Không Có Kiếp Sau

Chương 56: Đột nhiên dừng lại



Ngày hôm sau, Olivia cực kỳ mặt dày, không thèm mặc quần lót mà lượn tới lượn lui trong nhà cả ngày.

Nguyên hình con non nha – muốn hắn mặc quần lót kiểu gì trời?!

Mục Căn và Sigma mua một cái bàn chải nhỏ, dành ra nửa ngày giúp Ollie chải lông từ trên xuống dưới, trong lúc đó, Ollie lại rụng thêm một đống lông to.

Nhìn Olivia bi thương khôn tả ngồi xổm trên đất lượm lông, Sigma nắm bàn chải nhỏ ngẩn người, gõ nhẹ Mục Căn một cái.

“Trông Ollie giống ông chú trung niên hói đầu ghê.” Sigma lén xầm xì với Mục Căn.

Nói thì nói đi, cố tình lại không biết hạ thấp âm lượng.

Vì vậy, vẻ mặt Olivia càng thêm tuyệt vọng.

Mục Căn cuống quýt cầm bàn chải tiếp tục chải lông cho hắn, cậu chải thật cẩn thận, dùng sức nhẹ hơn. Ngay lúc Ollie đang ủ rũ, Mục Căn bỗng dưng hét to một tiếng:

“Ollie! Cậu mọc lông rồi nè!”

Olivia đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó ngẩng đầu tỏ vẻ không tin nổi.

Thế là Mục Căn cầm gương, vạch một mảng lông ra, tìm chỗ lông mới mọc chỉ cho Olivia xem: “Nhìn đi! Toàn mới mọc cả đó.”

“Không bao lâu nữa là Ollie thành bông xù rồi ~(≧▽≦)/~” Những lời này hữu hiệu hơn mấy loại thuốc mọc tóc nhiều, Olivia thận trọng nhìn kỹ lông tơ mới mọc của mình, một lần nữa lấy lại phấn khởi.

“Ăn ít đường, ăn nhiều món giàu dinh dưỡng, tớ nghĩ đây mới là bí kíp giúp mọc tóc!” Mục Căn còn thừa dịp này thuyết giáo Ollie.

Giờ mà thuyết giáo tuyệt đối làm chơi ăn thật, Ollie sâu sắc khắc ghi toàn bộ.

Kiếm được đủ tiền thuê nhà nhờ mua sổ xố, phát hiện nguyên liệu nấu ăn quý hiếm cấp vũ trụ trong tủ lạnh nhà mình, cộng thêm chỗ trụi lông đó giờ có dấu hiệu mọc mới —

Olivia ngồi chồm hổm dưới đất, lơ đãng rỉa lông mình, tốc độ rỉa ngày càng chậm, cuối cùng quay đầu qua, há miệng ngậm quần áo Mục Căn.

Tương tự lúc nhẹ nhàng tỉa tót lông mình, Ollie dùng miệng mổ lên áo Mục Căn như làm nũng.

Nhìn bé gà to xác ủn tới ủn lui bên người mình, Mục Căn sững ra, lúc sau cũng lặng lẽ dựa lại gần.

Tiếp theo, Sigma cũng dứt khoát nhập đội.

Trong quãng ngày trẻ thơ của Olivia, hắn cảm thấy hiện tại là khoảnh khắc hạnh phúc nhất đời mình.

Hắn cho rằng mình sẽ luôn hạnh phúc mãi như thế, chỉ cần được ở bên Mục Căn, chỉ cần bọn họ cùng đi học, về nhà, tương lai tìm một công việc bình thường, hoặc cứ thông qua sổ xố kiếm thật nhiều tiền mở cửa tiệm.

Olivia lần đầu tiên cảm giác cuộc sống bình dị cũng rất tuyệt.

Với Olivia từ nhỏ đã nếm trải không ít đau khổ, sùng bái bạo lực, suýt nữa đi làm bại hoại, đây quả là sự thay đổi khó lòng tưởng tượng!

Rồi ngày công bố kết quả thi cũng đến.

Mọi thành tích đều được thông báo trên mạng, thời gian công bố kết quả vừa đến, Mục Căn và Olivia liền đúng giờ đăng nhập, Mục Căn rốt cuộc tìm thấy tên mình trong vô số người.

“Vị trí cuối cùng trong khoa Ẩm thực!” Cậu vui vẻ đọc tên mình, phía trên tên Mục Căn, bọn họ còn nhìn thấy tên tiểu Lôi long Dobby, hai người cao hứng thay cậu ta một chút rồi tiếp tục tìm tên Olivia.

Nhưng họ không tìm thấy tên Ollie trong danh sách trúng tuyển khoa Ẩm thực.

Chẳng những khoa Ẩm thực, mà danh sách của những khoa khác cũng không có.

Cùng lúc ấy, Mục Căn nhận được một bưu kiện mới, sau lời chúc mừng cậu đậu nguyện vọng một là chi tiết về thời gian báo danh, địa điểm, và đồ đạc cần chuẩn bị.

Đến tận khi hết hạn, Ollie vẫn chẳng nhận được gì.

Olivia nhìn thoáng qua Mục Căn, lần đầu tiên Mục Căn trông thấy kinh hoảng trong mắt Ollie.

Olivia chưa từng có cảm giác bị vứt bỏ.

Cho dù trưởng thành tại cô nhi viện hoàn cảnh ác liệt, hắn cũng không thấy bản thân bị bỏ rơi.

Chưa từng thuộc về thì làm gì có bị vứt bỏ.

Mà giờ đây, ngay thời điểm hắn vừa tìm được chốn quay về, vừa lên kế hoạch ổn thỏa cho tương lai của mình và Mục Căn, vừa muốn sống nỗ lực —

Thì bỗng phát hiện bản thân bị chối bỏ.

“Ollie đừng cuống, ngày mai tụi mình đến trường hỏi thử xem.” Mục Căn đón lấy ánh mắt bất lực của Olivia, nghiêm túc nói: “Nếu thực sự không được, mình có thể nhờ bác Pi –”

Đúng lúc này, chuông cửa vọng tới.

Khi tiếng chuông đầu tiên vang lên, không ai ý thức được đó là âm thanh gì, chưa từng có ai đến thăm nhà nên hai thiếu niên cũng chưa kịp phản ứng, vẫn là Alpha hành động trước.

“Ta đi mở cửa.” Hắn nói một tiếng cứng nhắc rồi đi mở cửa.

Cửa mở.

“Xin hỏi đây là nhà của Olivia Augustus đúng không?” Một người đàn ông vô cùng cao lớn đứng ngoài cửa, hắn có mái tóc vàng, mắt nâu, áo sơ mi trắng chất liệu cực tốt bao trọn cơ ngực rắn chắc, kết hợp với quần dài đồng màu, cách phối màu này áp dụng trên người hắn lại đặc biệt hài hòa.

Người này là quân nhân – gần như ngay từ cái nhìn đầu tiên, Alpha đã đoán được thân phận đối phương.

Quần dài trắng hay sơ mi trắng cũng như nhau, đều là một phần trong quân phục đế quốc, trên áo khoác mà hiện người đàn ông không mặc nhất định sẽ có quân hàm kim loại và dải lụa vàng kim bắt mắt. Hiện, áo khoác của hắn đang nằm trong tay người đứng sau, sau lưng hắn có bốn người đàn ông thân hình cao ngất, lưng thẳng tắp, nếu không nói lời nào thì cảm giác tồn tại cực yếu, bọn họ rõ ràng là vệ sĩ hoặc quan thân cận của hắn.

Gửi kết quả quan sát của mình cho các người máy khác thông qua sóng điện xong, màn hình tối của Alpha vẫn hết sức bình tĩnh, lặng lẽ lóe lên ánh sáng xanh nhu hòa.

“Đúng vậy, xin hỏi ngài có việc gì?” Lời nói vô cùng phù hợp với tập quán lễ nghi của nhân loại, song thân thể Alpha lại không làm vậy, chẳng những không tránh ra, mà còn đặt một tay lên cửa.

“Người máy… bảo mẫu gia dụng, Alpha.” Người đàn ông áo trắng đi đầu nghiền ngẫm gọi tên Alpha và loại hình đăng ký trong hồ sơ.

“Nhà các người chỉ có hai nhân loại chưa thành niên, thế mà có tới tám người máy, đúng là xa xỉ.” Hắn nở nụ cười: “Trứng đế long trăng rằm ngon lắm, tôi rất thích, bất luận là Olivia hay Mục Căn làm tôi đều thích.”

Alpha vẫn không tránh.

Mà lúc này, Mục Căn với Olivia đã ra khỏi phòng. Olivia đã sớm biến về hình người từ thời điểm Alpha đi mở cửa, tóc hắn hơi rối.

Trong nháy mắt vượt qua Alpha và nhìn thấy bóng dáng người đàn ông kia, Olivia cảm thấy lông tơ toàn thân dựng đứng —

Hắn dùng sức túm lấy Mục Căn vẫn đang tiến lên trước, kéo cậu ra sau lưng mình.

Olivia nhìn người đàn ông áo trắng ngoài cửa bằng ánh mắt tràn ngập cảnh giác. Bấy giờ, đối phương cũng phát hiện ra hắn, thấy Olivia như vậy, đối phương còn cười cười đầy thích thú.

“Xem ra cậu biết thân phận tôi.” Trong lúc nói, hơi thở cố ý áp chế được thả ra không chút kiêng nể, Mục Căn đứng sau Olivia cũng cảm nhận được sự khủng bố từ người nọ!

Quá mạnh mẽ — không cách nào phán đoán thân phận người đàn ông, Mục Căn ý thức điểm này bằng bản năng.

Hệt như thời khắc đầu tiên đối mặt với long thú một sừng vậy, không – người này còn đáng sợ hơn long thú một sừng khi ấy, đáng sợ hơn rất nhiều!

“Hắn là Cantus, Cantus trưởng thành.” Đương lúc Mục Căn suy tư thân phận người nọ, Olivia đứng trước cậu khẽ lên tiếng.

Té ra là đồng tộc của Ollie! Gặp đồng hương nên vui mừng mới đúng chứ? Cớ sao Ollie lại sợ hãi thế kia?

Bầu không khí quá đỗi khẩn trương, Mục Căn không tiện mở miệng hỏi ra vấn đề của mình.

“Ơ kìa ~ tiểu chíp đừng căng thẳng thế chứ! Tôi đến báo tin tốt cho cậu mà.” Nom bộ dáng đề phòng của Olivia và Mục Căn, hắn lại cười cười: “Olivia, cậu được Học viện quân sự đế quốc chọn rồi!”

Lời vừa thốt ra, cả Olivia lẫn Mục Căn đều đơ.

“Học viện quân sự đế quốc là học viện hạng nhất, chỉ có thí sinh mang huyết thống đặc biệt mới đủ tư cách theo học, cậu nên cảm tạ tôi mới đúng nha ~” Hắn nhìn Olivia, tạo tư thế không cần cám ơn.

Người này từ đầu tới đuôi đều mỉm cười, nhưng Olivia hoàn toàn không cảm nhận được tí ti độ ấm nào từ nụ cười của hắn.

Hắn đang uy hiếp mình.

Một giọt mồ hôi lạnh trượt xuống sau gáy Olivia.

“Tôi đi với ông.” Hắn nghe chính mình bình tĩnh đáp lời đối phương.

Miệng nói muốn đi với người ta, thân thể cũng đi về hướng người ta, nhưng trong mỗi bước đi, Olivia đều nghe chính nội tâm mình hò hét: Không muốn! Không muốn đi đâu!

Đúng lúc này, Mục Căn đột nhiên mở miệng.

“Mời vào uống trà.” Câu chào hỏi tiêu chuẩn, trích từ “Bài học lễ nghi đầu tiên – Cách tiếp đãi khách khứa.”

Alpha tránh ra, sân nhà Mục Căn rốt cuộc rộng mở với người nọ.

Biểu tình luôn luôn thành thục của người đàn ông hiếm khi ngẩn ra, song hắn mỉm cười rất nhanh: “Được.”

Lưu lại quan thân cận bên ngoài, hắn bước vào khoảnh sân mà theo hắn là cực kỳ nhỏ hẹp, lại còn nghèo rớt mùng tơi.

“Mời ngồi.” Mục Căn dẫn “khách” vào phòng khách, ngỏ ý mời đối phương ngồi lên sofa, Mục Căn chú ý thấy tầm mắt hắn dừng trên cửa sổ ban công — ở đó có mớ lông mới rụng của Ollie.

“Quên mất nhà tôi không có trà, đành mời ngài uống nước vậy.” Sigma bê cái khay to đi tới, Mục Căn cầm ly nước trên đó đặt trước mặt người đàn ông.

“Không sao.” Trà hay nước đều không quan trọng, hắn chỉ hứng thú với hành động kế tiếp của nhóc con tầm thường này mà thôi.

Với hắn mà nói, nắm giữ hết thảy trong tay đã là chuyện quá sức bình thường, bất cứ phản ứng vượt qua dự kiến đều đáng để hắn chơi đùa một chút.

Kế tiếp, Mục Căn kéo Olivia ngồi xuống đối diện người đàn ông, hỏi cặn kẽ mọi việc có liên quan đến Học viện quân sự đế quốc: Phân loại ngành học, bối cảnh thí sinh, điều kiện ăn ở, quy tắc thi, thời gian nghỉ…

Nghe xong, cậu hỏi một câu: “Ollie nhất định phải đến học viện các người sao?”

Người đàn ông thoáng sửng sốt, gật đầu: “Anh bạn nhỏ nhà các cậu là Cantus, Cantus đó! Lực phá hoại quá lớn, thế nên trên nguyên tắc, đế quốc không cho phép Cantus con sinh hoạt đơn độc bên ngoài. Tôi không biết anh bạn nhỏ này sao lại lưu lạc bên ngoài, nhưng cậu ta làm trái pháp quy đế quốc rồi nha ~”

“Tất cả Cantus đều phải gia nhập Học viện quân sự đế quốc, phục vụ cho đế quốc.” Hắn bổ sung.

“Vậy, cho hỏi tôi có thể thi vào Học viện quân sự đế quốc không?” Mục Căn hỏi thêm câu nữa.

Nghe câu ấy, người nọ lại có chút kinh ngạc.

Học viện quân sự đế quốc nghe vào tai thì rực rỡ muôn phần, song cực ít xuất hiện trong nguyện vọng của học sinh.

Đó là sân chơi của mãnh thú.

Các sĩ quan huấn luyện thi hành phương thức giáo dục Sparta, học viên thờ phụng bạo lực, học viện này chính là địa ngục đối với học sinh bình thường.

Người đàn ông đã giải thích điểm ấy với Mục Căn, nhưng Mục Căn vẫn hỏi thế, thành ra hắn hơi ngạc nhiên.

“Không được nha ~ cậu không đủ tư cách.” Hắn lắc đầu, đoạn dùng tay ra hiệu: “Cậu, quá yếu.”

“…” Mục Căn câm nín.

“Mục Căn, đừng nói nữa, tôi muốn đi… Học viện quân sự đế quốc.” Olivia chợt lên tiếng.

Mục Căn đứng lên, bận rộn trong bếp một lát rồi bưng ra một quả trứng lớn và một đĩa thịt nướng to đùng, hương thơm mê người lạ lùng, người nọ lập tức nhận ra những món này chế biến từ đế long trăng rằm.

“Mời dùng.” Mục Căn lễ phép mời người đàn ông dùng bữa: “Tôi có thể mang Ollie đi chuẩn bị một lát không? Chuẩn bị… nhập học.”

“Hở? Cứ tự nhiên.” Người nọ nhún vai, nhìn hai thiếu niên vào phòng xong, bấy giờ mới trải khăn ăn, sung sướng thưởng thức đại tiệc.

Mục Căn im lặng xếp hành lý cho Olivia, nhét mọi thứ cậu có thể nghĩ đến vào túi, bao gồm cả tiền Manh Manh bán bánh bao kiếm được.

“Ollie, cậu sống tốt nhé, đừng để bị ăn hiếp.” Trong mắt Mục Căn rốt cuộc toát lên tia khổ sở, cậu lẳng lặng nhìn Olivia.

“Ngốc… sao tôi bị ăn hiếp được chứ?” Thấy Mục Căn như vậy, Olivia nở nụ cười.

Hắn đâu biết mình cười khó coi cỡ nào.

“Tớ sẽ nghĩ cách đi thăm cậu, được nghỉ nhớ kỹ phải về nhà.” Mục Căn lại nhét thêm ít thứ vào hành lý của Ollie.

Olivia khẽ khàng gật đầu.

Cả hai trao nhau cái ôm cuối cùng, Mục Căn kéo Olivia đi ra, khi họ ra tới nơi, cái đĩa trước mặt người đàn ông – Hiệu trưởng Argos – đã sạch bay tự lúc nào.

“Chúng ta đi được chưa?” Hắn lịch sự hỏi Mục Căn.

“Được rồi.” Mục Căn gật đầu, giao hành lý cho Manh Manh đứng một bên, cũng nhẹ nhàng ôm nó một cái.

Tiếng nói cười ngày xưa đã bặt tăm, Mục Căn lặng thinh đi sau lưng Ollie, dõi mắt trông theo Ollie bước lên thuyền huyền phù bên ngoài, rồi bỗng dưng gọi Argos lại.

“Tiên sinh, xin biếu ngài thứ này.” Cậu cầm ra cái túi nhỏ vẫn cất trong người.

“Đây là –” Hiệu trưởng Argos nhíu mày.

“Hối lộ.” Mục Căn nghiêm túc nhìn hắn, nhấn mạnh từng chữ: “Hy vọng ngài quan tâm đến Ollie.”

Biểu tình thoáng cái cứng đờ, lần này Argos trợn mắt há mồm thật rồi, mãi sau hắn mới bật cười ha ha, nhận lấy túi nhỏ, đoạn xoa đầu Mục Căn: “Thú vị! Cậu thực sự rất thú vị! Cậu mà phù hợp với điều kiện nhập học, tôi chắc chắn sẽ đặc cách nhận cậu vào!”

Tiếc là —

Argos phất tay với Mục Căn, cuối cùng khuất bóng trong chiếc thuyền huyền phù lớn nhất. Hắn vừa ngồi vững không lâu, đội thuyền tức khắc khởi hành.

Đội thuyền mang theo Ollie xuất phát, chẳng mấy chốc đã mất hút trong tầm nhìn của Mục Căn và nhóm người máy chữ cái.

Tựa như một giấc mộng, Ollie đến, rồi lại đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.