Không Có Kiếp Sau

Chương 260: Truy đuổi



Ơ kìa!? Bộ Mục Căn không thấy mình sao? Sao vừa thấy mình đã chạy…

Olivia đang hoảng hốt thì sực nhớ tới lời bác sĩ:



Ngần này tuổi mới biến hình lần đầu, tám chín chục phần trăm sẽ bị dã tính chiếm cứ đầu óc, khoảng thời gian này, họ có khả năng mất hẳn ý thức nhân loại.

Thôi tiêu —

Mục Căn mất ý thức là cái chắc!

Lúc ấy muốn đề phòng tình huống này mới cố ý mua còng tay, nhưng giờ Mục Căn biến thân thành khổ người lớn như vậy, còng tay gì cũng khóa không nổi nhaaaaa!

Mục Căn cái đồ lơ tơ mơ nhà cậu, bản thân là khỉ hay cá cũng không phân biệt được là sao hả!!!

Điên tiết nhìn đại quái thú Mục Căn đại khái nhỏ hơn nguyên hình của mình chút đỉnh, Olivia nén một hơi rồi đuổi theo.

Biển bao la hơn rừng cây nhiều, nếu để chạy mất, khi về lại dẫn theo một bầy cá con thì biết làm sao bây giờơơơơ!

Dựa vào kỹ năng bơi lội xuất chúng luyện được nhờ năm nào cũng đi lặn, Olivia kiên quyết rượt theo đại quái thú đằng trước.

Song có lẽ cũng vì mới biến thân, ban đầu đại quái thú bơi không lẹ lắm, cái đuôi thỉnh thoảng còn vung lộn hướng. Điều này không ảnh hưởng mấy đến đại quái thú, cùng lắm khiến cậu xoay một vòng trong nước, nhưng lại ảnh hưởng rất lớn tới Olivia đang bám sau đuôi: Dòng nước cậu khuấy động thiệt quá lớn!

Cơ mà không hổ là đại quái thú do Mục Căn biến thành, chàng ta rất thông minh, phạm dăm ba sai lầm nhỏ xong, không ngờ chả mấy chốc đã học được cách bơi chính xác. Tuy bộ dạng vẫn rất chi… cá tính, nhưng tư thế bơi cơ hồ có thể hình dung bằng từ tuyệt đẹp.

Cái đuôi chỉ quẫy nhẹ đã có thể bơi đi xa ơi là xa.

Thoạt tiên Olivia muốn phán đoán hướng bơi của Mục Căn nên mới đặc biệt chú ý cái đuôi kia, nhưng theo thời gian dần trôi, tầm mắt hắn lại kiềm lòng chẳng đậu mà dán lên phần vây trên đuôi.

Khác với thân thể màu xám lam, vây đuôi mang màu lam sáng ngời, to mà dài, khi toàn bộ bung ra hết, trông cứ như đóa hoa thần bí bừng nở trong làn nước.

Xinh đẹp vô ngần.

Olivia nhìn chóp đuôi của đại quái thú mà tim đập bình bịch, cảm thấy nơi ấy sao mà đáng yêu lạ.

Đương lúc Olivia bị cái đuôi màu lam mê hoặc tâm trí, hoàn cảnh xung quanh đã thay đổi. Đối diện họ xuất hiện một đàn cá khổng lồ, vừa trông thấy chúng, đại quái thú Mục Căn đã tức tốc vung đuôi bơi vào giữa đàn cá!

Trái tim Olivia bỗng chốc co chặt!

Sinh khỉ — trong đầu hắn tràn ngập hai chữ quái đản này.

Hây hây! Mục Căn! Mấy con đó không phải đối tượng *** đâu, chỉ là cá dùng để ăn thôiiiii!

Tuy nhiên, Olivia lập tức phát hiện mình nghĩ nhiều rồi: Đại quái thú đùng đùng xông qua không phải vì ***, người ta chỉ muốn đi săn thôi nghen.

Chắc là đói quá rồi, đại quái thú vừa nhào qua đã hấp tấp mở cái miệng rộng.

Olivia đúng lúc chứng kiến màn này, mém nữa há miệng để lọt khí!

Cái miệng đó phải bự cỡ nào chứ! Há ra tận chín mươi độ dễ như bỡn, răng nanh sắc nhọn chi chít bên trong cũng vì vậy mà nom càng thêm đáng sợ, phối với quai hàm rộng cơ bắp tráng kiện, Olivia chắc cú cậu có thể cắn đứt một xe huyền phù gia dụng chỉ bằng một phát!

Nhưng sau khi khép kín, cái miệng có lực sát thương cực khủng này lại không mang đến hiệu quả sát thương thị giác như máu loang nguyên vùng.

Đại để là miệng mở quá lớn, thời gian hạ xuống lại lâu, trong thời gian này, đám cá vốn dĩ bị cậu cuốn lấy đã sớm chạy ra, lần đầu đi săn của đại quái thú hùng mạnh ấy mà chẳng tóm được con cá nào.

Ngược lại khiến cậu sặc một ngụm nước.

Chậc… Tuy nói tiếp có vẻ quỷ dị và khó tin, song điệu bộ của đại quái thú kia đích xác giống y chang biểu hiện sặc nước của nhân loại.

Tiếp theo, đại quái thú lại săn thêm vài lần giữa đàn cá, phương thức tiến công có mỗi một kiểu, chính là há miệng rộng rồi đóng lại, nhưng dường như nắm thời cơ không chuẩn lắm, bận rộn nửa ngày, cuối cùng chỉ ăn được nửa cái đuôi cá.

Đàn cá cuống cuồng bơi xuống chỗ sâu hơn, mà tên nhóc mới biến hình tựa hồ còn chưa dám xuống nơi u ám như vậy, lắc đuôi tại chỗ hồi lâu, rốt cuộc chỉ đành gặm mấy miếng rong bèo xung quanh.

Trông… cứ tội tội thế nào.

-_-|||

Vì thế, khi đại quái thú tìm đến săn đàn cá thứ hai, Olivia cũng xen lẫn vào giữa đám cá để túm dăm con cá béo. Chờ đàn cá chạy đi, đại quái thú quả nhiên không thu hoạch được gì và lại quay sang gặm rong bèo, Olivia bèn thử bơi tới gần cậu, đưa qua một con cá.

Cái miệng bự chảng hăng hái há ra ngay rồi khép lại, hên là Olivia lanh lẹ rút tay về, bằng không cánh tay thể nào cũng bị cắn cho toi luôn!

Dẫu Olivia đã suy xét đến hình thể và dạ dày hiện tại của Mục Căn mà cố ý bắt cá khá lớn, nhưng một con cá hiển nhiên quá nhỏ với đại quái thú. Ăn xong, hai điểm đen trên đỉnh đầu ngó ngó Olivia, lại hỏa tốc há miệng.

Olivia rất biết lắng nghe, lại thả thêm con cá vào, miệng rộng mạnh mẽ đóng lại lần nữa.

Lại há, lại thả, lại há, lại thả…

Lặp đi lặp lại chừng bốn lần, đến lần thứ năm, tốc độ khép của cái miệng há to chậm lại thấy rõ, không quá vội vã nữa.

Một mặt có thể chứng minh cậu không đói bụng lắm, mặt khác chứng tỏ lòng cảnh giác với Olivia đã hạ thấp.

Khi đút tới con cá cuối cùng, Olivia nhân lúc đại quái thú xơi cá mà nhẹ nhàng sờ cái đầu xám lam của đối phương.

Lạnh lẽo, mịn nhẵn, xúc cảm kỳ diệu chỉ thuộc về động vật thủy sinh.

Chẳng đợi Olivia cảm thụ thêm, đại quái thú đã vung đuôi, một dòng nước mãnh liệt thoáng cái đẩy hắn ra.

Dù vẫn là dòng nước đại biểu kháng cự, nhưng so với ban nãy thì nhẹ nhàng hơn nhiều.

Một nụ cười hiện trên mặt Olivia.

Tuy nhiên, năng lực học tập của Mục Căn quả rất mạnh, khi khả năng kiểm soát thân thể hiện tại ngày càng gia tăng, cậu bắt đầu bắt được cá. Lần đầu bắt cá thành công, cậu làm một hành động khiến Olivia kinh ngạc vô cùng:

Cậu thế mà ngậm con cá bắt được đầu tiên tặng Olivia.

Quả nhiên, dẫu ý thức bị dã tính chi phối, Mục Căn vẫn là Mục Căn nha…

Dịu dàng xoa cái đầu tròn của đại quái thú, lần này Olivia không bị đẩy ra.

Ngày càng thích nghi với cuộc sống trong biển, Mục Căn quyết định xuống vùng nước sâu hơn thám hiểm. Olivia đã bắt đầu dùng bình dưỡng khí tùy thân dạng nén từ lâu, hắn kiểm tra lượng dưỡng khí còn thừa, đoạn cắn chặt răng, quyết định đi tiếp cùng Mục Căn.

Hắn biết biển sâu đáng sợ, nhưng càng biết một khi thất lạc Mục Căn, hắn nhất định sẽ hối hận cả đời.

Trước khi bơi xuống mực nước sâu hơn, Olivia khoác lên người trang bị chuyên dụng để lặn sâu. Đây vẫn là Mục Căn chuẩn bị sẵn trong ba lô của hắn, mỗi lần hai người sắp ra biển, cậu đều chuẩn bị hai bộ trang bị giống vậy, cơ mà chưa từng dùng đến, nhưng lần này…

Olivia hết sức vui mừng vì sự cẩn thận của Mục Căn.

Đồ lặn màu xám lam, thời điểm Olivia ấn công tắc, lượng nước giữa đồ lặn và làn da nháy mắt bị bài xuất, thiết bị ổn định nhiệt độ khởi động, Olivia ngâm trong nước lạnh đã lâu, giờ rốt cuộc thoải mái hơn chút.

Quái thú Mục Căn hiếu kỳ bơi vòng quanh Olivia ăn mặc chỉnh tề, cẩn thận quan sát cái người bỗng dưng biến thành màu sắc giống mình chốc lát, đoạn ghim người xuống biển sâu, Olivia cũng bám theo.

Đây chắc là chuyến thám hiểm đáy biển sâu nhất từ trước tới nay của hai người.

Họ gặp rất nhiều quang cảnh khó tin.

Đủ loài cá nước sâu hình dáng dị hợm, ngoài ra còn đủ loại rong bèo hiếm lạ nữa.

Đúng là dù biến thành như vậy, Mục Căn vẫn là Mục Căn, chỉ cần hai người ở chung, cuối cùng luôn phát sinh trải nghiệm diệu kỳ.

Đáy biển sâu thẳm, trừ rong bèo và đàn cá thỉnh thoảng bơi qua, thì chỉ còn hai người họ.

Bỗng chốc, trong lòng Olivia chợt có cảm giác đôi ta sống nương tựa lẫn nhau. Quái thú Mục Căn đại khái cũng nghĩ vậy, bởi cậu đã cho phép Olivia nằm sấp trên lưng mình.

Giờ đây, họ đã có mặt ở nơi tương đối sâu, đành rằng có thiết bị lặn quân dụng, dù thể chất khá xuất chúng, nhưng Olivia vẫn cảm thấy khó mà tiếp tục. Tốc độ của hắn hạ thấp đáng kể, lần đầu tiên phát hiện hắn tụt lại phía sau, vẫn là Mục Căn quay đầu tìm hắn, chủ động đội hắn lên đầu mình.

Kế tiếp, Olivia gục luôn trên đầu Mục Căn.

Mục Căn chẳng những đội hắn đi chơi khắp chốn, mà còn bắt cá cho hắn ăn. Tuy vướng bộ đồ lặn võ trang đầy đủ nên không thể tiếp nhận lòng tốt, song Olivia vẫn rất vui vẻ.

Cho dù mất đi ý thức, Mục Căn vẫn tốt với mình nha — mỗi khi phát giác được điều ấy, cõi lòng hắn lại ngọt như mật.

Mãi đến một hôm, họ gặp gỡ một đàn cá khác.

Khác hẳn với đàn cá dùng làm thức ăn trước đó, đây là một… đàn cá quái vật có hình dạng rất giống quái thú Mục Căn! Giông giống mà lại bất đồng, không như Mục Căn sở hữu chi trước cực giống Cantus, bầy quái thú kia hoàn toàn là “cá”, chúng tụ tập ở đây hình như đang…

Xem mắt?

Trong đầu Olivia hiện lên suy nghĩ hết sức quái dị.

Tiêu rồi —

Hắn tức khắc nhớ tới lời bác sĩ dặn: Hiện là thời điểm hormone trong cơ thể Mục Căn hoạt động mạnh nhất, lúc này một khi cậu thu được chất dẫn dụ của đồng loại thì rất dễ bị chi phối —

Olivia chưa kịp nghĩ xong, Mục Căn đã hùng dũng xông qua một cách rất ư khí phách!

Tựa như một thú đực đi tìm bạn đời, Mục Căn mạnh mẽ xộc vào giữa bầy giống cái, hành vi khiêu khích này lập tức khơi dậy phản kháng của đối phương. Răng nanh bén nhọn và cái đuôi tràn đầy sinh lực là vũ khí của chúng, một đám quái vật diện mạo cực giống nhau thoắt cái bu vào cắn xé.

Tuy Mục Căn dũng mãnh thiện chiến, nhưng chung quy chỉ có một mình, đầu còn chưa đủ lớn, đối phương lại có mấy chục con, mỗi con đều to xác hơn cậu! Chả mấy chốc, nhóc ngoại lai Mục Căn đã bị vây công, làn da màu xám lam mịn nhẵn xinh đẹp bị cắn rách, đại lượng máu tươi hòa vào nước biển.

Ôi! Mục Căn bị bắt nạt — quên béng người chủ động lao đi khiêu khích người ta chính là bản thân Mục Căn, Olivia bị áp lực nước chốn biển sâu ép tới đầu choáng não trướng, thiên vị nghĩ thế trong mơ mơ màng màng.

Sau đó, hắn làm một hành động cực kỳ nguy hiểm.

Dưới biển sâu hun hút, Olivia biến thân!

Đồ lặn màu xám lam nháy mắt nổ tung, một Cantus đực đồ sộ thình lình xuất hiện giữa biển sâu, nhanh chóng đứng cùng chiến tuyến với đại quái thú Mục Căn, gia nhập cuộc chiến cắn xé với người ta!

… Tại sao mình phải làm thế này? Đánh bại lũ cạnh tranh để Mục Căn tìm một quái vật làm bà xã hay sao?

Nhưng… nếu không làm vậy, Mục Căn bị cắn đáng thương lắm… không nỡ nhìn đâu.

A… Dưỡng khí… Dưỡng khí không đủ…

Vừa hung hăng cắn xé đám cá quái vật vây quanh Mục Căn, Olivia vừa mơ màng nghĩ.

Bấy giờ hắn mới nhớ đây là biển sâu, hắn không nên biến hình thế này.

Chắc bị chất dẫn dụ nồng nàn gần đây xông mụ đầu rồi, nên hắn mới làm ra hành vi thiếu lý trí như vầy.

Nhưng, dẫu trong tình huống lý trí nhất, mà Mục Căn rơi vào nguy hiểm, hắn vẫn sẽ làm vậy thôi.

Sau khi giúp Mục Căn loại bỏ con quái vật cuối cùng, Olivia rốt cuộc chống đỡ hết nổi. Vì tận lực bảo tồn thể năng, hắn hỏa tốc biến về hình người, rồi rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh.

Xin lỗi… Mục Căn, tôi vẫn không trói được cậu…

Trước giây phút ngất xỉu, hình ảnh sau cuối trong đầu Olivia là gương mặt tươi cười của Mục Căn.

Khoe hàm răng trắng tinh sạch sẽ, nụ cười cởi mở, gương mặt tươi cười của Mục Căn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.