Ngay khoảnh khắc Olivia mở mắt, Mục Căn nghe ngài Sise bên cạnh khẽ nỉ non một đoạn.
Mục Căn:  ̄▽ ̄
Chẹp… ngài Sise, bộ ngài đang ngâm thơ hở?
Hình như lại phát hiện thêm một điểm giống nhau giữa Ollie và ngài Sise rồi, cả hai đều mê ngâm mấy bài thơ quái gở kỳ cục thì phải mần sao đây?
Mục Căn im lặng nhìn thoáng qua ngài Sise vẫn chẳng hề nhúc nhích, toàn thân như bị hóa đá, nhưng cậu chung quy vẫn quan tâm Ollie mới tỉnh lại hơn. Cậu nhanh chóng chạy đến trước giường Ollie, chợt phát giác có gì đó sai sai!
“Trời ạ! Ollie, mắt cậu bị sao vậy?”
Mắt Ollie vốn màu trà, tuy rằng theo cảm xúc biến hóa, thỉnh thoảng sẽ biến thành màu hổ phách → nâu sẫm → nâu nhạt, nhưng chưa từng biến thành màu giống hiện tại nha!
Vàng vàng, cơ hồ nhìn không tới tròng mắt, đừng nói là Ollie…
Mục Căn căng thẳng, cuống quýt bấm chuông xin giúp đỡ, đồng thời cẩn thận dùng tay còn lại vẫy vẫy trước mặt Olivia.
“Ollie, đây là số mấy? Cậu thấy rõ không?”
Tròng mắt vàng sáng như thể không có tiêu cự, Olivia nhìn thật lâu, cuối cùng lắc lắc đầu: “Thấy… không… rõ…”
Mục Căn xót hết cả lòng, ngài Sise bên cạnh cậu cũng nhịn không được phải đứng lên, nhưng đúng lúc này, Olivia nói tiếp: “… Trong mắt giống như bị quét một lớp dầu, chẳng thấy rõ gì cả… Mục Căn, tôi bị mù rồi đúng không?”
Olivia ngửa đầu, hướng ánh mắt ngóng trông về phía Mục Căn.
Mục Căn:  ̄▽ ̄ dầu, đổ hơi quá tay…
Vừa ấn chuông xin giúp đỡ không lâu, đoàn chuyên gia chăm sóc và chữa bệnh dũng mãnh tràn vào phòng Olivia như ong vỡ tổ. Các chuyên gia chia nhau làm việc, vây tròn quanh Olivia, Mục Căn đành phải ra góc đứng cùng ngài Sise.
Bác sĩ dùng thuốc nước đặc trị rửa mắt cho Olivia xong, Olivia liền thấy rõ mọi thứ, tìm được vị trí đứng của Mục Căn một cách chuẩn xác, cười cười với cậu.
Olivia những tưởng đây là một nụ cười cực kỳ cool ngầu, mỗi khi hắn cười như vậy ở học viện, luôn có một đám mê giai ngẩn ngơ thẫn thờ ngay tại chỗ, nhưng lại chưa từng cười giống thế ở nhà. Tuy nhiên, lần này tỉnh lại, hắn tự dưng muốn cười với Mục Căn, xem cậu sẽ có phản ứng gì.
Olivia làm bộ bình tĩnh nhưng lòng dạ thấp thỏm lắm, rồi hắn thấy Mục Căn cười khích lệ với mình.
Khích lệ?
Trong ánh nhìn cổ vũ của Mục Căn, Olivia được đẩy đi làm kiểm tra.
Tiếp theo, Olivia thấy được tạo hình hiện tại của mình qua tấm gương tại phòng kiểm tra.
“Ah!!! Tóc tôi đâu!!!!”
Olivia tan vỡ!
Thảo nào Mục Căn cười miễn cưỡng đến vậy, nụ cười có gian xảo cool ngầu tới đâu chăng nữa, nhưng để một tên hói cười thì gian xảo nỗi gì chớ!
Olivia bị đả kích trầm trọng.
Đến khi bị yêu cầu biến về nguyên hình để tiếp tục kiểm tra, đả kích này càng trầm trọng hơn.
Bởi trạng thái nguyên hình thiệt tình rất thiếu uy nghiêm, đó giờ trừ lúc ở nhà, Olivia chưa từng biến thân bên ngoài đâu!
Tuy ngại mặt mũi nên không tùy tiện biến thân ở ngoài, nhưng thâm tâm Olivia vẫn hết sức tự hào với bộ lông xù cực dày của mình, vì thời thơ ấu từng trải qua căn bệnh rụng lông đầy thảm thiết, hắn đặc biệt để ý số lượng lông tóc. Nói nhỏ nghe nè, trong phòng ngủ ở Học viện quân sự đế quốc ý, ngày nào chàng ta cũng cố ý kiểm tra lượng lông mà người máy dọn dẹp được hết, hễ rụng sợi nào là y như rằng chàng khẩn trương quýnh quáng cả lên!
Mà hôm nay, chàng ta trọc rồi!
Trọc – trọc – trọc – rồi – rồi – rồi –
Trong gương, chàng gà to trọc lóc, một sợi lông cũng không có đang thất hồn lạc phách mặc xác nhóm hộ lý áp dụng đủ loại kiểm tra trên người mình, chàng chìm nghỉm trong niềm đau của phận mình, không chú ý các chuyên gia xung quanh đã ngu người cả đám!
Không ngờ lại là mắt hoàng kim! Chẳng lẽ thằng bé này là huyết mạch hoàng kim trong truyền thuyết ư?
Ngay từ lúc Olivia tỉnh lại và hé đôi mắt hoàng kim, đoàn chuyên gia với râu trắng dẫn đầu đã nhất tề rơi vào giai đoạn điên cuồng. Không ai hiểu rõ ý nghĩa của mắt hoàng kim với Cantus hơn họ!
Vua Louis đệ nhất từng dẫn dắt Cantus thống nhất toàn vũ trụ chính là một Cantus mang huyết mạch này.
Huyết mạch vương hệ!
Chủng loài khủng long trí tuệ luôn thờ phụng kẻ mạnh làm vua, nhóm giống đực sẽ chọn đỉnh cao trong các khủng long trí tuệ — Cantus, lại càng như thế.
Cho dù cùng chủng tộc Cantus, nhưng thể phách mạnh yếu, năng lực cao thấp lại khác biệt rõ ràng ngay từ giây phút chào đời.
Đây là “huyết mạch” định đoạt.
Nghe nói, tổ tiên Cantus sinh hoạt trong môi trường cực hàn, thời ấy còn có Cantus cái. Bọn họ ***, sinh con, bồi dưỡng đời sau của mình trên vùng đất tàn khốc ấy.
Nghe nói, khi đó tất cả Cantus đều mang tròng mắt vàng kim, sở hữu thân thể cường tráng nhất, giáp đen cứng rắn nhất, cùng với trí tuệ vượt xa những sinh vật khác.
Theo thời gian trôi qua, nhóm Cantus tiến hóa thành hình người, hoàn cảnh tinh cầu cũng cải biến, rất nhiều nơi không rét lạnh đến thế nữa, mà những Cantus vẫn sinh tồn tại vùng cực địa cũng rời xa quê hương buốt giá đến sinh sống ở nơi có khí hậu thoải mái hơn, thức ăn phong phú hơn.
Tới mùa sinh sản, họ vẫn sẽ quay về cố hương lạnh giá tìm kiếm Cantus cái sinh đẻ đời sau.
Lại thêm một thời gian nữa, dần dà, Cantus cái biến mất – người cho rằng Cantus cái diệt vong, người khác lại bảo Cantus cái chìm xuống biển sâu, triệt để biến thành một sinh vật khác, tóm lại, Cantus đực bắt đầu không tìm được vợ.
Cũng may lúc này họ đã tiến hóa thành hình người, với hình người, họ có thể *** với bất kỳ sinh vật trí tuệ nào để sinh ra đời sau. Cũng chính từ đây, Cantus dần xuất hiện đủ loại phả hệ:
Cantus kết hợp cùng Bạo long, hậu đại tuy vẫn là Cantus, nhưng cánh sẽ ngắn hơn chút, cơ bắp chân phát triển hơn; Hậu đại của Cantus và Lôi long thì có chiều dài cổ vượt quá độ dài trung bình của tổ tiên, khả năng hấp thu thức ăn chay cũng tốt hơn…
Dù các hậu đại Cantus vẫn là Cantus, song về lâu về dài lại khó tránh lây dính dấu vết của mẫu tộc, mắt của nhóm Cantus không còn là màu vàng kim thống nhất nữa, mà đa phần là xanh lục hoặc xanh lam. Đồng thời, hình thể Cantus không to lớn bằng tổ tông, khả năng chịu đựng cũng kém hơn.
Chỉ có một chi Cantus trụ vững tại vùng đất cực hàn, dù xa rời cố hương, nhưng đến mùa sinh sản vẫn về cố hương sinh đẻ đời sau. Đến nay, các nhà khảo cổ học vẫn chưa nghiên cứu ra họ rốt cuộc gặp phải chuyện gì vào thời điểm ấy. Nói chung, chi Cantus này vẫn bảo vệ sự vinh quang trong huyết thống của họ, hai mắt họ vĩnh viễn sáng tỏ như hoàng kim, hình thể và phong thái mạnh mẽ chẳng kém cạnh tổ tiên!
Cuối cùng, chi Cantus ấy bước lên đỉnh cao của chủng tộc Cantus, thành Cantus hùng mạnh nhất, mà vị đế cương sở hữu đôi mắt hoàng kim — Louis đệ nhất trở thành người phát ngôn quyền lực nhất của vương hệ Cantus.
Nhưng, hậu duệ của huyết mạch hoàng kim vốn đã thưa thớt, đã vậy còn nảy sinh nội đấu kịch liệt, người duy nhất sống sót sau nội đấu là Louis bệ hạ lại gặp vụ nổ…
Huyết mạch vương hệ đoạn tuyệt.
Sise Ro Nashki với một mắt vàng óng, một mắt màu bạc, mặt trầm như nước, bờ môi kéo căng, hai tay siết thành nắm đấm đang run nhè nhẹ bên người.
Chẳng ngờ lại là huyết mạch vương hệ!
Tiểu chíp được nuôi thả đến lớn như cỏ dại lại chảy dòng máu vương hệ mà bao năm qua hắn luôn tìm cách khôi phục!
“Cánh đen dấn sâu vào đêm tối…
… Quân vương bóng đêm mở đôi mắt nắng vàng.”
Hai câu thơ trên miêu tả người sở hữu đôi mắt hoàng kim nổi tiếng nhất lịch sử — Louis đệ nhất bệ hạ, Sise chỉ từng gặp vị vua vĩ đại ấy vào ngày còn nhỏ xíu. Ngài trong trí nhớ của hắn chính là hoàng hôn, là cung điện hoa lệ mà lạnh lẽo, uy áp che trời lấp đất, cùng đôi mắt hoàng kim khiến người ta khó lòng tưởng tượng.
Thời gian đã qua lâu lắm lâu lắm rồi, ký ức ngày ấy đã ngày càng mờ nhạt, mãi tới khi hắn tận mắt chứng kiến cảnh tượng Olivia mở mắt.
Dẫu bản thân Sise Ro Nashki cũng có một mắt màu vàng kim, nhưng khoảnh khắc đối phương mở to mắt, hắn phát hiện mình sai rồi: Đôi mắt kia tựa hoàng kim nóng chảy, thể lỏng, phảng phất như đang chảy xuôi; Vừa giống mặt trời quan sát ở khoảng cách gần trong vũ trụ, nóng hừng hực, như thể ngay sau đó sẽ có lửa bốc lên.
Thoáng giây đôi mắt kia hé mở, hết thảy chung quanh như lâm vào hắc ám.
Vô cùng kỳ diệu, vô cùng khó tin.
Trong nháy mắt ấy, Sise Ro Nashki bỗng sinh ra một tia sợ hãi với đối phương.
Là người đứng đầu chấp chưởng quyền hành nhiều năm tại Quốc vụ viện, Sise Ro Nashki căn bản không sợ hãi bất cứ kẻ nào trên thế giới, nhưng, khi đôi mắt kia mở ra, hắn xác thực đã co rúm người lại.
Đây là minh chứng rõ nhất của huyết mạch hoàng kim.
Lẳng lặng đứng cạnh lớp cửa kính ngoài phòng kiểm tra, đầu tiên hắn muốn cười, mãi sau lại dùng tay bịt mắt.
Lúc dời tay xuống, ánh mắt Sise rơi vào chàng thanh niên Mục Căn đứng kế bên mình, cậu đang khẩn trương nhìn vô phòng kiểm tra.
Cậu ta là một chàng trai thông minh mà giảo hoạt.
Đúng vậy, “thông minh mà giảo hoạt”, đây là đánh giá của ngài Thủ tướng đã duyệt qua vô số hạng người dành cho chàng trai trẻ.
Cậu ta sở hữu sự khôn ngoan hiếm có ở độ tuổi này: Luôn luôn biết lợi thế trong tay mình là gì, luôn luôn đoán được người đối diện muốn điều gì nhất.
Tựa như sự kiện khai phá cổng trời.
Dựa vào dấu vết để lại, cậu đại khái đoán được địa vị của mình tại Quốc vụ viện, tiếp theo liên lạc với mình qua máy truyền tin.
“Ngài ấp ra nhiều Cantus con như vậy, con muốn hỏi ngài trứng Cantus có hình dạng gì? Ngài xem quả trứng trong ảnh này đi, có phải trứng Cantus không?”
Sise vẫn nhớ như in những lời thanh niên nói với mình qua máy truyền tin, ngay cả ngữ khí cũng nhớ rõ ràng.
Thứ nhất, cậu ta nhắc nhở mình rằng Olivia là một Cantus, mà Cantus này hiện đang mất tích, chỉ khi khai thông cổng trời mới có khả năng cứu được; Thứ hai, cậu ta nhắc mình trên thuyền có lẽ còn Cantus, trung tướng Heino Lenza chính là một Cantus.
Cậu ta cẩn thận nhắc nhở mình, thử đủ mọi cách trong cơn tuyệt vọng. Chỉ bằng bối cảnh gia đình và thân phận cậu ta, đây là biện pháp duy nhất cậu ta có khả năng làm được.
Sau đó, cậu ta thắng cược.
Tuy nhiên, điều cuối cùng thôi thúc Sise toàn lực ủng hộ kế hoạch khai phá cổng trời cũng không phải hai lý do trên, mà là lý do thứ ba, hôm nay đã chẳng mấy ai biết đến lý do này nữa: Nhiệm vụ mà Tokto Lanhaida chấp hành khi mất tích có liên quan với vương tộc! Họ đang hộ tống một quả trứng vương tộc đến địa điểm được chỉ định!
Đối với Sise luôn muốn khôi phục thời kỳ hưng thịnh của Cantus, chuyện đó mới là dụ hoặc hắn không cách nào kháng cự!
Nhưng sau cùng hắn không tìm thấy thứ mình muốn trên căn cứ, ở đó chỉ một quả trứng, song là một quả trứng chết.
Đây là suy nghĩ của hắn trước khi Olivia mở mắt.
Và trong một thoáng Olivia mở đôi mắt kia, hắn cảm thấy hết sức may mắn vì mình đã đồng ý kế hoạch khai phá cổng trời! Cantus mang dòng máu vương tộc mà hắn một mực tìm kiếm hóa ra vẫn nằm ngay trong tầm tay hắn!
“Cám ơn.” Ngài Sise nhẹ giọng cảm tạ Mục Căn một cách thành tâm thành ý.