Không Có Kiếp Sau

Chương 131: Bản tình ca buồn nôn



Phi thuyền vững vàng hòa mình vào bầu trời cùng màu với nước biển, Mục Căn và Olivia dán sát mặt lên cửa sổ.

“Doris, tạm biệt nha!” Cõi lòng Mục Căn vẫn tiếc nuối khôn nguôi.

“Sau này tụi mình lại đến nữa.” Olivia cũng lưu lại hồi ức tuyệt đẹp tại tinh cầu này, hắn hứa hẹn chắc nịch.

Bãi cát trắng tinh cách họ ngày càng xa, mặt hai đứa cũng dán ngày càng sát lên cửa kính.

Cùng họ áp mặt lên cửa sổ còn có ông Joe hàng rau.

“Ôi chao? Tôi vẫn có cảm giác là đã từng đến đây rồi…” Lại là lời này, kể từ khắc đặt chân lên Doris, ông Joe nhai đi nhai lại câu này chẳng biết bao lần rồi!

Mục Căn & Olivia:  ̄▽ ̄

Phi thuyền tiếp tục bay lên cao, mỗi lúc một nhiều người thu hồi ánh mắt lưu luyến không rời, đặt hết thảy tâm tư lên đích đến kế tiếp. Nội bộ phi thuyền nắm cực chuẩn những biến hóa trong lòng du khách, trong thuyền vang lên âm nhạc dìu dịu, du khách ai làm việc người nấy.

Chỉ còn một mình ông Joe áp mặt lên cửa sổ nhìn xuống đầy ngóng trông.

Thế này thì hơi lạ à nhen, Mục Căn dòm dòm chung quanh, kéo cổ áo Olivia, rồi hai đứa lại úp mặt lên vị trí ban đầu. Nhìn từ xa, người khác tám phần sẽ cho rằng hai thiếu niên quyến luyến Doris, trưởng bối tốt tính nên ngó theo.

Mục Căn luôn biết cách mò được thú vui từ sự tình vô vị, cậu nhìn nước biển xanh lam, nỗ lực liên tưởng vùng đất bên dưới với những nơi mình từng đi: “… Trên bãi cát đó, tụi con đắp được lâu cát lớn lắm luôn!”

“Ollie bị mất quần bơi ở chỗ biển kia!”

“Tiếc quá, lâu đài cát bự cỡ nào thì cách xa vầy cũng nhìn chả tới đâu…” Olivia thoáng mất tinh thần.

Lâu đài cát cũng tốt, mất quần bơi cũng được, đều là minh chứng chứng tỏ họ từng đến nơi tuyệt đẹp này, từng nán lại đây. Nhưng sau khi họ rời đi, theo năm tháng dần trôi, phải chăng những bằng chứng rồi sẽ từ từ biến mất?

Đúng lúc này, tiếng nhạc trong phi thuyền bỗng nhỏ dần, thay vào đó là một giọng nữ vô cùng ngọt ngào: “Thưa các vị du khách, xin mọi người hãy chuẩn bị tốt, cố gắng đến gần cửa sổ bên trái nhất có thể, mười phút nữa mọi người sẽ nhìn thấy một điểm tham quan của Doris.”

Ai nấy sửng sốt: Điểm tham quan cuối cùng à? Đã đi khỏi Doris rồi thì tham quan kiểu gì?

Ôm một bụng nghi vấn, thế nên mọi người sáp đến gần cửa sổ cũng càng lẹ, hành khách đã ngồi sẵn cạnh cửa sổ bên trái thì hời rồi, trực tiếp nhìn ra cửa sổ là xong, còn ai ngồi gần hành lang thì chạy thẳng lên đài ngắm cảnh. Một phút sau, toàn bộ cửa sổ trái trên phi thuyền chật cứng người.

Nhóm Mục Căn hết sức may mắn, chỗ ngồi của họ đã gần cửa sổ trái ngay từ đầu, thành thử nãy giờ họ vẫn bám lên ba cửa sổ lớn bên trái phi thuyền mà ngắm cảnh. Cả phố mua bán Aidori trừ bà Maria (← bà bà đại nhân dẫn cháu gái lên đài ngắm cảnh đoạt địa bàn rồi  ̄▽ ̄) đều tụ tập kế bên cửa sổ mà nhóm Mục Căn úp mặt ban nãy.

Tám phút sau, phi thuyền lên cao thêm một đoạn, theo độ cao dần tăng, quang cảnh khó tin cũng xuất hiện trước mắt mọi người: Một hàng ký hiệu kỳ dị sắp hàng chỉnh tề trên tinh cầu xanh lam, điêu luyện sắc sảo, uốn lượn tự nhiên. Hàng ký hiệu không dài, nhưng ngay ngắn vô cùng, hệt như dòng chữ viết trên trang giấy màu lam.

Nhưng đó có phải giấy viết thư màu lam gì đâu! Mà là cả một tinh cầu! Còn là tinh cầu nước!

Lúc trước gần quá nên chả ai nhìn ra, nhưng đợi khi phi thuyền đạt tới độ cao nhất định, thì lập tức chứng kiến một màn thần kỳ!

“(*@ο@*) wow!” Trên phi thuyền nhất tề vang lên tiếng kinh thán.

“Sao lúc chúng tôi đến không thấy cái này?” Có du khách lên tiếng hỏi ngay.

“Câu hỏi rất hay. Trước mắt, tinh hệ Dole mới hoàn tất khai phá bán cầu đông của tinh cầu Doris, toàn bộ địa điểm dừng chân của mọi người tại Doris đều thuộc về bán cầu đông, kể cả lần trước lên phi thuyền đi Doris, phong cảnh mà mọi người nhìn thấy trong quá trình hạ cánh cũng là bán cầu đông.” Máy phát thanh tức khắc truyền đến tiếng giải thích nhỏ nhẹ của nữ: “Mà đây là bán cầu tây chưa được khai phá!”

“Còn hàng ký hiệu chính là nguyên do không thể khai phá bán cầu tây.”

Nghe vậy, du khách lần lượt ồ lên.

“Cá thể cấu thành hàng ký hiệu là loài thực vật quý hiếm đã tuyệt chủng tại đế quốc năm trăm năm – cây xương rồng. Theo ghi chép từ tư liệu lịch sử: Cây xương rồng là loài cây cao lớn nhất vũ trụ, độ cao trung bình có thể đạt tới 2500m, hàng ký hiệu này do chính cây xương rồng sinh trưởng tạo thành.”

“Mấy xương… cây xương rồng này do người trồng hả?” Lại có du khách hỏi.

“Không phải. Tinh cầu Doris mới nhập vào tinh hệ Dole một trăm năm trước, trước khi gia nhập tinh hệ, Doris chỉ là một tinh cầu nguyên thủy hết sức bình thường, vùng biển bán cầu tây hung hiểm vô vàn. với trình độ sản xuất của dân bản xứ thì hoàn toàn không thể tiến vào. Ngay cả hiện tại, khi có thêm sự hỗ trợ từ khoa học kỹ thuật phát triển của đế quốc, việc khai phá bán cầu tây vẫn tương đối khó.”

Không phải người trồng? Chẳng lẽ hàng chữ như gà bới này do thiên nhiên tạo thành? Quá khó tin rồi nha!

“Trải qua quá trình giám định của học giả nghiên cứu văn tự cổ đại, hàng ký hiệu này chưa hẳn là hình vẽ vô nghĩa, họ cho rằng đây là văn tự cổ đại nào đó. Hiềm nỗi, đến tận bây giờ vẫn chưa ai giải mã thành công, vì vậy bán cầu tây của Doris bị buộc cấm khai phá, nhằm toàn lực bảo vệ hàng chữ không bị phá hỏng.” Cô hướng dẫn viên tiếp tục giải thích về hàng ký hiệu, sau cùng, cô còn dí dỏm bồi thêm một câu: “Các vị trên phi thuyền, nếu ai có thể giải mã được nội dung hàng chữ, đừng quên đến Hiệp hội Nghiên cứu văn tự cổ đại lãnh tiền thưởng kếch xù nhen!”

Giải thích xong, phi thuyền lại vang lên tiếng nhạc.

Tiếng xì xầm giữa các du khách bị tiếng nhạc lấn át.

Chính lúc này, ông Joe ngồi cạnh Mục Căn bỗng mở miệng:

“… Tôi đồng ý.”

Ông đột nhiên thốt ra ba chữ không đầu không đuôi.

Vừa hay ông Tony đang ở ngay trên đầu ông Joe, tự nhiên cũng nghe thấy lời ấy, liên tưởng đến giải thưởng mà cô hướng dẫn viên mới nói, ông nhịn không được trêu ghẹo: “Joni (← nhóm người già gọi ông Joe bằng tên thân mật), đừng nói ông hiểu hàng chữ này nha?”

Ai chả biết ông Tony đang nói đùa. Bởi chứng hay quên ngày càng nghiêm trọng, vài năm gần đây ông Joe đã quên hết bảy tám phần cách viết ngôn ngữ thông dụng của đế quốc. Chữ viết cơ bản nhất còn quên, ai trông cậy ông nhớ được văn tự cổ đại gì gì đó?

Cơ mà, ông Joe lại ngẩn ngơ đáp: “Ừ, tôi hiểu…”

“Hàng chữ này là hai câu nói, bên phải nghĩa là ‘Tôi đồng ý’, còn bên trái là ‘Roswell, anh đồng ý lấy tôi chứ?’.”

Ông Joe đọc ra ý nghĩa của hàng chữ như thật.

Sau đó, ông thẫn thờ.

“Roswell… Roswell… Ro…” Ông chợt nhăn mày, bàn tay khô gầy chậm chạp rời khỏi cửa sổ, ôm lấy đầu chính mình.

Rồi, ông Joe tự dưng bật cười.

Ông vỗ hai tay cái bốp, quay đầu nói: “Tôi quả nhiên từng tới đây rồi, đám xương rồng này tôi trồng đó!”

Cư dân Aidori: -_-||| giề?

“Tôi đem thật nhiều hạt giống xương rồng đến gieo trên hành tinh nguyên thủy này, là muốn tương lai dẫn Roswell đến xem, tiện thể cầu hôn luôn!”

Cư dân Aidori: -_-||| đâu ra vụ đó vậy?

Nhìn ra sự không tín nhiệm trong mắt đám láng giềng, ông bèn ngó ngó ký hiệu ngoài kia, đoạn đưa ra một bừng chứng hùng hồn: “Tôi có thói quen viết nét chấm thành hình tròn, mọi người coi đi, mọi nét chấm trong hàng chữ này toàn hình tròn hết!”

Cư dân Aidori: -_-||| đúng thiệt kìa…

Nghe vào tai cực kỳ khó tin, nhưng từ Tony cho tới Olivia và các thành viên trong đoàn du lịch phố mua bán Aidori, đáy lòng ai nấy đã bắt đầu dao động mạnh.

“Roswell đẹp trai lắm, lại giỏi giang, còn trẻ mà đã là đại tá rồi. Trước ngày anh ấy đi xa làm nhiệm vụ, tôi lén chạy đến tinh cầu nguyên thủy mà cả hai cùng phát hiện trồng cây. Cây xương rồng lớn rất nhanh, chỉ cần ba năm là có thể mọc ra chữ, khi ấy hẳn Roswell cũng về rồi, tôi định dẫn anh ấy tới đây, lãng mạn biết chừng nào chớ!” Ông Joe bộc bạch một chuyện xưa lãng mạn với mọi người mà có chút thẹn thùng.

“Nhưng sao ở đây toàn nước là nước vậy? Lúc tôi trồng cây rõ ràng đều là đất đen thượng hạng mà.” Chú ý thấy điểm không đúng, ông Joe gãi gãi mái đầu hoa râm.

“Không đúng… Roswell đâu có trở về? Nhưng… ba chữ bên phải rành rành là chữ của Roswell nha…” Càng ngày càng nhiều mảnh vỡ ký ức quay cuồng trong đầu ông Joe, ông lại ôm lấy đầu lần nữa.

Bất thình lình —

Hai tay Mục Căn đang bám trên cửa sổ, rồi một giọt nước nóng hổi rớt xuống mu bàn tay phải của cậu.

Ngẩng đầu nhìn theo hướng giọt nước rơi xuống, Mục Căn và Olivia kinh ngạc nhận ra: Chẳng biết tự khi nào, hai mắt ông Joe đã ngập tràn nước mắt.

Vẻ mặt ông mờ mịt nhiều hơn thống khổ, thoạt nhìn ông thậm chí không biết mình đang rơi lệ.

“Tôi nhớ lại rồi: Roswell không về.”

“Roswell chết rồi.”

Trong nháy mắt, gương mặt vốn đang cười ha ha của ông Joe lại ướt đẫm nước mắt!

Ông ngồi co ro bên cửa sổ, khóc thật lâu, khóc mãi, xong lại cười, cuối cùng vì quá mệt nên cuộn mình ngủ luôn tại chỗ.

Nhóm người lớn lặng thinh.

Sigma nhìn mà chẳng hiểu gì. Sigma là người máy, cảm xúc biến hóa ban nãy của ông Joe quá phức tạp, miêu tả cũng quá vụn vặt, thế là hắn nghiêng đầu.

Sigma ngồi giữa Mục Căn và Olivia, hắn mở bàn tay trái ra:

Bên trong là một giọt nước.

“Ông Joe cho Sigma nè.” Sigma bảo Mục Căn.

Bấy giờ Mục Căn và Olivia mới giật mình: Đây — là nước mắt của ông Joe.

“Sigma không hiểu.” Cái chi không hiểu thì hỏi anh trai — thói quen từ bấy tới nay của Sigma.

Biết giải thích kiểu chi đây? Mục Căn khó xử gãi gãi đầu.

Rốt cuộc vẫn là Olivia trả lời Sigma.

Hồi xưa ơi là xưa, ông Joe từng vô cùng thích một người, tên người ấy là Roswell, ông Joe trông rất nhiều cây trên tinh cầu này nhằm hợp thành chữ cầu hôn, định chờ người ấy làm nhiệm vụ về thì cầu hôn, cơ mà…

Cuối cùng người ấy lại không về.

Quả là câu chuyện tình bi thương.

“Tình yêu?” Sigma lại nghiêng đầu: “Sigma không hiểu.”

Chỉ mới lờ mờ hiểu được hàm nghĩa tình thân, “tình yêu” với Sigma là chương trình học mang độ khó cao hơn.

“Tôi cũng không hiểu.” Olivia lầm bầm.

“Nhưng có thể khiến ông Joe mấy trăm năm sau, khi mà ông đang mắc chứng hay quên nghiêm trọng và gần như quên béng cả tên mình… lại vẫn nhớ rõ chuyện vặt năm đó, thứ cảm xúc ‘tình yêu’ này nhất định khắc sâu vào lòng người ta, đúng không?” Olivia tổng kết.

Sigma cái hiểu cái không gật đầu, rồi tiếp tục thộn mặt.

Muốn đến tinh cầu tiếp theo cần một đêm, tối nay bọn họ ngủ trên phi thuyền.

Mục Căn mơ một giấc mộng:

Cậu mơ thấy ông Joe ngày trẻ, lái phi thuyền, mang theo nhiều ơi là nhiều mầm cây, âm thầm trồng thật nhiều cây trên Doris.

Trồng xong, ông đi ngay tắp lự ~

Mục Căn thì nán lại tinh cầu Doris, nhìn đám cây từ từ nảy mầm. Hôm nào đó của một tuần sau, lại có người hạ cố đến tinh cầu này.

Đó là một thanh niên đẹp đẽ lạ thường, trên vai đeo huân chương đại tá.

Cũng mang theo nhiều ơi là nhiều mầm cây, hắn, hắn vậy mà cũng tới trồng cây nha!

Song, trước khi trồng, hắn bỗng phát hiện… số cây mới nảy mầm mà ông Joe trồng trước đó. Đi theo lộ tuyến của hàng cây một lần, đọc hiểu ý nghĩa xong, hắn liền bật cười.

Vì vậy, hắn tiếp tục trồng một hàng cây kế bên cây của ông Joe.

Tiếp đó, hắn hớn ha hớn hở rời đi.

Ba năm sau, ông Joe trở lại, nhưng ông không đi một mình mà đến cùng thanh niên nọ.

Trên không trung, anh nhìn thấy câu tôi viết, tôi nhìn thấy câu anh viết.

Về sau, bọn họ vui vui vẻ vẻ kết hôn.

—–

Đổi ông Kiều -> ông Joe, mấy chương trước sẽ đổi sau -_-

Hôm qua mần đc 2 trang thì cạn cmn máu, nằm đơ nguyên buổi chiều + uống 2 viên hồi máu, tới sáng nay mới hồi sinh làm bù =))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.