Nhiếp Lạc Ngôn rời mắt khỏi màn hình vi tính, nhìn người mà Ninh Song
Song gọi là “anh ấy”. Ánh nắng bên ngoài căn hộ xiên qua khe cửa sổ tạo
thành một vầng sáng ấm áp, huyền ảo, khiến cô có phần hoảng hốt.
Cô thầm nghĩ, người này tại sao lại có mặt ở khắp mọi nơi vậy?
Lúc này, chàng trai tuấn tú kia đã thong thả bước vào, tiến thẳng tới trước mặt và nhìn cô bằng ánh mắt thản nhiên, khẽ cười rồi thờ ơ nhận xét:
“Cách tô mắt thế này không hợp với em, trông già lắm”.
Một lúc
sau Nhiếp Lạc Ngôn mới định thần lại, cô bước sang bên để tránh ánh sáng mặt trời, có vẻ như làm vậy sẽ khiến đầu óc cô tỉnh táo hơn một chút.
“Những việc anh quan tâm có vẻ quá nhiều rồi thì phải.” Cô hời hợt đáp
lại rồi hững hờ ngắm đôi tay đang bám lên người anh.
“Đúng đấy,
có phải dạo này anh nhàn rỗi quá không? Tại sao đến cả việc trang điểm
của nữ thiết kế nhà người ta anh cũng muốn quản vậy?” Cô nàng Ninh Song
Song trước đó còn ngạo mạn là vậy bỗng như biến thành người khác, giọng
nói ngọt như đường, nheo mắt và khẽ lắc tay Giang Dục Phong. “Người ta
đợi anh ở đây lâu lắm rồi, sao muộn thế này mới tới hả?”
Anh cúi đầu nhíu mày nhìn cô nàng. “Công ty có chút việc. Còn em, tại sao lại chạy lung tung một mình như thế?”
“Thế nào là chạy lung tung?” Ninh Song Song dè dặt chống chế cách dùng từ
của anh, tiếp đó lại đưa mắt lườm Nhiếp Lạc Ngôn một cái, rồi nũng nịu
nói: “Chẳng qua là người ta tò mò, muốn tới xem nhà mới thôi mà”.
Nhà mới? Hóa ra là như vậy.
Nhiếp Lạc Ngôn chợt hiểu, cô đưa mắt nhìn hai người mấy lượt, rồi thu ánh mắt và trở lại với dáng vẻ đang làm việc, chỉ vào đồng hồ nhắc nhở: “Lát
nữa tôi còn có việc khác phải làm, mong hai người phối hợp một chút,
chúng ta cần tranh thủ thời gian”.
Giang Dục Phong dường như
không để ý tới Ninh Song Song, anh chỉ chậm rãi nói: “Lẽ nào trước khi
đến cô chưa đọc kỹ các điều khoản kèm theo sao? Điều bảy, trong thời
gian tiếp nhận dự án này, tất cả thời gian làm việc của cô bắt buộc phải thuộc về tôi”.
“Chỉ là nên thôi”, Nhiếp Lạc Ngôn càng nói càng
tỏ ra hờ hững, “Anh đâu có nói bắt buộc. Tôi đã xem hợp đồng rất kỹ, nên hy vọng lần sau, nếu anh đặt ra những điều khoản hà khắc đại loại thế
này thì nên dùng từ chặt chẽ hơn nữa”. Dừng lại một lát, cô nói tiếp:
“Ngoài ra, tôi còn nhớ người ký tên trên hợp đồng là cô Ninh, cho dù tôi phải phục tùng ai thì người đó cũng không phải là anh, anh Giang ạ”.
Giang Dục Phong hơi nheo mắt, cặp môi mỏng khẽ nhếch lên như thể muốn nói gì
đó. Cô nàng Ninh Song Song cười xòa rồi chêm vào bằng giọng nói dịu dàng thỏ thẻ: “Tôi và anh ấy không phân biệt đôi bên, của tôi cũng là của
anh ấy. Đúng không Dục Phong?”.
Nhiếp Lạc Ngôn hít một hơi thật sâu, như thể chưa bao giờ nghe thấy cô gái nào gọi anh như vậy nên cảm giác không quen.
Giang Dục Phong lại chau mày, Ninh Song Song thì giống như gấu cụt đuôi cứ
lẵng nhẵng bên anh. Anh nghiêng đầu, lườm cô nàng một cái. “Ai cho phép
em gọi anh như thế?”
Còn chưa nói xong, đã nghe thấy một tiếng
“hứ” vọng tới, anh dừng lại một lát, rồi rướn mày như thể rất bất ngờ.
“Sao hả, em lại có ý kiến gì sao?”
Nhiếp Lạc Ngôn không nén được tiếng cười khẩy, cô thực sự không muốn đếm xỉa tới anh, nên đáp lại mà
giống như tự nhủ với mình: “Thật sự là chưa từng thấy người nào độc
đoán, vô lý như anh”.
Có vẻ như Giang Dục Phong lại càng có hứng thú, anh nửa đùa nửa thật nhìn cô nói: “Hả? Anh độc đoán thế nào?”.
Cô trừng mắt nhìn lại, dường như có cảm giác không thể chịu đựng nổi anh.
“Con người được đặt tên chẳng phải để người khác gọi sao? Anh dựa vào
đâu mà cấm cô ấy gọi anh như vậy? Chẳng phải là độc đoán thì là cái gì?”
Ninh Song Song không ngờ Nhiếp Lạc Ngôn lại nói đỡ cho mình, cô bé sững sờ,
sau đó mở to mắt, gật đầu lia lịa: “Chính xác, Dục Phong, quả thực là
thái độ gần đây của anh đối với em không tốt lắm đâu đấy!”
Giang Dục Phong nghiêm măt quát mắng: “Em không được phép nói!”.
“Anh dựa vào đâu mà không cho cô ấy nói?” Nhiếp Lạc Ngôn đanh mặt, đưa mắt
nhìn cô nàng Ninh Song Song đang xị mặt ấm ức kia. Cô định nói gì đó
nhưng đột nhiên nghĩ việc này chẳng liên quan tới mình, nên lại quay
sang chế giễu con người tự cao tự đại kia: “Người nào làm bạn gái của
anh thì thật đen đủi, chẳng lẽ chuyện gì cũng phải quan sát ánh mắt anh, mọi việc đều phải nghe theo anh mới được sao?”.
“Cô cho rằng mình giỏi lắm hả?”
“Có phải trong mắt anh, tất cả phụ nữ đều không đáng giá một xu? Tất cả đều phải chiều theo tâm trạng của anh, anh thích trêu chọc thì liền trêu
chọc, lúc tâm trạng tốt muốn họ thế này thế nọ, nhưng khi buồn lại gạt
họ sang một bên. Anh nghĩ anh là ai chứ?”
Phải khó khăn lắm mới
dừng lại được, Nhiếp Lạc Ngôn tự nhận thấy mình có phần quá khích, như
đã mượn cơ hội để trút hết mọi bực dọc trong lòng.
Giang Dục
Phong chỉ im lặng trong vài giây ngắn ngủi, anh không hề tức giận mà
cười lớn, khóe miệng nhếch lên tạo thành hình vòng cung tuyệt mỹ.
Anh nói một cách vô tâm: “Xem ra từ khi rời xa anh, càng ngày em càng ngốc nghếch hơn thì phải”.
Cô ngây người, chỉ biết giận dữ nhìn, chợt thấy anh gạt tay Ninh Song Song ra, thẳng thừng ra lệnh: “Em, mau đi giải thích cho cô ấy rõ quan hệ
của chúng ta”. Hình như anh sợ phiền phức nên không nói thêm câu nào
nữa.
“Sao phải giải thích? “ Ninh Song Song nghiêng mặt, đôi mắt to đẹp khi cười thật đáng yêu, cô nàng khẽ cúi đầu nhìn anh nói: “Chẳng phải đã chia tay rồi sao, cứ để cô ấy hiểu lầm đi, có gì quan trọng
đâu?”.
Anh chẳng thèm nhìn cô nàng, chỉ tiếp tục kéo dài giọng:
“Cho em thời gian một phút, nếu không anh sẽ báo cho bố em biết hành
tung của em”. Ninh Song Song nhíu mày, nhưng không dám làm trái, đành
lẩm bẩm: “Đồ tiểu nhân!”. Tới lúc này cô bé mới quay sang nhìn sắc mặt
ngỡ ngàng của Nhiếp Lạc Ngôn, bất giác thấy buồn cười, nhưng lại sợ uy
của Giang Dục Phong nên vẻ mặt vẫn vô cùng bình tĩnh, cô bé ngây thơ
giải thích: “Chị hiểu lầm rồi, em không phải bạn gái của anh ấy, mà là
em họ”.
Nhiếp Lạc Ngôn khẽ nheo mắt, cô mím chặt môi rồi không nói gì thêm.
Cô nàng tưởng Nhiếp Lạc Ngôn chưa hiểu, liền ngẩng đầu nhìn Giang Dục Phong, đã thấy anh cầm sẵn điện thoại trong tay.
Ninh Song Song thực sự lo sợ anh tiết lộ hành tung của mình, cô không cam
tâm, bĩu môi thở dài một tiếng rồi giải thích rõ hơn: “Em họ Ninh, mẹ
anh ấy cũng họ Ninh, là bác ruột của em”. Sau đó quay ra nhìn người đàn
ông vừa nhỏ mọn vừa thích kể tội người khác kia. “Như vậy đã đủ rõ ràng
chưa? Anh không được lén gọi điện cho bố em đâu đấy!”.
Quả nhiên là anh em họ! Thật không hổ danh là người một nhà. Cô nàng Ninh Song
Song này xem ra còn nhỏ nhưng suy nghĩ lại rất sâu xa, tài đóng kịch
cũng giỏi như ông anh họ.
Vừa rồi còn giả bộ thân mật nữa chứ! Mở miệng ra là Dục Phong, Dục Phong, cách gọi thân mật biết bao!
Nhiếp Lạc Ngôn cảm thấy mình thực sự chẳng còn mặt mũi nào mà đứng ở đây nữa, dường như mỗi lần ở bên anh, cô lại gây ra những chuyện mất mặt như
thế.
Không nói không rằng, cô cất vội chiếc laptop siêu mỏng rồi quay đầu định đi luôn.
Nhưng Giang Dục Phong lập tức tiến lên phía trước chặn lại: “Việc chính còn chưa bàn mà”.
Cô lạnh lùng nhìn anh, nỗi hổ thẹn ban đầu biến thành cơn giận: “Tôi và
anh chẳng có chuyện gì để nói với nhau cả, về công ty tôi sẽ nói chuyện
với Kyle để anh ấy đổi người”. Nói rồi cô giơ tờ hợp đồng lên, vẻ như vô cùng khinh bỉ, “Nếu không phải anh giở thủ đoạn, tôi sẽ không bao giờ
tiếp nhận dự án này”.
Giang Dục Phong lại không thèm quan tâm, cười vô tội: “Điều này không liên quan tới anh, ý tưởng này cũng chẳng do anh nghĩ ra”.
“Đúng rồi, đúng rồi, là do em.” Ninh Song Song thấy tình hình bất ổn, chỉ sợ
Giang Dục Phong sẽ giận lây sang mình, liền đứng bên nói đỡ: “Thực ra em chỉ tò mò muốn tới gặp chị thôi chị Nhiếp”.
Từ “chị” được phát
ra từ miệng cô nàng ngọt ngào biết bao, Nhiếp Lạc Ngôn bất giác sững
người, Ninh Song Song thấy thế liền nhanh nhẹn nắm tay cô, cười nói:
“Bởi em nghe nói anh ba có bạn gái rất xinh nên mới lặn lội nghìn dặm xa xôi từ nước Pháp về đây chỉ để gặp chị thôi đấy. Thực ra, trong gia
đình cũng có rất nhiều người hiếu kỳ như em, nhưng chỉ mỗi em thu xếp
được thời gian, vừa hay lại gặp dịp anh ba đang cần hoàn thiện ngôi nhà
mới, nên em đã nghĩ ra trò này và thay anh ấy ký hợp đồng”. Cô nàng lay
lay tay Nhiếp Lạc Ngôn, thói đại tiểu thư ngạo mạn ban đầu đã hoàn toàn
biến mất, chỉ ngoan ngoãn hỏi: “Chị Nhiếp à, chị không giận chứ?”.
Dáng vẻ lúc này của cô nàng khiến Nhiếp Lạc Ngôn nghĩ tới khi mình còn nhỏ.
Lúc đó, do toàn chơi với anh em họ nên tính cách cô cũng bị ảnh hưởng,
nghịch ngợm và bướng bỉnh, nên thường khiến bố mẹ cũng như cô dì chú bác phiền lòng. Cô là bé gái duy nhất, được nuông chiều nên lần nào đám anh em mắc lỗi cũng lôi cô ra nói đỡ.
Cô biết rõ ông bà thương mình nhất nên thường lay lay tay rồi nũng nịu: “Ông ơi, lần sau chúng cháu
không dám làm vậy nữa…”, rồi quay sang nhìn đám anh em họ được thơm lây, mặt ai cũng phấn khởi ra trò.
Thời thơ ấu, cô không phải lo
nghĩ gì bởi được mọi người trong nhà yêu chiều, giống như công chúa của
một gia tộc lớn, chắc cũng chẳng khác gì Ninh Song Song lúc này. Do vậy, mặc dù thỉnh thoảng cô nàng lộ vẻ kiêu căng ngạo mạn, Nhiếp Lạc Ngôn
cũng không thấy phản cảm.
Những việc trong quá khứ vô tình khiến trái tim Nhiếp Lạc Ngôn mềm yếu, cô nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Chị
không giận em”, rồi quay sang nhìn Giang Dục Phong, ngữ điệu đanh thép:
“Còn nữa, chị không phải là bạn gái của anh ấy, bọn chị đã chia tay lâu
rồi, nên em không phải tò mò nữa đâu”. Cô định nói thêm, huống hồ anh
của em đi lại với rất nhiều cô gái, e là cô nào cô nấy đều rất xinh đẹp. Nhưng nghĩ đối phương chỉ là nữ sinh nên tốt nhất không nên nói ra
những lời đó.
Có điều, cô đã đánh giá Ninh Song Song quá thấp,
cô bé cứ mở miệng ra là bô lô ba la: “Cho dù đã chia tay rồi cũng chẳng
ảnh hưởng gì. Cả nhà em đều tò mò về chị, hoàn toàn là vì chị đã phá mọi kỷ lục trong lịch sử”.
Khuôn mặt cười của cô nàng thật kỳ quái, Nhiếp Lạc Ngôn không hiểu cô nàng có ý gì, tò mò hỏi lại: “Kỷ lục lịch sử gì kia?”.
Anh chàng lập tức chêm vào, gương mặt lạnh lùng, ngữ điệu gay gắt nhằm chặn ngay câu trả lời của Ninh Song Song: “Việc của anh chưa tới lượt em
quản. Mai anh sẽ sai nhân viên đi đặt vé cho em, em liệu mà rời khỏi đây sớm, càng nhanh càng tốt.”
Ninh Song Song lắc đầu, trách cứ:
“Em không về! Anh chỉ biết bắt nạt em thôi! Từ nhỏ tới lớn anh có biết
làm gì ngoài việc bắt nạt em không? Em không về đâu, khó khăn lắm em mới trốn được ra ngoài, tại sao lại ra về dễ dàng vậy chứ?”.
“Nhưng nếu muốn ở đây thì em phải nghe lời anh”, Giang Dục Phong lạnh nhạt nói tiếp: “Nếu không, anh sẽ tìm người trực tiếp áp giải em về giao cho bố
mẹ đấy”.
Có vẻ bố mẹ chính là tử huyệt duy nhất của Ninh Song
Song, chỉ một lát sau cô nàng đã mếu máo, nhăn nhó mặt mày nhìn Giang
Dục Phong với vẻ bợ đỡ: “Được rồi, em thừa nhận lần này em không đúng.
Em hứa là sau này sẽ không nói năng lung tung nữa, được không anh?”.
Giang Dục Phong chỉ lạnh lùng thốt ra ba tiếng từ cặp môi mỏng dính: “Không thể được”.
Lần này đến cả Nhiếp Lạc Ngôn cũng cảm thấy anh vô tình. Cô bé Ninh Song
Song có lẽ chỉ vì ham chơi mà từ Pháp bỏ về, ngoại trừ tính khí phóng
túng, hay càn quấy ra, thì có thể nói cô bé không có khuyết điểm gì lớn
lắm, nhưng lại luôn bị người đàn ông ti tiện, nhỏ mọn kia bắt bắt nạt,
cương quyết đuổi về, hết lần này tới lần khác lấy bố mẹ người ta ra mà
uy hiếp, dọa nạt.
Cô không kìm được cảm xúc, mắng thầm, anh đúng là bỉ ổi, trơ trẽn!
Giang Dục Phong như có thể đọc được suy nghĩ của cô, anh đưa ánh mắt sắc lẹm
lướt qua mặt cô rồi hỏi: “Em lại đang chửi thầm gì đó?”. Cô hơi ngạc
nhiên nhưng cũng chẳng buồn giấu giếm, khẽ chau mày nói: “ Hà cớ gì phải làm khó một cô bé như vậy? Xem ra anh có vẻ thẹn quá hóa khùng đấy!”.
Anh cười với vẻ bất cần đáp: “Anh có gì phải hổ thẹn?” Nói rồi, ánh mắt bất chợt sâu lắng hơn, cứ nhìn thẳng cô như thể rất hứng thú. “Sao thế, bây giờ em lại đứng cùng chiến tuyến với nha đầu này sao?”.
Cô rướn mày, hoàn toàn không phủ định việc này. Cùng là phận nữ, đương nhiên càng dễ nảy sinh cảm giác thân thiện.
Huồng hồ, nếu phải so sánh hai người thì cô thấy cô với em này xem ra có phần khiến người ta yêu mến hơn so với ông anh họ.
Như đã nhìn thấy tâm tư của cô, hoặc cũng có thể chỉ muốn chứng minh tâm
trạng của mình hoàn toàn bình thường, anh ra lệnh đặc xá: “Em có thể ở
thêm một thời gian. Có điều, Ninh Song Song, em phải hứa với anh, nếu
lần sau em còn tiếp tục càn quấy như thế thì đừng trách anh đích thân
tống em lên máy bay đấy”.
Quay đầu lè lưỡi, Ninh Song Song tuy
bị anh cảnh báo nhưng vẫn ghé sát vào tai Nhiếp Lạc Ngôn thì thầm: “Thực ra, em đâu có quấy phá, phải không chị? Việc ký hợp đồng đã được anh ấy cho phép, chỉ là ghét em vừa rồi lắm mồm quá thôi”, lại tò mò hỏi tiếp: “Chị Nhiếp ơi, chuyện chị và anh ấy chia tay là thật sao?”.
Nhiếp Lạc Ngôn lần đầu tiên cười thật lòng từ khi bước chân vào căn nhà này và nói: “Chị cũng cảm thấy như vậy”.
Cảm giác tìm thấy đồng minh thật thú vị.
Trong thời gian thảo luận chi tiết thiết kế, Ninh Song Song thường tiết lộ
riêng với cô tâm trạng bất mãn của cô nàng đối với Giang Dục Phong và vô tình lại tìm được tiếng nói chung từ Nhiếp Lạc Ngôn.
“Ở nhà ai cũng nhường nhịn em, chỉ có anh ấy từ nhỏ đã thích bắt nạt em rồi.”
“Ừm”, Nhiếp Lạc Ngôn gật đầu, anh cũng thường xuyên bắt nạt cô.
“Em bảo anh ấy dẫn em đi chơi, anh ấy khăng khăng không chịu, lúc nào cũng nghiêm mặt nói em phiền phức nữa chứ.”
“Ừm”, Nhiếp Lạc Ngôn lại gật đầu lần nữa, dường như anh cũng luôn ghét cô phiền phức.
“Trước đây em rất hay khóc, mọi người đều chạy tới dỗ dành em, chỉ trừ mỗi anh ấy. Một lần chỉ có em và anh ấy ở nhà, rõ ràng anh ấy khiến em khóc
nhưng lại nói em khóc trông xấu chết đi được! Sau đó chạy đi mất tiêu.”
Nhiếp Lạc Ngôn bỗng nhận ra một điều, thì ra bản tính ăn nói điêu ngoa của người này đã bắt đầu thể hiện từ khi anh ta còn nhỏ.
“Ồ, đúng rồi, đúng rồi, còn có một lần anh ấy làm bẩn bức thư pháp ông nội
em treo trên tường, lúc đó vừa hay cô giúp việc vào phòng quét dọn, anh
ấy mặt không biến sắc quay lại nói với em, Ninh Song Song tại sao em bất cẩn như vậy? Mau đi tìm ông nhận lỗi đi!”
Nhiếp Lạc Ngôn trợn tròn mắt vì ngạc nhiên, cô bất giác hỏi dồn: “Sau đó thì sao?”.
“Bức thư pháp đó là bảo bối của ông, ông không cho ai động vào. Em đâu phải
là người mánh khóe, tốc độ phản ứng của anh ấy nhanh như vậy, biểu hiện
lại vô cùng bình tĩnh, cô giúp việc lúc đó cũng hoảng hốt khi thấy vết
mực lớn trên bức thư pháp, nên lập tức chạy đi mách ông. Sau đó anh ấy
nói với em, nếu lần này em chịu nhận lỗi với ông thì sau này sẽ đưa em
đi chơi.” Ninh Song Song bĩu môi, nói tiếp với giọng đầy thù hằn: “Ai
bảo lúc đó em ngốc nghếch, lại cứ tưởng anh ấy sẽ đưa em đi chơi thật
nên đã bị lừa, tự biến thành hình nhân thế mạng, bị ông nội phát vào
mông hai cái đau điếng!”.
Hồi ức của Ninh Song Song đau đớn như
vậy nhưng Nhiếp Lạc Ngôn nghe xong lại phá lên cười, cô vuốt ve mái tóc
cô bé, an ủi: “Có người anh như vậy, em cũng khổ thật đấy”.
“Khổ thế nào chứ?”, giọng nói lạnh lùng vang lên. Cô ngẩng đầu, chỉ thấy
Giang Dục Phong tay cầm điện thoại, đang đi xuống từ vòng xoắn cầu thang tầng hai. Chính vì anh vừa đi lên tầng gọi điện nên hai chị em mới có
thời gian ngắn ngủi để tâm sự.
“Không có gì.” Cô vỗ nhẹ vào quần áo rồi đứng lên. “Em thấy anh rất bận, chi bằng hôm nay chỉ bàn tới đây thôi.”
Thực ra căn hộ của anh chẳng cần người nào tới thiết kế, khi mua về đã được
chỉnh trang tinh tế rồi, cô đã đi xem một lượt, với không gian ba, bốn
trăm mét vuông, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều là những vật
liệu tốt nhất, đến cả gạch lát sân thượng cũng được nhập từ nước ngoài
với giá cao ngất ngưởng, vì vậy không phải ai cũng có khả năng mua được. Mặc dù vậy, anh vẫn kiên quyết muốn thay đổi toàn bộ, tiến hành thiết
kế và bài trí lại bố cục. Hà cớ gì phải khổ như vậy chứ? Đã thế thì
quyết mua căn hộ đang trong thời kỳ xây thô chẳng phải sẽ đỡ vất vả hơn
sao?
Có điều, loại khách hàng giống Giang Dục Phong không có
nhiều, tổng kết của Chung Hiểu Linh đối với hành vi loại này được Nhiếp
Lạc Ngôn rất tán đồng đó là: Quá nhiều tiền, nhiều tới mức không có chỗ
để tiêu.
Dù gì thì căn hộ của Giang Dục Phong cũng rất gần công ty nên Nhiếp Lạc Ngôn định tự mình về đó.
Hôm nay Giang Dục Phong đi xe đen, chắc hẳn tối lại có yến tiệc nên có cả tài xế đi cùng. Anh đề nghị: “Để anh đưa em về”.
“Không cần đâu!” Cô bắt đại một chiếc tắc xi bên đường, đi chưa được bao lâu
đã tới nơi, lại còn đỡ phải chen chúc với anh trong không gian chật
chội.
Anh cũng không cố ép cô, dắt Ninh Song Song lên xe, rồi nghênh ngang bỏ đi trong anh hoàng hôn.
Ninh Song Song chỉ ngồi trong xe được một lát đã bắt đầu cảm thấy chán nản,
cô nàng quay đầu nhìn ra cửa sổ, có cảm giác dòng xe tấp nập trong buổi
chiều mùa đông thật nặng nề, đến cả những tòa cao ốc sừng sững bên đường cũng trở nên u ám, như thể được mạ lên một lớp màu cổ lỗ.
Trên
dãy ghế sau xa hoa, rộng rãi chỉ còn lại Ninh Song Song và Giang Dục
Phong. Anh chàng nhắm nghiền mắt như đang dưỡng thần. Cô bé không dám
làm phiền anh, nhưng đến cả một quyển tạp chí để giết thời gian cũng
không tìm thấy, trong lòng bất giác hối hận vừa rồi không kéo Nhiếp Lạc
Ngôn lên xe cùng.
Ninh Song Song thừa nhận, lúc ngồi trên máy
bay về nước, ngoài sự hiếu kỳ ra, trong lòng cô còn vấn vương cảm giác
khó tả, tựa hồ như sự thất vọng và đố kỵ.
Cô suy nghĩ suốt hành trình mười mấy tiếng, rốt cuộc bạn gái của anh ba là người thế nào?
Thực ra, đối với tình sử của Giang Dục Phong, các bậc phụ huynh hai họ Giang và họ Ninh dường như chưa từng hỏi qua, nhưng như thế không có nghĩa là không hay biết gì. Trái lại, tuy hai bác không hay về nước nhưng dường
như nhất cử nhất động của Giang Dục Phong đều không qua được mắt họ.
Cô nàng nghĩ thầm, chắc chắn hai bác đã ngầm thuê thám tử, cách làm này
rất thịnh hành trong cả gia tộc nhà cô, bởi bố mẹ cũng làm như vậy.
Cho nên lần này, dường như già trẻ lớn bé trong nhà đều kinh ngạc, người
đàn ông duy nhất được coi là không thể si tình, chung thủy trong gia
đình lại có thể duy trì quan hệ với một cô gái trẻ tới gần hai năm! Tuy
kết cục cuối cùng vẫn là chia tay, như xét trong tình sử của Giang Dục
Phong thì lần này chính là kỳ tích.
Có điều, tuy mối tình này đã trở thành quá khứ nhưng tất cả mọi người đều lựa chọn một biện pháp
thông minh, đó là im lặng, chỉ có mình cô bé, có lẽ vì quá nhàn rỗi nên
lập tức tìm cho mình một cái cớ để chuồn về nước.
Sau khi gặp Nhiếp Lạc Ngôn, cô nàng mới biết, hóa ra bạn gái của anh ba thật xinh đẹp.
Nhưng chỉ có mỗi gương mặt đẹp thì có tác dụng gì chứ? Trước đây cô nàng đã
không ít lần gặp những cô gái khác, họ đều là giai nhân với phong thái
yểu điệu thiết tha. Có người xuất thân danh gia vọng tộc, có tiền đồ, có học thức, dáng người thì hết chỗ nói, khiên bất kỳ ai cũng phải đê mê
khi nhìn thấy họ mặc đồ dạ hội.
Đó là miêu tả của anh năm, lúc anh nói trông bộ dạng vô cùng buồn cười.
Nên tuy là lần đầu gặp gỡ, Ninh Song Song không khách sáo quan sát Nhiếp
Lạc Ngôn một lượt từ đầu tới chân, lòng thầm suy đoán, cô gái này rốt
cuộc có điều gì khác đám bạn gái của anh ba mà trước đây mình từng gặp?
Nhưng xem ra chẳng có điểm gì khác cả, cô nàng không tránh khỏi cảm giác thất vọng, chẳng qua cũng chỉ là một kỹ sư thiết kế nội thất, chỉ có vẻ bề
ngoài là đẹp hơn người khác một chút.
Mong mỏi mãi sự xuất hiện của Giang Dục Phong, cuối cùng cô nàng cũng phải bất ngờ, hay nói chính xác hơn, là kinh ngạc.
Cô nàng thực sự kinh ngạc, không ngờ lại có người dám nói anh ba như vậy,
cứng rắn, lạnh lùng, chế giễu, thậm chí còn đẩy mọi việc vào trạng thái
sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào. Điều đặc biệt, đây chỉ là một cô gái.
Cô nàng thậm chí còn tưởng tượng mình bị hoa mắt, bởi anh ba của cô chẳng
hề giận dữ, trái lại, còn rất cao hứng đối đáp từng câu từng chữ, khóe
miệng luôn ẩn hiện nụ cười khi trò chuyện với chị ấy. Chỉ có ông Trời
mới biết, lúc đó cô nàng kinh ngạc đến cỡ nào!
Hóa ra, khi gặp
được tình yêu đích thực, cho dù là đàn ông hay phụ nữ thì họ đều không
phải là họ nữa, đến cả anh ba của cô cũng không phải anh ba trước đây
của cô nữa rồi!
Nhưng cô lại thấy thú vị, xem họ đấu khẩu hay hơn nhiều so với việc học ở Pháp.
Đặc biệt là Nhiếp Lạc Ngôn, dường như hễ nhìn thấy anh ba là cơn giận lại
tái diễn, không bao giờ để anh giữ chút thể diện, ngay cả giọng nói cũng lạnh như băng. Một cô gái thật thần kỳ! Đám bạn gái của anh ba mà trước đây cô bé từng gặp, người nào người nấy đều hết sức giả tạo, chả trách
Giang Dục Phong không yêu nổi ai.
Bởi thế cô nàng quyết định là sẽ ở lại! Ở lại để được xem nhiều trò vui!
“Em đang cười ngây ngô gì thế?”, một giọng nói lạnh lùng vang lên, phá tan những suy nghĩ viển vông của cô một cách tàn nhẫn.
Lúc này, Ninh Song Song mới định thần lại, cô bé ho lên một tiếng, rồi giả bộ ngồi thẳng dậy, đáp: “Không có gì”.
Dường như chẳng muốn truy hỏi nhiều, Giang Dục Phong chỉ quay mặt nhìn ra
ngoài cửa xe, rồi đột nhiên hỏi: “Vừa nãy em và cô ấy đã nói chuyện
gì?”.
“Chuyện gì là sao?”
“Lúc anh đi nghe điện thoại,
chẳng phải hai chị em đang trò chuyện sao?” Lúc nghe điện xong rồi đi
xuống, vừa hay anh thấy Nhiếp Lạc Ngôn đang cười, điệu bộ rất hả hê,
dưới sự chiếu rọi của ánh đèn, ánh mắt cô càng trở nên trong trẻo và
long lanh như đá quý.
“À, phải rồi”, Ninh Song Song vội vàng
đáp: “Nói chuyện vui thôi, chẳng có gì quan trọng”. Đương nhiên cô nàng
không ngốc tới mức chủ động đầu thú, vừa rồi rõ ràng là cô kẻ tội Giang
Dục Phong cho Nhiếp Lạc Ngôn nghe.
Giang Dục Phong nhìn cô nàng
một cái, khẽ cau mày, suy nghĩ một lát rồi nói: “Dù sao thì thời gian
này em cũng rảnh, anh còn phải xử lý công việc của công ty, nên em giúp
anh đi thảo luận các chi tiết thiết kế với cô ấy nhé!”
“Thật
không anh ba?”, Ninh Song Song cười ranh mãnh, “Em lại tưởng việc thiết
kế ngôi nhà này là thủ đoạn anh bày ra để tiếp cận chị Nhiếp.
“Thế nào gọi là thủ đoạn?”, anh thờ ơ nhìn cô nàng, “Nếu không đồng ý, em
chỉ còn nước phải về Pháp thôi, bởi nếu ở lại cũng chẳng có cống hiến
gì”.
Cô nàng lập tức gật đầu tích cực: “Đương nhiên là đồng ý,
giờ anh bảo em làm gì em cũng đồng ý. Huống hồ, chị Nhiếp lại là người
tốt bụng và dễ gần như thế”.
Giang Dục Phong khẽ hừ một tiếng, vẻ như không tán đồng: “Vậy sao, anh lại chẳng nghĩ thế”.
Cô nàng bất giác quay đầu thì thầm: “Đương nhiên rồi, tính khí nóng nảy
của chị ấy dành trọn cho anh mà”. Sau đó lại quay sang Giang Dục Phong
dò hỏi: “Vậy sau này anh sẽ không xuất hiện nữa, phải không?”. Ai ngờ
ngay lập tức bị Giang Dục Phong cốc vào đầu đau điếng. Cô nàng ôm đầu,
chau mày tên rỉ: “Ui, sao thế?”.
“Trẻ con, quan tâm nhiều chuyện thế làm gì? Sau này không được hỏi lung tung nữa.”
“…Vâng!”
Về tới nhà, Ninh Song Song nhìn chòng chọc vào bóng người dong dỏng cao,
nho nhã đi phía trước, lòng thầm nghĩ, cùng sống dưới một mái nhà nên
đành nhẫn nhịn trước, sau này ắt sẽ có người báo thù thay mình, hì hì.
Nhiếp Lạc Ngôn tới công ty sắp xếp tài liệu một chút rồi mới ra, lúc này đã
là năm giờ bốn mươi bảy phút, chẳng mấy khi mới có tuần không phải làm
thêm giờ, các đồng nghiệp bên kia tấm chắn thủy tinh đã về từ lâu rồi.
Chỉ còn Chung Hiểu Linh ở đó, cô nàng đang dựa vào cửa sổ nói chuyện điện
thoại. Thấy Nhiếp Lạc Ngôn bước vào, Chung Hiểu Linh buông điện thoại
xuống, nói: “Mình tưởng hôm nay cậu không về công ty”.
“Về chứ!” Nhiếp Lạc Ngôn một tay đeo túi, tay kia xách cặp vi tính, quần áo, tóc
tai gọn gàng, trông bộ dạng rất thoải mái. “Thế còn cậu? Hôm nay không
phải tăng ca chứ?”
“Không, lát nữa mình sẽ về”, Chung Hiểu Linh khẽ giơ điện thoại lên, “Gọi xong cú điện này đã”.
“Vậy mình không chờ cậu nữa.”
“Ừm, tạm biệt nhé!”
“Mai gặp lại!” Nhiếp Lạc Ngôn giơ tay coi như lời tạm biệt.
Xuống dưới lầu, từ xa Nhiếp Lạc Ngôn đã nhìn thấy một chiếc xe con đang chậm
rãi tiến tới. Lúc dừng lại trước mặt cô, cửa xe tối màu mới hạ xuống,
Nghiêm Thành thò đầu ra cười nói: “Cô gái ơi, lên xe đi nào!”.
Nhiếp Lạc Ngôn rất bất ngờ, chỉ biết “hả” một tiếng rồi hỏi: “Anh tới làm gì?”.
Nghiêm Thành vẫn cười. “Nếu nói là tiện đường thì chắc chắn em sẽ không tin.
Mau lên xe rồi nói, đang đi ngược chiều mà. Không thì lát nữa sẽ có cảnh sát giao thông tới làm biên bản phạt đấy!”
Điều hòa trong xe
đang bật, phả xuống luồng gió ấm áp, Nhiếp Lạc Ngôn ngồi xuống và thở
đều, vừa rồi khi ở bên ngoài, cô thấy cột sống mình như cứng đờ ra vì
lạnh.
Mặc dù đã ở thành phố này lâu như vậy, cô vẫn không thể
quen được khí hậu nơi đây, mỗi khi mùa đông tới thời tiết lại trở nên ẩm ướt, giá lạnh, khiến người nào người nấy chỉ muốn co ro trong nhà.
Cô tháo khăn quàng cổ, không biết có phải bị gió lạnh thổi lâu, hay là lúc này nhiệt độ trong xe nóng quá khiến má cô nóng bừng. Nghiêm Thành đưa
mắt nhìn rồi hỏi: “Hình như em rất sợ lạnh?”.
Cô gật đầu: “Vâng. Thực ra bây giờ đỡ hơn trước nhiều rồi đấy, hồi còn đi học, bọn em thường xuyên trốn học khi trời lạnh”.
“Em không thổi phồng lên đấy chứ?”
“Mấy năm gần đây khí hậu đang nóng dần, nên không hay có tuyết rơi. Trước
đây khi còn học trong trường, hầu như năm nào cũng nhìn thấy tuyết, hễ
bước chân xuống nền đường là không thể nhìn thấy gót giày đâu do lớp
tuyết quá dày, chỉ thế thôi là có thể tưởng tượng nhiệt độ thấp thế
nào”.
“Anh thì lại rất quen với khí hậu mùa đông có tuyết rơi,
hồi nhỏ anh chỉ mong chờ đúng hai việc, một là Tết, hai là đắp người
tuyết”, Nghiêm Thành vừa nói chuyện vừa lái xe lên cầu vượt.
Xe của họ hòa vào giữa đoàn xe với ánh đèn lấp lánh, như đang di chuyển trong dải ngân hà.
Nhiếp Lạc Ngôn ngó ngược ngó xuôi một hồi rồi tò mò thắc mắc: “Anh đang đi đâu vậy?”.
“Trước tiên tìm chỗ ăn cơm đã, sau đó mời em đi xem ca kịch.” Anh lịch sự hỏi: “Tối nay em rảnh không?”.
Rảnh thì có rảnh, bởi tối nay cô không có dự định gì, chỉ ở nhà đọc tiểu
thuyết hoặc xem ảnh cũ, có điều… Cô ngạc nhiên hỏi: “Thật trùng hợp, sao anh biết em thích xem ca kịch?”.
Nghiêm Thành có vẻ lúng túng
trước câu hỏi của cô, anh nghĩ ngợi một lát rồi mới trả lời: “Chẳng phải trong bữa cơm lần trước chính em đã nói sao?”.
“Thế à?” Cô cười. “Lâu quá nên em quên mất.”
Anh cũng cười, dưới ánh đèn xe, nhìn dáng anh cười thật dịu dàng.
Không ngờ lại là đoàn kịch Hoàng gia Nga tới Trung Quốc công diễn, thành phố
nơi cô ở là trạm dừng chân thứ hai của họ và cũng là buổi diễn đầu tiên, cả rạp hát trung tâm không còn chỗ nào trống.
Tiết mục được
biểu diễn là vở ca kịch Kẹp hạt dẻ[1], một tác phẩm không thể kinh điển
hơn, lúc hạ màn, toàn hội trường vang lên tiếng vỗ tay rầm trời. Ra khỏi rạp, Nhiếp Lạc Ngôn vẫn cảm thấy phấn kích, nhưng chỉ một lát sau lại
than thở: “Xem ra gần đây em thực sự mù tin tức quá, lại không biết có
đoàn kịch Hoàng gia tới biểu diễn”, rồi quay sang nhìn dòng người đang
ùn ùn đi ra, “Cũng không biết rằng, thì ra bên cạnh mình còn có nhiều
người hâm mộ ca kịch như vậy”.
[1] Kẹp hạt dẻ là vở ballet có
hai phần được viết dựa theo câu chuyện cổ tích Kẹp hạt dẻ và vua chuột
của hà văn người Đức, E.T.A. Hofmann, với phần âm nhạc của nhà soạn nhạc tài ba, Pyotr Ilyich Tchaikovsky.
“Trong đó không thể loại trừ
một bộ phận học đòi phong nhã.” Bởi có rất đông người, nên lúc bước
xuống bậc thang, Nghiêm Thành phải dìu cô.
Cô bất giác bật cười: “Có cần nói thẳng thế không?”, tiếp đó ghìm giọng nói: “Hình như những
người anh nói tới vừa đi ngang qua đó”.
“Chỉ là đánh giá khách
quan thôi mà.” Dẫn cô tới chỗ ít người qua lại, anh mới chịu bỏ tay cô
ra. “Ví như anh, đang xem nửa chừng thì ngủ gật.”
Cô không có vẻ gì là ngạc nhiên, chỉ khẽ rướn mày thắc mắc: “Vậy tại sao còn cố ý mời em xem đi xem ca kịch?”.
“Một khách hàng tặng anh hai vé, nhưng đồng nghiệp của anh đều không có tâm
hồn nghệ sĩ như anh, hằng ngày chỉ quan tâm tới các vụ án đại loại như
ly hôn, kinh tế…, đâu có tâm trạng nào để thưởng thức thú vui nho nhã
thế này chứ? Nên nghĩ đi nghĩ lại, thôi thì của người phúc ta, còn về
anh, nhân cơ hội này tôi luyện bản thân một chút cũng không thiệt.”
Cô lắc đầu, nói nửa đùa nửa thật: “Anh tự chế giễu bản thân một chút cũng
được, hà cớ gì phải lôi cả đồng nghiệp của mình vào chứ? Thật chẳng tốt
bụng chút nào”.
Để xem ca kịch, Nhiếp Lạc Ngôn đã phải quay về
nhà thay váy, tuy khoác thêm chiếc áo khoác dày nhưng vẫn không chống
được cái lạnh đêm khuya, cô bất giác rùng mình, Nghiêm Thành mở cửa xe
rồi đề nghị: “Hay là đi uống chút gì đó rồi hãy về?”.
Cô buột miệng: “Uống gì?”.
“Trà sữa, cà phê, tùy em chọn, anh thì gì cũng được.”
Cô đột nhiên dừng lại nhìn chằm chặp vào anh dưới ánh đèn: “Lẽ nào lần
trước em vẫn chưa nói với anh rằng hai thứ trên em đều không thích uống
sao?”.
“Thế ư?” Anh cố gắng nhớ lại, có lẽ do quá lâu, lần ăn
cơm cùng nhau ấy đã là chuyện cách đây một tháng rồi, nên anh không thể
nhớ kỹ được, anh nhã nhặn cười nói: “Hình như em có nói, nhưng anh không thể nhớ nổi. Em có thể nhắc lại một lần nữa được không?”.
Nhiếp Lạc Ngôn không cười, cô chỉ nheo mắt nhìn anh chàng có vẻ ngoài đẹp
trai, tính cách hiền lành kia hồi lâu, mới chậm rãi lên tiếng: “Thực ra
em chưa từng nói, cả chuyện thích xem ca kịch, em cũng chưa từng nói với anh”. Cô ngừng lại một chút, trong mắt ánh lên tia nhìn khác lạ, ngữ
điệu chắc chắn: “Em nhớ rất rõ là mình chưa từng nói”.
Một tay Nghiêm Thành vẫn đặt trên xe, anh bất giác ngây người.
Cô vẫn không có bất kỳ biểu hiện gì, chỉ chau mày nghi hoặc: “Vậy thì ai
đã nói cho anh biết những điều ấy, anh có thể nói cho em biết không?”.
Thực ra cô vẫn nuôi một tia hy vọng mong manh, hy vọng người đó là Tần Thiểu Trân, bởi ngay từ đầu anh đã hỏi xin Tần Thiểu Trân số điện thoại của
cô, nên dù anh biết được sở thích của cô từ chỗ Tần Thiểu Trân thì cũng
không có gì lạ.
Nhưng khi nhìn sâu vào ánh mắt Nghiêm Thành, cô chỉ có thể nhìn thấy sự kinh ngạc và do dự.
Mặc dù hành động đó chỉ thoáng qua trong tích tắc, nhưng lại khiến lòng cô
không tránh khỏi cảm giác chán nản, có rất nhiều suy đoán ập tới, nhưng
đáp án cuối cùng chỉ có một.
Quả nhiên, Nghiêm Thành cúi đầu cười, không còn cách nào khác, thừa nhận: “Một người bạn”.
Nhiếp Lạc Ngôn bất giác nắm chặt đầu ngón tay, cô gần như nghẹt thở hỏi: “Ai vậy?”.
“Em biết người đó, Trình Hạo.”
Nghiêm Thành khẽ đặt tay lên vai cô, trịnh trọng nói tiếp: “Anh là bạn thân
với Trình Hạo từ nhỏ, bây giờ chúng ta cũng có thể coi là bạn bè, nên
anh cảm thấy không nên giấu giếm em chuyện này. Hy vọng em không trách
anh”.
Nhiếp Lạc Ngôn như bỗng lạnh rùng mình, cô bất giác gạt
tay anh ra, vì dùng sức quá mạnh nên chỉ nghe thấy một âm thanh giòn
tan.
Cô khẽ ngẩng đầu nhìn anh, bên cạnh vẫn có bao nhiêu người
đi lướt qua, giữa màn đêm tối tăm, tất cả đều xa lạ, cũng có thể trong
đó vài người vừa rồi đi ngang qua cô khi ở nhà hát, cũng có thể có người ngồi ngay cạnh, nhưng trong mắt cô tất cả vẫn xa lạ. Thực ra giờ phút
này, dường như khuôn mặt của Nghiêm Thành cũng bắt đầu trở nên mờ ảo.
Cảm giác như bên tai vang lên một tiếng nổ khẽ, âm thanh vọng tới nhỏ, xa
và không ngừng nghỉ, cũng giống như người đó, dù xa cách đã lâu nhưng
trong tâm trí cô vẫn không thể xóa nhòa.
Thật buồn cười, rõ ràng chỉ là một cái tên, rõ ràng chỉ là hai từ đơn giản, nhưng dường như lại chiếm cứ mọi không gian trong suy nghĩ của cô.
Lòng cô rối bời, tựa như một bảng vẽ bảy màu bị người ta hất đổ trong lúc hoảng hốt, những gì còn lại chỉ là một đám hỗn độn.
Thành phố này rất lớn, sau khi tốt nghiệp cô cũng không còn gặp lại Trình Hạo nữa. Nhưng hóa ra, thành phố này lại nhỏ tới không tưởng, dù đã cách xa nhiều năm, cuối cùng cô cũng nghe được thông tin về cậu từ miệng người
khác.
Trước khi chia tay, Nghiêm Thành nói: “Cách đây không lâu
anh mới biết bọn em từng là bạn”. Anh đã dùng từ an toàn nhất để hình
dung quan hệ giữa cô và Trình Hạo, ngẫm nghĩ một lúc mới nói tiếp: “Có
một tối, mọi người đều uống rất nhiều, sau đó tán gẫu về những chuyện
trong quá khứ, vô tình có nhắc tới em, bao gồm cả một vài sở thích của
em, lúc đó Trình Hạo đã nói cho anh biết”. Thực ra Trình Hạo không muốn
nói, cậu đã kể với Nghiêm Thành một số chuyện khác, trong lúc nửa tỉnh
nửa say, cộng thêm tác dụng của men rượu, cậu đã nói về những chuyện vụn vặt trong quá khứ, những hồi ức thời học đại học, có rất nhiều chuyện
liên quan tới người con gái tên là Nhiếp Lạc Ngôn, à không, nên nói là
nữ sinh Nhiếp Lạc Ngôn mới đúng.
Nhưng Nghiêm Thành không thể
nói ra điều đó, anh chỉ nhìn Nhiếp Lạc Ngôn, cô nhìn anh bằng ánh mắt
đầy thất vọng rồi quả quyết quay người bỏ đi.