Hứa Thuần Vi không rảnh để chú ý tới trạng thái tâm lý hiện tại của em trai mình, chỉ chú ý tới nghề nghiệp và năng lực hiện tại. Dù nói gì đi nữa, cô ta cũng phải giúp em trai mình một tay.
Lần trước nói chuyện với Thư Dao khiến Hứa Thuần Vi bị đả kích, thậm chí còn suýt nữa hoài nghi nhân sinh.
Mẹ cũng tìm cô ta nói chuyện một cách nghiêm túc, cuối cùng vô cùng uyển chuyển nói cho Hứa Thuần Vi biết: “Khi còn nhỏ con vui đùa thì không tính là gì, bây giờ Lương Diễn đã có người trong lòng, con cũng suy xét tới việc lớn cả đời của mình đi.”
Hứa Thuần Vi hiểu rõ ý của mẹ.
Trước đây mẹ và Triệu Ngữ Trúc có quan hệ rất tốt, hôn ước từ bé gì đó cũng chỉ là lời nói đùa. Người hai nhà cũng chưa xác định cái gì, huống chi Lương Diễn có tính cách như vậy, vốn dĩ đã không có khả năng nghe theo mệnh lệnh của người lớn.
Nhưng Hứa Thuần Vi vẫn không cam lòng.
Hôm sinh nhật Lương Diễn đó, cô ta lái xe về nhà từ nhà họ Lương, nước mắt chảy dọc một đường. Vừa lơ đãng, xe đã tông phải vành đai xanh bên cạnh. Khi cảnh sát giao thông tới để xử lý vụ tại nạn, họ còn quan tâm hỏi cô ta, có phải thất tình hay không.
Điều này còn đau khổ hơn cả thất tình.
Bởi vì chưa bao giờ bắt đầu.
Hôm này tâm trạng của Hứa Thuần Vi vẫn không tốt, công ty điện ảnh Phương Tây mà cô ta làm việc được đầu tư bởi một thương nhân bất động sản, tài chính hùng hậu, hơn nữa vừa mới quay một bộ phim chiếu mạng nổi tiếng vào năm ngoái, danh tiếng rất tốt, độ hot cũng khá cao. Việc giành được bản quyền chuyển thể thành phim của trò chơi《 Hồng Hoang 》vốn dĩ chính là một việc chắc chắn, cố tình lại có một con ngựa đen* không biết từ nơi nào vọt vào.
Mà người đứng đầu của con ngựa đen này lại chính là chị họ Thư Minh Quân của Thư Dao.
Hứa Thuần Vi không tin trong việc này sẽ có nội tình gì, dù sao thì Lương Diễn là một người rất công bằng, tuyệt đối sẽ không làm ra những việc như lấy việc công làm việc tư.
Huống hồ loại việc nhỏ này, hoàn toàn không cần Lương Diễn nhúng tay, phòng làm việc của trò chơi có các chuyên gia tiến hành đánh giá hạng mục, đây vốn chính là hoạt động độc lập.
Nếu thất bại bởi những người khác, Hứa Thuần Vi có lẽ cũng không có cảm giác thất bại mãnh liệt như vậy.
Cố tình lại là Thư Minh Quân.
Không đợi kết quả được tuyên bố, Hứa Thuần Vi đã không ngồi nổi nữa, cô ta lạnh mặt đứng lên, vội vàng rời khỏi chỗ ngồi.
Hứa Thế Sở đi theo phía sau cô ta giống như trùng theo đuôi, lải nhải đặt câu hỏi: “Chị, nếu chị thật sự muốn giành được việc làm ăn này, vì sao chị không nói trực tiếp với ba? Bảo ba gây áp lực cho phòng làm việc bên này ——”
Hứa Thuần Vi quay mặt lại, nhìn Hứa Thế Sở giống như nhìn bệnh nhân tâm thần: “Em bị điên à?”
Hứa Thế Sở: “Hả?”
“Em cảm thấy Lương Diễn là hạng người có thể bị uy hiếp à?” Hứa Thuần Vi hỏi: “Gây áp lực cho anh ấy? Em là lão thọ tinh chê sống lâu nên thắt cổ tự tử à? Hay là muốn sổ hộ khẩu nhà chúng ta mất một tờ?”
Hứa Thế Sở xấu hổ: “Không phải em cũng chỉ đưa ra một đề nghị thôi à? Chị lo cái gì chứ?”
Trong khi nói chuyện, có một nhân viên vệ sinh vừa cao to vừa khỏe mạnh đẩy xe rác đi ngang qua chỗ hai người.
Hứa Thế Sở mũi thính, ngửi được mùi rượu nồng đậm.
Hình như là từ trong xe rác truyền ra.
Hứa Thuần Vi thích sạch sẽ, nhìn thấy xe rác đi tới đây, cũng vô thức nhíu mày, lùi lại phía sau hai bước.
Cô cũng ngửi thấy được.
Người nọ đẩy xe, từ thang máy công nhân đi xuống.
Đúng lúc Thư Minh Quân mặt mày tươi tỉnh đi tới, cô và Hứa Thuần Vi cười chào hỏi, nói chuyện vài câu, ba người cùng vào thang máy.
Lần trước bị đánh một trận, Hứa Thế Sở đến giờ vẫn còn sợ hãi.
Bản thân hắn chột dạ, cũng không dám hé răng, chỉ cảm thấy Thư Dao là một người tàn nhẫn.
Thư Minh Quân mới vừa đi đến trước cửa phòng, chỉ thấy một vũng rượu động lại trên sàn nhà.
Dự cảm xấu dâng lên trong lòng.
Cô ấy đẩy cửa ra, chỉ nhìn thấy căn phòng trống rỗng, Thư Dao không rõ tung tích, có mảnh vỡ của bình rượu và ly trên mặt đất.
“Aaa!”
Hứa Thuần Vi và Hứa Thế Sở đã đi xa mà vẫn nghe được Thư Minh Quân hét lên một tiếng như vậy.
Hứa Thế Sở xoay người muốn đi xem xét tình huống, nhưng lại bị Hứa Thuần Vi giữ chặt.
Hứa Thuần Vi nói: “Xen vào việc nhà bọn họ làm gì? Lần trước em bị đập một trận còn chưa thấy đủ à?”
Hứa Thế Sở miễng cưỡng đồng ý một tiếng, không nhịn được quay người nhìn lại, chỉ nhìn thấy Thư Minh Quân chạy ra khỏi phòng với sắc mặt tái nhợt, run run xuống tay, di động từ trong tay cô ấy rơi xuống, cô ấy khom lưng, nhặt lên -
Khi Lương Diễn tới đây, Thư Minh Quân đã hoang mang lo sợ.
Không biết có phải trùng hợp hay không, camera bên cạnh phòng nghỉ trò chơi bị hỏng rồi, không hề nhìn thấy cái gì.
Không ít người vây quanh trước màn hình, tách ra kiểm tra camera ở các nơi lân cận.
Đều không trông thấy bóng dáng Thư Dao.
Lương Diễn lấy di động ra xem xét định vị của Thư Dao.
Định vị ở trong nhà anh.
Thư Minh Quân trắng bệch môi, giải thích: “Tôi thấy những cái váy đó của Thư Dao thật sự là quá nhàm chán, không nhịn được, liền thay một cái mới cho em ấy, tôi căn bản không ngờ là sẽ xảy ra loại chuyện này ——”
Lương Diễn không nhìn cô ấy, gọi điện thoại.
Ngón tay đè nặng tờ giấy trắng trên mặt bàn, đốt ngón tay cũng biến sắc.
Quả nhiên, đối phương nói với anh một cách cực kì e sợ, nói là Tô Oản Diễm trốn ra ngoài rồi.
Dựa theo luật hình sự của nhà nước, bệnh nhân tâm thần có hành vi phạm tội ở trạng thái phát bệnh, đều sẽ do người nhà hoặc là người giám hộ trông giữ nghiêm khắc hơn. Nếu hành vi phạm tội ác liệt, chính phủ sẽ cưỡng chế đưa người bệnh vào bệnh viện để tiếp nhận trị liệu và giam giữ.
Lúc trước Tô Oản Diễm giết hại ba người, trong đó còn có một người là thai phụ, tuy là ba cô ta chạy chọt nhiều chỗ, dù có chứng nhận của bệnh viện tâm thần nhưng vẫn không thể tránh khỏi việc bị cưỡng chế nhốt trong bệnh viện.
Chứng cứ Tô Oản Diễm phạm tội lần thứ hai mà lần trước điều tra ra vừa mới được trình lên không bao lâu, bây giờ đang trong quá trình xử lý của pháp luật, tạm thời chưa có kết luận.
Hiện tại Tô Oản Diễm vẫn đang ở bệnh viện trước kia của bà ta, lần này bà ta làm việc cẩn thận, không chỉ đả thương y tá chăm sóc mình mà còn lén đổi quần áo giày dép của hai người, đặt y tá ở trên giường bệnh, sau đó tự mình giả bộ thành dáng vẻ của y tá, nghênh ngang rời đi.
Người bệnh như bà ta lẽ ra phải giam giữ nghiêm túc, nhưng mười mấy năm trôi qua, Tô Oản Diễm không hề biểu hiện ra một chút xíu tính công kích nào ở bệnh viện tâm thần; nhiều lần đánh giá kết quả, bà ta cũng không hề có biểu hiện có khuynh hướng bạo lực cũng như là tính nguy hiểm khác. Hơn nữa nhiều năm như vậy, ba Tô và viện trưởng bệnh viện tâm thần kia khơi thông quan hệ, bởi vậy cũng không hề tiến hành việc hạn chế hành động một cách nghiêm khắc đối với Tô Oản Diễm.
Dựa theo lẽ thường, đáng lẽ phải là một người y tá già dặn có kinh nghiệm dẫn theo y tá mới qua đó.
Nhưng hôm đó, y tá già kia thấy không khoẻ, lười biếng không đi.
Càng “Trùng hợp” chính là, y tá mới phụ trách chăm sóc Tô Oản Diễm này mới vừa nhận chức hôm trước, người quen biết cô ta cũng không nhiều.
Mãi cho đến năm phút trước, người của bệnh viện kia mới phát hiện ra điều bất thường rồi báo án.
Thư Minh Quân nghe điện thoại, khó có thể tin nổi, mắng: “Quản lý vớ vẩn như vậy, rốt cuộc viện trưởng đang làm cái gì?”
Đang kiểm tra camera khắp hội trường, chỉ có điều cũng cần phải có thời gian.
Lương Diễn sa sầm mặt mày, một câu cũng không nói, chỉ nhìn chằm chằm vào camera hôm nay “Đột nhiên hỏng”.
Hôm nay Thư Minh Quân mang Dao Dao tới nơi này rõ ràng chỉ là ý nghĩ nhất thời, sao Tô Oản Diễm có thể chuẩn xác trốn khỏi bệnh viện sau đó lập tức chạy tới đây?
Làm sao bà ta biết được Dao Dao đang ở đâu?
Rất nhiều trùng hợp chồng chéo lên nhau, việc này tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Chắc chắn Tô Oản Diễm còn có sự trợ giúp ở sau lưng.
Nói không chừng không chỉ có một cái.
Trong lúc suy ngẫm, Hứa Thuần Vi đã bưng một chén nước, đưa cho Lương Diễn, cười dịu dàng: “Đại ca, nói không chừng Dao Dao chỉ đi ra ngoài chơi thôi? Không cần lo lắng như vậy.”
Lương Diễn không nhận nước do cô ta đưa qua, coi cô ta như không tồn tại, quay người, trầm giọng hỏi Thư Minh Quân: “Cô ngẫm lại cho chuẩn, còn có chỗ nào không thích hợp không?”
Thư Minh Quân từ từ nhớ lại: “Những cái ly và rượu vỡ vụn đó, không phải do phòng trò chơi cung cấp. Khi tôi đưa Dao Dao tới đây, không hề nhìn thấy những thứ kia.”
Hứa Thuần Vi nghe thấy một chữ rượu này, chớp chớp mắt, rũ lông mi xuống. Khi lại nhìn về phía Thư Minh Quân, cô ta cười, nhẹ nhàng mở miệng: “Nói không chừng là nhân viên công tác đưa qua đây thì sao, cũng có thể là Dao Dao tự mình muốn uống rượu, đừng quá lo lắng.”
Thư Minh Quân nhìn cô ta: “Dao Dao không thể uống rượu, một chút cũng không thể dính.”
Lương Diễn nhìn chằm chằm vào camera, nhìn người đi tới đi lui phía trên.
Cũng không có Thư Dao.
Hứa Thế Sở đi vào, hắn chỉ nghe nói Thư Dao không thấy, lại nghe Hứa Thuần Vi ở chỗ này nên cũng đi tới đây.
Đúng lúc Lương Diễn cũng trông thấy nhân viên vệ sinh vừa cao to vừa cường tráng kia đang đẩy xe.
Không quay tới mặt của bà ta.
Lương Diễn nói: “Dừng.”
Hứa Thế Sở nhìn thấy cái xe kia, ơ một tiếng, quay người nhìn Hứa Thuần Vi: “Ế, chị, chị xem cái xe này không phải là cái mà chúng ta vừa mới gặp à? Chị còn kêu ca với em là mùi rượu nồng nặc như vậy ——”
Lương Diễn liếc mắt nhìn hắn.
Hứa Thế Sở bị ánh mắt của anh làm cho hoảng sợ: “Đại ca?”
Lương Diễn không nói chuyện, anh quay người lại nhìn Hứa Thuần Vi. Hứa Thuần Vi đã sớm hoang mang lo sợ, nơm nớp sợ hãi lui về phía sau một bước, thử biện minh cho bản thân: “Em không nghĩ ra ——”
Lời còn chưa dứt, Lương Diễn đi nhanh đến, ánh mắt hung ác nguy hiểm, bóp cổ cô ta, xiết chặt bàn tay to, tiện đà dùng sức ném xuống mặt đất.
Đột nhiên không kịp đề phòng bị như vậy, Hứa Thuần Vi đau hét lên một tiếng, trực tiếp ngã trên mặt đất, chóp mũi bị va đập.
Hứa Thuần Vi được nuông chiều từ bé, đã bao giờ phải chịu loại đau đớn này. Cô ta chỉ cảm thấy cái mũi đau nhức một trận, mơ mơ hồ hồ.
Cô ta quỳ rạp trên mặt đất, tiếp theo một dòng ấm nóng chảy ra từ mũi.
Duỗi tay lau một cái, Hứa Thuần Vi hoảng sợ nhìn thấy, máu tươi bê bết trên tay mình.
Hàm răng cũng rất đau, cô ta nghi ngờ rằng lần này lợi của mình bị dập hỏng rồi.
Không kịp hô đau, Lương Diễn từ trên cao nhìn xuống cô ta, ánh mắt kia khiến Hứa Thuần Vi lạnh cả người.
“Hứa Thuần Vi,” Lương Diễn nhìn máu trên mặt cô ta, vẻ mặt không hề dao động chút nào: “Chắc cô phải cầu nguyện hôm nay Dao Dao bình yên vô sự.”