Không Chọc Nổi Ngài

Chương 17: Anh lâm - Người con trai tinh tế



Chuyện này đã được giải quyết một cách hời hợt như vậy đấy, mà thật ra, cũng có thể nói là bỏ ngỏ, không ngó ngàng gì tới.

Đoàn Minh An đang do dự, mà Ôn Nhã cũng không có ý định tiến về phía trước, cho nên cũng chỉ đành để vậy mà thôi.

Chuyện tình cảm không suôn sẻ, nhưng tiến độ lắp đặt căn nhà của Lâm Tuyết Hà thì lại tiến triển thần tốc, các vật liệu lắp đặt được đưa tới liên tục. Với tư cách là người được sếp lớn đặc biệt cho phép, cô nghênh ngang bước vào công ty trong giờ làm việc y như một vị “hoàng thân quốc thích”.

Số lần cô rời đi ngày càng nhiều, Kiều Mộc bắt đầu lầm bầm trong lòng, rõ ràng chế độ của công ty rất nghiêm khắc, sao một cô thư ký mà lại cứ ra ra vào vào, có hôm ngay cả thẻ cũng không thèm quẹt như thế chứ.

“Nghĩ gì vậy?” Ôn Nhã nghi hoặc khua tay trước mặt cô ấy, sau đó chỉ vào một chuỗi số liệu trên tệp văn kiện: “Chỗ này sai lệch rồi.”

Kiều Mộc hoàn hồn, lập tức nói: “Em sẽ sửa ngay.”

Lưu Vân vừa ra khỏi phòng làm việc của chủ tịch, chị ấy đặt tài liệu xuống rồi khẽ thở dài.

Ôn Nhã ngẩng đầu nhìn chị ấy: “Sao thế?”

“Sao lại rách việc như thế cơ chứ!” Bởi vì con bị ốm mà Lưu Vân lo lắng rồi đâm ra cáu kỉnh, chị ấy vỗ vào kẹp tài liệu ròi cằn nhằn với cô: “Cái công việc chết dẫm này, không thể rời khỏi nửa bước, năm nay chị đã sụt mất vài cân rồi đấy.”

“Em cũng…” Lời đã đến cửa miệng rồi, nhưng khi sờ thấy cái nọng cằm mới nhú của mình, Ôn Nhã không tài nào dối lòng trước sự thật đã bày rành rành ra đó được, thế là bèn sửa lời lại: “Bình thường vẫn phải bồi bổ nhiều vào.”

Lưu Vân nhìn thấy sắc mặt hồng hào và đôi má ngày càng phúng phính của cô thì trợn trắng mắt lên: “Nhìn thấy em là lại thấy bực mình.”

Ôn Nhã làm mặt quỷ với chị ấy, cô xem giờ rồi đứng dậy: “Được rồi các cục cưng à, em lại phải đi đây, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho em nhé.”

“Lượn nhanh, mắt không thấy tâm không phiền.”

Ôn Nhã xách túi lên, xoay eo đánh mông thong thả rời đi một cách “quyến rũ đầy mê người”.

Kiều Mộc đợi cô đi xa rồi mới do dự nhướng mày hỏi Lưu Vân cách đó không xa: “Chị Ôn Nhã đang bận chuyện gì thế ạ, mấy hôm nay chẳng ăn với nhau được bữa cơm trưa nào.”

Lưu Vân vừa bận việc trong tay vừa trả lời: “Em ấy đó hả, nhiều chuyện lặt vặt vớ vẩn lắm.”

“Hả, em có thể giúp được không ạ?”

Lưu Vân dừng tay lại, ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái, Kiều Mộc vội vàng đỏ mặt cúi đầu: “Đằng nào thì em cũng chẳng có chuyện gì làm…”

“Tuy có lẽ là Ôn Nhã sẽ rất sẵn lòng để em xử lý giúp mấy việc nằm ngoài phận sự đó, nhưng em vẫn nên làm tốt những chuyện em ấy giao trước đã, đừng để xảy ra sai sót gì thì hơn.” Lưu Vân mỉm cười, quở trách không nặng không nhẹ: “Có thời gian rảnh thì nên làm quen sản phẩm và nhân viên trong công ty nhiều một chút, đối với công việc sau này của em, điều này chỉ có lợi chứ không có hại.”

Kiều Mộc lúng túng cố nặn ra nụ cười: “Vâng, em biết rồi ạ, chị Lưu Vân.”

Thời tiết nóng nực oi bức, Ôn Nhã mặc áo hoa nhí và quần soóc màu trắng, tay cầm ly nước lạnh, đứng trên sân thượng mà mồ hôi tuôn như mưa.

“Cái này dịch qua đây một chút, theo bản vẽ thì góc này bị đường nối giữa ghế treo và điểm uốn của lan can chia đôi mất rồi, làm phiền anh dịch sang bên phải thêm chút nữa.”

Nãy giờ xê tới xê lui đến tận vài lần, anh thợ mệt mỏi lắm rồi: “Ôi dào ôi em gái ơi, cứ chuyển đi chuyển lại có khác gì nhau đâu, suýt thì không nhận ra được đấy.”

“Không được, không được.” Ôn Nhã lắc đầu như trống bỏi: “Em có thể nhìn ra được thì chắc chắn anh Lâm cũng nhìn ra được.”

Các anh thợ thi nhau thở dài: “Chưa thấy ai có vấn đề nặng như hai người đấy, cái này rõ ràng là gần như…”

Ôn Nhã cười hì hì: “Làm phiền các anh rồi, chuyển xong cái này thì mời hai anh vào trong làm hớp nước cho mát, nghỉ ngơi xong rồi ta lại tiếp tục.”

Các anh thợ không còn cách nào khác, cuối cùng vẫn phải vừa phàn nàn vừa hoàn thành công việc theo như chỉ dẫn. Bọn họ đi vào rồi nhưng Ôn Nhã vẫn chưa thể đi theo vào trong được, cô bỏ ly nước xuống, cầm bản thiết kế lên, đi đi lại lại để xác nhận và đánh dấu từng điểm một dưới cái nắng gay gắt.

Lâm Tuyết Hà là chuyên gia bới lông tìm vết, nếu cô không tỉ mỉ một chút, thì đến lúc xác nhận công việc vào tối nay, kiểu gì cũng sẽ bị phê bình một trận cho xem.

Vốn dĩ cuộc sống đã khó khăn lắm rồi, cô không thể chịu đựng thêm một chút đả kích nào nữa.

Giám sát thi công hơn nửa ngày trời, đến tầm hơn bốn giờ chiều, không ngờ là Lâm Tuyết Hà lại đích thân đến đây.

Bởi vì công nhân không thi công vào buổi tối, cho nên, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, và cũng bởi vì không quen biết nhau, lại cộng thêm việc họ đã gián tiếp cảm nhận được cái tật “bới lông tìm vết” của chính chủ, thế là, chỉ trong nháy mắt, bầu không khí thoải mái vừa làm vừa nói chuyện khi trước đã biến mất không thấy tăm hơi, bỗng dưng trở nên trầm lắng hơn hẳn.

Lâm Tuyết Hà cầm ô dựng vào cạnh cửa rồi từ từ bước tới.

Kể cũng lạ, dưới cái thời tiết ba mươi bảy, ba mươi tám độ, thế mà anh mặc áo sơ mi lẫn quần dài mà không hề toát ra lấy một giọt mồ hôi nào, da dẻ khô thoáng sạch sẽ, trông trạng thái vô cùng ổn định.

Ôn Nhã vừa oán thầm trong lòng vừa tiến lên cười cười đầy giả trân: “Anh Lâm, sao anh lại đến đây vào giờ này?”

“Đến giám sát thi công.”

Ôn Nhã chưa kịp load: “Hả?”

Lâm Tuyết Hà liếc cô một cái: “Giám sát cô làm việc.”

Ôn Nhã: “…” Móa nó chứ, nói như lẽ đương nhiên mà lại không thèm đưa tiền công á!

Sau khi liếc cô một cái, Lâm Tuyết Hà đổi sang nhìn kỹ càng tường tận lại một lượt, Ôn Nhã rợn tóc gáy, khi da gà da vịt nổi hết cả lên thì anh mới nhíu mày hỏi: “Sao lại phơi nắng đến tận mức này?”

Vốn dĩ da của Ôn Nhã rất trắng, nhưng bây giờ lại hơi ửng đỏ, là kiểu đỏ nhạt rất khác thường, gần như là sắp bị cháy nắng đến nơi rồi.

“Chắc là tại vừa nãy đứng ở bên ngoài ấy mà.” Ôn Nhã chưa cảm thấy đau rát nên vẫn bình chân như vại: “Nhưng mà tôi thuộc kiểu có phơi nắng đến mấy cũng không đen đi đâu.”

Lại một lần nữa Lâm Tuyết Hà cảm nhận sâu sắc một điều, cô đúng là đồ ngốc.

“Đi rửa mặt đi, hôm nay đến đây thôi.”

Tuy rất tò mò không hiểu sao hôm nay anh lại nhân từ và tốt bụng đến thế, nhưng được về nghỉ ngơi sớm thì tất nhiên là Ôn Nhã sẽ không có ý kiến gì, cô gật đầu rồi vui vẻ đi vào nhà vệ sinh, mười giây sau, một tiếng hét hoảng hồn vọng tới…

“Ôi trời đất ơi!!!”

Lâm Tuyết Hà khẽ thở dài không thành tiếng, anh quay qua nhìn về phía mấy người công nhân đang vờ bận rộn lắp đặt: “Thật ngại quá, yêu cầu bên phía tôi tương đối cao, về tiền công thì sẽ đưa thêm cho các anh mười phần trăm, phiền mọi người để tâm nhiều hơn.”

Mười phần trăm không thể coi là nhiều, nhưng quả thật là hiếm có người chủ nhà nào lại chủ động tăng giá như vậy, các công nhân cũng cảm thấy lòng mình dễ chịu hơn đôi chút, thế là người cai thợ tươi cười ra mặt: “Anh khách sáo quá rồi, nếu chúng tôi đã nhận mối làm ăn này thì chắc chắn sẽ cố gắng hết sức vì anh.”

Lâm Tuyết Hà gật đầu: “Vất vả cho mọi người rồi.”

Sau khi anh nói được vài câu thì Ôn Nhã cũng đã xị mặt đi ra khỏi nhà vệ sinh, tại sao bây giờ cô mới cảm thấy hơi hơi đau nhói vậy chứ!

Rõ ràng, cô thật sự không thể chịu thêm bất cứ thương tổn nào nữa!

Lâm Tuyết Hà nhìn ai đó bị cháy nắng đến mức đỏ ửng cả người một cái, sau đó cầm chiếc ô dựng ở cạnh cửa lên: “Đi thôi.”

Bấy giở Ôn Nhã mới nhận ra, một ông già như anh mà lại mang theo ô lúc trời nắng, đã thế, lúc xoè ô che nắng cũng chẳng có cảm giác lạc quẻ chút nào.

Cô thầm giơ nắm đấm trong lòng lên, anh Lâm là nhất, căn bản là chẳng cần mấy cái thể loại đi ké ô DiDi [*] gì gì đó đâu!

[*] Nguyên văn là “滴滴拼伞”, được chế từ cụm “滴滴拼车”, đây là một loại hình đi ghép xe với một vài hành khách lạ khác để tiết kiệm chi phí trên ứng dụng đặt xe taxi DiDi của Trung Quốc.

Nhìn lại mình, thế mà hôm nay cô lại quên đem…

Ôn Nhã nhìn lên bầu trời, tất cả là tại khi không dùng đến ô mà cứ phải cầm kè kè theo thì quá là mệt mỏi.

Tán ô màu đen hơi nghiêng ra phía ngoài, bóng râm che hơn nửa người cô, Ôn Nhã nghiêng mặt nhìn Lâm Tuyết Hà.

Anh Lâm, vẫn là anh Lâm mặt lạnh như tiền đó.

Chẳng có gì khác so với lúc bình thường cả.

Sau khi lên xe, Ôn Nhã nắm chặt dây an toàn, dè dặt hỏi: “Anh đưa tôi về thẳng nhà à?”

“Không, vẫn còn nơi khác phải đi.”

Ôn Nhã nhìn sắc trời, thấy còn sớm như vậy thì cũng không đi ăn chùa được, cô không nhất thiết phải đi theo.

Chiếc xe rẽ ngoặt hai lần, cuối cùng, xe dừng lại trước một hiệu thuốc, đúng là Lâm Tuyết Hà may mắn thật, vừa hay có một vị trí đậu xe nên không cần phải vòng đi xa.

Gió mát trong hiệu thuốc thổi vù vù, thật đúng là thiên đường chốn nhân gian.

Ôn Nhã rụt vai một cái đầy khoan khoái, nhiệt độ còn thấp hơn cả trong xe nữa này ~

Lâm Tuyết Hà túm cổ áo, xách cô từ chỗ điều hoà đến trước quầy, sau đó nói với người bán thuốc dưới ánh nhìn đầy bất mãn của ai kia: “Xin chào, hình như cô ấy hơi bị cháy nắng rồi, làm phiền anh kê cho cô ấy một ít thuốc.”

Hàng lông mi của Ôn Nhã khẽ run run, cô từ từ cúi đầu xuống.

Người bán thuốc mặc áo blouse trắng nhìn cô: “Đúng là hơi cháy nắng, nhưng cũng không quá nghiêm trọng đâu, chỉ cần thoa ít thuốc mỡ là sẽ mau khỏi thôi.” Anh ấy xoay người lấy một tuýp thuốc mỡ Hồng Bạch Bì: “Con gái thì vẫn nên chú ý tránh nắng một chút, bị cháy nắng thì đau rát đã đành, lại còn mất xinh nữa, đây, hai mươi mốt tệ.”

“Ồ.” Ôn Nhã chậm chạp nhận lấy, đang định trả tiền thì bị Lâm Tuyết Hà giành trước một bước.

Cô cuống lên: “Anh Lâm, cái này nên để tôi…”

“Tai nạn lao động, tôi thanh toán cho cô.”

Ôn Nhã lập tức ngấn lệ: “Anh Lâm…”

Lâm Tuyết Hà đáp lại một tiếng: “Ừm.”

Ôn Nhã run lẩy bẩy giơ ra hai ngón tay ra: “Thế, cho tôi thêm hai tuýp được không?”

Dược sĩ ở trong quầy bỗng cảm nhận được ánh mắt sắc lẹm của người đàn ông trông có vẻ không dễ dây vào này, cùng với đó là da mặt dày hơn cả bê tông cốt thép của cô em xinh đẹp hào phóng trước mặt.

Cuối cùng, Ôn Nhã sướng rơn xách theo ba tuýp thuốc mỡ ra khỏi hiệu thuốc an toàn.

Đúng là ông trời phù hộ độ trì.

Vừa vào xe là cô bôi thuốc ngay, mùi thuốc mỡ dần át đi mùi hương dễ chịu vốn thuộc về Lâm Tuyết Hà, nhưng cô hoàn toàn không nhận ra điều đó.

Lâm Tuyết Hà lặng lẽ day mũi, anh cũng chẳng nói năng gì.

Bôi thuốc xong cô mới nhận ra đây không phải là đường về nhà, thế là cảm thấy khá nghi hoặc: “Anh Lâm vẫn còn nơi khác muốn đi à?”

“Mua ít đồ lạnh.”

Bởi vì Lâm Tuyết Hà còn sành ăn hơn cả cô nên Ôn Nhã đã dần thích ứng với những hành vi rất đỗi bình dị của anh, vậy là cô vui vẻ gật đầu: “Tuyệt vời, đúng lúc tôi cũng thấy hơi khát.”

Khi xe dừng trước cửa hàng Haagen-Dazs ở góc phố, Ôn Nhã mặt mày vô cảm kéo căng khóe miệng.

Không, quả nhiên là anh ấy vẫn còn cách Trái Đất rất xa [*].

(2) Nguyên văn: 离地气 (nghĩa đen: cách xa trái đất) trái ngược với 接地气 (gần trái đất). 接地气 thường để chỉ những hành động thân thiện, thực tế, bình dị, gần gũi như bao người. Trái ngược với nó chính là 离地气, từ này dùng để chỉ những người hành động xa vời hiện thực, hoặc quá xa xỉ, không giống mọi người.

Có lẽ là vì chưa đến giờ tan làm nên trong cửa hàng không quá đông khách, chỉ có lác đác vài người ngồi.

Ôn Nhã nhìn chằm chằm vào bảng giá, định bụng tìm loại kem nào có giá cả phải chăng một chút.

Thật không dám giấu giếm gì, nụ vị giác của người trần mắt thịt như cô đây thật sự không thể nếm được hương vị cao quý của Haagen-Dazs, tuy có hơi chênh lệch nhưng kem ốc quế giá năm tệ một que ở lề đường cũng hơi bị ngon đấy!

Oa oa oa cô không muốn phí tiền như vậy đâu…

“Gọi đi, lần này là bồi thường về mặt tinh thần.”

Thanh âm này mới dễ nghe làm sao.

Ôn Nhã ngẩng đầu nhìn gương mặt điển trai bình tĩnh không chút gợn sóng của Lâm Tuyết Hà, nghiêm túc nói: “Anh Lâm, tôi có thể ôm anh một lúc không?”

Thiên thần à, muốn ôm quá đi mất.

Lâm Tuyết Hà nghiêng đầu nhìn, biểu cảm hơi phức tạp.

“Mùi trên người cô nồng quá, tôi từ chối.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.