không cần, tôi lập tức qua đó.”
Ông nhất định phải nhìn thấy cô mới yên tâm, Tần Chính che bụng, nhịn đau bước xuống giường, ổn định thân thể, chậm rãi bước ngoài.