Không Có Anh Sao Em Hạnh Phúc?

Chương 27



Tử  Ngâm thấy ánh mắt mất mác của Lưu Tú trong lòng có chút không đành lòng, sau vài giây mới nói rằng: “Chị Tú, tôi có việc đi trước. Hôm khác tôi mời chị ăn cơm”.

Lưu Tú cười phớt, lại trở vẻ dáng vẻ đàn chị như  lúc nãy, nói với Tử Ngâm: “Vậy được rồi, cô đi trước đi, lưu số điện thoại của chị lại, khi nào cần thì gọi cho chị”.

Trên đường chạy đến cổng trường, gặp Lục Mai đang đi vòng quanh quan sát, xe của Lục Dương cũng đúng lúc chạy từ xa đến, may mắn là anh có việc nên đến trễ nếu không vừa rồi không chừng lại tức giận với cô.

“Mai Mai, chờ lâu không?”, Tử Ngâm chạy đến trước mặt Lục Mai, cười nhẹ nhàng với cô, thở gấp, lấy một tay vỗ nhẹ vào ngực mình.

“Mình gấp muốn chết đây, cố tình làm cho anh họ gọi điện thoại không được, những người đó có gây khó dễ cho cậu hay không?”, Lục Mai nhìn người Tử Ngâm từ  trên xuống dưới, muốn xem cô có bị thương chỗ nào hay không.

Không sao đâu, mình nói cho các cô ấy biết mà thôi, các cô ấy vốn không muốn gây khó xử cho mình, còn nói muốn làm bạn bè với mình nữa”, Tử Ngâm có chút đắc ý nho nhỏ, cười vô tâm vô phế, làm cho Lục Mai mắt trợn trắng.

“Làm cho mình lo lắng không yên.”, Lục nói giống như tức giận, quay người đi không thèm để ý tới Tử Ngâm.

Xe của Lạc Dương từ từ dừng trước mặt các cô, quay cửa kiếng xe xuống làm lộ ra nụ cười như ánh mặt trời ấm áp, giọng nói dễ nghe từ trong xe vang ra: “Tử Ngâm, Mai Mai lên xe đi”.

Hai người lần lượt đi vào phía sau xe, Lục Mai bất mãn hỏi: “Không phải nói sau khi tan học sẽ đến đón tụi em sao, anh làm sao mà điện thoại gọi cũng không được vậy?”.

Nghe trong giọng nói của cô có vẻ muốn trút giận, Lạc Dương khó hiểu nhìn cô, lại nhìn về phía Tử Ngâm, ánh mắt như muốn hỏi cô rằng có chuyện gì xảy ra làm cho Lục Mai mất hứng như  vậy

Hiệp Tử Ngâm cười như không có chuyện gì xảy ra, cô sao dám nói là cô làm cho Mai Mai mất hứng được, chỉ nói đơn giản rằng: “Mai Mai buổi trưa ăn ít quá, vừa rồi than đói bụng nhưng mà lại không đợi anh đến được, có thể vì vậy nên mất hứng. Phải không Mai Mai?”.

Nói xong lại thò tay kéo kéo Lục Mai, ý bảo cô phối hợp với mình.

Lạc Dương thì không đem sự chú ý đặt trên chuyện này, quay đầu lại chăm chú lái xe, miệng giải thích:

“Vừa rồi có một vụ án phải chờ chứng cứ  nên đến trễ, pin điện thoại  hết nên anh mới tắt điện thoại. Như thế này đi, để bày tỏ lòng xin lỗi của anh, anh mời hai cô gái xinh đẹp ăn cơm được không?”

Vừa nghe thấy có thể được ăn một bữa lớn, sắc mặt Lục Mai lập tức thay đổi, vui vẻ nói: “Tốt tốt, em muốn ăn món ăn ngon nhất, đến nhà hàng cao cấp nhất”.

“Được rồi, để cho các em chọn đấy”, Lạc Dương nói xong cười rạng rỡ, gương mặt đẹp mang theo một chút hương vị quyến rũ.

Nhìn anh cười, Tử Ngâm lại nghĩ tới Lăng Thần, trước kia anh cũng cười như vậy với cô nhưng mà hiện tại ngay cả gặp mặt cũng thật khó khăn. Đáy lòng cô không khỏi có chút mất mát.

“Tử  Ngâm, vừa nãy rốt cuộc là ai tìm cậu vậy?”, lòng hiếu kỳ của Lục Mai thật là đáng sợ, Tử Ngâm nháy mắt liên tục với cô nhưng cô cũng vẫn không hiểu, hỏi không ngừng.

Nói xong lại thò tay kéo kéo Lục Mai, ý bảo cô phối hợp với mình.

Lạc Dương thì không đem sự chú ý đặt trên chuyện này, quay đầu lại chăm chú lái xe, miệng giải thích:

“Vừa rồi có một vụ án phải chờ chứng cứ  nên đến trễ, pin điện thoại  hết nên anh mới tắt điện thoại. Như thế này đi, để bày tỏ lòng xin lỗi của anh, anh mời hai cô gái xinh đẹp ăn cơm được không?”

Vừa nghe thấy có thể được ăn một bữa lớn, sắc mặt Lục Mai lập tức thay đổi, vui vẻ nói: “Tốt tốt, em muốn ăn món ăn ngon nhất, đến nhà hàng cao cấp nhất”.

“Được rồi, để cho các em chọn đấy”, Lạc Dương nói xong cười rạng rỡ, gương mặt đẹp mang theo một chút hương vị quyến rũ.

Nhìn anh cười, Tử Ngâm lại nghĩ tới Lăng Thần, trước kia anh cũng cười như vậy với cô nhưng mà hiện tại ngay cả gặp mặt cũng thật khó khăn. Đáy lòng cô không khỏi có chút mất mác.

“Tử  Ngâm, vừa nãy rốt cuộc là ai tìm cậu vậy?”, lòng hiếu kỳ của Lục Mai thật là đáng sợ, Tử Ngâm nháy mắt liên tục với cô nhưng cô cũng vẫn không hiểu, hỏi không ngừng.

Lạc Dương từ kính chiếu hậu nhìn dáng vẻ của hai người mở miệng hỏi: “Tử Ngâm, vừa rồi có người tìm cô sao? Thấy dáng vẻ của Mai Mai chắc là cũng không phải chuyện tốt gì phải không?”.

Người từng trải ngoài xã hội thật sự đáng sợ, Tử Ngâm trong lòng thì thầm, một ánh mắt cũng có thể nhìn ra điểm sơ hở, cô không thể không thành thật trả lời:

“Lưu Tú, nghe nói là chị đại, cô ấy cùng Hoàng Húc Kiều hình như quen thân, xem ra cô ấy thật sự thích Hoàng Húc Kiều nên mới đến tìm tôi”.

Lạc Dương vừa nghe cô nói về Lưu Tú vừa quay đầu nhìn về phía Tử Ngâm hỏi: “Cha cô ấy là Lưu Ninh, lão Đại của băng nhóm xã hội đen, nghe nói quan chức chính phủ cũng nhún nhường ông ấy ba phần”.

Lục Mai hỏi tiếp: “Anh họ, sao anh biết vậy? Cô ấy là học sinh trường mình anh cũng biết sao?”.

Lạc Dương cười cười, vừa lái xe vừa thản nhiên nói: “Đã gặp mấy lần, không nguy hiểm cho lắm. Cô ấy có gây khó dễ cho cô hay không Tử Ngâm?”

Tử Ngâm cười, trả lời lưu loát: “Không có, chúng tôi đã trở thành bạn bè rồi. Sau khi cô ấy biết chuyện tôi và Hoàng Húc Kiều là do hiểu lầm, cô ấy cũng không gây khó xử cho tôi”.

“Cô cũng nên cẩn thận một chút, không phải ai cũng hiền lành đâu. Mai Mai không phải ở cùng với cô sao, chẳng lẽ cô đi một mình?”

Lạc Dương không nhanh không chậm hỏi. Tử  Ngâm thầm than khổ. Nghĩ rằng nói vài câu có thể làm cho anh lơ là trọng điểm, ai ngờ anh lại không buông tha cho cô.

“Tôi sợ anh đến tìm không thấy chúng tôi nên mới nói Mai Mai đến trước cổng trường đợi anh”, Tử Ngâm trong lòng  vô cùng lo lắng  nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.