Khống Chế Thành Nghiện

Chương 71: Em Có Đồng Ý Gả Cho anh không?



Tứ xưa đến nay, cảm giác khi chinh phục một điều gì đó luôn luôn không bị ràng buộc, không ép uổng.

Đối với Tiết Ngũ mà nói, Lưu Đình Vân chính là người duy nhất anh muốn có được, lại không có được.

không chiếm được, luôn luôn có sức hấp dẫn khó cưỡng lại.

Như ăn cá, nếu vướng phải xương, không nhìn thấy, sờkhông được, nhưng không thể nào bỏ lơ được. Thỉnh thoảng lại đâm một lần, rướn đau nhẹ dây thần kinh.

Nếu không nhổ bỏ, cứ đau rướn âm ỉ, rồi có ngày đau chết sống do viêm nhiễm.

“Ở nước ngoài một thời gian không còn như trước kia nữa.” – Tiết Ngũ dựa vào cửa xe, cả người áp về phía Lưu Đình Vân vài phân, cười nghiền ngẫm, nói tiếp.

“Cả gương mặt đều non mịn mơn mởn hơn xưa.”

Lưu Đình Vân lạnh mặt – “Người đàn ông đó, có phải anhbắt tới không?”

Tiết Ngũ liếc cô một cái – “Chẳng lẽ em nghĩ loại lừa cả người già như hắn ta còn lương tâm sao?”

Lưu Đình Vân không đếm xỉa tới lời trào phúng của anh – “Làm sao anh biết chuyện của gia đình tôi?”

Vẻ mặt cô đầy ghét bỏ, chợt cô nghĩ đến điều gì – “Mười mấy vạn đó là của anh?”

Tiết Ngũ phun một làn khói về phía cô – “Có thể là của nhà em.”

Lưu Đình Vân vừa định nói tiếp, từ cánh cửa nhà phía bên trái xuất hiện một bác gái – “Đình Vân à, con mang bạn trai về rồi!”

Giọng bà rất lớn, mọi tiếng cất lên cả xóm đều nghe thấy, mấy nhà xung quanh tò mò ra nhìn xem.

“Xe xịn quá.”

“Phía trước xe là con trâu phải không? Là ký hiệu xe? Tôi chưa thấy qua bao giờ.”

Có người hiểu biết nói – “Là Lamborghini.”

Người nọ còn chi tiết nói luôn giá xe, càng làm cho mọi người xôn xao.

Ánh mắt mọi người nghiêng nhìn về phía Tiết Ngũ, đangước lượng từ món trên người anh có giá cả ra sao.

Trong chớp mắt, Tiết Ngũ đã được cân lượng trong mắt mọi người thành – người giàu.

“Tôi đã nói rồi mà, Đình Vân lên tivi, còn ra nước ngoài, ánh mắt rất cao, bình thường không lọt vào mắt được.”

“Mẹ của Đình Vân chỉ lo hão, sớm chiều cứ lo không ai thèm lấy con gái mình.”

“Đình Vân, bạn trai ở đâu? Làm gì?”

“Bạn trai của cô cũng làm việc kinh doanh ở nước ngoài phải không?”

Mọi người bảy miệng tám lời, ánh mắt thân mật nhìn qua Tiết Ngũ, thanh niên nam nữ ánh mắt tỏa sáng, nam xem xe, nữ xem Tiết Ngũ.

Đầu Lưu Đình Vân đau muốn nứt.

Người cùng trang lứa với cô trong thôn xóm cũng làm mẹ vài đứa con, chỉ có cô là chưa kết hôn. không ngoài ý muốn, cô chính là đối tượng được lấy ra tiêu khiển trong cuộc trà dư tửu hậu.

Tính huống này đột ngột phát sinh, khiến mọi người kinh động, cô cũng sững sờ.

Nhìn cảnh này, điếu thuốc trên môi Tiết Ngũ run rẩy, anhcúi đầu vỗ vỗ bụi bám trên ngực, dùng âm lượng chỉ có Lưu Đình Vân có thể nghe thấy nói – “Bạn trai?”

Vẻ mặt Lưu Đình Vân tự như ăn phải một con ruồi.

Chỉ trong chốc lát, chuyện được truyền đi. Mọi người đều biết Lưu Đình Vân có bạn trai, bề ngoài soái ca, chạy xe sang, là người giàu có.

Mọi người chạy đến xem mặt, cửa sắp bị chèn vỡ.

Ba mẹ Lưu trở tay không kịp, hai người quan sát người con trai đang đứng cạnh con gái mình, rồi nhìn nhau trao đổi bằng mắt.

“Nhìn có vẻ lớn tuổi hơn Đình Vân.”

“Lớn hơn một chút không sao, cũng không phải lớn hơnmột hai chục tuổi.”

“Nhìn thấy tóc mai hai bên của cậu ta bạc không ítkhông?!”

“Có thể là do di truyền, nhìn rất có sức sống.”

“Lần đầu Đình Vân dẫn bạn trai về nhà, hài lòng lắm phảikhông?”

“Dĩ nhiên.”

Hai người thu hồi ánh mắt, ba Lưu lấy bình trà tốt trong nhà ra pha đãi Tiết Ngũ, mẹ Lưu mặt mày hớn hở, cầm lại tiền bị lừa, con gái cũng có nơi có chốn, song hỷ lâm môn.

Nhìn cậu, mợ, bác, dì nghe tiếng đồn rồi lại hỏi chuyện, Lưu Đình Vân muốn điên.

cô rất muốn sập cửa bước thẳng ra khỏi nhà, hay là khôngquan tâm ngó ngàng gì hoàn cảnh xung quanh nói ra sựthật, những nghĩ cảnh cha mẹ mình lúng túng, khó xử. Hàng xóm trong thôn ngượng ngùng tan rã không vui. côkhông muốn.

cô không còn là trẻ nhỏ bảy tám tuổi, cô có suy nghĩ và cũng có lý trí. Hành động bốc đồng xốc nổi không gợn được trong cô.

Nhìn vào trong sảnh, trong vườn, cửa nhà, đều là người.

Khóe mắt Lưu Đình Vân giật giật.

Thừa dịp mẹ Lưu vào bếp, cô vội xoay người chạy vào.

“Mẹ, con và Tiết Ngũ không phải trai gái yêu nhau.” – Lưu Đình Vân nói – “Thậm chí không phải là bạn bè.”

“Hả?” Mẹ Lưu ngừng đôi tay đang xắt thức ăn lại – “Vậy mà còn đem người đưa về nhà?”

Lưu Đình Vân hừ lạnh – “Là anh ta tự tìm tới.”

Mẹ Lưu không tin – “không phải bạn bè, vậy sao cậu ấy biết địa chỉ nhà chúng ta?”

Lưu Đình Vân á khẩu không trả lời được.

“Mẹ, tạm thời con không nói rõ cho mẹ được, nhưng thựcsự con và anh ta không có gì.”

Mẹ Lưu nhìn chằm chằm con gái mình, một lúc lâu sau, bà đem thức ăn bỏ vào túi, tức giận cất giọng – “Làm mừng hụt một hồi.”

Lưu Đình Vân nhẹ giọng dụ dỗ - “Mẹ, sau này con sẽmang một người con rể vừa cao lớn vừa đẹp trai về.”

“Sau này?” Mẹ Lưu nói – “Mẹ của con còn không biết sống được tới khi nào đâu.”

“Mẹ nói gì vậy?” Lưu Đình Vân xùy xùy vài tiếng – “Nhật định sẽ sống lâu trăm tuổi.”

Mẹ Lưu chao ôi một tiếng – “Vậy làm sao bây giờ? Ba con, nhà bác cả, bác hai đang ngồi nói chuyện cùng Tiết Ngũ, bọn họ đều nghĩ Tiết Ngũ là con rể nhà ta rồi.”

“Đình Vân, con đừng nói gì, sau này có dịp mẹ sẽ nói hai đứa bận công việc chia tay rồi.”

Lưu Đình Vân trợn trắng mắt.

“Nhưng mà,” Mẹ Lưu nói tiếp – “Biết đâu chừng hai đứa thành đôi thì sao? Vậy thì cũng đỡ phải giải thích.”

Lưu Đình Vân chém đinh chặt sắt nói – “không có chuyện đó!”

“Duyên phận là thứ không thể nào biết trước được.” Mẹ Lưu cười nói – “Mẹ nhìn hai đứa có tướng phu thê.”

“Tướng phu thê?” Nét mặt Lưu Đình Vân kinh hãi – “Mẹ, mẹ đừng dọa con.”

cô trốn luôn trong phòng bếp, ăn hết vài trái cà cua, mộtquả dưa chuột, hai củ cải trắng.

“Đình Vân, cậu Tiết đâu rồi?”

Tiếng của ba Lưu vọng vào từ cửa – “Ra ngoài nghe mộtcuộc điện thoại thôi sao không thấy đâu nữa rồi?”

Lưu Đình Vân bĩu môi – “anh ta có tay có chân, muôn đimuốn đứng con cũng không xen vào được.”

Ba Lưu tức giận – “Con nhỏ này, cậu ấy lần đầu đến nhà chúng ta, chưa quen hoàn cảnh khu này, lạc đường thìsao?!”

Lưu Đình Vân nói thầm trong bung – “Lạc càng tốt.”

Tiết Ngũ chẳng những không lạc đường, mà anh còn mang theo quà biếu sang quý trở về - “Chú, dì, con vừa lại xe lấy quà.”

anh vừa gọi trợ lý đi mua, đều là những vật thích hợp cho người lớn tuổi.

Mẹ Lưu nhìn bạn đời mình.

Ba Lưu lúng túng ho khan vài tiếng, khi ông còn trẻ dại đến nhà phụ huynh hai tay trống trơn, không biết lễ nghĩa.

Do ông không biết

Mẹ Lưu nhìn quà biếu được gói lại sang trọng, không phải là những mặc hàng thông thường, bà vội dùng ánh mắt ra hiệu cho bạn đời của mình.

Ba Lưu nhăn nhíu mi lại – “Khiến cho cậu Tiết tốn kém rồi.”

Tiết Ngũ cười khéo léo – “Nên như vậy.”

Lưu Đình Vân đứng một bên, bực bội giật giật khóe miệng.

Tiếng trò chuyện ồn ào đến chạng vạng mới kết thúc.

Chỉ đơn giản là vì Ba mẹ Lưu mời Tiết Ngũ ở lại dùng cơm tối, đã khiến cho Lưu Đình Vân cảm thấy mây đen phủ đầy đỉnh núi.

Tiết Ngũ được bà nuôi lớn, biết cách lấy lòng người lớn, khiến họ vui vẻ, có duyên với họ. Mẹ Lưu càng nhìn anhcàng thấy thuận mắt, ba Lưu cũng tươi cười vui vẻ, từng lời nói ra đều có ý tán thưởng.

Lưu Đình Vân cảm thấy cha mẹ mình bị Tiết Ngũ tẩy não.

Hơn tám giờ, Tiết Ngũ đứng dậy rời khỏi, mẹ Lưu nháy mắt với con gái – “Đình Vân, tiển cậu Tiết đi con.”

Lưu Đình Vân đang ngồi uống nước trái cây, mắt điếc tai ngơ.

Mẹ Lưu cưỡng chế lấy ly nước trên tay cô, đẩy cô về phía cửa, ầm một tiếng – cửa đóng lại.

Lưu Đình Vân – “…”

Ban đêm ở nông thôn, côn trùng kêu vang như một ban nhạc siêng năng hòa tấu giữa đất trời.

Tiết Ngũ bỏ tay vào túi quần – “Mẹ em nấu ăn không tệ.”

“À, đúng rồi, trước khi đi, ba em nói anh khi nào rãnh thìghé chơi, ngồi lại đánh cờ uống trà với ông.”

Lưu Đình Vân quay đầu lại nhìn anh – “Làm vậy có ý nghĩakhông?”

Nghe giọng điệu của cô, Tiết Ngũ giận tái mặt – “Lưu Đình Vân, đừng lệch lạc, anh đang giúp em, nếu không có anh,thì buổi chiều hôm nay em đã chết đuối vì nước miếng của những người trong thôn, còn liên lụy ba mẹ mình. Vì em, mà sáu tháng cuối năm tâm không an được.

Lưu Đình Vân vuốt mặt, cắn môi dưới – “Tiết Ngũ, tôi nóithật với anh, tôi là người hết sức tục tằng.”

“Những điểm xấu của phụ nữ anh đều có thể thấy được ở tôi, như ham mê hư vinh, già mồm cải láo..”

Tiết Ngũ nói – “Màu son của em hôm nay nhìn được đó.”

Đột ngột bị cắt lời, Lưu đình Vân vẫn tiếp tục nói – “Tiết Ngũ, với tôi mà nói, anh tựa như một đứa bé khi muốn ănmột món gì đó mà không được ăn luôn luôn tưởng tượng mùi vị món đó trong đầu, nghĩ rằng khi ăn món đó ngon ra sao, cảm giác như thế nào. thì đến khi ăn được thìhương vị đúng như trong tưởng tượng.”

“một món ăn vặt mà thôi, trên đời này có nhiều mà, anhcó thể chọn món khác, cần gì châm châm vào một món.”

“Đúng vậy, em nói có lý.” – Vẻ mặt Tiết Ngũ hồ hởi – “Vậy em cứ đến với tôi, để xem khi nào tôi chán em.”

Cái tán tay của Lưu Đình Vân bay qua.

Tiết Ngũ bắt lấy cổ tay cô, giật mạnh vào xe, cả người áp giữa hai chân cô.

Động tác liền mạch nhanh nhẹn.

Lưu Đình Vân mất sức lực giãy giụa nhưng không có tác dụng.

cô càng phản kháng, càng khiến Tiết Ngũ nổi điên – “Mẹ nó!”

anh cúi đầu, ngấu nghiến lấy đôi môi của Lưu Đình Vân.

cô trừng to mắt, tiếng chửi rủa thoát ra khỏi miệng trở thành âm thanh ái muội.

một lát sau, Tiết Ngũ liếm sạch máu trong môi, hơi thở ấm nóng phun lên mặt Lưu Đình Vân.

“Tiết Ngũ này muốn loại phụ nữ nào mà không có?” Lờinói anh thốt ra, tay vỗ vỗ lên má Lưu Đình Vân, rồi dùng sức béo má cô – “Em đã nhiều lần không biết phân biệt tốt xấu, Đình Vân, đừng thấy tôi nhúng nhường mà em lấn lướt.”

Mặt Lưu Đình Vân bị bóp méo, cô tức giận chửi ẩm lên.

“anh cho là đám phụ nữ đó bám lấy anh là yêu anh à? Họ bất quá là bám lấy tiền của anh thôi.”

“Tiết Ngũ, anh tốt nhất là cầu nguyện cho Tiết Thị đừng bị phá sản, nếu không, anh không là cái gì hết.”

Tiết Ngũ đẩy mạnh Lưu Đình Vân vào trong xe, tốc váy côlên cao, dùng sức ngang tàng bạo ngược hung ác với cô.

Sắc mặt Lưu Đình Vân trắng bệt, cô hết đá lại đánh – “Tiết Ngũ, loại người như anh, cho đến hết đời cũng đừng mong có một người thật lòng với mình.”

Tiết Ngũ đột ngột ngừng lại, ánh mắt đẩy ẩn ý nhìn bao quát Lưu Đình Vân, nhìn rõ nỗi căm hận và uất ức trong mắt cô.

Khi cùng gia đình cô dùng cơm chiều, chung đụng với cha mẹ cô, cô như một cô gái nhỏ, biết làm nũng, chơi xỏ lá. Vì sao khi ở cùng với anh cô như một người điên?! mộtchút tươi cười vui vẻ cũng không muốn chia sẽ với anh?!

Tiết Ngũ đứng dậy, ngồi bên cạnh, tà áo mở rộng, lộ ra lồng ngực rắn rỏi – “Xuống đi.”

Lưu Đình Vân không để ý đến quần áo xộc xệch, bất chấp bước xuống xe, một giây cũng không muốn nấn ná.

Bên trong xe không còn hơi thở ấm nóng, Tiết Ngũ híp mắt hút thuốc – thật lòng?

Trong đầu anh hiện lên hình ảnh của một người con gái.

cô ấy nói yêu anh.

Sao lại không có? – Có một người.

Qua ngày hôm sau, Tiết Ngũ đến bệnh viện tâm thần.

“Hoàng Tiêu, tôi tới thăm cô, vui không?”

Vẻ mặt Hoàng Tiêu ngu si.

Sờ sờ lên chiếc cằm mềm mượt, Tiết Ngũ chậc chậc hai tiếng – “Nhìn cô sống ở đây cũng tốt quá, béo lên thế này mà.”

Hoàng Tiêu đột ngột cắn tay Tiết Ngũ.

“Mẹ nó!” Tiết Ngũ chửi nhỏ - “cô dám cắn tôi?”

“cô nhả ra ngay cho tôi!”

Hoàng Tiêu không buông miệng.

Tiết Ngũ vặn khớp hàm cô, buộc cô buông miệng ra.

Nhìn mu bàn tay của mình có một hàng dấu răng rướm máu, Tiết Ngũ tức điên, gào lên – “Mẹ nó, Hoàng Tiêu côđừng giả ngây giả dại trước mặt tôi, cô nên biết cảm ơn Lưu Đình Vân, nếu không phải bị cô ấy nguyền rủa, tôi cũng không nhớ ra cô.

Hoàng Tiêu bị anh rống co người lại phía sau.

Tiết Ngũ nhướng nhướng môi – “Được rồi, chúng ta ngồi xuống nói chuyện một chút đi, nói tôi nghe xem cô thậtlòng đối với tôi ra sao, rồi dang díu với bác Hai của tôi ra sao.”

“cô chỉ có cơ hội lần này thôi, nhớ cho kỹ.”

Nửa giờ sau, Tiết Ngũ rời khỏi, bác sỹ bước vào kiểm tra, trán Hoàng Tiêu vừa bầm vừa chảy máu, do đâm vào vật cứng.

không tới một tuần, một số chuyên gia đến khám bệnh cho cô, nói cô không có vấn đề gì nữa, có thể làm thủ tục xuất viện.

Ngày Hoàng Tiêu xuất viện, chủ tịch Tiết thị công bố với truyền thông, anh và vợ mình tình cảm không hợp nên ly hôn, đứa nhỏ được phía mẹ nuôi nấng.

Mấy tờ báo lớn muốn đào sâu tin tức độc quyền, nhưngkhông tìm thấy tung tích của Hoàng Tiêu.

Bỏ tờ báo xuống, Đường Y Y nhấp một ngụm trà. Thời gian trước, cô nhận được một bưu kiện từ Tiết Thú, ông ta bỏ hết mọi thứ đi tìm Hoàng Tiêu.

“Đây là hiệp nghị chuyển nhượng toàn bộ cổ phần của Tiết Thú, chỉ cần ký tên là có hiệu lực.”

Tần Chính nhẹ giọng nói – “Em quyết định đi.”

“So với việc này.” – Đường Y Y nói – “Em càng muốn biết làm sao Tiết ngũ có thể nghĩ thông?”

Tần Chính nhìn cô.

Hai người cùng bật thốt lên – “Lưu Đình Vân.”

Hai người nhìn nhau cùng cười xùy một tiếng.

Mặt trời lặn hoàng hôn buông xuống, bớt phần oi bức.

Đường Y Y và Tần Chính đi tản bộ trong vườn hoa, hai chú mèo đi theo sau, rồi lẻn lên phía trước, chui vào trong bụi hoa.

“Khi nào khai trương quán trà?”

“Dự định ngày mười một.”

Tần Chính nhướng mày – “không chờ đến Trung Thu được sao?”

Lễ Quốc Khánh anh đã lên kế hoạch đi du lịch với cô.

Đường Y Y lắc đầu – “Nếu khai trương vào Trung Thu quá gấp gáp.”

Tần Chính xoa xoa sống mũi.

đi một đoạn, Đường Y Y ngồi vào ghế gỗ, Tần Chính ngồi bên cạnh cô.

“Ngày mai em đi công tác, anh đem Phú Quý và Cát Tường đi tiêm vắc-xin phòng bên được không?”

“Được.” – Tần Chính nhìn hai con mèo đang lăn lộn trênthảm cỏ, anh cầm tay Đường Y Y để lên đùi, vuốt nhẹ vài cái – “Em đem vật dùng cần thiết đưa cho anh.”

cô nhìn về một phía vườn – “Bên đó có nhiều lựu.”

Tần Chính cũng nhìn sang – “anh phát hiện em đối với đồ ăn đặc biệt để tâm.”

Đường Y Y vô ý thức mím miệng.

Gió phất qua nhẹ nhẹ, hoa cỏ nhảy múa, người đàn ông bên cạnh cúi đầu, ánh mắt anh rơi vào người con gái bên cạnh, khóe mắt đuôi mày dịu dàng khôn xiết.

Bầu không khí tốt vô cùng.

Tần Chính không chuẩn bị bất cứ điều gì, bởi anh khôngmuốn đường Y Y phát giác bất cứ điều gì không bình thường.

Bình thản mà trực tiếp, nhưng có tác dụng đánh sâu vào nội tâm.

Đường Y Y trước giờ vô cùng mẫn cảm, sức quan sát tỉ mỉ, nhưng lần này không có chút dấu hiệu gì. 

cô sửng sốt.

Tần Chính nhìn người con gái đang bối rối trước mặt mình – “Đêm giao thừa anh đã muốn làm thế này, nhưng đêm đó em trước anh một bước, nói muốn ly hôn với anh.”

Đường Y Y mím môi nhớ lại chuyện cũ.

Tư thái Tần Chính thành kính, giọng anh khàn khàn – “Bên nhau hơn hai mươi năm, anh làm nhiều chuyện có lỗi với em.”

Hầu kết trên cổ anh lăn lộn – “Mong em cho anh cơ hội để có thể chăm sóc em vài chục năm tiếp theo.”

Đường Y Y lẳng lặng nhìn anh.

Ánh mắt Tần Chính đong đầy tình cảm, từ chữ anh nói ra đều tận đáy lòng – “Đường Y Y, em có đồng ý lấy anhkhông? Làm vợ của anh?”

Hai con mèo cũng đi lại, một trái một phải ngồi cạnh, nhưmột đôi chứng nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.