Không Cho Trả Lại Ông Xã

Chương 8



"Chén." Nói xong, không đợi cô hiểu, anh trực tiếp lấy đi chén sứ trong tay cô, lấy toàn bộ đồ ăn cay trong chén cô qua chén mình, tiếp theo gắp món thịt viên cực kỳ ngon miệng bỏ vào chén cô, rồi trả lại chén cho cô.

"Đây là món tủ của dì đầu bếp, em sẽ thích." Khuôn mặt lạnh lùng không hề có một tý biểu cảm dư thừa.

Nhìn thịt viên trong chén, nhất thời trái tim cảm thấy vô cùng ấm áp. "... Cám ơn." Cô cảm kích nở nụ cười yếu ớt, tiếp tục làm chim nhỏ ăn cơm.

Nếm thử một miếng thịt viên, Dung Dĩ Ân giật nảy mình vì tay nghề của dì nấu bếp! Ăn thật ngon, cô rất thích. Nhưng mà, sao anh biết cô thích ăn món đó? Mấy lần trước hẹn hò, họ đều ăn ở khách sạn Tây cao cấp, người đàn ông này bỏ tâm đi tìm hiểu sao?

Càng khiến cô cảm kích chính là, anh cứu, giải quyết những món cay kia giúp cô, vạn tuế!

"Học, sau này nấu cho anh ăn." Anh nhỏ giọng nói.

"Được." Cô cười tít mắt gật đầu.

Lần đầu tiên anh thấy cô cười nói như vậy, ánh mắt cô thẳng tắp, hoàn toàn không có chút quyến rũ nào, nhưng Bách Mộ Khắc vì nụ cười của cô mà cảm thấy hoảng hốt...

Sau khi ăn xong, vốn là mọi người ngồi trong phòng khách trò chuyện, nhưng vì câu chuyện của những người đàn ông không rời khỏi chuyện thương trường, chánh trị, nên bà nội định mang theo nữ quyến đi đến đại sảnh, nói chuyện của những người phụ nữ.

Bách Mộ Khắc không hề yên lòng. Anh biết lúc này anh nên nói chuyện kinh doanh để cứu khách sạn suối nước nóng, nhưng trong đầu luôn nghĩ đến Dung Dĩ Ân.

Có chuyện, anh muốn giáp mặt hỏi cô, cũng thuận tiện hỏi rõ tâm ý của anh.

"Mộ Khắc, con cảm thấy nên làm thế nào?"

Ba Dung hỏi, kéo Bách Mộ Khắc trở lại thực tế, "Mai đi làm, con sẽ nói chuyện với bên ngân hàng, giải quyết vấn đề tài chính trước, về phần kinh doanh... Cái này hơi khó nói, tìm một nhóm nhân viên kinh doanh chuyên nghiệp, khách sạn phải cắt bớt nhân viên là điều sớm hay muộn thôi. Ngày mai sau khi nói chuyện với ngân hàng, con sẽ bảo thư ký Kim báo kết quả cho cha, cha không cần lo lắng."

"Tôi không phải lão già buôn dưa lê, nhưng Mộ Khắc làm việc ông thông gia có thể tuyệt đối yên tâm." Cụ Bách cười nói.

"Đúng thế, tôi tuyệt đối tin người thừa kế do chính ông thông da chọn. Mộ Khắc, làm phiền con rồi."

"Đừng nói như vậy, mọi người đều là người một nhà, đây là việc con phải làm. Tuần sau hôn lễ cử hành rồi, còn một vài chi tiết nhỏ con muốn bàn lại với Dĩ Ân, mọi người tiếp nói chuyện, con đi tìm Dĩ Ân một lát."

"Ừ, đi đi." Cụ Bách phất tay một cái.

Được sự cho phép của ông nội Bách Mộ Khắc đứng dậy ra khỏi phòng, đi ra đại sảnh chỗ mấy người phụ nữ, người còn chưa đến, từ rất xa đã nghe thấy giọng mẹ kế Dung Dĩ Ân. Giọng nói kia đúng là độc nhất vô nhị, anh giễu cợt bĩu môi.

"Gì, Mộ Khắc, sao con lại đến đây? Con xem bộ sườn xám này bà nội may cho Dĩ Ân có đẹp không?"

Bà nội Bách cười hỏi cháu trai bảo bối đang đứng ở cửa.

"Rất đẹp. Không bằng hôn cử hành lễ cưới mặc bộ sườn xám này đi."

"Ai, con đứa nhỏ này, sao một mình có thể quyết định được chứ, mặc lễ phục gì để đón khách thì phải hỏi ý kiến cô dâu mới đúng chứ." Bà nội Bách cười nhẹ khiển trách cháu yêu bá đạo.

"Con cũng cảm thấy bộ sườn xám bà nội đưa rất đẹp, con cũng thích như vậy." Dung Dĩ Ân thuận theo nói.

"Bà thông gia, bà nhìn này, đây không phải là phu xướng phụ tùy chứ sao." Mẹ kế Dung Dĩ Ân ồn ào làm trò, giống như phát hiện đại lục mới.

Đó, thật là phục bà, điều này cũng có thể nói là phu xướng phụ tùy! Bách Mộ Khắc cười lạnh.

"Tốt, vợ chồng chính là phải như vậy." Bà nội Bách vui vẻ, cười đến nỗi mắt cũng thành một đường ngang.

"Dĩ Ân, em đến đây một chút, mới vừa rồi công ty tổ chức lễ cưới đến hỏi anh vài việc, anh ngĩ nên cùng em thảo luận một chút, xem ý kiến của em thế nào."

"Sao vậy? Không phải chuyện khẩn cấp gì chứ?" Mẹ Bách hỏi.

"Không có gì, chỉ một vài chi tiết nhỏ thôi."

"Nhanh đi nhanh đi, coi như một chi tiết nhỏ cũng không thể sơ xót, hôn lễ tuần sau phải thập toàn thập mỹ mới được." Bà nội Bách nói.

"Vâng, bà nội."

Một trước một sau thong thả ra khỏi sảnh, dọc theo hành lang, Bách Mộ Khắc dẫn cô ra khỏi nhà lớn, đến vòi phun nước kiểu cách Châu Âu ở góc vườn hoa, chỗ đủ yên lặng, cũng đủ kín đáo.

Bách Mộ Khắc xoay người đối mặt với cô.

Dung Dĩ Ân không nghi ngờ gì ngẩng mặt lên, ánh mắt trong suốt nhìn anh hỏi: "Muốn thảo luận với em chuyện gì? Là sắp xếp chỗ ngồi khách mời? Hay là..."

"Không có cả."

"Gì???" Cô sửng sốt.

"Hôn lễ không có vấn đề gì, những chi tiết kia công ty tổ chức lễ cưới sẽ an bài thỏa đáng." Trong lúc nói chuyện tròng mắt đen vẫn luôn nhìn cô.

Thấy anh nói nghiêm túc lại nhìn như vậy, đột nhiên Dung Dĩ Ân cảm thấy mình không thở nổi, ngập ngừng hỏi: "Vậy tại sao anh nói..."

Không đợi cô nói xong, Bách Mộ Khắc cất bước đi về phía cô, cô không tự chủ được liền lùi về sau, anh đi lên trước, cô lùi về sau, cho đến lui đến góc chòi nghỉ mát, lưng đụng phải cây cột chống chòi, anh mới mở miệng.

"Em thật sự muốn lấy tôi sao?"

Có ý gì? Không phải cô đồng ý lời cầu hôn của anh mới có hôn lễ tuần sau sao? Không ngờ tới Bách Mộ Khắc lại hỏi như vậy, Dung Dĩ Ân trợn mắt thật lớn, trong mắt tràn ngập tia khó hiểu.

"...Anh, không phải anh muốn cưới em sao?" Sợ hãi hỏi, vẻ mặt có chút bi thương.

"Trả lời anh, em thật sự muốn lấy anh sao?" Người đàn ông bá đạo hỏi.

Đang muốn mở miệng trả lời, nhưng anh lại duỗi tay ra chặn môi cô, ngăn cô trả lời.

"Phải hiểu rõ câu trả lời. Nguyên tắc của anh rất đơn giản, nếu kết hôn thì vĩnh viễn là vợ chồng, anh tuyệt đối không chấp nhận ly hôn."

Anh, Bách Mộ Khắc, hoàn toàn, cấm, bị, trả, hàng!

Dung Dĩ Ân lấy tay anh xuống, mắt to khẽ chớp không chút nghĩ ngợi thật tình nói: "Em cũng vậy, không ly hôn."

"Thật?" Trong lòng mừng rỡ.

"Thật." Cô im lặng một lát rồi nói: "Vừa rồi cám ơn anh."

Bất kể là anh nói sau này thường xuyên nắm tay, hay là anh lấy thức ăn cay ra, gắp thịt viên cho cô, cũng làm cô cảm thấy vui vẻ.

Cũng không biết dũng khí từ đâu xuất hiện, cô kiễng chân lên, khẽ hôn lên khóe miệng anh.

Bách Mộ Khắc nhướn cao mày, mím môi không nói gì nhìn cô.

Trong phút chốc, thẹn thùng và chột dạ đều xông lên đầu, Dung Dĩ Ân không biết nên đối mặt với anh như thế nào, quyết định xoay người chạy trốn.

Vừa mới bước một bước, một bàn tay khác đã bắt được cô, Bách Mộ Khắc đem tay cô khóa lại sau lưng, tiếp theo nhẹ nhàng dùng lực kéo một cái, cả người cô liền rơi vào ngực anh không thể động đậy được.

"Làm ơn, buông em ra." Cô bất lực cầu xin tha thứ.

"Cám ơn như vậy không có thành ý, nếu thật sự muốn cám ơn, phải như vầy."

Cúi đầu ngậm lấy cái miệng nhỏ nhắn, bá đạo nhưng lại dịu dàng, cắn nuốt tất cả hơi thở của cô.

Trong hô hấp của anh tràn đầy mùi thuộc về cô, hơi thở của cô mềm mại nhẹ nhàng dễ ngửi, nôn nóng ban đầu giờ đã tan thành mây khói.

Nhưng mà… Ai, thật là một cô bé ngốc, ngay cả hôn môi cũng không biết, giống như đầu gỗ mở to đôi mắt, hàm răng cắn chặt, anh cũng không muốn quá bắt nạt cô, tránh làm cô bé ngốc cái gì cũng không biết này sợ hãi, anh nhẫn nại cắn nhẹ cái miệng nhỏ nhắn của cô vài cái liền thả ra.

"Hôm nay bỏ qua cho em, sau này anh sẽ từ từ dạy em." Giọng khàn khàn nói đồng thời cũng không buông cô ra.

Chỉ thấy cô lảo đảo lùi vài bước, tiếp theo như con nít hai tay bưng lấy khuôn mặt đỏ rần sắp bốc khói, quay gót chân lại, xấu hổ chạy một mạch vào nhà lớn.

Chạy về cửa nhà lớn, Dung Dĩ Ân vẫn che miệng thật lâu, tim đập bình bịch bình bịch, cả người hoảng hốt.

Bên này, ở chòi nghỉ mát trong vườn hoa, Bách Mộ Khắc lẳng lặng tự hỏi.

Không phải cô vội vàng, trong lòng cô thật sự nguyện ý lấy anh, nhưng điều làm anh không hiểu là tại sao mới có hai năm cô lại đòi ly hôn? Đến tột cùng là sau khi cưới anh không tốt, hay có người thứ ba xuất hiện?

Xem ra, muốn tìm ra điểm mấu chốt, chỉ có cưới lần nữa, từ từ thăm dò trong cuộc sống hằng ngày.

Nhưng… còn có một tuần nữa là cửa hành hôn lễ… Một tuần lễ!

Điều này làm cho Bách Mộ Khắc luôn luôn coi trọng hiệu suất phải vô lực, ảo não lấy tay đỡ trán.

Trước kia đi công tác hai người xa nhau khoảng mười ngày cũng có, nhưng lúc ấy không cảm thấy khó chịu, nhưng không biết tại sao bây giờ nghĩ đến trước khi cử hành hôn lễ bọn họ phải sống riêng bảy ngày, thì cảm giác buồn bực liền xông lên đầu anh, cô đâu rồi, mỗi lần anh đi công tác không có ở nhà, có phải cô cũng từng trải qua cảm giác chờ đợi khó chịu như vậy?

Uống thuốc sẽ có tác dụng phụ, Bách Mộ Khắc không biết, nhìn vợ sắp cưới của mình cũng có tác dụng phụ.

Mỗi lần liếc nhìn, anh sẽ phải bồi hồi, tim cũng rung động.

Điều làm anh nghi hoặc là người vợ chưa cưới động lòng người này thật sự là Dung Dĩ Ân sao? Hình như anh chưa từng thấy cô như vậy, cảm giác thật xa lạ, rõ ràng họ đã kết hôn một lần rồi. Dĩ nhiên, ở một không gian khác.

Chính như thế, Bách Mộ Khắc càng nghĩ càng cảm thấy xấu hổ.

Đã kết hôn một lần nhưng anh lại không có ấn tượng gì với hôn lễ cử hành hai năm trước, ngay cả Dung Dĩ Ân mặc áo cưới như thế nào anh cũng không rõ.

Đừng nói đến đêm tân hôn làm bao nhiêu người mặt đỏ tim đập cả đời khó quên kia.

Bởi vì anh quá say, hình như anh và cô chỉ làm qua loa, thế nên hiện tại vô luận anh nghĩ như thế nào, cũng không nhớ nổi hình ảnh động lòng người của cô, trong đầu anh chỉ một mảng sương mù.

Tại sao có thể như vậy? Không phải anh rất tự hào vì sự quan tâm của mình đối với cuộc sống hôn nhân, cố gắng đạt đến hoàn mỹ, làm sao có thể tùy tiện xem thường sự kiện trọng đại trong đời như thế chứ?

Sẽ không hpari vì vậy mà cuối cùng anh và Dung Dĩ Ân mới tạo cơ hội cho người thứ ba?

Nếu không phải ông nội để cho anh sống lại anh cũng không biết mình khốn nạn như thế, thế mà anh tự xưng mình hoàn mỹ, không nghĩ tới ngay từ đầu đã sơ suất lớn vậy, Bách Mộ Khắc toát mồ hôi lạnh, thật sự muốn tự đánh chết mình.

"Tổng giám đốc?" Thư ký Kiêm kiêm phù rể cảm thấy khó hiểu khi cấp trên của mình đột nhiên xuất thần.

"Không có chuyện gì." Bách Mộ Khắc tự nói với mình, đừng hoảng hốt, bây giờ không phải lúc chì chiết chính mình, anh từng làm hư mất một lần nhưng không phải hôn lễ của anh với Dung Dĩ Ân vừa mới cử hành sao? Lần này, anh sẽ không phạm sai lầm như thế nữa, sẽ không. "Còn bao lâu nữa mới bắt đầu?"

"Mười phút nữa."

"Tôi đến phòng nghỉ cô dâu một chút."

"Dạ."

Mới quay người lại, đang định đi đến phòng nghỉ cô dâu, từ xa Bách Mộ Khắc đã nhìn thấy một nhóm người đang đứng trên hành lang ngoài phòng nghỉ, có người đi vào phòng nghỉ, có người đi từ phòng nghỉ ra, mỗi người đều líu ríu không biết đang hưng phấn nói về chuyện gì.

"Bên ngoài phòng nghỉ xảy ra chuyện gì?" Anh hỏi thư ký Kim nhưng không hề quay đầu lại.

"Mọi người xếp hàng ngoài đó đợi để chụp hình chung với cô Dung, có bạn học cấp ba, đại học còn có bạn trong xã đoàn." Thư ký Kim cũng nhìn một chút, rồi giải thích vô cùng rõ ràng.

"Là bà Bách." Thư ký Kim không chút suy nghĩ sửa cho đúng.

Nhíu mày hừ lạnh một cái, bạn học của cô cũng thật hăng hái. Làm Bách Mộ Khắc không vui trong lòng chính là đám bạn học có tình cảm tốt với cô sao con trai lại nhiều hơn con gái vậy.

Trong tiềm thức cảm giác thấy nguy cơ đang tăng cao.

Dung Dĩ Ân không phải một cô bé ham chơi, cuộc sống của cô rất đơn giản, anh nhớ được sau khi cưới, cô luôn quan tâm chăm sóc cho người chồng như anh đây, nếu như giữa bọn họ thật sự xuất hiện người thứ ba, thì phần lớn khả năng là từ những người cô quen trước khi kết hôn, nói cách khác, tình địch của anh đang ẩn núp trong bầy bạn học nam kia.

Nghĩ đến Dung Dĩ Ân có thể vì một trong số đám người kia mà lựa chọn phản bội hôn nhân, tức giận liền xông lên, Bách Mộ Khắc không tự chủ được mà nhăn mày.

"Lập tức làm những người khia dừng chuyện chụp hình lại, kiểm tra hình đã chụp, chỉ cần thấy số người trong hình ít hơn hai, hoặc tay chân có hành động không an phận gì, lập tức yêu cầu đối phương xóa toàn bộ cho tôi."

"Vâng, Tổng giám đốc." Thư ký Kim lập tức triển khai hành động.

Anh không muốn nhìn thấy Dung Dĩ Ân chụp hình với người đàn ông khác, một chút cũng không muốn.

Không sai, chỉ là một tấm hình cũng không được!

Đời này cô chỉ có thể chụp hình với một người đàn ông, từ giờ trở đi, cũng chỉ có thể là mình anh - Bách Mộ Khắc.

Dung Dĩ Ân lẳng lặng ngồi tại mép giường, tham lam nhìn Bách Mộ Khắc say khướt đang ngủ yên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.