Không Chọc Nổi Ngài

Chương 49: Lâu rồi không gặp, nhớ quá đi mất



Có thể nói, sống một ngày như một năm.

Ôn Nhã đang chờ thông báo thì lại càng cảm thấy nó dài như mấy năm trời, trông y như bị nhọt ở mông vậy, ngồi cũng không ngồi yên được.

“Hôm nay là thứ sáu, ngày mai được nghỉ rồi, em cứ gấp như vậy làm gì?” Lưu Vân thật sự không hiểu nổi cô: “Cục cưng à, sao tính nhẫn nại của em kém quá vậy?”

Khoảng một tháng trước, Lưu Vân đã tiến hành một cuộc điều tra toàn diện về sự bất thường của Ôn Nhã, loại trừ khả năng cô là hoàng thất Anh quốc đi, loại khả năng cô trúng vé số cùng và loại luôn khả năng nơi ở bị phá bỏ và di dời, cuối cùng, chị ấy xác định được, chắc chắn là cô bé này đang yêu đương.

Ôn Nhã ngẩng mặt lên, vẻ mặt hớn hở: “Sự cám dỗ trước mắt là điều mà bây giờ em không thể cưỡng lại được.”

Tuổi trẻ, tốt thật đấy.

Trước khi cưới tên đàn ông thối tha nhà mình, chị ấy cũng từng có một thời thanh xuân huy hoàng như vậy.

Lưu Vân cười lắc đầu rồi trở về vị trí của mình, đám người hiện giờ cứ khoe khoang thì sớm muộn gì cũng sẽ phải bước vào nấm mồ hôn nhân mà thôi ~

Kiều Mộc cũng có vẻ như đang ngồi không yên, cô ấy đã bắt đầu hoài nghi, liệu rằng việc khiến Ôn Nhã hưng phấn như thế có liên quan đến Lâm Tuyết Hà hay không. Căn cứ vào thông tin mà cô ấy nhờ người ta tìm hiểu và có được, mấy ngày gần đây Lâm Tuyết Hà đang chuẩn bị về nước, tuy chưa biết ngày cụ thể nhưng có lẽ đó chính là nguyên nhân căn bản cho loạt biểu hiện của Ôn Nhã.

Ôn Nhã cũng đã hiểu ra tình cảm của mình, chuẩn bị xuống tay rồi ư?

Xét về điều kiện cá nhân, Kiều Mộc cảm thấy mình tốt hơn Ôn Nhã rất nhiều, bất kể là gia thế, ngoại hình hay tu dưỡng. Chỉ là, Ôn Nhã thì “cận thủy lâu đài”, khó có thể nói được liệu cô ấy có bỏ lỡ nhiều cơ hội tốt vì khoảng cách hay không…

Xem ra, nên nghĩ cách để tới gần Lâm Tuyết Hà trước đã.

Tầm mắt xuyên qua vách tường, dừng lại ở văn phòng rộng nhất, Kiều Mộc vuốt vuốt tóc, vậy bắt đầu từ nơi này đi.

“Ôn Nhã, pha một ly cà phê qua đây.”

“Vâng.”

Ôn Nhã buông điện thoại, mới vừa đứng lên thì Kiều Mộc cũng đứng lên theo: “Là pha cà phê an? Để em đi cho nhé, chẳng phải chị đang bận xin bản quyền với Trần Công ạ, đúng lúc em đang rảnh đây.”

Ôn Nhã nghĩ, cảm thấy cũng đúng, hơn nữa, làm xong việc sớm một chút là có thể chuyên tâm đi đón anh Lâm nhiều thêm một chút. Vì thế cô ôm lòng cảm kích mà gật đầu với Kiều Mộc: “Vậy làm phiền em nhé.”

Phương pháp pha cà phê thì không cần phải chỉ dạy gì, ngay từ đầu. khi giúp Lâm Tuyết Hà tu sửa ở bên ngoài, Lưu Vân đã truyền cho cô ấy cách để pha được một cốc cà phê hợp với khẩu vị của sếp lớn.

Kiều Mộc nhận việc, dụng tâm pha cà phê thật ngon miệng, sửa sang lại rồi nở nụ cười khéo léo, đưa cà phê qua.

Sếp lớn thấy người đến không phải là Ôn Nhã thì thấy hơi thất vọng, anh ấy còn đang muốn tiếp tục quan sát động thái của Ôn Nhã, kết quả là người ta lại không tới, niềm vui cố định sắp tới mà bây giờ lại vơi đi mất rồi.

“Cà phê của anh.”

Đối diện với con gái lớn của tập đoàn Kiều thị này, sếp lớn khá khách sáo, cười gật đầu: “Để đó đi.”

“Vâng.” Kiều Mộc đáp lời, nhưng bước chân lại không nhúc nhích.

Hành động này lọt vào trong mắt sếp lớn, tâm tư khẽ động, anh ấy buông tài liệu đang cầm trong tay xuống rồi ngẩng đầu lên: “Không sao, muốn nói gì thì nói đi, gặp phải chuyện gì khó khăn sao?”

Kiều Mộc lắc đầu, thẹn thùng cười rộ lên: “Không phải chuyện gì khó khăn… Chỉ là, thấy chị Ôn Nhã bận rộn như vậy, mỗi ngày em đều không có việc gì cần hoàn thành cả, em thấy hơi chột dạ. Em biết hiện giờ có rất nhiều việc em chưa thể xử lý được, nhưng nếu có việc lặt vặt gì, thì em có thể đỡ đần mấy việc nhỏ.”

Nhìn không ra luôn ấy, cũng có tinh thần cầu tiến đây chứ, quả thật là cô tiểu thư này đã được dạy dỗ rất tốt.

Sếp lớn sờ sờ cằm: “Vốn dĩ là muốn để em tiếp xúc từ từ, có thể thông qua khoảng thời gian học tập mà tìm hiểu sâu hơn về vị trí này, nhưng nếu em đã có ý nghĩ như vậy thì tôi sẽ ủng hộ em. Được rồi, tôi đã hiểu suy nghĩ của em rồi, sau này tôi sẽ điều chỉnh một chút trong công việc của em.”

Kiều Mộc mừng thầm, cố nén nụ cười, lại bổ sung thêm: “Cảm ơn sếp, em có thể tự xử lý một số công việc lặt vặt hàng ngày.”

“Ừm, được, em kêu Ôn Nhã vào đây giúp tôi đi.”

Người vào văn phòng được thay đổi cũng nhanh, Ôn Nhã bước trên đôi giày cao gót thấp, bước từng bước vững vàng tới trước mặt sếp lớn: “Sếp ạ.”

Sếp lớn gật đầu, đi thẳng vào vấn đề: “Có phải Kiều Mộc không có bao nhiêu việc cần phải làm không, em có việc gì muốn chia sẻ thì cứ giao cho em ấy đi.”

Thân là thư ký, chín mươi phần trăm công việc hàng ngày đều là những việc lặt vặt… Ôn Nhã suy nghĩ: “Hay là em giao hai hạng mục báo cáo em đang làm cho em ấy nhé, để em ấy chỉnh sửa lại tài liệu ấy ạ?”

“Em ấy chưa từng làm, tính tình lão Trần lại nóng nảy nữa, đến lúc đó không ổn… Mấy việc vặt khác thì sao?”

“Vậy việc tiếp khách thì sao ạ? Hôm nay có hai khách hàng đã hẹn trước, trước đây thì em sẽ đưa em ấy đi theo, bây giờ giao toàn quyền cho em ấy được không?”

“Vậy cũng không được, thân phận của em ấy quá nhạy cảm… Việc khác thì sao?”

“In và phân phát tài liệu, báo cáo định kỳ, cho cá ăn…”

“Đúng vậy, việc này không tệ!”

Ôn Nhã mỉm cười: “Những việc này thì em ấy đang làm rồi.”

“… Vậy thì để em ấy học cách sắp xếp lịch trình, làm tốt các nghiệp vụ tiếp đón từ xa, cùng với một số việc bên ngoài như ký, đóng dấu trên phố, các buổi hội thảo.”

“Đó là phạm vi công việc của chị Lưu.” Ôn Nhã khéo léo bày tỏ, tay cô không duỗi dài đến vậy được đâu.

Sếp lớn: “… Có vẻ khối lượng công việc hiện giờ của em không nặng lắm.”

Ôn Nhã gật đầu: “Thật không dám giấu gì anh, đúng là như thế đấy ạ.”

Một công việc có hai người làm, như thể là chỉ cần chia ra một phần tư công việc, Ôn Nhã sẽ giảm được hai tiếng làm thêm giờ, đúng là bây giờ cô không bận.

Vậy Kiều Mộc nói Ôn Nhã bận cái gì? Sếp lớn suy nghĩ sâu xa, nhưng một lát sau, anh ấy cũng không tìm ra được lý do gì, chỉ có thể xua xua tay bảo Ôn Nhã đi ra ngoài trước: “Để anh nghĩ lại đã, em đi làm việc đi.”

“Vâng.”

Ôn Nhã mới vừa xoay người, sếp lớn nghĩ đến điều gì đó, lại kêu người ta quay lại: “Đúng rồi, Tuyết Hà sắp về rồi đúng không?”

Ôn Nhã đành phải quay người lại, đáp: “Nói là hôm nay về, nhưng thời gian cụ thể thì phải đợi anh ấy báo lại.”

“Ừm, ra là vậy, thế đợi em ấy về, anh sẽ sắp xếp thời gian ăn một bữa với em ấy… Không đúng.” Sếp lớn bất giác đánh hơi ra: “Tại sao em lại biết rõ lịch trình của em ấy vậy, em ấy coi em như trợ lý sinh hoạt thật đấy à?”

Nếu anh ấy cảm thấy cô không nên biết rõ lịch trình của anh Lâm như vậy, thế thì đừng hỏi cô.

Ôn Nhã xấu hổ, không có mặt mũi dám nói thẳng ra là mình và Lâm Tuyết Hà đã phát triển thành mối quan hệ nam nữ không thuần khiết, chỉ dám nói: “Ở chung mấy tháng qua, em với anh Lâm… rất quen thuộc.”

Đáng tiếc thay, sếp lớn nghe không hiểu cách nói uyển chuyển này, thậm chí, tận sâu trong đáy lòng còn anh ấy còn thẳng thừng định tội cậu em họ nhà mình, trong lòng vô cùng đau xót. Thằng bé Lâm Tuyết Hà này, đúng thật là sản phẩm kết hợp mạnh mẽ của Chu Bái Bì và Hoàng Thế Nhân [*] mà, thế mà lại dám chèn ép một cô gái đến mức độ này cơ đấy!

[*] Chu Bái Bì, Hoàng Thế Nhân: những nhân vật cường hào ác bá.

Đúng là không phải người nữa mà.

Tới gần bốn giờ, rốt cuộc Ôn Nhã cũng nhận được thông báo của Lâm Tuyết Hà, nói anh chuẩn bị lên máy bay.

Cuối cùng thì anh cũng đã trở lại.

Ôn Nhã đặt điện thoại trong lòng bàn tay mình, nhắm mắt hít một hơi thật sâu, sau đó lấy một chiếc gương nhỏ ra sửa sang lại tóc một chút, dặm lại lớp trang điểm.

Không biết tại sao mà tự dưng cô thấy hơi căng thẳng. Khác với sự căng thẳng do không quen thuộc, không nắm chắc tạo nên, cảm giác lo lắng lần này khá dày đặc, xen lẫn với niềm khao khát đã lâu không gặp, sự ngọt ngào của việc thay đổi thân phận, cùng với các loại lo âu khác.

Cực kỳ muốn gặp nhưng lại có một nỗi sợ hãi không tên khi gặp nhau.

Sân bay vẫn luôn đông người, khi Ôn Nhã đến thì cũng là lúc máy bay sắp hạ cánh, khi cô tìm được cổng đón tương ứng, cô và rất nhiều người đến đón máy bay đều nghển cổ lên mà chờ đợi.

Lần trước đến đây, trong lòng cô ngập tràn những nghĩ suy, trước khi nhìn thấy anh Lâm, trong đầu chỉ toàn là nỗi buồn khi mình đã đánh mất đi một người bạn, lúc ấy chỉ thấy, thời gian càng dài thì cõi lòng càng chết lặng.

Khi nào anh Lâm mới đi ra vậy nhỉ?

Dáng vẻ anh sẽ như thế nào?

Là nhíu chặt mày hay là nhẹ nhàng khoan thai?

Khi anh nhìn thấy mình thì liệu rằng anh có nở nụ cười tươi hay không?

Vô số câu hỏi cứ xoay vần mãi trong lòng Ôn Nhã, không sao dứt ra được.

Tiếng nói chuyện xung quanh bỗng tăng lên gấp đôi, người đối diện tản ra khí thế áp đảo đám người, Ôn Nhã nắm chặt lòng bàn tay mình lại, hơi thẳng lưng, nhìn về phía trước.

Bất kể là bao nhiêu lần, Lâm Tuyết Hà luôn là người dễ tìm ra nhất.

Người cao chân dài, khí chất như sương.

Mỗi khi ở trong đám đông, cảm giác xa cách ở anh đều từ vô hình mà hóa hữu hình, tạo khoảng cách khiến người ta thoải mái giao tiếp, bởi vì chân dài nên cũng cất bước rộng hơn người bình thường, bước đi với bả vai ngay thẳng, tư thế ưu nhã.

Một bên mặt của Lâm Tuyết Hà lọt vào mắt của cô, một đôi mắt linh hoạt thông minh nhìn chằm chằm vào anh, khóe miệng còn nở nụ cười khờ khạo.

Bốn mắt nhìn nhau, so với lần trước thì ăn ý và ấm áp hơn.

“Tại sao lần này lại rụt rè vậy?”

Cho đến khi Lâm Tuyết Hà đứng ở ngay trước mặt, Ôn Nhã mới thoát ra khỏi trạng thái thất thần, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, víu chặt lấy cánh tay anh: “Sự nhiệt tình đã cạn kiệt thay cho não bộ rồi.” Bởi vì cô đã khắc họa dáng hình anh hơn mười nghìn lần trong lòng rồi.

“Đã tám giờ rồi, ăn cơm chưa?”

Ôn Nhã ở trong vòng tay anh lắc lắc đầu, cọ cọ mặt mình lên quần áo anh: “Chưa.”

“Vậy đi ăn chút gì đó đi.”

“Được…” Ôn Nhã đáp lời, vùi mặt trên vai anh, lại cọ cọ thêm mấy cái nữa.

Lâm Tuyết Hà cong môi: “Đi đến quán mì lần trước phục hồi lại tôn nghiêm đã mất không?”

Ôn Nhã ngẩng đầu lên ngay, thu hồi lại tất cả mọi động tác mờ ám, giọng điệu nghe bình thản lắm: “Chuyện cũ theo gió, em là cô gái hệ Phật, không so đo những chuyện vặt vãnh này.”

Thật mất mặt, tự nhiên lại u mê vì sắc, muốn ôm quá đi thôi.

Vừa thấy đã ôm.

Khiến người ta xấu hổ quá đi mất, Ôn Nhã hơi khó chịu.

“Ha ha ha ha ha…”

Tiếng cười giòn tan khiến người nào đó ngây người ra, anh Lâm chưa bao giờ cười như vậy… Ôn Nhã cứng đờ người ra mà quay đầu lại, có hai người đàn ông trung niên đang đứng bên cạnh Lâm Tuyết Hà, một béo một gầy, hô hấp đều đều giống nhau y như đúc.

Tiếng cười là do người mập mạp phát ra, sau khi đối mặt với Ôn Nhã thì còn cười to hơn: “Ha ha ha ha ha ha ha tuổi trẻ thật tốt!”

Người gầy thì trông nho nhã hơn đôi chút, nhưng cũng không khá hơn là bao, ánh mắt đảo qua đảo lại, trêu ghẹo: “Sếp Lâm, không biết người này là ai?”

“Là bạn gái của tôi, Ôn Nhã.”

Tuy là một câu hỏi rõ ràng nhưng Lâm Tuyết Hà vẫn cười mà trả lời.

Mắt bị mù à! Hai người họ lớn vậy mà cũng không thấy!

Ôn Nhã không có chỗ trốn, mặt đỏ rực, dùng sức nhéo nhéo ngón cái của mình. Hơn nữa, tại sao anh Lâm lại thẳng thắn vậy, làm người ta xấu hổ…

Tuy rằng lòng cô đã vui mừng đến nỗi nở hoa từ lâu ~

Người gầy gật đầu chào hỏi Ôn Nhã, tiếp tục trêu ghẹo Lâm Tuyết Hà: “Không ngờ sếp Lâm đây cũng có bạn gái, tôi còn tưởng rằng anh vùi đầu vào công việc đến mức đó, thì ít nhất phải độc thân thêm ba mươi năm nữa cơ.”

Người mập mạp tiếp lời: “Quả thật là sếp Lâm đã tìm được một cô bạn gái am hiểu lòng người, thậm chí còn không ghen nữa chứ.”

Ghen, ghen cái gì? Ôn Nhã nghi hoặc, anh Lâm lạnh lùng như thế này cơ mà, căn bản là cô không cần lo lắng mấy điều vô vị ấy.

Trước mặt nhóm người này, mọi suy nghĩ của cô như đã được viết hết lên trên trán, người gầy cười rộ lên: “Xem ra là một cô gái bướng bỉnh… Nếu đã gặp nhau rồi thì cùng ăn một bữa cơm đi.”

Người mập cười ha hả: “Cô gái này sẽ không ngại chứ nhỉ?”

Ngại thì đương nhiên là ngại rồi, Ôn Nhã nghĩ một đằng làm một nẻo, vô cùng dối trá: “Không ngại, náo nhiệt một chút càng tốt.”

Mặt Lâm Tuyết Hà không chút biểu cảm: “Tôi để ý.”

Ôn Nhã, người gầy, người mập: “…”

Người mập: “Lâm thiên tiên không còn là tiên nữa.”

Người gầy: “Rốt cuộc thì trông cũng giống người rồi đó.”

Ôn Nhã: “Anh Lâm ngầu quá!”

Đương nhiên, mấy lời trên kia chỉ là tiếng lòng, ẩn chứa sâu trong mắt của từng người chứ không được biểu lộ ra ngoài.

Dĩ nhiên đó chỉ là lời nói giỡn đến từ người béo và người gầy, sau khi lấy hành lý, bốn người đường ai nấy đi, Ôn Nhã xách theo cặp tài liệu tùy thân của Lâm Tuyết Hà, một tay kéo vali lớn hai mươi tám inch giúp anh.

“Lần nào anh đi cũng mang theo nhiều đồ ghê.”

“Đồ bên ngoài dùng không quen.”

Về chuyện này, Ôn Nhã cảm thấy anh nên học tập tính cách không chú ý tới mấy việc vặt vãnh, phóng khoáng của cô nhiều hơn.

Sau khi cất đồ vào cốp xe, Ôn Nhã thắt dây an toàn, lái xe đến một tiệm cơm Tây gần đó ăn bít tết.

Ánh đèn của quán cơm Tây chiếu hồng người khách, Ôn Nhã ngồi ở đối diện Lâm Tuyết Hà, cầm dao cắt bò bít tết trông quy củ vô cùng.

Tự dưng không biết phải làm sao nữa.

Cô bồn chồn trong lòng, liếc trộm Lâm Tuyết Hà, phát hiện đối phương khá bình tĩnh, không có gì khác thường, ngón tay cầm dao mảnh khảnh mà mạnh mẽ, cắt miếng thịt thành từng mảnh, trông rất đẹp.

Ôn Nhã muốn nói gì đó nhưng không biết nói cái gì cho phải, thế là bèn nhụt chí cúi đầu xuống, cầm dao tiếp tục chọc chọc vào thịt, mái tóc dài rối tung xõa qua tai.

“Khi ăn cơm thì nên buộc tóc lên.”

Giọng nói vang lên bên cạnh mình, Ôn Nhã ngẩng đầu mới thấy, người nãy giờ luôn ngồi đối diện mình – không biết đã đến cạnh bên mình từ bao giờ, đang đưa tay ra vén mái tóc dài của cô.

Cô sửng sốt, bản năng muốn né tránh nhưng lại luyến tiếc không nỡ tránh ra.

Trong lúc cô thất thần như thế, thì mái tóc dài đã được anh buộc lên, tiện thể vén ra sau lưng, Lâm Tuyết Hà giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve thành quả của mình.

Tựa như châm lửa, Ôn Nhã sững sờ trước hành động vô thức của anh, choáng váng mà rằng: “Sao tự nhiên anh Lâm lại có dây thun thế?”

Lâm Tuyết Hà gật đầu, quay về chỗ ngồi của mình, bình thản mà nói: “Vẫn luôn chuẩn bị sẵn.”

Chỉ là vì lúc trước quan hệ chưa thân mật như thế này, cho nên anh không thể lấy ra.

Ôn Nhã chưa hiểu được hết ý nghĩa đằng sau câu nói kỳ diệu này, bấy giờ nội tâm cô đang bị giằng xé.

Cô cảm thấy dường như mình đã có lỗi với anh mất rồi.

Không biết Lâm Tuyết Hà đã gọi rượu vang đỏ từ khi nào nữa, khi người phục vụ rót rượu mang màu sắc đỏ thuần vào ly, Ôn Nhã mới vừa nuốt nước miếng vừa từ chối: “Anh Lâm, uống xe không lái rượu, lái rượu không uống xe…”

Cô bối rối bởi sắc đẹp và tửu sắc mê hoặc, người phục vụ cố nhịn cười để rót rượu cho xong, rồi lại vội vàng rời đi.

Lần này Lâm Tuyết Hà không chỉ ra lỗi ngữ pháp trong lời nói của cô, anh chỉ đẩy ly rượu tới trước mặt cô, hơi mỉm cười: “Có người lái thay, uống đi.” Uống xong rồi thì dễ làm việc hơn.

Nhan sắc khi cười lên trông còn đẹp hơn cả màu rượu vang đỏ…

Đối diện với nụ cười của anh, Ôn Nhã nhấp một ngụm rượu, vị ngọt mang theo hương thơm êm dịu của rượu lướt ngang qua môi lưỡi, cực kỳ say đắm lòng người.

Hai ly rượu đỏ trôi xuống bụng, anh Lâm trước mặt Ôn Nhã bắt đầu chồng chất lên nhau.

Một bóng, hai bóng, ba bóng, bao quanh xung quanh cô.

“Lâm, anh Lâm…”

Ôn Nhã hơi choáng váng, khi đứng dậy thì bị loạng choạng một chút, cô được Lâm Tuyết Hà đỡ lấy một cách vững vàng.

“Anh Lâm?”

“Anh ở đây.”

“Anh Lâm…”

“Ừm.”

Lâm Tuyết Hà nắm tay cô, Ôn Nhã nghiêng đầu, ngoan ngoãn đi theo anh.

Chỉ là, trong miệng cô vẫn không ngừng kêu “anh Lâm”, hết tiếng này đến tiếng khác.

Cho đến khi người lái xe thay đến, Ôn Nhã gối lên đầu gối Lâm Tuyết Hà, mơ mơ màng màng gọi.

Lâm Tuyết Hà vén tóc mái cho cô, lòng bàn tay vuốt ve mặt cô. Lông mày cô tinh tế, đuôi mi mảnh dài, khi hơi nhăn nhăn lại thì trông càng giống như là không biết giận hờn, chiếc mũi nhỏ nhắn, chỉ là hơi thấp một chút, bờ môi trông đẹp nhất, không mỏng mà cũng chẳng dày, môi dưới hơi chu ra, vô cùng đáng yêu.

“Anh Lâm…”

“Đổi cách gọi đi.”

“Anh Lâm…”

Lâm Tuyết Hà thở dài rồi lại cười rộ lên.

Đúng là mắt bị mù thật rồi.

Về đến nhà, Ôn Nhã buông tay đang giữ cửa kính xe ra, dụi dụi mắt nhưng vẫn còn mê man lắm.

“Về đến nhà rồi à…”

“Tới rồi.” Lâm Tuyết Hà dẫn cô đi xuống, bước chân của Ôn Nhã giẫm lên mặt đất vẫn rất nhẹ, giống như giẫm lên bông vậy.

Cô nhìn khu nhà, hơi ngơ ngác: “Đây là khu nhà nhà em.”

“Anh đưa em lên.”

“Ừm.”

Khi bước ra khỏi thang máy và bước đến cửa nhà, Ôn Nhã ổn định bước chân của mình, buông lỏng tay Lâm Tuyết Hà, vẫy vẫy tay với anh: “Anh Lâm, anh cũng về nghỉ ngơi đi.”

Bóng đèn sợi đốt trong hành lang lập lờ, ánh mắt Ôn Nhã mơ hồ, khi cô còn chưa tỉnh táo, cô thấy Lâm Tuyết Hà nói: “Trước khi nghỉ ngơi, có một việc muốn bù đắp lại.”

Theo sau đó, hơi thở Lâm Tuyết Hà tiến đến gần bên môi, đầu óc vẩn đục của Ôn Nhã cũng tỉnh hơn hẳn, lắp bắp: “Sao, sao cơ?”

“Bù đắp thiếu hụt của ngày hôm qua…”

Môi Lâm Tuyết Hà còn nóng hơn cả nhiệt độ cơ thể anh, nhẹ nhàng dừng ở mí mắt cô, cô ngưa ngứa, phản xạ có điều kiện mà rụt cổ và nhắm mắt lại. Cảm giác mềm mại chuyển dần từ mí mắt đến chóp mũi, mỗi nơi được lướt qua đều nóng bỏng như có lửa thiêu đốt, làn da trắng nõn trở nên đỏ bừng, hai đôi môi chạm vào nhau.

Mềm ấm giống như kẹo bông gòn.

Rõ ràng là chỉ tiếp xúc rồi tách ra ngay, như chuồn chuồn đạp nước, nhưng sự thân mật ngắn ngủi này còn mê người hơn cả vành tai chạm tóc [*].

[*] Vành tai chạm tóc: Ý chỉ hai người quấn quýt bên nhau, cực kỳ gần gũi.

Ôn Nhã mở đôi mắt ướt át như nước suối nguồn, phản chiếu hình dáng người đàn ông đang cong mắt khẽ cười trước mặt.

Giọng anh trầm hơn bình thường rất nhiều.

“Moah moah.”

——————

* Lời của người beta: Hôm nay yêu đương rồi nên đổi sang “anh - em” nghe cho ngọt ngào nhé mọi người (˶‾᷄ ⁻̫ ‾᷅˵)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.