Ở đầu bậc thang, Lưu Đình Vân ôm Phú Quý, tay cầm bình dấm, bị vài người đàn ông không biết từ đâu xuất hiện áp bức đứng ở đó, xung quanh đều tỏa ra sát khí.
Từ đầu kẽ ngón chân đến ngọn tóc của cô đầu tỏa ra sự sợ hãi, đến chú mèo Phú Quý cô ôm trên tay cũng run nhè nhẹ.
Những người này tuyệt đối không phải là hạng người lương thiện, nếu trong lúc này cô có hành động gì khiến họ phát hiện sẽ bị đánh hết sức thảm.
Hủy dung là chuyện nhỏ, chỉ sợ tàn phế mới là chuyện lớn.
Đây chính là trực giác của một cô gái ba mươi tuổi.
Trong đám có một người đàn ông bộ dáng cực kỳ tuấn tú đang chơi với một con dao nhỏ, gấp lại rồi mở ra, bóng dao xoẹt qua mắt của Lưu Đình Vân, cô hơi hèn nhát rụt đầu lại, không dám thở mạnh.
Khoảng cách người đó với cô ngày một gần, gần đến nỗi có thể cắt vỡ cổ họng của cô khiến cho máu tươi phun tại chổ.
Lưu Đình Vân nghĩ trong bụng, thầm hối hận muốn chết. Tại sao phải mở cửa? não bị úng hay sao? Ngay cả con nít đều biết khi có người lạ không nên mở cửa!
Y Y đâu? Những người này dường như chỉ khống chế một mình cô. Chuyện gì đang xảy ra? Chuyện có liên quan gì đến Y Y.
Lưu Đình Vân không ý thức bóp Phú Quý một cái, Phú Quý đau quá cào cô.
Tiếng bước chân ngày càng gần, một người một mèo đều run rẩy.
Đứng ngoài cửa, Tiết Ngũ nhìn lại – “Đừng tự trách mình, cô mở cửa là quyết định chính xác” – Nếu không cửa kia lập tức sẽ bị phá hủy.
Cũng vì cô nhìn thấy con người này, cô mới hồ đồ đi mở cửa.
Tiết Ngũ cắn điều thuốc, nở nụ cười mỉm sâu xa, mang theo vài phần trêu chọc – “Người đẹp, em biết anh ư?”
Quay đầu chổ khác, Lưu Đình Vân cắn nát môi.
Tê dại!
Bây giờ là lúc nào cô không nói được gì, mất đi khả nói chuyên.
Cô suy nghĩ đến thân phận của Tiết Ngũ, đầu óc Lưu Định Vân như lướt qua Bá đạo Tổng tài hệ liệt, không phải, nếu Tiết thiếu là tới bắt Y Y, vậy không khả năng anh còn đứng ở chổ này?!
Bọn họ khẳng định là yêu hận tình thù, yêu nhau đến đuổi cùng giết tuyệt.
Không lẽ là vậy…
Cô sống trên đời 30 năm, còn không biết mình có phải là con gái riêng thất lạc của ai không? Cho nên lần này liên quan đến âm mưu gia tộc.
Đoán chừng cha mẹ cô nếu biết cô đang nghĩ gì, không chừng sẽ đập chết cô.
Khóe miệng Lưu Đình Vân co rút, bị khả năng suy luận siêu cường của mình thuyết phục.
Nếu ngày nào đó cô không còn làm diễn viên đi theo đoàn làm phim, cô có thể lên mạng sáng tác tiểu thuyết kiếm thêm phí sinh hoạt.
Tiết Ngũ cầm cái bật lửa, thình lình thốt ra một câu – “ Con mèo trắng này đúng là…mập…à nha…”
Phú Quý lập tức run lẩy bẩy, sợ hãi dùng sức chui vào trong lòng của Lưu Đình Vân.
Lưu Đình Vân – “…”
Ở trong phòng bếp, tay Tần Chính đặt trên ót của Đường Y Y, đem đầu cô kéo về phía anh, hơi thở giao thoa, mùi máu tanh tràn ngập trên môi hai người họ.
Hương vị của cô vẫn như trước đây, chưa từng thay đổi.
“ Em nhớ ra chưa? Hửm?
Lưng Đường Y Y dựa vào bồn nước, phía sau nữa là tường, đẩy không ra, chuyển không đi.
Cô lại bị một người đàn ông xa lạ cắn miệng đầy máu.
“Lúc nãy tôi đã nói, tôi không biết anh!”
Đình Vân đang ở đâu? Môi Đường Y Y rách nát, máu không ngừng chảy ra, cô không nhịn được nữa, cuồng bạo chửi tục trong lòng.
Tay Tân Chính để trên đầu Đường Y Y, chân ép sát lên chân cô.
Thân thể của cô một mỗi một tấc anh đều quen thuộc như lòng bàn tay mình, giờ phút này máu anh sôi cuồng cuộn, như nham thạch sôi ùn ục trên miệng núi lửa sắp phun trào.
Bởi vì dục vọng đàn ông tỏa ra quá mãnh liệt, lan tràn trong không khí, mạnh mẽ chui vào mũi cô. Đường Y Y đột nhiên cảm thấy dạ dày bị mổ ra và nhét khí độc vào, đầu tiên là cô nôn khan, sau đó nghiêng đầu nôn mửa và bồn nước bên cạnh.
Tần Chính ngẩn người.
Phẫn nộ khủng bố ụp tới chậm nữa nhịp, đầu dây thần kinh của xoắn lại, đau lên từng đợt.
Cô đang kinh tởm anh đấy ư? Người ngoan ngoãn nói gì nghe nấy luôn ủng hộ anh đâu rồi? Bây giờ đang diễn kịch cho anh xem hay sao?
Lời thổ lộ yêu anh, chính miệng cô nói ra đâu rồi? Trêu cợt anh ư?
Lồng ngực Tần Chính như bị giáng một đoàn mạnh, hai tròng mắt thoáng chốc lạnh như băng.
Một loại cảm xúc không biết tên đột nhiên phát sinh, ầm ầm nổ tung, biến thành những sợi nhỏ hướng bên trong đầu óc anh lao tới.
Trong lúc điện lửa va chạm, Đường Y Y cầm lấy chén nước pha ớt loãng gần đó ném vào Tần Chính.
Chén nện vào gạch men sứ, trong nháy mắt vỡ tan tành, mảnh vụn vỡ ra khắp nơi như pháo hoa.
Nước tiêu nhỏ xuống gò má, quần áo anh đều dính mùi tiêu nồng nặc, ánh mắt Tần Chính mơ hồ, trên tròng kính đều là nước tiêu, hai mắt anh bị đốt cay xè – “!”
Đường Y Y vừa chạy vài bước, đầu tóc liền bị kéo lại.
Cô bị kéo ngửa ra sau, tiếng kêu trong cổ họng còn chưa kịp phát ra, quân tan lính rã.
Tần Chính xách cô như xách con mèo nhỏ, ném cô lên ghế sofa bằng một lực không nhẹ. Mắt Tần Chính đỏ hồng, trong hàm răng cắn chặt phun ra mấy chữ.
“Đường Y Y, em thật ác độc.”
Vì chạy khỏi anh, phủi sạch quan hệ với anh mà cô không từ thủ đoạn nào, lần đầu tiên trong đời Tần Chính ném mùi đau khổ.
Đường Y Y ngã xuống, trước mặt bỗng nhiên tối sầm, trên đầu truyền đến âm thanh đầy hận ý, cô giãy giụa quay lại nhìn xem khuôn mặt đáng ghét của người đàn ông kia, cô nhất thời giật mình.
Hàm dưới anh cong lên lạnh lùng, Tần Chính đột ngột đưa tay ra.
Cơ hồ một trước một sau, Đường Y Y vô ý thức dùng cánh tay ngăn cản phía trước.
Động tác kia giống như đã làm nhiều lần, giống như là bản năng phòng vệ của người bị đánh.
Hô hấp của Tần Chính cứng lại.
Tay giơ lên giữa không trung chầm chậm bỏ xuống, nắm thành quả đấm, anh chết lặng nhìn cô gái không coi anh vào đâu. Anh cười trào phúng, anh cho rằng cô đã đem mọi thứ quên đi sạch sẽ, nhưng không nghĩ tới cô còn để lại một vật.
Nhưng vì sao lại chỉ là sợ hãi?
Giữa họ không có gì đáng cho cô nhớ nhung hay sao?
Tần Chính vận dụng kiên nhẫn còn nhiều hơn ba mưới mấy năm cộng lại để khắc chế bản thân không ăn tươi nuốt sống cô gái này ngay tại chỗ.
Anh đột nhiên nắm tay Đường Y Y, viết vào lòng bàn tay cô hai chữ - “Tần Chinh”
Đường Y Y sững sờ.
Khóe mắt hẹp dài của anh nổi lên ánh sáng lạnh – “ Tên tôi.”
Thoát không khỏi kiềm kẹp của anh, Đường Y Y im lặng.
Thái độ Tần Chính cường thế, ẩn ẩn ngoan tuyệt bên trong – “Gọi lại một lần.”
Đường Y Y vẫn im lặng.
Tần Chính khẽ cúi đầu, giọng nói trầm nhẹ, lời nói lại giống như đến từ âm tào địa phủ - “ Em muốn tôi dùng dao khắc chữ đó lên người em chăng?”
Mí mắt Đường Y Y giật giật - “Tần Chính.”
Tần Chính lại không buông tha, không cho cô cự tuyệt – “Gọi lại lần nữa”
Đường Y Y nuốt xuống một ngụm máu và nướt bọt – “ Tần Chính.”
Vuốt ve vân tay của cô, Tần Chính nhẹ nhàng liếc cô – “Nhớ rõ chưa?”
Đường Y Y cứng ngắc gật đầu.
Lúc này anh mới hài lòng cong khóe môi, Tần Chính xoa nhẹ khóe mắt, đau đớn không giảm trái lại còn tăng, bỗng dưng anh dí mặt sát vào cô.
Cảm giác sặc nước tiêu pha làm cô khó chịu, Đường Y Y lạnh cả sóng lưng, cả người cương lên.
Anh áp cái trán nóng vào cô, cười lạnh – “Mai lại gặp.” Rồi anh bỏ đi.
Phòng khách chỉ còn lại mình cô, thân thể Đường Y Y mềm oặt xuống, chưa tỉnh hồn, cô nhìn ra phía cửa.
Nếu không phải mùi tanh từ răng môi truyền đến, cô sẽ cho rằng mình đang nằm mơ.
Còn là mơ một cơn ác mộng đầy những hình phạt tàn bạo.
Đến bệnh viện xử lý mắt, Tần Chính cầm một cọng tóc dài đưa cho Lục Sơn cầm đi kiểm tra – “Nhanh đi.”
Lục Sơn lên tiếng – “Dạ”
Rất nhanh sau đó Tấn Chính nhận được đáp án mình muốn, cọng tóc chính là DNA của Đường Y Y.
Tiết Ngũ chỉ vào tài liệu trước mắt, nói cho Tần Chính biết một sự thật.
“Hai năm nay không có một bệnh viện nào có tài liệu của Đường Y Y.”
Nếu là người bị chấn thương não dạng nặng dẫn đến mất trí nhớ, thì không phải chỉ đơn giản uống thuốc liền khỏi, càng không thể nào không để lại bất cứ dấu vết nào.
“Có phải là…”Tiết Ngũ do dự một lúc, phun ra hai chữ - “Thôi miên?”
Nếu ký ức chính là một gói dữ liệu, thì Đường Y Y đã có thể đem gói dữ liệu đó đóng gọi lại rồi lấy ra khỏi đầu, sau đó bỏ vào vào một gói mới.
Tần Chính cầm chung trà lên, ngửi mùi vị, rồi lại vô vị bỏ xuống.
“Cậu muốn nói cô ấy lấy ra ung nhọt và độc dược, đem tất cả ký ức có liên quan tới tớ đều thay đổi?”
“Cái này là cậu nói.” Tiết Ngũ ho khan một tiếng – “Tớ cũng không có nói.”
Ngón tay của Tần Chính nhịp trên mặt bàn, không đếm xỉa đến xung quanh, từng tiếng từng tiếng một gõ xuống.
Hai năm nay, anh đều nhìn rõ.
Rởi khỏi anh, cô ấy sống tự do tự tại, sống theo ý thích của mình.
Còn anh, không có cô ấy, ngay cả một ngụm trà đều uống không trôi.
Loại nhận thức này khiến Tần Chính lập tức muốn dập tắt nó, suy nghĩ như lửa cháy lan đồng cỏ khô.
“Đường Y Y không phải còn cha còn mẹ sao? Còn có một người em gái nữa, hay đón họ đến?” Tiết Ngũ tự hỏi tự đáp – “Cô ấy không nhớ gì hết.”
Cho dù gia đình của Đường Y Y đến thì sao? Cô đối với người thân lạnh lùng xa cách, ở thời điểm cô còn u u mê mê không biết gì, gia đình cô vứt bỏ cô, đổi lấy lợi ích cho họ. Đã không còn tình thân.
“Lúc trước tớ đã nhắc nhở cậu rồi, con gái là phải yêu chiều.” Tiết Ngũ có chút đắc ý – “Cậu nhìn tớ đi, có cô gái nào ở cạnh tớ quá hai tháng không?! Khi các cô ấy gặp lại tớ, vẫn mỉm cười lấy lòng tớ”
Tần Chính mỉm cười không nói đúng hay sai.
“Với tính tình của cậu, Đường Y Y có thể chịu đựng được ngần ấy năm, đã đủ khiến cho mọi người giơ ngón tay cái lên tán thưởng, không phải là mình chỉ trích cậu, nhưng muốn con gái cam tâm tình nguyện, không phải kêu là đến, gọi là đi, phải nâng..”
Lời còn chưa nói hết, một anh mắt sắt lạnh quét sang, Tiết Ngũ nuốt luôn câu nói trong bụng.
Tiết Ngũ không đầu không đuôi hỏi – “Bao lâu rồi cậu không chạm vào phụ nữa vậy? Vài ngày?”
Tần Chính lấy mắt kính xuống, khép mi lại.
“Một tháng? Hai tháng? Nữa năm? Hay là…Cậu đừng nói với tớ là từ khi cô ấy chết cậu liền không có…” Càng nói, vẻ mặt Tiết Ngũ càng kỳ dị - “A Chính, cậu không bình thường.”
Hơi thở lạnh như băng vay quanh người, Tần Chính đứng dậy không nói một lời.
Cứ như vậy mà đi? Tiết Ngũ cũng đứng lên theo – “Bây giờ cậu tính sao?”
Bước chân Tần Chính không dừng lại – “Đi khách sạn ngủ.”
Hai năm qua anh không có một giấc ngủ ngon, không có ai biết rằng trong lòng anh quá nặng nề, ngọn nguồn đều do Đường Y Y phản bội anh.
Hiện tại người đã ở trong khống chế của anh, chỉ có chạy đằng trời.