Khống Chế Tuyệt Đối - Đa Lê

Chương 45-1: Hy vọng cô ấy vĩnh viễn không nhớ lại (1)



Nếu xấu hổ có nhan sắc thì đó chính là vẻ mặt của Hứa Thuần Vi bây giờ.

Thư Dao lấy tay nâng mặt, cười duyên dáng, nhìn thấy một gương mặt đẹp của Hứa Thuần Vi từ trắng chuyển thành xanh lại chuyển sang hồng, đặc sắc như là heo mẹ ủi tung bảng màu.

“Cảm ơn chị gái đã nói cho em những điều này nha,” Thư Dao thở dài: “Em đã sớm biết rằng anh trai yêu em, nhưng không ngờ là anh ấy lại yêu em như vậy.”

Hứa Thuần Vi: “……”

“Trước kia đều do em không hiểu chuyện, cáu kỉnh chia tay với anh trai,” Thư Dao tức chết người không đền mạng, vẫn cười tủm tỉm mà cắm dao nhỏ phầm phập vào ngực Hứa Thuần Vi: “Nhưng mà về sau sẽ không như vậy nữa, em sẽ quý trọng anh trai thật tốt.”

Lớp áo giáp xinh đẹp của Hứa Thuần Vi nứt vỡ, cô ta gắt gao nắm chặt điện thoại, nhíu mày.

Suýt chút nữa đã bóp nát điện thoại.

Lúc trước Hứa Thuần Vi chưa bao giờ nghĩ đến khả năng Thư Dao lại chính là người trong video này, mà lời nói của Thư Dao bây giờ, không khác gì đánh một đòn cảnh cáo thật mạnh vào người cô ta, khiến cô ta hoài nghi nhân sinh, thậm chí bắt đầu hoài nghi thế giới này.

Thư Dao cũng không định ở chỗ này nhiều lời vô nghĩa với Hứa Thuần Vi, mục đích đã đạt được, cô bắt đầu khách sáo mời Hứa Thuần Vi đi ra ngoài: “Nơi này là phòng ngủ của anh trai, anh ấy không thích người ngoài ở đây, mời chị đi ra ngoài có được không?”

Hứa Thuần Vi suýt nữa cắn vỡ hàm răng, nhìn thấy Thư Dao làm bộ muốn gọi người, cô ta không muốn làm ầm ĩ quá lớn, còn muốn để lại ấn tượng tốt trước mặt Triệu Ngữ Trúc, vì lẽ đó mới tâm không cam tình không nguyện rời đi.

Thư Dao đặt di động xuống, rất có hứng thú quan sát phòng của Lương Diễn.

Giống phòng ngủ của Lương Diễn ở biệt thự, nơi này cũng sạch sẽ đơn giản, hoàn toàn không có trang trí dư thừa, về cơ bản toàn bộ lấy thực dụng làm chủ.

Bên gối, trong ngăn kéo nhỏ của cái bàn ở mép giường, cũng không có đồ vật gì kỳ kỳ quái quái.

Thư Dao miễn cưỡng khống chế lòng hiếu kỳ quá mức của bản thân, nhắc nhở bản thân không được xem linh tinh. Cô bò lên trên giường anh, nhắm mắt lại, ôm lấy gối đầu và đệm chăn của anh.

Rất muốn biết Lương Diễn thời thiếu niên là dáng vẻ gì nha.

Thư Dao cảm thấy bản thân mình được anh nuông chiều tới mức càng ngày càng tham lam hơn, không chỉ muốn hiện tại và tương lai của anh, ngay cả quá khứ của anh, cô cũng muốn tham dự vào trong đó.

Chờ đến khi Lương Diễn gọi cô, nhắc nhở cô rằng Triệu Ngữ Trúc đã trở lại, Thư Dao mới dậy, chủ động giữ chặt tay Lương Diễn.

Lương Diễn cúi đầu nhìn cô: “Làm sao vậy?”

Thư Dao không e dè mà nói cho anh biết: “Bây giờ em rất căng thẳng đấy.”

Lương Diễn cười, xoa bóp lòng bàn tay cô.

Trong cuộc sống sinh hoạt thường ngày, từ nhỏ đến lớn Thư Dao chưa từng chịu vất vả gì, thịt trong lòng bàn tay mềm như bông, không có một vết chai nào.

Cả người mềm mại yếu ớt, khó trách chạm vào một chút liền sẽ khóc thảm như vậy.

“Sợ cái gì?” Lương Diễn nói: “Có anh chống lưng cho em.”

Thư Dao gật đầu thật mạnh.

Trong phòng khách.

Lương Khước Quỳ cúi người pha trà, nhưng Hứa Thuần Vi vẫn chưa đi, ngồi ở một chỗ khác, chỉ là vẻ mặt có chút vi diệu, khi nhìn Thư Dao cũng phảng phất mang theo chút địch ý.

Mẹ của Lương Diễn là Triệu Ngữ Trúc ngồi trên sô pha, vẻ mặt từ ái nhìn Thư Dao.

Cô gái trẻ tuổi tác cũng không lớn, thấp hơn Lương Khước Quỳ một chút, rất gầy, làn da trắng như tuyết. Xinh đẹp thì xinh đẹp nhưng cứ có cảm giác ốm yếu, giống như đã lâu không nhìn thấy mặt trời, khiến người trìu mến.

Thư Dao lễ phép nghiêm túc nói một câu chào bác gái.

Trường hợp như vậy khiến Thư Dao đặc biệt căng thẳng, ngay cả một câu này, cũng là đã nhắc lại nhiều lần ở trong lòng, cuối cùng mới gọi ra miệng. 

Lúc này Triệu Ngữ Trúc nhìn Thư Dao giống như nhìn vật báu vậy, vừa định đi kéo tay Thư Dao, đột nhiên lại nghĩ tới lời dặn dò của Lương Khước Quỳ, thu lại, bà ôn hòa hỏi: “Năm này Dao Dao còn đang học đại học nhỉ? Nhỏ hơn A Diễn tám tuổi à?”

Thư Dao gật đầu.

Triệu Ngữ Trúc cười nhìn về phía Lương Khước Quỳ: “Vậy thật đúng là trùng hợp nhỉ, giống chú hai Dữu Dữu của con, hai người bọn họ cũng thế.”

Lương Khước Quỳ ở bên cạnh kịp thời bổ sung, nói cho Thư Dao biết: “Chú hai và vợ chú ấy cũng cách nhau tám tuổi, cũng là quen biết khi vợ còn đang đi học.”

Triệu Ngữ Trúc cười dịu dàng: “Bây giờ đã có đứa nhỏ rồi ——”

Nói tới đây, nhận thấy có chút không thích hợp, bà hơi tạm dừng một chút, lại nói với Thư Dao: “Đừng lo lắng, cháu còn nhỏ tuổi, việc kết hôn không vội.”

Bởi vì câu nói kia của bà, trái tim nhỏ của Thư Dao chợt nhảy lên, lại từ từ rơi xuống.

Thư Dao ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”

Hứa Thuần Vi ngồi ở bên cạnh, mới vừa rồi khi Thư Dao và Triệu Ngữ Trúc tán gẫu, cô ta chỉ yên lặng nghe, dáng vẻ như đi vào cõi thần tiên trên trời vậy.

Lúc này cũng không có người để ý tới cô ta.

Triệu Ngữ Trúc nhìn về phía Hứa Thuần Vi, mở miệng một cách tự nhiên: “Thuần Vi à, tối nay chúng ta muốn ăn bữa cơm đoàn viên cùng Dao Dao nên không thể giữ cháu lại, cháu về nhà đi.”

Hứa Thuần Vi không ngờ Triệu Ngữ Trúc từ trước đến nay luôn dịu dàng hiền lành vậy mà còn có lúc đuổi khách đi, sau khi sửng sốt một lúc lâu, mới hấp tấp đứng lên, cầm túi xách tay: “A, vậy bác gái, cháu đi trước đây.”

Triệu Ngữ Trúc không đứng lên tiễn cô ta, giương giọng gọi người, đưa Hứa Thuần Vi ra cửa.

Thư Dao quay mặt lại, nhìn thấy khi Hứa Thuần Vi đi, bước chân trúc trắc, giống như đã trải qua đả kích gì to lớn lắm vậy.

Thư Dao không phải thánh mẫu, không có khả năng sẽ đồng tình với tình địch. Cô quay mặt đi tới, vừa lúc đối diện với một đôi mắt mỉm cười của Triệu Ngữ Trúc.

Triệu Ngữ Trúc đôi mắt cong cong, dùng giọng nói mềm nhẹ giải thích: “Dao Dao, mẹ của Thuần Vi có quan hệ khá tốt với bác, hai nhà lui tới cũng tương đối chặt chẽ. Nhưng mà, cũng chỉ có một tầng quan hệ như vậy, không còn gì khác.”

Thư Dao nói: “Cháu biết ạ, bác gái.”

Triệu Ngữ Trúc có tâm tư tỉ mỉ, sớm đã hỏi rõ ràng khẩu vị và những việc kiêng kỵ của Thư Dao từ trước. 

Khó khăn lắm Lương Diễn mới dẫn bạn gái về nhà một lần, Lương Khước Quỳ cũng lén lút nói cho Triệu Ngữ Trúc biết, sau này hơn phân nửa Thư Dao chính là chị dâu tương lai của mình.

Triệu Ngữ Trúc vô cùng nghiêm túc, chỉ sợ tiếp đón Thư Dao không được chu đáo.

Mãi cho đến khi mọi người đều ngồi xuống, ba của Lương Diễn mới khoan thai tới muộn.

Có lẽ là bởi vì từng đảm nhiệm chức vị quan trọng nên ba Lương eo lưng thẳng tắp, tính cách cũng nghiêm túc ngay thẳng, ngay cả khi nói chuyện cũng giống như ra lệnh.

Thư Dao trả lời các câu hỏi của bà Lương một cách cực kì cẩn thận. 

Cô thậm chí có loại ảo giác, cảm giác nếu mình không cẩn thận nói sai, giây tiếp theo sẽ bị ông đuổi ra ngoài.

Cũng may là không có.

Cơm xong, Lương Khước Quỳ đưa Sở Quân rời đi, Thư Dao cũng đứng lên, một tấc cũng không rời mà đi theo Lương Diễn.

Còn chưa nói ra lời tạm biệt, ba Lương đã giương mắt nhìn cô, khi nhìn rõ mặt cô thì khẽ nhíu mày, lại nhìn về phía Lương Diễn, mặt tràn đầy vẻ không tán thành.

Ba Lương hỏi: “Đều lúc này, các con còn muốn đi về à? Chi bằng ở lại một đêm.”

Lương Diễn cúi đầu nhìn Thư Dao.

Thư Dao lôi kéo ống tay áo anh, mắt đầy mong đợi.

Con người của ba Lương và mẹ Lương đều rất tốt, mà cô cũng muốn ở lại một đêm.

Huống hồ, Lương Diễn đã rất mệt, từ nơi này về biệt thự, ít nhất phải một giờ đi xe.

Thư Dao không muốn khiến Lương Diễn mệt như vậy, muốn anh có thể nghỉ ngơi sớm một chút.

Lương Diễn gật đầu: “Cũng được.”

Triệu Ngữ Trúc vô cùng vui vẻ, lập tức cao giọng gọi người, sai người đi đổi mới giường đệm trong phòng Lương Diễn, cùng với chuẩn bị đồ dùng tẩy rửa cho Thư Dao.

Lương Diễn trời sinh tính yêu thích đơn giản, ngay cả dùng đệm chăn, khăn trải giường, gối đầu đều là một một xám đồng bộ. Nhưng đối với cô gái nhỏ mà nói, vẫn là màu sắc dịu nhẹ đáng yêu một chút mới tốt.

Triệu Ngữ Trúc đặc biệt thích Thư Dao, không chỉ bởi vì Lương Diễn vừa ý cô, Triệu Ngữ Trúc cũng thích cô ngoan ngoãn an tĩnh.

Nhưng bà cũng hiểu tính tình của Thư Dao, hiểu rõ nếu quá mức nhiệt tình thì chỉ khiến cô gái nhỏ này bất an, đành phải cứng rắn nhịn xuống đi.

Ánh mắt nóng bỏng kia của Triệu Ngữ Trúc quả thật làm Thư Dao có chút không chống đỡ nổi.

Thư Dao đi theo sau lưng Lương Diễn vào phòng giống như cái đuôi nhỏ.

Vừa mới đóng cửa lại, cô liền vươn tay ôm lấy anh, dán mặt lên lưng anh, dùng sức hít hơi thở trên người anh, rầu rĩ gọi: “Anh trai.”

Lương Diễn cởi cà vạt, nghiêng đầu nhìn cô: “Hửm?”

Thư Dao buông tay ra, chần chờ hỏi: “Bác trai bác gái thật sự sẽ không để ý em như vậy chứ?”

Lương Diễn tiện tay đặt cà vạt ở trên bàn, mỉm cười nhìn cô: “Xinh đẹp như vậy, lại ngoan ngoãn, đốt đèn lồ ng cũng khó tìm thấy trên đời này, em cảm thấy bọn họ sẽ để ý điều gì?”

Hừ.

Cũng không biết là học được từ ai, miệng ngọt như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.