Cô nàng Ninh Song Song nhạy cảm ngay ngày hôm sau đã phát hiện thấy tâm
trạng Nhiếp Lạc Ngôn có gì không ổn, liền tranh thủ lúc mở tủ lạnh lấy
đồ uống khẽ bắt chuyện: “Chị Lạc Ngôn, chị muốn uống gì? Đồ uống ở đây
thứ nào cũng có, chẳng kém gì siêu thị đâu”. Vừa gặp nhau buổi sáng, cô
nàng đã thay đổi cách xưng hô với Nhiếp Lạc Ngôn, gọi chị Lạc Ngôn hết
sức tự nhiên, cách xưng hô này thân mật hơn nhiều so với mấy ngày trước.
Tủ lạnh chất đầy những đồ ăn vặt được người khác đưa tới theo yêu cầu của
Ninh Song Song, đương nhiên mọi thứ đều có được nhờ nhân lực, vật lực và tài lực của Giang Dục Phong, trong đó còn bao gồm cả chiếc tủ lạnh
nhiều ngăn mới coong được nhập khẩu từ nước ngoài, tất cả đều là trợ lý
của Giang Dục Phong sai người mua về từ trung tâm thương mại ngay tối
qua.
Bởi cô nàng chính là sợi dây nối quan hệ giữa anh và Nhiếp Lạc Ngôn, đương nhiên phải được phục dịch chu đáo.
Huống hồ, Ninh Song Song cũng không phải không lập được công gì, ít nhất là
đã thành công trong việc tạm thời chuyển dịch địa điểm làm việc của
Nhiếp Lạc Ngôn từ công ty tới căn hộ mới của Giang Dục Phong, cô nàng đã nỉ non với Nhiếp Lạc Ngôn rằng: “… Em ở đây chẳng có bạn bè gì cả, con
người anh ba thế nào chị cũng biết rồi đấy, cho dù anh ấy có thời gian
thì cũng sẽ không tới đây ở cùng em, nên có mỗi mình em, thực sự… thực
sự rất buồn, em chỉ có mỗi chị Lạc Ngôn thôi”. Chính vì vậy, Ninh Song
Song đã rất dễ dàng kéo được Nhiếp Lạc Ngôn tới đây cùng giết thời gian.
Kỳ thực đối với việc này Nhiếp Lạc Ngôn cũng không phản đối, ở đâu thì
cũng có thể làm việc được, hơn nữa gần đây Giang Dục Phong có vẻ rất bận nên sẽ không thường xuyên xuất hiện, cũng không thể quấy rầy được cô,
nên tám tiếng ở đây có thể nói là trời yên biển lặng. Điều duy nhất
khiến cô cảm thấy chán nản là, ngắm nhìn trang thiết bị đầy đủ trong căn nhà hào hoa này, cô lại đau đầu khi nghĩ tới bản thiết kế của mình,
chẳng phải hiện tại cô đang làm một việc vô ích đó sao? Bởi cô nhận
thấy, hoàn toàn có thể chuyển về căn hộ này ở ngay lập tức, không những
thế mọi chi tiết thiết kế đều đã hoàn hảo, không thừa cũng chẳng thiếu,
có thể dễ dàng nhận thấy kỹ sư thiết kế trước rất chuyên nghiệp, thậm
chí có thể nói là cao thủ.
Do vậy Nhiếp Lạc Ngôn không thể không
nghĩ, nếu một ngày nào đó để cô phát hiện việc này là do Giang Dục Phong nhàn rỗi trêu đùa, cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh.
Mãi tới khi một ly nước ép được đặt trước mặt, Nhiếp Lạc Ngôn mới định thần
lại, cô ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt được trang điểm tinh tế, xinh đẹp của Ninh Song Song, đôi mắt cô bé cứ dán vào cô như thể đang tỉ mỉ
quan sát.
Đôi mắt này rất giống với đôi mắt của Giang Dục Phong,
đen, sáng và sâu thẳm, lại như có sức hấp dẫn khiến bất cứ ai nhìn vào
cũng phải động lòng.
Cô không kìm được phì cười. “Trong trường có rất nhiều nam sinh theo đuổi em phải không?”
Ninh Song Song nghiêng đầu nghĩ một lát mới đáp: “Cũng thường thôi chị ạ”.
Có vẻ không mấy hứng thú với chủ đề này, cô nàng ngồi xuống bên Nhiếp
Lạc Ngôn, nhấp một ngụm nước quả ép, rồi tò mò hỏi: “Hôm nay tâm trạng
chị không tốt à?”.
Nhiếp Lạc Ngôn suýt thì bị sặc, nhưng ngay lập tức lấy lại vẻ tự nhiên phủ nhận: “Đâu có”.
“Thật không?” Cô nàng lên giọng ở cuối câu, biểu lộ rõ thái độ hoài nghi với
lời đáp của Nhiếp Lạc Ngôn, nhưng lại không nỡ bóc mẽ. Nhiếp Lạc Ngôn
bất giác than thầm trong lòng, anh em nhà này xem ra có rất nhiều điểm
tương đồng.
Một lát sau, Ninh Song Song bỏ mặc Nhiếp Lạc Ngôn
đang chăm chú bên máy tính, mà chạy lên tầng gọi điện. Cô nàng nói:
“Trưa nay em muốn ăn cơm rang Dương Châu và xôi gà”.
Đầu dây bên kia lạnh lùng đáp: “Việc vô vị như thế, sau này không phải nói với anh”.
Cô nàng bực bội, bĩu môi: “Vậy việc gì mới được coi là không vô vị? Có người sa sút tinh thần thì được coi là việc vô vị chứ?”.
Quả nhiên chỉ thấy Giang Dục Phong khẽ “ừ” một tiếng rồi nói: “Tại sao cô ấy lại sa sút tinh thần?”.
Cô nàng lập tức tỏ ra lúng túng, cố ý nói: “Anh ba bận như vậy, em không
làm phiền anh nữa, bye bye”. Cô nàng cúp điện thoại, vừa ngâm nga ca
khúc Pháp vừa vội vàng chạy xuống dưới, hỏi: “Chị Lạc Ngôn, buổi trưa
chị em mình ăn gì?”.
“Tùy thôi”, Nhiếp Lạc Ngôn đáp.
Ninh
Song Song thắc mắc: “Thế nào gọi là tùy thôi? Em đâu phải con trai, chị
không được nói với em bằng câu trả lời mang tính chuẩn mực của đám con
gái như vậy. Chị mau nghĩ xem buổi trưa đi đâu ăn thì tốt nhỉ?”.
Nhiếp Lạc Ngôn dở khóc dở cười, đó chẳng qua là câu cửa miệng thôi, tại sao
lại dính líu tới chuyện giới tính chứ? Có điều, khi ở bên Giang Dục
Phong, cô thực sự có rất ít cơ hội nói ra hai từ này, bởi những việc đại loại thế này không cần cô phải suy nghĩ hay quan tâm tới. Anh luôn sắp
xếp mọi thứ đâu ra đây, rồi thong thả thực hiện từng việc.
Đây có lẽ là thói quen của Giang Dục Phong, bất luận là làm gì, anh đều
chuẩn bị và lên kế hoạch trước, không cho phép mình lúng túng và hoang
mang. Cô thì ngược lại, ngủ nướng tới lúc chuông báo thức reo to, sau đó mới dậy vội vội vàng vàng lục tìm quần áo. Chuyện đó diễn ra thường
xuyên.
Bởi thế anh thấy chướng mắt khi nhìn thấy cảnh đó, dù khi
cô hấp tấp vô cùng, anh vẫn nằm dài trên giường, và đủ lập trường để
không thể quen nổi với tính cách đó của cô. Cũng có thể do hành động của cô đánh thức anh, nên anh luôn chau mày hỏi: “Tại sao em không bao giờ
chuẩn bị trước những thứ này vào tối hôm trước chứ?”.
Một hai lần còn được, nhưng lần nào cũng bị chất vấn thế này, cứ như thể ở đâu mọc
ra một bậc phụ huynh tới quản con gái vậy, Nhiếp Lạc Ngôn cũng có phần
bực bội, cô chau mày hỏi: “Em không có thói quen đó, đã được chưa?”.
Anh không thèm đếm xỉa tới cô mà quay người tiếp tục ngủ, dùng hành động
thực tế để chế giễu bộ dạng nhếch nhác của cô. Sau này cũng chính vì
những chuyện nhỏ nhặt đại loại như thế mà hai người trở nên bất hòa, họ
kiên quyết không ngủ lại nhà nhau trong những ngày làm việc, nhằm tránh
gây phiền phức và ảnh hưởng tới hòa khí.
Cuối cùng hai cô nàng quyết định không ra ngoài ăn cơm nữa, bởi trước khi họ chuẩn bị ra khỏi cửa, đã có người đưa cơm hộp tới.
Những hộp cơm to nhỏ xếp chồng lên nhau, tính ra cũng hơn chục hộp, nhìn hàng chữ tinh tế in trên hộp, cô mới biết đó là của nhà hàng có tiếng trong
thành phố, nhà hàng này từ trước tới nay luôn nổi tiếng với các món ăn
xứ Giang Hoài.
Ninh Song Song lập tức gọi điện thoại cho Giang
Dục Phong, cười hì hì xun xoe: “Anh ba, em biết anh đối tốt với em nhất
mà”. Món xôi gà thơm phưng phức khiến cô nổi hứng thèm ăn, miệng lưỡi
cũng ngọt hơn so với thường lệ.
Nhiếp Lạc Ngôn cười thầm, hôm qua không biết ai còn kể tội anh ba hết cái này đến cái khác, như những trò nghịch ngầm thuở nhỏ, tội ác chồng chất, có dùng hết các thẻ trúc cũng
không ghi hết tội.
Tiếp đó liền nghe thấy Ninh Song Song nói:
“Này, anh vẫn đang họp à, vậy em không làm phiền anh nữa, bye bye”.
Chẳng mấy khi Ninh Song Song mới nói lời ngoan ngoãn như vậy. Vừa cất
điện thoại đi, cô nàng lại quay sang nhìn Nhiếp Lạc Ngôn, lắc đầu nói:
“Chả trách người ta nói nhà tư bản là ma quỷ, anh ba nhà em là ma quỷ
của ma quỷ ấy chứ, muộn thế này rồi còn không chịu để nhân viên đi ăn
trưa, thật quá đáng!”.
Nhiếp Lạc Ngôn nhắc nhở: “Em cứ trước mặt nói một đằng, sau lưng nói một nẻo như vậy, cẩn thận bị anh ấy phát hiện đấy”.
Ninh Song Song ra vẻ vô tội thanh minh: “Em cũng học từ anh ấy thôi. Chị
không biết chứ, biểu hiện của anh ấy khi ở nhà rất tốt, như thể không
cần mất chút công sức nào cũng có thể khiến các bậc phụ huynh thích mê
thích mệt, do vậy anh ấy là đứa cháu được nuông chiều nhất. Lúc nào ông
em cũng khen anh ấy vừa khiêm tốn vừa hiểu lễ nghĩa, biết chừng mực.
Nhưng chỉ loáng một cái, khi các bậc cao niên không có mặt ở đó, anh ấy
lập tức đổi sắc mặt, lấy việc trêu chọc người khác làm thú vui”.
“Có lẽ người hay bị anh ấy trêu chọc chỉ có mình em.”
“Đúng vậy, ai bảo em là cô gái duy nhất trong nhà chứ, dễ bắt nạt mà.”
Điều này rất trùng hợp với hoàn cảnh của Nhiếp Lạc Ngôn, cô khẽ cười nói:
“Ăn cơm thôi. Hôm khác chị sẽ giới thiệu bạn cho em, tuổi tác của cô ấy
cũng ngang với em, tính nết có thể nói là rất giống em đấy”.
“Một cô gái ư?”
“Đúng vậy, cô ấy cũng họ Nhiếp, là em kết nghĩa của chị.” Nhiếp Lạc Ngôn sực
nhớ ra điều gì đó, “Hay chị cũng nhận em làm em kết nghĩa nhé?”.
Ninh Song Song vốn định gật đầu, nhưng nghĩ một lát lại nói: “Không được”.
Nhiếp Lạc Ngôn tò mò: “Tại sao?”.
“Không được là không được chứ sao”, Ninh Song Song lẩm bẩm, cô nàng chỉ cúi đầu ăn món cơm rang của mình.
Theo tính toán của cô nàng, sau này không chừng còn phải gọi Nhiếp Lạc Ngôn
là chị dâu ấy chứ, nên bây giờ bày đặt nhận chị em kết nghĩa làm gì.
Thật là hành động vô ích.
Hơn một tiếng sau, Giang Dục Phong mới dứt khỏi cuộc họp, buổi chiều không có việc gì quan trọng nên anh lái xe về nhà.
Mở cửa nhưng không thấy ai trong phòng, nhìn hai đôi giày ở bên cửa anh mới biết hai cô nàng vẫn chưa đi.
Nhiếp Lạc Ngôn và Ninh Song Song đang xem phim ở sân thượng tầng hai, đến cả
ghế nằm và chiếc bàn nhỏ cũng được chuẩn bị trước, có điều người ta đặt
chúng ở bên ngoài nên dường như không ai rảnh để chú ý đến chúng.
Thời tiết mùa đông rất hiếm khi có ánh nắng đẹp như thế này, tươi đẹp dịu
dàng, ánh mặt trời chiếu xuống sàn sân thượng thành vô số đốm vàng nhỏ.
Ninh Song Song là người đầu tiên phát hiện ra điều này và gợi ý nghỉ
ngơi một lát, hai cô nàng liền ôm laptop lên, may mà Nhiếp Lạc Ngôn có
thói quen lưu giữ các bộ phim trong máy nên liền chọn một phim hài về
tình yêu rất nhẹ nhàng, lãng mạn và cùng Ninh Song Song thưởng thức
phim.
Đó là một bộ phim của hãng Hollywood tên là Mối tình trên
mạng[1] do Meg Ryan và Tom Hanks đóng vai chính, bộ phim còn có mấy tên
dịch khác, nhưng Nhiếp Lạc Ngôn thích nhất tên này. Cô cảm thấy duyên
phận là điều vô cùng kỳ diệu, đến cả hai người nam nữ luôn coi nhau là
đối thủ không đội trời chung ấy cuối cùng cũng xích lại gần nhau.
[1] Bộ phim này có tên gốc là You’ve got mail, thường được gọi với tên Bạn có thư.
Ánh nắng ấm áp, nên Nhiếp Lạc Ngôn cởi áo khoác ngoài, để lộ chiếc sơ mi
màu tím nhạt, càng làm nổi bật làn da trắng ngần. Kiểu dáng tuy rất đơn
giản, chỉ có cổ áo được điểm xuyết vài hoa văn chìm, nhưng rất tôn dáng
người, kết hợp cùng quần âu, mặc dù cô ngồi trên ghế nhưng vẫn toát lên
được vẻ cân đối, nhã nhặn cửa cơ thể. Tiết trời đẹp thế này, chẳng mấy
khi cô mới có cơ hội tháo khăn quàng cổ, để lộ làn da trắng ngần, trắng
tới mức như có thể nhìn thấy rõ từng sợi lông nhỏ và những mạch máu màu
xanh nhạt.
Hình như đang xem tới đoạn nào đó rất buồn cười, cô
khoanh tay trước ngực, khóe miệng khẽ nhếch, nở nụ cười vô cùng tự nhiên với Ninh Song Song. Cả khuôn mặt cô được tắm trong ánh nắng, mọi đường
nét đều rõ ràng nhưng lại dịu dàng tới mức không thể tin nổi.
Giang Dục Phong đứng bên cửa, vừa hay nhìn thấy cảnh tượng trên, cũng không
biết sau bao lâu mới phát hiện mình đứng thất thần như vậy. Anh bất giác cúi đầu, khẽ ho một tiếng như thể muốn gây sự chú ý với đối phương, lại như thể nhắc bản thân nên tiết chế cảm xúc.
Quả nhiên, Nhiếp Lạc Ngôn vốn đang chăm chú xem phim nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, nụ cười vẫn còn trên ánh mắt, khóe môi, cô chào anh một tiếng đầy vui
vẻ: “Ồ, anh tới rồi à?”.
Giang Dục Phong biết rõ đây chỉ là sự
nhận thức sai lầm, nhưng tâm trạng anh cũng trở nên phấn khởi, anh khẽ
gật đầu: “Ừ”, rồi lại hỏi: “Hai chị em đang xem gì vậy?”.
Ninh
Song Song nghe thấy hai người trò chuyện mới phát hiện ra sự tồn tại của họ, lập tức mặt mũi tươi cười, hớn hở chêm vào: “Phim tình cảm. Anh ba, anh có muốn xem cùng không? Sắp tới đoạn hay rồi đấy!”.
Dường
như lúc này anh mới dồn ánh mắt và sự chú ý vào màn hình vi tính, tuy
cách một khoảng nhất định, lại có ánh mặt trời phản chiếu, nhưng chỉ cần liếc qua, Giang Dục Phong đã nói: “Bộ phim đã được phát sóng lâu rồi,
lẽ nào trước đây em chưa xem?”.
“Ôn lại chuyện cũ thôi mà”, Ninh
Song Song lập tức chêm vào: “Này, chắc anh ba xem rồi phải không?”. Nét
mặt hết sức ngạc nhiên, bởi cô nàng cho rằng Giang Dục Phong không phải
người thích xem những bộ phim loại này.
Nhưng sắc mặt Giang Dục
Phong không hề thay đổi, anh không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, như
thể không muốn trả lời câu hỏi trên. Anh đút hai tay vào túi, khẽ dựa
vào cửa, đứng một lúc mới nói: “Hai chị em cứ xem tự nhiên, anh đi đây”.
Ninh Song Song tò mò: “Lại phải về công ty à?”.
“Ừ, chiều anh có chút việc.” Anh đi về phía cầu thang, liền nghe thấy Nhiếp Lạc Ngôn thở dài một tiếng từ phía sau.
Tuy âm thanh không lớn nhưng nó vẫn khiến anh dừng bước, anh quay lại, nhìn về phía Nhiếp Lạc Ngôn.
Cô đã đứng dậy, một tay vẫn đặt trên ghế tựa, như thể sực nghĩ ra điều gì, nhưng nghĩ một lát rồi lại do dự. Vì đứng ngược sáng nên mắt cô khẽ
chớp.
Anh cảm thấy hôm nay tâm trạng rất tốt nên nhẫn nại chờ thêm một lúc, thấy cô vẫn chần chừ, anh liền cất tiếng hỏi: “Sao vậy?”.
Nhiếp Lạc Ngôn khẽ nhíu mày, nghĩ một lát mới hỏi lại: “Trước đây em có một sợi dây đeo điện thoại, anh có nhìn thấy không?”.
Máy tính vang lên khúc nhạc du dương, Ninh Song Song vẫn đang chăm chú xem
phim, như thể không quan tâm đến bất cứ điều gì khác. Nét mặt Giang Dục
Phong vẫn không thay đổi, nhưng nhất thời không lên tiếng.
Thấy
anh có vẻ không hiểu ý mình, Nhiếp Lạc Ngôn đành nói: “Chính là dây đeo
điện thoại có hình chú hươu nhỏ bằng pha lê ấy, trước đây em đã dùng một thời gian”.
“Vậy sau này thì sao?”, cuối cùng Giang Dục Phong
cũng chịu mở miệng. Thực ra cơ thể anh nằm gọn trong mảng tối của căn
nhà, nhưng cô vẫn có thể nhìn rõ dáng vẻ thờ ơ qua hai đầu lông mày của
anh. Anh nói: “Đó là đồ của em, sao bây giờ lại đòi anh chứ?”.
“Hình như em đã làm mất nó, hôm qua em tìm khắp nhà nhưng không thấy. Em
nghĩ, liệu có phải do không cẩn thận nên em đã để lại ở chỗ anh không?”
Dừng lại một lát, lông mày vẫn nhíu lại, dường như cô đã thầm quyết định chuyện gì đó, rồi đột nhiên lên tiếng: “… Thôi vậy, có lẽ em đã làm mất thật rồi”.
Đồ vật nhỏ như vậy, hơn nữa đã một thời gian cô không dùng tới, có thể nó bị rơi ở một góc nào đó, giờ chỉ nghĩ tới việc tìm
lại thôi cũng thấy rất khó rồi.
Cô không muốn gặng hỏi nên lại ngồi xuống ghế, ánh mắt dán vào màn vi tính nhưng tâm tư không biết đã đặt ở chỗ nào mất rồi.
Chiếc dây ấy vốn là của Trình Hạo, nhưng cuối cùng lại rơi vào tay cô. Hay nói chính xác là chính cô đã ăn trộm nó.
Sau buổi cắm trại bên bờ biển, mọi người cùng đi tàu về trường, ai cũng mệt mỏi, thêm vào đó lại đúng lúc nghỉ trưa, nên tàu mới chạy không được
bao xa thì ai nấy đều lăn ra ngủ. Chỉ có mình cô tỉnh táo và còn tâm
trạng đi tới khu kết nối giữa hai toa tàu để rửa mặt, lúc về chỗ ngồi,
cô lại đi qua Trình Hạo.
Di động của cậu đặt trên bàn, con hươu
nhỏ bằng pha lê buông xuống, rồi khẽ lắc lư theo nhịp, màu sắc sặc sỡ
phản chiếu lại ánh nắng mặt trời bên ngoài cửa sổ.
Thực ra cô đã
từng hỏi cậu, chiếc dây đeo điện thoại này có ý nghĩa đặc biệt gì không, bởi hiếm khi thấy các bạn nam sinh trang trí thứ này cho di động của
mình. Nhưng lúc ấy cậu lại nói nó chẳng có ý nghĩa gì, chỉ là đeo cho
vui thôi.
Cô trở về chỗ của mình, tim vẫn đập nhanh không ngừng, lòng bàn tay nắm chặt, mặc cho đồ vật nhỏ bé ấy bị nắm tới mức nóng lên.
Cô chỉ muốn giữ nó làm kỷ niệm!
Mặc dù đã quyết định rời bỏ, nhưng dù gì cũng phải giữ cho mình một vật để
có thể nhớ mãi. Cô không cần những hồi ức và tưởng tượng hư ảo kia, mà
chỉ cần một vật hiện hữu, có thể nhìn thấy, có thể chạm vào, một vật sẽ
thuộc về cô mãi mãi.
Cô thậm chí còn không hiểu nổi tại sao mình
lại có hành động sai lầm và điên cuồng đến thế, cứ như thể trong đời chỉ có một lần điên cuồng như vậy, mãi tới vài phút sau, tim cô mới đập
chậm lại, và cô bắt đầu hối hận. Hối hận vô cùng.
Đã lớn thế này
nhưng đây là lần đầu cô làm chuyện ám muội. Thậm chí còn chưa nhận được
sự đồng ý của đối phương mà đã tự tiện lấy đồ của họ. Nhưng không kịp
nữa rồi, muốn trả lại cũng không kịp nữa, điều quan trọng hơn là cô đột
nhiên không có được sự can đảm như ban nãy.
Đôi khi cơ hội để làm được một việc nào đó chỉ xảy ra một lần, chỉ một lần mà thôi. Nếu cơ
hội đã qua thì ngay cả bản thân cũng sẽ cảm thấy không thể tin nổi hành
động đó lại thành công như thế.
Vì vậy, sau này cô vẫn giữ chiếc
dây đeo điện thoại hình chú hươu nhỏ bằng pha lê kia, nhưng có một thời
gian rất dài cô không dám lấy nó ra, cô giống như kẻ trộm suốt ngày thấp thỏm lo âu vì trong nhà cất giấu một tang vật lớn, chỉ sợ bị người khác phát hiện rồi trình báo công an.
Cô cất nó ở chỗ sâu nhất trong
tủ quần áo, đè một xấp quần áo lên, rồi đẩy vào góc kín nhất, làm như
thế mới thấy yên tâm một chút.
Thực ra cô rất muốn biết phản ứng
của Trình Hạo sau sự việc trên, nhưng từ sau hôm đó, hai người không còn nhiều cơ hội gặp gỡ hay tiếp xúc nữa, bởi họ nhanh chóng nhận bằng tốt
nghiệp và chính thức rời khỏi mái trường này. Cũng không hiểu nổi nguyên nhân nào đã khiến cô hạ quyết tâm vào buổi tối bên bờ biển đó, có thể
Trình Hạo cũng nghĩ như cô, dù sao thì mối quan hệ giữa cô và cậu đã đột ngột gián đoạn. Dường như ngày Hai mươi sáu tháng Sáu, ngày tốt nghiệp
của sinh viên trong trường kia chính là một lưỡi dao sắc nhọn, tàn nhẫn
cắt đứt quá khứ và tương lai thành hai đoạn riêng biệt.
Mãi tới
tháng Chín, tới ngày khai trường năm đó, Nhiếp Lạc Ngôn một mình đi
trong vườn trường quen thuộc, nhưng lòng lại bất giác hoảng hốt, có cảm
giác mọi thứ đã thay đổi, lại có vẻ chẳng hề đổi thay, vẫn là ngôi
trường này, nhưng chỉ thiếu đi người ấy.
Hình như đường dẫn có
vấn đề, Ninh Song Song chỉnh lại góc độ màn hình vi tính, chợt nghe thấy giọng nói vọng tới từ phía sau: “Tối nay anh rảnh”.
Nhiếp Lạc
Ngôn bất giác sững người, ngay cả cô cũng không biết mình đã ngây ra bao lâu, còn anh từ trước tới giờ luôn đi lại nhẹ nhàng, vừa rồi rõ ràng
anh nói là đã về công ty nên cô tưởng anh đã xuống dưới từ lâu rồi.
Cô vội quay đầu lại, chỉ thấy Giang Dục Phong vẫn đứng ở vị trí ban nãy,
có lẽ vì đứng sấp bóng nên cô cảm thấy ánh mắt anh mất đi vẻ ấm áp, ngữ
điệu cũng trở nên lạnh lùng vô cùng: “Nếu em muốn đi tìm, sau chín rưỡi
tối anh ở nhà”, nói rồi liền quay người đi xuống cầu thang.
Cô
không kịp nói câu nào. Ninh Song Song đứng bên rướn mày nhìn theo bóng
người rời đi, tiếp đó lại quay sang quan sát sắc mặt Nhiếp Lạc Ngôn,
thấy cô có vẻ rất lúng túng, cũng không biết đang nghĩ gì nữa, liền cất
tiếng an ủi: “Chị Lạc Ngôn, chị đừng ngại, anh ba em là người như vậy
đó”.
Nhiếp Lạc Ngôn bất giác hỏi lại: “Thế nào cơ?”. Thực ra, cô
chỉ đang nghĩ rốt cuộc tối nay có nên đi tìm lại chiếc dây đeo điện
thoại kia không.
“Thay đổi như chong chóng ấy mà”, Ninh Song Song đáp, “Vừa rồi chẳng phải tâm trạng rất vui đó sao, thế mà chỉ một lát
sau đã đột nhiên lạnh như băng rồi, tốc độ thay đổi sắc mặt còn nhanh
hơn cả giở sách, từ nhỏ anh ấy đã như vậy rồi”.
Thế ư? Nhiếp Lạc
Ngôn nghĩ một lát, vừa rồi có lẽ cô hoàn toàn không chú ý nên không phát hiện ra bất cứ sự thay đổi nào trong tâm trạng của anh. Có điều, tổng
kết mà Ninh Song Song đưa ra, đối với Giang Dục Phong mà nói luôn luôn
chuẩn xác.
Tối hôm đó, rốt cuộc cô cũng đi. Thực ra, chiếc dây
đeo điện thoại kia đã mất lâu lắm rồi, có lẽ do dạo này công việc quá
bận, cũng có thể đã lâu rồi không dùng đến nên mãi hôm trước cô mới đột
nhiên nhớ tới sự tồn tại của nó. Tất cả cũng chỉ vì cô nhớ tới chuyến du lịch trước khi tốt nghiệp, cũng chỉ vì nhớ tới Trình Hạo.
Hình
như Giang Dục Phong vừa về tới nhà, rõ ràng phòng để đồ ở ngay cạnh bên, nhưng anh vẫn vứt bừa bãi com lê, ca vát trên ghế sô pha. Trước đây,
nếu Nhiếp Lạc Ngôn nhìn thấy cảnh tượng này sẽ cảm thấy rất xót xa, cô
sẽ vừa giúp anh mắc chúng lên, vừa ca thán thói bừa bãi và không biết
quý trọng đồ vật của anh. Đều là hàng hiệu cao cấp như vậy, thế mà vào
tay anh lại chẳng được nâng niu chút nào, hễ bộ đồ nào được sử dụng là
đều bị anh vô tình vứt như thế, như thể chúng chẳng có chút giá trị nào.
Tần Thiểu Trân từng đánh giá: Điều này chứng tỏ anh ấy coi tiền bạc như
rác, nếu đã mặc rồi thì cũng chỉ là vật thừa thãi mà thôi, sự giác ngộ
của người này quả thực đạt mức tối cao rồi.
Đối với những luận
điệu “đường hoàng” kiểu ấy, cô chỉ còn biết cười khẩy, lòng thầm nghĩ,
từ hành động nhỏ nhặt ấy có thể thấy loại đàn ông này không bao giờ để ý tới bất kỳ một người hay một vật nào đó, thứ anh ta yêu quý nhất e là
chỉ có bản thân anh ta mà thôi. Tuy đánh giá hơi gay gắt, nhưng cô thực
sự nghĩ về anh như vậy.
Giang Dục Phong mời cô vào, sau đó thản
nhiên đứng bên cởi cúc áo. Nhà của anh rất rộng, lại có tầng trên tầng
dưới, nên nhất thời Nhiếp Lạc Ngôn không biết nên bắt đầu tìm từ đâu. Cô đành hỏi dò: “Anh thực sự không có chút ấn tượng nào sao?”.
Anh thậm chí còn chẳng thèm nhìn lên, chỉ lạnh lùng đáp: “Không”.
Cô lại hỏi: “Vậy có tiện không nếu em vào phòng ngủ?”.
“Khách sáo thế làm gì?” Ống tay áo được cởi ra, đột nhiên cười khẽ khiến người khác không hiểu được rốt cuộc anh có ý gì, chỉ thấy anh giơ tay, nói:
“Cứ tự nhiên”.
Cô thực sự có chút kiêng dè, ai biết được trong
phòng ngủ của anh có vài thứ không muốn người khác nhìn thấy hay không.
Tuy cô chẳng bao giờ vứt lung tung hay làm mất đồ đạc của người khác,
nhưng không thể đảm bảo đám bạn gái sau này của anh cũng có thói quen
tốt đẹp như vậy.
Sau khi bước vào Nhiếp Lạc Ngôn mới biết, hóa ra mọi thứ vẫn bình thường, vẫn là đồ gia dụng được phối với hai màu đen
trắng đơn giản, không có bất cứ thứ gì gọi là thừa thãi.
Thứ
chiếm diện tích lớn nhất chính là chiếc giường cỡ lớn được phủ bằng ga
có hoa văn màu trắng xám. Ánh mắt Nhiếp Lạc Ngôn lướt qua chiếc giường
được ưa thích này, bất giác nhớ tới chuyện hoang đường xảy ra lần trước, cô hơi ngượng, vội vàng chuyển đổi sự chú ý, bắt đầu nghĩ xem chiếc dây đeo điện thoại kia có khả năng rơi ở chỗ nào.
Thực ra trên đường đến đây, Nhiếp Lạc Ngôn đã cố gắng nhớ lại, cô vẫn nhớ mang máng rằng
lần đó mình đã tự tay tháo dây đeo đấy ra. Lúc ấy cô chưa thay điện
thoại mới, vẫn dùng chiếc Samsung màu bạc, có lẽ vì được mạ một lớp
chrom mỏng nên tình trạng bạc màu tương đối nghiêm trọng, dùng chưa được nửa năm mà bề mặt đã loang loang lổ lổ, ảnh hưởng tới mỹ quan. Giang
Dục Phong lại càng cảm thấy khó chịu hơn, anh không ít lần nhắc khéo tới chuyện muốn thay đi động cho Nhiếp Lạc Ngôn. Nhưng cô không hề cảm
kích, lại còn hỏi vặn: “Đã hỏng đâu, việc gì phải thay chứ? Hơn nữa, tới lúc cần thay thì tự em sẽ đi mua, anh không phải lo đâu”.
Anh khẽ nhíu mày, gằn giọng: “Thật xấu xa”.
“Dù sao thì người dùng cũng không phải là anh mà.” Cô trừng mắt nhìn.
Thực ra từ kiểu tóc cho tới điện thoại, tới cả những thói quen sinh hoạt
thường ngày của cô, anh hay hỏi han, càng ngày càng thái quá, có lẽ là
do nhàn rỗi hóa rồ. Còn cô, dường như khi ấy tâm trạng chống đối vô cùng mãnh liệt, nên chẳng bao giờ chịu phối hợp, luôn làm ngược lại những gì anh nói.
Ai ngờ, có lẽ hôm đó tâm trạng của Giang Dục Phong
không tốt. Cũng có thể là người hay bắt bẻ về quan điểm thẩm mỹ nên anh
không thể nhẫn nhịn lâu hơn được nữa, liền giằng lấy chiếc điện thoại
của cô, lật đi lật lại một hồi, rồi nói: “Kiểu dáng máy này hiện giờ
trong nước vẫn bán, nếu em thực sự thích như vậy thì mua lấy một chiếc
cùng loại là xong. Việc gì cứ phải xoắn lên như thế?”.
“Rốt cuộc
ai làm mọi việc rối tinh hơn chứ?” Cảm thấy tư duy cường đạo của người
này quả thực không thể chấp nhận nổi, cô giơ tay định giật chiếc điện
thoại, không ngờ anh lại giơ tay né tránh.
Cánh tay của anh vốn
dài hơn cô nên chiếm hết ưu thế ban đầu, điều này khiến cô vô cùng bực
bội, bỗng anh lên tiếng: “Điện thoại đang đẹp là thế em treo thêm cái
thứ ấy làm gì? Vừa cứng vừa nặng, chả trách xước hết vỏ máy”.
Có
lẽ trong lúc giành đi giật lại ấy mặt pha lê của chiếc dây vừa hay đập
vào ngón tay anh, cô thấy anh khẽ nhíu mày có vẻ rất đau. Nhưng cũng
không vì thế mà Nhiếp Lạc Ngôn dừng lại, cô cứ thế xông thẳng vào anh,
chỉ tiếc là ghế sô pha quá rộng lại quá mềm, vừa chạm chân vào đã lõm
xuống sâu hơn, khiến cô không làm gì được.
Anh khẽ cười, chỉ cần
một tay đã giữ chặt cổ tay cô, chiếc di động liền bay vèo tạo thành một
đường vòng cung tuyệt mỹ trước mặt cô, bay qua giường rồi rơi thẳng
xuống đất.
Nhiếp Lạc Ngôn biết, anh không cố ý làm vậy, có lẽ chỉ muốn tiện tay vứt chiếc điện thoại lên giường, nhưng tiếng rơi nặng nề
đó khiến cô giật mình. Cô dùng sức đẩy anh ra, chẳng buồn xỏ dép, cứ để
chân trần chạy tới kiểm tra.
May mà lúc này là mùa đông, phòng
ngủ được trải một lớp thảm dày, mềm mại, những sợi thảm màu trắng ngà
dài gần tới mắt cá chân nên chiếc điện thoại không bị trầy xước.
Đương nhiên chiếc dây đeo điện thoại có hình chú hươu pha lê kia cũng không sao. Pha lê giòn như vậy, may mà không bị vỡ.
Trong nhà bật điều hòa đủ ấm, do vậy đi chân trần trên sàn cũng không thấy
lạnh. Cô chỉ cẩn thận nhặt điện thoại lên, rồi nắm chặt chiếc dây đeo
kia trong tay, quay đầu lại, hằn học nhìn anh trách móc: “Tại sao anh
chẳng biết coi trọng thứ gì vậy?”. Có lẽ từ trước tới giờ chưa bị ai nói với mình kiểu ấy, nên Giang Dục Phong đã nổi giận, đôi mắt đen sầm lại
dưới ánh đèn rồi lướt qua cô. Anh nheo mắt, dáng ngồi trên sô pha trông
rất lười biếng, cả giọng nói cũng thờ ơ: “Rốt cuộc em đang căng thẳng vì điều gì?”.
Nhiếp Lạc Ngôn quay đầu đi, bởi cô sợ mình sẽ nổi
khùng vì thái độ hờ hững, khinh khi của Giang Dục Phong, vả lại cô cũng
chẳng muốn so đo với anh.
Hai ngày sau, cuối cùng cô cũng quyết
định tháo dây đeo điện thoại ra. Một vật dễ vỡ như vậy, có lẽ không nên
đeo vào di động rồi tung tăng ra chợ. Cô đã tận mắt nhìn thấy Trình Hạo
dùng vật này bốn năm, nhưng không hề làm trầy xước, quả thực khó có thể
tưởng tượng được cậu đã trân trọng nó như thế nào.
Nếu không thể
tránh được mọi trường hợp ngoài ý muốn, vậy thì mình nên cất nó đi, bởi
nó là vật chứng kiến việc cô đã dùng thủ đoạn không hay ho gì để lưu giữ mọi nhớ nhung về cậu.
Thứ Bảy tuần đó, lúc đang ở trong căn hộ
này, cô đã cất chiếc dây đeo điện thoại vào ngăn tủ quần áo. Mãi tới sau này, khi cô và Giang Dục Phong chia tay, trong lúc dọn dẹp đồ đạc cá
nhân để rời đi, cô đã làm mất thứ quý giá ấy.
Hiện giờ thân phận
đã khác trước, cô đương nhiên không thể thoải mái tìm, chỉ biết quay đầu lại, nhìn người đàn ông không biết đã đứng bên cửa từ lúc nào, nói:
“Anh có thể mở giúp em chiếc ngăn kéo này không?”.
“Em tự tìm đi.” Dưới ánh đèn, thần sắc Giang Dục Phong vừa lạnh lùng, lại vừa mang vẻ mệt mỏi, giọng nói cũng nhỏ vô cùng.
Thực ra cô không muốn làm việc này, nhưng nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của anh, dường như việc cô muốn anh làm kia xem ra còn khó hơn cả việc lên trời, thế là cô đành bước tới, mở ngăn kéo tủ ở gần đầu giường.
Chẳng có gì trong đó.
Cô bất giác sững người, bởi ngăn kéo trống rỗng và sạch sẽ tới mức dường
như không có lấy một hạt bụt, giống hệt lúc cô chuyển hết đồ cá nhân đi.
Một tay Nhiếp Lạc Ngôn vẫn đặt trên tay cầm ngăn kéo, thực ra cô hơi thất
vọng, cô vốn cho rằng có thể tìm được chú hươu pha lê ấy, nhưng xem ra
cô đã nhớ nhầm.
Nhưng trong lòng cô vẫn nhen nhóm một tia hy vọng cuối cùng: “Liệu có phải người quét dọn theo giờ bất cẩn làm mất trong
lúc dọn dẹp không nhỉ?”.
Giang Dục Phong chỉ nhìn cô, không nói không rằng, đôi mắt như có ánh nhìn yếu đuối, u uất.
Cô cảm thấy kỳ lạ, một lát sau mới nghe thấy anh lên tiếng: “Em dám chắc vật đó ở chỗ anh sao?”.
Giọng anh có chút khinh mạn, cô không thích lắm, nhưng vẫn trả lời: “Có lẽ
vậy, bởi em không tìm thấy ở nhà em”. Giang Dục Phong cười nhạt, hỏi
tiếp: “Rốt cuộc đó là thứ quan trọng mức nào mà khiến em phải nhọc công
tìm kiếm như vậy?”.
Cô khẽ sững người, một lát sau mới đáp lại: “Chẳng có gì quan trọng cả”.
“Vậy nếu đã mất rồi thì thôi”, lại là giọng điệu thờ ơ. Giang Dục Phong khẽ
liếc cô một cái, sau đó quay người đi thẳng tới phòng để đồ, xem ra anh
đã chuẩn bị lấy quần áo đi tắm rồi.
Cô ngây người một lát, rồi vội vàng đi theo. “Anh có nhìn thấy không?”
Anh không dừng bước, chẳng thèm đếm xỉa tới cô.
Cô lại hỏi dồn: “Anh đã cất đi rồi, đúng không?”.
Chẳng cần hỏi tại sao, đến cả bản thân Nhiếp Lạc Ngôn cũng không biết sao
mình lại đoán như vậy, nhưng nhìn theo bóng anh, cô càng cảm thấy chắc
chắn rằng có lẽ mọi thứ đều do trực giác mách bảo.
Cô vẫn tiếp tục đi theo anh tới phòng để đồ, đột nhiên Giang Dục Phong dừng lại khiến đầu cô gần chạm vào lưng anh.
“Anh không phủ nhận, tức là thừa nhận, đúng không?” Vì đứng ngay cạnh nên
Nhiếp Lạc Ngôn phải ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt sáng tìm kiếm trên khuôn mặt tuấn tú, như thể muốn tìm ra dù chỉ một chút manh mối. Nhưng anh
vẫn thản nhiên, ánh mắt sâu thẳm, chỉ có khóe miệng là hơi mím lại.
Cuối cùng cô có thể khẳng định được chắc chắn, dù gì cũng sống bên nhau lâu
như vậy nên vẫn hiểu anh ít nhiều, cô giơ tay nói: “Trả nó cho em”.
Ngữ điệu của cô bỗng dưng trở nên lạnh lùng, nhưng Giang Dục Phong lại rướn mày, vẻ như cảm thấy rất buồn cười, nói: “Em muốn anh trả em cái gì?”.
Thấy thái độ của Giang Dục Phong thoải mái như vậy, cô lại do dự, bàn tay
kia vẫn chìa ra, cô nhắc lại: “Nếu anh đã cất đi, đương nhiên anh biết
đó là thứ gì. Bây giờ mau trả nó cho em”.
Anh nhìn nét mặt cô, dường như cuối cùng không thể kìm được lâu hơn nữa, phá lên cười nói: “Hiếm khi thấy em cố chấp thế này. Vậy sao vừa rồi anh hỏi
em, em lại nói nó không quan trọng?”.
Với ngữ khí như đã biết rõ
mười mươi câu chuyện ấy, chứng tỏ ngay từ đầu anh đã vạch trần lời nói
dối của cô, Nhiếp Lạc Ngôn thẹn quá hóa giận, cô nhíu mày nói: “Em muốn
trả lời thế nào là việc của em, liên quan gì tới anh? Anh cầm đồ của em, và bây giờ em chỉ mong anh trả lại cho em, chỉ đơn giản vậy thôi”.
Cô đã bắt đầu kích động, còn anh vẫn lạnh lùng nói: “Không”.
Không gì kia? Thái độ vừa rồi của anh, rõ ràng là đã thừa nhận.
Thấy anh quay người lấy quần áo, cô dứt khoát đi vòng qua rồi đứng chặn giữa anh và tủ quần áo, bộ dạng vô cùng kiên quyết: “Rốt cuộc anh có định
trả lại cho em không?”.
Một tay Giang Dục Phong vẫn đang nắm vào
giá gỗ nhiều tầng, anh cúi đầu nhìn cô gái hung hăng trước mặt, có cảm
giác nếu không thỏa hiệp thì chỉ một khắc sau cô sẽ liều mạng với anh.
Ánh mắt khẽ lay động dưới ánh đèn, anh cười nhạt, hỏi: “Dựa vào đâu chứ?”.
Ngón tay Giang Dục Phong theo đà luồn qua mái tóc đen của cô, anh nhận
thấy cô hơi kháng cự, đôi môi mỏng khẽ động đậy. “Nếu em có thể thu lại
dáng vẻ như liều mạng thế này, nếu em có thể vui vẻ nịnh nọt một chút,
cũng có thể anh sẽ suy nghĩ tới việc trả lại em thứ đồ rẻ tiền kia.”
Nhiếp Lạc Ngôn thậm chí còn chưa kịp phản ứng thì môi anh đã áp lên môi cô.
Dường như trong giây lát, không khí tràn ngập hơi thở của anh, đó là hơi thở
áp bức và tước đoạt của đàn ông, nhưng nó cũng mang hương vị man mát,
dần dần ập tới, dường như trong hơi thở ấy còn có mùi bạc hà của khói
thuốc, có mùi thơm thoang thoảng của rượu. Lúc này cô mới biết, thì ra
anh vừa uống rượu, thảo nào mà mắt anh hơi đỏ.