Khống Chế Tuyệt Đối - Đa Lê

Chương 44-2: Lúc trước (2)



Editor: AI

Tâm tình của Lương Diễn hôm nay đặc biệt tốt, tuy rằng ngày thường anh cũng vô cùng hòa nhã nhưng vẻ tươi cười của hiện tại lại khác so với mấy ngày hôm trước, hiển nhiên là do được thỏa mãn trên phương diện nào đó.

Đều là đàn ông, cộng thêm việc nghe nói chút về sự tình của Thư Dao trước đó, Đặng Giác đại khái đã có thể phỏng đoán ra nguồn căn sự việc.

Nhìn dáng vẻ này thì có hơn nửa chính là hai người đã làm lành với nhau rồi.

Chờ cuộc họp kết thúc, Đặng Giác theo Lương Diễn vào văn phòng, sau khi vào cửa còn tìm chỗ ngồi yên mông, vắt chéo chân.

Trợ lý bưng trà lên.

Đặng Giác tươi cười hỏi anh: “Đuổi tới tay rồi?”

Lương Diễn ngồi ngay ngắn, mở ra tệp tài liệu vừa mới trình lên, lên tiếng.

“Vậy anh có thể xác định là bây giờ cô ấy đối với anh là thật lòng không?” Đặng Giác hỏi, “Cho nên sẽ không giống như lần trước? Hay vẫn là, chỉ h@m muốn cơ thể này của anh?”

Lương Diễn không trả lời vấn đề của anh ta, lật một trang giấy: “Hai chuyện này không có gì khác nhau.”

Đặng Giác nghe hiểu ý bên ngoài câu nói này, dù sao cơ thể cũng là của Lương Diễn, Lương Diễn không thèm để ý chuyện Thư Dao yêu anh là yêu linh hồn bên trong của anh, hay chỉ có cơ thể này đem lại được cho cô cảm giác an toàn.

Đặng Giác lắc đầu: “Không ngờ được lại có thể nghe được mấy lời này từ miệng anh.”

Tạm dừng một lát, anh lại nói: “Lần trước Thư Dao chọc anh tức giận đến mức như vậy, em không nghĩ anh lại có thể tha thứ được cho cô ấy.”

Ánh mắt của Lương Diễn rốt cuộc cũng rời khỏi tập tài liệu cần anh phê duyệt, nhìn về phía Đặng Giác, nhướng mày: “Hôm nay em qua đây chỉ để nói mấy lời vô nghĩa này?”

Đặng Giác sửng sốt một lúc lâu mới cười miễn cưỡng, nhấc tay tỏ vẻ đầu hàng: “Được được được, chúng ta không đề cập đến chuyện này.”

- - Chuyện xưa năm đó, Lương Diễn đem Thư Dao cất giấu kỹ như bảo vật, người khác đều không rõ nhưng Đặng Giác lại hiểu biết rành mạch.

Anh nhìn Lương Diễn lúc này đang bình tĩnh mà không kiềm được suy nghĩ về tình hình năm đó.

Lúc Lương Diễn và Thư Dao quyết liệt với nhau, vừa hay Đặng Giác cũng đang làm việc ở Tây Sơn bên kia, buổi tối trời mưa to, anh không ra đi mà ngủ lại trong nhà Lương Diễn.

Đặng Giác biết Lương Diễn đang chăm một cô bạn gái nhỏ không thích gặp người ngoài, mà anh cũng ở trong nhà nên không muốn đi quấy rầy người yêu của người ta. Khi đó Đặng Giác biết chuyện Thư Minh Quân tới nhà làm ầm ĩ, thân là bạn chí cốt, anh không nhịn được mà an ủi khuyên giải bạn mình mấy câu: “Hay là nói thẳng trực tiếp với Thư Thế Minh đi, anh và Thư Dao là quen nhau đàng hoàng, sao mà qua miệng của Thư Minh Quân lại thành lừa bán con gái nhà lành rồi? Nói ra không nghe lọt tai chút nào.”

Lương Diễn gật đầu: “Tôi biết rồi.”

Đặng Giác tán gẫu được vài câu với Lương Diễn thì nhìn thấy cửa mở ra, Thư Dao lảo đảo chạy vào, trên cổ chân mảnh khảnh còn có tiếng leng keng của cái lục lạc hình quả anh đào.

Cô làm trò trước mặt Đặng Giác, dùng sức đấm vào ngực Lương Diễn. Chỉ là lực quá nhỏ cũng không có tác dụng gì.

Phản ứng đầu tiên trong đầu Đặng Giác chính là muốn tránh đi. Chuyện nhõng nhẽo, làm nũng hờn giận giữa mấy cặp yêu nhau là chuyện bình thường, hiển nhiên Lương Diễn cũng không muốn Đặng Giác thấy được cảnh này.

Anh không nói lời nào ôm Thư Dao trở về phòng ngủ, chỉ nghe tiếng Thư Dao nức nở, nói hổn hển: “... Anh chính là đồ khốn khiếp …. Trước nay em chưa từng thích anh, chỉ là ham thú cơ thể của anh nến mới ở bên anh … Ngày mai em sẽ đi theo chị Quân, sau này không muốn gặp lại anh nữa…”

Tàn thuốc trên tay Đặng Giác rơi xuống, ngón tay vì hơi nóng nên có hơi đau. Dập đầu thuốc vào gạt tàn, Đặng Giác nhìn thấy tình hình không ổn, lo lắng sẽ có chuyện xảy ra nên vội vàng đuổi theo, chỉ nhìn thấy Lương Diễn xụ mặt xuống, nói với Thư Dao đang ở trong lồ ng ngực mình: “Dao Dao, chúng ta nói chuyện đàng hoàng đi.”

Thư Dao không để ý tới anh, vẫn không ngừng rơi nước mắt, giọng nói nghẹn ngào: “Em không bao giờ thích anh. Sau khi em trở về sẽ tìm một người con trai khác để yêu đương, kết hôn, sinh con, không bao giờ ở bên cạnh anh nữa, em chán ghét anh.”

Những lời này đã chạm thẳng vào cái vảy ngược của Lương Diễn.

Đặng Giác nhìn Lương Diễn đang mặc kệ sự giãy giụa của Thư Dao, cưỡng chế ôm cô vào phòng ngủ, sắc mặt không tốt. Lại không trở ra.

Đặng Giác ngủ ở phòng dành cho khách, nửa đêm anh bừng tỉnh, lại lên cơn thèm thuốc nhưng nhớ ra cái bật lửa vẫn còn trên tầng hai nên lên lầu lấy, lúc đi ngang qua phòng ngủ chính, nghe được âm thanh vừa giống như vui thích vừa giống như đau khổ ở bên trong. Còn có giọng Lương Diễn đang ép hỏi, hỏi cô có biết sai hay không, hỏi cô có dám đi nữa hay không.

Đặng Giác không biết Thư Dao trả lời như thế nào, nhưng anh đoán được câu trả lời kia chắc chắn làm Lương Diễn không hài lòng. Bởi vì tiếng khóc của cô càng nghe thảm hại hơn nữa, còn mang theo vẻ nghẹn ngào kiệt quệ.

Từ 8 giờ tối cho đến 2 giờ chiều hôm sau, Lương Diễn mới ra ngoài.

Trên cổ anh có mấy vết cào thật sâu, có chỗ rướm máu, trên xương quai xanh, hầu kết có dấu răng chồng chất. Đúng là có bao nhiêu vốn liếng đều dùng hết rồi.

Đặng Giác bị dáng vẻ âm trầm của Lương Diễn dọa sợ, chần chừ: “Ngày hôm qua anh --” Không phải là khi dễ con người ta cả đêm chứ?

Lương Diễn không nói chuyện, cả một đêm anh chưa ngủ nên dưới mắt có quầng thâm, mệt mỏi ngồi trên ghế. Anh hơi cúi người cầm điếu thuốc trên bàn lên, ngậm trong miệng, cũng không cần Đặng Giác châm lửa, tự mình anh cụp mắt châm thuốc, im lặng hút.

Đặng Giác biết anh vì bà cố nhỏ ở trong phòng ngủ mà đã cai thuốc rất lâu, không ngờ bây giờ anh lại hút thuốc.

Một điếu thuốc hút được một nửa, Lương Diễn mới nói: “Đợi lát nữa tôi sẽ đưa cô ấy đi.”

Đặng Giác có chút khó tin: “Thật không giữ lại nữa?”

“Không giữ lại,” Sắc mặt Lương Diễn bình tĩnh, gảy gảy tàn thuốc, “Thứ mà một chút lương tâm còn không có thì tôi còn giữ cô ấy lại làm gì.”

Đặng Giác chỉ cảm thấy anh rất cô đơn nhưng lại không nghĩ ra được lời nào để an ủi anh.

Trong lúc vô tình nhìn xuống thấy trong túi Lương Diễn lộ ra một đoạn vòng chân màu vàng. Đặng Giác không nén được tò mò hỏi: “Cái vòng chân này --”

Lương Diễn lấy ra, cụp mắt nói: “Không cẩn thận làm đứt, ngày mai cho người sửa lại.”

Đặng Giác không nhịn được, hỏi: “Không phải anh muốn đưa người đi sao?”

“Đúng vậy,” Lương Diễn vứt cái vòng chân bị đứt lên bàn, tự cười giễu mình, “Là tôi hồ đồ.”

Cái vòng chân màu vàng lẳng lặng nằm trên bàn, cái mặt hình quả anh đào bằng vàng bị làm hư, cái lục lạc cũng bị bóp méo, không phát ra tiếng nữa.

Lời tuy nói như vậy nhưng Đặng Giác không thấy được cảnh Lương Diễn đưa người đi.

Suốt một tuần, sau một tuần đấy Đặng Giác mới nhìn thấy Lương Diễn lái xe đưa Thư Dao đến chỗ Thư Minh Quân bên kia.

Lúc chia tay Thư Dao cũng không nói một lời với Lương Diễn, cũng cự tuyệt sự đụng chạm của Thư Minh Quân. Tư thế đi đường của cô không được tự nhiên. Khi đó thời tiết nóng bức mà Thư dao lại mặc một cái đầm dài tay.

Nhưng mà khi gió thổi tới, Đặng Giác vẫn giữ ánh nhìn nãy giờ phát hiện bên dưới váy áo của cô, trên cặp đùi trắng nõn có rất nhiều dấu hôn.

Đặng Giác không đành lòng tưởng tượng ra trong một tuần đó, Lương Diễn đã làm cái gì với Thư Dao.

Lương Diễn yêu chiều Thư Dao đến mức một câu nặng lời cũng không nỡ nói, lần duy nhất hai người khắc khẩu cũng là lúc chia tay này đây.

Cũng không biết đến cuối cùng Thư Dao đã nói ra những lời tàn độc như thế nào mới khiến cho Lương Diễn hao tổn tinh thần đến thế.

Nhưng anh chỉ biết được một chuyện, sau khi Thư Dao đi rồi, Lương Diễn đến công viên giải trí vẫn đang trong quá trình quy hoạch, tốn mất một buổi trưa để tìm mấy cái lọ ước nguyện trong công viên, cuối cùng tìm được một cái lọ xem như bảo bối nâng niu đem về nhà.

Đặng Giác không yên tâm, đi nghe ngóng một chút, nghe được sau khi Thư Dao sốt cao một trận thì lại trở về giao tiếp tự nhiên bình thường, cũng không còn sợ hãi người khác như vậy nữa.

Nhưng mà cô đã quên mất Lương Diễn.

Đặng Giác đem việc này nói cho Lương Diễn, mà Lương Diễn cũng không có cảm xúc dư thừa nào thế nhưng ngón tay đang cầm bút máy lại trắng bệch.

Lại sau đó, Lương Diễn sẽ định kỳ quyên tặng tiền xây dựng cho trường học của Thư Dao, đầu tư vào công ty sản xuất trò chơi mà Thư Dao từng có hứng thú, cho tái xây dựng công viên chủ đề âm nhạc.

Nhưng Đặng Giác cảm giác được, khi đó Lương Diễn không có một lần nào tính toán sẽ lại xuất hiện trong cuộc sống của cô thêm lần nào nữa.

Sức khỏe của Thư Dao vẫn không thể khôi phục hoàn toàn, buổi tối Lương Diễn còn đo huyết áp cho cô, đo nhiệt độ cơ thể cho cô, vì suy xét đến sức khỏe của cô mà quyết đoán cự tuyệt mong muốn được ôm ấp hôn hít của cô.

“Vì để không làm em bị thương,” Lương Diễn nghiêm túc nói cho cô, “Mấy ngày nay em cần phải nghỉ ngơi cho tốt.”

Thư Dao ngoan ngoan gật đầu, cuộn người trong ổ chăn ấm áp, cô vẫn còn tò mò chuyện kia, nên không kiềm lòng được mà thò cái đầu nhỏ ra ngoài, hỏi Lương Diễn: “Vì sao trước đây em lại muốn gọi anh là anh trai vậy?”

Thư Dao không nhớ rõ chi tiết lúc hai người ở chung, chỉ có thể phỏng đoán từ những tấm ảnh chụp và video kia, bọn họ hẳn là cực kỳ yêu nhau.

Lương Diễn thả tay của cô vào lại trong chăn, mặt không đổi sắc mà nói cho cô: “Cũng không nhất định gọi là anh trai, ngẫu nhiên em còn gọi anh là ba.”

Gương mặt Thư Dao đỏ lên: “Thật, thật sự?”

“Có khi còn là thầy ơi, chú cảnh sát ơi,” Lương Diễn cúi người, ngón tay lướt qua chóp mũi của cô, mỉm cười, “Em thích cái gì thì gọi cái đó.”

Gương mặt của Thư Dao như sắp bốc cháy. Cái gì cô cũng không nhớ nhưng từ hình dung của Lương Diễn làm cô càng miên man không xác định hơn.

Còn có chơi đóng vai nữa, trước kia chắc là chơi vui lắm. K1ch thích.

“Đúng rồi,” Bỗng nhiên Thư Dao nhớ tới một chuyện, hỏi Lương Diễn, “Mấy ngày nay em không về nhà, hình như Thư Thiển Thiển đã bị cảnh sát bắt đi rồi -- Anh có biết vì sao không?”

Đôi mắt cô rất sáng, như là quả nho đen, nhìn Lương Diễn không chớp mắt, cũng không chút nào che giấu sự nghi hoặc trong mắt mình: “Em hỏi chị Quân, chị ấy không chịu nói.”

Cơ chế tự bảo vệ của cơ thể đã làm Thư Dao quên sạch sẽ chuyện xảy ra khi còn nhỏ. Cô chỉ biết ba mẹ mình táng thân ngoài ý muốn, nhưng quên mất mình đã từng sống cùng một phòng với hung thủ, cũng quên mất mình đã từng bị hung thủ tra tấn suốt mấy ngày, còn có chuyện sau đó cô đến tìm Lương Diễn xin giúp đỡ. Dứt khoát. Cái gì cô cũng không nhớ rõ.

Chỉ có duy nhất bản năng mách bảo cô phải rời xa người lạ.

Lương Diễn trấn an cô: “Em ngủ trước đi, anh sẽ giúp em hỏi một chút.”

Thư Dao mạnh mẽ gật đầu. Cô không chút nghi ngờ lời Lương Diễn đã nói, hay khi Lương Diễn báo cho cô Thư Thiển Thiển bị tạm giam vì tội trộm cắp, cô cũng chỉ hơi ngạc nhiên, xoay người đã ném chuyện này ra sau đầu.

Lương Diễn vì công việc mà phải đi công tác nhiều ngày nay, dự tính hai ba tuần sau mới về. Thư Dao không có khả năng đi cùng anh. Cô còn có nhiều môn học sắp thi, còn có bài thi trắc nghiệm định kỳ môn số học -- tuy rằng ngày thường không có mấy vụ thi bù và thi lại này nhưng theo như quy tắc của năm rồi thì nội dung của hai đề thi này cũng tương tự nhau.

Dưới sự chăm chỉ học bù của Hoắc Lâm Sâm, thành tích của Ngải Lam giống như ngồi hỏa tiễn, không ngừng phóng lên trên.

Thư Dao bị tấm lòng say mê học tập này của cô ấy cảm nhiễm nên không cầm lòng được mà hỏi thêm mấy câu, Ngải Lam nghiêm túc nói cho Thư Dao: “Bởi vì khoảng thời gian trước mình vẫn luôn cho rằng gia cảnh của Hoắc Lâm Sâm không tốt lắm.”

Thư Dao: “Á?”

“Mẹ của cậu ấy là nhân viên văn phòng, tiền lương mỗi tháng chỉ có hai ngàn tệ,” Ngải Lam nói một cách nghiêm túc, “Hoắc Lâm Sâm học hành nghiêm túc như vậy, mình cũng không thể làm một cái bình hoa liên lụy cậu ấy được? Hoắc Lâm Sâm không phải người địa phương, sau này nếu như muốn ở lại Tây Kinh, mua nhà ở khẳng định là một chuyện rất lớn. Tuy rằng nhà mình có cho mình một căn nhưng cũng phải để nhà trai bên kia chuẩn bị nhà cưới chứ?”

Thư Dao chưa từng hiểu biết mấy chuyện này mờ mịt gật đầu: “Hình như có lý.”

Khác với Thư Dao, Ngải Lam không có nhiều quyền lựa chọn như vậy. Lập tức phải tốt nghiệp, Ngải Lam đã không muốn thi lên thạc sĩ nên thời điểm này cần phải suy nghĩ hướng đi, còn có quy hoạch lâu dài cho tương lai sau này.

“Mình vốn đã nghĩ kỹ rồi,” Ngải Lam nói với Thư Dao, “Chờ sau khi tốt nghiệp, tốt nhất là tìm được một công việc lương cao, như vậy mới có thể làm giảm bớt áp lực cho Hoắc Lâm Sâm. Mà công việc lương cao đòi hỏi ….”

Thư Dao nghe bạn tốt thuyết giảng như vậy, lại không nhịn được mà thất thần, nhớ tới Lương Diễn.

Đối với những người ở cùng địa vị như Lương Diễn mà nói, người giống như cô tuyệt đối không đủ tư cách để làm đối tượng hàng đầu để chọn làm vợ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.