Học được một kì tôi mới biết Tề Minh bề ngoài một gương mặt lạnh lùng sát thủ bá chiến, luôn luôn lơ đãng thờ ơ trước mọi việc nhưng thực sự trong mắt tôi hắn còn hơn vậy. Ai cũng nói hắn là đại thần sống trên thiên giới chắc chắn phải khác hẳn người phàm như chúng tôi đây nhưng thực ra tôi lại thấy hắn chẳng qua sống quá quy cách mà thôi
Quy cách của hắn nhiều lúc làm tôi thấy có chút lập dị
Hắn lúc nào cũng đúng 7h ra khỏi nhà đi học, chiều đúng 5h trở về nhà là kiểu điển hình con ngoan trò giỏi
Đồ đạc trong cặp, sách vở phải xếp riêng hai ngăn, xếp theo độ dày và dài của mỗi cuốn sách, trên bàn cũng phân khu vực chỗ nào để sách chỗ nào để bút, đặc biệt sách phải xếp thẳng vuông góc, trong ngăn bàn cũng phân khu vực chỗ nào để vở cần dùng chỗ nào để vở chưa dùng đến, đồ đạc luôn để ở một vị trí cố định…
Nhìn sang bên tôi sách vở để một đống lộn xộn trên bàn, có quyển còn đang lơ lửng chực rớt, bút trên bàn thước dưới đất, sách vở để ngổn ngang trong cặp… so với hắn quả là một trời một vực
Có hôm chắc thấy bàn tôi lộn xộn, hắn có lòng tốt dọn dẹp thế là hôm sau tôi lại ngựa quen đường cũ, hắn vẫn kiên nhẫn dọn, mấy hôm sau cũng tiếp tục như vậy hắn nổi đóa không dọn nữa, thậm chí sau này hắn còn bị tôi đầu độc không còn quá ngăn nắp như lúc trước
Thế mới nói lười là một bệnh có thể bị lây nhiễm
Cách ăn mặc cũng vậy, áo quần đồng phục lúc nào cũng được là thẳng tưng, tóc chải gọn gàng sạch sẽ. Chỉ vậy thôi thì thấy rất bình thường nhưng đến mùa hè là một chuyện khác.
Mùa hè được nghỉ học nhưng hắn đi học thêm cả tuần, nghe có người bảo dù không phải mặt đồng phục nhưng hắn lại mặc đồ rất có tính “đồng phục”. Thường thì thứ hai, tư, sáu sẽ mặc một áo thun màu đen quần tây, còn thứ ba, năm, bảy mặc một cái áo thun màu xám quần tây…
Có khi nào mẹ hắn mua một lô quần áo kiểu dáng như nhau chỉ có hai màu cho hắn mặc cả tuần?
Nhà bạn học Tề không đến nỗi hoàn cảnh vậy chứ?
Giờ tôi mới hiểu cái biệt danh “người Thiên giới” của hắn là đến từ đâu
*************
Môn vật lí với tôi vốn dốt đặc cán mai, một chút cơ bản cũng không hiểu. Này thì ampe kế này thì định luật Jun- Len xơ, rồi bảo toàn điện tích,… tất cả với tôi đều quá xa xỉ. Cộng toàn bộ điểm cả năm Lý của tôi cũng không bằng một môn Sinh. Thế đủ biết tôi đã tu đến trình độ nào.
Có hôm kiểm tra Lý ngồi ngẩn ngơ hơn nửa giờ mà chẳng làm được gì tôi bỏ cuộc. Lén lén nhìn sang Tề Minh thì thấy hắn đã làm xong ngồi khoanh tay nhìn ra cửa sổ.
Thế là tôi đánh liều chép đáp án của hắn. Đây không phải gọi là gian lận tôi chỉ tham khảo tham khảo bài bài của bạn mà thôi
Không tồi nhìn rất rõ, A A C D… rồi cái gì nữa tôi quay đầu lại nhìn trộm, thì bài hắn không còn trên bàn, trên đỉnh đầu vang lên giọng nói trầm trầm “Đồ ngốc, có chép thôi cũng để sai, câu 22 là B chứ không phải A”
Tôi cười cười, chịu nhục ngậm miệng quay lại sửa, xong vẫn không thấy hắn bỏ bài xuống quay lại ánh mắt khẩn thiết thiết tha cầu xin “Chỉ một lần thôi, một lần thôi mà, lần sau tớ nhất định sẽ học bài”
Hắn lườm tôi một lúc rồi cũng bỏ bài xuống, còn cẩn thận mở ra để tôi chép. Để thầy không nghi ngờ tôi còn cố ý chép sai mấy câu và cứ mỗi lần như vậy bạn học Tề đầy khinh thường cằn nhằn một câu “Đồ ngốc lại chép sai rồi kìa”
Trong lòng gào thét, tôi chỉ có thể nhẫn nhục chép tiếp, ai bảo mình chép bài của người ta không có khả năng phản kháng
Sau này bạn học Tề yêu cầu tôi phải đặt lịch học đoàng hoàng cứu rỗi môn Lý nhưng tôi sau nhiều lần thề thốt vẫn ngựa quen đường cũ không học bài. Bạn học Tề bất lực không làm gì được
Có cảm giác tất cả quy cách hắn xây dựng trước đây đều vì tôi mà sụp đổ
**************
Có hôm đến tiết chủ nhiệm, vừa vào tôi và một số bạn khác được mời đứng lên. Đang không hiểu chuyện gì xảy ra chủ nhiệm nói “Kì thi đánh giá năm nay lớp ta thành tích nhìn chung rất tốt, trong lớp ta top 10 đều có cả, rất tốt”
Cả lớp vỗ tay hoan nghênh, thầy nói tiếp “Trong đó có một số em đứng nhất các phân ban như em Tề Minh nhất phân ban Toán Lý, em B nhất phân ban Hóa, em C nhất phân ban Tin,…và em Văn Hi nhất phân ban Sinh.
Cả lớp vỗ tay ánh mắt đầy ngưỡng mộ, bản thân tôi cũng tự hào ưỡn ngực ngẩng cao đầu mũi hếch lên ngập tràn trong chiến thắng
Sau đó chủ nhiệm nói tiếp “Bên cạnh đó cũng có một số em đạt thành tích đáng ngạc nhiên. Tiêu biểu là Văn Hi em dành hạng nhất từ dưới lên môn vật Lý”
Thì ra đây là ý nghĩa của câu “Một phút huy hoàng rồi vụt tắt”. Cả lớp lại cười rộ lên, ngay cả gương mặt đóng băng ngàn năm là Tề Minh cũng nhăn lại, tôi chỉ ước lúc này có cái hố mà chui cho đỡ nhục
Chủ nhiệm giáo huấn một trận xong cũng cho tôi ngồi xuống, tôi phờ phạc nằm úp mặt lên bàn, nước mắt lưng tròng hỏi Tề Minh “Có phải bạn nghĩ tớ ngốc lắm đúng không”
Hắn lắc đầu.
Tôi vui mừng kéo tay hắn, cuối cùng cũng có người hiểu cho nỗi lòng tôi
Hắn nghiêm túc nói “Bạn còn ngốc hơn tớ nghĩ”
Con mẹ nó không thể an ủi người ta chút được hay sao?
Nếu không phải trong lớp học tôi đã túm cổ áo hắn đánh cho một trận cho bõ tức
********************
Có hôm tôi và vài người bạn đến một quán café mới mở. Mọi người đều bảo chủ quán ở đây rất đẹp và thân thiện hơn nữa đồ ăn ở đây lại rất ngon. Những người phàm ăn vặt như tôi sao mà thiếu được.
Tôi gọi một ly kem ốc quế nhìn rất đẹp mắt, mấy đứa bạn xung quanh bắt đầu kể chuyện, tôi một mặt cắm cúi ăn nhưng vẫn vểnh tai lên nghe
Bạn học A: Nghe nói gia thế nhà Tề Minh rất khủng, cha bạn ấy quản lý một chuỗi bệnh viện trong thành phố A
Bạn học B: Vậy có là gì? Còn nghe nói mẫu thân đại nhân là nhà tạo mẫu nổi tiếng từng tham gia Victoria’s Secret
Bạn học C: Không trách chúng ta là dân thường a, người ta là “thiên chi vương tử” ở trên thiên giới
Bạn học D: Là “thiên chi kiều nữ” mới đúng câu này không được dùng như thế
Mọi người cứ vậy bàn tán, bỗng có người nhớ đến sự xuất hiện của tôi: “Văn Hi chẳng phải bạn ngồi cùng bàn với Tề Minh hay sao, có biết gì không?
Tôi ngớ ra, biết gì là biết gì? Cái tảng băng đó suốt ngày tỏ vẻ lạnh lùng tiếc chữ như vàng thì có thể nói gì?
Tôi đang lục lại kí ức thì nghe thấy giọng nói trên đỉnh đầu “Cháu là Văn Hi, lớp A, trường X?”
Ngẩng đầu lên thì thấy một người phụ nữ rất đẹp đang nhìn mình, tôi vội vàng lễ phép cúi đầu đáp “Vâng ạ”
Người phụ nữ đó xoa đầu tôi “Cô là chủ quán, mẹ của Tề Minh chắc cháu là bạn cùng lớp với Tiểu Minh nhà cô rồi”
Tiểu Minh? Nhà cô? Tề Minh? Không sui đến thế chứ, nhắc đến tào tháo là tào tháo đến, thảo nào tôi thấy gương mặt này rất quen, cách xoa đầu giống với ai đó
Thì ra đây là mẫu thân đại nhân của Tề Minh, nhà tạo mẫu huyền thoại trong truyền thuyết.
Nhưng có thể lí giải tại sao cách ăn mặc của Tề Minh lại như nam chính của bộ phim truyền hình dài tập thiếu kinh phí từ tập đầu đến cuối chỉ mặc một phục trang duy nhất?
Cô ấy nói tiếp “Nhưng không phải Văn Hi là bé trai sao?”
Tôi trực tiếp sặc nước bọt chưa kịp tiêu hóa những lời vừa nghe thì cô ấy nói tiếp “Cô nghe Tề Minh thường hay kể nhiều về con. Nhưng nghe nó bảo cô lại nghĩ con là một bé trai không ngờ Tiểu Hi lại là một cô bé xinh xắn thế này”
Tề Minh!!!Rốt cuộc là hắn kể gì với mẹ hắn. Thanh danh của tôi rốt cuộc xấu đến mức nào mà người ta lại nghĩ là một đứa con trai
Tốt xấu gì thì tôi cũng là một đứa con gái chính hiệu, muốn có khuôn mặt có khuôn mặt, chỗ muốn lồi muốn lõm đều có, dựa vào đâu hắn nói tôi là một đứa con trai?
Mẹ hắn giữ tôi lại một lúc kể một đống chuyện thiên địa bát quái từ nhỏ đến lớn của Tề Minh rồi mới thả tôi về. Cũng nhờ vậy mà tôi biết không ít chuyện của hắn.
Quân tử trả thù mười năm chưa muộn!!!
Kể từ lần gặp mặt đó tôi không thường xuyên đến quán café đó nữa. Một phần sợ gặp phải mẹ Tề Minh, một phần dạo này tôi đang có quyết tâm giảm béo, cứ tiếp tục thì có khi tôi thành con heo mất
Nhưng thật không ngờ sau này tôi lại trở thành chủ quán, đúng là vận mệnh trêu người.
Có khi bâng quơ hỏi gã rốt cuộc khi đó đã nói gì mà biến tôi thành một đứa con trai không hơn không kém, gã ậm ờ trả lời: “Nếu không nói với mẹ anh em là con trai thì khi đó làm sao em sống yên ổn được”
Tôi vẫn không hiểu, gã ôm tôi vào lòng ôn tồn đáp: “Mẹ anh lúc nào cũng muốn tìm một cô con dâu, bất kể cô gái nào ở gần anh, bà sẽ điều tra tường tận gia phả, dòng họ, sở thích, tính cách…Nếu thấy hợp thì em biết kết quả rồi đấy”
Nghe đến đây tôi thấy rợn rợn, đúng là lúc chúng tôi mới yêu nhau, mẹ hắn cứ cách ba bữa là đến chơi, mang đủ thứ loại thức ăn bồi bổ thậm chí đồ ăn vặt, hại tôi phải chạy bộ cả tháng để giảm béo, thật không dám nghĩ lại.