Tử Ngâm vốn định tìm lấy cái cớ để nói với Lạc Dương rằng hôm nay không thể đến nhà anh, ai ngờ ông trời giúp cô, cô ở đây chưa gọi điện thoại thì liền nhận được điện thoại của Lạc Dương nói với cô rằng hôm nay có việc không thể giúp cô phụ đạo.
Cô liền đồng ý: “Không sao cả, không sao cả, anh cứ làm việc anh đang vội đi, tôi tự ôn tập là được rồi”.
Lạc Dương nghe được trong giọng nói cô lộ ra vẻ vui sướng, không khỏi có chút hoài nghi rằng cô có phải hay không chờ mình nói những lời này.
Sau khi tan học, Tử Ngâm liền lôi kéo Lục Mai, sợ cô sẽ chạy trốn.
Nói thật, các cô rất ít khi đến những nơi đó, đặc biệt là Tử Ngâm, cô trước kia đều là đi theo sau Lăng Thần. Lăng Thần luôn nói con gái không nên đi đến nơi đó, không an toàn.
Nực cười chính là hiện tại bạn gái của anh lại làm việc ở nơi này mà anh còn mỗi ngày mặc kệ gió mưa mà đi đưa đón.
Lục Mai chịu không nổi Tử Ngâm quấn lấy, cuối cùng đành phải thoả hiệp nói rằng: “Chúng ta ăn cơm trước rồi đi, bây giờ còn sớm quá, Trần Nhiên Nhiên còn chưa đi làm đâu, cô ta buổi tối đi làm từ sáu giờ cho đến mười một giờ”.
Tử Ngâm chỉ biết là Lục Mai tuy rằng ngoài miệng không muốn nhưng vẫn là quan tâm cô rất nhiều, trong lòng cảm thấy ấm áp, vừa kéo tay Lục Mai đi ra ngoài vừa nói: “Cảm ơn cậu Mai Mai, chỉ có cậu tốt nhất, lần sau nếu cậu thích ai, mình nhất định giúp cậu thu phục”.
“Mình sẽ không thu phục, cho cậu ra tay được không”, Lục Mai cười mắng. Tiếng cười vui vẻ của hai người vang lên ở ngõ nhỏ nhá nhem tối.
Đi vào quán Bar “Không tịch mịch” đã là sập tối, trong quán Bar có không ít người đi vào.
Thật sự là không tịch mịch, bên trong đều là những nam nữ thành phố, có lẽ bởi vì tịch mịch mới đến, ban ngày dốc sức phấn đấu nên tới buổi tối thì ở trong này thả lỏng tâm tình.
Tử Ngâm liếc nhìn bao quát đại sảnh, không có bóng dáng Lăng Thần cũng không có bóng dáng Trần Nhiên Nhiên.
“Tử Ngâm, chúng ta ngồi ở chỗ đó đi”, Lục Mai chỉ vào góc bên cạnh. Tử Ngâm gật gật đầu, hai người đi qua đó.
Mới vừa ngồi xuống thì có một người đàn ông tóc nhuộm màu đỏ đi tới, nhìn Tử Ngâm nói: “Tôi có thể ngồi ở đây không?”.
Nhìn hắn cười ghê tởm, hai mắt không có ý tốt nhìn lên nhìn xuống đánh giá mình, Tử Ngâm trong lòng nhất thời không vui, sắc mặt trầm xuống, khẩu khí lạnh lùng nói: “Chúng tôi đang đợi người, mời anh đến bàn khác đi”.
Người đàn ông nhìn Lục Mai bên cạnh lại nhìn cô, sau đó xoay người bỏ đi.
“Tử Ngâm, nơi này rất phức tạp, chúng ta quay về đi”, Lục Mai sau khi thấy người đàn ông rời đi thì thương lượng với Tử Ngâm, trong lòng có chút lo lắng trong này có thể gặp các phần tử xấu hay không.
Nhìn ra phía trước cửa, Tử Ngâm không cam tam nói: “Chờ thêm một chút nữa đi, bọn họ chắc là tới ngay bây giờ”.
Quả nhiên vài phút sau liền thấy Lăng Thần và Trần Nhiên Nhiên đi vào. Trần Nhiên Nhiên cười dịu dàng với Lăng Thần, đi về phía cửa nhân viên. Lăng Thần không thấy cô và Lục Mai, chính mình tuỳ tiện tìm một chỗ ngồi xuồng.
Tử Ngâm trong lòng biết vậy nên cảm thấy mất mát, tâm trạng buồn bực, trong lòng hoảng hốt như đánh cược, tức giận cầm lấy ly rượu thuỷ tinh uống cạn, bởi vì uống quá nhanh nên giây tiếp theo liền ho khan lên.
Lục Mai lo lắng hỏi: “Tử Ngâm, làm sao vậy, cậu tội gì phải như vậy?”
“Mai Mai, trong lòng mình thật khó chịu”, Tử Ngâm lấy tay vuốt ngực mình, đau đớn nói.
“Chúng ta đi qua bên kia tìm Lăng Thần”, Lục Mai nói xong thì kéo tay Tử Ngâm đứng lên.
“Mai Mai, không cần đâu”, Tử Ngâm dùng sức kéo lại, cô ngồi lại chỗ cũ, hai mắt giận dữ nhìn Tử Ngâm, quái lạ vì sao cô ấy lại tra tấn bản thân mình như vậy.
Lăng Thần uống một ngụm rượu, ngẩng đầu lên thì vô tình thấy Tử Ngâm và Lục Mai đang ngồi ở góc khác, anh nhận ra được cô gái kia thường ở chung một chỗ với Tử Ngâm.
Lăng Thần rất nhanh xuất hiện ở trước mặt các cô, trên mặt không biểu lộ tình cảm gì, không có dịu dàng như bình thường, trong giọng nói có mơ hồ một chút khó chịu, nói với Tử Ngâm: “Tử Ngâm sao em đến nơi này? Anh không phải đã nói con gái đừng tới những nơi này, không an toàn sao”
Tử Ngâm ngẩng đầu đối diện với ánh mắt Lăng Thần, trong mắt có chút uất ức và bướng bỉnh hỏi: “Trần Nhiên Nhiên kia đâu, cô ấy không phải mỗi ngày đều đến nơi này sao?”.
Lăng Thần sắc mặt trầm xuống, khiến cho Lục Mai ở bên cạnh nhìn Tử Ngâm lấy làm lo lắng, sợ Lăng Thần tức giận, dù sao Trần Nhiên Nhiên cũng là bạn gái hiện giờ của anh.
“Tử Ngâm không nên quấy rối, Nhiên Nhiên tới đây làm là vì mưu sinh”.
Nói xong nhìn Trần Nhiên Nhiên mặc đồng phục xuất hiện, đồng phục bình thường mặc ở trên người cô cũng trở nên xinh đẹp và phong cách, không thể không thừa nhận, cô quả thật là một người hấp dẫn.
Cùng với Tử Ngâm là hai loại khác nhau hoàn toàn, Tử Ngâm giống như một đoá hoa trong nhà kính, cần người che chở, ngọt ngào như ly kem, làm cho người ta trong lòng dễ chịu. Mà Trần Nhiên Nhiên lại như một đoá hoa Bách Hợp núi, làm cho người ta không tự chủ được bị cô hấp dẫn, muốn thương tiếc, bảo vệ.