Không Có Kiếp Sau

Chương 102: Trận đấu cuối cùng (2)



Đề mục thi đấu dùng để rút thăm được điều tra sớm nhất.

Hiện tại ngẫm lại, sở dĩ ngài Nguyên soái quyết định tiến vào hệ thống cũng do rút trúng đề thi này.

“Ciel, đống giấy rút thăm hồi nãy chưa vứt đi đúng không? Lấy ra đây.” Hai tay giao nhau, khuỷu tay chống trên bàn, giọng Argos bỗng truyền đến từ cuối bàn hội nghị.

“Đều còn nguyên cả.” Ciel – tính tình cẩn thận, là quan phụ tá của Nguyên soái Rothesay – vội vàng bê hết mấy tờ giấy ra. Tổng cộng có hai mươi ba người đang ngồi, cộng thêm Nguyên soái và đại tướng Condon là hai lăm người có quyền quyết định nội dung thi.

Số giấy Ciel mang tới không nhiều không ít, vừa đủ hai mươi lăm tờ, trong đó một tờ đã bị mở ra, chính là tờ ngài Nguyên soái rút được.

Mở hết mấy tờ giấy ra, mặt ai nấy đều trầm xuống: Đề mục trên toàn bộ giấy giống nhau như đúc.

Vô luận ngài Nguyên soái rút tờ nào thì cuối cùng cũng tiến vào hệ thống!

Đây là một âm mưu!

“Đề thi được các vị đang ngồi truyền đến trí não trung ương của phòng họp trông qua trí não riêng. Trí não trung ương tự động in ra rồi gấp lại, toàn bộ quá trình không ai chứng kiến.” Ciel rõ ràng có chút khẩn trương, hắn thuật lại quá trình rút thăm lần nữa, mỗi vòng thi trước đều làm vậy, chưa từng xuất hiện sai sót.

“Chúng ta ra đề xong, đưa đề vào trí não, để trí não truyền cho trí não trung ương… Đến bước này vẫn không có vấn đề gì.” Sau khi kiểm tra ghi chép trên trí não của mình, Hiệu trưởng Odd nói: “Vấn đề nằm ở trí não trung ương, có kẻ đã bóp méo trình tự của nó.”

“Mau! Mau phái nhân viên kỹ thuật đi kiểm tra trình tự của trí não trung ương!” Nhìn quan hành chính an ninh đang nơm nớp chờ lệnh phía sau, Hiệu trưởng Komlo quát lớn!

“Tóm lại, việc cấp bách trước mắt là nhanh chóng giải cứu Nguyên soái và đại tướng Condon khỏi hệ thống, cả các tân sinh nữa, chuyện này mà bị tiết lộ ra ngoài, căn cơ đế quốc sẽ bất ổn.” Trung tướng Joram cất giọng điềm tĩnh, hắn phân phó đâu vào đấy: “Phong tỏa tin tức, tuyên bố với bên ngoài rằng cuộc thi vẫn đang diễn ra bình thường.”

“… Tôi vừa sai người thử đăng nhập vào hệ thống xem có thể nhận thêm tin tức từ nội bộ không, nhưng tiếc là thất bại, hiện toàn bộ hệ thống đã bị phong tỏa.” Argos lại mang đến một tin tức, nghe xong, trong lòng mọi người đồng thời chìm xuống.

“Vì vậy, chỉ có thể trông cậy vào mấy tân sinh đã tiến vào hệ thống thôi.” Nói xong, trung tướng Joram liền trầm mặc.

Mọi người biết rõ nguyên nhân trầm mặc, bọn nhỏ mới tiến vào hệ thống đã gặp phải công kích mãnh liệt, đã có hai học viện bị loại, mà —

“Đợi đã — xem này!” Một giọng nữ chợt phá vỡ bầu không khí nặng trịch trong phòng họp, theo hướng ngón trỏ của cô, tầm mắt mọi người nhìn về một màn hình nằm tuốt trong góc.

Khi từng chiếc chiến hạm của học viện khác biến mất trong vũ trụ, màn hình trình chiếu diễn biến cuộc thi xung quanh nhóm quan chức lần lượt đen ngòm, bấy giờ, phi thuyền màu trắng trong góc phá lệ bắt mắt.

“Phóng to! Phóng to mau!” Trung tướng Joram xưa nay luôn bình tĩnh tự chủ cũng có chút nóng nảy. Không cần hắn thúc giục, sớm đã có người phóng to màn hình kia, hình ảnh mới rồi chỉ rụt trong góc, không hề hấp dẫn ánh mắt người khác, loáng cái được phóng đại mấy chục lần trước mặt nhóm ông lớn!

“Không phải kẻ địch! Đây là phi thuyền do tân sinh điều khiển!” Lập tức có người xác định thân phận phi thuyền!

Đoàn chiến hạm vừa truy kích tân sinh là chiến hạm hình dơi màu trắng bạc, phi thuyền này bất luận là màu sắc hay ngoại hình đều khác xa chúng.

Nó thậm chí không phải chiến hạm.

Rõ ràng là một phi thuyền vận tải, kích thước cực lớn, thường dùng để vận chuyển vật tư đường dài, thậm chí binh lính.

“Nghĩ cách cắt góc nhìn! Chúng ta phải nhanh chóng xác định bên trong là học sinh trường nào!” Trung tướng Joram vội hối thúc.

Tuy chức năng đăng nhập đăng xuất của hệ thống bị chặn, nhưng thiết bị theo dõi hệ thống từ bên ngoài vẫn vận hành. Sau khi nhập vài chỉ lệnh, nhân viên kỹ thuật rốt cuộc cắt góc nhìn vào trong khoang điều khiển của phi thuyền.

Một mình ngồi trước bàn điều khiển cực đại, hình ảnh thiếu niên đang thuần thục tiến hành các thao tác lập tức hiện rõ trước mắt mọi người.

“Thằng bé này là…” Trung tướng Joram nhíu mày.

“Mục Căn, là Mục Căn của Học viện tổng hợp đế quốc nha.” Cuối cùng, vẫn là Argos gọi đúng tên cậu.

Cho nên, tính đến thời điểm này, thân phận người sống sót duy nhất xuất hiện trước mắt mọi người đã được xác định —

Học viện tổng hợp đế quốc!

“Sao lại là học sinh của Học viện tổng hợp đế quốc, nếu là Học viện quân sự đế quốc thì hay rồi, không thì Học viện quốc phòng đế quốc cũng được…” Xác nhận thân phận Mục Căn xong, một quan chức không khỏi phàn nàn.

Suy cho cùng, Học viện tổng hợp đế quốc không thuộc hệ thống Quân đội, chẳng hay biết gì về quân sự và quân đội, lại càng đừng trông mong họ có tinh thần thiết huyết thề sống chết hoàn thành nhiệm vụ của quân nhân!

“Trái lại, tôi cảm thấy nó có thể đứng ở đây đã xem như mạnh hơn mấy học viện anh vừa nói rất nhiều rồi.” Hiệu trưởng Odd lạnh lùng liếc nhìn người kia một cái, rồi lạnh mặt quay đầu lại.

Không để ý sự việc xen ngang ấy, trung tướng Joram vẫn dán mắt lên người Mục Căn, nhìn một hồi, lông mày đang nhíu chặt bỗng giãn ra.

“Nghĩ biện pháp liên lạc với học sinh này.” Trung tướng Joram chỉ nói một câu như thế.

Mệnh lệnh nói thì đơn giản, làm lại rất khó. Con đường liên lạc giữa phi thuyền và bên ngoài bị khóa, họ có thể nhìn thấy mọi sự phát sinh trên phi thuyền, nhưng không tài nào truyền tin tức cho người trên phi thuyền!

Trước khi nhân viên kỹ thuật tìm ra phương án giải quyết, họ chỉ đành trơ mắt nhìn thiếu niên trên màn hình bận tới bận lui.

Song quan sát một lúc, bọn họ cũng nhìn thấu chút đường đi nước bước.

***

“Ban nãy tôi không phát hiện: Đây chẳng phải phi thuyền Người Đổ Bộ sao?” Cuối cùng cũng có người nhận ra loại phi thuyền thông qua bàn điều khiển!

Xưa kia, Người Đổ Bộ là thiết kế được dùng thay thế thuyền vận tải phổ biến trong quân đội thời bấy giờ, nhưng hệ thống thao tác của nó quá phức tạp, phím ấn nhiều hơn thuyền vận tải khác ba mươi ba cái. Một điều khiển viên căn bản không thể thao tác, song nếu bố trí hai điều khiển viên thì sẽ ảnh hưởng lẫn nhau, dẫn tới ảnh hưởng trình độ vận hành thực tế của phi thuyền.

Hệ thống thao tác phức tạp trở thành nguyên nhân chủ chốt khiến Người Đổ Bộ bị đào thải.

Bị phán định là không phù hợp yêu cầu trong hệ thống mô phỏng, tác phẩm cuối cùng trước khi lâm chung của nhà thiết kế chiến hạm nổi tiếng biến thành đồ bỏ.

Nét mặt thiếu niên trầm tĩnh, trong mắt không ngừng phản chiếu từng hàng số trên màn hình, hoàn toàn không chia chút ánh mắt nào cho bàn điều khiển phía dưới, ngón tay như ảo ảnh gõ chuẩn xác lên bàn điều khiển.

Quan sát thiếu niên này càng lâu, mọi người càng nhận rõ chân tướng: Cậu cũng không rành rẽ cách thao tác phi thuyền quân dụng này, cậu vẫn phạm sai lầm, chỉ là tốc độ phát hiện và sửa sai quá lẹ thôi. Thường thì trước khi sai lầm phát sinh, cậu luôn đúng lúc nhìn ra mình sắp phạm lỗi để cứu vãn kịp thời.

Cũng như bạn lỡ tay đánh rơi bình sứ xuống đất, mặt đất rất cứng, bình sứ sẽ vỡ. Ai ai lỡ tay cũng lập tức liên tưởng đến hậu quả này, họ biết đây là sai lầm, nhưng chẳng mấy ai có khả năng mau chóng vớt bình sứ lên tay trước khi nó chạm đất.

Mục Căn lại có thể.

Nói trắng ra là tốc độ tay của cậu quá ư thần tốc!

Song chính cậu lại không nhận ra. Các bác sử dụng “ý thức” điều khiển chính mình, tốc độ “tư duy” vượt xa phản ứng cơ thể, từ bấy đến nay Mục Căn luôn nỗ lực dùng tốc độ tay đuổi theo yêu cầu của các bác, cậu quen rồi.

Mới đầu Mục Căn cũng không biết cách thao tác phi thuyền này, mà là học tập từ những sai lầm liên tiếp, cậu trưởng thành cực nhanh trong quá trình học hỏi.

Dưới thao tác của Mục Căn, phi thuyền trắng khổng lồ bay lượn đầy khéo léo giữa vũ trụ bao la, tránh thoát lỗ đen đã ngoác mồm chờ sẵn từ lâu, né tránh thiên thạch đánh tới. Sau cùng, Mục Căn – hiện đã là điều khiển viên thành thạo – lái Người Đổ Bộ bay đến tinh hệ kế tiếp, thành công bỏ rơi đoàn thợ săn trắng bạc sau lưng.

Nhóm thợ săn: =.=

Nhóm người chứng kiến: =.=

Cậu trẻ à, cậu có quên cái chi không thế? (Nè! Đây hổng phải cuộc thi điều khiển phi thuyền đâu nghen! Làm ơn xem bảng nhiệm vụ của cậu giùm cái! Ngài Nguyên soái còn chờ cậu nghĩ cách cứu viện kia kìa!)

Thằng bé trông chả đáng tin xíu nào…

Nhưng cậu lại là tân sinh duy nhất tránh được sự truy sát của kẻ địch vô danh tính đến giờ phút này.

Cậu không đi một mình, mà dẫn theo cả đội bỏ trốn!

Nhìn nguyên đám học sinh trong khoang tỉnh lại vì bị xóc nảy đến buồn nôn, trung tướng Joram mím môi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.