Cuộc chuyện trò giữa các hộ chăn nuôi chuyên nghiệp diễn ra hết sức vui vẻ.
Từ buổi trò chuyện, đoàn người Mục Căn dần thấu hiểu lịch sử nuôi gà đầy chua xót của ngài cây Thế Giới:
Ban đầu dáng vóc của ngài cây Thế Giới không to cao lắm, chỉ lớn thường thường thôi, thời ấy nơi họ ở vẫn là tinh cầu bình thường, có đất đai và trọng lực bình thường, đủ loại động vật và thực vật phát triển tươi tốt chung sống trên cùng một mảnh đất.
Ách… Gà trắng của ngài cây Thế Giới và thiên địch của chúng cũng sinh hoạt trên mảnh đất ấy.
“Lúc đầu chúng ta dựng trại nuôi gà dưới tàng cây, nhưng cứ chập tối lại có sói hoang tới bắt trộm gà. Chúng ta hết cách, cuối cùng đành nuôi gà trên cây.” Nhắc đến chuyện cũ, ngài cây Thế Giới thổn thức khôn nguôi: “Tuy mới bắt đầu luôn có gà bị ngã suýt chết, nhưng chúng rất khỏe mạnh, rốt cuộc cũng thích ứng.”
“Sau này cái cây lại càng lớn càng cao, đàn gà trắng đã quen sống trên cây, để có thể về nhà mỗi ngày như thường lệ, năng lực bay của chúng ngày càng mạnh.”
Olivia =_= : Có thể khiến gà không biết bay biến thành cao thủ phi hành, đây, đây mà là lịch sử nuôi gà đầy chua xót á! Phải là lịch sử phấn đấu đầy chua xót của gà trân châu mới đúng!
“Rồi cũng đến ngày ấy.” Giọng nói của ngài cây Thế Giới bỗng có chút suy sụp.
“Trên tinh cầu đột nhiên bùng phát tai họa đáng sợ, bầu trời thình lình chuyển sang màu đen, mặt trời không mọc nữa. Tiếp theo, vào một hôm nọ, mặt đất bất ngờ dao động kịch liệt, trời và đất đồng thời nứt vỡ.”
“Tinh cầu hủy diệt.”
Tinh cầu hủy diệt nghĩa là gì, Mục Căn và Olivia không biết, nhưng từ miệng ngài cây Thế Giới, họ đoan chắc cảnh tượng ấy phải khủng khiếp lắm.
“Tại khoảnh khắc cuối cùng, ta biến về nguyên hình, bao cả nhà mình trong rễ cây, sau đó…
Rất nhiều năm sau, nơi này được gọi là Aini Lara.”
Cây Thế Giới tự thuật hết sức đơn giản, nhưng kết hợp với bối cảnh đám Mục Căn lý giải trước đó, không khó suy luận ra quá trình ấy đã phát sinh chuyện gì: Tinh cầu cũ của ngài cây Thế Giới hủy diệt, hắn và gia đình may mắn sống sót, nhờ thân cây đủ khổng lồ, một mình hắn thế mà trở thành một tinh cầu!
“Lợi hại quá đi!” Olivia kiềm lòng chẳng đậu phải thốt lời khen ngợi.
“Tạm thôi, dựa vào ký ức truyền lại của ta, mọi cây Thế Giới trưởng thành đến trình độ nhất định đều có thể trở thành hạt nhân tinh cầu.” Ngài cây Thế Giới đáp vô cùng khiêm tốn.
“Biết bao năm trôi qua rồi, mọi người vẫn là người đầu tiên lên tới ngọn cây đấy! Có thể cho ta biết thế giới bên ngoài phát triển đến nhường nào rồi không?” Ngài cây Thế Giới rốt cuộc vẫn hỏi ra vấn đề mình thắc mắc.
“Hiện tại là năm 387 lịch Ánh Sao…” Mục Căn gật đầu, bắt đầu giải đáp câu hỏi của hắn. Thông qua một đống vấn đề, Mục Căn cũng từ từ dẫn nhóm người máy Alpha, Beta vào cuộc trò chuyện, chung quy, ai mà có dung lượng não sánh kịp với dung lượng ổ cứng của người máy chứ, đúng không?
Phút chót, người nói chuyện lại biến thành vài người máy và một cây Thế Giới.
Mục Căn ngồi bên cạnh im lặng nghe họ nói.
“Hóa ra… tai họa năm ấy là vì tinh hệ nổ tung sao?” Ngài cây Thế Giới kinh ngạc.
Tai họa không chỉ chôn vùi vị vua vĩ đại nhất, mà còn lấy đi nguồn gen ưu tú nhất của loài người, nền văn minh trải qua vô số thế hệ mới phát triển bị phá hủy trong tai họa, kể từ đấy rất nhiều tinh cầu nhỏ bị mai một trong lịch sử nhân loại.
Tỷ như tinh cầu mà ngài cây Thế Giới từng ở.
Hết thảy văn minh trên tinh cầu cũ của hắn bị hủy diệt. Sách vở, tranh ảnh, âm nhạc… mọi thứ! Ấy là một tinh cầu vô cùng hoang sơ, hoang sơ tới nỗi chưa được con người phát hiện đã bị phá hủy, thậm chí nhân loại còn chẳng biết nó từng tồn tại.
Biết chuyện, ngài cây Thế Giới trầm mặc rất lâu, đến hồi mở miệng lần nữa, hắn lại xin mấy người Mục Căn mang hết sách trong nhà mình ra ngoài.
“Ta thích đọc sách, ở đây có sách của tác giả nổi tiếng nhất tinh cầu chúng ta, có tranh của họa sĩ tài năng nhất, còn có khúc phổ của từng nhà âm nhạc thuộc các trường phái khác nhau… Xin mang hết ra ngoài hộ ta, để mọi người đừng quên sự tồn tại của Fagna.”
Fagna — chính là tên gọi của quê hương ngài cây Thế Giới.
Yên lặng đáp ứng thỉnh cầu của hắn, gia đình Mục Căn bắt tay vào hành động, dựa theo chỉ dẫn của cây Thế Giới để tìm đến các loại đồ vật hắn nói. Khi ngày càng nhiều đồ được xếp ngay ngắn vào không gian của Epsilon, căn nhà chật ních của ngài cây Thế Giới cũng trở nên trống rỗng.
Nom tịch mịch quá đỗi.
“Ban đêm ở đây lạnh lắm, mọi người nên về đi.” Ngài cây Thế Giới bỗng lên tiếng, bấy giờ Mục Căn mới nhận ra: Mặt trời ngoài kia đã bắt đầu lặn tự lúc nào chẳng hay.
Ngài cây Thế Giới rất dễ trò chuyện, gia đình Mục Căn ở cùng hắn một ngày, cảm thấy vô cùng vui vẻ, thế nên tới lúc chia tay thì đặc biệt không nỡ.
Sáng mai họ phải rời Aini Lara rồi, hôm nay là ngày cuối cùng họ dừng chân tại đây.
Thời điểm nói lời từ biệt, ngài cây Thế Giới tặng họ một con gà béo làm quà chia tay (chính là cái con ban đầu ngồi nghênh ngang trên xích đu ý).
“Nó là con mập nhất, đẻ trứng cũng nhiều, để lại chỗ ta lãng phí lắm.” Ngài cây Thế Giới giới thiệu gà nhà mình.
“Chưa hết đâu, nó còn rất khỏe, có thể mang tất cả mọi người xuống.” Đây ngược lại thành lý do khiến người ta không thể cự tuyệt.
Thân là chủ gia đình, bác cả Alpha cẩn thận túm lấy món quà của ngài Cây Thế Giới, tiếp đó, hắn còn cầm ra quà đáp lễ.
“Đây là một trí não điều khiển âm thanh, chứa hầu hết sách xuất bản của đế quốc trong bốn trăm năm trở lại đây.”
Trí não mà Alpha lấy ra thoạt trông ngu không thể tả, hắn mới lắp ráp tức thì thôi, tuy hình dạng kém mỹ quan, nhưng lại làm bằng vật liệu xịn nhất trong kho cất trữ của hắn – Mục Căn biết sơ sơ sơ về kho tàng nhỏ của bác Alpha, dòm phát là biết liền.
“Cách bổ sung năng lượng cực kỳ nhanh gọn, mỗi ngày phơi trước ánh nắng dồi dào ba tiếng là xong.”
“Vù! Vù! Vù! Quả là một món quà khiến người ta kinh hỉ!” Ngài cây Thế Giới cười sung sướng.
“Ngài Alpha, ngài thật là một người dịu dàng.”
Nghe hắn ca ngợi, Alpha thoáng đứng máy, màn hình tối lấp lóe ánh sáng lam, thận trọng đáp: “Ngài không nhìn thấy tôi nên mới hiểu lầm thôi.”
“Tôi là người máy.”
Chưa từng có ai dùng từ “dịu dàng” khen ngợi hắn, hơn nữa —
Người máy không phải người.
Theo luật pháp đế quốc, người máy không phải người.
“Đối với ta mà nói, ngài đã là nhân loại rồi.”
Xét thấy một thân cây không thể nhìn thấy đồ vật nên mới chế tạo trí não điều khiển âm thanh, xét thấy một thân cây không thể di chuyển nên mới chọn phương thức bổ sung năng lượng mặt trời – trong mắt cây Thế Giới, đây nhất định là một người vô cùng chu đáo mà dịu dàng. Chẳng những thế —
“Có thể nuôi dạy được hai thiếu niên ưu tú đến vậy, ngài nhất định là một người chu đáo mà dịu dàng.”
Nhận được lời khen ngoài ý muốn, người máy nhà Mục Căn chết máy hàng loạt .
Bề ngoài làm như không sao cả, nhưng ai nấy cũng rối rít lén ghi lại câu nói vừa rồi của cây Thế Giới.
“Cuối cùng, xin hỏi có thể giúp ta gửi một mẩu tin đến tờ báo có lượng phát hành lớn nhất đế quốc không?” Khi sắp rời đi, ngài cây Thế Giới chợt hỏi một câu như vậy.
“Đương nhiên có thể, mời nói.” Đám Alpha đã ra khỏi nhà, nghe lời ấy thì lập tức quay lại.
“Dora, làm ơn đừng tức giận.” Ngài cây Thế Giới nhấn rõ từng chữ, nói xong, hắn dừng một lát: “Và…”
“Xin lỗi, tụi mình ly hôn đi.”
“Chính là hai câu này, xin đăng báo giúp ta.” Ngài cây Thế Giới dứt lời.
“Ký tên thì sao? Cho hỏi dưới chữ ký viết gì?” Ghi âm xong xuôi, Alpha cẩn thận kiểm tra lại, xác nhận lần cuối với cây Thế Giới.
“Chữ ký thì… cứ viết là Pooh.” Nói hết câu đó, ngài Cây Thế Giới lại lặng thinh, mãi sau mới khẽ cất lời từ biệt cả nhà Mục Căn.
“Tạm biệt.”
Phải chăng giọng nói của mọi người cây đều như vậy, chợt xa chợt gần, phảng phất mỗi chiếc lá đều đang hăng hái chào tạm biệt đoàn người Mục Căn.
“Tạm biệt! Chúng tôi về nhà sẽ đăng báo ngay!” Trịnh trọng cam đoan xong, cả nhà Mục Căn nhảy xuống ngọn cây.
Họ hạ xuống cực nhanh, nhưng tới vị trí nào đó thì tự dưng không xuống được nữa, con gà béo mà ngài Cây Thế Giới tặng cũng phát huy tác dụng tại thời khắc mấu chốt, khi mà chẳng ai đi tiếp được nữa, nó vẫn có thể giữ vững tốc độ hạ xuống. Nhờ vào chú gà, họ rốt cuộc xuống tới tầng 2668.
Họ về đến khách sạn thì đã tối lắm rồi, nhưng nhóm hàng xóm Aidori lại chưa ngủ, bọn họ vẫn đứng chờ trên sân thượng ngoài phòng. Khi cả nhà Mục Căn được một con chim trắng xách xuống, trong mắt ai cũng sáng bừng niềm vui sướng!
“Mau gọi điện thoại cho tổ của bà Maria, nói họ đừng leo nữa, nhà Mục Căn về rồi!” Ông Tony vừa giúp đoàn người Mục Căn đáp vững vàng xuống đất, vừa nhanh chóng ới những người phía sau.
“Hả?” Olivia ngẩn người.
“Biết mọi người rơi xuống nên bọn ta quyết định chia làm hai tổ, một tổ ở đây chờ, tổ kia thì nhảy xuống tìm!” Nhìn ra thắc mắc của Olivia, ông Tony bèn giải thích.
“Bà Maria trèo xuống sâu nhất đấy, gọi bà ấy về lẹ lên!” Nhà Mục Căn trở lại rồi, bà Maria chưa về lại thành vấn đề nhức óc khác của ông Tony.
Đầu năm nay dẫn đội phải gánh trách nhiệm lớn kinh hồn ~
“Hàng xóm Aidori đều là người tốt.” Mục Căn đứng kế bên Olivia, nhỏ giọng nói.
Olivia khẽ nghiêng mặt nhìn thoáng qua, nhẹ nhàng gật đầu.
Từng có một thời, Olivia hoàn toàn không tin trên đời có người tốt.
Hắn chưa từng gặp được ai như vậy.
Nhưng, bắt đầu từ phút này, quan niệm ấy đã lặng lẽ đổi thay.
“Được rồi! Chờ đợi là việc của người lớn, trẻ con đừng ngủ trễ quá, coi chừng không cao nổi.” Ông Tony nhờ bà Beati giúp họ kiểm tra thân thể, xác nhận không có chuyện gì thì đuổi cả lũ đi ngủ hết.
Vì vậy, Olivia, Mục Căn, Sigma, cộng thêm một con gà trắng phì lũ, cùng bị xua về phòng ngủ.
Olivia tắm nước ấm thật kỹ, chừng một tiếng mới lau tóc đi ra, bấy giờ Mục Căn đã nằm ngửa mặt lên trần nhà ngủ say, Sigma nằm chung gối với cậu cũng tắt máy rồi.
Đèn trong phòng vẫn chưa tắt.
Để đèn cho mình đây mà – thấy vậy, Olivia cười khẽ, chỉnh đèn tối đi.
Olivia lau tóc qua quýt vài cái, rồi cũng vén chăn chui vào, tắt đèn. Hắn đang chuẩn bị ngủ thì Mục Căn trên giường bên cạnh đột nhiên lên tiếng.
“Ollie, tự dưng tớ nhớ ra rồi.” Mục Căn nói cực nhỏ.
“Ừ? Nhớ ra cái gì?” Olivia cũng trả lời rất khẽ.
“Pooh… và Dora, Ollie, hôm leo cây tụi mình từng nhìn thấy hai cái tên này trên cây mà.” Tuy cách viết hơi khác, song âm đọc hẳn là hai chữ ấy rồi.
Olivia tức khắc nhớ ra:
“Pooh… Dora… chữ ở giữa thấy không rõ.”
“Chắc là ‘thích’ hoặc ‘yêu’ gì rồi…”
“Câu đó chắc là do ngài cây Thế Giới khắc nhỉ?” Mục Căn nhỏ giọng nói tiếp.
“Ừ.”
“Nội dung ông ấy muốn đăng báo…”
“Nơi đây đã là tinh cầu lấy cây Thế Giới làm trung tâm, biết bao nhiêu người sinh hoạt trên người ông ấy, ông ấy đã không thể rời khỏi nơi này nữa.” Olivia lập tức suy xét cẩn thận.
Dù rằng có người mình rất muốn gặp, dù rằng vô cùng vô cùng muốn rời đi, nhưng —
Ông ấy gạt bỏ nguyện vọng của mình, lựa chọn lưu lại vì người khác.
Tâm trạng hai thiếu niên thoáng cái trở nên nằng nặng.
“Chờ tương lai thành ông lớn rồi, tôi nhất định nghĩ cách để toàn bộ người trên tinh cầu này di dân.” Cuối cùng, Olivia thành khẩn hứa hẹn: Hắn chỉ nghĩ được cách giải quyết này thôi.
“Ollie nhất định phải trở thành ông lớn nha!” Mục Căn khẽ cổ vũ hắn.
“Ừ! Cứ tin ở tôi.”
Cho nên, vào một ngày nào đó trong tương lai, khi phóng viên hỏi Olivia quyết định chí nguyện của mình như thế nào, Olivia liền kể lại cuộc đối thoại tối nay với Mục Căn.
“Ngài Olivia quả là một người vô cùng từ bi, từ thuở niên thiếu đã ấp ủ lý tưởng vĩ đại nhường ấy rồi!” Sau cùng, đoạn văn này xuất hiện trên trang nhất số báo hôm đó.
Tô Mai Cách nhìn thấy bài báo thì toàn thân ngây như phỗng.
Lịch sử, cùng lịch sử hắn từng biết, đã hoàn toàn không ăn khớp với nhau nữa.