Không Có Ai Nói Chuyện Cùng Hộp Bánh Quy

Chương 1



Vào một đêm tháng giêng, trăng sáng như được gột rửa, bà ấy tựa nhẹ trán vào hộp bánh quy có chiếc nơ lụa hình con bướm màu lam rồi lẩm bẩm: “Có lẽ, mình thật sự bị điên.”

——————–

Tôi đứng đối diện với tủ kính trong suốt, tự nhìn dáng vẻ của bản thân. Tuy không được anh tuấn tiêu sái cho lắm, nhưng mặc bộ tây trang mới, cũng không đến nỗi hoàn toàn khó coi.

Ngày mười bốn tháng hai. Mười hai đóa hồng đỏ. Trong không khí dường như cũng đượm mùi sữa và mật ong, mọi thứ đều ngọt ngào béo ngậy. Hoa hồng mỗi bông mười tệ, một tá* được giảm giá, tròn một trăm tệ.

*Một tá = 12 bông

Tôi chỉ muốn nói cho em biết, khoảng thời gian này, cuộc đời tôi vì có em mà trở nên rực rỡ.

Những lời này nghe vô cùng tầm thường, nhưng hôm nay, chúng vẫn phải được nói ra. Tôi đối diện với mình ở trong gương, nở một nụ cười, bên trong là một người trẻ tuổi với mười hai bông hồng trên tay cũng cười rạng rỡ như ánh mặt trời, rạng rỡ đến rối tinh rối mù.

——————–

Ấn chuông cửa, mơ hồ nghe được một đoạn nhạc nhỏ âm u mà yếu ớt. Một giọng nói lười biếng phát ra từ bộ đàm: “Ai vậy?”

Tôi không kìm nén được mà kích động, nhỏ giọng nói: “Darling, là anh.”

Cánh cửa bật mở. Trong sân nhỏ, cỏ mọc um tùm nhưng ẩn trong đó lại là một vẻ đẹp không nói nên lời. Tôi nửa mừng nửa lo, nhìn tòa nhà nhỏ xinh như tiên cảnh ẩn hiện trong bụi cây, trong lòng run sợ bước lên những bậc thang trắng muốt.

Bậc thang bóng loáng và tinh tế, được làm từ đá cẩm thạch trắng. Đã qua nhiều năm, hầu hết hoa văn được khắc trên đó đã phai mờ nhìn không rõ, khe hở đã mọc rêu khiến màu trắng nhẹ nhàng pha chút xanh. Ánh chiều tà nghiêng trên mặt đất, bóng hai cây cột lười nhác kéo lê trên mặt đất.

Tôi lại gõ cửa. Thậm chí, tôi còn có thể nghe được nhịp tim của chính mình.

“Vào đi, cửa không khóa.”

Tôi đẩy cửa bước vào. Bà ấy đang ngồi trước một cái bàn nhỏ, mặc một chiếc váy màu trắng, dáng người mảnh khảnh, nhu nhược động lòng người, ngoại trừ việc tuổi có lớn một chút – bà 78 tuổi.

——————–

Bà ngồi ở trước bàn, chỉ mặc độc nhất một bộ váy trắng. Một bà lão ăn mặc như vậy không khỏi có chút kinh khủng. Tôi phải vất vả lắm mới nhịn được xuống, nỗ lực không để cho mình bĩu môi: “Darling, chúc em một ngày tốt lành, cho em.”

Bà không đứng lên: “Cảm ơn.”

“Xin lỗi vì tôi đã đến trễ.”

“Không sao, chúng ta đã nói đủ nhiều khi ở trong phòng trò chuyện, không xa lạ gì nhau cả mà.”

Tôi đánh giá bốn phía. Bên trong không xa hoa mỹ lệ như bên ngoài, cũng không sạch sẽ chút nào. Bà ấy đang ngồi, trên đầu gối đặt một hộp bánh quy mang nơ con bướm màu xanh lam. Đó là một loại nhãn hiệu lâu đời chuyên sản xuất bánh quy socola từ nước Đức, thơm ngọt xốp giòn, một hộp 78 tệ, không phải loại mà dân thất nghiệp lang thang như tôi có thể tùy tiện hưởng thụ. Có điều cái hộp này rất cũ, chắc đã vài thập niên.

Trên bàn, là hai cái chén nhỏ đặt trên đĩa, chất lỏng màu đen ở bên trong xoay vòng, tỏa ra một mùi thơm êm dịu.

“Nghĩ tới cái gì vậy?” Bà ấy nhìn tôi đánh giá chiếc hộp, hỏi.

Tôi cười cười. Ý nghĩ của tôi chẳng hề tốt tí nào, cho nên không dám nói. Bà ấy dường như biết tâm tư của tôi, nói: “Không có việc gì, cậu nói đi.”

“Là《Lone Star Blood and Tears.》” Tôi nói.

“Ngốc nghếch, đây là《Great Expectations.》” Bà ấy không nhìn tôi, chỉ lo khuấy cà phê. Tôi cười mỉa một cái. Tất nhiên, chỉ những bà già như bà mới có thời gian đọc Dickens*, lúc nhỏ tôi chỉ có đọc qua truyện tranh.

*Charles Dickens: Nhà văn nổi tiếng

“Uống đi.”

Bà ấy đẩy một cốc cà phê lại gần. Tôi nhấp một chút, ngọt ngấy, nhưng tôi vẫn phải giả bộ vui vẻ: “Uống ngon lắm, tay nghề của em thật tốt.”

“Không cần khen bậy, đây chỉ là cà phê hòa tan thôi.” Bà ấy lạnh lùng liếc mắt nhìn tôi: “Ta muốn hỏi cậu, vì sao cậu lại yêu một bà già như ta?”

Tất nhiên là vì tiền của bà rồi, đồ khọm già.

Trên mặt tôi nở một nụ cười giả tạo ngọt ngào. “Bởi vì phong thái tao nhã của em. Lần đầu tiên nhìn thấy em, là vào mùa đông năm đó, em ngồi ở phía trước cửa sổ, ánh đèn vàng nhạt chiếu quanh người, trong không trung truyền đến tiếng chuông. Sự thánh thiện và cao quý đó đã làm rung động trái tim ta.”

“Tiếp tục.” Bà ấy nheo mắt, tựa như thưởng thức một đoạn nhạc.

“Khi gặp em ở trong phòng trò chuyện,câu đầu tiên em nói đã làm ta rung động sâu sắc. Khi đó tôi nghĩ, có lẽ em là một người phụ nữ bất hạnh có một mái tóc dài, mỗi ngày đều ngồi ở phía trước cửa sổ nhìn ánh nắng chiều mơ mộng. Tôi chỉ nghĩ, nếu có thể nắm tay em cùng đi đến già, đó sẽ là điều đẹp đẽ nhất trong cuộc đời tôi.”

“Đêm Giáng sinh hôm chúng ta ước hẹn, sao cậu không tới?”

Bà nghĩ tôi thích gặm xương à, mụ già?

“Thành thật mà nói, tuy em có nói cho tôi biết em đã 78 tuổi, nhưng tôi vẫn không tin. Khi tôi đi ở trên đường, vừa nhìn thấy em, dũng khí của tôi lập tức biến mất. Trên xe về nhà, tôi mờ mịt mất mát, tựa như vừa mất đi một vật quý báu nhất. Đêm hôm đó tôi hút thuốc rất nhiều, khi tôi lấy lại can đảm quay lại trước cửa sổ của em, cửa sổ của em đã ảm đạm một mảnh, hòa tan vào ánh hoàng hôn xung quanh.”

Bà ta cười: “Vừa rồi cậu còn nói, lần đầu tiên thấy ta, trái tim cậu đã rung động, có thật không?’

Thôi rồi, lỡ miệng nói.

“Lần đầu tiên thấy em, tình cảm của tôi đối với em chỉ là tình cảm kính trọng đối với một bà lão, không hề coi em là người yêu.”

Lý do này không tốt lắm.

Quả nhiên, bà ta cười, một nụ cười gượng, sau đó nói với hộp bánh quy: “Nghe đi, hắn nói không coi ta là người yêu.”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. TruyenHD

2. TruyenHD

3. TruyenHD

4. TruyenHD

=====================================

“Sau đó tôi lại nghĩ, tôi không thể chỉ nhìn đến bề ngoài mà nên nhìn đến nội tâm của em.”

“Cậu nhìn thấu tâm của ta?” Bà có chút châm chọc mà nhìn tôi.

Tôi ngáp một cái, nói: “Không phải nói như vậy. Ở trên người của em, tôi nhìn thấy một trái tim đẹp nhất. Tuổi tác có thể chênh lệch nhiều, nhưng tâm cùng tâm gắn kết, là tương thông.” Không thể như vậy, lúc này không thể ngủ được.

Vẫn còn tốt, bà ấy không nhận thấy sự mệt mỏi của tôi.

“Cậu không để bụng việc ta có thể làm bà của cậu sao?”

“Khoảng cách tuổi tác không phải là hố sâu không thể vượt qua”. Bà già này, tôi còn chê bà không đủ già.

“Cậu cũng biết, mấy tháng trước ta được chẩn đoán, có một khối u lớn, là ung thư. Sinh mệnh của ta, chỉ sợ chỉ còn lại có một hai năm.”

“Cho nên tôi phải thổ lộ với em càng sớm càng tốt” Đúng vậy, bà già, sổ tiết kiệm của bà mở sắp đến kỳ hạn rồi, tôi phải nhanh tay một chút..

Bà gõ gõ hộp bánh quy. Hộp bánh quy mang nơ con bướm màu xanh lam phát ra tiếng kêu “keng keng”, rõ ràng không phải trống không, có vẻ nặng.

“Nghe được không? Hắn thổ lộ với ta.”

Đồ điên, làm gì có ai nói chuyện với hộp bánh quy bao giờ.

“Tôi đã mang hết tiền tiết kiệm của mình tới,” tôi lấy ra một cái túi. “Tuy rằng không nhiều lắm, chỉ có hai vạn tệ, nhưng chúng ta có thể cử hành một hôn lễ tử tế. Chúng ta sẽ tìm một nơi có phong cảnh yên tĩnh, lặng lẽ trải qua tuần trăng mật của chúng ta. Những ngày tháng sau này, chúng ta hoạn nạn nâng đỡ, mưa gió chung thuyền, đầu bạc đến lão……”

Bà ấy nhìn cái túi của tôi, khóe miệng hiện lên ý cười: “Không cần, cậu có biết ta có bao nhiêu tiền tiết kiệm không?”

Đương nhiên là biết! Nếu không biết thì có điên tôi mới đi cầu hôn một cái xác ướp như bà!

“Không biết. Cái này không phải quan trọng, quan trọng là lưỡng tình tương duyệt mới hạnh phúc.”

Bà ta lắc đầu, nói: “Ta già rồi, những lời này đã nghe nhiều.”

“Ta có thể đem tâm của mình cho bà!”

Bà ấy hừ hừ mà cười hai tiếng: “Thật sao? Những chàng trai trẻ như cậu, đều nói như vậy.”

Bà ấy thấy tôi như muốn nói cái gì, giơ tay lên, ngắt lời tôi: “Muốn nghe ta kể một câu chuyện xưa không?”

Không biết vì sao, mí mắt của tôi có hơi nặng. Có lẽ, bởi vì làm bộ làm tịch nửa ngày, đã khiến tôi quá mệt mỏi. Tôi ngả người vào ghế, nói: “Kể đi.”

“Ngày xưa, khi ta mới 18 tuổi, khi đó tóc của ta bóng mượt, như thác nước đổ xuống. Đôi mắt của ta cũng giống như ngôi sao sáng nhất mùa hè, ngón tay phảng phất như những cánh hoa hồng đầu tiên.”

Tôi xuất thần mà nghe, bất tri bất giác, lại ngáp một cái.

“Hàng xóm là một người trẻ tuổi, so với ta lớn hơn ba tuổi. Hắn cao lớn, anh tuấn, đối xử với ta cũng dịu dàng. Chúng ta đính hôn, hẹn nhau đêm Giáng sinh đi đến nhà thờ cử hành hôn lễ. Ngày đó, tuy rằng không có tuyết, nhưng vì sao trên bầu trời cũng giống như bông tuyết lớn, treo lơ lửng trên không trung, lóng lánh trong suốt, đẹp đến say lòng người.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó?” Bà ấy cười, “Không có sau đó. Đêm Giáng sinh sáu mươi năm trước, năm 1948, ta chờ hắn thật lâu ở nhà thờCông giáo của Từ gia, nhưng hắn lại không tới. Lúc đầu ta còn ngu ngốc cho rằng hắn đã gặp chuyện không may, sau đó mới biết được, hắn đã cùng con gái của cấp trên đáp máy bay đi Đài Loan.”

Tôi thở ra một hơi. Quá khứ của bà giống hệt một quyển tiểu thuyết ngôn tình hồi cấp ba. Tất nhiên, là một kẻ lừa hôn chuyên nghiệp, gϊếŧ người phạm pháp, tôi sẽ không bị câu chuyện xưa như vậy cảm động. Tôi giả vờ ngây thơ, nói: “Ông ta đã làm tan nát trái tim bà.”

Một cái ngáp phá hủy hình tượng của tôi.

“Không. Hắn không khiến trái tim ta bị tổn thương, mà là làm trái tim ta biến thành cục đá. Kể từ đó, ta muốn xem xem có phải trái tim của tất cả đàn ông đều giống như thế vậy hay không. Nhưng, sự thật lại làm ta thất vọng, lúc đầu thì đỏ đỏ nóng nóng, dần dần lại lạnh khô, cứng giống hệt như cục đá, chó cũng không thèm ăn.”

“Đàn ông dơ bẩn!”

Mặt bà ta cũng biến thành cục đá chăng? Kỳ quái, sao tôi lại buồn ngủ như vậy?

Bà di chuyển chiếc xe lăn, đi đến trước mặt tôi: “Nhìn thấy con nhện chưa? Con nhện mẹ đang nấp ở giữa tấm mạng, chờ những con côn trùng bay tới. những con côn trùng đó chỉ nhìn thấy vẻ đẹp của tấm mạng, nhưng không thấy răng của con nhện. Ta chính là con nhện kia, cậu, chính là con bọ ngớ ngẩn.”

——————–

“Cho nên ta đào trái tim của bọn họ ra.”

Bà cười, dùng dùng ngón tay khô quắt mở hộp bánh quy kia.

Trong cơn buồn ngủ, tôi nghe thấy bà ấy cười khúc khích: “Cậu yên tâm, thi thể được xử lý rất tốt, trên mặt đất có một cái hầm giếng cạn, cậu ngồi trên ghế tựa có bánh xe, ngay cả một bà già tám mươi tuổi cũng có thể đẩy một cách dễ dàng. Mà những người như các cậu vốn dĩ không muốn để cho người khác biết, cho nên căn bản sẽ không có người biết cậu vào được mà không ra được. Ngay cả khi cậu đến, ta có thể nói cậu đã sớm đi rồi, dù sao cũng không ai sẽ hoài nghi ta. Hì hì. Ở nơi đó, cậu sẽ không cô đơn.”

Một cơn buồn ngủ ập lại, tôi dần dần nhắm mắt lại. Trong nháy mắt, tôi thấy bà ấy từ bên trong lấy ra một con dao nhọn.Trước khi đóng nắp lại, tôi còn thấy bên trong có một vài viên bi đen.

Tôi nhắm mắt lại, cảm nhận bà ấy tiến đến trước mặt mình, mang theo một mùi tanh tưởi, đặt một thứ gì đó giống như đế giày lên môi tôi. Khi còn sót lại một chút ý thức,tôi nghe thấy bà ta nói: “Cảm ơn hai vạn tệ của cậu nhé, hy vọng người tiếp theo cũng có nhiều như vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.