Chờ Mục Căn quay về lần nữa, trong nhà phải nói là nồng nàn một mùi thối!
Hít một hơi chuẩn bị tinh thần, bấy giờ Mục Căn mới bịt mũi tiến vào. Căn nhà vốn sạch bong giờ vương vãi lông xù khắp sàn, lúc mới đến, nhóm tiểu chíp tuy không đến mức chẳng dính một hạt bụi, nhưng da lông đứa nào cũng sạch sẽ, mà hôm nay mấy cục lông lại biến dạng hoàn toàn! Trên người dính đầy tương chỗ trắng chỗ đen, có cái còn mang hình móng vuốt, rõ ràng vì giành ăn, chúng hình như còn đánh nhau.
Bác Alpha cắp một cái chậu to oạch bên hông ← chính là cái chậu bình thường vẫn cho tụi Sừng To ăn cơm đó! Mỗi khi có tiểu chíp nhảy lên đòi chao, hắn sẽ nhanh tay lẹ mắt xiên một miếng đút vào mỏ nó.
Hắn đã đủ nhanh rồi, động tác của các thú con còn lẹ hơn! Chậm tí thôi là thức ăn sẽ bị chíp bông khác cướp mất – phải cạnh tranh mới có động lực, bất tri bất giác, bụng của nhóm tiểu chíp đã phình lên hết rồi.
Chứng kiến cảnh ấy, lời Mục Căn định thốt ra thoáng cái không nói được nữa.
Cậu đang cầm một xấp giấy dày cộm, là tư liệu chi tiết về từng tiểu chíp. Trên đường về, Mục Căn đã xem qua những tư liệu này một cách nhanh chóng mà cẩn thận, dựa theo tư liệu thì 90% thú con bị mắc chứng kén ăn nghiêm trọng, lượng cơm chúng ăn cũng không lớn, nhưng…
Cảnh tượng trước mắt nhìn thế nào cũng đâu giống?
Bác Alpha cho thú con ăn đang rất chi đắc ý, Sigma đang thu dọn mớ hỗn độn bên cạnh thì chả thoải mái tẹo nào.
Thân là đứa “ăn không ngồi rồi” đến tận giờ vẫn chưa kiếm được việc làm, hiện Sigma ở nhà rất không có địa vị, mọi việc vặt trong nhà trên cơ bản đều rơi vào tay Sigma, rửa chén nè (người máy bảo mẫu Viên Đá đang làm gì?), lau sàn nè (người máy bảo mẫu Viên Đá đang làm gì?), tắm cho long thú một sừng nè (người máy bảo mẫu Viên Đá đang làm gì?)… tất tật đều là việc của Sigma!
Giờ phút này, Sigma đang nỗ lực dọn sạch thảm cỏ bị nhóm tiểu chíp quậy tung beng, nhưng khổ nỗi lực phá hoại của nhóm tiểu chíp quá khủng, thường thì hắn vừa làm sạch bên này, bên kia đã bị bày bừa. Thấy dáng vẻ cố sức của Sigma, Mục Căn vội xắn tay áo qua hỗ trợ.
Dọn thảm cỏ xong, kế tiếp họ còn phải vệ sinh cho mỗi thú con. Đây là công trình lớn, vì tắm rửa cho chúng, Sigma và Mục Căn buộc phải thay nước liên tục, đám thú con trước mặt Alpha coi như tương đối ngoan, nhưng với Sigma thì gây sự ghê gớm, không chỉ một lần quấy rối cản trở Sigma chà rửa da lông, hại toàn thân Sigma dính toàn nước, cuối cùng còn ngã luôn xuống bể.
Nhọc nhằn lau sạch cho từng tiểu chíp xong xuôi, cả nhà Mục Căn cùng mang lũ nhóc vô phòng ngủ tạm thời ← nhà quá nhỏ, họ không thể không dọn chuồng cũ của đàn long thú một sừng để làm nơi trú tạm cho nhóm thú con.
Mãi tới khi hoàn thành hết thảy, bấy giờ Sigma và Mục Căn mới quay về phòng ngủ của họ.
Các bé con sạch rồi, Mục Căn với Sigma lại dơ hầy, hai anh em cùng vào phòng tắm, một người nằm trong bồn tắm đầy bọt, người kia ngồi bên ngoài, im lặng dùng dầu rửa chà lau vết bẩn trên vỏ kim loại.
“Thú con chả dễ thương xíu nào.” Sigma hạ một kết luận.
Mục Căn đành phải trấn an Sigma bằng cách giúp hắn lau lưng.
Tắm xong, Mục Căn vừa chạm gối đã ngủ, Sigma cũng ủ rũ tắt máy.
Ngày hôm sau, họ đúng giờ khởi động máy/thức dậy —
Lúc mò thấy thứ gì mềm mềm, Sigma thoáng đơ máy, ngay tiếp theo, hắn xách ra… một tiểu chíp từ trong chăn?
“Trời đất!” Mục Căn cũng bị tất thảy trước mặt dọa sợ điếng người: Hôm qua các Cantus con được họ đặt trong chuồng cũ của long thú một sừng tại sân sau, chẳng biết lén lút lẩn vô phòng tự lúc nào, thú con mềm nhũn nằm kín sàn! Trên chăn, trên bàn, trên ghế… cũng hóa thảm lông luôn rồi, có vài đứa chen lên giường nữa chớ. Lũ nhóc nằm xếp lớp dựa vào nhau, còn ngáy o o.
Mục Căn vén chăn ngó bên trong một chốc, ngay tầm mắt đã thấy ngay ba đứa! Huống hồ trong tay Sigma còn xách một đứa.
Đúng, đúng là phương thức rời giường không tưởng được mà!
“Chuyện gì thế này?” Xách cái chân nhỏ của thú con, Sigma quay sang nhìn Mục Căn.
“Chíp ~” Bé con bị Sigma xách lộn ngược đại khái là không thoải mái, bèn chíp một tiếng mềm mềm như kháng nghị. Sigma lập tức đặt nó lên chăn, dù đang ngủ mơ nhưng bé con vẫn không ngừng tìm kiếm nguồn nhiệt. Vừa được Sigma buông xuống tức thì, bé con chui vào chăn ngay tắp lự, nhưng trong chăn còn ba chíp bông khác, bé con chỉ chui được mỗi cái đầu, chừa cái mông tròn vo bên ngoài, cái đuôi bé xinh lắc qua lắc lại.
“Mềm ghê.” Sigma nghiêng đầu, phát biểu cảm tưởng về cái mông vừa chạm với anh trai.
“Còn nóng nữa, thảo nào đêm qua nằm mơ thấy bị Ollie đè tới nỗi không lật người nổi, té ra là lũ nhóc này quậy phá.” Mục Căn duỗi eo một cái, nhẹ nhàng nhảy xuống giường, thường thì Sigma cũng sẽ xuống giường với cậu, song lần này lại chẳng nhúc nhích.
“Sao vậy?” Mục Căn quay lại nhìn Sigma vẫn ngồi trên giường, thấy bộ dạng cứng đờ của Sigma thì có chút khó hiểu.
“Chân… bị thú con kia ôm rồi.” Màn hình tối của Sigma nhấp nhoáng đường lượn sóng đỏ cầu cứu (← hôm qua để tiện làm việc, Sigma đã lắp chân).
“Ha ha!” Mục Căn liền bật cười.
Xốc chăn lên, hai người cùng quan sát bé em đang ôm chân Sigma ngủ ngon lành: Đây là một thú con màu vàng, tuổi chắc không lớn, lúc này đang ôm chân Sigma ngủ say sưa với vẻ mặt tràn đầy tin cậy. Bé nó ngủ đến là ngon, chảy cả nước miếng ra rồi.
Sigma cẩn thận quan sát chốc lát, cuối cùng tách rời đùi với cẳng chân, để lại đùi cho bé em đang ngủ, còn hắn thuần thục đi đường bằng hai tay, bắt đầu một ngày sinh hoạt.
Theo phong thư của ngài Sise, từ giờ Cantus con sẽ sống tại nhà Mục Căn, đồng thời thư bổ nhiệm của Mục Căn cũng chính thức được công bố rộng rãi.
Tháng 11 năm 400 lịch Ánh Sao, Mục Căn chính thức trở thành quan chấp chính tối cao của hành tinh Bạch Lộ.
Nhờ có thợ thủ công hàng đầu Pendra gia nhập, công tác kiến thiết tự cấp tự túc tại hành tinh Bạch Lộ triển khai càng thêm hừng hực khí thế! Hàng loạt máy móc thao tác bằng tay được chế tạo ra, song song đó, phương tiện phi hành an toàn hơn cũng được nghiên cứu và phát triển. Tháng 12 cùng năm, hành tinh Bạch Lộ phái đội thuyền đi tiến hành tìm kiếm và giải cứu trên các hành tinh phụ thuộc xung quanh, lần lượt cứu viện cư dân của ba tinh cầu. Cả ba tinh cầu đều là tinh cầu nông nghiệp, nhận được cứu trợ, đồng thời quan chấp chính cũ trên tinh cầu cũng lập tức xác lập quan hệ phụ thuộc với quan chấp chính tối cao của hành tinh Bạch Lộ. Từ nay về sau, họ tình nguyện gia nhập hệ thống kiến thiết của hành tinh Bạch Lộ, song cần Bạch Lộ cung cấp viện trợ tất yếu và chỉ đạo kỹ thuật.
Một năm này, học sinh của năm học viện lớn trên hành tinh Bạch Lộ chưa tốt nghiệp đã xác nhận đơn vị làm việc của mình. Họ được phân phối đều đến bốn tinh cầu nằm trong phạm vi bao quát của hành tinh Bạch Lộ, cống hiến sức lực của mình vì công cuộc xây dựng tinh cầu.
Hôm nay, số lượng thức ăn và năng lượng mà hành tinh Bạch Lộ (chỉ hành tinh Bạch Lộ bao gồm cả tinh cầu phụ thuộc) sản xuất đã vượt xa nhu cầu của dân địa phương, số lượng dư ra đều được Mục Căn bảo tồn một cách thích đáng. Nhưng dù vậy, mọi người trên hành tinh Bạch Lộ vẫn cố gắng làm việc mỗi ngày, tựa như hamster chuẩn bị cho mùa đông, họ cũng siêng năng tích cóp thức ăn dự trữ cho mùa đông, sợ chưa đủ nên ngày ngày đêm đêm làm việc hăng say.
Nếu Mục Căn cung cấp số liệu chi tiết về lượng dự trữ hiện tại của hành tinh Bạch Lộ, mọi người sẽ nhìn thấy một con số đáng sửng sốt: Hành tinh Bạch Lộ trông như không có tiếng tăm lại sở hữu lượng dự trữ vượt mặt mọi hành tinh tiếp viện hậu cần xa lắc xa lơ!
Đúng lúc này, nhóm nạn dân chân chính đầu tiên về mặt ý nghĩa rốt cuộc cũng đến.
Còn nhớ tinh cầu mà đội thuyền học bá Pendra gặp được trên đường trong quá trình trốn chạy khốn khổ không? Đó là tinh cầu Farol, nạn dân hôm nay đến từ tinh cầu ấy.
Giờ đây đã không còn tinh cầu tên “Farol” nữa, do quản lý không tốt, nội bộ Farol phát sinh bạo loạn nghiêm trọng, cả tinh cầu chia năm xẻ bảy, kẻ gặp nạn đứng mũi chịu sào chính là những nạn dân này, họ buộc phải bước lên con đường tìm kiếm nơi tị nạn mới, nhưng lần này gian nan hơn trước nhiều.
Sở dĩ tìm được nơi này, là vì trong đoàn tị nạn có người từng gặp đội thuyền Pendra một lần và nhớ kỹ cái tên hành tinh Bạch Lộ, cuối cùng lại có người hiểu biết chút ít về tuyến đường, sau một thời gian lần mò vất vả, họ thế mà đến đích thật! Tuy nhiên, so với nhân số xuất phát ban sơ, lượng người sống sót thực sự tới được đây chỉ xấp xỉ một phần tư lúc đầu.
Dân Pendra không lúc nào không cảm thấy may mắn vì mình đã làm ra lựa chọn chính xác nhất đời này. Giữa nguy cơ chập chùng, bỏ lại mọi tinh cầu trên đường, cuối cùng đi tới hành tinh Bạch Lộ.
Nơi này nhất định là vùng đất an vui cuối cùng của đế quốc!
Địa phương có nhân loại thì sẽ có truyền thuyết.
Qua kiếp nạn này, hành tinh Bạch Lộ rốt cuộc trở thành truyền thuyết mới!!!
Hành tinh Bạch Lộ vốn hẻo lánh, trước nay chỉ là một hành tinh học viện trong mắt mọi người, nếu gia đình nào không có thí sinh, bình thường người ta chả mấy khi chú ý đến cái tên này, thậm chí có người tới tận cuối đời vẫn không biết. Nhưng, trong kiếp nạn này, tên tuổi hành tinh Bạch Lộ lại lặng lẽ lan rộng giữa các nạn dân.
Không phải hành tinh học viện, không phải tinh cầu nông thôn cằn cỗi, mà là chốn bình yên cuối cùng của nhân loại. Hành tinh Bạch Lộ trở thành thiên đường mà tất thảy kẻ chạy nạn tha thiết ước mơ!
Rốt cuộc, tại một tinh hệ xa xôi khác, Olivia cũng nghe được lời nghị luận từ miệng mọi người.
“Hành tinh Bạch Lộ sao? Đó là quê hương tôi.” Chợt nghe thấy cái tên hành tinh Bạch Lộ qua lời vài binh lính, Olivia dừng bước.
——
Tác giả có lời muốn nói: Chuyện ngoài lề —
Chíp bông ôm đùi Sigma ngủ ngon lành thức dậy, chớp chớp mắt, thấy cái đùi mình đang ôm.
Ánh mắt hướng lên trên: Có đùi thôi hở, thân mình đâu?
Chíp bông: Chíp chíp chíp! Chíp chíp chíp! (ăn mất nửa trên của một người chỉ còn lại đùi rồi, mần sao bây giờ!)
—–
Tiếng chíp chíp sẽ ám tui vào tận trong mơ mất thôi =)))))))))