Không Có Kiếp Sau

Chương 226: Cậu thơm quá



Tựa như Cantus nằm giữa quốc huy thời đại Louis đệ nhất, Olivia trong trạng thái nguyên hình sở hữu hai cánh rộng lớn, xương vai dày, vảy đen trên thân sáng bóng khỏe mạnh dưới ánh mặt trời, đây là một Cantus vô cùng cường tráng.

Hơn nữa, hắn đã trưởng thành.

Sau khi biến thân, tuyến thể vừa thành thục hé lộ bí mật nhỏ của hắn một cách tự nhiên, chất dẫn dụ nồng nàn chợt bùng nổ ngay giây phút biến hình. Giống cái Long tộc cách hắn gần nhất bị hắn ảnh hưởng cũng lập tức biến về nguyên hình, các giống cái run rẩy, không khống chế được mà phóng ra chất dẫn dụ của mình nhằm phối hợp với giống đực hùng mạnh vừa khơi gợi họ, hương vị giống cái sực nức tức thì dụ dỗ càng nhiều giống đực biến thân —

Vùng đất sặc mùi thuốc súng thoáng chốc xuất hiện đủ loại khủng long thuộc nhiều chủng tộc khác nhau.

Tiếng gầm cao thấp vang vọng từ một góc hành tinh Bạch Lộ, rồi càng lúc càng lan rộng, ầm vang cả tinh cầu.

Bản thân Priestley cũng bị bầu không khí này mê hoặc, không cẩn thận biến thân thành một thành viên khủng long. Ngơ ngác bảo trì nguyên hình mà đần mặt, đoạn hắn rủ đầu to xuống, liếc thấy Tatalin đang bị mình khóa giữa hai chân.

Dòm bản mặt đen thui của Tatalin, Priestley cũng chẳng biết mình bị sao, hắn cúi đầu ngửi ngửi Tatalin, chợt cảm thấy mùi hương trên người Tatalin thiệt dễ chịu, tiếp theo đầu nóng lên, thè lưỡi ra, liếm Tatalin một cái thật mạnh.

“A a a a! Cái đồ không biết xấu hổ nhà mi!” Tatalin gào lên giận dữ, tiếng chửi bới liên hồi hòa với tiếng khủng long gầm, hiện trường rối loạn triệt để.

Mọi người trên hành tinh Bạch đều kinh hãi trước biến cố này. Mà cùng lúc ấy, kẻ đầu têu hết thảy đã nhanh chóng đáp xuống đối diện Mục Căn, chẳng đợi Mục Căn lên tiếng, Cantus đực mới trưởng thành đã ngoạm cậu lên, vỗ đôi cánh mạnh mẽ, mang cậu bay đến nơi mình quen thuộc nhất.

Dẫu khung quê quán luôn luôn viết “hành tinh Bạch Lộ”, nhưng đối với Olivia thường niên xa nhà mà nói, chốn an toàn mà thân thương nhất hành tinh Bạch Lộ mãi mãi là trong nhà. Cẩn thận ngoạm Mục Căn bay suốt dọc đường, Olivia tiến thẳng tới cửa nhà, bấy giờ mới thả Mục Căn xuống, đồng thời biến thành hình người.

Olivia hình người cũng là người trưởng thành tiêu chuẩn. Chiều cao của hắn đã vượt hẳn Mục Căn quá một cái đầu, vì di chứng thuở ấu niên, hắn đã định trước không thể trở thành trai tráng cơ bắp cuồn cuộn. Nhưng nhờ sau này điều trị tốt, cộng thêm huấn luyện thích đáng, nên tuy dáng người thon gầy, song chẳng ai cho rằng tầng cơ bắp trên thân hình mảnh khảnh kia chỉ để trang trí.

Olivia trần trụi đứng trước mặt Mục Căn, đôi mắt vàng kim nhìn Mục Căn đắm đuối. Ánh mắt hắn nóng bỏng quá đỗi, nóng đến mức miệng Mục Căn hết há lại há, cuối cùng đỏ mặt cúi đầu.

Mục Căn xoa xoa mũi, bỗng nhiên hắt xì một cái.

“Lạnh lắm hả?” Olivia lập tức dòm dòm bốn phía, lúc này hắn mới để ý hành tinh Bạch Lộ đại khái đang là mùa đông, tưởng Mục Căn bị lạnh nên vội vàng ôm lấy cậu, đá văng cửa rồi thuần thục vào nhà.

Hắn hoàn toàn không nhận ra chính hắn mới là người mặc ít.

Cơ mà… Được rồi, Cantus không sợ lạnh.

Nghe nói xưa ơi là xưa trước kia, tổ tiên Cantus sinh ra tại vùng đất cực hàn, trời sinh đã có gen chịu rét vô cùng mạnh mẽ.

Nhưng không sợ lạnh cũng không ảnh hưởng đến việc Olivia đặt Mục Căn vào chăn trên giường, bản thân hắn cũng lẳng lặng chui vô.

Tiến vào xong, Olivia mau chóng ém góc chăn thật kỹ, rúc trong chăn như ngày còn bé. Cánh mũi Olivia khẽ rung động, trong chăn tràn ngập hương vị của Mục Căn, hắn cảm thấy tim mình đập mỗi lúc một gấp gáp.

Miệng hơi khô, đầu cũng choang choáng, nhưng điều này không cản trở hắn quan tâm tình huống của Mục Căn: “Hết lạnh chưa?”

Olivia nói khẽ.

“Không, không lạnh.” Bị Ollie đặt trong chăn, Mục Căn giãy giụa muốn lộ đầu ra, song phát giác Olivia cũng chui vào ngay sau đó, hơn nữa còn ém bốn góc thật kỹ, cậu hết cách, đành đổi tư thế nằm luôn dưới chăn.

Gần đây quá bận, ra trải giường gần tháng không thay, chả biết có mùi không nữa?

Ôi… giọng Ollie trầm hơn nữa rồi, nghe cứ như người lạ ấy…

Với cả, Ollie nặng quá đi —

Nội tâm chẳng hiểu sao lại căng thẳng, Mục Căn cẩn thận đẩy đẩy Olivia, song đối phương chẳng những không xích ra, trái lại ngay giây sau, Mục Căn cảm giác Olivia dựa hẳn đầu vào lòng mình.

Tiếp đó, mái đầu xù thong thả cọ cọ trong lòng cậu.

Tóc trên đầu Ollie rất mềm, hôm nay mọc dài lại càng mềm hơn. Không biết có phải trong lúc cọ xát, có sợi tóc xuyên qua quần áo chạm vào da Mục Căn hay không, mà cậu thoáng run lên, cảm thấy lông tơ sau lưng lần lượt dựng lên.

Ấy là một xúc cảm rất đỗi kỳ dị, Mục Căn thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh, da mặt cũng mỗi lúc một nóng, trong thoáng giây có cảm giác hít thở không thông.

Cảm giác sao mà kỳ lạ quá, đương lúc cậu không biết làm sao, chợt nghe thấy một âm thanh trầm trầm truyền tới từ lòng mình.

“Chíp ~”

Bỗng, Olivia dùng chất giọng rành rành thuộc về đàn ông trưởng thành để “chíp” một tiếng trầm thấp.

Âm thanh không lớn, gần như nỉ non.

Cơ mà, nhịp tim của Mục Căn lại được tiếng “chíp” ấy xoa dịu.

Cậu nhớ lại ngày xưa khi Ollie vẫn là bé lông xù to xác, mỗi đêm trước lúc ngủ luôn rúc đầu vào lòng mình, sau đó kêu chíp chíp.

Mấy tiếng “chíp” cũng không mang hàm nghĩa gì, đơn thuần là nhõng nhẽo thôi, hoặc là chỉ muốn bày tỏ bản thân đang rất thoải mái.

Nhịp tim chậm rãi khôi phục bình thường, Mục Căn vươn tay xoa tóc Olivia một cách nhẹ nhàng, ngón tay cắm sâu vào gốc tóc, bắt đầu dùng sức từ nhẹ nhất, rồi dần gia tăng sức mạnh nơi ngón tay, vuốt từ đỉnh đầu đến lưng. Dần dà, Mục Căn cảm thấy cơ bắp toàn thân Olivia cũng thả lỏng.

“Chíp chíp chíp ~” Mục Căn nghe Olivia lại nhỏ giọng kêu, âm thanh thỏa mãn mà dễ chịu, tiếp theo biến thành tiếng cười trầm thấp của đàn ông.

Giọng hơi khàn khàn, Mục Căn nghe mà da đầu tên rần.

Lát nữa pha nước mật ong cho cậu ấy uống, Ollie chắc mẩm là thiếu nước rồi — Mục Căn nghĩ một cách rất chi không hiểu phong tình.

“Rốt cuộc về nhà rồi ~” Nặng nề kê đầu trước ngực Mục Căn, Olivia lười biếng nói.

“Ừ.”

“Cuối cùng cũng nằm trên giường mình.”

“… Ừ.” Mới đầu Mục Căn muốn nói đây cũng đâu phải giường cậu, nhưng thiết nghĩ tên này thực ra chưa từng ngủ trong phòng cách vách bao giờ, Mục Căn vẫn “ừ” một tiếng.

Sau đó —

“Rốt cuộc được ôm cậu rồi!” Olivia nói xong, Mục Căn cảm thấy eo mình bị hắn ôm chặt.

“Ừ!” Mục Căn cũng ôm đầu Olivia vào lòng thật chặt.

Hai người im lặng nằm chốc lát, không hẹn mà cùng nhắm mắt lại.

Giờ khắc này, cả hai đều cảm thấy an toàn khôn xiết, hết thảy đều thật tốt, thật thoải mái!

“Ollie, mùi trên người cậu nồng quá.” Người phá nát bầu không khí tốt đẹp vẫn là Mục Căn.

“Lâu lắm rồi tôi không tắm, hôi lắm hả?” Olivia hỏi bâng quơ, hai tay vẫn không có ý buông ra.

“Không phải, Ollie, trên người cậu có một mùi… kỳ cục lắm.” Khiến tớ trở nên là lạ.

Mục Căn không nói nửa câu sau.

Olivia dừng một chút, rốt cuộc buông lỏng hayi tay đang khóa chặt eo Mục Căn, chống người phía trên cậu. Mục Căn nhận thấy Olivia dựng người lên một chút, rồi khi hắn đè xuống lần nữa, cậu cảm giác miệng Olivia áp sát tai mình.

“Cậu ngửi lại đi, là mùi này sao?” Mục Căn lập tức ngửi được hương vị càng nồng hơn, Olivia chủ động dịch cổ đến gần mũi cậu!

Ấm áp, mềm dẻo… Ý thức được trước chóp mũi là cổ Olivia, Mục Căn kiềm lòng chẳng đậu phải ngừng hô hấp. Hồi lâu sau, cậu mới kịp phản ứng Olivia vừa nói gì, bèn hít một hơi thật sâu theo lời người ta. Đầu óc Mục Căn nháy mắt trống rỗng.

Cả buổi sau, cậu mới thở ra lần nữa.

Rồi nghe Olivia cười bên tai mình:

“Mục Căn, miệng cậu thở ra khí nóng quá…”

“Của, của cậu cũng rất nóng.” Olivia ghé sát tai Mục Căn nói chuyện làm tai cậu ngứa muốn chết, Mục Căn gượng gạo giơ tay định gãi, nhưng lòng bàn tay vừa tới gần tai thì thình lình nóng lên, sau đó chợt lạnh.

Hình như… bị liếm một cái.

Ngón tay Mục Căn bỗng cứng đờ.

“Mục Căn, tôi luôn cảm thấy… trên người cậu có một mùi dễ chịu vô cùng…” Olivia nói như lẩm bẩm, giọng hắn khẽ đến độ không thể nghe thấy, lại phả từng chữ từng chữ một vào tai và ngón tay Mục Căn. Toàn thân Mục Căn cứng ngắc, cảm thụ hết thảy rồi miễn cưỡng đáp bằng giọng trấn định: “Hôm, hôm qua tớ mới tắm rồi, dùng, dùng xà bông mới cô Maria tặng… Chắc, chắc là mùi xà bông thơm lắm đúng không?”

Mục Căn nhất định không biết giọng cậu ấy đang run cỡ nào đâu — nghĩ thế, Olivia lại cười.

“Không phải mùi xà bông, là hương vị thuộc về chính cậu. Từ năm cậu hai mươi tuổi, tôi đã cảm thấy cậu rất dễ ngửi.” Trong ổ chăn mờ tối mà nóng ướt, Olivia rốt cuộc thổ lộ lời thật.

Đối với dã thú vốn có bản năng khơi gợi dục vọng, “mùi hương” là một thứ rất huyền diệu.

Có người cả đời cũng không tìm thấy mùi hương có thể lập tức hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của mình, mà có người lại chưa trưởng thành đã tìm được rồi.

Olivia nhớ rõ, đại khái là từ một năm kia, hắn mua chai nước hoa đầu tiên.

Chẳng những tự mình xài, còn mua một chai cùng loại cho Mục Căn.

Mùi hương dễ chịu biết bao… Nếu chẳng ai ngửi được thì tốt quá… Giá có thể giấu đi thì còn gì bằng…

Rất nhiều lúc, Olivia thực sự đã nghĩ thế.

“Trong chăn toàn mùi này thôi, dễ chịu ghê…” Hít một hơi thật sâu sau tai Mục Căn, Olivia chôn đầu luôn vào đó.

“Trong chăn có mùi là vì, vì một tháng chưa giặt, còn, còn có…” Mục Căn lắp bắp, xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt. Cậu muốn giải thích một chút, nhưng chưa nói xong đã phát hiện hô hấp sau tai trở nên yên ả mà quy luật.

Ollie ngủ rồi.

Muốn cử động cũng khó, bị Olivia đè chặt dưới thân, Mục Căn gian nan dùng tay còn lại túm chăn xuống, vất vả lắm mới ló đầu ra được, bèn hít sâu một hơi.

Sau đó, cậu nghe vài tiếng “chíp chíp” nhỏ xíu.

“Chíp?” Đó là một thú con lông đỏ, cũng là một trong những thú con mỗi ngày ngủ trong chăn Mục Căn ngay từ đầu. Thời điểm quân địch xâm nhập, chúng nó bị người lớn nhốt lại, hiện tại đã đến giờ ngủ, lũ nhóc sợ sệt mổ cửa chạy ra. Bé lông đỏ và các đồng bọn ngựa quen đường cũ chạy tới phòng Mục Căn, nghiêng đầu nhỏ dòm Mục Căn, ra chiều hiếu kỳ về cái bao lớn gồ lên trong chăn.

“Suỵt –” Dựng một ngón tay, Mục Căn ra hiệu bảo chúng đừng gây ồn đánh thức Olivia.

Nhóm tiểu chíp béo tưởng mình không được lên ngủ, thoáng cái ủ rũ cả lũ. Không nỡ thấy chúng như vậy, ngẫm thấy trong chăn vẫn còn chỗ, Mục Căn cố sức vén chăn lên, ý bảo các bé con lại đây.

Lông quăn trên đỉnh đầu nháy mắt dựng lên đầy hăng hái, nhóm chíp béo mừng rỡ tót lên giường ngay tắp lự, lần lượt từng đứa lủi vô chăn. Lũ nhóc lăn đến cạnh Mục Căn theo thói quen, vừa chui vô liền đụng phải Olivia đang ngủ say sưa! Nhưng mùi Olivia trên người Mục Căn đã sớm khiến chúng không hề xa lạ với Cantus trưởng thành này nữa, lũ nhóc chỉ tròn mắt nhìn Olivia một cách tò mò.

“Nằm xuống ngủ, mau!” Mục Căn khẽ thúc giục, lũ nhóc lập tức ngoan ngoãn nằm sấp xuống.

Nặng trịch… Ấm nóng…

Mục Căn hít sâu, thích ứng với sức nặng trên người, nhìn chung quanh một chốc, thấy thú con lăn lốc khắp sàn thì lặng lẽ bật cười, rồi mí mắt dần nặng xuống, cũng thiếp đi.

Bất luận là Olivia hay Mục Căn đều rất mệt, nhất là Olivia, hắn đã gần năm ròng không được ngủ ngon, giấc này ngủ đến là say sưa, mãi đến khi bị một dòng nước nóng tưới tỉnh.

Híp mắt bò dậy khỏi người Mục Căn, Olivia nâng tay lên, đang tính vò đầu thì chợt nhận ra trong chăn có thêm thứ gì, bèn duỗi tay túm ra một…

“Cantus?” Olivia nhíu nhíu mày, đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ chuyển từ lông quăn trên đỉnh đầu thú con xuống mông nhỏ đang nhỏ giọt, miệng thình lình phát ra tiếng hét thảm: “Nó dám đái dầm!”

Nhóc con mông ướt sũng tức khắc bị hắn quẳng ra ngoài, rồi được Mục Căn nhanh tay lẹ mắt đón lấy.

“Nó vẫn là thú con mà… Mùi đặc biệt nồng trong chăn… chính là vì này lũ nhóc này thường xuyên đái dầm đó!” Mục Căn tốt bụng giải thích, thuần thục rút khăn ướt chùi mông cho thú con, sau lại lau lau lông đuôi. Động tác của cậu khá thành thạo, nguyên quá trình, mí mắt thú con chả buồn nâng miếng nào.

Olivia triệt để câm nín.

Trưng bản mặt lạnh te nhìn Mục Căn xử lý đệm giường và tiểu chíp, sau đột ngột phát hiện thêm cái gì, Olivia xốc mạnh chăn lên. Thấy bên trong có một chuỗi chíp bông đang ngáy o o, bèn dời tầm mắt từ trên giường xuống dưới giường, chứng kiến cục bông xếp ngổn ngang khắp sàn thì rốt cuộc không dằn được cáu kỉnh!

Nhưng hắn chưa xù lông bao lâu, Mục Căn đã đưa khăn ướt qua.

“Lau cho nhóc lông xanh kia đi, nó cũng tè đó. Trước lau bằng khăn ướt, sau dùng khăn giấy, cuối cùng dùng máy hong khô cỡ nhỏ này…”

Vừa chỉ đạo Olivia hỗ trợ, Mục Căn vừa tỉ mỉ giải thích lai lịch của nhóm thú con cho hắn nghe. Giống như bao lần gặp lại sau thời gian dài, Mục Căn kể tất tất tật chuyện phát sinh khi Olivia vắng mặt cho hắn biết, từng chi tiết, từng người. Nghe Mục Căn kể xong, Olivia thấy như mình chưa từng rời đi.

Lần này cũng không ngoại lệ.

Đợi Mục Căn dứt lời, Olivia đã nắm rõ mọi việc xảy ra trên hành tinh Bạch Lộ thời gian qua. Nhờ năng lực học tập thiên tài, hiện hắn xử lý thú con tè dầm thành thạo chả kém cạnh Mục Căn là bao!

“Trong lúc ngài Sise vắng mặt, chúng ta chăm sóc thú con giúp ổng rất tốt. Nhưng giờ ổng quay lại rồi, mình nên trả tụi nó về thôi.” Lần nữa lấy lại bình tĩnh, Olivia quay về với dáng điệu nhã nhặn lịch thiệp vốn có. Chùi mông cho đứa cuối cùng xong, Olivia ném từng thú con lên vai, lên đầu, còn khoác tạo hình này đi thay ra giường mới.

Mục Căn hoàn toàn nhất trí với đề nghị của Olivia.

Vì thế, ngay ngày đầu tiên Olivia về nhà, mớ cục bông mà Sigma kháng nghị từ lâu bị hắn lanh lẹ quẳng ra khỏi phòng mình.

Olivia thuận lợi trao trả đàn chíp bông vướng bận cho người nuôi dưỡng nguyên bản: Sise.

Nên khi Sise tỉnh lại, hắn tức khắc cảm nhận được nhiệt độ nặng trình trịch thân quen.

“Lewin… nhóc hư hỏng nhà mi… lại, lại tè dầm nữa hả…” Lâu không mở miệng nên cổ họng khản đặc, giọng hết sức khó nghe.

Trải qua non nửa năm hôn mê, đến hành tinh Bạch Lộ được lương y và thuốc hay cứu chữa, Sise Ro Nashki rốt cuộc tỉnh lại.

Trông thấy từng tiểu chíp đều ú lên một vòng đang chen chúc bên gối mình, hắn cố sức bật cười.

—–

Chả hiểu sao tui cũng muốn đỏ mặt theo em Cỏ luôn =)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.