Không Chọc Nổi Ngài

Chương 10: Cô ôn có vận đào hoa



Hiếm lắm Ôn Nhã mới được một giấc ngủ ngon, cả đêm không mộng mị.

Sáng hôm sau đi làm tràn đầy năng lượng, khác hẳn với trạng thái chán chường cả tháng nay.

“Kỳ lạ nhỉ.” Chị đồng nghiệp đưa tay nhận cốc trà nóng mà cô tiện tay rót cho mình: “Cuối cùng cũng phát tài rồi nên em vui đến thế cơ à?”

Ôn Nhã lắc lắc ngón tay với chị ấy như một ông chủ đích thực: “Vui vẻ thì không cần lý do ~”

Vừa dứt lời, sếp lớn đi lướt qua cửa phòng làm việc như một cơn gió, một giây sau lùi bước lại, vẫy vẫy tay với Ôn Nhã: “Đến phòng làm việc của anh một lát.”

Nói xong lại lướt đi nhanh như một cơn gió.

Chị đồng nghiệp rụt cổ lại: “Buôn chuyện trong giờ làm bị bắt tận tay, điều lệ quản lý văn phòng sắp ra oai rồi.”

“Chắc là không đâu.” Ôn Nhã đặt cốc trà xuống với một bụng đầy nghi ngờ: “Baby ~ chờ tin của em đi nhé ~”

Chị đồng nghiệp giơ một bàn tay ra, trao cho cô một nụ hôn gió đầy mê hoặc.

Cửa phòng làm việc không khoá, sau khi bước vào, Ôn Nhã tiện tay khép cửa lại.

“Chủ tịch.”

Sếp lớn gật đầu, còn chưa nói năng gì đã thở dài một hơi.

Ôn Nhã giật mình thon thót, chắc không phải là mình đã mắc lỗi gì lớn trong công việc đấy chứ?

“Cũng may tối qua em nói với anh một tiếng.” Sếp lớn xoa bóp huyệt thái dương của mình: “Tối qua thằng nhóc thối đấy sốt hơn bốn mươi độ, cho nó uống thuốc hạ sốt cũng chẳng đỡ, ho mãi không dứt, cả người đổ mồ hôi lạnh, hơn hai giờ sáng đưa đi bệnh viện, sáng nay được chẩn đoán là bị cảm chuyển nặng thành viêm phổi…”

Thế là bấy giờ Ôn Nhã mới thở phào một hơi, sau đó lại bất giác thấy lo lắng, trong lòng còn cảm thấy hơi áy náy.

Đúng là tạo nghiệt rồi mà, lẽ nào đêm qua cô ngủ ngon như vậy là vì Lâm Tuyết Hà đang phải chịu đựng sự giày vò của bệnh tật ư…

“Anh phải ngồi trông chừng cả đêm, bây giờ cũng chỉ về công ty để bàn giao chút chuyện thôi, lát nữa em gọi hai Trưởng phòng kinh doanh và tài vụ đến mở cuộc họp ngắn, tầm mười giờ là anh về nghỉ ngơi.”

“Vâng.”

“Trước đó thì vẫn còn chuyện phải làm phiền em.”

Ôn Nhã nơm nớp lo sợ: “Không phiền đâu ạ, anh cứ nói đi.”

“Chắc em cũng biết rồi đấy, nghiêm túc mà nói thì anh không phải người địa phương, chỉ là ra sức làm ăn từ hồi còn trẻ nên mới định cư ở đây… Trong nhà có vài anh em họ, anh và Lâm Tuyết Hà thì thân thiết hơn một chút, nhưng lần này nó một thân một mình đến thành phố A, anh thì vì… nhà anh đang nháo nhào đòi ly hôn, chắc em cũng biết mà đúng không?”

Ôn Nhã vội vàng gật đầu, vừa vào công ty là cô đã nghe phong thanh chuyện này rồi, sau khi nhậm chức, một tháng trở lại đây thì có vẻ đã yên ắng hơn đôi chút, nhưng nghe nói vẫn đang tranh quyền nuôi con, cuối cùng thì vẫn chưa đâu vào đâu.

“Cũng vì thế nên anh không mời nó đến nhà ăn lấy một bữa cơm tử tế, lần này nó bị bệnh nhưng anh cũng không có hơi sức đâu mà chăm nom lo liệu thật tốt cho nó…”

Biểu cảm của Ôn Nhã chuyển từ vẻ xúc động sang bình tĩnh, rồi lại đến mỉm cười, chỉ một câu như vậy là đã có thể xoay chuyển hết tất cả.

Cô nên nghĩ ra từ sớm mới phải.

“Cho nên làm phiền em, mấy ngày nay nó nhập viện nhớ đi thăm nó nhiều một chút.”

Sếp lớn cười tít mắt y hệt như một con hồ ly.

Anh ấy cũng hết cách thôi, ông em họ này khó hầu hạ quá thể, hiếm có cô thư ký nào của anh ấy lại có thể gánh vác được, vậy thì cứ kêu cô đảm đương nốt, cuối năm phát tiền thưởng cho người ta nhiều hơn là được.

Ừm, quyết định vậy đi.

Phát thêm hẳn một nghìn tệ luôn.

Anh ấy thật là hào phóng quá đi.

Sếp lớn đã có lời, mà Ôn Nhã cũng đã nhận lời rồi thì cô nhất định không được chểnh mảng.

Ăn trưa xong là cô bắt taxi đến bệnh viện ngay, sau đó còn mua một giỏ trái cây ở tiệm trái cây phía cổng sau bệnh viện.

Chuyển khoản thanh toán xong xuôi, Ôn Nhã cảm thấy trái tim mình đau đớn đến tê dại.

Sau khi tìm thấy phòng bệnh đơn dành cho giai cấp tư sản, lúc Ôn Nhã gõ cửa bước vào, suýt nữa thì cô đã bị khung cảnh cả căn phòng chất đầy giỏ hoa quả dọa cho lùi lại phía sau, so sánh mới thấy, loại giấy bọc giỏ trái cây mà cô đang xách trên tay trông rẻ tiền hơn bất cứ thứ gì trong căn phòng này.

Đúng lúc cô đang định rời đi mà không để lại chút dấu vết, Lâm Tuyết Hà – người đang chợp mắt bỗng mở mắt ra, đôi mắt đỏ ngầu nhìn thẳng vào cô.

Ôn Nhã gượng gạo rụt cái chân phải đang lùi về phía sau lại, cười khan một tiếng: “Làm anh tỉnh giấc rồi sao?”

Lâm Tuyết Hà chống cánh tay trái ra phía sau để ngồi dậy, giọng nói khàn khàn: “Trước khi mua giỏ hoa quả, cô có từng nghĩ đến khả năng những người khác cũng chọn mua giỏ hoa quả không?”

“…”

Cay thế nhỉ, tiêu một phát tận hai trăm tệ đấy.

Ôn Nhã đặt giỏ xuống, cầm bình giữ nhiệt ở cạnh giường lên rót một cốc nước: “Nhưng tôi không nghĩ ra được món đồ thăm hỏi nào tốt hơn.”

Lâm Tuyết Hà đưa tay nhận lấy, anh nhấp một ngụm cho ướt môi và cổ họng, sau đó lại đưa trả lại.

Ôn Nhã đặt cốc lên tủ đầu giường, kê thêm một cái gối vào sau lưng anh.

“Bỏ công sức vào chuyện lắp đặt nhà cửa là được rồi.”

Ví dụ như người bạn đồng liêu đến thăm anh sớm nhất, so với đống hoa quả bày đầy ra sàn thì anh càng hy vọng sau khi ốm dậy có thể nhìn thấy một đội ngũ mới toanh, chứ không phải mấy thứ không ăn hết mà dùng cũng chẳng xong này.

“Ồ.” Ôn Nhã khom lưng lựa cái giỏ đẹp nhất, mở giấy bọc rồi lấy ra quả táo có hình dáng hoàn hảo: “Anh ăn táo không?”

Lâm Tuyết Hà nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp: “Không ăn.”

“Vâng.” Cô cầm quả táo trong tay, ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế đẩu cạnh giường bệnh rồi ngẩng đầu nhìn chất lỏng trong chai dịch truyền.

Chất lỏng lạnh lẽo nhỏ tí tách từng giọt từ trong chai xuống dây truyền dịch, rồi sau đó men theo chiếc gối mỏng mà đi vào cơ thể, làm mát cả cánh tay.

Bàn tay đang đặt trên chăn của Lâm Tuyết Hà hơi xanh xao, móng tay trắng bệch, năm ngón tay với những đường vân mờ nhạt hơi khum lại, tựa như được chạm khắc bằng ngọc mà thành.

“Vậy…” Ôn Nhã xoay đầu, rón rén đề nghị: “Tôi nói chuyện với anh nhé?”

Lâm Tuyết Hà nâng mí mắt: “Tôi và cô có tiếng nói chung à?”

Hình như là không có.

Đúng là đồ lạnh lùng.

“Bây giờ tôi cần phải nghỉ ngơi hơn.”

Ôn Nhã nghĩ bụng, cô đây cũng chẳng thật lòng muốn đến thăm hỏi, chỉ là phụng mệnh hành sự mà thôi, lại còn phải hy sinh cả thời gian nghỉ trưa nữa chứ.

Đúng là đồ vô tình.

“Hơn nữa, nếu cô đã đến rồi… Tôi bảo không ăn táo thì cô không đổi sang cho tôi quả quýt được à?”

Lại còn sinh sự vô cớ nữa chứ!

Lẽ nào cô là người dễ bắt nạt thật đấy à? Cô mà cáu lên thì chính bản thân cô còn thấy sợ đấy nhé!

Ôn Nhã cáu kỉnh mở vài giỏ hoa quả ra, cuối cùng cũng tìm được quýt trong giỏ của mình, không những lột vỏ quýt mà ngay cả sợi gân trắng cũng được cô bóc tách sạch sẽ, sau đó đưa đến bên khóe miệng Lâm Tuyết Hà.

“… Mời.”

Quýt đang gần trong gang tấc, mà những đầu ngón tay mịn màng bao lấy sắc cam cũng đang gần cận kề mình.

Lâm Tuyết Hà cụp mắt, hơi nghiêng người ngậm lấy, đột nhiên Ôn Nhã buông tay ra, trên mặt như có ngọn lửa thiêu đốt đến bỏng rát.

A Di Đà Phật, thật sự là vô tình thôi chứ cô không hề cố ý…

Hương vị ngọt mát tràn ngập khoang miệng, Lâm Tuyết Hà gật đầu: “Cũng tạm.”

“Nhưng cô đã rửa tay chưa?”

“…” Ôn Nhã đang cúi gằm mặt xuống bỗng ngẩng phắt dậy như trút được gánh nặng, giọng điệu khoan khoái: “Chưa rửa.”

Lâm Tuyết Hà: “…”

Tuy anh chuyển chủ đề câu chuyện để đồ ngốc này không cảm thấy ngại nữa, nhưng khi nghe thấy câu trả lời này… biết thế cứ để cô ngại tiếp đi cho rồi.

Lâm Tuyết Hà ăn hết một quả quýt và uống xong nửa cốc nước thì lại nghỉ ngơi tiếp, Ôn Nhã ở lại trông chừng thêm một lúc, đợi truyền hết chai nước biển rồi gọi y tá thì mới quay về công ty làm việc.

Người thì vẫn chưa hết sốt nhưng thân nhiệt đã giảm và ổn định trở lại.

Tuy hơi tốn sức nhưng Ôn Nhã vẫn vui vẻ xách hai giỏ hoa quả vào thang máy.

Anh Lâm này đúng là một người hào phóng, tặng hẳn chỗ hoa quả không ăn hết cho cô luôn đấy ~

“Ôn Nhã?”

Người nào đó đang đắm chìm trong niềm vui sướng bỗng ngẩng đầu lên, bắt gặp gương mặt tươi cười của Đoàn Minh An.

Đoàn Minh An nhìn giỏ hoa quả trong tay cô: “Sao lại mua nhiều hoa quả thế?”

“À, cái này ấy ạ, cái này không phải mua đâu, là anh Lâm tặng đấy ạ, là cái người mà hôm qua anh đã gặp được đó.” Ôn Nhã giải thích: “Anh ấy nhập viện rồi, những thứ này đều là đồng nghiệp của anh ấy mang đến thăm.”

Đoàn Minh An cười tiếp: “Thế sao lại tặng cho em rồi?”

Ôn Nhã xấu hổ nói: “Một mình anh ấy ăn không xuể, em giảm bớt gánh nặng cho anh ấy, he he.”

“Ra là vậy, nhưng có vẻ hôm qua anh ta vẫn khoẻ mà, sao bỗng nhiên lại nhập viện thế?”

Ôn Nhã thở dài: “Hôm qua là đã không khoẻ rồi, chỉ là chúng ta không để ý thôi, cứ sốt nhẹ mấy ngày trời, đến hôm qua mới bùng phát rồi chuyển nặng sang viêm phổi.”

“Có vẻ anh Lâm này không biết chăm sóc bản thân cho lắm.” Đoàn Minh An chìa tay ra: “Nào, để anh xách giúp em một giỏ.”

Ôn Nhã nói một câu cảm ơn, cũng không từ chối.

Sau khi Đoàn Minh An xách hộ, cửa thang máy từ từ mở ra, cũng đã đến nơi rồi.

“… Để anh tiễn em đến phòng làm việc.”

“… Cảm ơn anh.”

Khi Ôn Nhã và Đoàn Minh An cùng bước vào phòng làm việc, chị đồng nghiệp không thở nổi, suýt thì ngất lịm đi.

Gần đây, vận đào hoa của con nhóc này có cần phải tốt đến thế không? Đến cả Đoàn Minh An mà cũng làm quen được rồi!

Ôn Nhã còn thản nhiên gọi chị ấy: “Baby à, mau đến ăn hoa hoả đi nào, hàng xịn đắt tiền luôn đấy nhé!”

Nhé cái đầu em ấy chứ!

Chị đồng nghiệp bước nhanh qua đó, thế rồi lại thấy cô kêu Đoàn Minh An: “Sếp Đoàn muốn ăn gì thì tự lấy nhé.”

Đoàn Minh An nhướng mày: “Coi như phí lao động vất vả à?”

“Thế nào cũng được, anh nể mặt nhận cho là em đã thấy vui lắm rồi… Để em qua phòng bên cạnh gọi mọi người phòng tài vụ sang đây.”

Nói rồi, Ôn Nhã giấu một giỏ hoa quả đi đến là tự nhiên, sau đó sải bước sang phòng bên cạnh.

Chia sẻ được xây dựng dựa trên cơ sở sự dư dả của bản thân, cô có thể chia sẻ, nhưng quyết không hiến tặng.

Nắm chặt nắm đấm.

Cô vừa đi khỏi, Đoàn Minh An xoay đầu nhìn người còn lại đang ngây ngốc nhìn mình, cười nói: “Mới một thời gian không gặp thôi mà, sao cô lại nhìn tôi như thế?”

Chị đồng nghiệp cũng chính là Lưu Vân lắc đầu nguầy nguậy, chị ấy và Đoàn Minh An cũng coi như là vào công ty cùng đợt, cũng trạc tuổi nhau, nên khi nói chuyện sẽ không quá dè dặt thận trọng vì khoảng cách chức vụ, chủ đề nói chuyện cũng khá cởi mở.

“Vẫn chưa có bạn gái à?”

Đoàn Minh An bất lực gật đầu: “Bận lắm, không có thời gian.”

“Ba mươi tuổi rồi, cô đơn lẻ bóng suốt hai năm, cũng nên tìm đi thôi.” Lưu Vân phát huy hết tinh thần mai mối của một người phụ nữ đã kết hôn: “Ôn Nhã của bọn tôi đấy, thấy thế nào? Tuy có lúc hơi ủ rũ, nhưng hầu hết thời gian đều hoạt bát đáng yêu tràn đầy sức sống như vừa nãy.”

“Đừng có đùa như vậy, tránh cho đôi bên cùng xấu hổ.” Đoàn Minh An xua tay: “Cứ để tự nhiên đi.”

Lưu Vân hiểu ra, biểu cảm mờ ám: “Ôi chao, thế cậu phải cố gắng lên, bên cạnh cô bé đáng yêu của bọn tôi vẫn còn một người đàn ông cực phẩm đấy.”

Đoàn Minh An nhếch khóe môi: “Ôn Nhã không có ý gì với anh ta đâu.”

“Cái này mà cậu cũng biết rồi à?” Lưu Vân phì cười lắc đầu, sửa lại lời của anh ấy: “Nhưng mà tôi thấy, chỉ là em ấy không nghĩ…”

“Ăn hoa quả đi nào…”

Một đám người ào ào kéo tới, Lưu Vân nhún vai: “Nói chung, đừng có tự tin quá đấy.”

Ôn Nhã nghe thấy câu cuối cùng bèn sáp lại gần: “Chị đang nói gì đấy?”

Nhưng người trả lời lại là Đoàn Minh An, anh ấy hỏi: “Em còn tới bệnh viện không?”

“Ơ.” Ôn Nhã phải mất một lúc mới hiểu ra: “Đi chứ, chủ tịch dặn em phải thường xuyên tới thăm nom.”

“Thế này đi.” Đoàn Minh An tươi cười mà nói: “Lần sau em đi thì nhớ gọi anh theo nữa, anh cũng đi thăm hỏi một chút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.