Không Chọc Nổi Ngài

Chương 24: Xin anh hãy sống cô độc hết quãng đời còn lại



Lúc sáu giờ sáng, căn phòng lớn trống vắng yên tĩnh, chỉ cần một tiếng vang cũng sẽ bị phóng đại vô tận, ánh mặt trời lặng lẽ chiếu vào từ một góc.

Khi đến mùa hè, mặt trời phá lệ mà mọc sớm.

Lâm Tuyết Hà rời giường đúng giờ, tập thể dục trên máy chạy bộ trong nửa tiếng như thường lệ. Phòng của anh ở trong, còn phòng cho khách ở bên ngoài, lúc đi ngang qua, anh phát hiện cửa phòng cho khách đã được mở ra, chăn ga gối nệm đã được gỡ ra hết, chỉ chờ được cho vào máy giặt giặt sạch nữa thôi.

Lâm Tuyết Hà dứt khoát quay đầu đi, để bản thân làm lơ bộ ba món đồ kia.

Sốt ruột.

Khi anh đi vào phòng khách, bóng người cuộn tròn trên sô pha lọt vào mắt anh, anh vừa bước chân ra, người đang đưa lưng về phía mình quay đầu lại ngay, ngay sau đó, cô mang dép lê và chạy như bay về phía phòng bếp: “Chào buổi sáng anh Lâm, tôi đi làm cơm sáng…”

Bởi vì tốc độ quá nhanh, hai chữ ở đằng sau đã bay đi khá xa.

Lâm Tuyết Hà: “…” Thế này là đói đến điên rồi đấy à?

Ôn Nhã đói đến điên thật rồi, từ sau hai giờ sáng thì cô đã không ngủ được nữa, đói lắm.

Tí đồ ăn ở khách sạn đó thì nhằm nhò gì, chắc cộng vào chỉ được tầm hai lạng, một tiếng là tiêu hóa hết sạch rồi, chống đỡ thế nào được qua đêm dài đằng đẵng. Sau khi cô đói đến tỉnh, cô đang định tìm chút đồ ăn vặt trong tủ lạnh, kiểu gì cũng có thể trộm được ít đồ ăn thừa, không ngờ, trong tủ lạnh của Lâm Tuyết Hà, ngoại trừ sữa bò, nước khoáng và bốn nguyên liệu nấu ăn ra thì không có gì cả, cô không dám đánh thức người khác dậy chỉ vì mình nấu đồ ăn lúc nửa đêm, đành phải uống một hộp sữa bò, nhưng mà cô cũng không dám uống nhiều, sợ thường xuyên đi vệ sinh sẽ gây ra tiếng động quá lớn…

Nhưng phải nấu gì cho bữa sáng đây?

Ôn Nhã nhìn tủ lạnh mà chỉ cảm thấy khó nhọc vô cùng, tay nghề nấu ăn của cô chỉ giới hạn ở mức nấu chín đồ mà thôi, muốn thỏa mãn khẩu vị của Lâm Tuyết Hà… căn bản là cô không có khả năng đó.

Một tay cô ấn lên cái bụng đang khô quắt đến nỗi đã hóp hết vào, lần đầu tiên cô bắt đầu thấy hối hận vì sao trước đây bản thân mình lại lười biếng đến vậy, sao không chăm chỉ học nấu ăn cùng mẹ đi, chỉ chờ áo tới duỗi tay, cơm tới há miệng làm gì.

Không thuốc nào nữa cứu chữa được.

Lâm Tuyết Hà thở dài, xách áo cô lên, kéo ra xa khỏi tủ lạnh: “Để tôi làm.”

Ôn Nhã thê thảm nhìn anh: “Xin lỗi anh Lâm, tôi là phế vật.”

“Biết thì tránh ra.”

Ôn Nhã cúi đầu chắp tay hành lễ, chắp tay thối lui.

Thôi kệ đi, dù sao thì anh Lâm cũng là thiên sứ mà.

Lâm Tuyết Hà rửa sạch tay, lấy trứng gà ra: “Ăn bánh trứng không?” Làm những món khác thì quá lâu, món này có thể làm rất nhanh.

Ôn Nhã vừa vui vẻ vừa ngạc nhiên: “Anh Lâm, anh trở về từ nước ngoài thật ư?” Chẳng phải bữa sáng của nhóm du học sinh nên là sandwich trứng chiên, chân giò hun khói sao, liệu bánh trứng thì có bình dân quá không?

“Cô bị bệnh mất trí nhớ à?”

Lâm Tuyết Hà không dùng máy đánh trứng, anh chỉ cần dùng một đôi đũa đã khiến cho Ôn Nhã hoài nghi giới tính của chính mình.

Cô nhịn không được nữa, hai mắt lấp lánh: “Cái gì anh Lâm cũng biết làm hết.”

“Là cô không biết làm cái gì cả.”

Ôn Nhã không chịu thừa nhận: “Chỉ là tôi không có cơ hội nấu ăn thôi, chờ sau khi tôi ra ở riêng, nhất định là tôi có thể học được.”

Lâm Tuyết Hà gật đầu: “Lời này không phải là giả đâu.”Anh cũng là được mài giũa khi ở bên ngoài một mình.

Cà rốt bào sợi rồi thái hạt lựu, tư thế cầm dao, chuyển động của Lâm Tuyết Hà uyển chuyển như nước chảy mây trôi, Ôn Nhã nhìn chằm chằm ngón tay đang cầm chuôi dao, lặng lẽ nuốt nước miếng.

Tại sao lại đẹp như vậy, tại sao lại giỏi như thế…

“Anh Lâm, tôi có thể gả cho anh được không?”

Lưỡi dao lệch hẳn sang một bên, thái xiên củ cải đang được cắt hạt lựu.

Lâm Tuyết Hà liếc mắt, lẳng lặng nhìn Ôn Nhã – người vừa có một phát ngôn kinh người, còn người nọ thì chỉ cười trừ: “Ha ha ha ha, nói đùa, nói đùa thôi mà ha ha…”

Bỗng nhiên bị lòng tham làm cho hoa mắt, Ôn Nhã xấu hổ sờ gáy, đúng là có câu “được voi đòi tiên”.

Lâm Tuyết Hà quay đi, con dao không nhanh không chậm lại chuyển động thêm lần nữa: “Không có việc gì làm thì lấy chăn ga đi giặt sạch đi.”

“Được!”

Ôn Nhã chạy trối chết với cái đầu nóng bừng bừng.

Mẹ nó, hình như vừa nãy cô hơi hơi không biết xấu hổ.

Ôn Nhã thả chân ga và áo choàng tắm vào máy giặt, ngồi xổm xuống, nghe tiếng máy giặt ào ào vang lên, nhìn miếng vải bên trong bị đẩy lên rồi lại hạ xuống.

Anh Lâm ưu tú như vậy, như thể là không có bất kỳ ai có thể xứng đôi với anh, kể cả là em gái xinh đẹp cũng không được.

Ôn Nhã lôi tất cả những cô gái mà mình từng gặp và có ấn tượng tốt nhất ra nghĩ về “chuyện yêu đương mặn nồng” một lần, nhưng rồi lại nghiêm túc lắc đầu xua đi hết.

Không được, không được, sao anh Lâm có thể biến thành người chồng như thế – làm chuyện người lớn với một cô gái thế được, vậy là hạ giá người ta rồi.

Haiz…

Ôn Nhã thở dài một hơi, tuy rằng cô nghĩ như thế này có vẻ không được tốt cho lắm, nhưng anh Lâm thì vẫn nên sống cô độc hết quãng đời còn lại đi.

Trời xanh phù hộ.

Bánh trứng ăn ngon thật.

Khi Ôn Nhã bị đuổi ra khỏi nhà thì vẫn còn vấn vương dư vị ấy, tay nghề của anh Lâm tốt quá, có hương vị của mẹ.

Sáng thứ bảy nên cũng lười biếng hơn ngày thường, bảy giờ sáng, trên đường không một bóng người, chỉ có ánh nắng mặt trời chói chang.

Ôn Nhã cầm chiếc ô mà Lâm Tuyết Hà đưa, nhảy từng bước nhỏ đi về phía trước, thừa dịp hiện giờ tâm trạng còn tốt, đi mua quần áo một mình thôi la là la lá la ~

Sáng sớm như thế này có rất ít cửa hàng mở cửa, nhưng không phải là không có ai chăm chỉ, Ôn Nhã đi một vòng rồi thành công bước vào một cửa hàng nhỏ, vừa nói chuyện với bà chủ vừa thử quần áo, cuối cùng, cô mua một chiếc áo trễ vai hoạ tiết hoa nhí.

Cô muốn trở nên xinh đẹp hơn, phải nâng tầm bản thân lên, để cho mấy tên đàn ông vớ va vớ vẩn mà mẹ đưa tới phải chùn bước!

Đi ra từ trong cửa hàng, cô nhìn ba mươi tệ tiền mặt còn sót lại trong ví tiền, sờ sờ thẻ ngân hàng, phải đi mua một chiếc điện thoại mới được. Cô tìm cửa hàng bán điện thoại khắp nơi, một bóng người bước đi vội vã ở bên kia đường thành công lọt vào tầm mắt của cô, Ôn Nhã đứng yên tại chỗ, vẫy vẫy tay với bên kia.

“Khả Khả…”

Tần Khả Khả bên kia đường dừng bước lại, đôi mắt đỏ lên ngat, sau đó nghiến răng nghiến lợi đi tới, bóp chặt lấy cổ cô.

“Ôn Nhã chết tiệt, tối qua cậu đã đi đâu vậy hả, tại sao lại không nhận điện thoại!”

“Cậu có biết bọn tớ lo đến điên luôn không, dì cũng đã đến đồn cảnh sát báo án rồi đấy!!!”

Ôn Nhã bị cô ấy bóp đến nỗi không thở nổi, nói không nên lời.

Tần Khả Khả buông lỏng tay ra, lại đập vào vai cô một cái: “Cho dù có mâu thuẫn gì với ba mẹ đi chăng nữa, thì việc không nghe điện thoại cũng không về nhà vẫn rất quá đáng đấy!”

Ôn Nhã ho khan liên tục, mới thở hổn hển đáp lại: “Tớ đã hai mươi lăm tuổi chứ không phải năm tuổi…”

“Cậu có biết dì vẫn luôn khóc hay không!”

Tần Khả Khả ngắt lời cô, tức muốn hộc máu: “Cậu như thế khiến bà ấy rất đau lòng đó, cậu biết không?”

“Tớ biết chứ.”

Ôn Nhã cười rộ lên, tất nhiên là cô biết.

“Vậy mà cậu còn cười?” Tần Khả Khả không dám tin mà nhìn cô: “Sao cậu còn cười được?”

Ôn Nhã lắc đầu: “Chuyện xảy ra ngày hôm qua cũng là bởi vì trước đây tớ không muốn bà ấy đau lòng.” Cũng chính vào ngày hôm qua, cuối cùng cô đã hiểu ra tại sao cô gái hát ở quán bar không muốn về nhà, dù cho ba mẹ cô ấy đang rất đau khổ muốn cậy nhờ giúp đỡ.

Mọi việc đều có nhân quả, có ai bị đẩy đến bờ vực sụp đổ mà còn có tâm tình để suy nghĩ đến chuyện khác đâu chứ.

Tần Khả Khả không nghe rõ, cũng không có thời gian để lý giải, cô ấy thẳng tay gọi điện thoại cho mẹ Ôn.

“Cậu tự nói với mẹ cậu đi.”

Ôn Nhã không từ chối, cô nhận điện thoại, dưới sự hoảng loạn đến từ phía đối diện, cô nhẹ nhàng dò hỏi mà kêu một tiếng: “Mẹ.”

Thanh âm đầu kia điện thoại lập tức bị cắt ngang, giây tiếp theo, không có bất kỳ âm thanh nào nữa.

Cắt ngang.

Ôn Nhã mỉm cười đưa điện thoại cho Tần Khả Khả: “Cậu xem, người không muốn nghe điện thoại chưa bao giờ là tớ, mà là bà ấy.”

Bấy giờ, Tần Khả Khả nghẹn lời, nhưng cô ấy lại tìm ra được lý do rất nhanh: “Đổi lại là tớ thì tớ cũng tức giận, sẽ cúp điện thoại khi biết cậu bình an, Hơn nữa, bà ấy là mẹ, cho dù bà có lỗi gì đi chăng nữa thì bà ấy vẫn là người sinh ra cậu, nuôi nấng cậu, cậu không nên giận bà ấy.”

“Lúc trước tớ cũng nghĩ như vậy.” Ôn Nhã hạ môi, không hề mỉm cười: “Nhưng hiện giờ tớ cảm thấy không thể cứ nhượng bộ mãi như vậy được, rõ ràng là bà ấy sai, tại sao không thể nghĩ thông suốt cơ chứ?”

“… Chỉ là xem mắt mà thôi, cậu cũng không cần phải bài xích như vậy đâu.” Tần Khả Khả do dự: “Xem mắt cũng có thể gặp được người có điều kiện tốt, dì chỉ muốn tốt cho cậu mà thôi.”

“Tóm lại là tớ cảm thấy tối qua cậu làm như vậy có hơi quá đáng.”

Chiếc xe hơi màu đen không ngừng tiến lại gần rồi dừng lại, tầm mắt Ôn Nhã lướt qua Tần Khả Khả, dừng ở trước một chàng trai tuấn tú bước từ trên xe xuống, sau đó dời mắt đi nơi khác.

Một tia áy náy xẹt qua đáy mắt Đoàn Minh An, trên mặt lộ ra nụ cười tươi rói: “Cuối cùng cũng tìm thấy em rồi, Ôn Nhã, em đã ăn sáng hay chưa?”

“Đã ăn rồi, cảm ơn.”

Thái độ Ôn Nhã rất lạnh nhạt, ngược lại, cô không biểu lộ ra bất kỳ cảm xúc nào khác, cô nhìn về phía Tần Khả Khả: “Đã tìm tớ lâu như vậy rồi, các cậu cũng vất vả, đi về nghỉ ngơi đi, cậu nghỉ ngơi cho đã rồi thì tớ mời cậu ăn cơm.”

Cô rất tự nhiên mà nhảy vọt qua Đoàn Minh An, cũng coi như là để tránh bị nghi ngờ.

Còn tại sao cô muốn trốn tránh sự ngại ngùng này, Ôn Nhã không muốn miệt mài theo đuổi nó nữa, sợ mình sẽ không vượt qua được chướng ngại trong lòng.

Rốt cuộc thì độ ăn ý nhiều năm vẫn còn đó, Tần Khả Khả biết mình gọi Đoàn Minh An đến đây hỗ trợ là không ổn, vì thế, cô ấy bèn bảo anh ấy đi về trước: “Anh về trước đi, em đi cùng Ôn Nhã một chút.”

Đoàn Minh An hơi nhíu mày lại: “Còn không về sao?”

“Trước mắt thì chưa về, anh đi nhanh đi.”

Đoàn Minh An liếc nhìn Ôn Nhã một cái, cuối cùng anh ấy vẫn đi.

Ôn Nhã thong thả thở dài một hơi, nếu không đi thì cô phải chạy trốn đó.

May mà còn duy trì được dáng vẻ này.

Tần Khả Khả tiến lên nắm tay Ôn Nhã, nhẹ nhàng nói: “Được rồi, tớ biết tâm tình cậu không tốt, cũng phải chịu nhiều ấm ức, trước mắt chưa bàn luận vấn đề đúng hay sai, chúng ta tiếp tục đi dạo phố nhé.”

“Việc này thì có thể được.”

Ôn Nhã điều chỉnh lại tâm trạng, mắt cô cong cong: “Điện thoại của tớ bị ném vỡ rồi, đi mua điện thoại trước đi rồi sau đó đi đến cửa hàng mua sim điện thoại sau.”

Tần Khả Khả trợn mắt há mồm: “Má nó, cậu ném điện thoại á?! Chẳng phải cậu là dân thường quý đồ như mạng sao?’

“Đúng vậy, cho nên cậu cũng biết được lúc ấy tớ tức giận như thế nào rồi đó.”

“A, xin lỗi cậu, tớ nghe dì nói trước là chính, bây giờ tớ đã biết rồi, tính tính cậu tốt như vậy mà để cậu ném đồ thì chắc chắn là không thể nhịn được nữa ~”

“Rất giận đấy, lần sau mà tự ý làm gì trước thì tớ sẽ đồng quy vu tận với cậu.”

Tần Khả Khả xin tha thứ: “À hí hí hí tớ sai rồi, bảo đảm không có lần sau đâu!”

Ôn Nhã liếc mắt nhìn cô ấy một cái, dập tắt cuộc tranh chấp ngắn ngủi này.

Cũng chỉ đến vậy mà thôi.

Bởi vì, cho dù bạn bè có tốt tới đâu đi chăng nữa, thì cũng không thể hiểu nhau một trăm phần trăm được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.