Không khí trong phòng họp không căng đến nỗi chạm phát là đứt, cùng lúc ấy, Bộ Kỹ thuật phát báo cáo mới: Sự cố phát sinh do trí não bị nhiễm virus.
Trải qua sự kiểm tra tỉ mỉ của mười nhân viên kỹ thuật, họ phát giác một đoạn số hiệu bị nhiễm virus trong khu vực cách ly của trí não Quân đội. Đây là phát hiện mang tính mấu chốt: Đoạn số hiệu bị lây nhiễm kia vừa hay là chiến trường dành riêng cho cuộc thi mới sáng lập trong hệ thống!
Điều tra lịch sử ghi chép xong, họ nhận ra rằng: Nhằm tránh cho virus xâm nhập trình tự khác, ngày từ khắc phán định trình tự này là virus, trí não Quân đội đã cưỡng chế cách ly đoạn số hiệu khỏi trình tự của mình. Mà chết người cái là, quãng thời gian đó lại đúng lúc Nguyên soái cùng đám tân sinh tiến vào hệ thống tham gia vòng thi cuối, đoạn số hiệu bị lây nhiễm cũng vừa vặn là chiến trường sáng lập cho cuộc thi.
“Đoạn số hiệu ấy đại diện cho một thế giới hoàn chỉnh trong hệ thống, vừa tiến vào thế giới, hết thảy con đường liên lạc với bên ngoài cũng bị virus chặn đứng, tương đương với việc nhóm ngài Nguyên soái bị nhốt trên một hòn đảo biệt lập.”
“Vậy nguyên nhân sinh ra virus là gì?” Trung tướng Joram trầm giọng hỏi.
“Báo cáo trung tướng Joram, bước đầu chúng tôi hoài nghi… hệ thống mạng quân đội sản sinh một thể trí năng khác.” Nhân viên kỹ thuật đến báo cáo can đảm nói ra kết quả.
“Cái gì!” Tin tức này quả khiến người ta bất ngờ.
“Bất đồng với trí não ngành khác, vì có hệ thống mô phỏng nên trí não Quân đội phức tạp hơn nhiều, cũng càng dễ sinh rác hệ thống.” Nhân viên kỹ thuật giải thích cặn kẽ.
“Trong hệ thống mô phỏng, kỳ thực mỗi trang bị giả tưởng có chứa trí não hệ thống mà chúng ta sử dụng đều là một sợi ăng ten do trí não Quân đội phân ra, ăng ten này sẽ không ngừng tiếp xúc với nhân loại trong khi huấn luyện, dần dà nảy sinh đủ dạng tình cảm.”
“Trí não Quân đội gọi mấy tình cảm ấy là rác hệ thống, cách một khoảng thời gian nhất định sẽ dọn dẹp một lần, thành thử trí não Quân đội sẽ không nhớ kỹ bất cứ người dùng nào, bảo đảm tính công bằng tuyệt đối.”
“Mà tình huống hiện nay chính là có một số rác hệ thống chẳng hiểu sao lại tránh được trí não Quân đội dọn dẹp, phát triển liên tục đến tận khi trí não Quân đội không cho rằng nó là một phần của bản thân mình nữa, mà xem nó như virus rồi cách ly với bản thể.”
“Thời điểm rút thăm ban đầu…” Hiệu trưởng Odd quay đầu nhìn hắn.
“Lúc rút thăm, hệ thống nhập xuất bảo vệ đề mục đã không còn là trí não Quân đội nữa, mà là kẻ ngụy trang này. Bởinó là một phần thuộc bản thể trí não Quân đội nên chúng tôi hoàn toàn không nhận ra, thật xin lỗi!” Nhân viên kỹ thuật cúi người thật thấp.
Không ai sợ ảnh hưởng của việc này hơn bọn họ, Nguyên soái, đại tướng, tân sinh, bất cứ bên nào gặp chuyện chẳng lành, kẻ bị xách ra đứng mũi chịu sào nhất định là trung tâm kỹ thuật làm ăn tắc trách. Trọng tội này tuy không bị phán tử hình, nhưng tuyệt đối không thoát nổi phải bóc lịch hơn 500 năm.
Mụ nó! Tuổi thọ của hắn tổng cộng chỉ hơn năm trăm năm, dẫu không chết rục trong tù, nhưng mới ra tù đã ngỏm còn đỡ thảm hơn phải đối diện với cả đống ông lớn đang ngồi trước mặt mình. Nom sắc mặt họ ngày càng đen, trong lòng nhân viên kỹ thuật phụ trách báo cáo bắt đầu mặc sức tưởng tượng đến hình phạt mình sắp gánh chịu.
“Kế tiếp phải làm sao?” Ngoài dự đoán là trung tướng Joram vẫn mở miệng hỏi rất bình thản.
“Báo cáo trung tướng Joram, vì tính công bằng tuyệt đối nên trí não Quân đội không chấp nhận bất cứ thỉnh cầu nào của chúng ta, ba ngày sau nó sẽ tiêu hủy tất cả rác và virus trong khu cách ly, nếu không cứu nhóm Nguyên soái ra khỏi đó trước thời hạn thì…” Giọng lính kỹ thuật nhỏ dần.
“Có phải nhóm người Nguyên soái sẽ chết não không?” Trung tướng Joram hỏi khẽ.
“Báo cáo trung tướng Joram, đúng, đúng là vậy! Tới lúc ấy, ngài Nguyên soái, đại tướng Condon và 7313 tân sinh sẽ chết não!”
“!” Hiệu trưởng Komlo đứng bật dậy. Chân ghế dựa ma sát với sàn phát ra âm thanh chói tai, ý thức được tầm mắt mọi người trong phòng họp đều chĩa vào mình, Hiệu trưởng Komlo ngẩn ra: “Xin lỗi, tôi, tôi chỉ là…” Ông ta thấp giọng giải thích.
“Hai đứa song sinh độc nhất và nhiều học sinh như vậy đều ở trong hệ thống, chúng tôi có thể thông cảm cho anh.” Trung tướng Joram phất phất tay, ý bảo ông ta ngồi xuống.
“Từ Hiệu trưởng Komlo, chúng ta có thể nhìn ra: Một khi bọn trẻ gặp chuyện, Quân đội sẽ phải gánh áp lực lớn ngần nào, uy nghiêm của Quân đội cũng thất bại thảm hại. Huống chi…” Trung tướng Joram tiếp lời: “Nếu vị đại nhân kia biết chuyện này, ông ta nhất định sẽ mượn dư luận gây áp lực cho Quân đội, chắc chắn sẽ nghĩ mọi cách tiếp cận trí não trung ương của Quân đội, mặc kệ là thay đổi hay duy tu, bí mật của Quân đội khó tránh bị vạch trần triệt để trước mắt ông ta.”
“Phải nghĩ cách cứu Nguyên soái ra, trước mắt trong Quân đội lại không người thứ hai có khả năng đối đầu với người kia.”
“Bốn đại tướng còn lại không được, tôi, cũng không được.”
“Đến khi đó, sự cân bằng giữa hai bên mà chúng ta duy trì gần sáu trăm năm sẽ không còn tồn tại!”
Lời trung tướng Joram hệt như cây chùy chậm rãi nện vào lòng mỗi người đang ngồi, nặng nề mà chối tai.
“Kế tiếp chúng ta phải phân công một chút: Hiệu trưởng Odd, anh với Hiệu trưởng Komlo, và mấy vị Hiệu trưởng khác đề xuất ba phương án xử lý nguy cơ.”
Nhiệm vụ này không có gì đáng trách, tập thể tân sinh gặp bất trắc, Quân đội cũng tốt, nhà trường cũng vậy, phải có một bên chịu trách nhiệm.
“Vâng.” Các Hiệu trưởng nhận nhiệm vụ.
“Trung tướng Fabre, anh hãy lấy danh nghĩa của tôi thông báo cho bốn đại tướng đang đóng quân tại khu vực của mình.”
“Vâng!” Fabre tiếp lệnh.
Trung tướng Joram phân phối từng nhiệm vụ đâu vào đấy, mới đầu nhiệm vụ còn bình thường, nhưng bắt đầu từ chuẩn tướng Petunia, nhiệm vụ dần biến chất: “Chuẩn tướng Petunia, cô cầm quân lệnh điều động lính đóng quân tại ba tinh cầu gần nhất, dùng danh nghĩa diễn tập đi Ifatia.”
Nhiệm vụ này vừa cất lên, mọi người nhất tề ngây ngẩn:
Đế đô Ifatia chính là nơi thường trú của vị đại nhân kia!
Chuẩn tướng Petunia không chút chần chừ, bình tĩnh nhận nhiệm vụ.
Nhiệm vụ này rõ ràng là chuẩn bị cho trường hợp cứu viện thất bại, trung tướng Joram… thực sự không lạc quan với tình hình ư?
Sau đó, bọn họ nghe trung tướng Joram gọi tên Argos.
“Hiệu trưởng Argos, anh cùng Hiệu trưởng Pedro đến chỗ tôi một lát, ba người chúng ta có nhiệm vụ khác.”
Sắc mặt Hiệu trưởng Pedro bỗng chốc trắng bệch!
Mà Argos chỉ điềm nhiên đứng dậy, cười tiếp nhận nhiệm vụ.
Trong lòng mọi người đều giật thót: Ai cũng biết quân đoàn cảnh vệ do Argos dẫn đầu không chỉ cảnh giới, bắt người, trừng phạt, mà còn một nhiệm vụ xấu xa khác —
Đó là ám sát.
Hết thảy nhiệm vụ xấu xa của Quân đội toàn do quân đoàn cảnh vệ chấp hành, hôm nay trung tướng Joram gọi hắn, hàm ý khỏi nói cũng biết!
Hiển nhiên, trung tướng Joram đã dự tính cho trường hợp xấu nhất.
Đúng lúc này, máy truyền tin bên hông nhân viên kỹ thuật đang run lẩy bẩy hai chân bỗng vang lên. Tiếng chuông khôi hài giữa phòng họp nghiêm túc phá lệ khiến người ta chú ý, hắn cuống quýt gỡ máy truyền tin xuống, đang tính tắt máy thì đột nhiên: “Trung tướng Joram! Mau nhìn máy theo dõi! Học viện tổng hợp đế quốc, chúng…”
Chuẩn tướng Petunia đang dợm bước ra ngoài liền nhanh chân quay trở vào, một lần nữa ấn công tắc máy theo dõi, tình cảnh bên Mục Căn lập tức hiện rành mạch trước mặt mọi người, ai cũng hoảng hồn vì cảnh tượng ấy —
“Báo cáo tổng chỉ huy, lần chiến đấu này quân ta đánh rơi cả thảy ba phi thuyền của quân địch, thu giữ toàn bộ vũ khí trong khoang thuyền đối phương.” Một học sinh đang báo cáo với Mục Căn, nhưng nội dung báo cáo… hình như có chỗ nào không đúng?
“Tốt lắm, đem hết vũ khí lấy được từ khoang bọn họ vào khoang của Người Đổ Bộ đi, cũng đừng ném mấy phi thuyền kia đi, giữ lại linh kiện tốt, chốc nữa bảo khoa Sửa chữa chiến hạm xem thử có hợp thành một chiếc hoàn chỉnh được không.” Nét mặt Mục Căn vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn chả có gì bất thường.
Chuẩn tướng Petunia dời mắt khỏi khoang điều khiển có mặt Mục Căn, rơi vào vị trí khác của Người Đổ Bộ trên màn hình theo dõi, biểu cảm của cô có chút vặn vẹo.
Các… các học sinh Đế tổng chẳng những sống, mà còn sống rất tốt, chúng chẳng những không bị chiến hạm quân địch bắn rơi, trái lại, từ cảnh tượng chiếu trên màn hình có thể nhìn ra: Chúng thậm chí còn chủ động truy kích quân hạm của kẻ địch.
Nói truy kích còn nhẹ nhàng chán, thiệt ra là đánh cướp thì có o(╯□╰)o
Cứ dòm khoang vũ trí đầy ắp là biết: Thu hoạch dọc đường rất không tệ.
“Sao thế này?” Trung tướng Joram vẫn dừng mắt trên khoang vật tư phong phú, không hề rời đi.
“Đồng, đồng nghiệp phụ trách hệ thống theo dõi nộp báo cáo, nói rằng bọn nhỏ đang chấp hành nhiệm vụ.” Cầm máy truyền tin, nhân viên kỹ thuật vừa đọc báo cáo gửi đến, vừa lắp bắp trả lời. Phát giác trung tướng Joram nhíu mày, quan phụ tá của hắn tức khắc đoạt lấy máy truyền tin từ chỗ nhân viên kỹ thuật, trao vào tay trung tướng Joram.
Trên báo cáo, người phụ trách theo dõi ghi lại chi tiết từng hành động của Học viện tổng hợp đế quốc.
Bắt đầu từ khắc chúng nhìn thấy nội dung nhiệm vụ.
Phương thức tiến vào khác hẳn bình thường khiến không ít học sinh ôm lòng nghi ngờ trận đấu, trong hoàn cảnh quân tâm bất ổn, các học sinh Đế tổng lại bắt đầu chuyên tâm chấp hành nhiệm vụ. Chỉ vì thiếu tên Mục Căn kia bảo đây là nhiệm vụ, mọi người liền không nghĩ nhiều về nội dung nhiệm vụ thêm giây nào nữa.
Quân tâm thoáng cái vững vàng.
“Với tình thế bây giờ, chi bằng tụi mình đánh cướp đi?” Cậu nêu một đề nghị giữa muôn vàn ý kiến.
Lại chẳng ai dị nghị, tất thảy mọi người đều đồng ý cách làm viển vông ấy, hơn nữa còn lập tức tiếp nhận vị trí Mục Căn phân cho.
Chính là mọi người!
Đúng là một loại năng lực lãnh đạo đáng sợ.
“Trực tiếp xông tới chiến hạm lạc đội bằng số nhiên liệu còn sót lại, khi gần đụng phải đối phương, bốn cơ giáp trong khoang đồng thời vươn tay hoàn tất việc vồ bắt.”
Hiệu trưởng Komlo cũng thấy phần báo cáo kia, báo cáo chỉ mô tả vài dòng ít ỏi về lần đầu tiên “đánh cướp” của họ, nhưng Hiệu trưởng Komlo liếc sơ là nhìn thấu chỗ mạo hiểm của pha hành động: Sử dụng chút nhiên liệu còn sót lại để lao tới, ngộ nhỡ thất bại thì thuyền hủy người mất!
Thời khắc sắp va trúng đối phương, bốn cơ giáp đồng thời tiến hành vồ bắt, vạn nhất trong bốn cơ giáp có chiếc nào đó phản ứng hơi chậm thì việc vây bắt sẽ thất bại, rồi bị lực va chạm tại nơi chiến hạm đập vào dội ngược trở lại, bốn cơ giáp không chiếc nào may mắn tránh thoát!
Ông ta lắc đầu.
Hiệu trưởng Komlo nhìn thấy điểm không đáng tin trong kế hoạch, song chuẩn tướng Petunia lại thấy được phương diện khác: “Bạn học Mục Căn làm ra hành động này dưới tình huống đã hiểu rất kỹ tham số của Người Đổ Bộ.
Người Đổ Bộ chú trọng phòng ngự, vũ khí trang bị tốt, vách phi thuyền cực dày, cốt lõi của kế hoạch là đây.
Trong điều kiện phi hành hết tốc lực, lực va chạm do Người Đổ Bộ sinh ra đủ sức đâm nát một chiến hạm địch, mà khi đang phi hành, cho dù chiến hạm địch khai hỏa toàn bộ hỏa lực cũng vô phương tạo thành thương hại chí mạng với Người Đổ Bộ.
Còn hành vi vồ bắt tiếp theo kỳ thực bao gồm hai phương diện: Một phương diện là bốn cơ giáp phải song song ra tay, tuyệt đối không được lâm trận nao núng; Mà phương diện khác, cũng là phương diện quan trọng nhất: Yêu cầu người điều khiển Người Đổ Bộ phải hoàn thành động tác tạm dừng ngay khoảnh khắc va chạm, kịp thời phanh lại phi thuyền trong tình thế sắp toàn lực đụng vào, thao tác đòi hỏi một điều khiển viên phi thuyền vô cùng lão luyện.
Cách bố trí chứng tỏ bạn học Mục Căn lý giải sâu sắc năng lực bạn mình, đồng thời hiểu rõ năng lực bản thân.”
Có thể làm đến bước ấy ở độ tuổi này, Mục Căn quả thực rất giỏi, nhưng vẫn chưa đủ kinh động chuẩn tướng Petunia đã quen nhìn thiên tài, điều chân chính khiến cô tán thưởng là sự tín nhiệm mà tân sinh Học viện tổng hợp đế quốc biểu hiện thông qua hành động nho nhỏ này.
Bốn người điều khiển cơ giáp tín nhiệm Mục Căn, thế nên mới can đảm thò người ra khỏi khoang thuyền trong nháy mắt chiến hạm xông tới, lỡ như Mục Căn không kịp phanh trong thời gian ngắn ngủi, họ sẽ bị chiến hạm địch đập nát bấy!
Mục Căn cũng tín nhiệm bốn người điều khiển cơ giáp, thế nên mới can đảm buông bỏ tất thảy phòng ngự để toàn lực xông về phía chiến hạm địch. Nếu cậu vọt qua mà bốn người lái cơ giáp không cách nào tóm lấy đối phương, thì dẫu bọn họ có thể đâm nát một chiến hạm địch, việc vây bắt thất bại vẫn đẩy họ vào tình trạng cạn hết năng lượng phải chờ chết.
Sau khi thó được món tiền đầu tiên nhờ phương pháp này, quãng thời gian sau đó, Học viện tổng hợp đế quốc lục tục vồ thêm mười chiến hạm địch bằng đủ loại cách thức. Theo số lần vồ bắt thành công, học sinh Học viện tổng hợp đế quốc ngày càng tự tin, độ ăn ý cũng ngày càng tăng.
Hơn nữa, độ tin cậy dành cho tổng chỉ huy cũng càng cao. Có thể nói, dù nhiệm vụ Mục Căn phân cho họ thoạt trông là nhiệm vụ chịu chết, họ cũng thẳng thắn tiếp nhận.
“Năng lực lãnh đạo thật đáng sợ.” Đến tận lúc này, nhóm ông lớn Quân đội rốt cuộc không thể phớt lờ thiếu niên không bắt mắt này nữa.