Không Có Kiếp Sau

Chương 174: Trời sao trong mắt ông boone



Sự thật chứng minh, Olivia nước đến chân mới nhảy nhưng nhảy không tệ xíu nào.

Dưới sự khống chế của hắn, Tokto Lanhaida vững vàng tiến vào tuyến đường như ý muốn.

Tổng cộng hơn ba ngàn nút ấn trên bàn điều khiển, tỷ suất sử dụng vượt quá 60%/phút bằng hơn bảy trăm nút, muốn điều khiển thuần thục một tòa căn cứ như vậy, chẳng những tốc độ phản ứng của đại não phải nhanh, mà tốc độ tay cũng không được chậm.

Hai tay Olivia nhanh chóng chuyển đổi giữa các nút ấn, tới tới lui lui, tay hắn cơ hồ biến thành hai luồng ảo ảnh.

Ông Boone vốn đang ngồi trên ghế phó lái bên cạnh tính toán lộ tuyến đường về, thưởng thức được màn trình diễn trước mắt, ông cảm thán: “Nhìn tốc độ tay này mà xem! Hèn chi mấy điều khiển viên xuất sắc nhất thời bọn ta toàn độc thân, tốc độ tay của độc thân đúng là nhanh ghê!”

“Dạ? Độc thân… với tốc độ tay liên quan gì nhau ạ?” Olivia vừa thành thạo làm việc vừa hỏi một câu.

“Hở?” Lần này đổi thành ông Boone trợn mắt há mồm.

“Con… biết bắn máy bay thế nào không?” Ông hỏi dò một câu, đây là tục ngữ cực kỳ tượng hình truyền lưu từ tinh cầu hẻo lánh nào đó, dần dà trở thành ám hiệu ước định giữa mọi người.

“Đương nhiên biết ạ, máy bay chậm rì rì, bắn không trúng mới lạ đời á.” Olivia thuận miệng nói: “Nhưng đầu năm nay còn có học viện huấn luyện xạ kích mà luyện bắn máy bay ư? Chẳng phải mọi chương trình sơ cấp đều là phi thuyền sao?”

Vì thế, ông Boone có chút phát sầu, mãi sau mới sực nhớ hắn vẫn đang tuổi thú con, lại bắt đầu bi ai thay Mục Căn. Cuối cùng, ông chỉ nói: “Nói chung chờ mai mốt con học được cách bắn máy bay, tốc độ tay sẽ còn lẹ hơn.”

Cứ cảm giác lời này có gì đó sâu xa, Olivia quyết định chốc nữa thử hỏi Mục Căn xem huấn luyện bắn máy bay là như nào.

Dựa theo kế hoạch của ông Boone, họ sẽ di chuyển trên đường ba ngày, đây chưa phải tốc độ nhanh nhất, nhưng lại tiết kiệm năng lượng nhất. Đại bộ phận năng lượng sẽ tiêu hao trên đoạn đường băng qua cổng trời, trước họ nhất định phải tiết kiệm chừng nào hay ấy. Olivia cùng ông Boone phụ trách điều khiển và tính toán vị trí cổng trời, người khác gánh nhiệm vụ tuần tra và tiếp tục gia cố bộ phận mấu chốt của căn cứ, dự rằng trên đường bay sẽ thỉnh thoảng xuất hiện một ít thiên thạch, quét dọn chướng ngại cũng là công việc của họ. Hẳn là từ nhỏ đã quen làm việc này, Olivia ngạc nhiên nhận ra rằng tỷ lệ chính xác của mấy binh lính bản xứ vô cùng cao, không ngờ có thể sánh ngang với nhóm người máy Alpha!

“Cốt Bạo long là chiến sĩ dũng mãnh nhất đế quốc, còn Lôi long Aleita là tấm chắn kiên cố nhất đế quốc, độc nhất vô nhị. Những binh lính này còn trẻ, sau khi tiếp nhận huấn luyện chính quy, họ sẽ càng khiến người ta ngỡ ngàng.” Phát hiện Olivia sửng sốt, ông Boone thản nhiên nói: “Binh lính năm xưa có khả năng được chọn điều đến Tokto Lanhaida đều là nhân tài vạn dặm mới tìm được một.”

Olivia như có điều đăm chiêu.

Nhóm binh lính quả thực rất bản lĩnh, họ đánh xuống càng ngày càng nhiều trùng. Đây cũng không phải điềm báo tốt, mà chỉ có thể chứng minh trong quá trình họ không ngừng tiếp cận vị trí cổng trời, mật độ trùng đang tăng cao!

Linh cảm bất an trong lòng bành trướng cực hạn vào thời điểm gần chạm đích —

“Đằng kia… không phải vị trí cổng trời đó chứ?” Olivia giật mình nhìn cảnh tượng phía trước.

Phóng mắt ra xa, trong khoảng không rộng lớn trước căn cứ Tokto Lanhaida, có ít nhất trên trăm con quái trùng! Những quái trùng cũng không trôi nổi rời rạc, chúng hiển nhiên có chung mục đích, mà địa phương quy tụ quái trùng dày đặc nhất rõ ràng là mục tiêu mà ông Boone xác định!

Giờ khắc này, trùng xuất hiện ở đây đã hết sức khổng lồ, giáp xác khi còn nhỏ trông yếu ớt là thế, hôm nay lại hệt như áo giáp đúc từ hợp kim cứng rắn nhất, tám móng vuốt trên chân sắc bén dị thường, nhìn chúng chẳng khác nào quái vật trong truyện khoa học viễn tưởng!

Mục đích của lũ quái trùng chỉ có một, hiện nơi đó đã bị trùng chiếm cứ chật ních, trùng canh giữ ở phụ cận đằng kia là to xác nhất, chúng chen lấn xô đẩy nhau như muốn chui vào trong.

“Chỗ đó… đừng nói là vị trí cổng trời nha…” Dù là Olivia, chứng kiến tình hình trước mắt cũng thấy da đầu tê rần, do dự nội tâm biểu hiện trực tiếp trên thao tác, hắn dừng hành động trong tay.

“Đừng có dừng! Lái tiếp đi!” Giọng ông Boone quát tỉnh hắn như đánh đòn cảnh cáo, Olivia giật mình tỉnh lại, cuống quýt tiếp tục thao tác trước khi căn cứ thắng gấp.

“Xông qua –” Ông Boone chỉ lệnh một câu.

Trái tim Olivia nhảy thình thịch, nhanh chóng suy nghĩ phương án kế tiếp, ngón tay cấp tốc hoàn thành gần năm trăm lần gõ trên bàn điều khiển. Theo từng chỉ lệnh phát ra, hình dáng toàn diện của Tokto Lanhaida phát sinh biến hóa cực lớn, căn cứ cơ giới dạng mái bằng hỏa tốc thu nhỏ kích thước, cánh sườn thu về đằng trước, cánh trước sau hướng xuống dưới. Trong ba phút, Tokto Lanhaida biến thành hình con thoi thích hợp phòng ngự và bứt phá hơn! Đồng thời, người khác nghe ông Boone thông báo cũng vội vã trốn vào tầng phòng hộ thứ ba!

Chụp phòng hộ của căn cứ khởi động lần nữa, vị trí phòng ngự chặt chẽ nhất dĩ nhiên là tháp điều khiển tuốt trong cùng. So ra, phòng điều khiển chính vì muốn thu hoạch tầm nhìn tốt hơn trong khi phi hành mà bị đẩy tuốt ra ngoài có phòng ngự hơi yếu.

Tiết kiệm cật lực nhằm tích cóp năng lượng chính vì thời khắc này, Olivia tăng tốc độ căn cứ lên tối đa trong nháy mắt! Toàn bộ căn cứ như một luồng ảo ảnh bắn về hướng đông quái trùng nhất với khí thế tựa ngàn quân —

Rầm! Rầm! Rầm rầm rầm —

Tuy không nghe thấy, nhưng cảm giác va đập mạnh khi vô số vật nặng tông trúng căn cứ phản ánh vào đầu Olivia như thực thể.

Hắn cơ hồ có thể tưởng tượng ra khung cảnh những con trùng xấu xí bị căn cứ đụng nát.

“Vỏ ngoài căn cứ chịu nổi tụi nó va chạm không ạ?” Olivia lớn tiếng hỏi.

“Yên tâm! Ta tính rồi, chụp phòng hộ sau gia cố có khả năng thừa nhận 1000 lần va chạm cỡ này!” Ông Boone cũng lớn tiếng trả lời hắn.

“Quá 1000 lần thì sao?” Olivia lại lớn tiếng hỏi.

“Quá 1000 lần thì tầng phòng hộ ngoài cùng sẽ nứt vỡ!” Ông Boone nói, theo sau lời đáp của ông là tiếng cảnh báo khẩn cấp từ hệ thống: “Cảnh báo nguy hiểm, tầng phòng hộ cấp một của căn cứ đã vỡ, mời nhân viên duy tu mau chóng tiến hành duy trì.”

Ông Boone trợn tròn mắt.

“Không việc gì, còn ba tầng phòng hộ nữa mà!” Ông lập tức an ủi Olivia.

Tokto Lanhaida vốn có ba tầng phòng hộ, nhằm đối phó với va đập mạnh trong lúc xuyên qua cổng trời, ông tận dụng vật liệu tháo xuống từ Eustace Tasha để tăng cường thêm tầng phòng hộ thứ tư ngoài cùng, không ngờ tầng phòng hộ này lại bị đụng vỡ trước khi tiến vào cổng trời.

“Cảnh báo nguy hiểm, tầng phòng hộ cấp một của căn cứ đã vỡ, mời nhân viên duy tu mau chóng tiến hành duy trì.”

Lời cảnh báo tương tự vang lên lần hai.

“Bất kỳ ai cũng không được ra ngoài, rút lui hết vào tháp điều khiển, ngay sau đây tôi sẽ nâng hai tầng phòng hộ trong cùng lên.” Olivia gấp rút nói một câu trước máy truyền tin, tầm mắt dừng một thoáng trên cái nút màu đỏ.

Đó là nút thúc đẩy động lực.

Nhưng lại không sử dụng năng lượng thông thường, mà là pháo tia chết trên căn cứ!

Tokto Lanhaida trang bị lượng lớn pháo tia chết hạng nặng, thời gian trước Olivia và ông Boone đã kiểm tra tình trạng của số pháo, rồi cùng các binh lính mang hết pháo tia chết nhét vào nòng pháo tại phần đuôi đã được cải tạo của căn cứ. Vào thời điểm cần thiết, tổng cộng 1120 pháo tia chết, một khi số pháo đồng loạt bắn ra sẽ sản sinh động lực thúc đẩy gấp 300 lần năng lượng thông thường, đây là “sức mạnh trốn thoát” cuối cùng của căn cứ.

Tuy nhiên, cái giá phải trả khi sử dụng pháo tia chết cực kỳ đắt, nếu chưa tới thời khắc thiết yếu, ông Boone cũng không đề nghị Olivia dùng đến.

Tiếng cảnh báo khẩn cấp liên tục vang vọng trong phòng điều khiển chính.

Bởi tầng phòng hộ thứ tư đã vỡ vụn, hàng loạt trùng bò lên tầng phòng hộ thứ ba, những con trùng cấp thấp não rỗng bắt đầu khoan vào tầng phòng hộ trong vô thức, sức chúng lớn kinh hồn, mắt thấy tầng  phòng hộ thứ ba cũng bắt đầu lung lay muốn đổ.

Lúc chế tạo mấy chụp phòng hộ không hề lường trước những điều phát sinh lúc này, họ tính sai rồi.

Olivia nghĩ, hiện tại chính là “thời điểm cần thiết”.

Mắt đối mắt với ông Boone, thấy đối phương gật đầu với mình, Olivia lập tức ra lệnh mọi người trốn vào tháp điều khiển. Xác nhận tất cả mọi người đã hoàn thành mệnh lệnh, hắn ấn thật mạnh xuống nút bắn hỏa lực.

Sau đó,

Ầm —

Nổ tung.

Lực đẩy gấp 300 bình thường quá đỗi đáng sợ, tòa căn cứ cơ giới phi vùn vụt lên trước bằng tốc độ người thường khó lòng chịu đựng. Trong lúc ma sát kịch liệt, toàn bộ trùng bám trên căn cứ bị hòa tan, mất đi sự bảo vệ của trùng, tầng phòng hộ thứ ba cũng bị mài mòn cực nhanh, rồi tan biến, tiếp theo là tầng phòng hộ thứ hai…

Tốc độ mau chóng đạt tới lực lượng vượt quá phạm vi chịu đựng của nhân loại, người trên căn cứ lần lượt hôn mê. May sao họ đã trốn vào tháp điều khiển từ sớm, đây là nơi an toàn nhất căn cứ.

Ông Boone cũng ngất đi.

Tất cả mọi người trên căn cứ rơi vào trạng thái bất tỉnh, Olivia lại không.

Đầu hắn đau dữ dội, một phút sau còn nôn mửa, thân thể khó chịu kinh khủng, nhưng vẫn duy trì được tỉnh táo.

Đây chính là điểm dũng mãnh của Cantus, ngặt nỗi giờ Olivia không ý thức được.

Căn bản không kịp ca ngợi cơ thể khỏe mạnh mà chủng tộc ban tặng cho mình, hắn chỉ cố chống tinh thần để kiểm tra các số liệu của căn cứ, đồng thời tra  xét tình trạng tổn hại.

Tỷ lệ tổn hại cao tới 75%!

Chụp phòng hộ cấp một tổn hại 20%!

Vị trí tổn hại… chẳng ngờ lại là ngoài tháp điều khiển?!

Olivia ngây dại —

Đó không phải chỗ trốn cuối cùng của mấy người Mục Căn sao?

Trời ơi —

Olivia hấp tấp mở máy theo dõi trong tháp điều khiển, nhưng đủ loại hình ảnh tai nạn do chụp phòng hộ bị tổn hại không hề xảy ra như hắn tưởng tượng, hắn chỉ nhìn thấy hơn hai mươi người nằm ngổn ngang bên trong.

Tuy họ không nhúc nhích, song thiết bị kiểm tra sức khỏe của máy theo dõi lại cho thấy họ còn sống.

Chỉ bị ngất thôi.

Olivia thoáng sửng sốt, đương lúc hắn không rõ đây là chuyện gì, thì bất thình lình bắt gặp Sigma.

Sigma cầm trong tay một khối kim loại màu vàng, hiển nhiên đang tu bổ chụp phòng hộ bị phá hư.

Màu sắc khối kim loại sao trông quen mắt thế nhỉ, Manh Manh cũng cống hiến chính mình ư?

Chờ Sigma xoay người, Olivia chú ý thấy rằng: Cánh tay Sigma biến mất rồi.

Ngay tiếp theo, Olivia lại bắt gặp mấy cái đầu trọc đang lăn lốc trên mặt sàn trong phòng.

Là nhóm Alpha…

Chỉ chừa lại đầu, thân thể biến mất cả rồi…

Hình ảnh quen thuộc như đã từng chứng kiến, Olivia tức khắc minh bạch ban nãy phát sinh chuyện gì: Chụp phòng hộ ngoài tháp điều khiển bị hỏng, nhóm Alpha dùng thân mình bổ khuyết chỗ hổng.

Chuyện tương tự làm không chỉ một lần, hôm nay Sigma đã thao tác ngon ơ.

Sau khi kiểm tra lần cuối, xác nhận toàn bộ tu bổ xong, Olivia thấy Sigma đến gần màn hình theo dõi, nghiêm túc dùng tay trái còn lại ra dấu ok.

“Ha ha –” Olivia bật cười.

Olivia đang muốn nói vài câu với Sigma, thì nụ cười bỗng cương cứng trên mặt.

Đối diện bất ngờ xuất hiện một cái móng vuốt.

Đầu tiên là một móng vuốt xuất hiện đột ngột trên mặt kính trước bàn điều khiển, rất nhanh sau đó là móng thứ hai, kéo theo nửa thân thể, trước ánh nhìn chằm chằm và gương mặt trắng bệch của Olivia, chủ nhân móng vuốt rốt cuộc bám toàn thân lên mặt kính.

“Trời đất…” Olivia khẽ lẩm bẩm một tiếng, trong đầu xoay chuyển đủ loại chủ ý, nhưng không đợi hắn nghĩ ra đối sách hoàn mỹ, con trùng kia đã mất kiên nhẫn, móng vuốt bén nhọn cong thành cái móc, ngay lập tức đục vào mặt kính trước mặt Olivia —

Kính này không phải kính bình thường, mà cùng loại với tầng phòng hộ trong cùng! Nếu nó vỡ tan, mọi công sức bổ khuyết của nhóm Alpha sẽ đổ sông đổ bể —

Olivia trơ mắt nhìn con trùng hời hợt dùng móng vuốt đập ra một mạng nhện trên kính.

Sau lại va chạm thật mạnh, móng vuốt rốt cuộc thò vào.

Tầng phòng hộ cuối cùng vẫn vỡ nát.

Ngay khoảnh khắc tầng phòng hộ tan vỡ, Olivia cấp tốc nhấc ông Boone đang ngồi ghế phó lái lên, đẩy ông ra ngoài cửa, rồi nhanh chóng dựng cửa phòng hộ của phòng điều khiển chính.

Chức năng chủ yếu của cửa phòng hộ không thể xuyên thủng này là phòng ngừa tập kích đến từ bên trong căn cứ, đây là một tầng bảo vệ khác dành cho điều khiển viên. Mà hôm nay Olivia dựng nó lên lại không vì bảo vệ mình, mà bảo vệ những người khác sau phòng điều khiển chính!

Trong nháy mắt khi con trùng khổng lồ sắp xâm nhập phòng điều khiển chính, Olivia gấp rút biến thành nguyên hình đẩy trùng ra ngoài!

Không thể để nó tiến vào!

Bất kể thế nào cũng không thể để nó tiến vào!

Giây phút này, trong đầu Olivia chỉ còn ý nghĩ ấy.

Hơn hai mươi tuổi, Olivia đang đứng giữa thời kỳ chuyển biến mấu chốt từ ấu thể lên á trưởng thành, bề ngoài trông vẫn bông xù, song hình thể lại to gấp mười trạng thái thú con! Gần tới giai đoạn Cantus á trưởng thành, trên hai xương cánh đã mọc móng vuốt, đôi móng vuốt không hề hiện rõ trong giai đoạn thú con, giấu trong lông vũ nên hầu như chẳng ai nhìn ra. Nhưng đến thời kỳ hiện tại, hai móng vuốt đã vô cùng bền chắc, chờ khi lông tơ rụng hết, cánh cứng dài ra, đôi móng sẽ mọc ra móng tay bén nhọn có thể cắt đứt kim loại cứng rắn nhất.

Lúc này, Olivia đang dùng đôi móng tóm chặt lấy móng vuốt của quái trùng, miệng mở ra, đồng thời răng nanh sắc bén cũng cắm ngập vào vỏ ngoài của nó!

Gà con khổng lồ dũng mãnh quyết đấu cùng quái trùng, hắn lấy răng nanh và móng vuốt làm vũ khí, hung ác tấn công quái trùng đang bấu chặt lên vỏ căn cứ. Song cự trùng to chừng gấp đôi hắn cũng không dễ chọc, tuy hành động chậm chạp, nhưng sức lực lớn phi thường. Tại kẽ hở tấn công của gà con, cự trùng không ngừng dùng vuốt quấn lên móng gà con, ý đồ khiến hắn mất cân bằng, mà hành động này đổi lấy gà con công kích càng mãnh liệt hơn…

Cảnh tượng chả khác nào Kham Manh Manh đại chiến quái thú vũ trụ trong phim hoạt hình, tất thảy được máy theo dõi số mười bốn của Tokto Lanhaida thu hết vào ống kính.

Nhưng cảnh này lại không duy trì liên tục lâu lắm.

Chất lỏng trong cơ thể trùng chảy ra từ miệng vết thương, không hề chảy mạnh, mà như một quả cầu nước ngưng đọng lơ lửng giữa không trung một cách hết sức kỳ diệu.

Chuyện này có gì mà lạ, đây là vũ trụ mà.

Mất đi sự che chở của tầng khí quyển nhân tạo và chụp phòng hộ, môi trường ngoài phòng điều khiển chính đã sớm thuộc về vũ trụ, Olivia đang bại lộ hoàn toàn trong vũ trụ!

Nếu không có trang phục phòng hộ, nhân loại có thể sống sót trong vũ trụ bao lâu?

Nghe nói cực hạn là 3 phút.

Olivia cảm giác mạch máu phồng lên như thổi khí, cả thân thể sưng phù chết lặng, tiếp theo bắt đầu đau đầu khủng khiếp.

Hắn biết đây là phản ứng hiển nhiên do thiếu lực áp và dưỡng khí, tí nữa thôi hắn sẽ càng thêm thống khổ, dưới tình huống không có đồ phòng hộ, bức xạ mãnh liệt sẽ giáng trực tiếp lên người hắn.

Không biết mình còn kiên trì được bao lâu, Olivia chỉ càng thêm hung tợn, sau phòng điều khiển chính là Mục Căn, hắn không thể để trùng đi vào!

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cuộc chiến ác liệt của song phương bước vô giai đoạn gay cấn,. Gà con khổng lồ vốn hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đã thương tích đầy mình, bộ lông bông xù cũng rơi rụng lả tả. Bộ lông nguyên bản giúp hắn ngăn cản đại lượng bức xạ, nếu rụng hết, bức xạ sẽ chiếu thẳng lên da Olivia.

Nhưng đối thủ của hắn còn thê thảm hơn: Cự trùng có cả thảy tám chân, bảy cái trong đó bị Olivia cắn đứt, giáp xác vốn uy phong lẫm liệt bị cạy toác ra, giờ con trùng khác nào con sâu thịt trụi lủi đâu!

Xuất ra sức lực cuối cùng, Olivia tông mạnh lên con trùng —

Quái trùng im hơi lặng tiếng rơi vào lốc xoáy tạo từ vô số điểm sáng trong đường hầm.

Mà Olivia hoàn toàn kiệt sức thì loáng cái biến về nhân hình, mềm rũ trượt xuống lỗ hổng bị chân trùng đục rỗng.

Olivia hình người toàn thân đẫm máu, thoạt nhìn còn chật vật hơn nguyên hình.

Song, Olivia giờ đây đã không cảm thấy thống khổ nữa.

Hắn dần dần mất đi tri giác.

Phòng điều khiển chính đã triệt để cạn dưỡng khí, áp lực cũng bắt đầu dị thường, nơi đây đã không thích hợp cho nhân loại hành động.

Nhưng Olivia vẫn chẳng cách nào rời đi.

Bất động nằm trên sàn dưới bàn điều khiển, chẳng ai có khả năng giúp hắn.

Cánh cửa mới dâng lên cách ly Olivia với tất thảy người có thể giúp đỡ hắn.

Muốn ngủ quá đi…

Cơ mà,

Còn một việc chưa làm xong.

Mình muốn đưa Mục Căn về nhà.

Ba ba tiểu A còn chờ ở nhà mà…

Nhất định phải bò dậy, khởi động bàn điều khiển…

Muốn…

Hai tay cào ra một vệt máu dài thượt trên bàn điều khiển, Olivia lâm vào bóng tối.

Trong mông mông lung lung, hắn cảm thấy có người bắt lấy mình.

“Ollie, gầm giường ta có chiếc hộp màu đỏ, đồ trong hộp thuộc về con.” Có người nói thế bên tai hắn.

Sau đó…

Sau đó, không có sau đó nữa.

Olivia mất hẳn ý thức.

***

Mở cửa phòng hộ từ bên ngoài, kéo Olivia vào rồi đóng cửa lại là ông Boone.

Thời điểm Olivia chiến đấu liều chết cùng quái trùng, ông lặng lẽ tỉnh lại phía sau cánh cửa.

“Người già lúc nào cũng ngủ ít.” Ngay cả ngất xỉu cũng tỉnh lẹ hơn người thường.

Bài huấn luyện thời trẻ của cựu điều khiển viên hàng đầu đế quốc không vô ích chút nào.

Đối với ai khác mà nói, cửa phòng hộ ngoài phòng điều khiển chính có lẽ rất khó mở, nhưng với ông Boone thì chỉ là chuyện nhỏ.

Nằm bên ngoài hôn mê tương đối lâu, tỉnh lại nhập mật mã mở cửa lại chẳng tốn bao nhiêu thời gian.

Phải, ông Boone vào bằng mật mã.

Ông không chỉ biết mật mã phòng điều khiển chính của căn cứ cổ mấy trăm năm trước này, mà còn có thể kích hoạt quyền hạn hoa tiêu.

Tiểu Ollie, con làm tốt lắm! Con đã hoàn thành 99% nhiệm vụ “về nhà thành công” rồi, 1% còn lại hãy để ta giúp con.

Khi những nút điều khiển thân quen xuất hiện trước mắt, khóe miệng ông Boone khẽ cong, ông nhanh nhẹn nhập một dãy chỉ lệnh lên bàn điều khiển.

Dưới thao tác của ông Boone, căn cứ vốn đang đi tới bỗng xoay tròn dữ dội, khi vận tốc quay tăng đến tốc độ nhất định, hết thảy chung quanh đều chậm lại, điểm sáng khắp đường hầm vẫn là điểm sáng, nhưng một điểm sáng trong đó lại sắc nét hơn thấy rõ. Như thể nhận được một lực hấp dẫn, Tokto Lanhaida bất giác bị lôi về hướng cửa động.

Hai tay ông Boone buông xuống, ngã ngồi lên bàn điều khiển.

Trong quá trình thao tác vừa rồi, kính vỡ trước bàn điều khiển bong ra từng mảnh, ông Boone đã hiện thân triệt để giữa vũ trụ.

Ông rất khó chịu.

Nhưng trong lòng lại cao hứng khôn xiết.

Cách cổng trời ngày càng gần, ông đã có thể thấy rõ bầu trời sao ngoài kia.

Trời sao, thật đẹp biết bao!

Chính vì thuở nhỏ cố chấp với chuyện chỉ có thể nhìn thấy trời sao mênh mang trên đỉnh đầu, mà ông tiến vào trường quân đội, trở thành một điều khiển viên.

Làm một điều khiển viên, ông từng lái phi thuyền, điều khiển chiến hạm, cuối cùng được chọn trở thành một hoa tiêu căn cứ.

Ông ưu tú đến thế, nên không chút nghi ngờ bản thân chính là người đàn ông sinh ra vì vùng trời này.

Tiếp theo, ông giành được một căn cứ đo ni đóng giày cho mình, Tokto Lanhaida — tên căn cứ là ông đặt, hệ thống thao tác, chứng thực quyền hạn đều bắt nguồn từ ông, toàn thể binh sĩ đóng quân do chính tay ông chọn lựa!

Một sự kiện vinh quang nhường nào chứ!

Song —

Vinh quang ngưng bặt.

Một tháng trước khi xuất phát, ông bị bệnh viện tuyên bố từ nay không thể làm hoa tiêu.

Ông dừng chân, nhiệm vụ lại không thể ngừng, Tokto Lanhaida vẫn lên đường theo đúng kế hoạch đã định, chẳng qua vị trí hoa tiêu chuyển sang cho phụ tá của ông, còn cái khác không có gì thay đổi.

Rồi, Tokto Lanhaida mất tích.

Không thể xuất phát cùng mọi người, song chí ít có thể dẫn mọi người về.

“Chúng ta về nhà thôi.” Khoảnh khắc Tokto Lanhaida phá cửa mà ra, Boone — Boole Fatt Ryan thốt ra câu nói cuối cùng trong nhân sinh dài lâu của mình.

Bởi là môi trường chân không, di ngôn của ông chẳng ai nghe thấy.

Đến tận lúc vĩnh biệt cõi đời, mắt ông vẫn mở to, trời sao rực rỡ của đế quốc phản chiếu vào đôi mắt xám, tĩnh lặng mà xán lạn vô vàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.