Khống Chế Thành Nghiện

Chương 57: Lại một lần nữa



Xe dừng trước cổng Cục Dân Chính.

Tần Chính lấy xe lăn từ trong xe ra, đặt xe trên mặt đất, sau đó anh cúi người ôm Đường Y Y, thả cô lên xe lăn, vững vàng đẩy cô vào trong.

So với những người kết hôn với nhau một tháng, vài tháng, thập chí sáng kết hôn chiều ly hôn, thì hai người họ so ra đã khá lâu, ít nhất hai người đã kết hôn là vợ chồng hợp pháp với nhau một năm.

Mặc dù chỉ là cưỡng chế.

Đôi môi mỏng của Tần Chính mân lại sít sao thành một chỗ, khoảng thời gian này là anh thao túng mà có, anh tiếc nuối khi bản thân mình không có tổ chức một hôn lễ cho Đường Y Y, ngay cả nhẫn cưới cũng không có trên ngón áp út của cô.

“Sắp đụng vào cửa.”

Bên tai Đường Y Y vang lên tiếng của Đường Y Y, Tần Chính đang tập trung suy nghĩ nên đẩy xe lăn theo quán tính.

Anh và Đường Y Y nhất định sẽ đến đây một lần nữa, khi đó không phải là anh bức bách cô đi, không còn giống như đi vào điện Diêm La, mà khi đó sẽ vừa nói vừa cười, mười ngón tay của hai người sẽ đan xen vào nhau.

Hi vọng ngày đó sẽ đến không quá lâu.

Đi xuyên qua đại sảnh, hai người hoàn thành toàn bộ thủ tục, cũng mất không bao nhiêu thời gian.

Lúc này hai người đi ra cũng không phải tay trong tay với nhau, trong tay hai người đều cẩm một quyển sổ nhỏ giống nhau.

Tần Chính lái xe đưa Đường Y Y về nhà.

Trên đường đi, bầu không khí đè nén vô cùng.

“Anh se cho người mang Phú Quý và Cát Tường đến.” – Tần Chính chuyển tay lái, khóe mắt khóa trên người người con gái ngồi ở phía sau – “Nhân lúc thời tiết còn tốt, mang chúng ra ngoài dạo.”

Đường Y Y nghiêng đầu – “Chúng nó đều lười biếng.”

Cô sắp ngủ thiếp đi, tiếng nói mơ hồ, Tần Chính nghe thấy lời cô tựa như lầm bâm bên tai anh.

“Không có gì, Phú Quý thích đuổi theo Cát Tường chơi, Cát Tường thích những đồ vật có màu sắc rực rỡ.”

“Ừmm…”

Ánh mắt Tần Chính trầm xuống – “Y Y?”

Không có tiếng trả lời từ người con gái ngồi phía sau.

Tần Chính giảm tốc độ của xe chậm dần, đặc biệc là ngay khúc quanh, đem kỹ thuật lái xe của mình ra sử dụng.

Trong suốt khoảng mười phút đồng hồ trên đường đi, trong đầu anh lướt qua rất nhiều hình ảnh trong suốt bốn mươi năm qua, trong đó có hai mươi bảy năm đều có hình ảnh của Đường Y Y tồn tại.

Quá dài.

Khắc vào tâm trí, vào xương cốt, cùng sống, cùng chết.

Tần Chính đột nhiên thèm thuốc lá, thèm đến não, cảm giác đó đến cuồn cuộn, anh đưa tay tìm bao thuốc lá, lấy một điếu ra cắn chặt trên môi.

Lúc anh chuẩn bị bật bật lửa lên, anh lại nghĩ đến việc không thể hút thuốc trước mặt Đường Y Y.

Mặc dù nhiều lần bác sĩ cam đoan với anh Đường Y Y sẽ không bị di truyền ung thư phổi từ cha cô, nhưng anh không dám dù chỉ một chút.

Con người chính là như vậy.

Lúc không quan tâm, thì không có chuyện gì.

Khi quan tâm, thì bất cứ chuyện gì cũng là đại sự.

Tư duy như trẻ nhỏ, sợ trời bị sập xuống.

Cắn tàn thuốc lá màu vàng ngập sâu vào trong răng, Tần Chính dùng sức mút lấy phần đuổi tản ra mùi thuốc là nhàn nhạt, giải nghiện.

“Em ngủ tiếp đi, còn một chút nữa mới đến.”

Anh liếc nhìn vào kính chiếu hậu.

Đường Y Y gãi gãi phía sau gáy, không nhìn Tần Chính – “Muốn hút thì cứ hút đi.”

Tần Chính lập tức lấy điếu thuốc trên môi xuống, ngón tay động nhẹ, điếu thuốc gẫy làm hai.

“Anh không hút.”

Tựa như người nghiện thuốc cắn rứt một giây trước không phải là anh mà là một ai khác.

Đường Y Y cũng không vạch trần lời nói của anh, cô nhìn chung quanh, phát hiện lúc này cô đang ở gần công ty – “Cứ đến thẳng công ty đi, Thanh Sơn đưa em trở về là được.”

Đuôi lông mày của Tần Chính bỗng nhướng lên một cái – “Không được.”

Gương mặt Đường Y Y hiện lên thần sắc khó hiểu – “Vòng đi vòng lại mấy vòng, phí hết thời gian trên xe.”

Tần Chính trả lời khí phách – “Thời gian của anh là dành cho em.”

Đường Y Y nghiêng đầu, nhìn ngoài cửa sổ.

Cô phát hiện người đàn ông này càng ngày càng biết ăn nói, càng nói càng có thứ tự.

Bắt đầu từ khi nào thì như vậy…

“Em muốn anh công bố mối quan hệ của hai chúng ta ra ngoài.” – Tần Chính trầm giọng nói – “Em cho anh thời gian vài ngày.”

Đường Y Y ngẩng đầu, đầy hoang mang – “Thật sự cần vài ngày sao?”

Chỉ là tuyên bố một chuyện, mất thời gian không đến một phút.

Mặt Tần Chính không chút thay đổi – “Cần.”

Giọng nói của anh một lần nữa trầm xuống – “Em cho anh thời gian thích nghi một chút, được không?”

Đường Y Y cũng không muốn tiếp tục tranh luận với Tần Chính nưa.

Đưa Đường Y Y về và sắp xếp mọi thứ chu toàn, Tần Chính dặn dò quản gia trong nhà chăm sóc cho cô.

“Không được để cô ấy ngã, té, đụng phải bất cứ chổ nào, biết không?”

Quản gia và người giúp việc xếp thành hàng hai bên, khép mi rũ mắt đáp lời, trong lòng thì mây đen che đỉnh.

Đám mây kia phát ra từ Tần Chính, anh vừa làm xong thủ tục li hôn, trong bụng tức giận điên cuồng, cả đêm không có lấy một phút yên tinh.

Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây.

Lúc trước anh ép Đường Y Y kết hôn, bây giờ thì Đường Y Y buộc anh ly hôn.

Theo tình hình cho thấy, mọi thứ đã kết thúc.

“Có chuyện gì xảy ra lập tức báo cho tôi biết.

Tần Chính cúi đầu sửa sang lại ống tay áo – “Tốt nhất là không có chuyện gì xảy ra, nghie hiểu không?”

Giọng điệu của anh lãnh đạm, lại làm cho tim của quản gia và mọi người vọt lên cổ họng.

“Dạ hiểu, thưa Tiên Sinh.”

Tần Chính bước tới cửa, quản gia đi lại nói – “Tiên Sinh, Đường tiểu thư hỏi tôi, có bao nhiêu camera.”

Cả người Tần Chính hơi khựng lại – “Một cái cũng không có.”

Quản gia ngạc nhiên, cũng không dám tin sự thật.

Một cái cũng không có, đáp án này đừng nói là đứa bé kia, ngay chính bản thân ông nghe cũng không cảm thấy tin tưởng được.

Tần Chính nói tiếp một câu, khiến quản gia càng khiếp sợ không thôi – “Ở trong ngôi nhà này, cô ấy là chủ nhân, tôi là khách.”

Khi quản gia hoàn hồn, thì người đàn ông trước mắt đã bước đi.

Ông cân nhắc một chút, nhấc bộ xương già chạy theo.

“Tiên sinh, có câu là “Tìm đường sống trong chổ chết.””

Tần Chính híp híp mắt lại – “Chỉ mong là vậy.”

Trong cuộc họp buổi sáng, mọi người trong phòng ở trong tình trạng mây đen che đỉnh, khu vực ngồi gần Tần Chính thì chính là mưa đá.

Tinh thần của nhóm lãnh đạo cấp cao chưa luyện được thành thép, vẫn còn nơm nớp lo sợ.

Khi nghe người trên cao nói ra một con số, dùng giọng nói “Không đạt được con số này thì lập tức cuốn gói rời khỏi”nói ra, vẻ mặt mọi người xanh mét.

Chuyện gì đang xảy ra thế này?

Chưa tới rằm, không khí năm mới còn chưa hết, sao lại xảy ra hỏa hoạn thế này.

Trong công ty không có chuyện gì xấu xảy ra, vậy là trong nhà đang có chuyện!

Một giây sau, giọng nói hung ác nham hiểm vang lên bên tai mọi người – “Câm hết rồi hả?”

Lưng mọi người chợt tươm mồ hôi lạnh, lập tức nói ào ào ra ý tưởng của mình bất chấp thượng vàng hạ cám.

Ngay khi cuộc họp kết thúc, cấp trên lúc trước của Đường Y y là Hách Tình bị mọi người vây quanh như trong dự đoán.

“Quản lý Hách, cô có còn liên lạc với phu nhân tổng tài không?”

“Đúng vậy, năm mới nên thăm hỏi chúc tết nhau.”

Nghe đám người vây quanh mình vòng vèo đủ đường để thám thính tin tức, Hách Tình không để ý hình tượng mắt liếc hai cái.

Chuyện này đã qua bao lâu rồi mà đám người này còn nghĩ Đường Y Y là cấp dưới của cô, chuyện gì cô cũng nắm trong tay.

Bọn họ cứ nghĩ mối quan hệ giữa cô và Đường Y Y rất tốt vậy.

Tốt đến mức biết được chuyện gì xảy ra giữa hai vợ chồng cô.

“Mấy người đàn ông này thật là bà tám.”

“…”

“Mọi người xem dự báo thời tiết chưa?” Hách Tình nói – “Dự báo mấy ngày tới cả thành phố đều có mưa.”

Dự báo thời tiết không phải lúc nào cũng đúng, nhưng lúc này thì đúng hoàn toàn.

Trời mưa liên tục, khiến cho mọi người tâm phiền ý loạn.

Tại Hoàng Thế.

Ngoài đại sảnh ánh sáng từ chùm đèn thủy tinh sáng sủa, trang trí thanh nhã khác biệt, phòng bên trong ánh sáng mờ nhạt, trong bầu không khí dâm mị lơ lửng sắc thái hoang phí.

Ở phòng riêng, Tần Chính và Tiết Ngũ ngồi trên ghế sofa, trước mặt hai người là mười mấy chai rượu tây.

“Tớ muốn ly hôn, thì có một đống chuyện bày ra trước mắt khiến tớ không thể nào làm được.” Tiết Ngũ chao ôi một tiếng – “Còn cậu, không muốn ly hộn, ngược lại thì nhanh gọn lẹ không phí chút sức.”

Tần Chính uống rượu, thản niên cất lời – “Tớ và cô ấy hiện giờ chỉ mất đi bộ thủ tục đó thôi, không có gì thay đổi.”

“Thực sự không có gì thay đổi?” Tiết Ngũ chăm chọc – “Hai người ly hôn rồi, bây giờ Đường Y Y chấp nhận cho cậu chạm vào cô ấy sao?”

Tần Chính nói – “Cô ấy chưa một lần đồng ý.”

Tiết Ngũ giật giật khóe môi – “Cũng đúng.”

Anh gẩy tay vài lần cái lên mái tóc dầy, cảm khái nói – “Tớ cảm thấy cậu lúc này càng ngày càng chán chường là sao/”

Bắt đầu từ năm trước, đã bày ra bộ dạng chán chường thế này.

Lúc trước tốt hơn, thích làm gì thì làm cái đó, thoải mái tinh thần vô cùng.

Không như hiện tại.

Đoạn thời gian trước anh muốn phá sạch đứa nhó trong bụng Hoàng Tiêu, kết quả mẹ của anh trực tiếp làm bảo mẫu miễn phí cho người ta, hơn nữa còn nói cho anh biết, không có cháu nội, cũng không có mẹ.

Tần Chính liếc xéo anh – “Chỉ có cậu mới vậy.”

“Cuộc sống của tớ càng ngày càng nhiều màu sắc.”

Tiết Ngũ thiếu chút nữa phun toàn bộ rượu trong miệng ra.

“Cậu vừa mới li hôn vài ngày thôi, tớ thấy cậu vui tới trời rồi.”

Cặp mắt sau tròng kính thưởng thức rượu sánh trong ly, Tần Chính cong khóe môi – “Tớ thả cô ấy đi, vì muốn có được cô ấy.”

Tiết Ngũ trêu chọc – “Cậu không sợ là Đường Y Y mãi mãi xem cậu là chồng trước hay sao?”

Tần Chính trầm mặc không trả lời.

Bầu không khí trong phòng im ắng.

Tiết Ngũ để bình rượu xuống, đứng lên bước ra ngoài, anh trở lại rất nhanh, trái ôm phải ấp, phía sau còn có một bé gái nhỏ tuổi theo vào, tuổi chừng mười bảy mười tám, hai gò má trắng nõn sạch sẽ non nớt, ửng hồng, thân thể mảnh mai, hai chân vừa dài vừa trắng, cả người như một nụ hoa ngậm trong miệng, khiến người khác vừa nhìn là muốn chà đạp, giày vò.

Dưới ánh nhìn của Tiết Ngũ, cô bé ngại ngùng bước từng bước nhỏ đi qua.

“Đứng ở đó được rồi.”

Tiếng nói trầm thấp đột ngột vang lên, tràn ngập nguy hiểm, làm cho nhiệt độ trong phòng lập tức hạ xuống rất nhiều, cô bé theo bản năng dừng bước chân lại, cô khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, mở lớn đôi mắt, bởi vì sợ mà hốc mắt đỏ ửng lên.

Bộ dạng điểm đạm đáng yêu thế này, Tiết Ngũ khi nào gặp phải thì cả cơ thể đều nóng lên, nếu không phải cô bé này mang đến cho Tần Chính, bản thân anh đã giữ lại cho mình.

“A Chính, cậu hù dọa cô bé làm gì?”

Tần Chính bắt chéo chân, gương mặt anh như khảm vào bóng tối, trong mắt ba người con gái, bộ dạng của anh chính là hung thần ác sát.

“Sau này đừng làm mấy trò này cho tớ.”

Tiết Ngũ trừng mắt – “A Chính, bây giờ cậu đang độc thân.”

Ngữ điệu của Tần Chính không hề phập phồng – “Nếu có một lần nữa, thì không cần làm huynh đệ với nhau.”

Tiết Ngũ sững sờ nữa ngày, anh thét lên – “Cút hết ra ngoài cho tôi!”

Ba cô bé không biết chuyện gì đang diễn ra, bối rối vô cùng.

Cái bàn bị một lực mạnh đá văng ra, các cô run người lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng tác.

Hít sâu một hơi, Tiết Ngũ khôi phục bộ dạng phong lưu không kiềm chế được, anh sờ sờ mặt một cô bé, tiếng nói thì thầm dụ dỗ bao hàm sự ái muội – “Nghe lời, ra ngoài chời anh, lát nữa anh đi tìm các em.”

Ba cô nhấc chân bước đi không dừng lại dù chỉ một giây.

Các cô chạy ra ngoài nhanh hơn khi bước vào, hận bản thân không mọc thêm đôi cách bay đi.

Mặc dù còn nhỏ tuổi, nhưng các cô không ngu ngốc, khác lần này nguy hiểm vô cùng.

Trong phòng riêng yên tĩnh lại.

Tiết Ngũ ngậm chặt đầu điếu thuốc – “Cậu nói vậy thật là không có nghĩa khí.”

“Dù gì chúng ta cũng là anh em từ nhỏ đến lớn, nhất định phải làm vậy sao?”

Tần Chính vẫn ngồi ở chổ đó, hơi thở quanh thân dọa người – “Nếu không vì tình nghĩa từ nhỏ đến lớn, vừa rồi không phải là cảnh cáo.”

Tiết Ngũ im lặng không lên tiếng, hít từng hơi thuốc, một lúc lâu sau, anh lắc lắc đầu, chịu thua – “Được rồi, sau này tớ chỉ tìm cậu uống rượu nói chuyện lý tưởng, khát vọng.”

Sau khi trở về từ Hoàng Thế, lúc Tần Chính sắp đến nhà đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, anh quay đầu lại, nhân lúc chờ chuyển từ đèn đỏ sang xanh, anh tìm địa chỉ mua một phần tào phớ.

Người giúp việc tên Tiểu Ngô nói – “Đường tiểu thư đi ngủ rất sớm.”

Ngủ? Tần Chính nhíu mày, anh nhìn túi đồ ăn trên tay, bước đến phỏng ngủ.

Đường Y Y chưa ngủ, cô nói chuyện với Lưu Đình Vân.

Lưu Đình Vân ở Luân Đôn có bạn trai, là người Pháp, hai người vừa gặp đã yêu, tình cảm cực kỳ thắm thiết.

“Y Y, bây giờ tớ thật sự tin là có chuyện duyên phận.” - Ở đầu dây bên kia Lưu Đình Vân cười không khép miệng, từng từ thốt ra đều bao hàm hạnh phúc – “Cảm ơn Luân Đôn, cảm ơn Đường Y Y, cảm ơn vận mệnh.”

Đường Y Y nhịn không được bật cười – “Vì sao cảm ơn tớ?”

“Cậu yêu đường, cả tình yêu của chính mình, tớ lại không giúp được gì cho cậu.”

“Sai!” Lưu Đình Vân nghiêm túc nói – “Cậu là quý nhân cả đời của Lưu Đình Vân này.”

Đường Y Y thở dài – “Nếu không phải tại tớ, thì Tiết NGũ cũng không trêu chọc cậu không buông.” Cũng không có những chuyện lúc trước phát sinh.

Lưu Đình Vân vẫn cố chấp – “Vậy thì cũng là quý nhân.”

“Không nói đến chuyện quá khứ nữa, cậu cũng đừng suy nghĩ nhiều.”

Cô đọc báo biết được, Hoàng Tiêu có thai, Tiết Ngũ ở bên cạnh cô ấy, cùng nhau ra ngoài, báo chí nói là chủ tịch tập đoàn Tiết Thị và Tiết phu nhân cùng nhau đi du lịch, chăm sóc chu đáo ra sao.

Chuyện như vậy khiến Lưu Đình Vân khá bất ngờ.

Vì chuyện kinh doanh của hai gia tộc, hai người kia không thể không giả vờ ân ái.

“Y Y, tớ đã nói với cậu, làm người lúc nào cũng phải nhìn về phía trước, nếu không thì sẽ vĩnh viễn dậm chân tại chỗ.”

Đường Y Y nói – “Được rồi, lúc nào cũng phải nhìn về phía trước.”

“Tớ và Tần Chính ly hôn nhau vào tuần trước.”

Lưu Đình Vân im lặng hai ba giây, cất cao âm thanh trong điện thoại – “Ly hôn?”

Cô bất tri bất giác phát hiện giọng nói của mình có phản ứng hoàn toàn không phù hợp với tin tức vừa nghe được, hưng phấn một cách nôn nao – “Do cậu đề nghị chuyện này hay là Tần Chính?”

Đường Y Y nói – “Là tớ.”

Lưu Đình Vẫn cảm thấy không tin được, đột ngột bật thốt ra một câu nói – “Con người ai cũng vậy.”

Đường Y Y hiểu ý cô muốn nói.

Cho dù là nam hay nữ, thân phận địa vị ra sao, đứng trước tình yêu đều sẽ hành xử không giống như bản thân mình, thậm chí có khi thay đổi thành loại người mà mình khinh thường nhất.

Nhưng không có biện pháp nào khắc chế bản thân không làm vậy.

Hai người tán gẫu trong chốc lát, Lưu Đình Vân hỏi Đường Y Y – “Chân cậu dạo này sao rồi? Đi được chưa?”

Đường Y Y tựa người vào gối dựa – “Không thể nào so sánh với lúc trước khi chưa bị thương, nhưng so với cảnh nằm im không động đậy đã tốt lắm rồi.”

“Rồi sẽ dần tốt lên thôi.” Lưu Đình Vân nói – “Tâm trạng tốt, ăn uống tốt, bồi dưỡng thân thể tốt thì mọi thứ đều tốt lên.”

Đường Y Y bật cười ra tiếng – “Gieo vần rất tốt.”

Lưu Đình Vân hắn giọng – “Lúc tớ còn đi học rất thích làm thơ.”

Đường Y Y hé miệng cười – “Có thể tưởng tượng ra cảnh đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.