Khống Chế Thành Nghiện

Chương 63: Đừng nhắc lại chuyện đã qua



trên sân thượng.

Tần Chính để chậu đồ xuống, vặn vòi mở nước.

Đường Y Y bước nhanh qua – “Lấy nội y của em ra để bên cạnh, lát nữa em sẽ tự giặt.”

Tần Chính thả lỏng hai tay, ngẩng đầu lên nhìn cô – “Hai tay của em đều bị thương, giặt như thế nào?”

Đường Y Y nói – “Vậy thì cho vào máy giặt.”

Tần Chính nhíu mày – “Quần áo bỏ vào máy giặt rất dơ, nội y khôngthể bỏ vào cùng được.”

Gương mặt Đường Y Y cứng lại – “Vậy thì không cần nữa, vứt đi.”

Tần Chính xoay người, dùng ánh mắt trêu tức nhìn Đường Y Y – “Ngại ngùng?”

Đường Y Y không trả lời.

Tần Chính thong thả ung dung – “Trong khoảng thời gian em nằm viện, đều là do anh làm, em yên tâm, anh sẽ không làm hỏng hai mảnh vải này của em.”

Mắt Đường Y Y mở lớn, hô hấp của cô ngừng một nhịp, sau đó lại dồn dập lên, cô vẫn nghĩ là người giúp việc làm những việc này giúp cô.

không ngờ là người đàn ông này đã làm.

Nghĩ lại cũng không có gì là kỳ lạ, toàn thân của cô, đều do anh chăm sóc vệ sinh, không sót một nơi.

Nhưng khi đó bản thân cô trong hoàn cảnh như vậy, tình huống vô cùng bất đắc dĩ, không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể tiếp nhận những gì anh làm, rồi dần dần thích ứng với nó.

Giờ nghĩ lại, Đường Y Y cảm thấy vô cùng lúng túng, cô cảm giác tất cả lỗ chân lông trên người đều đang mở ra.

Trong đầu cô hiện lên hình ảnh người đàn ông này lau người cho cô, mặt cô nóng lên như lửa đốt.

“đi đánh răng rửa mặt đi, đừng đứng nghệch ra đó.”

Tay Tần Chính đang xoa xoa vò vò nội y của Đường Y Y, rất ra dáng của một kẻ đã có “kinh nghiệm”, thái độ vô cùng lạnh nhạt, không có chút nào ghét bỏ và bài xích.

“Em không cần nhìn anh bằng ánh mắt đó.” – anh chớp mắt khẽ cau mày, giọng nói trầm thấp – “Em không phải không biết là đàn ôngkhông có năng lực khống chế vào buổi sáng hay sao?”

“Còn nữa, em đừng vui mừng quá sớm, trong một tháng anh chỉ giặt giúp em giặt mấy ngày này thôi.”

Ai vui mừng?! – Trong lòng Đường Y Y châm chọc.

Mấy ngày này trong tháng?! – Là những ngày…

cô cảm giác máu toàn thân mình đều tụ lên mặt.

“Mặt em sao đỏ như vậy?” – Tần Chính đưa tay chạm vào mặt Đường Y Y, bọt nước từ tay anh run run rẩy rẩy chảy xuống.

Ánh mắt nóng bỏng của anh chạy theo giọt nước đang chảy vào trong cổ áo của Đường Y Y.

Đường Y Y nghe thấy âm thanh nuốt nước bọt của Tần Chính, cô chà xát hai cánh tay, lạnh lùng cảnh cáo anh.

Tần Chính sờ sờ chóp mũi, quay đầu đi.

Sau khi cô rửa mặt xong đi ra, tiếng nước chảy trên sân thượng vẫn còn, anh vẫn đứng bên cạnh bồn nước, lưng khẽ cúi, sống mũi cao thẳng nghiêng xuống, đôi môi mỏng nhấp nhẹ, trên gò má là vẻ mặt nghiêm túc của anh.

Xoay cổ liếc nhìn, khóe mắt Đường Y Y khẽ giật giật, Tần Chính lật từng mép vải chà chà xát xát, giặt còn sạch hơn so với Đường Y Y.

Giặt xong quần áo, Tần Chính lại quét dọn vệ sinh, Đường Y Y ngồitrên ghế sofa, rảnh rỗi đến mệt rã rời.

Hôm nay là cuối tuần, cô không có việc gì phải làm, bản thân định ngủ đến khi tự nhiên tỉnh, buổi chiều thì đến quán trà đang thi công.

“Nâng chân em lên.”

Bên tai cô vang lên tiếng nói của Tần Chính, Đường Y Y nhấc chân, để phía dưới đùi, ngồi xếp bằng lại.

Tần Chính lấy máy hút bụi ra – “Bữa sáng sẽ xong nhanh thôi.”

Đường Y Y nhìn mớ vải xô màu trắng còn quấn trên đầu anh, lớp phía ngoài thấm ra một ít máu, không biết khi nào thì rướm ra, dưới lớp quần áo anh đang mặc còn vết thương do côn quất vào.

Người đã như vậy mà còn không chịu ngồi yên.

“Để em làm đi.”

Tần Chính nói – “không cần.”

Đường Y Y bĩu môi – “Em chỉ sợ anh đột ngột ngã vật ra, miệng sùi bọt mép, lúc đó bị tình nghi là kẻ giết người chính là em.”

Vẻ mặt Tần Chính run rẩy, anh đột ngột ngẩng đầu, đôi mắt phía sau tròng kính sâu không thấy đáy – “Người con gái như em, khi quan tâmanh thì nói dễ nghe một chút không được sao?”

Mặt Đường Y Y không đổi sắc – “anh nghĩ nhiều.”

Tần Chính hí mắt – “Vậy sao?”

anh buông máy hút bụi trên tay, ngồi sát vào người con gái trên ghế salon..

Mùi hương bạc hà nhè nhẹ ập vào mũi cô, Đường Y ngửa người ra sau – “Làm gì vậy?”

Tần Chính duỗi tay vén mái tóc lộn xộn của Đường Y Y, ngón tay anhnhẹ nhàng gõ gõ vào một điểm – “Bên trong này có một hạt đậu đangnảy mầm.”

anh khống chế cả người cô chìm vào hơi thở của mình, dùng ánh mắt tùy ý miêu tả những gì anh đang nghĩ.

Tư thế của anh cực kỳ áp bức, lưng Đường Y Y đã dán sát vào ghế salon – “Sốt rồi hả?”

Ánh mắt Tần Chính nháy một cái, áp người gần hơn, hơn thở nóng ẩm phun lên trên đôi môi Đường Y Y, anh đè thấp âm thanh của mình xuống, trong đó ẩn chứa tình cảm đang bành trướng nhanh chóng – “không chỉ một hạt.”

Khoảng cách giữa hai người đã vượt qua phạm vi bình thường, sắc thái ái muội vây quanh, tình cảm nam nữ đang lên men, chỉ cần một chút chất xúc tác sẽ xảy ra phản ứng.

Nắng ngày hè chói chang, quần áo mỏng manh, cảm giác trong cơ thể thay đổi, nhiệt độ tăng cao, tất cả những điều đó rõ ràng.

Đường Y Y bỗng dưng duỗi tay, ngăn cản hành động tiếp theo của Tần Chính, dùng sức đẩy anh ra.

Đầu đang bị thương, lại bị tập kích bất ngờ, Tần Chính bị đẩy lảo đảo lui về phía sau một bước mới đứng vững lại được.

Nơi sâu thẩm trong đôi mắt anh lóe lên một tia sáng rất nhanh, hầu kết rung lên – “Có phải em đang mời gọi anh không?”

Đường Y Y nhìn theo ánh mắt của Tần Chính, phát hiện áo T-shirt của mình bị cuốn lên lộ ra một khoảng da bụng trắng nõn.

cô lập tức kéo áo xuống, ngực phập phồng thở kịch liệt.

Ánh mắt nóng bỏng của Tần Chình dời lên phía trên, dĩ nhiên vẫn đầy trêu chọc, gợi tình.

Bầu không khí xung quanh hai người có chút vi diệu.

Đường Y Y không chịu nổi bầu không khí này, cô đứng dậy rời khỏi phòng khách.

cô có cảm giác ở trước mặt Tần Chính, bản thân mình trần trụi khôngmảnh vải che thân.

Khóe môi Tần Chính ngoéo lên một cái, tiếp tục quét dọn vệ sinh.

anh không tưởng tượng được bản thân mình có một ngày sẽ vì mộtngười nào đó làm những chuyện như thế này, tự tay nấu ăn làm việc nhà, có vẻ những việc như thế này cũng không khó tiếp nhận cho lắm.

một lát sau, Đường Y Y vào bếp lấy cây kéo, lên sân thượng cắt lá của cây bạc hà xanh tốt rậm rạp, bỏ vào túi.

Tần Chính nhướn mày – “Là gì vậy?”

Đường Y Y nói – “Bạc hà.”

“anh lấy vài lá rửa sạch sẽ bỏ vào ly.”

Vẻ mặt Tần Chính đầy nét nghi vấn – “Ăn trực tiếp?”

Đường Y Y gật đầu – “Đúng vậy.”

Tần Chính bán tính bán nghi, lựa vài lá thuận mắt, rửa sạch rồi bỏ vào ly nước rồi uống vào.

Cảm giác mát lạnh chui vào mũi anh, anh hít sâu một hơi, cảm thấy quả nhiên không tệ.

Đường Y Y lấy những lá bạc hà còn dư trải trên sân thượng hong dưới nắng mặt trời.

Tiếng chuông cửa vang lên, ông quản gia mang theo bữa sáng và hai chú mèo đến.

Khi ông bước vào, phát giác thấy bầu không khí vô cùng vi diệu trong nhà, cũng may có hai con mèo theo ông, nhảy tới nhảy lui trong phòng khách, khiến bầu không khí thoải mái hơn hẳn.

Phú Quý nằm trong ngực Đường Y Y, móng vuốt bấu vào áo T-shirt của cô, cọ tới cọ lui.

Tần Chính nhìn vậy cơn giận bốc lên, dùng sức ném Phú Quý ra xa, dùng tay kéo kéo áo T-shirt hơi nhăn lại của Đường Y Y ra, cảm giác trơn mềm sượt qua tay, anh không kháng cự được tăng thêm sức trêntay.

Đường Y Y tức giận đẩy tay Tần Chính ra xa, động tác y hệt lúc anhdùng tay đẩy Phú Quý ra xa.

Phú Quý ngước đầu lên nhìn Tần Chính kêu meo meo hai tiếng, rồi cùng với Cát Tường bỏ đi chỗ khác, tựa như muốn khoe mẽ với anh – ‘cậu đây có người yêu nhé!’

Gân xanh trên trán Tần Chính như ẩn như hiện, anh vuốt nhẹ ngón tay – “Con mèo mập đó có phải cần giảm cân hay không?”

Đường Y Y sững sờ - “Giảm cân?”

Tần Chính liếc xéo – “Nó bự gấp đôi Cát Tường.”

Đường Y Y nhìn nhìn cục bông trắng muốt đang đi ngoe nguẩy trước mặt – “Đúng là mập.”

Phú Quý đang nằm trong ổ trái tim đột ngột run lên một cái.

Ông quản gia đang định quét tước căn phòng, lại phát hiện hình nhưđã dọn dẹp rồi, xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, ông đưa tay sờ sờ mặt bàn gần với mình nhất.

Vẫn còn ẩm ướt, còn vết nước, có dính chút sợi vải.

Ông nhìn về phía Đường Y Y, giọng nói cất lên mang chút ít hà khắc – “Khi lau bàn, lau xong bằng khăn ướt thì phải lau lại bằng khăn khô, nếu không thì sẽ không thật sự sạch.”

Ông vừa nói xong, phát hiện giọng điệu của mình không ổn lắm, đangđịnh giải thích thì nghe thấy Đường Y Y nói – “không phải dùng khăn ướt lau thôi là sạch đâu nha!”

Quản gia trợn mắt há hốc mồm, dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn về phía tần Chính.

Tần Chính đang húp cháo – “Còn phải dùng khăn khô lau lại?”

anh nhíu mày – “Quá phiền!”

Nén cảm giác khiếp sợ đang bùng lên trong trái tim mong manh của mình, quản gia lập tức nói – “Để tôi cho người đến làm.”

Tần Chính khoát tay.

Ông lão ngậm miệng lại, trong đáy mắt của ông đều hiện lên mấy chữ - không tin được.

Sau đó ông không biết mình đã rời khỏi căn nhà đó như thế nào.

Tuổi tác đã lớn, không chịu được kinh hãi, tạm thời vẫn còn trong dư chấn.

Buổi sáng hai người ngồi ở phòng khách xem tivi, hai con mèo ngồi xổm trên ghế sofa, Cát Tường đi đâu thì Phú Quý lẽo đẽo theo sau mông tới đó.

Đường Y Y lấy giấy tờ đất ra – “Đây là Hoàng Tiêu đưa cho em hôm đó.”

Tần Chính nhìn lướt qua – “Em lấy?”

Đường Y Y mím môi – “Ừm.”

Tần Chính thản nhiên nói – “Em có biết khi mình lấy nó thì có ý nghĩa gì không?”

“Biết rõ.” Hai tay Đường Y Y chống xuống đầu gối, cả người nghiêng về phía trước – “Ngay cả quỹ từ thiện em có thể mở, thì nói gì một đứa bé, không tính là gì.”

Tần Chính đột nhiên nói – “Nếu con của hai chúng ta còn thì…”

Đường Y Y cất tiếng cắt lời anh – “Đừng nói!”

Tần Chính giữ chặt tay cô, bao đôi tay nhỏ bé của cô trong lòng bàn tay mình – “anh xin lỗi.”

Vẻ mặt Đường Y Y lạnh lùng – “Chuyện trong quá khứ không cần nhắc lại.”

“Nếu nhắc lại những chuyện đã qua, từng chuyện từng chuyện thì bốn chữ ‘hỉ nộ ái ố’ chỉ thấy hai chữ tiêu cực trong đó thôi.”

Tần Chính giật mình.

“không có chuyện gì đáng để em nghĩ lại sao?”

“không có.” – Đường Y Y trả lời – “Nếu anh muốn cùng em chung sống tâm bình khí hòa, sau này đừng nhắc về chuyện cũ trước mặt em.”

cô nói trắng ra những gì mình muốn, tựa như một con dao sắc đâmmột nhát vào tim Tần Chính, khiến anh đau không thở nổi.

Tần Chính lấy mắt kính xuống, nhéo nhéo sống mũi, trên người anhtỏa ra cảm giác mất mát lạc lõng, khí tức u ám khiến người khác khôngdám lại gần.

Trước mặt anh bỗng dưng xuất hiện một miếng hồng, kèm theo là giọng nói ôn nhu – “Có ăn không?”

Tần Chính không đưa tay lấy, mà đưa miệng đến bên tay Đường Y Y ngậm miếng hồng vào, ăn vào rồi nói – “Ngọt.”

Đường Y Y đem mấy miếng hồng còn lại bỏ vào miệng anh.

“anh trông Phú Quý và Cát Tường đi, em đi gọi điện thoại.”

Đường Y Y gọi điện cho cha của Vu Dương, thám thính xem tình hình như thế nào.

Thái độ Vu Chu đối với cô rất nhún nhường, không có ý định lấp liếm với Đường Y Y, biết gì thì nói đó.

Chuyện giấy tờ đất Đường Y Y chỉ nói cho Tần Chính biết, không tiết lộ cho người khác.

Chuyện công đã xong, Vu Chu nhắc đến việc riêng – “Thằng nhỏ Vu Dương tính tình không tốt, nếu như có làm gì không phải, mong Đường tổng bỏ qua cho nó.”

Đường Y Y nói – “An tâm.”

“Được vậy thì tốt quá.” Vu Chu nói – “Nó dạo này đang luyện bút lông ở nhà ông ngoại nó, để kiềm chế tâm tính lại, tôi dự định sắp xếp cho nó ra nước ngoài.”

Đuôi lông mày của Đường Y Y khẽ nhướng, mới hiểu ra vì sao dạo này Vu Dương không xuất hiện.

Cúp điện thoại, Đường Y Y chợp mắt một lát, Tần Chính cầm di động lại đưa cô xem ảnh chụp.

Trong tấm ảnh là một đứa bé trắng trẻo mập mạp, là con gái của Trương Tiểu Huy, nửa tuổi. Ngồi trong cũi đang đưa miệng cắn chiếc tất màu sắc rực rỡ trên chân mình.

Trương Tiểu Huy và Quý Thời giờ đã có trai gái.

“thật đáng yêu.” – Đường Y Y cười nói – “anh gởi qua máy cho em.”

Tần Chính cúi đầu gởi ảnh qua cho cô.

Đường Y Y cúi đầu nhận ảnh, trên lỗ tai cảm thấy ẩm ướt, khuỷu tai côthúc ngang, lập tức nghe thấy tiếng rên của người đàn ông bên cạnh.

Ngày hôm sau, Đường Y Y đi một chuyến ra quán trà thảo luận với nhà thiết kế về ý tưởng của mình, Tần Chính đội mũ lưỡi trai, toàn bộ quá trình anh luôn ở bên cạnh cô, anh không mở miệng, nhưng khí tức mạnh mẽ của anh khiến không ai không để ý tới.

“Xong việc rồi?”

“Em còn gặp một người khách nữa.” Đường Y Y nhìn đồng hồ - “anhvề nhà trước đi.”

Mặt Tần Chính không đổi sắc nói – “Cả ngày nay anh không có việc gì phải làm.”

Đường Y Y liếc mắt nhìn sang – “Khách là nữ, 40 tuổi.”

“Được rồi.” – Trong mắt Tần Chính xẹt qua một tia lạnh – “Vậy anh đilàm một số việc.”

Chuyện hôm trước anh muốn đích thân nghe kết quả.

Tách khỏi Tần Chính, Đường Y Y lái xe rời khỏi, cô đi nửa đường thìnhận được điện thoại của Lưu Đình Vân.

Nhắc máy lên đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu thì vang lên tiếng khóc đầy lực của Lưu Đình Vân.

Sắc mặt Đường Y Y lập tức căng thẳng lên – “Sao vậy? Nín khóc, có gì từ từ nói.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.